Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 576
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:39:05
Lượt xem: 3
Đường Thiếu Đình sầm khuôn mặt tuấn tú xuống, nhìn Ưu Ưu – cái người đang mặc quần jean đáy thấp, áo ba lỗ màu đen, bên ngoài khoác một cái áo sơ mi trắng với mái tóc dài hơi xoăn – đang quản anh!
Bất kể vóc dáng của cô ma quỷ thế nào, khuôn mặt thiên thần ra sao thì trong mắt anh, cô vẫn là một người đàn ông!
Cái người mang ý đồ bẻ cong giới tính của anh! Nhưng anh cũng không để ý đến sắc mặt phiếm hồng, bờ môi khô nứt của cô, càng sẽ không biết rằng, cô phát sốt bởi vì vết thương bị nhiễm trùng!
Ưu Ưu cũng cảm nhận được ánh mắt không có thiện cảm của anh, nhưng cô mặt dày, vờ như không thấy: “Anh nên ăn chút gì đó đã, tôi sẽ đi mua cháo cho anh!”
“Cô mãi mãi biến mất trước mặt tôi cho tôi! Tôi cảm ơn cô trước!”. Đường Thiếu Đình nghiêm mặt lại, tức giận nói.
Chắc chắn khi xuất viện anh phải đi tìm phụ nữ!
Ưu Ưu làm mặt quỷ với anh: “Tôi sẽ về nhanh thôi!”.
Anh rất muốn xông tới rồi đánh cho cô một trận!
Ưu Ưu đã nhanh chóng đi ra ngoài!
Đường Thiếu Đình còn định tiếp tục hút thuốc thì mới phát hiện ra, bao t.h.u.ố.c lá trên bàn đã biến mất rồi!
Cái đồ đáng c.h.ế.t này!
Anh vốn dĩ có chút choáng váng đầu óc, bị Ưu Ưu làm tức giận, giờ có thể nói là tinh thần phấn chấn!
Y tá phát hiện thấy anh tỉnh rồi thì gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh, trông không có gì bất thường, bị hỏi một đống câu hỏi, Đường Thiếu Đình quả thật sốt ruột, đuổi bọn họ đi, cũng yêu cầu xuất viện.
Lúc đó, anh đang cạo râu trong phòng tắm thì nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng bệnh, anh không vui nhíu mày.
Cô ta đúng là bám dai như đỉa!
Nghĩ đến việc tiên nữ khiến anh động lòng trong mơ chính là Ưu Ưu, đến giờ anh vẫn còn buồn bực, anh hỏi y tá rồi, trước đó 24 giờ đồng hồ đều do Ưu Ưu ở lại đây trông chừng anh!
“Cô còn dám quay lại?! Được thôi, không muốn lăn lộn trong phố người Hoa đúng không? Sau này đừng hòng anh Đình đây bảo kê cho cô nữa! Đuổi cô ra khỏi phố người Hoa!”. Đường Thiếu Đình mặc áo ba lỗ màu đen, khom người đứng trước bồn rửa tay, hai má và cằm đều là bọt, vừa cạo ria mép vừa không khách sáo mà nói.
Người bên ngoài không trả lời, chỉ có tiếng xột xột xoạt xoạt của túi giấy, anh tức giận bước ra ngoài: “Ưu Ưu! Tôi lặp lại lần nữa, lập tức…”
Cái chữ “cút” khi, lúc nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Kiều thì đã gắng gượng nuốt trở vào.
Diệp Kiều nhìn Đường Thiều Đình đang cạo râu trong bộ dạng hết sức khỏe mạnh, sự lo lắng cho anh trong mấy ngày liên tục đã tiêu tan toàn bộ, cô liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh có thể khách sáo với Ưu Ưu một chút được không? Cô ấy đối với anh…”
Đã đồng ý với Ưu Ưu là khoan nói với anh về thân phận thật sự và tất cả của cô ấy, cô không nói tiếp cho hết câu.
