Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 572
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:38:58
Lượt xem: 6
Avrile bụ s.ú.n.g chĩa vào trán sợ đến lùi lại, nhưng phía sau cô ta có một khẩu s.ú.n.g đang chống vào, sắc mặt cô ta hoảng sợ.
Lúc này cô ta mới hiểu được anh em bọn họ vốn muốn xử lý Lục Bắc Kiêu và Diệp Kiều ở nước T, vậy mà bọn họ liên kết với quân đội hoàng gia nước T vây quét chúng!
Tiểu bọ cạp độc bên cạnh đã giơ hai tay lên cao, anh ta bình tĩnh hơn Avrile. Anh ta chỉ không rõ người phụ nữ trước mặt này là ai, tuổi còn trẻ mà có thể điều động quân đội hoàng gid!
Diệp Kiều nhìn cô giá mặc quân trang tư thế hiên ngang này, cô ấy chính là Ưu Ưu, công chúa của nước T! Buổi sáng lúc cô mới biết thì khiếp sợ, ai có thể ngờ rằng công chúa nước T lại giả làm người chuyển giới múa ở quán bar chứ?!
Mặc dù họ đã đồng ý với Avrile qua điện thoại nhưng họ không ngốc, sao không nghĩ có thể là bẫy do Avrile tạo ra được? Vô Ảnh đã tra được đứa con trai duy nhất còn lại của Bọ cạp độc cũng đang ở nước T!
Lục Bắc Kiêu liên hệ với đại sứ quán muốn muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ quân đội nước T, nhưng bên kia từ chối, điều này là không thể!
Thứ nhất, họ không muốn từ bỏ cơ hội có được thuốc giải, và thứ hai họ không muốn để anh em Avrile ung dung ngoài vòng pháp luật!
Lúc đang gặp khó khăn, Ưu Ưu đến phòng bệnh thăm Đường Thiếu Đình và nói cô ấy có thể giúp họ...
“Tôi sẽ hỏi lại, thuốc giải ở đâu ?!” Ưu Ưu rít lên.
Dáng vẻ hung ác kia như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Avrile bằng một phát súng!
"Thuốc, thuốc giải, tôi, tôi không có! Là, là A Binh tiêm cho, cho anh ta!" Avrile sợ đến run rẩy, lúc nói chuyện đôi môi run lên.
Ưu Ưu ra lệnh một tiếng, hai quân nhanh nhanh chóng đư A Binh tới. Vừa rồi anh ta là người b.ắ.n tỉa, đọt nhiên quân đội Hoàng gia xuất hiện khống chế bọn họ một cách bất ngờ!
A Bi bị khống chế quỳ gối trước mặt Ưu Ưu, "Đây là là thuốc mà ông chủ luôn dùng để trừng phạt gián điệp, không có thuốc giải!"
Anh ta quả quyết, ông chủ, anh ta nói là Bọ cạp độc!
Sau khi Ưu Ưu và Diệp Kiều nghe xong thì nghiến răng. Diệp Kiều vô vọng nhìn Lục Bắc Kiêu, trong đầu cô đều là hình ảnh Đường Thiếu Đình nằm đó.
Lục Bắc Kiêu nhìn cô thấy trong mắt cô có sự cầu khẩn, như muốn nói: "Anh Kiêu, làm sao đây?"
Anh đã liên hệ với các chuyên gia bị K2 điều khiển và phát triển những loại thuốc này, ma túy là do bọn họ chế ra, không biết họ có cách cứu Đường Thiếu Đình không...
"Cả ba người g.i.ế.c toàn bộ!" Sau khi Ưu Ưu ra lệnh xong thì quay người.
“Đừng, đừng g.i.ế.c tôi! Tôi không muốn chết-” Avrile hét lên thảm thiết, còn chưa dứt lời đã bị g.i.ế.c chết. Tiểu bọ cạp độc và A Binh cũng bị giết!
