Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 605

Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:10:46
Lượt xem: 0

Tiêu Đề: Trước kia tôi chỉ chơi anh thôi

Cô mặc một chiếc váy mỏng tôn lên dáng người yêu kiều, đeo một bộ trang sức kim cương trang nhã và một mùi nước hoa làm say lòng người.

Cô ở trong n.g.ự.c có thể nói là đẹp động lòng người.

Ở trước mặt thị vệ, thái hậu và người gọi là bạn trai cô, tên cướp này ôm chặt cô vào lòng, không để ý cô giãy dụa!

"Còn cử động nữa! Cứ giãy dụa nữa anh sẽ làm em sưng môi lên đấy!" Anh trầm giọng nói, ngữ khí vô cùng phách lối.

"Anh buông cô ấy ra!" Mục Dã đi đến tức giận nói, thị về đã vây quanh bọn họ.

Cuối cùng ánh mắt của Đường Thiếu Đình đã chuyển từ Ưu Ưu trong lòng rơi vào Mục Dã đứng cách đó không xa. Anh cảm thấy Mục Dã có thể bị anh đá một cái vào mặt bay ra xa.

Gia tộc họ Mục đương nhiên anh đã từng nghe nói!

"Nhóc con, ra lệnh cho tôi à? Cậu có bản lĩnh đấy!" Anh khinh thường nói.

Mục Dã nghiến răng tức giận trừng mắt với người đàn ông thô lỗ kia!

"Đường Thiếu Đình! Anh thả tôi ra!" Ưu Ưu ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, nói rất vô tình.

Ánh mắt anh lại rơi vào người cô vừa vặn đối mặt với khuôn mặt nhỏ xinh xắn của cô.

"Bé cưng, em còn chơi với anh sao? Muốn thử anh đúng không? Hay sợ về sẽ bị anh giết!" Anh cười, vừa mặt dày vừa láo.

"Đường Thiếu Đình! Trước kia chơi đùa với anh vì nhiệm vụ, bây giờ không phải! Mục Dã thực sự là bạn trai của tôi, là chồng sắp cưới của tôi!" Ưu Ưu nhìn anh lớn tiếng nói, tay đẩy mạnh lồng n.g.ự.c anh.

Anh sửng sốt, cô nhân cơ hội rời khỏi vòng tay anh.

"Tôi và Ưu Ưu lớn lên với nhau từ nhỏ, khi còn bé chúng tôi đã có hôn ước rồi! Tốt nhất anh đừng quấy rầy cô ấy nữa, nếu không tôi sẽ không để anh ở nước T nữa đâu!" Mục Dã hung dữ nói.

Đường Thiếu Đình nhếch miệng tàn nhẫn, tiến lên nắm lấy cổ áo của Mục Dã vung nắm đ.ấ.m lên đánh vào mặt anh ta!

Mục Dã lập tức chảy m.á.u mũi, cơ thể lảo đảo suýt ngã được thị vệ đỡ lên.

"Mục Dã!" Ưu Ưu hét to, cô tức giận trừng mắt với Đường Thiếu Đình, "Đường Thiếu Đình! Anh ấy nói sự thật đấy!"

Tay phải Đường Thiếu Đình vẩy một cái, làm dịu cơn đau vừa bị khi đánh người.

"Ngoan, sao vậy? Hả? Có ẩn tình gì sao? Đột nhiên dọa anh như vậy? Anh Đình của em sợ lắm đấy!" Anh đến gần cô từng bước một, vừa đi vừa hỏi, ánh mắt nhìn khuôn mặt vô tình của cô!

"Đường Thiếu Đình! Anh đừng tự cho mình là đúng! Đường đường là một công chúa như tôi sao có thể ở bên một kẻ không ra gì như anh?!" Ưu Ưu lớn tiếng phản bác, ngữ khí mỉa mai.

Anh vẫn cười, dáng vẻ không tin chuyện cô nói.

"Ưu Ưu, em thế này không đáng yêu chút nào, em có nỗi khổ tâm gì mà lại không thể nói với người đàn ông của mình? Hả?” Anh nhìn cô và hỏi nhẹ nhàng.

"Đường Thiếu Đình! Trước kia anh từng nói cho dù tôi là phụ nữ thật cũng sẽ không thích tôi. Vì câu nói này nên tôi muốn khiến anh yêu tôi rồi đá anh! Sự thật đã chứng minh tôi làm được rồi!" Cô chế nhạo anh.