“Em Kiều! Lẽ nào em muốn anh Đình đây đói bụng ăn quàng à!?! Có lầm không?! Em yên tâm, anh đình sẽ nhanh chóng tìm cho em một chị Đình!”. Đường Thiếu Đình cười nói, cầm khăn mặt lau bọt trên hai má và cằm, lộ ra khuôn mặt anh tuấn nhuốm nụ cười xấu xa.
Anh luôn rất thích cười, chẳng qua là khi cười sẽ lộ ra cái nết côn đồ!
Diệp Kiều nghe anh nói thế thì buồn cười, thật sự rất chờ mong vẻ mặt của anh khi biết Ưu Ưu không phải là con gái giả quá!
“Chị Đình?”. Diệp Kiều vừa mở hộp tiện lợi vừa hỏi.
Đường Thiếu Đình lại gần cô, cười nói: “Đúng vậy! Chị Đình! Anh Đình của em bây giờ con mẹ nó rất muốn tìm bà xã!”
Diệp Kiều tỏ vẻ bán tin bán nghi nhìn anh: “Từng c.h.ế.t một lần, rốt cuộc cũng hiểu lợi ích khi còn sống rồi à!?”
“Đúng vậy! Anh Đình đây chỉ mới 32, còn 70 năm chinh chiến nữa!”. Anh nhìn cô, ra vẻ trâu bò mà nói.
70 năm?
Anh ta muốn sống đến 102 tuổi sao?!
Ánh mắt Diệp Kiều đong đầy ý cười.
“Em Kiều, cho anh Đình ôm một cái!”. Đường Thiếu Đình lùi ra phía sau một bước dài, dang hai cánh tay ra, nhìn cô, cất giọng nói, vẻ mặt rất bộc trực!
Diệp Kiều nhìn người đàn ông nở nụ cười danh hai cánh tay ra, cô hơi ngơ ngác.
“Em Kiều, không phải chứ? Nhỏ mọn vậy sao!”. Anh ghét bỏ nói, chẳng qua chỉ muốn ôm cô một chút mà thôi, là vì, mọi tạp niệm về cô đã buông bỏ, nội tâm anh thanh thản, nên mới có thể muốn ôm cô một cái một cách thuần túy!
Diệp Kiều hoàn hồn, bước nhanh tới, cũng dang hai cánh tay ra ôm anh, Đường Thiếu Đừng mừng rỡ cong môi, hiểu ý cười, ôm lấy cô.
Từ khi biết anh cho đến bây giờ, thật ra bọn họ không trao đổi với nhau bao nhiêu, số lần nói chuyện chỉ đếm được trên đầu ngón tay, lại còn gặp anh lần nào là đánh anh lần đó, chứ đừng nói gì đến ôm!
Ôm anh, được anh ôm không khách gì được Diệp Thành ôm cả.
Đối với Đường Thiếu Đình mà nói, cái ôm này xem như là thỏa mãn, không hối tiếc!
“Anh Đình! Sau này anh phải sống tốt đó!”. Cô nói từ tận đáy lòng.
Đường Thiếu Đình cười nói: “Nhất định rồi! Yên tâm đi!”
Anh lại ôm mạnh cô một cái, sau đó ung dung buông ra, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một hình bóng cao to đứng sừng sững ở cửa!
Diệp Kiều thấy Đường Thiếu Đình nhìn ra cửa, cô cũng nhìn sang, chỉ thấy ông tổ ghen tuông nào đó không biết đã đi tới cửa từ lúc nào, nhất thời cô có cảm giác khóc không ra nước mắt, cái eo già cỗi của cô bây giờ vẫn còn đau lắm đây này!
“Anh Kiêu à! Cái đó, anh Đình nói là, anh ấy sắp tìm chị Đình cho em rồi!”
Mẹ kiếp, rõ ràng chỉ là một cái ôm hữu nghị hết sức thuần khiết với Đường Thiếu Đình mà thôi, sao cô phải chột dạ chứ?!
Cô không chột dạ, cô chỉ đang bị dâm uy của Lục đại ma vương dọa sợ thôi!
Đến con trai anh còn ghen, huống gì là Đường Thiếu Đình, kẻ mà trong lòng anh cho là tình địch lớn nhất!
