Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 583
Cập nhật lúc: 2024-11-03 21:07:06
Lượt xem: 6
“Mặc kệ là trước đó anh thích ai, anh phải là người đàn ông của cô.” Ưu Ưu nhìn hai con ch.ó vô tâm vô phổi ngủ mất rồi, tự tin cười nói.
Cô tin duyên phận, càng tin tưởng chính mình.
Nghĩ đến chuyện thân mật vừa lúc nãy ở trên lầu, hai má cô đỏ lên, tim đập loạn xạ, tâm tình tốt cười lên, thậm chí cười ra tiếng, anh ấy ngốc như thế, còn cho rằng cô là người chuyển giới, rỏ ràng có phản ứng với cô cũng không đi vào.
Cô thật sự xem vẻ mặt của anh khi phát hiện cô là hàng thật giá thật.
Mang theo những đều thú vị trong tương lại, cô dần dần chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Lúc Ưu Ưu mơ mờ hồ hổ tỉnh dậy, trên người nhiều hơn một cái chăn, rỏ ràng cô nhớ tối qua mình không có mền đắp mà, Thịt Kho Tàu và Cơm Trắng không biết chạy đi đâu rồi. Lúc này một mùi hương truyền đến, lười biếng duỗi eo, ngáp một cái, đứng dậy.
Những con sóng trắng vỗ bờ biển, tựa như lớp ren trên mặt biển xanh. Hai chú chó đang dắt một người đàn ông cao lớn chạy dọc bãi biển. Việc thức dậy dắt người cha yêu thương của mình mỗi sáng chạy bộ là việc cần làm của chúng.
Nhưng chỉ qua một lát là đổi thành từ phụ dắn chúng đi. Người đàn ông mặc quần cộc, áo ba lỗ, vừa đi vừa kéo hai con ch.ó bạy trên bãi cái, chạy một lúc thì ngừng lại, thấy hai còn chó ngốc nghếch đang nằm dạng chân, lè lưỡi trên bãi cát.
Anh chóng eo, bộ dáng hận sắt không thành thép nhìn chúng nó nằm đó lè lười thở phì phì, “Có sai lầm gì ở đây không, chúng mày là là đời sau của sói à, thể lực còn không bằng lão cha chúng mày nữa.”
Đôi chó nhìn anh không nói gì.
“Thể lực anh Đình tốt thế!” Một thanh âm truyền đến, mái tóc tán loạn, mặc quần áo vận động, mang giày thể thao, từ sau lưng anh chạy đến.
“Thể lực tôi có tốt không, cô còn không biết à!” Anh bình tĩnh liếc cô một cái, nói xong bỏ mặc hai con ch.ó nằm đó, tiếp tục chạy về phía trước.
Ưu Ưu sững người một lát mới phản ứng lại, liền vội chạy theo anh, “Anh Đình, anh đang tán tĩnh tôi à?”
Cô và anh sóng vai chạy cùng nhau, lớn tiếng hỏi.
Đường Thiếu Đình mặc kệ cô.
“Là anh đắp chăn cho tôi à?” Cô lại hỏi, trong lòng ngọt ngào.
Anh hơi cứng lại, lại tăng tốc độ chạy trước, bỏ lại một câu, “Thịt Kho Tàu và Cơm Trắng đắp cho cô đó.”
“Anh nói chó đắp chăn cho tôi à?!” Cô mới không tin lời ma quỷ này, lớn tiếng hỏi.
Tiếng “Là chó” rời xuống, cảm thấy không đứng lắm, trừng mắt nhìn người đuổi kịp đang cười đắc ý.
“Anh Đình, sao anh lại mắng mình là chó hả?” Ưu Ưu cười cười hỏi.
Đường Thiếu Đình giơ nắm đ.ấ.m về phía cô, chân lại chạy nhanh hơn, muốn làm cô mệt chết, nhưng thể lực cửa Ưu Ưu lại tốt hơn anh nghĩ, luôn như con ch.ó nhỏ chạy theo sau m.ô.n.g anh.
Anh cũng không biết mình bị thần kinh gì, xuống lầu thấy cô nằm co ro trên ghế sô pha, nhịn không được lấy chăn đắp cho cô.
Tối qua lại nằm mơ, nằm mơ thấy cô trong mưa nói chuyện với anh, cô mặc một chiếc áo sơ mị dài chưa tới gối, mơ thấy cảnh trong phòng bếp cô nấu mì.