Đường Thiếu Đình nằm trên giường bệnh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Ưu Ưu và Diệp Kiều nhìn anh qua cửa kính.
"Ưu Ưu, em rất yêu anh ấy sao?" Cô có thể nhìn ra được Ưu Ưu có yêu Đường Thiếu Đình, đôi mắt lúc nào cũng đỏ hoe.
“Sáu năm trước, anh ấy đã cứu em." Ưu Ưu nhìn Đường Thiếu Đình trên giường bệnh qua lớp cửa kính, khẽ nói.
Sáu năm trước?
Diệp Kiều ngạc nhiên nhìn cô ấy.
"Sáu năm trước em mới 16 tuổi, có một lần bị người của K2 bắt cóc suýt nữa bị giết, là anh ấy lén thả em đi... Có thể đã quá lâu rồi nên anh ấy không nhớ rõ em, em luôn lừa anh ấy em là người chuyển giới, anh ấy cũng tin..." Ưu Ưu khẽ nói.
Hóa ra họ còn có mối quan hệ như vậy ...
Diệp Kiều nhếch môi nhìn góc nghiêng của Ưu Ưu.
"Chị Kiều, chị không được phép nói với anh ấy! Em không muốn nói với anh ấy trước, em phải đợi anh ấy yêu em rồi mới nói cho anh ấy biết!" Ưu Ưu quay người nhìn Diệp Kiều, giọng nói bá đạo cũng lộ ra kiên định như thể Đường Thiếu Đình sẽ khỏe, như thể anh ấy sẽ yêu cô ấy...
Cô biết anh không gần phụ nữ nên bị anh hiểu lầm là người chuyển giới cô cũng mặc kệ. Chỉ có như thế cô mới có cơ hội nói chuyện với anh, nếu không anh cũng sẽ không thèm để ý đến cô!
Cô biết trong lòng anh có ánh trăng sáng, chính là Diệp Kiều trước mặt này..
Anh nói cho dù cô là phụ nữ anh cũng sẽ không yêu cô, nhưng cô vẫn phải cố gắng khiến anh yêu chính mình!
Đã nói rất nhiều và suy nghĩ rất nhiều, sự thật trước mắt cô là anh có thể sắp c.h.ế.t ...
"Ừm! Chị sẽ không nói cho anh ấy biết! Chờ anh ấy yêu em rồi, em phải đối xử tốt với anh ấy!" Diệp Kiều cười nói, trái tim cô lại run lên. Cô mong Đường Thiếu Đình có thể sống tốt!
Ưu Ưu nhớ tới đêm đó bị anh treo lên từ rạng sáng cho đến sáng, cô tức giận đến nghiến răng: "Nhất định rồi!"
Tương lai cô nhất định phải báo thù lại!
Nhưng Đường Thiếu Đình, trước hết anh phải tỉnh dậy cho bản công chúa!
--
Lần này Đường Thiếu Đình hôn mê ròng rã 24 tiếng, sau khi tỉnh lại có thể ăn uống như người bình thường, ngoại trừ sắc mặt kém ra.
DTV
Anh còn muốn xuất viện để đến quán bar, nhưng bị Diệp Kiều chặn, ngoài cửa còn có người canh, anh cũng không ra được.
"Em gái Kiều, em cũng đừng cậy được thích mà kiêu nhé. Em cứ ở phòng anh, sau bị bình dấm chua nhà em bạo lực gia đình thì anh cũng không giúp đâu!" Đường Thiếu Đình nhìn Diệp Kiều đang ôm laptop xử lý công việc, nói.
Diệp Kiều ngồi ở bàn viết, trả lời email công việc và chế nhạo, "Vừa rồi em và bình giấm chua cùng trông coi anh đấy, đúng, còn có Ưu Ưu nước!"