Lục đại ma vương đi tới, Diệp Kiều tưởng anh sẽ thẳng thừng quật ngã Đình Tử: người vừa mới sống lại – nữa chứ, dù sao thì Diệp Đại Thành ôm cô còn bị anh quật cơ mà!
Kết quả, Lục đại ma vương nở nụ cười hết sức là ôn hòa rộng lượng, đi về phía Diệp Kiều, cất giọng nói: “Già ba mươi tuổi rồi, cũng nên cưới một bà xã đi chứ, nếu để thêm mấy năm nữa thì muốn có con cũng khó!”
Diệp Kiều nhìn Lục Bắc Kiêu nở nụ cười ôn hòa, hoàn toàn không nhìn ra sự tức giận, cô khó hiểu trong lòng, ham muốn sống sót của cô rất mạnh, cô chủ động kiễng hai chân lên, hôn một cái lên khuôn mặt anh ngay trước mặt Đường Thiếu Đình.
“Ông xã, anh không tức giận à!?”. Bà Lục sợ sệt ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói.
“Giận cái gì? Anh là loại người nhỏ mọn đó sao?”. Anh khom người, thấp giọng trả lời bên tai cô.
Diệp Kiều: “…”
Cô nghĩ thầm: Tim ngài nhỏ đến mức cây kim cũng không chen vào lọt ấy chứ!
Anh còn có mặt mũi mà nói câu đó?!
“Thật sự không giận à?”
“Thật sự không có!”.
Diệp Kiều bước lùi, cẩn thận quan sát khuôn mặt tuấn tú của anh, thật đúng là không nhìn ra chỗ nào bất thường.
Ngày hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây sao!
“Cái đó, em rể, tôi chỉ xem em Kiều là em gái, vừa rồi ôm cô ấy một cái, cậu đừng hiểu lầm”. Đường Thiếu Đình nửa ngày mới thốt ra được một câu giải thích.
Lục đại ma vương giễu cợt: “Người anh em, tôi đương nhiên biết hai người thân như anh em, huống gì trong mắt bà xã tôi, chỉ có tôi mới tính là đàn ông, tôi hiểu lầm cái gì được? Anh quá lo lắng rồi!”
Lúc nói, anh còn ôm chặt vòng eo của bà Lục.
Đường Thiếu Đình: Đầu đầy dấu chấm hỏi.
Cái gì gọi là trong mắt em Kiều, chỉ có anh ta mới được tính là đàn ông, thế thì mình không phải là đàn ông à? Thế mình là cái gì?
Anh ta cũng vừa phát hiện ra, mình đã bị Lục Bắc Kiêu show tình yêu đẹp đẽ.
Ngược lại, Đường Thiếu Đình cười xấu xa: “Em rể thật là hào phóng, cho tôi ôm em Kiều thêm cái nữa nhé, ok?”
Anh ta cố ý, còn danh hai cánh tay về phía Diệp Kiều, chỉ thấy sắc mặt Lục đại ma vương âm u tới cực điểm, rồi cũng không nhịn được mà buông Diệp Kiều ra, bước tới nghênh đón Đường Thiếu Đình!
Cái gì mà anh trai với em gái, anh trai em gái không có m.á.u mủ ruột rà thì tất cả đều là giở trò lưu manh! Cái gì mà hồng nhan tri kỷ với lam nhan tri kỷ, tất cả đều là lốp xe dự phòng!
Trong vấn đề nam nữ, quan đểm của Lục Bắc Kiêu anh rất độc đoán, cũng có thể nói là thuần túy!
Từ trước đến nay anh chưa từng có cô em nào bậy bạ, thậm chí em gái có quan hệ huyết thống cũng không tiếp xúc, cho đến bây giờ, người có thể gọi anh là “anh Kiêu” chỉ có Diệp Kiều mà thôi!
Cái người này đúng là được voi đòi tiên, anh nhẫn nhịn cơn tức, để mặc bọn họ ôm một chút, anh ta lại còn muốn ôm thêm cái nữa!
Một câu nói của Đường Thiếu Đình đã kích thích Lục đại ma vương – kẻ vẫn nhịn cơn tức từ nãy đến giờ: hiện nguyên hình!