Rỏ ràng lúc trước hận không thể bóp c.h.ế.t cô mà?!
Sau khi vận động bắt buộc phải lên lầu tắm, lúc Ưu Ưu xuống lầu, thì nhìn thấy Đường Thiếu Đình đang cầm trong tay điện thoại của cô.
“Anh Đình, anh làm gì thế? Sao lại động vào đồ của tôi?” Cô lớn tiếng nói, vội vàng chạy qua.
Khóe miệng Đường Thiếu Đình đắc ý nhếch lên, anh tìm được mấy tấm hình mà tối đó cô trộm chụp cảnh “giường chiếu”, còn chụp không chỉ là một tấm.
Ưu Ưu công qua muốn cướp về, anh giờ tay lên cao, híp mắt hoài nghi nhìn cô, “Túi LV, điện thoại Iphone, quần áo toàn là hàng hiệu.”
Từ ngày quen biết cô, cô đều là bộ dáng than nghèo, than khổ, kết quả thì cô dùng đều là hàng hiệu.
Ưu Ưu nghe được ngữ khí hoài nghi trong lời nói của anh, cô liền đi qua, “Đây đều là hàng qua tay, anh nhìn cái túi rách này xem, điện thoại thì màn hình bị nứt, còn có quần áo, đều là thứ mua được ở chợ đêm. Lúc trước đi làm ban đêm, bọn họ đều chê tôi nghèo, tôi cũng có lúc tự ái vậy, nên mới mua hàng qua tay, toàn đều là anh mua cho tôi mà.”
Cô mặt không đỏ tim không run nói dối, trên thực tế, đây đều là những thế kém nhất của cô, túi là cố ý dùng kéo cắt rách, dù sao cũng cũ rồi, màn hình điện thoại cũng cố ý làm vỡ, quần áo thì lấy trong tủ người hầu, chỉ có đồ lót là mới mua.
Lời giải thích này rất hợp lí, anh cũng không nghĩ nhiều, trên tày cầm chiếc Iphone của cô, đầy là sản phẩm vừa mới đưa lên thị trường năm rồi, trong thu mục chỉ có mấy tấm ảnh “giường chiếu”
Đầu tóc cô gái tán loạn, hai má đỏ hồng, im lặng đứng sóng vai bên cạnh anh.
“Anh Đình, trả điện thoại cho tôi, như vậy rất không lịch sự.” Ưu Ưu muốn cướp lại, những tấm hình cô chụp hai người anh đều xóa hết, nhưng đây là kỹ niệm lần đầu của hai người mà.
“Cô trộm chụp tôi ngủ trên giường mới là không lịch sự.” Đường Thiếu Đình châm biếm phản bác.
Đã đem mấy tấm ảnh chọn hết chuẩn bị xóa hết, nhưng lại thấy cô nhìn thấy.
Nhìn anh chuẩn bị xóa hết mấy tấm ảnh, Ưu Ưu trong lòng như muốn nhỏ máu, người đàn ông không hiểu phong tình này.
“Anh Đình, đừng có xóa, những cái này là kỹ niệm rất có ý nghĩa.” Ưu Ưu bọ dạng như sắp khó, hoảng loạn nói.
“Tôi và cô thì có kỹ niệm quỷ gì chứ, cô cho rằng tôi vì sao lại tốt tính cho cô lên lầu đi tắm.” Anh nhếch miệng cười, phúc hắc châm biếm cô, sau đó nhẫn tâm xóa hết toàn bộ, còn lấy trong thùng rác xóa thêm một lần nữa, toàn bộ trống không làm cô không cách nào lấy lại.
Ưu Ưu nhận lại chiếc điện thoại, lại nhìn bộ mặt cười âm hiểm của anh, tức đến muốn đánh anh một trận, anh lại nhấc càm cô lên, “Ăn cơm xong, mang tất cả đồ của cô ra khỏi nhà tôi.”
Bàn tay cô nắm chặt điện thoại, cái miệng nhỏ chu chu, giống y như miệng cá vàng.
Cơm sáng đều là do anh làm, cháo hải sản tôm và sò với trứng luộc và rong biển. Lần đầu tiên ăn cơm anh làm, cô dùng điện thoại chụp lại mấy tấm làm kỹ niệm, Đường Thiếu Đình còn cầm điện thoại kiểm tra qua xem có chụp anh không nữa.