Anh sững sờ đứng đó không nói được câu nào, một lúc lâu sau mới tỉnh táo.

"Ưu Ưu! Anh hỏi em lần nữa, rốt cuộc em muốn thế nào?" Lần này anh nói nghiêm túc, ánh mắt khóa chặt vào khuôn mặt cô.

"Đường Thiếu Đình! Tôi cũng nghiêm túc nói cho anh biết một lần nữa, trước kia tôi dùng thân phận giả để chơi đùa anh thôi! Thực ra tôi là công chúa đã có chồng sắp cưới! Sau này nếu anh dám quấy rồi tôi thì đừng trách tôi không khách thí!" Cô lại nói một cách vô tình một lần nữa, ngang nhiên đi về phía Mục Dã đang che mũi.

Đường Thiếu Đình nhếch môi, "Em luôn miệng nói chơi rốt cuộc là ai chơi ai? Em cho rằng anh chịu thiệt sao? Ngu ngốc! Tiện đây nói cho em biết, anh cũng chưa từng yêu em! Em biết rõ anh yêu ai hơn cả anh cơ mà!"

Tiêu Đề: Ưu Ưu! Rốt cuộc mấy ngày nay cháu sao vậy?!

Đường Thiếu Đình nhìn Ưu Ưu và nói những lời nặng nề vô tình hơn. Nhưng Ưu Ưu không đau khổ chút nào, nhìn Đường Thiếu Đình giống như nhìn người xa lạ, dường như những chuyện xảy ra với họ trong khoảng thời gian đó cũng chưa từng xảy ra.

Mặt khác thái hậu ở cạnh tận mắt thấy một cuộc tình m.á.u cho vậy thì giống như đang xem một bộ phim thần tượng ngược dâu, đau lòng vô cùng, cầm khăn tay lặng lẽ lau nước mắt.

"Đương nhiên tôi biết người trong lòng anh yêu là ai cho nên mới chơi anh! Tôi và Mục Dã mới thực sự là một đôi thanh mai trúc mã! Đường Thiếu Đình, chúng ta coi như không ai nợ ai, bây giờ anh đi đi đừng có đến đây gây rối nữa! Dù sao một người không có gì cả bám lấy công chúa không buông thực sự không phải đàn ông!" Ưu Ưu lại nói những lời vô tình mỉa mai anh.

"Công chúa, lúc trước em ở trước mặt anh mạnh dạn trêu anh, quấn lấy anh, đã quên nhanh thế rồi sao? Hơn nữa, chồng sắp cưới của em có biết, em cùng với anh:-"

"Các anh đơ ra đấy làm gì?! Mau đuổi anh ta ra ngoài!" Giọng nói lạnh lùng của Ưu Ưu cắt ngang lời nói rõ ràng hơn của Đường Thiếu Đình.

Thị vệ cầm s.ú.n.g vội tiến lên, mũi sũng bật lưỡi lê lên chỉ vào anh, đuổi anh ra.

Đường Thiếu Đình nhếch miệng lên khinh bỉ nhìn Ưu Ưu một chút rồi lại nhìn Mục Dã, sau đó nhanh chân đi ra cửa!

"Mục Dã, trước kia em chỉ chơi đùa anh ta chút thôi, anh bỏ qua cho em nhé." Ưu Ưu nhìn Mục Dã chân thành nói.

"Đương nhiên anh biết là em chấp hành nhiệm vụ thôi!" Khuôn mặt Mục Dã đầy ý cười dịu dàng, ánh mắt cưng chiều nhìn cô.

Ở góc lầu hai, vương hậu và tam công chúa dõi theo cảnh tượng này, bà ta nhỏ giọng ra lệnh cho thuộc hạ bên cạnh, "Sai người theo dõi Đường Thiếu Đình!"

"Mẹ, cái người Đường Thiếu Đình kia rất đẹp trai, để cậu khống chế anh ta thật tốt rồi đưa cho con!" Tam công chúa kích động nói, đúng lúc Ưu Ưu lên lầu.

Vương hậu trừng mắt với u Na Na một chút rồi đi đến bên cạnh Ưu Ưu, dáng vẻ đau lòng xoa mặt Ưu Ưu, "Đứa bé đáng thương, những lời Đường Thiếu Đình nói cô cũng nghe thấy chứ? Anh ta nói người anh ta luôn yêu tên là Diệp Kiều đúng không?"

