Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 579
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:39:10
Lượt xem: 9
Nhuyễn Manh Manh không nói lời nào, tiếp tục cởi nút áo của anh, vát áo trên người anh đã mở rộng, lộ ra cái áo sơ mi cổ tròn bên trong, đã cuối thu, trời lạnh, trên người anh không có một chút hơi ấm nào, giống cô bé con sợ lạnh vào mùa đông vậy.
Lúc mới quen anh, cô đúng là ghét bỏ anh, anh cũng hoàn toàn không phải kiểu cô thích.
Cô thích những người đàn ông mạnh mẽ, khí phách, rắn rỏi!
Nhưng lần thứ hai bọn họ gặp nhau, cô đã nhìn ra ngay lập tức là anh muốn tán tỉnh cô, đồ ngốc này còn dùng tiền thuê người đóng vai trộm, trộm túi tiền của anh trong khu vực thực thi nhiệm vụ của cô, kết quả, diễn viên đóng vai trộm bị cô đánh cho một trận, khai ra là do anh chỉ điểm!
Nửa năm sau đó anh chưa từng xuất hiện lại.
Lần gặp gỡ tiếp theo, ví tiền của anh bị người ta trộm thật, anh còn bị đánh cho một trận tơi bời khói lửa, may mà cô chạy tới, nếu không thì hôm đó anh đã bị đ.â.m rồi, lúc đó cô còn cố ý chế giễu anh, nói anh diễn trông thật lắm.
Cái tên kiêu ngạo này trở mặt với cô ngay tức khắc, giận dỗi không để ý đến cô, ôm bụng đi về phía trước, trông rất là yếu ớt, khiến người ta thương cảm, cô bước tới dìu anh, anh kiêu ngạo đẩy cô ra, nhưng mà yếu không địch lại mạnh, rốt cuộc cô vẫn đưa anh đến bệnh viện.
Lúc đó cô đã có bạn trai rồi, là cảnh sát hình sự ở đồn cảnh sát, là kiểu mà cô thích.
Mối quan hệ kéo dài ba năm và kết thúc không hề suôn sẻ, còn cô và anh trước mắt thì trở thành bạn bè, kiểu chị em bạn dì, mỗi lần anh đến Hong Kong thì đều tìm cô chơi, thấy cô xem mắt rất nhiều lần, người bạn thân là anh còn tham mưu giúp cô.
Mấy năm nay, anh tồn tại trong cuộc sống của cô thế nào, cô đều nhớ rõ.
Năm ngoài, cha cô trở bệnh nặng, cần nội tạng cấy ghép và một số tiền lớn, từ đầu đến cuối đều nhờ anh giúp đỡ, tiền cũng do anh bỏ ra.
Cô hỏi anh: “Anh Quân, anh thích em có phải không?”
Anh giễu cợt như vừa nghe một câu chuyện cười: “Phụ nữ trên đời này c.h.ế.t cả rồi à? Anh thích em? Em không phải là kiểu anh thích đâu, một chút hương vị phụ nữ cũng không có!”
Nhưng cô rõ ràng thấy được ánh mắt né tránh của anh, cô không mù.
“Anh Quân, em nợ anh nhiều như vậy, không thể đáp trả được, em gả cho anh nhé, có được không?”. Lúc đó cô nghiêm túc nhìn anh và hỏi.
Anh hóa đá ngay tại chỗ!
Sau đó, bọn họ thật sự bắt đầu nói chuyện cưới gả, cái tên kiêu ngạo này luôn miệng nói không thích cô, đùng một cái, mua cho cô chiếc nhẫn kim cương 10 carat hiếm hoi trên thế giới!
Chiếc nhẫn kim cương lớn lấp lánh trên ngón áp út, áo sơ mi của anh đã bị cô cởi ra, lộ ra lồng n.g.ự.c gầy gò màu lúa mì, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve trên n.g.ự.c anh.