Bị Ưu Ưu hung hắn liếc anh một cái.
Quỷ nhỏ mọn!
Sau này dù anh có quỳ xuống cầu xin cô, cô cũng không chụp ảnh thân mật của hai người đâu.
Ở cửa lớn, Ưu Ưu nhặt túi của mình lên, hai con ch.ó đứng trước cửa nhìn cô, bộ dáng như chính mình bị đuổi ra khỏi nhà.
“Thit Kho Tàu, Cơm Trắng, hai đứa phải ngoan ngoãn trong nhà, không được để người phụ nữ nào vào nhà biết chưa? Tao mời là nữ chủ nhân cái nhà này, là mẹ của chúng mày.”
Ưu Ưu nhìn hai đứa chúng nó qua cánh cổng, hai con ch.ó này không biết nghe có hiểu không, lắc lắc cái đuôi.
Cô lại ai oán nhìn lên ban công lầu hai, thở phì phì rời đi.
Đứng sau cửa sổ ở lầu ahi, Đường Thiếu Đình nhìn thấy cô rời khỏi, trong lòng lại có cảm giác mình như thằng khốn, còn thua cả con chó.
Bọn họ cũng không phải là bạn trai bạn gái thì có cái gì khốn kiếp chứ.
Mấy ngày sau, Ưu Ưu thật sự không có đến tìm anh, cô như mất hẳn tin tức, anh nghĩ, chắc cô lấy được của anh một khoản tiền nên rời đi rồi.
Tiếng chuông ở cửa quán bar vang lên, Đường Thiếu Đình đang lau mấy cái ly nhìn qua, người vào là khách hàng bình thường.
“Anh Đình, mấy ngày nay anh đang đợi ai mà sao luôn nhìn ra cửa vậy?” Một sự phụ pha chể tò mò hỏi anh.
Ai cũng có thể nhìn ra, mấy người này, phàm là tiếng chuông reo lên, anh Đình liền nhìn qua, giống như đang đợi người nào đó.
“Đợi ai được? Đợi khách hàng chứ đợi ai! Các người không thấy mấy ngày này càng ngày càng ít khách sao?” Đường Thiếu Đình bực dộc nói, không thừa nhận đang đợi người.
“Anh Đình, cái này không thể trách chúng tôi, không phải chúng ta yếu mà là đối thủ quá mạnh, khách của chúng ta đều đến quán kế bên hết rồi.” DJ lên tiếng nói.
“Đúng đúng đúng, anh Đình, tôi vừa mới đi qua đó xem, người lúc trước luốn quấn lấy anh là Ưu Ưu, hiện tại cô ấy làm cho quán kế bên, cái trình độ pha rượu đó phải nói là đỉnh.” Nhân viên phục vụ nói với anh.
Nghe thấy hai chữ “Ưu Ưu”, Đường Thiếu Đình sững lại một chút, mắt híp lại.
Mấy ngày nay không gặp thì ra đã tìm được công việc rồi.
“Chị Thập Tam đến rồi.” Ở cửa quán ba vừa vào một người, chính là chị Thập Tam, cô cười cười chào hỏi mọi người, đi đến ngồi lên ghế, ngẩng đầu nhìn Đường Thiếu Đình.
“Thập Tam mới đến à!” Đường Thiếu Đình nhìn cô tự nhiên chào hỏi.
“Chúc mừng hôm này tìm được nguồn hàng, mời anh uống một ly.” Thập Tam muội nói, cho nhân viên đưa rượu lên.
Đường Thiếu Đình nâng ly rượu lên, một hơi uống cạn.
“Thập Tam, anh Đình có chuyện, không uống cùng em được.” Đường Thiếu Đình nói xong ra khỏi quầy đi vể phía cửa.
DJ liên đi theo cùng anh, thì thấy anh đi về phía quán bar kế bên.
“Trời đất, không phải là anh Đình đi qua bên đó tìm Ưu Ưu chứ?!” DJ quay lại, nhiều chuyện noi.
Nhưng người khác đều tán đồng.
“Tôi vừa mới nói Ưu Ưu ở kế bên, anh Đình liền đừng ngồi không yên, không có quỷ mới là chuyện lạ.”