Nghe nói Ưu Ưu vẫn luôn trông chừng anh, lòng Đường Thiếu Đình sụp đổ, "Thằng nhóc này muốn c.h.ế.t là?! Em gái Kiều, em có thể đừng để cậu ta đến gần anh được không?! Anh Đình anh là trai thẳng!"
Diệp Kiều suýt nữa cười thành tiếng, Ưu Ưu là một thiên sứ với dáng người nóng bỏng mà bị anh mà bị anh coi là đàn ông!
Thật mong chờ vẻ mặt của anh khi biết Ưu Ưu là đàn ông!
Đột nhiên QQ của cô rung lên mấy lần, khung chat nhảy ra,
Tiểu Thất đã gửi một cuộc trò chuyện video, cô nhận ngay lập tức.
Vừa kết nối đã thấy Tiểu Thất đang chỉnh tóc trước camera, nhận ra được điện thoại đã được kết nối thì vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, giả bộ lạnh lùng.
“Con trai, mấy ngày nay con có ngoan không? Con không làm gì đấy chứ?" Diệp Kiều nhìn con trai tuấn tú, cao giọng nói.
Đường Thiếu Đình còn tưởng rằng là Lục Tiểu Cổn nên tò mò đi tới, nhìn kỹ lại rồi lại nhìn Diệp Kiều nhiều lần. Người gọi video cho Diệp Kiều là một thanh niên đẹp trai như mới hai mươi tuổi, anh ngẩn người, quan trọng cô còn gọi người kia là "Con trai"!
"Chú Đình!" Dạ Thất liếc mắt đã nhận ra Đường Thiếu Đình, nhìn cái đầu đinh cùng vẻ mặt cương nghị lại xấu xa của Đường Thiếu Đình, cậu kích động hô lên!
Trong khung hình là Diệp Kiều và chú Đình đó!
Cảm giác này giống như du hành xuyên thời gian và không gian và trở về kiếp trước ...
"Đây là ai? Gọi tôi là chú? Tôi già thế à? Gọi là anh Đình thôi!" Đường Thiếu Đình cười nói.
"Con trai em! Tên Tiểu Thất! Thằng bé biết anh!" Hai người họ đã quyết định chuyển hộ khẩu của Tiểu Thất tới nhà ọ!
Cho nên ở trước mặt người quen cô đề gọi thẳng Tiểu Thất là con trai cô, còn tại sao lại là con trai cô thì cứ để họ đoán đi!
Hiển nhiên Đường Thiếu Đình không rõ "Con trai" là ý gì, bị Diệp Kiều đẩy ra để anh tự suy nghĩ.
Hai mẹ con đang trò chuyện thân mật ở đó, không thể nói về cuộc đời của Đường Thiếu Đình kiếp trước nên Diệp Kiều gõ chữ.
"Tiểu Thất, con nói chú Đình của con sẽ không sao chứ?"
Tiểu Thất do dự rất lâu không biết nên nói gì, cậu không biết cái kết của cuộc đời của Đường Thiếu Đình nhưng cậu biết cái kết của từng người trong cuộc đời đó...
"Diệp Kiều, con không biết, con tin chuyện mẹ làm. Dựa theo lời mẹ nói, hẳn là chú Đình có thể cứu được! Suy nghĩ cách một chút đi!"
"Chú Đình của con làm mẹ tức giận, anh ấy không muốn sống nữa!"
"Đừng mà! Kiếp trước chú Đình cô phụ một cô gái, chú còn đồng ý kiếp sau trả nợ cô ấy!" Dạ Thất vội vàng gõ một hàng chữ!
"Con nói không phải là Ưu Ưu chứ?" Diệp Kiều nói thẳng, bên kia Ưu Ưu đã vào cầm theo một hộp cơm giữ ấm!
"Ưu Ưu cái gì ạ?" Dạ Thất hỏi lại.
Đường Thiếu Đình nhìn thấy Ưu Ưu tựa như gặp được kẻ thù, sắc mặt tối lại, "Cô không đi tôi sẽ gọi bảo vệ của bệnh viện!"