Đồng chí Đỗ Quân cứng đờ toàn thân, hai tay siết chặt: “Nhuyễn Manh Manh, em, em làm gì thế? Anh, anh không muốn sinh em bé, con nít phiền lắm, anh ghét con nít nhất!”
“Anh Quân, sao người anh căng cứng thế?”. Nhuyễn Manh Mạnh nhẹ giọng hỏi, anh có cảm giác…
“Anh, anh, lạnh muốn chết!”. Răng anh cũng run rẩy, tức giận nói.
Nhuyễn Manh Manh: “…”
Cậu nhỏ yêu nghiệt có ý đồ tránh khỏi cô để đi tắm, lại bị cô đè lại, tay cô lại vuốt ve trên n.g.ự.c anh, ngửa mặt lên nhìn khuô mặt xinh đẹp nhìn hoài không chán của anh.
“Nhuyễn Manh Manh, em làm gì thế?! Lấy cái tay của em ra! Nam nữ thụ thụ bất thân!”. Anh rũ mắt nhìn móng tay đỏ chót của cô, run giọng nói, thấy Nhuyễn Manh Manh ăn mặc hở hang, anh đã rất không quen rồi, cô lại còn sờ anh như vậy nữa!
“Anh Quân, chúng ta đã kết hôn rồi, bây giờ là vợ chồng!”. Nhuyễn Manh Manh nói, sao cô lại cảm thấy mình như một người phụ nữ lưu manh đang dâm loạn một đứa con trai nhà lành thế nhỉ?!
“Nhuyễn Manh Manh, chúng ta chỉ hợp tác với nhau, không có tình yêu, không tính là vợ chồng thật!”. Đồng chí Đỗ Quân nói chắc như đinh đóng cột, lúc nói chuyện, trái tim như bị kim đâm, đau đớn đến mức khó chịu.
Nhuyễn Manh Manh vốn dĩ không yêu anh, huhuhu…
Nhưng nhiều năm qua anh vẫn luôn nhớ mãi không quên cô, vẫn lấy thân phận “bạn thân” mà ở bên cô.
“Anh Quân, anh không yêu em sao?”. Cô ngửa đầu nhìn anh, nhìn thật sâu vào mắt anh, nghiêm túc hỏi.
Trái tim đồng chí Đỗ Quân bị d.a.o cắt lần nữa, anh rũ mắt nhìn cô: “Nhuyễn Manh Manh, em bị rét lạnh thành đồ ngốc rồi hả? Muốn anh yêu em, trừ khi mặt trời mọc đằng tây!”
Anh khẩu thị tâm phi mà kiêu ngạo nói.
Nhuyễn Manh Manh nhìn anh, ưỡn n.g.ự.c lên: “Vì sao không yêu em? Em không đủ nữ tính sao?”
Cô lùi về sau hai bước, vén mái tóc dài lên, lộ ra cái cổ thiên nga trắng như tuyết, bộ n.g.ự.c đẫy đà sau chiếc áo lót màu đỏ lấp ló nơi cổ áo chữ V sâu hoắm, đường nét thật sinh động…
!!!
Người đàn ông yêu nghiệt quần áo xốc xếch dựa lưng lên ván cửa, hai tay nắm chặt, không ngừng nuốt nước miếng, cảm thấy mũi đau nhức, một luồng m.á.u nóng dồn lên não!
Bỗng mũi anh có thứ gì đó ấm áp chảy ra!
Lần này đến phiên madam trợn tròn mắt, anh chảy m.á.u mũi!
“Anh nhìn em không khác gì khi nhìn đàn ông cả!”. Đồng chí Đỗ Quân vẫn còn kiêu ngạo, vịt c.h.ế.t vẫn còn mạnh miệng.
Madam khoanh hai tay trước ngực, tà mị nhìn anh, mặt không đổi sắc: “Ông xã, anh chảy m.á.u mũi kìa!”