"Đúng! Tôi vẫn luôn biết chuyện này!" Dáng vẻ của Ưu Ưu hoàn toàn không quan tâm, cũng không còn hận thù giống như lúc trước, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe theo.

Lúc này Ô Na Na tháo nhẫn trên tay xuống ném xuống mặt đất cách đó không xa, nói với Ưu Ưu, "Ưu Ưu, cô bò xuống tìm nhẫn về cho tôi, phải bò nhặt về đây!"

"Ô Na Na! Cô láo xược quá đấy!" Giọng nói nghiêm nghị của Vương Thái hậu truyền đến, bà lão nhăn mặt, "Ưu Ưu! Rốt cuộc mấy ngày nay cháu sao vậy?!"

Ưu Ưu lạnh nhạt nhìn bà một chút sau đó quay người định đi nhặt nhẫn. Nhưng cô vừa xoay người cơ thể đột nhiên giống như quả bóng hết hơi, xụi lơ ngã xuống.

"Ưu Ưu! Cháu sau vậy?!" Bà cụ lo lắng lớn tiếng gọi.

Vương hậu sau khi lạnh lùng nhìn cô ngã dưới đất một chút, khóe miệng đắc ý cong lên rồi rời đi!

"Mẹ, không phải cô ta giả bộ đấy chứ? Sao đột nhiên xỉu vậy, con còn chưa thấy cô ta bị con đối xử như một con ch.ó đâu!" Ô Na Na đuổi theo vương hậu bất mãn nói.

"Ô Na Na! Con ít gây phiền phức cho mẹ thôi!" Vương hậu lạnh lùng nói.

Giờ này con nhóc kia nên nghỉ ngơi, giống như người cha bất tài của mình...

Ưu Ưu được người đưa về phòng của cô, vương Thái hậu gọi cô một lúc lâu cô cũng không tỉnh lại. Bà lắc đầu thở dài đi ra ngoài.

Không biết qua bao lâu Ưu Ưu chậm rãi mở mắt ra. Cô bất đọngnhìn chằm chằm vào trần nhà màu hồng của chiếc giường công chúa, có tiếng động nhẹ ở cánh cửa, cô lập tức nhắm mắt lại ...

Con Pomeranian màu trắng dáng vẻ rất đẹp nhảy lên giường cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-605.html.]

Tiêu Đề: Đó là bọn họ của kiếp trước

Trong mơ có người đàn ông nói với cô đây là kiếp trước của cô và Đường Thiếu Đình. Cả cuộc đời kiếp trước anh cũng không yêu cô, là cô yêu đơn thương, bám riết lấy anh, chiếm lấy anh. Mặc dù cưới được anh như ý nguyện nhưng cũng vì cô ép hôn anh nên anh mới buộc phải cứu cô!

Hóa ra những gì cô mơ thấy trước đó là về kiếp trước của hai người, kiếp trước cô và Đường Thiếu Đình đã liên quan đến nhau...

Cô nhìn kiếp trước của mình giống như đang xem phim trên ti vi.

Nguoif đàn ông mặc hỉ phục đỏ chót người đầy mùi rượu đến gần cô dâu ngồi ở mép trước. Tay của anh ngả ngớn đặt lên khăn trùm đầu màu đỏ thêu hoa văn rồng phượng vàng trên đầu cô dâu, đối mặt với một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.

Người đàn ông nở nụ cười khinh bỉ, ngón tay giữ lấy cằm của cô, "Cô Cảnh, nghĩ trăm phương ngàn kế để gả cho tôi là có ý gì?"

Cô dâu không những không đau lòng mà còn nở nụ cười vui vẻ, giống như hái được ngôi sau trên trời, cô cười nói: "Đương nhiên là có! Anh Đình, sao anh biết anh mãi mãi sẽ không yêu em?"

"Tôi thề! Tôi mãi mãi không yêu cô!" Người đàn ông tàn nhẫn nói, buông cằm cô ra phẫn nộ quay người phất áo bỏ đi, bỏ mặt cô dâu một mình.

Trong bụng cô còn có mọt đứa bé ba tháng tuổi.

