Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 597

Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:10:33
Lượt xem: 1

Còn bị bệnh sao?

Cô ngại nói với bà nội, cô túng dục quá độ!

Cô thầm hắng giọng, bò ngồi dậy: “Không bệnh, sức khỏe tốt lắm! Ban nãy con mới ngủ dậy!”

“Vừa ngủ dậy? Chẳng trách ta gọi điện thoại mấy lần nhưng không ai bắt máy! Giờ đã là 5 giờ chiều rồi! Mấy người trẻ tuổi các con, lười biếng biết bao!” Trước giờ vẫn luôn là cô “dạy dỗ” bà, cuối cùng Hoàng Thái Hậu cũng bắt được cơ hội trách mắng cháu gái, vội phê bình cô.

Ưu Ưu sao không hiểu ý của bà nội: “Hoàng Thái Hậu tôn kính, cho hỏi người có chuyện gì? Nếu không có gì, con cúp máy, ngủ tiếp đây!”

Nhóc con đáng ghét này, cô được phép “dạy dỗ” bà nội là bà, lại không cho bà nội bà “dạy dỗ” cô!

Hoàng Thái Hậu tức đến mếu máo: “Con nghĩ cách về hoàng thất một chuyến, lại là yến hội sinh nhật tam công chúa chị con mỗi năm một lần! Con không đến, lại cho người ta nắm thóp!

Ưu Ưu nghe bà nội nói, từ “chị” này, thật chói tai.

Không hề có quan hệ m.á.u mủ, chị gái kiểu gì?!

Điều cẩu huyết hơn là người cha ruột của cô là Quốc Vương có đầu óc không dùng được kia, còn để quyền thừa kế vương vị cho tam công chúa Ô Na Na, người không phải con gái ruột của ông.

Đương nhiên, chỉ là quyền thừa kế vương vị, chứ không phải nói Ô Na Na chính là vương giả.

Công chúa nhỏ cô đây cũng có quyền thừa kế vương vị, cũng là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của Ô Na Na, mà các anh chị ruột khác của cô, toàn bộ đều bị mẹ con Vương Hậu gài bẫy hại mất đi quyền thừa kế vương vị rồi!

“Đúng rồi, nhóc con, Mục Dã chồng chưa cưới của chị con cũng sẽ tới!” Thật lâu không nghe thấy câu trả lời của cháu gái, bà nội lại nói.

Nghe thấy cái tên “Mục Dã” này, lòng Ưu Ưu gợn sóng lăn tăn, thoáng qua trong nháy mắt.

“Con biết rồi, đi hay không, để xem con có cơ hội thoát thân không đã.” Cô bình tĩnh nói, trò chuyện vài câu với bà nội rồi cúp máy.

Đôi mắt Ưu Ưu trừng to nhìn gương mặt anh đầy ý cười, trong tay còn cầm một cây kẹo mút bảy màu cực lớn, là loại tròn tròn to đùng, đủ để cô l.i.ế.m cả đời!

“Lại giận chú rồi? Nè, chú mua kẹo cho em, đừng giận nữa!” Anh mặt dày mỉm cười, đưa kẹo mút cho cô.

Anh vậy mà lại mua kẹo mút dỗ ngọt cô?!

Ưu Ưu nghe anh nói, đôi mắt mở to trừng anh, bình thường bạn gái giận dỗi, không phải bạn trai đều tặng hoa dỗ dành sao?

Cô đi đến bên cạnh anh, nhận lấy kẹo mút từ trong tay anh, kẹo này còn to hơn gương mặt cô, lột bao giấy ra, ánh mắt Đường Thiếu Đình đầy sủng nịnh nhìn cô, có một cảm giác coi cô là con gái mà thương yêu.

“Chú ơi, ăn kẹo sẽ béo đấy, còn bị sâu răng nữa, người già như chú giữ lại tự ăn đi!” Cô cười như không cười nhìn anh, đút kẹo mút đến bên miệng anh nhét vào, anh không kịp đề phòng ngậm lấy, cô thả tay ngay, xoay người: “Đáng đời anh độc thân đến hơn 30 tuổi!”

Coi cô là bé gái 3 tuổi thật đấy à?!