Bép, bép, bép, vả vào mặt này!?
Đồng chí Đỗ Quân sửng sốt một chút, sau đó đưa tay lên sờ, chỉ thấy trên ngón tay thật sự có máu!
“A a a a a a…”
Anh sợ đến mức hét chói tai.
Madam bĩu môi, bình tĩnh đi đến tủ thấp, rút ra một tờ giấy, đi tới trước mặt anh, lau m.á.u mũi giúp anh: “Anh xem, đàn ông mà cũng biết chảy m.á.u mũi sao?”
Đồng chí Đỗ Quân không còn lời nào để phản bác, đẩy cô ra, muốn chạy vào phòng vệ sinh trốn.
“Anh quay lại cho em!”. Madam khí phách nói, sau đó tóm lấy áo anh, kéo anh đến giường, rồi dùng một tay đẩy anh ngã lên giường, mạnh mẽ đè anh lại!
Đồng chí Đỗ Quân từ trước đến nay chưa bao giờ thân mật với người bạn thân là Nhuyễn Manh Manh như đêm nay cả, bây giờ bị cô đè dưới người, anh sợ đến mức toàn thân căng cứng, mất tự nhiên, đặc biệt hơn là có một chỗ trong cơ thể đang nóng như lửa đốt vậy!
Thật là khó chịu huhuhu…
Hai tay anh bị cô giữ chặt, đưa lên đầu, hai người dính sát vào nhau, “em gái” của cô mềm nhũn đè lên n.g.ự.c anh, cảm giác thật ấm áp, thật thoải mái…
Madam nhìn khuôn mặt tinh xảo của anh mà không hề chớp mắt: “Anh Quân, anh nói xem, vì sao em gả cho anh?”
“Báo đáp anh!”. Cậu nhỏ độn nói chắc như đinh đóng cột.
“Báo đáp cái đầu anh đấy!”. Madam tức giận đến mức muốn mổ đầu anh ra.
“Là chính mồm em nói!”. Đồng chí Đỗ Quân cau mày phản bác.
“Em là vì yêu anh, đồ ngốc!”. Madam khí phách nói, nói xong, cô chủ động hôn mạnh lên cánh môi mỏng kia, đầu lưỡi nóng rực gắng sức dò vào miệng anh…
Đồng chí Đỗ Quân đã c.h.ế.t lặng, đầu óc trống rỗng.
Thứ nhất là đột nhiên được cô tỏ tình nên giật mình, thứ ai là vì nụ hôn của cô!
Không biết qua bao lâu sau, bên tai chỉ còn lại tiếng mút mờ ám, trong miệng có chiếc lưỡi ướt át mềm mại đang không ngừng khuấy động, anh thấy cô nhằm hai mắt, không ngừng hôn mình…
Nhuyễn Manh Manh yêu anh!
Hồi tưởng lại những gì cô nói, đồng chí Đỗ Quân như hít phải thuốc lắc, madam hôn đến mức đầu lưỡi tê dại, cô buông lỏng cái tên đàn ông dường như chẳng biết gì về chuyện tình cảm này ra: “Anh Quân, rốt cuộc anh có được không đó? Nếu thật sự không được thì chúng ta đến Hong Kong làm thụ tinh nhân tạo đi ~!”
Tuy cô rất mạnh mẽ, nhưng mà trong phương diện này, cô cũng vẫn là một tờ giấy trắng!
Cô thất vọng trượt xuống khỏi người anh, chuẩn bị xuống giường, nhưng còn chưa xuống thì đột nhiên bị anh kéo trở lại, cô ngã lên giường, sau đó bị anh đè dưới người!
Anh phản công cô!
Ánh mắt người đàn ông sáng quắc, đôi con ngươi đen láy như thể đốt lên hai ngọn lửa ham muốn sáng rực, trông anh không hề yếu ớt e lệ nữa, ngược lại thì rất đàn ông!