Lục Bắc Kiêu siết chặt nắm đấm, không hề khách sáo nhìn anh ta chằm chằm.
Diệp Kiều nhìn ông tổ ghen tuông nào đó hùng hổ đi về phía Đường Thiếu Đình, cô biết là cái sự rộng lượng vừa rồi của anh chỉ là giả vờ thôi, bây giờ cô đang mặc niệm trong lòng cho Đình Tử, thậm chí cô còn xoay lưng lại, không dám nhìn thẳng!
Đường Thiếu Đình giả vờ vô tội nói: “Em rể, chính cậu nói tôi và em Kiều thân như anh em, ôm một cái thì có làm sao?”
Lục ghen tuông híp mắt lại, không khách sáo nói: “Anh của cô ấy là Diệp Thành lần trước cũng ôm cô ấy một cái, bị tôi quật ngã! Anh nói thử xem thế nào?!”
Đường Thiếu Đình hết nói nổi, Diệp Thành ôm cô mà cũng bị đánh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-576.html.]
“Thế cái sự hào phóng vừa rồi của cậu đều là giả vờ à ~? Rõ ràng rất tức giận, đúng không?”. Đường Thiếu Đình tiếp tục chế nhạo anh, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của anh, anh ta rất hài lòng!
Sắc mặt Lục đại ma vương càng u ám hơn, cũng mới nhận ra cái người này đang cố ý vả vào mặt anh!
Diệp Kiều nghĩ đến chuyện vừa rồi anh thật sự giả vờ rộng lượng thì cũng phụt cười, vội vàng đi tới bên cạnh anh, Đường Thiếu Đình cũng cười lộ ra hàm răng trắng, hai người cùng nhau chế giễu cái tên Lục đại ma vương rõ ràng là ghen mà còn giả vờ rộng lượng.
Nhóc con!
Dám chế giễu anh!
Còn ngay trước mặt tên họ Đường này!
“Em Kiều, người đàn ông của em thật nhỏ mọn!”. Đường Thiếu Đình cất giọng nói.
Diệp Kiều vội vàng xoay người bảo vệ anh, còn duỗi tay đánh anh ta một cái: “Cái gì mà nhỏ mọn?! Cái này gọi là quan tâm! Chờ khi nào anh thật sự yêu một người, anh sẽ hiểu thôi! Anh Kiêu, em nói có đúng không?”
Đường Thiếu Đình: “…”
Anh ta lại bị Diệp Kiều show tình yêu đẹp đẽ, hai vợ chồng này, đúng là tạo hóa gây dựng!!!
Có còn để cho người ta sống hay không?!
Thấy Đường Thiếu Đình cam chịu, sắc mặt Lục đại ma vương mới dễ nhìn hơn một chút!
“Bà Lục nói không sai! Anh chỉ đang quan tâm em, không muốn thấy người khác giới nào đụng vào em một cái!”. Anh nói vô cùng thẳng thắn ngay trước mặt Đường Thiếu Đình.
Đường Thiếu Đình tức giận đến mức khẽ cắn môi, lườm bọn họ, bước chân, cách hai vợ chồng họ thật xa, mẹ kiếp, bây giờ anh ta muốn tìm phụ nữ quá, để rồi cũng khoe khoang tình yêu trước mặt bọn họ một phen!
Nhớ lại trước kia anh ta tìm Ưu Ưu giả làm bạn gái, kết quả bị vợ chồng họ phát hiện ra cô ấy là người chuyển giới, trong lòng càng bực bội!
Nhưng mà anh ta tin rằng, Đình Tử anh ta cũng sẽ tìm được một người phụ nữ anh ta yêu và cũng yêu anh ta, tương lai sẽ ân ái giống như vợ chồng họ!
Đường Thiếu Đình ăn qua loa một chút đồ ăn mà Diệp Kiều mang tới, sau đó đi làm thủ tục xuất viện ngay.
Ưu Ưu nói là đi mua cơm cho anh ta giờ vẫn chưa thấy về, Đường Thiếu Đình làm sao có thể đợi cô ấy, trốn cô ấy còn không kịp.