Đường Thiếu Đình: “…”

Anh còn tưởng anh mua kẹo mút dỗ cô, nhóc con sẽ rất cảm kích nữa chứ!

“Nhóc con thối! Đây là món là đầu tiên anh tặng em đó!” Anh xụ mặt nói.

“Mình không làm được thì đừng bảo người ta làm, thứ mình không thích thì đừng miễn cưỡng người khác! Anh tặng đồ em không thích, em còn phải cảm kích sao?” Ưu Ưu mồm mép lém lỉnh phản bác.

Nhìn một người đàn ông ngầu như anh cầm kẹo mút trong tay đứng trơ ra đó, cực kỳ tương phản, lại khá đáng yêu!

“Vậy em thích cái gì?” Anh nghiêm túc hỏi.

“Thích anh dịu dàng, nghe lời em răm rắp!” Cô bước lên, hai tay chủ động ôm lấy cổ anh, cười nói.

“OK! Dịu dàng, nghe lời em hết!” Anh cực kỳ sảng khoái nói.

Ban đêm lúc đi ngủ, anh thật sự nghe lời cô hết, không dám động đến cô, mà anh có cơ hội cầm được điện thoại cô định xóa đi bức ảnh tối qua, ảnh dìm của anh, cũng bị cô bắt được trách móc!

Qủa thật nghe lời cô răm rắp!

Nước T là một đất nước chế độ quân chủ lập hiến, tuy Quốc Vương không có thực quyền chân chính, nhưng vương thất lại là cơ quan quyền lực của quốc gia, tượng trưng cho quang vinh! Hôm nay là sinh nhật của tam công chúa được yêu thương nhất vương thất, các kênh truyền hình đều đang phát sóng tin này, chúc mừng tam công chúa.

Tuy tam công chúa Ô Na Na không phải con ruột của Quốc Vương, là con riêng của vợ, nhưng vì cô ta có quyền kế thừa vương vị, hình tượng thuần mỹ, lương thiện, vô cùng được nhân dân thương yêu!

Trong sảnh yến hội hoàng cung nguy nga lộng lẫy, tiệc sinh nhật đang được diễn ra náo nhiệt, hiện trường toàn là người trẻ tuổi, đa phần là con cháu vương thất.

Cô gái mặc một lễ phục màu vàng, tóc xoăn đen, đầu đội vương miện, trang điểm hoa lệ, đó là tam công chúa Ô Na Na. Cô được các chị em vây quanh, tán thưởng vẻ đẹp.

“Tam công chúa, hôm nay cô đẹp hơn ngày thường! Có phải Mục Dã đến, nên vô cùng vui vẻ không?” Con gái cả của Quốc Vương, công chúa San San nịnh bợ Ô Na Na.

Ô Na Na thẹn thùng giương môi cười nhẹ, dáng vẻ rất ngại ngùng.

Đang nói chuyện, một chàng trai trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng cổ cao phong độ ngời ngời, quý ông ưu nhã đi vào, sau lưng anh ấy có hai thị vệ, một người trong số họ bưng một chiếc hộp gỗ châu báu bằng hai tay.

“Cậu Mục Dã đến rồi!”

Mọi người kích động nói.

Tam công chúa Ô Na Na cười không lộ răng, nhìn Mục Dã thân hình gầy gò cách đấy không xa, thật ra trong lòng ghét bỏ muốn chết!

Cô ta không thích chàng trai vô năng về mặc t.ì.n.h d.ụ.c này, nhưng hết cách, ai bảo anh ấy là người thừa kế gia tộc họ Mục, người có đủ sức mạnh để cạnh tranh với vương thất nước T chứ?

Mục Dã đi đầu cười nhẹ, nhận lấy hộp gỗ trong tay thị vệ, đến trước Ô Na Na, lịch sự đưa bằng hai tay cho cô ta: “Na Na, sinh nhật vui vẻ!”

“Quoa! Cậu Mục Dã sẽ tặng quà quý gì cho công chúa của chúng ta đây?”

“Nghe nói dạo gần đây cậu Mục Dã làm được một dạ minh châu kích thước tầm quả trứng vịt, nó sẽ không ở bên trong đó chứ?”