Bên tai có giọng nói của người đàn ông: "Thấy chứ? Anh ta hoàn toàn không yêu cô! Kiếp trước anh ta đã hại cô! Ngay từ đầu anh ta đều không yêu cô!"

Không phải, kiếp trước cô bị Y Thần giết, chắc chắn Đường Thiếu Đình có tình cảm với cô, anh ôm cô bị trúng đạn khóc...

Ưu Ưu phản bác nhưng cô không thể phát ra âm thanh nào.

Đến tận khi tỉnh dậy phát hiện mình đổ mồ hôi lạnh, con ch.ó phốc kia nhảy xuống giường mở cửa phòng cô đi ra ngoài.

DTV

Đó là kiếp trước của bọn họ, chẳng trách Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ...

Ưu Ưu không nhúc nhích nằm ở trên giường thất thất nhìn trần nhà. Giọng nói của người đàn ông trong mơ rất quen, nếu như cô nhớ không lầm là Y Thần!

Kiếp trước anh ta là ai? Tại sao g.i.ế.c họ? Tại sao trong mơ còn chia rẽ mối quan hệ của cô và Đường Thiếu Đình!

--

Trong quán bar ồn ào, DJ và những người khác nhìn anh Đình bị bỏ rơi của họ đang vui vẻ, trước kia không gần nữ sắc mà hai ngày nay, đêm nào cũng đi tán gái, tối còn dẫn theo một cô gái đi thuê phòng.

Lúc này anh đang nhảy với mấy cô gái, cuối cùng còn mang theo một cô gái có dáng đẹp tra khỏi quán bar, lên xe máy không biết đi đâu.

Thịt kho tàu và cơm trắng nhìn người cha yêu thương của mình và một người phụ nữ quay về, mới đầu còn tưởng là Ưu Ưu mấy ngày không gặp thì vui vẻ đi đón, kết quả là một người xa lạ.

Hai chú chó ngốc nghếch vô tâm và chỉ biết gây chuyện bỗng chốc biến thành những con ch.ó sói hung dữ, liên tục "sủa" vào người người phụ nữ khiến người phụ nữ không ngừng lùi lại.

"Anh Đình! Em, em sợ chó nhất, chusg ta vẫn nên ra khách sạn bên ngoài đi!" Người phụ nữ hét lên. Lúc này Cơm trắng nhào đến làm người phụ nữ sợ lảo đảo bỏ chạy.

Đường Thiếu Đình mang vẻ mặt mê mang nhìn hai con ch.ó rồi nhếch môi, nhẹ nói: "Cuối cùng phát hiện nuôi hai con ch.ó ngốc chúng mày vẫn có tác dụng."

Anh nói xong cầu này bước vào phòng, sử dụng sim mới gọi điện thoại và đi ra ngoài ...

--

Vương hậu ném một xấp ảnh Đường Thiếu Đình uống say bên ngoài xuống trước mặt Ưu Ưu, "Đứa bé đáng thương, nếu như cô không bị thôi miên thì nhìn những tấm ảnh này có đau lòng không? Đàn ông không ai tốt hết! Cô xem cha cô đi, trước kia si tình thế nào bây giờ không phải coi tôi là mạng sống duy nhất sao?"

Bà ta vừa đi lại xung quanh Ưu Ưu đang bất động vừa nói.

Tiêu Đề: Giết đồng đội, nổ căn cứ!

Nhìn những bức ảnh đó Ưu Ưu vẫn tỏ ra thờ ơ, đưa một bản thảo lá thư chuyển nhượng cổ phần cho vương hậu.

"Vương Hậu, đây là bản nháp thư thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần mà Mục Dã đưa cho tôi, xin ngài xem qua." Cô cung kính nói.

Vương hậu vui vẻ nhận lấy mở bức thư ra, bà ta để Ưu Ưu gả cho Mục Dã chính vì biết Mục Dã luôn yêu cô. Nhưng gả cho anh ta cũng có điều kiện đó chính là chuyển một nửa cổ phần trong tay anh ta cho Ưu Ưu, sau đó cô chuyển vốn chủ sở hữu sang tên bà ta, hoàn hảo!

"Ưu Ưu, con mới là con gái ruột của ta!" Vương hậu vỗ bả vai của cô nói. Nhưng nghĩ đến việc lúc trước Ưu Ưu diệt nhóm Hắc Ưng, bà ta lại hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Mấy việc trả thù để cô ta chia tay Đường Thiếu Đình lấy Mục Dã là chưa đủ!