“Ai nói anh không được?!”. Đồng chí Đỗ Quân cắn răng, hùng hồn nói.
Người trước mắt cô bất chợt như biến thành người khác!
Lần này, đến phiên madam trợn tròn mắt, nhìn anh trông có vẻ như muốn ăn mình, trong lòng cô hơi sợ sệt. Trước đây lúc làm bạn với anh, cô đối xử với anh như con gái, hơn nữa còn là kiểu em gái cần phải bảo vệ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-579.html.]
Nhất thời anh trở nên rất đàn ông, cô thật sự không quen!
Bàn tay còn xinh đẹp hơn cô kia đang vuốt dọc xuống theo gò má cô, mơn trớn cổ cô, đi tới trước n.g.ự.c cô, cô vô thức muốn che lại, lại bị tay anh thô lỗ vạch ra!
“Anh Quân, cái, cái gì được?”. Madam miệng cọp gan thỏ hơi sợ, nằm dưới người anh là hóa thành cô bé mềm mại đáng yêu ngay!
Đồng chí Đỗ Quân nghiêm túc nhìn cô, nhếch môi: “Đương nhiên là sinh con!”
Anh vừa dứt lời là lập tức vùi vào “em gái” mềm mại của cô, hai tay thô lỗ làm càn trên người cô, Nhuyễn Manh Manh c.h.ế.t lặng, vừa rồi anh còn nói nam nữ thụ thụ bất thân, bây giờ lại làm chuyện thân mật nhất với cô rồi!
“A…đau…Đỗ Quân, anh, anh nhẹ chút!”. Bất kể là ngoài miệng hay là sức lực trên tay của anh thì đều lớn kinh người, hôn đau cô, bóp đau cô, một tờ giấy trắng chưa từng trải qua chuyện này là cô, hơi sợ hãi kêu lên.
Cô cũng không phải mở hai mắt ra nhìn anh, anh vẫn là cái tên ẻo lả gầy yếu kia sao?!
Mà chuyện đó đã nói cho cô biết rằng, Đỗ Quân anh một khi đàn ông lên thì quả thật không phải người!
…
Như bị bản năng chi phối, anh giống như một tên ngang tàng bạo ngược tranh cướp lãnh địa của cô, thô lỗ khai hoang, vất vả cần cù gieo trồng, không để ý đến sự phản kháng và giãy dụa của cô!
“Đỗ Quân! Đồ cầm thú!”. Huhuhu…đau quá! Nữ cảnh sát oai hùng Nhuyễn Manh Manh khóc không ra nước mắt, hai tay không ngừng đánh lên bờ vai anh, anh lại không hề có ý định buông cô ra, tay cô như móng vuốt mèo mà cấu sau lưng anh!
Anh vốn dĩ sợ đau, thế mà lại không hề phản ứng chút nào, như thể tất cả cảm giác trong mắt trong tim anh, đều chỉ còn lại có t.ì.n.h d.ụ.c thôi vậy!
Nhưng mà, bây giờ chỉ mới là bắt đầu thôi!
…
Làn da màu lúa mạch của người đàn ông đổ đầy mồ hôi và vết cào, trán ướt nhẹp, miệng không ngừng phát ra tiếng thở gấp khiêu gợi, khi thì cúi đầu hôn cô dâu, khi thì hé miệng thở dốc…
“Anh Quân, cơ thể anh không khỏe, từ từ…”. Nhuyễn Manh Manh tốt bụng nói, cô thật sự sợ anh mệt mà chết.
Bình thường khi tập thể dục anh còn chạy bộ chưa được nửa tiếng, trời sinh đã yếu, không thích vận động!
Cô thế mà lại ngại cơ thể anh không khỏe!
Anh càng phải chứng minh cơ thể mình rất khỏe!