“Ưu Ưu là ai? Là bạn gái anh Đình sao?” Thập Tam muội tò mò hỏi.
Câu hỏi này hỏi ra, tất cả mọi người đều cười cực kì ám muội, Thập Tam muội cũng cười, bộ dạng như hiểu cái gì, cô đem rượu trong ly uống cạn.
Vì để bán rượu, Ưu Ưu làm hết tất cả mọi chuyện, một chút thì uống rượu, một chút lại nhảy, làm cho khách hàng cực kì vui vẻ, tranh nhau mua rượu của cô.
Đường Thiếu Đình hai tay vòng lấy n.g.ự.c đứng ở một bên, vẻ mặt vô cảm nhìn cô bán rượu.
Con nhóc này, thật sự có khả năng đó, tiền anh đưa cho cô, nghe cô nói quả đẽ gửi hết về nhà, nhà cô rất nghèo, nếu không đã không bán rượu ở đây.
Cô ấy mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen in hình quầy bar, quần short ngắn, cột tóc đuôi ngựa, trán cao, đối với khách hàng cũng rất nhiều tình, uống rượu cực kì sảng khoái, mỗi ly đều uống cạn.
Dương như nhìn thấy anh, cô liền đi qua, “Anh Đình, sao anh lại đến quán rượu của chúng tôi?”
Cô lớn tiếng nói, đến gần mặt anh, môi gần môi anh, cười cười nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-583.html.]
Cô cả người đều là mùi rượu, giống như vừa vớt từ thùng rượu ra.
“Thiếu tiền đến thế sao? Không sợ uống tới c.h.ế.t à?” Anh nhìn cô lạnh lùng hỏi.
“Anh Đình, anh quan tâm tôi sao? Không muốn tôi uống c.h.ế.t sao? Anh muốn nuôi tôi sao?” Hai tay cô ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn anh cười híp mắt hỏi.
DTV
Đường Thiếu Đình lạnh lùng hừ một tiếng, “Cô uống say rồi.”
Nói xong, đẩy cô ra rồi rời khỏi quán rượu.
Ở bên ngoài quán rượu anh kêu một đàn em đến dặn dò anh ta, “Theo dõi từng nhất cử nhất động của cô ấy, xảy ra chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Lời anh vừa nói bị Thập Tam muội vừa ra tới cửa nghe được.
Tên đàn em liền đi vào quán rượu theo dõi nhất cử nhất động của Ưu Ưu.
Trừ bán rượu, uống rượu, nhảy múa, mấy ngày theo dõi cô, cô cũng không có chuyện gì xảy ra.
Một tối nọ, Ưu Ưu đang bán rượu, có một người đàn ông kêu cô đến, nói có một cuộc mua bán lớn muốn cùng cô bàn bạc.
Cuộc mua bán lớn.
Cô rất tò mò.
Đừng có là thứ thuốc phiện nhé, vậy thì bọn họ c.h.ế.t chắc rồi!
“Ưu Ưu, nghe nói cô là người chuyển giới, lại rất hợp khẩu vị của ông chủ chúng tôi, tối này, chỉ cần cô tiếp ông ấy một đêm, chi phiếu này sẽ là của cô.” Người đàn ông nói nhỏ với cô.
Ưu Ưu liếc nhìn con số trên tờ chi phiếu.
“Nói với ông chủ của anh, tôi bán rượu chứ không bán thân!” Vừa nói xong liền lập tức rời đi.
Đừng nói là bán thân, cô uống rượu đều là uống cùng với đám anh em chị em của mình, đều là một đàm vương tôn công tử, làm sao mà cô có thể uông rượu với một đám không ra gì chứ, mà bà chủ quán rượu này thực ra chính là của cô.
Người kia nhìn cô rời đi, tức giận cau mày, gửi đi một tin nhắn.
“Cô ấy nói không bán thân, chuyện này không ổn rồi!”
“Không cần biết làm cách nào. Hạ thuốc cũng được, tôi chỉ muốn thấy kết quả không muốn biết quá trình.”
Người đàn ông nhận được tin nhắn xong thì nhìn Ưu Ưu đang bồi rượu ở đằng kia, lập tức đứng dậy.
“Cô gái, co tôi 10 chai rượu.” Một người đàn ông lạ mặt đi vào, lớn tiếng gọi.