Nghe nói có thể là dạ minh châu, Ô Na Na không thể chờ đợi, nghĩ cũng không nghĩ mở ra.

Kết quả, bên trong chỉ là một sợi dây chuyền kim cương rất bình thường, cô ta chợt nhận ra vừa rồi mình đã thất thố, ngại ngùng cúi đầu.

Mục Dã lại không giải thích câu nào!

“A, dây chuyền kim cương thật quý báu!” Công chúa San San ban nãy nói là dạ minh châu vội đánh đường vòng, lớn tiếng khen đẹp, tiếp tục tâng bốc xu nịnh.

Mắt thấy sắp đến thời gian bắt đầu yến tiệc rồi, mọi người chuẩn bị vào vị trí.

“Mọi người đợi chút, công chúa nhỏ Ưu Ưu em gái của tôi còn chưa đến nữa!” Ô Na Na vội nói, nhìn ra ngoài cổng cung điện.

Mục Dã cũng nhìn ra đấy.

“Tam công chúa, cô thật lương thiện! Làm gì cũng nhớ đến đồ vô dụng đó!” Công chúa Khả Khả nói.

Trong vương thất, gần như chẳng có ai yêu thích công chúa Ưu Ưu.

Trong mắt mọi người, cô là đồ bỏ đi gì cũng không biết!

“Chỉ là, tam công chúa, cô còn đợi cô ta làm gì? Cô ta chẳng hề coi cô là chị, hà cớ gì cô phải xem trọng cô ta! Hôm nay chắc chắn cô ta sẽ không đến đâu, không chừng lại thác loạn đâu đó nữa rồi! Tuổi còn nhỏ, cứ không chịu không điều tốt!” Công chúa San San cũng tiếp lời.

“Các người đừng nói Ưu Ưu như vậy, chỉ là em ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Mấy người con cháu hoàng thất quý tộc này, không có bao nhiêu người biết mấy năm nay Ưu Ưu trốn trong quân đội, 6 năm trước, mọi người đều tưởng cô đã c.h.ế.t rồi, cũng đầu năm nay cô mới trở về.

Nhưng Vương Hậu và tam công chúa này biết cô đã xảy ra chuyện gì!

Vì bảo vệ hình tượng thuần mỹ lương thiện của mình, tam công chúa mới cố ý nói tốt cho Ưu Ưu trước mặt mọi người!

“Công chúa! Cô ta đã 22 tuổi rồi, còn nhỏ sao?”

“Công chúa Khả Khả, cô đừng nói vậy. Tam công chúa tấm lòng thiện lương, mới bao dung đồ vô dụng kia. Chỉ là, hôm nay cô ta có thể hiểu chuyện về đây mới lạ! Nghe nói Hoàng Thái Hậu gọi điện thoại bảo cô ta về, cô ta còn không chịu!” Công chúa San San lại nói, những công chúa và hoàng tử khác đều nhỏ giọng xì xầm về Ưu Ưu.

Vào lúc họ đang nghị luận, từ cửa cung điện, một cô gái mặc quần áo màu trắng đi vào, chính là công chúa nhỏ Ưu Ưu mà họ không yêu thích.

Cô mặc váy trắng để mặt mộc, chải chuốt tự nhiên, tóc dài buông xõa. Mặc cho hầu hết mọi người trong cung điện đều không thích cô, nhưng họ không thể không thừa nhận, cô mới là người xinh đẹp tuyệt trần thanh thuần động lòng người nhất trong số các công chúa!

Nhưng cô lớn lên ngây thơ, xinh đẹp thì làm sao?

Còn không phải chỉ là một thứ vô dụng à?!

Ánh mắt ngạc nhiên trước vẻ đẹp của phần lớn mọi người trở nên ghét bỏ, nhìn Ưu Ưu đi về phía họ.

“Hôm nay là sinh nhật chị ba thân thương của em, thân làm em gái, sao em không đến chứ?” Ưu Ưu lên tiếng, nhiệt tình đi về phía tam công chúa, Ô Na Na càng nhiệt tình tiến lên, dang rộng vòng tay định ôm lấy cô.