“Ưu Ưu đi đâu rồi? Chúng ta nên nói với cô ấy một tiếng đã rồi hãy đi!”. Diệp Kiều biết, sau khi lấy được thuốc giải, Ưu Ưu vẫn luôn trông chừng ở đây, bây giờ không thấy hình bóng cô ấy đâu, cho nên cô tò mò.
“Này, em Kiều, em hỏi cô ta làm gì? Đi thôi, anh Đình làm tiệc chia tay cho các em!”. Đường Thiếu Đình vô cùng phiền muộn, hai vợ chồng họ ngày mai sẽ về nước, lần gặp tiếp theo không biết sẽ là tháng năm nào nữa!
Nhà ở Đường Thiếu Đình ở cạnh biển, mặt hướng ra biển lớn, một ngôi nhà nhỏ hai tầng, có sân và hàng rào.
Vừa mới vào cổng thì đã có hai con husky nhỏ chạy từ trong nhà ra, chúng nó có vẻ chỉ mới mấy tháng, lúc chạy tới trước mặt Đường Thiếu Đình, chúng nó ngồi chổm hổm ngay ngắn, ngửa đầu nhìn Đường Thiếu Đình, thè cái lưỡi mềm mại hồng phấn ra, trông vừa ngu vừa đáng yêu, rất dễ thương!
“Đáng yêu quá! Anh nuôi à?”. Diệp Kiều ngồi xổm xuống nhìn hai con husky, cười hỏi.
Hoa văn trên mặt chúng nó đối xứng nhau, trông vô cùng xinh xắn.
Đường Thiếu Đình khom người, nói với vẻ mặt tự hào: “Nó là con anh, nó là con dâu anh! Con trai anh tên là Thịt Kho Tàu, em Kiều, em đoán xem con dâu anh tên gì?”
Lúc anh ta nói “Thịt Kho Tàu”, con husky bên trái không ngừng phe phẩy cái đuôi ngắn.
“Gà Luộc!”. Diệp Kiều nhìn vợ của Thịt Kho Tàu, lớn tiếng nói, nhưng mà nó không phản ứng chút nào, cứ ngu ngốc nhìn cô, Lục Bắc Kiêu ở bên cạnh nhìn hai cái người ngây thơ này, không nói lời nào.
“Hả? Không đúng à, đỏ đối trắng, kho đối luộc, thịt heo đối thịt gà!*”. Diệp Kiều khôn khéo phân tích, tự cảm thấy câu trả lời của cô rất hợp tình hợp lý.
(*) Thịt kho tàu là “hồng thiêu nhục”, gà luộc là “bạch thiết kê”, nên mới nói vậy.
“Ngốc, còn cá hấp, cá luộc, tôm rim thì sao!”. Đường Thiếu Đình nhìn cô, ghét bỏ nói, lại nhìn về phía con husky đang ngồi chồm hổm bên phải: “Thịt kho tàu đương nhiên là xứng với cơm trắng nhất! Cơm Trắng!”
Vợ của Thịt Kho Tàu tên là Cơm Trắng!
Diệp Kiều: “…”
“Thế mà em vẫn nghĩ thịt kho tàu với bánh bao hấp là hợp nhất!”. Diệp Kiều cãi lại, trợn trắng mắt, sau đó đứng dậy nhìn Lục đại ma vương: “Anh Kiêu, về nhà chúng ta cũng nuôi một con husky có được không?! Nhìn ngốc ngốc! Rất đáng yêu!”
Lục Bắc Kiêu nhướn mày, tỏ vẻ “Em chắc chứ?”.
“Em Kiều, không phải chứ, em nuôi chó mà cũng phải hỏi ý kiến của cậu ta à? Thật không có địa vị trong gia đình gì cả!”
Diệp Kiều không tức giận, ngược lại còn đắc ý cong môi: “Sai rồi, chuyện này liên quan đến địa vị của anh ấy trong gia đình! Anh Kiêu sợ em nuôi chó rồi thì nó sẽ tranh giành tình cảm với anh ấy! Anh Kiêu, em nói có đúng không?”