10 chai
Ưu Ưu nhìn người vừa đến có bộ dạng rất thư sinh, không nhịn được hoài nghi, chỉ có mình anh mà mua đến 10 bình rượu.
Nhưng cũng vui vẻ đi qua dẫn anh đi thanh toàn.
“Cô ơi, thưởng cho cô một ly.” Người đan ông thư sinh cười nói.
“Cám ơn quý khách đã mua giúp 10 chai rượu, sau này có muốn mua rượu thì nhớ tìm tôi đó.” Ưu Ưu cười cười nói nói, cầm 10 chai rượu xếp vào trong cái mâm.
Chỉ là vừa đưa đến miệng thì mới phát hiện là rượu thật, ai đem chai nước lọc của cô đổi đi vậy?
Uống xong lý rượu này cô cười vui vẻ sau đó quay người rời đi.
Tên đàn em phụ trách theo dõi Ưu Ưu, nhìn thấy cô bị người đàn ông lạ dẫn đi, vội chạy theo ngăn lại, sắc mặt người đàn ông không vui cảnh cáo, “Đừng có nhiều chuyện, hôm này tôi mời rượu.”
Nói xóng, kéo Ưu Ưu đi đến chiếc xe đỗ bên đường, tên đàn em hồi thần lại, với đi về phía quán rượu bên cạnh.
Đường Thiếu Đình và Thập Tam Muội vừa đi ra ngoài, không ở trong quán rượu, tên đàn em chỉ còn cách gọi điện thoại cho anh ấy.
“Anh Đình, Ưu Ưu bị một người đàn ông dẫn đi rồi.” Điện thoại vừa thông, tên đàn em liền báo cáo.
Đường Thiếu Đình đang mời một người Hông Kông mới đến ăn cơm, sau khi anh nghe điện thoại xong, điếu thuốc đang hút cũng quên mất, lập tức đứng lên đến một nơi không có người, “Người đàn ông nào? Sao không ngăn hắn ta lại?”
“Tôi có ngăn, nhưng người đàn ông đó nói, Ưu Ưu tối này bán cho anh ta rồi.”
Tiếng tên đàn em truyền đến, Đường Thiếu Đình nghe đến chữ “bán”, nắm chặc điều thuốc trong lòng bàn tay mà không biết nóng.
“Nói rỏ cho tôi nghe xem, bọn họ đi đâu rồi?” Anh tức giận hét.
“Anh Đình, có chuyện gì vậy?” Thập Tam Muội từ phòng bao đi ra, nhìn thấy anh đi lên đi theo hỏi.
“Tôi có chuyện, đi trước một bước, cô nói với bọn họ giúp tôi một tiếng.” Đường Thiếu Đình nói xong vội vàng rời đi.
Anh đối với anh em trước kia một tiếng chào cũng không có đã rời đi thì thật sự không giống anh chút nào.
Thập Tam Muội híp mắt nhìn bóng lưng anh rời đi, không biết nói gì.
Đường Thiếu Đình lái xe một tô nhanh trên đường, nghe điện thoại của đàn em xong, liền nhanh chóng chạy đến khách sạn.
Anh hùng hổ bước vào khách sạn, đến phòng 606, bộ dang như bạn trai đi bắt ghen.
Nhỏ đáng chết, thế mà lại bán thân, cô thiếu tiền đến thế sao?!
Đường Thiếu Đình tức giận nắm chặt nắm đấm, trong lòng ghen tuông, anh đứng trước cửa phòng, tưởng tượng bên trong đang phát sinh chuyện gì, nhấc chân lên dùng chân đá một cái.
Cửa không chịu nỗi lực chân của anh, anh hung hăn đi vào.
Cửa phòng khách sạn có người mạnh mẽ đá mở ra, một người đàn ông mặc quần bò, áo thun đen, toàn thân sát khi giống như lão đại giang hồ.
Càng giống người đàn ông đi bắt ghen hơn!
Phòng khách sạn này là loại phòng trăng mật, bên ngoài phòng không thấy ai, ở phòng trong phát ra âm thanh kì quái của đàn ông, anh nắm chặc nắm tay đi vào trong.
Cửa phòng trong bị anh hung hăn mở ra, bên trong phát ra âm thanh kịch liệt không ngừng.