Ưu Ưu dừng lại lúc còn cách cô ta hai bước lớn, đôi tay của Ô Na Na ôm không được, bỏ xuống cũng không xong. Cô ta biết, nhóc con thối này cố ý! Mà cô lại bắt đầu biểu diễn rồi, chỉ thấy gương mặt cô ngây thơ vô tội, miệng ngọt nói: “Chị ba, em bị bà nội phạt đi quan sát dân tình, mỗi ngày đói một bữa no một bữa, không có tiền mua quà, chị không để ý đâu nhỉ?”

Ô Na Na bụng dạ trái ngược chỉ có thể tiếp tục vờ như hào phóng rộng rãi: “Ưu Ưu, sao chị lại để ý? Em ở bên ngoài cực khổ vất vả nhiều năm vậy rồi, về chị sẽ tiếp tục xin bà nội giúp em.”

“Tam công chúa, cô ta ở bên ngoài đâu có cực khổ vất vả?” Công chúa San San không hề sợ đắc tội Ưu Ưu, chế nhạo nói.

“Cô ta còn mở quán rượu ngày ngày bên cạnh xã hội đen, thật loạn!” Công chúa Thiến Thiến cũng nói.

Khóe miệng Ưu Ưu vẫn luôn nở nụ cười chẳng sao cả, một câu cũng không nói, chỉ cảm thấy có một ánh mắt rất mãnh liệt vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, lúc nhìn sang, đúng lúc đối mặt với một gương mặt tuấn tú.

Mục Dã.

Bạn nam cô chơi chung từ nhỏ đến lớn, đến nay là chồng chưa cưới của tam công chúa Ô Na Na.

Ô Na Na đang định mở miệng, nhìn thấy Ưu Ưu và Mục Dã đang nhìn nhau, cô ta híp mắt lại, lòng nảy sinh một âm mưu nham hiểm!

“Các người nói bậy bạ gì đó? Ưu Ưu tuyệt đối không phải người như thế!” Ô Na Na lên tiếng nói.

Mấy vị công chúa chỉ đành hạ thấp giọng, cực nhỏ tiếng bàn luận về Ưu Ưu, nói cô trông có vẻ thanh thuần, trên thực tế rất thác loạn!

Trong mắt họ, tam công chúa mới là người thuần khiết, cũng là vương giả hợp cách nhất!

--

“Mẹ, lần này nhất định mẹ phải giúp con đó! Con không muốn gả cho tên đàn ông giả mạo, bất lực vô năng Mục Dã kia đâu!” Ô Na Na nhìn Vương Hậu đang ngồi phê chồng văn kiện trên bàn làm việc, kích động nói.

Vương Hậu mặc một thân quần áo Chanel, tóc buộc lên, trang điểm rất chín chắn già dặn.

Quốc Vương ngu xuẩn bị bà ta mê hoặc, giao hết công vụ cho bà ta xử lý.

“Con muốn mẹ giúp con thế nào? Đơn phương giải trừ hôn ước? Phần tổn thất kia là lợi ích của vương thất!” Vương Hậu nghiêm túc nói.

Ô Na Na vội đi đến bên cạnh bà ta: “Mẹ à, con có một kế sách, tính kế Mục Dã và Ưu Ưu nhóc con c.h.ế.t tiệt kia phản bội con, đúng lúc để mọi người bắt được! Như vậy chúng ta có lý do giải trừ hôn ước rồi, còn có thể trừ khử Ưu Ưu!”

“Con nói nghe dễ lắm! Nhóc con c.h.ế.t tiệt kia giờ là lính đặc chủng đao s.ú.n.g không ăn nhầm! Chúng ta có thể tính toán cô ta?!” Vương Hậu xụ mặt phản bác.

“Mẹ à! Chẳng phải chúng ta có tấm vương bài là cậu họ sao? Bảo cậu thôi miên hai người họ đi!” Ô Na Na lại kích động nói: “Mẹ à, cầu xin mẹ giúp con đó! Nếu con gả đến nhà họ Mục, sẽ không dễ ra tay nữa đâu, ngoài mặt họ nịnh nọt vương thất, trong tối vẫn luôn đấu đá với vương thất.”