"Sau đó tôi muốn cô nổ tung căn cứ mũ nồi đỏ, g.i.ế.c đồng đội và cậu của cô!" Vương hậu lại độc ác nói.

"Vâng! Vương hậu!" Ưu Ưu mặt không biểu tình, trầm giọng nói.

Xem ra cô ta sẽ chỉ nghe lời như máy móc.

"Không biết nhìn thấy cô làm nổ căn cứ lại g.i.ế.c cậu của cô thì ông ngoại cô có dám động vào cô cháu gái bảo bối này không?" Vương hậu cười xấu xa nói.

"Tạm thời cô chưa thể chết, bản vương giữ lại cô sau này còn có tác dụng. Cho nên thông minh lên!" Vương hậu lại nói.

Mấy ngày nay người bên quân đội không chỉ đến đón Ưu Ưu một lần, cô đều lấy lý do bị ốm ở lại trong cung nghỉ ngơi. Bọn họ muốn cưỡng chế đưa cô đi thì bị quốc vương ngăn cản, không cho phép cô về quân đội!

--

Một chiếc xe việt dã màu rằn ri mui trần dừng lại trước cửa chính của căn cứ quân sự, cô gái ngồi trên xe mặc đồ rằn ri đeo kính râm màu đen. Lính gác nhìn thấy cô thì chào cô rồi lập tức cho đi.

Cô đạp chân ga, xe việt dã nhanh chóng vọt vào khu huấn luyện đi thẳng vào trong, chỗ của căn cứ mũ nồi đỏ.

"Lão đại! Cuối cùng cô đã về rồi!" Lão sói xám thấy Ưu Ưu mặc đồ rằn ri đi ủng chiến đeo kính râm trông vô cùng ngầu thì cười vui vẻ nghênh đón.

Kính râm che hơn nửa khuôn mặt của cô, cô cong môi giơ tay muốn ôm anh, lão sói xám được chiều mà sợ!

Vừa mới ôm cô đã nghe thấy tiếng "Bụp", lão sói xám bất động, tay anh giữ kín bụng gục đầu xuống. Ưu Ưu cầm một khẩu s.ú.n.g ngắn màu đen trong tay, họng s.ú.n.g đã được lắp giảm thanh, bụng của lão sói xám có một lỗ m.á.u đang phun m.á.u ra ngoài không ngừng...

Khóe miệng Ưu Ưu cong lên tàn nhẫn, miệng còn nhai kẹo cao sau, cô đi về phía văn phòng giống như không có chuyện gì xảy ra. Lão sói xám kịp phản ứng quỳ một chân trên đất rồi ngã xuống đất!

Ưu Ưu mang theo túi rằn ri cầm s.ú.n.g trong tay nhanh chóng đi tới phòng làm việc. Vừa lên lầu hai thấy đội trưởng Lôi Kiêu ở góc cầu thang thì cô giơ s.ú.n.g lên, chưa chờ anh ta phản ứng đạn đã b.ắ.n vào n.g.ự.c anh ta!

"Tiểu hồ ly. . . !" Lôi Kiêu nghiến răng nói.

Cô đeo kính râm cười lạnh lùng, đường hoàng vào văn phòng, sau khi bố trí b.o.m xong thì ra khỏi văn phòng.

"Tiểu hồ ly! Bỏ s.ú.n.g xuống lập tức đầu hàng!" Người gọi cô chính là cậu cô Long Ngao, ông mang theo mấy lính đặc chủng đứng ngoài hành lang chặn hai đầu!

Ưu Ưu nhảy lên lan can ban công không chút nghĩ ngợi, sau đó thả người nhảy xuống!

"Đuổi theo!" Long Ngạo rống to, lính đặc chủng vội xuống lầu. Long Ngạo đứng ở ban công thấy Ưu Ưu lăn mấy vòng sau đó quỳ một chân dưới dất, tay cầm điều khiển từ xa.

Long Ngạo kinh hãi!

Sau đó tiếng nổ mạnh vang lên, ngọn lửa phụt ra từ phòng làm việc trên tầng 2. Kính và gạch vỡ nát, cô lạnh lùng giống như máy móc đi đến bãi đỗ xe của căn cứ, bóng người nhanh nhẹn nhảy lên một chiếc xe bọc thép!

Loading...