Diệp Kiều chỉnh camera nhắm ngay vào Ưu Ưu để Dạ Thất nhìn cô ấy, Dạ Thất hít một hơi thật sâu!
Lúc đang định nói, Diệp Kiều rời đi để đi "Can ngăn"!
"Đường Thiếu Đình! Ưu Ưu cũng là bạn của em! Anh khách sáo chút đi!" Diệp Kiều quát to với thái độ thô lỗ của Đường Thiếu Đình.
Đường Thiếu Đình phiền muộn, "Các em thành bạn bè từ lúc nào thế?!"
Anh cảm thấy hết sức buồn cười, ahi tay chống nạnh, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nở nụ cười trào phúng.
Ưu Ưu trợn mắt nhìn anh.
"Sao em không thể làm bạn với Ưu Ưu chứ?! Sau này anh đuổi cô ấy chính là đuổi em!" Diệp Kiều mạnh mẽ nói, vẻ mặt dữ dằn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-572.html.]
"Anh Đình, đây đều là đồ ăn Hồng Kong, anh ăn lúc còn nóng đi!" Ưu Ưu tiến lên nói.
Cô ấy còn biết anh thích ăn đồ ăn Hồng Kong!
"Tôi thích ăn nhưng nghĩ tới việc đồ ăn là do cô mua thì phát ngán rồi!" Đường Thiếu Đình không khách sáo nói.
Người yêu tiền như mạng, nghèo đến mức leng keng vang lên lại bỏ cả tháng tiền nhà ra mua đồ ăn Hồng Kong ở quán nổi tiếng cho anh!
Cũng là có tâm!
Nhưng nghĩ tới cô là người chuyển giới thì trong lòng anh run rẩy.
Thấng dáng vẻ muốn ăn đòn kia, Ưu Ưu cố gắng chịu đưng, tương lai sẽ cho anh tự vả.
Thấy dáng vẻ thiếu đòn của Đường Thiếu Đình, Diệp Kiều thực sự muốn cho anh biết tình hình thực thế, nhưng bây giờ không phải là lúc.
"Tôi ra ngoài, anh đừng nghĩ về những gì tôi đã mua! Anh Đình, ngày ai tôi lại đến thăm anh!" Ưu Ưu phóng khoáng nói, nói xong cũng đi luôn.
Đường Thiếu Đình tức giận đến mức im lặng, Diệp Kiều đã cầm đũa dùng một lần gắp cơm cuộn. Đường Thiếu Đình chưa ăn một miếng gì từ lúc hôn mê đến giờ nhìn món cơm cuộn mình thích nhất bị cô ăn từng miếng từng miếng được. Anh lao tới cầm đũa dùng một lần gắp sủi cảo chưng tôm, há miệng ăn.
"Vừa rồi ai nói ngán?" Diệp Kiều vả mặt anh, Đường Thiếu Đình ôm hộp cơm ăn như hổ đói cũng không cãi lại.
Dù nghĩ đến là Ưu Ưu mua cũng không có cảm giác buồn nôn, chỉ cảm thấy rất đói, ăn rất ngon!
--
"Lục đội của các cậu đâu? Hình như nửa ngày nay rồi tôi không gặp anh ấy" Diệp Kiều đi từ phòng bệnh ra, nói với Quỷ Ảnh.
"Chị dâu, Lục đội đi có việc rồi, cụ thể là đi đâu anh ấy sẽ gọi điện nói với chị!" Quỷ Ảnh nói.
Nghe cậu ta nói vậy, Diệp Kiều gọi thẳng cho Lục Bắc Kiêu.
Trong điện thoại có tạp âm rất lớn, âm thanh này cô rất quen thuộc, là tiếng cánh quạt máy bay trực thăng khởi động, bởi vì không lâu trước đó cô mới ngồi nên nhớ rõ.