Vương Hậu như suy ngẫm, Ô Na Na lại nói: “Khó lắm chúng ta mới có cơ hội đụng phải nhóc con c.h.ế.t tiệt Ưu Ưu kia, lần này tính kế cô ta thành công, cho cô ta gánh tội danh câu dẫn chồng chưa cưới của chị gái, cô ta tiêu đời rồi, đến lúc đó chúng ta lại mang Quốc Vương—“

Lời tiếp theo của Ô Na Na bị ánh mắt của Vương Hậu cản lại!

Dạ tiệc như hình thức party diễn ra ở cung điện công chúa, đèn sáng rực cả cung điện, nơi đâu cũng là người trẻ tuổi, tam công chúa nhân duyên tốt, ngoài con cháu hoàng thất ra còn mời minh tinh trong giới giải trí đến dự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-597.html.]

Diễn viên, ca sĩ, kiểu nào cũng có, trai xinh gái đẹp, biểu diễn, ca hát, trình diễn thời trang, góp vui cho tam công chúa. Điều khiến Ưu Ưu cảm thấy trùng hợp là nam chính trong bộ phim người lớn cô xem đêm hôm trước vậy mà cũng có mặt.

Ừm, may mà anh Đình không ở đây, nếu không thì, chắc chắn diễn viên nam này ăn đánh. Buổi sáng, cậu đón cô về với danh nghĩa đi thăm bà ngoại, dẫn cô đến đây, Đường Thiếu Đình muốn đi theo, bị cậu cản lại.

Lúc này, diễn viên nam kia đang nói chuyện với Ô Na Na, anh ta nắm tay cô ta lên, hôn lên mu bàn tay cô ta, hình như còn xin cô ta chụp hình chung, bởi vì, diễn viên nam đó quỳ xuống rồi.

Ở nước T, chụp hình chung với công chúa vương thất, phải quỳ xuống, đây đại diện cho một loại nghi lễ.

Không chụp hình chung không cần quỳ.

“Ưu Ưu…” Giọng nam quen thuộc từ sau lưng truyền đến, Ưu Ưu xoay đầu lại, Mục Dã mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ đứng chất vải cotton, khóe miệng nở nụ cười, nhìn cô.

“Tiểu Dã, sao cậu không đi xã giao với tam công chúa?” Cô tò mò hỏi, ngoài tò mò thì không có bất cứ tình cảm nào khác.

Họ đã từng tốt đẹp biết bao, giờ cô có bao nhiêu xa lạ với anh ấy!

Chàng trai chơi chung thân nhất từ lúc mới sinh đến năm mười tám tuổi, thành vợ thành chồng với kẻ thù của cô, loại cảm giác này giống như bị phản bội vậy! Tuy rằng anh ấy không hề biết ân oán giữa cô và mẹ con Vương Hậu.

“Ưu Ưu, tớ không có cảm giác với cô ta.” Mục Dã nghiêm túc nói.

“Ưu Ưu! Mấy năm nay tớ cứ tưởng cậu không còn trên đời này nữa! Cậu vẫn còn sống, tại sao không gửi thư cho tớ?!” Mục Dã hơi kích động nói, trong mắt lóe qua ánh sáng lấp lánh, khóa chặt gương mặt của cô.

Anh ấy vẫn luôn muốn hỏi cô vấn đề này.

“Tiểu Dã, Ưu Ưu của trước kia thật sự đã c.h.ế.t rồi. đừng nói chuyện với tớ nữa, tránh để đám người kia lại nói lung tung.” Ưu Ưu nói xong, vô tình bỏ đi.

Mà một màn trò chuyện vừa rồi của họ, đã bị đám công chúa ghét bỏ cô nhìn thấy rồi!

“Chồng chưa cưới của chị gái mình, cũng không biết tránh hiềm nghi!

“Ưu Ưu này, thật là quá tồi tệ! Ở Hoàng Cung còn như vậy, chắc chắn ở bên ngoài càng loạn hơn!”

“Các cô lại nói lung tung gì Ưu Ưu? Còn nói em ấy, tôi không khách sáo nữa đâu!” Tam công chúa đi đến trách mắng họ: “Chậc… sao đầu tôi hơi choáng? Chắc là ban nãy uống nhiều rượu rồi… các chị em, các cô cứ ở đây chơi, tôi về phòng nghỉ ngơi một lát…”

“Công chúa, cô nhanh đi nghỉ đi, hôm nay xã giao với nhiều người như thế, chắc hẳn mệt lắm!”