Hai cánh tay cô vòng lấy cánh tay anh, vẻ mặt kiêu ngạo.
Lục đại ma vương nghiêm túc gật đầu thừa nhận, anh nào dám không thừa nhận?!
Khoe khoang, lại khoe khoang rồi!
“Không thể nào, một thằng đàn ông còn có thể tranh giành tình cảm với một con ch.ó á? Ngây thơ!”. Đường Thiếu Đình lại cố ý nói móc Lục Bắc Kiêu, chỉ vì không muốn vợ chồng họ khoe khoang tình yêu một cách vô đạo đức.
Anh ta vừa nói vừa vào nhà: “Em Kiều, sau này Thịt Kho Tàu với Cơm Trắng mà sinh con, anh sẽ vận chuyển bằng đường hàng không đến cho em một con, để nó tranh giành tình cảm với em rể! Có được không? Anh đã nói với em rồi, husky rất đáng yêu…”
Anh ta đi tới cửa, mở cửa ra, làm tư thế mới, anh ta đang cười, trong lúc lơ đãng, anh ta liếc nhìn vào nhà, sau đó nụ cười cứng lại…
“Được! Lục Tiểu Vũ nhất định sẽ thích husky vô cùng!”. Diệp Kiều vui vẻ nói, sau đó đã đi cùng Lục Bắc Kiêu tới cửa, nhìn vào trong…
“OMG!”. Đường Thiếu Đình vốn dĩ sửng sốt rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, anh ta ôm đầu hét lớn, nhìn căn nhà đã hoàn toàn thay đổi! Quần áo, vớ anh ta treo trong tủ trên tầng hai, đều bị kéo xuống hết, ngổn ngang một đống, khắp nơi đều thế, cái ghế sofa ở tầng một bị gặm tan tành, bung hết cả đệm ở bên trong ra!
Còn có thức ăn cho chó vương vãi khắp nơi!
Anh ta xoay người lại nhìn hai con ch.ó đang ngồi chồm hổm ngoài hành lang trông rất là ngoan ngoãn và đáng yêu, chúng nó còn nghẹo đầu, nhìn anh ta bằng ánh mắt vô tội nữa chứ.
Còn Lục Bắc Kiêu, tỏ vẻ đã biết rõ trong lòng, chẳng có gì đáng ngạc nhiên, nói một cách sâu xa: “Đội phá dỡ chuyên nghiệp, người anh em, giữ được cái người anh là tốt rồi!”
Đường Thiếu Đình nổi điên trừng mắt nhìn hai con chó: “Em Kiều, anh sẽ tặng em hai con này ngay bây giờ! Anh chịu phí vận chuyển!”
Diệp Kiều tỏ vẻ không dám nhận: “Sau này em vẫn nên chuyên tâm nuôi chồng thôi, đó mới là con đường đúng đắn!”
Lục đại ma vương trưng vẻ mặt đắc ý.
Đường Thiếu Đình hết nói nổi: “Hôm nay chúng ta ăn thịt kho tàu với cơm trắng là được nhỉ!”. Anh ta trừng mắt nhìn hai con chó, cắn răng nghiến lợi nói.
“Gâu gâu gâu!”
“Gâu gâu gâu!”
Hai con husky lớn tiếng kháng nghị, còn tạo phản mà cắn ống quần anh ta!
Biểu cảm của Đường Thiếu Đình rất phong phú, rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm mà đạp bay hai con chó, vào nhà thu dọn “chiến trường”, để hai người họ chờ trong sân.
“Người anh em này chắc là M đấy, thích bị ngược đãi! Một lão côn đồ độc thân lại con nuôi hai con husky! Đến chó cũng thành đôi!”. Lục Bắc Kiêu cay cú nói.
“Nào chỉ là chó! Trời sẩm tối, mèo hoang ở gần đây còn tới ngược đãi tôi nữa đấy, chuyên gia tìm tới ban công nhà tôi để mà giao phối thôi!”. Giọng của Đường Thiếu Đình vang lên từ trong nhà.