"Anh Kiêu! Anh đang ở đâu vậy?" Cô đi đến cửa thoát hiểm lớn tiếng hỏi, không nói to sợ anh không nghe thấy.
"Diệp Kiều! Anh biết thuốc giải ở đâu. Lúc trước có một nhà khoa học bị K2 khống chế. Anh ta đang ở Mỹ, anh muốn đến xem, em đừng lo lắng, Đường Thiếu Đình sẽ không c.h.ế.t được đâu!"
Tạp âm rất lớn, giọng của anh cũng rất to gần như là hét lên!
Có thuốc giải...
Diệp Kiều sững sờ, sau đó vô cùng khó hiểu hỏi: "Tại sao lúc trước anh không nói với em?! Em gọi điện anh mới nói vậy!"
Trên bãi đáp máy bay, gió bay tứ phương, cánh quạt máy bay trực thăng cách đó không xa đã khởi động. Một người đàn ông mặc đồ ngụy trang đeo kính râm cầm di động, nghe rõ giọng nói của cô.
Anh lại lớn tiếng nói: "Em nói cái gì? Anh không nghe rõ! Anh sẽ nhanh về, ngoan ngoãn đợi nhé, đừng chạy lung tung!"
Nói xong anh vội cúp máy, trực tiếp tắt máy, thân hình cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi đi về phía cabin!
Vô Ảnh và Hỏa Ảnh chạy tới muốn theo anh lên phi cơ, Lục Bắc Kiêu đột nhiên quay người, vẻ mặt lạnh lùng ra hiệu không cho họ đi theo!
"Lục đội! Thêm một người thêm một phần lực lượng! Đây là những gì bình thường anh dạy chúng tôi! Tại sao anh không cho chúng tôi cùng hành động?!" Mái tóc ngắn của Vô Ảnh bị gió mạnh thổi lộn xộn, cô ấy lớn tiếng nói.
"Tôi còn dạy các cô phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện! Vô điều kiện!" Người đàn ông mang theo kính râm lạnh lùng, nghiêm nghị nói, vừa dứt lời anh đã cấp tốc lên máy may rồi kéo cửa khoang lên!
Vô Ảnh siết chặt tay, bị Hỏa Ảnh kéo lùi lại. Chỉ chốc lát sau nhìn máy bay chậm rãi bay lên...
Cô ấy hét lên, hai tay ôm đầu, "Tôi sẽ đi nói với chị dâu! Để chị ấy cản anh!"
"Vô Ảnh! Cô bình tĩnh một chút! Lục đội sẽ an toàn quay về!" Hỏa Ảnh quát lên, "Chúng ta phải tin tưởng vào thực lực của Lục đội!"
"Hỏa Ảnh, cậu ngốc thật hay giả vậy?! Nguy hiểm ở đó thế nào tôi và cậu còn không rõ sao?"
Thuốc giải độc hoàn toàn không phải ở chỗ các nhà khoa học Mỹ mà được cất giấu trong căn cứ K2. Mặc dù căn cứ K2 đã bị đánh chiếm và hiện do các tổ chức chống khủng bố canh giữ nhưng nơi đặt vũ khí hóa học quan trọng nhất của K2 là tại lõi của căn cứ K2. Nơi đó có rất nhiều bẫy, tương đương với cái bẫy cuối cùng do Bọ cạp độc đặt. Mồi nhử là tất cả các loại chất lỏng ban đầu và thuốc giải độc để tạo ra nọc độc.
Lúc trước họ đã đến nước Mỹ tìm nhà khoa học kia, theo miêu tả của ông ta, độc mà Đường Thiếu Đình trúng là nọc độc chiết xuất từ
một loài rắn độc rất hiếm. Thuốc giải chính là kháng thể huyết thang, huyết thanh ở trong mật thất của căn cứ quan trọng nhất của K2. Muốn vào đó phải thông qua kiểm tra võng mạc của Bọ cạp độc nên ngoại trừ ông ta thì không còn ai khác, người ngoài vào thì phải qua nhiều cơ quan!