“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ giúp cô trông chừng Ưu Ưu kia!”

Tam công chúa cười cười, không nói gì, một tay đỡ trán, đi về phía hành cung sâu thẳm.

“Công chúa điện hạ, cuối cùng cô cũng đến rồi.” Ô Na Na vừa vào phòng, một người đàn ông mặc quần lót chữ T màu đen tiến lên nghênh đón, nói với cô ta. Lúc này, đôi mắt cô ta đột nhiên bị người phía sau dùng vải đen bịt lại.

Trong phòng, còn có thêm một người đàn ông nữa!

“Công chúa, đoán thử xem tôi là ai?” Người đàn ông sau lưng hỏi.

Họ đều là diễn viên, người sau lưng chính là nam chính trong bộ phim người lớn Ưu Ưu xem. Tuy Ô Na Na bên ngoài tỏ vẻ hình tượng thanh thuần ngọc nữ, nhưng trong bóng tối, đã duyệt qua vô số đàn ông!

Cô ta tùy miệng nói ra một cái tên diễn viên nam, khóe miệng đắc ý giương lên, chờ đợi sự hầu hạ của họ.

Ưu Ưu nhận được điện thoại của Hoàng Thái Hậu, đến phòng nơi cua quẹo cầu thang lầu hai, vừa vào phòng, thì thấy được Đường Thiếu Đình bước lớn đi về phía cô, cô đơ ra!

Sao anh lại ở đây?!

Anh không nói chuyện, trong nháy mắt đã đến được trước mắt cô, gấp rút nói: “Ưu Ưu, người anh yêu thật sự là em!”

Ưu Ưu vì lời của anh mà khôi phục tinh thần, giờ mới chú ý đến, anh mặc sơ mi trắng cổ đứng vải cotton, cánh tay thon dài muốn chạm vào gương mặt cô.

Không phải anh!

Mặc dù gương mặt của Đường Thiếu Đình hiện ra rõ ràng trước mắt cô, nhưng lý trí nói với cô, không thể là anh!

Cô bỗng nâng chân đạp, người đàn ông loạng choạng lui lại mấy bước, vẻ mặt đau đớn.

“Bốp!” Ưu Ưu tát mạnh chính mình một bạt tai, bóng người phía trước biến thành hai cái, một là gương mặt của Đường Thiếu Đình, một là gương mặt của Mục Dã, cô dùng lực lắc đầu, muốn nhìn kỹ hơn.

Hai cái bóng chồng chéo lên nhau, người mặt đầy đau đớn đứng ở nơi không xa kia chính là Mục Dã!

Ảo giác!

Cô vừa xuất hiện ảo giác!

DTV

!!!

Điện thoại không phải là bà nội gọi đến, mọi thứ là sự mê hoặc của ảo giác, nhưng cô vốn không biết mình bị người ta thôi miên khi nào!

“Ưu Ưu!” Mục Dã kích động gọi, Ưu Ưu tiến lên, giơ tay tát mạnh anh ấy một cái!

“Mục Dã! Cậu tỉnh táo lại chút đi! Chúng ta bị tính kế rồi!” Cô thấp giọng nói, Mục Dã nghi hoặc nhìn cô, dáng vẻ như nằm mơ mới tỉnh.

“Sao tớ lại ở đây? Sao cậu cũng ở đây?” Mục Dã kinh ngạc hỏi.

“Ô Na Na muốn tính kế chúng ta! Mục Dã, rốt cuộc cậu có muốn lấy cô ta không? Nếu cậu không muốn lấy cô ta, tớ có cách!” Ưu Ưu trầm giọng nói.

Lúc này, cô cảnh giác nghe được một chuỗi tiếng bước chân!

“Tôi tận mắt nhìn thấy, Mục Dã vào phòng đó trước, Ưu Ưu rất nhanh cũng đi vào!” Công chúa Khả Khả kích động nói, dáng vẻ bắt kẻ thông dâm đi cùng với mấy công chúa khác, sau lưng họ còn có một đám đàn ông.

Tóm lại, con cháu hoàng thất đều đến hết.