Diệp Kiều cười đến cong người, đau cả bụng!
“Chờ đến khi nào Đình Tử tôi tìm được bà xã rồi thì tôi sẽ ngược đãi cái đám súc sinh này mỗi ngày!”. Giọng của Đường Thiếu Đình lại vang lên, nghe rất là buồn bực.
Tiệc chia tay được chọn là tiệc nướng trên bãi biển. Đường Thiếu Đình là một nhân tài đi đến đâu cũng thành đại ca được, tới bên này hơn ba tháng mà đã có một nhóm đàn em đi theo anh ta rồi, bọn họ đi mua nguyên liệu nấu ăn, vĩ nướng, thức uống…theo sự chỉ huy của Đường Thiếu Đình rồi.
Lúc màn đêm buông xuống, trên bãi biển sáng lên những chuỗi đèn nhỏ, ba người, hai con husky, còn có mèo hoang không sợ người, tụ tập chung với nhau.
Đình Tử phụ trách xiên đồ nướng, Lục đại ma vương phụ trách nhóm lửa, nướng, Diệp Kiều thì dọn các loại hải sản nhỏ đóng gói đã chín lên bàn.
Trong chốc lát, ba người ngồi xuống.
“Chúc mừng ba người chúng ta, tìm được đường sống trong chỗ chết, đại nạn không chết, sau này, tất sẽ hạnh phúc đến cuối đời!”. Đường Thiếu Đình bưng ly bia lên, nhìn hai người họ, cất giọng nói.
“Tất sẽ hạnh phúc đến cuối đời!”. Diệp Kiều lớn tiếng nói, sau đó cụng ly với anh ta, Lục Bắc Kiêu luôn kiệm lời ít nói, không nói gì, nhưng cũng cụng ly, sau đó uống một hơi cạn sạch, Diệp Kiều vừa mới uống chưa được vài hớp thì cái ly đã bị anh giật mất, anh thay cô uống hết phần còn lại, rồi đưa cho cô một quả dừa.
DTV
Diệp Kiều không thể làm gì khác hơn là lấy dừa thay bia, kính Đường Thiếu Đình.
“Anh Đình, em mời anh! Tám năm qua vất vả cho anh rồi! Diệp Kiều em không thể đáp tra, nhưng bất cứ lúc nào, chuyện của anh cũng là chuyện của em! Em…”. Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị Lục Bắc Kiêu ngăn lại.
Lục đại ma vương bưng ly bia lên, nhìn về phía Đường Thiếu Đình ở đối diện: “Anh Đình, chuyện của cô ấy, càng là chuyện của tôi, cho nên, sau này anh có việc gì cần, Lục Bắc Kiêu tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức mình!”
Anh nghĩa khí nói bằng ánh mắt chân thành.
Đường Thiếu Đình cụng ly với anh, uống một hơi cạn sạch: “Chuyện trước kia, dừng ở đây đi, đừng ai nói với Đình Tử tôi mấy lời chua chát đó nữa! Hai người ghi nhớ người bạn này là tôi thì Đình Tử tôi đã vui lắm rồi!”
Anh ung dung nói.
Diệp Kiều cười, cô đương nhiên sẽ nhớ người bạn này, và là người anh ở kiếp trước!
Cô nghe hai người đàn ông nói về chuyện quân sự, tình hình quốc tế, sau đó khoe khoang sự trâu bò với nhau, khoe những vết sẹo trên người mình sau khi đã uống quá chén, vừa nam tính vừa đáng yêu.
Thịt Kho Tàu và Cơm Trắng nhảy lên băng ghế dài, ngồi bên bàn như người, vì cha Đường phạt chúng nó mà đến cả xương cánh gà nướng cũng không ném cho chúng nó.
Sau đó, Diệp Kiều lấy hai con cá biển nướng, đi sang bên cạnh xé nhỏ ra, đút cho đám mèo hoang.
Đường Thiếu Đình uống say mèm, được Lục Bắc Kiêu đỡ vào phòng, hai vợ chồng họ thì trở về khách sạn, ngày hôm sau lập tức về nước bằng máy bay tư nhân.