Mồ hôi không ngừng tuôn rơi, tiếng thở dốc và tiếng rên kiều mị đan vào nhau, ngón nến đỏ đang lặng lẽ cháy trong phòng tân hôn…
…Chín giờ sáng ngày hôm sau, cửa phòng tân hôn vẫn chưa thấy mở ra, cả đại gia đình đang chờ cô dâu chú rể thức dậy kính trà cho bà cụ và dùng bữa sáng!
Sắp đến chín giờ rưỡi, phòng tân hôn trên tầng hai rốt cuộc cũng có động tĩnh!
“Anh Kiêu, anh nói xem, có khi nào cậu nhỏ bị madam hành hạ đến mức không dậy nổi không?”. Diệp Kiều nhỏ giọng nói một cách tà ác.
Tối hôm qua mợ nhỏ thề thốt trước mặt bà ngoại, nói sang năm sẽ cho bà ôm cháu trai, cho nên, tối hôm qua động phòng, chắc chắn cô ấy sẽ không buông tha cho cậu nhỏ!
DTV
Không chỉ có Diệp Kiều, những người cậu khác cũng đều nói là đồng chí Đỗ Quân không dậy nổi!
Nhưng mà, người đàn ông mặc một chiếc áo vest cashmere màu xám sẫm với áo sơ mi trắng bên trong, hai tay đút vào túi quần, đang bước từ trên cầu thang xuống với thần thái sảng khoái kia, không phải đồng chí Đỗ Quân thì là ai?!
Lại còn không thấy cô dâu đi xuống!
“Quân Quân, Manh Manh đâu?”. Bà Đỗ quan tâm hỏi.
Đồng chí Đỗ Quân cong môi: “Manh Manh mệt quá, vẫn chưa dậy!”
Lúc nói chuyện, đôi mắt hẹp dài kia của anh còn đắc ý liếc qua những kẻ “khốn kiếp” tưởng rằng anh “không được”!
Mọi người: !!!
Ban đầu mọi người còn tưởng rằng, hai vợ chồng son này đêm tâm hôn chắc chưa xảy ra chuyện gì, cố ý vờ như đã xảy ra, cho nên chậm chạp không xuống lầu, sau đó sẽ cùng nhau xuống cho xem.
Chỉ có Diệp Kiều là tà ác cho rằng madam đè bẹp cậu nhỏ!
Nhưng bây giờ là tình huống gì đây?
Tên yêu nghiệt nào đó đứng trên cầu thang bề nghễ nhìn chúng sinh, vẻ mặt đắc ý, trông không giống nói dối!
Khuôn mặt đẹp trai có vẻ sung sướng và thỏa mãn, toát lên một chút lười biếng, như một con mèo Ba Tư quý giá vừa ăn uống no đủ xong, anh ưu nhã nhấc chân, không nhanh không chậm xuống lầu…
“Đỗ Quân! Khoác lác!? Đừng quậy, mau mời em dâu xuống lầu ăn sáng, mọi người đang chờ đấy!”. Các anh em khác của đồng chí Đỗ Quân đâu chịu tin, tiếp tục trêu chọc anh.
!!!
Bọn họ lại còn không tin!
Đồng chí Đỗ Quân tức giận trong lòng!
“Cô ấy vẫn chưa tỉnh! Mấy người ăn phần của mấy người đi!”.Con mèo Ba Tư lên cơn, sau khi xuống cầu thang, anh nhìn chằm chằm bọn họ, hung dữ nói.
Anh vừa nói xong thì không ai dám nói gì nữa!
Từ trên xuống dưới nhà họ Đỗ, ai cũng biết tính tình của Đỗ Quân, thấy anh bình thường yếu ớt hèn nhát, vừa ngốc vừa không đứng đắn vậy thôi, nhưng tính tình nổi tiếng là không tốt đấy, lại còn là con út nhà họ Đỗ, cha mẹ cưng chiều anh, anh chị cưng chiều anh, thân thể gầy yếu, ai cũng nhường anh.