Họ nhanh chóng xông vào phòng, Khả Khả đẩy cửa không mở: “Tôi nói mà, chắc chắn họ đang bên trong, cửa khóa lại rồi. A Chung, cậu mạnh, cậu lại đẩy cửa!”

Thấy cửa đã bị khóa, mọi người càng kiên định cho rằng Ưu Ưu đang ở bên trong giao hoan với Mục Dã, hơn nữa, chắc chắn là Ưu Ưu câu dẫn Mục Dã!

Người to lớn tên A Chung đi đến trước cửa, nhấc chân lên đạp, cửa bị đạp mở tung—

Trong phòng nghỉ, Mục Dã đang ngồi trên ghế sô pha, nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên, một đám người xông vào, anh ấy không vui cau mày, đứng lên: “Các người đang làm gì vậy?!”

“Ưu Ưu đâu?!” Khả Khả lớn tiếng hỏi.

Mục Dã mặt đầy giận dữ, anh ấy nhìn một đám con cháu hoàng thất tầng tầng lớp lớp, khinh bỉ: “Nên là tôi hỏi các người mới đúng, đường đường là người hoàng thất, đối đãi khách như vậy à? Tùy tùy tiện tiện xông vào phòng của khách!”

Anh ấy nói câu này xong, mấy công chúa đi đầu nhìn nhau, cúi đầu.

Chắc chắn là Khả Khả nhìn nhầm rồi, căn phòng nghỉ này, ngay cả cửa sổ cũng không mở, chỉ có một cái sô pha, cũng không phải kiểu sô pha thấp, nếu Ưu Ưu trốn đi, cô trốn nơi nào?!

Cả đám người lúng túng ra khỏi phòng.

Vừa đến bên ngoài, nghe thấy có người hô to: “Không hay rồi, phòng công chúa Na Na cháy rồi! Nhanh đi cứu hỏa!”

Mấy vị công chúa, vương tử nịnh hót vừa nghe nói phòng tam công chúa cháy rồi, ai cũng gấp gáp lo lắng chạy xuống lầu!

Nếu tam công chúa bị thiêu chết, Ưu Ưu chính là người thừa kế duy nhất!

Vương giả sao có thể là kẻ vô dụng cái gì cũng không biết, còn ở bên ngoài thác loạn!?

Vương vị chỉ có thể là của tam công chúa thuần khiết cao quý của họ thừa kế!

Một hàng người xông đến hành cung của công chúa, trong đó, công chúa San San nịnh bợ nhất xông lên đầu tiên, cô ta giơ tay đẩy cửa, cửa vừa mở ra, cả đống người phía sau cứ như thế xông vào phòng của Ô Na Na như ong vỡ tổ!

Nhìn trong phòng, một nữ hai nam khỏa thân đang làm chuyện tằng tịu, cả thế giới đều im lặng…

Tam công chúa Ô Na Na thuần khiết cao quý trong mắt quần chúng giống như một người đàn bà phóng túng ở trong phòng làm chuyện tằng tịu với hai người đàn ông khiến người ta hết cách nhìn thẳng! Mọi người đều hóa đá, đơ ra đó, mắt chữ a mồm chữ o!

Ô Na Na đang sung sướng, nhìn thấy một đám người đột ngột xông vào, bỗng ngốc mắt nhìn, hai người đàn ông kia cũng hoảng sợ, vội chạy đi, bất giác chỉ còn lại Ô Na Na, hét lớn!

Mọi người bị tiếng hét thất thanh của công chúa khôi phục tinh thần, ba vị công chúa nịnh hót che miệng hốt hoảng.

Trời ơi!

Công chúa điện hạ vậy mà lại…

Họ không thể tin được, cô gái như một người đàn bà phóng túng lại là Ô Na Na thuần khiết cao quý, hơn nữa, cô ta còn có chồng chưa cưới!

Mấy vương tử công tước phía sau, vẫn đặt tầm nhìn trên người Ô Na Na, cuối cùng Ô Na Na triệt để phản ứng lại được, ôm n.g.ự.c chạy đi, cô ta không ngừng hét to: “Tại sao các người đột ngột xông vào phòng tôi?!”

Tiếng hét tức giận vang lên cả căn phòng.