Cho nên lần này Lục Bắc Kiêu đi không phải là đến Mỹ và là đến châu Nam Mỹ.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Kiều vẫn có chút nghi ngờ, trước đó anh biết có thuốc giải sao không nói với cô một tiếng mà nói đi là đi ngày, còn đích thân tới đó...
Nếu cô không gọi cho anh thì con không biết chuyện này đâu!
Nhưng cũng không biết đã đến thành phố nào ở phía tây hay phía đông nước Mỹ, nhưng điều đáng mừng là có thuốc giải!
Cô tràn đầy hứng khởi đi vào phòng bệnh, "Anh Đình! Đã nói rồi, anh sẽ không chết:-"
Còn chưa nói xong nụ cười trên mặt cô đã cứng đờ, đôi mắt trợn to nhìn về phía cửa sổ. Đường Thiếu Đình đang ngồi trên cửa sổ đưa lưng về phía cô.
"Đường Thiếu Đình! Anh làm gì vậy?!" Cô hét lớn lên chạy tới rồi mới hiểu, anh muốn trốn ra ngoài!
"Anh nhảy xuống! Điên rồi sao? Bây giờ anh có thể ngất bất cứ lúc nào!" Cô túm lấy quần áo anh kéo mạnh. Đột nhiên anh quay đầu, đôi mắt ửng hồng nhảy từ cửa sổ xuống, song nắm chặt quyền, anh mặc quàn áo bệnh nhân, trên người có khoác áo trắng. Cô có thể thấy rõ ràng bắp thịt của anh phồng lên, cơ bắp nổi gân xanh dáng vẻ hung ác muốn đánh người.
Diệp Kiều vô thức lùi lại, nhíu mày, "Anh lên cơn gì vậy?! Nhanh nằm xuống đi! Anh Kiêu đi lấy thuốc cho anh rồi!"
Đường Thiếu Đình không nói lời nào đi gần về phái cô, cô lùi lại theo bản năng.
"Ra ngoài! Đi mau! Đi ngay!" Anh nghiến răng, dáng vẻ rất nhẫn nhịn, anh gầm nhẹ, bàn tay nắm chặt không ngừng phát ra tiếng xương cốt!
Đường Thiếu Đình ở trước mặt trở nên xa lạ, đôi mắt đỏ rực, vẻ mặt dữ tợn, đôi tay siết chặt thành quyền, từng bắp thịt trên cánh tay đều nổi lên, gân như muốn nứt ra!
Anh giống như một con sư tử lên cơ, muốn xé nát Diệp Kiều ở trước mặt này, chỉ có chút lý trí đang gào thét để cô đi đi!
Diệp Kiều ý thức được sự khác thường của anh, lập tức chạy đến cửa phòng bệnh, "Quỷ Ảnh, Thánh Ảnh!"
Hai người bên ngoài nghe thấy tiếng gọi của Diệp Kiều lập tức xông vào, thấy Đường Thiếu Đình đang giơ nắm đ.ấ.m lên lao về phía họ. Quỷ Ảnh tiến lên cản bị anh đ.ấ.m trúng n.g.ự.c lùi về sau mấy bước!1
Bọn họ là lính đặc chủng, tinh nhuệ trong tinh nhuệ, bình thường Đường Thiếu Đình không phải là đối thủ của họ!
Diệp Kiều đứng ở cửa ngạc nhiên nhìn phản ứng của Đường Thiếu Đình. Không cần đoán cô cũng biết có thể do trúng độc, nhưng lúc trước anh chỉ hôn mê, sao giờ lại trở nên nóng nảy như vậy?!
"Tôi đi gọi bác sĩ! Các cậu cẩn thận! Anh ấy bị trúng độc nên mới như vậy, đừng làm anh ấy bị thương cũng đừng làm tổn thương anh ấy!" Cô lớn tiếng nói, cho dù trong lòng rất hoảng nhưng cũng cố gắng bình tĩnh.