Anh vừa đi vào, thì thấy một người đàn ông tướng mạo thô tục đang bi trối bằng dảy lụa màu đỏ đang nằm trên giường, miệng bị nhét miếng vải không ngừng phát ra âm thanh.
Mà Ưu Ưu người bán thân thì đang ngồi vắt chân trên ghế sô pha.
Cảnh này hoàn toàn không giống như những gì anh đã nghĩ.
Trong lòng anh âm thầm thở một hơi, chí ít cô không cùng người đàn ông khác phát sinh chuyện gì.
“Anh Đình, sao anh lại đến đây?” Ưu Ưu đầu cột tóc đuôi ngựa đang ngồi lắc lư, thấy anh đến thì đừng lên đi về phía anh.
Vẻ mặt anh đen thui, nhìn như muốn g.i.ế.c người, “Nghe nói cô tới đây bán thân, tôi đến đây xem xem.”
Anh nghiến răng nói, ngữ khí tức giận, nhưng cô có thể nghe thấy ý ghen tuông trong đó, trong lòng có một tia vui mừng len lõi, cảm nhận được anh đối với cô không bình thường.
Chỉ là không biết người nào âm thầm phá rối, mục đích là gì?
“Thì tính là tôi bán, thì anh đến để xem cái gì?” Cô cười hihi nói, chỉ thấy sắc mặt của anh càng lúc càng đen hơn.
Làm cô có chút sợ.
“Anh Đình, em thật sự không có bán thân, cho dù bán thì em cũng chỉ bán cho một mình anh mà thôi.” Cô cười cười vội vàng nịnh bợ.
Quay người nhìn lại người đàn ông lạ mặt đang bị trói trên giường.
Hắn ta và người đàn ông giở trò trong rượu ở quán bar không phải cùng một người.
Lúc cảm giác rượu bị đổi rồi, cô càng thận trọng hơn, giả vờ uống rượu, giả vợ say ngất tìm cơ hội túm gọn bọn này, quả nhiên, người đàn ông như thư sinh kia tìm đến nói muốn dìu cô đi nghĩ ngơi, cô liền thiết kế cái bẫy này.
Đến khách sạn, cô bị đẩy vào một căn phòng, người đàn ông thư sinh kia chỉ là tay sai, trong này còn có một người đàn ông khác tướng mạo tho tục, nhưng làm sao mà có thể là đối thủ của cô, đánh vài ba cái đã bị cô trối lại, cô muốn xem xem người nào muốn hại cô, vì sao lại hại cô, kết quả thì thấy anh đến đây.
Cô lấy miếng vải nhét trong miệng người đàn ông ra, “Anh Đình, em bị người đàn ông này hạ thuốc bắt đến đây.”
Cô quay người nhìn anh thành thật nói.
Đường Thiếu Đình híp mắt nhìn cô một cái.
“Em biết bọn họ hạ thuốc em, nhưng em không có uống thuốc đó, cố ý để bọn họ dẫn đi, em muốn xem xem bọn họ vì sao lại muốn hại em.”
Trực giác nói cho cô biết không phải do đám người vương thất làm, cái thủ đoạn đê tiện như vậy, bọn họ cũng khinh không thèm dùng.
Hơn nữa, bọn họ cũng biết thân thủ của cô, biết rằng xung quanh cô luôn có người âm thầm theo bảo vệ cô.
Muốn hại cô chắc chắn là người không biết được thân phận thật sự của cô.
Đường Thiếu Đình tất nhiên tin lời giải thích của cô, nếu không cô vì sao lại trói tên kim chủ này lại!
Anh bước lên phía trước, cho một cước về phía người đàn ông khiến ông ta đụng phải thành tủ phát ra tiếng kêu đau đớn.
Nhìn anh trút giận giúp cô, Ưu Ưu trong lòng càng thêm yêu thích, người có ý đồ chống đối cô quả thật là thần mà!
Anh đi qua đạp một chân lên bụng người đàn ông, một cước này quả thật đem ngũ quan lục thức của ông ta như muốn vỡ ra.
“Các người là ai? Vì sao muốn hại cô ấy?” Anh từ trên cao nhìn xuống chất vấn người đàn ông đang bị thương.
“Tôi, tôi oan quá, tôi chỉ kêu cô ta đến phục vụ, tôi á” Người đàn ông chưa nói xong đã bị một cước nữa dẫm xuống.