“Chúng tôi đến cứu hỏa!” Có người trả lời, giờ mới nhận ra, phòng công chúa vốn dĩ không có lửa cháy, hơn nữa, ban nãy cửa phòng không khóa.

Họ không cứu hỏa được, trái lại đụng phải công chúa và hai người đàn ông nồng cháy tận trời…

Mục Dã từ lầu hai đi xuống, đi qua cửa hành cung của Ô Na Na thì nghe mấy người đàn ông thấp giọng nghị luận, giờ anh ấy mới hiểu rõ ý của Ưu Ưu.

Cô hỏi anh ấy, rốt cuộc có muốn lấy Ô Na Na không, nếu không lấy, cô có cách!

Đương nhiên anh ấy không muốn!

Ô Na Na bề ngoài thanh thuần ngây thơ, đời sống riêng tư sau lưng thối nát bất kham, vậy mà lại nóng lòng giao hoan với đàn ông trong chính hành cung của mình! Tiếp theo đây, dĩ nhiên Mục Dã hiểu rõ nên làm thế nào!

Vương Hậu và Ô Na Na, suy cho cùng là muốn tính kế anh ấy và Ưu Ưu, để người ngoài tưởng rằng Ưu Ưu câu dẫn chồng chưa cưới của chị mình, kết quả--

Mặt mũi thật sự của Ô Na Na bị bày ra trước mặt mấy kẻ nịnh bợ ngày thường tâng bốc cô ta!

“Ô Na Na!” Sau khi Mục Dã xông vào phòng, Ô Na Na đã quắn áo choàng ngủ lên người, hai người đàn ông kia cũng đã mặc quần áo, đều là đàn ông có thân hình cao to cơ bắp cuồn cuộn, cũng đều là diễn viên quay phim người lớn.

Ô Na Na nhìn thấy Mục Dã đi vào, lòng trầm xuống, nước mắt giả tạo tuôn ra ngay lập tức!

Chẳng phải lúc này anh ấy nên cùng nhóc con c.h.ế.t tiệt Ưu Ưu kia l.à.m t.ì.n.h cùng nhau sao?!

Ô Na Na hoài nghi trong lòng. Cậu họ đồng ý với cô ta, giúp cô ta thôi miên Ưu Ưu và Mục Dã.

Rất lâu không chơi với đàn ông, lại không dễ gì gặp được hai người chất lượng tốt, lòng cô ta chợt ngứa ngáy khó nhịn, bèn lớn gan hẹn họ! Cứ tưởng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, cứ tưởng mọi người đều sẽ đi bắt gian Ưu Ưu và Mục Dã, ai ngờ…

Mục Dã khinh thường nhìn Ô Na Na mặt đầy nước mắt, trước đó cô ta còn uống say, câu dẫn anh ấy, nhưng anh ấy không chút cảm xúc với cô ta.

“Mục Dã, em, em bị người ta hãm hại, em…” Ô Na Na tiến lên muốn nắm tay anh ấy, Mục Dã ghét bỏ né tránh, khóe miệng câu lên nụ cười khinh miệt, anh ấy xoay người nhìn mấy vị công chúa nịnh hót.

“Công chúa thuần khiết cao quý của các cô nói cô ta bị hãm hại, các cô tin không?” Mục Dã lên tiếng nói.

Mấy công chúa nịnh bợ vẫn còn hiện lên dáng vẻ Ô Na Na hưởng thụ như kẻ phóng túng ở trong đầu, ai cũng không tiện mở miệng nói tin hay không tin.

Dáng vẻ muốn nói lại thôi của họ, có thể nói là, không có gì có thể diễn tả tốt hơn sự im lặng!

“Tôi không thiết sống nữa, là ai hại tôi như vậy!” Ô Na Na khóc lóc với kỹ năng diễn xuất rất nát, hai diễn viên nam cũng không dám hó hé.

Chắc chắn là Ưu Ưu!

Trên mặt Ô Na Na đang khóc, nhưng trong lòng lại phẫn nộ.

Nếu không thì, cửa phòng khóa chặt chẽ như vậy, sao họ có thể xông vào được? Rõ ràng không có cháy, tại sao họ đến cứu hỏa?!

Loading...