Cô chạy tới chỗ y tá gọi bác sĩ và y tá. Lúc lao vào phòng bệnh đã thấy Quỷ Ảnh đang ôm chặt Đường Thiếu Đình, Thánh Ảnh bị đánh ngã dưới đất vừa bò lên. Đường Thiếu Đình đang gào thét, cúi đầu muốn cắn tay Quỷ Ảnh!
"Các cô mau tiêm thuốc an thần cho anh ấy đi!" Diệp Kiều nói tiếng anh lưu loát bảo với y tá.
"Quỷ Ảnh! Cậu chú ý! Đừng để anh ấy cắn được!" Thấy Đường Thiếu Đình muốn cắn tay Quỷ Ảnh, cô lớn tiếng nói. Mặc dù không biết độc Đường Thiếu Đình trúng có truyền nhiễm hay không nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Quỷ Ảnh buông tay đã bị Đường Thiếu Đình né đi. Anh như dã thú điên cuồng công kích người trong phòng bệnh, y tá cầm một ống tiêm trong tay nhìn thấy anh xông tới sợ đến mức suýt nữa ném đi.
Ngay khi Đường Thiếu Đìnhd định bắt lấy y tá đã bị Thánh Ảnh ôm ngang lấy, Quỷ Ảnh cũng không chế hai tay anh từ phía sau, "Mau tiêm cho anh ấy đi!"
Y tá sợ đến run rẩy, không nhúc nhích.
Diệp Kiều cướp lấy ống tiêm trong tay cô ta, sải bước về phía Đường Thiếu Đình!
Dù Đường Thiếu Đình bị khống chế vẫn không ngừng giãy dụa, vẻ mặt hung ác, miệng không ngừng gào thét điên cuồng.
"Chị dâu! Tiêm bắp thị! Tiêm vào cơ delta của anh ấy!" Thánh Ảnh lớn tiếng nói.
Sức lực của Đường Thiếu Đình vượt mức bình thường nhất định phải khống chế lại, nếu không sẽ rất nguy hiểm!
Diệp Kiều nhìn mặt Đường Thiếu Đình sau đó tàn nhẫn đ.â.m kim tiên vào cơ delta trên cánh tay của Đường Thiếu Đình, nhanh chóng đẩy thuốc vào!
Đường Thiếu Đình được tiêm thuốc an thần dần bình tĩnh lại, đôi mắt đỏ kia cũng dần hồi phục thành vô thần, thở hổn hể, mồ hôi nhễ nhại vì trận chiến vừa rồi.
"Quỷ Ảnh, Thánh Ảnh, trói anh ấy lại!" Diệp Kiều nhìn Đường Thiếu Đình đang nằm trên giường bệnh, sau khi trầm tư một lát thì phân phó.
Chỉ chốc lát sau Đường Thiếu Đình đã bị họ trói lại.
"Anh Đình, anh nhịn thêm, chịu đựng thêm một chút. Anh Kiêu đã đi lấy thuốc giải rồi!" Diệp Kiều đừng bên giường bệnh nhìn Đường Thiếu Đình đang nằm mở mắt, nhẹ giọng nói.
Đường Thiếu Đình không nói gì, dường như anh đang mất tri giác, dần dần nhắm mắt lại ngủ thiếp đi ...
--
Hai ngày sau đó Đường Thiếu Đình phát tác ba lần, lần sau kinh khủng hơn lần trước, suýt chút nữa làm đứt sợi dây, trên người có rất nhiều vết sẹo từ sợi dây!
Khi tỉnh táo anh nhìn Diệp Kiều bằng ánh mắt khao khát, nói: "Em gái Kiều, không bằng em cho anh sung sướng một phát s.ú.n.g g.i.ế.c anh đi!"