Có thể nói, cho dù anh có muốn sao trăng trên trời thì người nhà họ Đỗ cũng có thể nghĩ cách hái xuống cho anh.
Từ nhỏ cơ thể đã nhiều bệnh tật, tính tình còn không tốt, nhắc đến cũng lạ, từ nhỏ đến lớn cháu trai Lục Bắc Kiêu đều đánh bại được anh, quản lý được anh, còn nhỏ hơn anh hai tuổi!
Chỉ cần ở trước mặt Lục Bắc Kiêu, mọi tật xấu của anh đều biến mất không còn bóng dáng!
Người thứ hai khiến anh chịu cúi đầu, chịu nghe lời, chính là đại ca Kiều Kiều của anh!
“Anh Kiêu, cậu nhỏ không giống như đang khoác lác…”. Diệp Kiều nói rất nhỏ bên tai Lục Bắc Kiêu.
Vợ chồng họ đã ăn từ sớm rồi, đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, Diệp Kiều vừa dứt lời, đồng chí Đỗ Quân đã đi tới, cặp chân đó như mang theo gió, đắc ý dạt dào!
Anh ngồi xuống bên cạnh cháu trai: “Kiêu Kiêu, sao Kiều Kiều dậy sớm thế?”
Tên đần độn nào đó nhỏ giọng hỏi một cách rất là sâu xa, người nào biết vừa nghe là hiểu! Đây là đang ám chỉ thể lực của Lục Bắc Kiêu không bằng anh ta à!
Nguy rồi, cậu nhỏ đần độn bây giờ còn biết trêu người nữa, thế mà lại khiêu khích Lục đại ma vương!
Diệp Kiều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cái tên ngu ngốc sắp bay lên trời kia rồi.
Đối với cái tên đần độn từ trước đến nay chưa bao giờ có dáng vẻ của một trường bối này, Lục đại ma vương cũng không muốn để ý, làm như không nhìn thấy anh ta diễn trò!
Kiêu Kiêu thế mà lại không để ý đến anh ta!
“Đau…đau quá à…móng vuốt của Manh Manh dữ dội quá…Kiêu Kiêu, có cần bôi thuốc không nhỉ? Chảy m.á.u rồi này!”. Đồng chí Đỗ Quân vừa nói vừa chuyển động cơ thể, cau mày, diễn xuất tuyệt vời, biểu cảm rất phô trương.
Khoe khoang trước mặt cháu trai một cách trá hình!
Lục đại ma vương đứng lên, đi tới ngồi xuống bên kia của Diệp Kiều, ngoảnh mặt làm ngơ với những gì anh ta nói!
!!!
Phản ứng gì thế kia?
Không phải nên khen mình rất đàn ông sao?!
“Kiều Kiều, Kiêu Kiêu ghen tị với cậu đấy!”. Đồng chí Đỗ Quân nhìn Diệp Kiều, vô cùng nghiêm túc nói.
Lục đại ma vương nhẫn nhịn ham muốn đập c.h.ế.t cái đồ đần độn này!
“Cậu nhỏ, anh Kiêu ghen tị với cậu cái gì?”
“Ghen tị cậu một đêm làm bảy lần!”. Đồng chí Đỗ Quân thốt lên một câu kinh người, rồi lười biếng dang hai cánh tay ra khoát lên lưng ghế, bắt chéo hai chân nghoe nguẩy.
“Đồng chí Đỗ Quân! Đồng chí muốn lên trời có đúng không? Muốn thằng cháu này đá một cú giúp đồng chí không?”. Lục Bắc Kiêu xám mặt nhìn cái tên ngu ngốc trưởng bối mà không ra dáng trưởng bối, lại không ra dáng đàn ông, mãi mãi như đứa con nít ba tuổi, sầm mặt nói.
Kiêu Kiêu tức giận rồi!