Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 571
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:38:57
Lượt xem: 8
"Rầm", người đàn ông cao lớn cường tráng ngã ra sau, Ưu Ưu còn chưa kịp phản ửng, Đường Thiếu Đình đã nằm thẳng dưới dất!
Cô hét lên chói tai, cửa phòng bệnh bị người ta đá văng....
--
Trên giường bệnh, người đàn ông mặc đồng phục bệnh nhân nằm bất động, sắc mặt tái nhơt, môi tím tái, hôn mê đã hơn nửa tiếng rồi vẫn chưa tỉnh lại.
Điều khiến Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu không thể giải thích được là kết quả kiểm tra của anh ta được công bố, không có bệnh tật hay nguyên nhân nào, hệ thống thần kinh trung ương của anh ta vẫn còn nguyên vẹn.
Cho dù nước T có lạc hậu đến đâu cũng không khám ra được bệnh gì chứ?
Lục Bắc Kiêu đã chuẩn bị liên hệ trong nước định chuyển Đường Thiếu Đình về nước điều trị!
Đường Thiếu Đình hôn mê ròng rã 40 phút mới tỉnh lại.
Trong phòng bệnh chỉ có Diệp Kiều, vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên ghế cạnh giường.
"Thổ phỉ phu nhân, chào cô!" Đường Thiếu Đình ngồi dậy nhìn cô, không tim không phổi cười giỡn nói.
Diệp Kiều sắc mặt không tốt nhìn anh, "Lần này anh hôn mê tận 40 phút đấy!"
Đường Thiếu Đình ngồi xếp bằng trên giường, cười nói, "Đúng như anh đoán! Thời gian sẽ ngày càng dài, đến tận lúc cuối cùng không tỉnh lại được nữa, tắt thở!"
"Em gái Kiều, miễn cưỡng làm gì, anh Đình anh còn muốn đầu thai chuyển thế sớm một chút, làm lại từ đầu!"
"Sao anh biết có thể đầu thai đến kiếp sao?! Sao anh không nghĩ có lẽ ở kiếp trước anh từng có tiếc nuối muốn đền bù ở kiếp này?!" Cô giận vì anh không có ham muốn sống nữa, không có bất cứ hi vọng gì vào sinh mạng, không trân trọng sinh mệnh, không chống lại bệnh tật!
Anh chỉ thuận mồm nói đầu thai, sao cô kích động như vậy, anh chưa bao giờ tin vào chuyện đầu thai chuyển kiếp.
"Anh mới 32 tuổi! Tuổi còn trẻ như thế sao anh không muốn sống một cuộc sống tốt?!"
"Anh không muốn sống một cuộc sống tốt?! Trong người anh có hóa chất nguy hiểm đã tích tụ nhiều năm! Không ung thư đã không tệ lắm rồi!" Đường Thiếu Đình phản bác, vẻ mặt lạnh lùng.
"Không cứu được! Nhưng anh không sợ chết, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi đơn giản như thế!" Anh lại nói rồi hạ giường bệnh.
"Em gái Kiều, sorry!" Anh đứa trước mặt cô, cúi đầu, nghiêm túc nói.
Xin lỗi vì câu cuối cùng ngày hôm qua.
Diệp Kiều không nhìn lên, khóe miệng giật giật, "Nguyên nhân bệnh của anh trước mắt vẫn chưa khám ra được, hơn nữa hệ thần kinh trung ương không bị tổn thương! Chúng em dự định đưa anh về nước chữa bệnh! Nếu anh thực sự cảm thấy có lỗi thì tích cực phối hợp với chúng em đi! Đường Thiếu Đình, em không muốn mất đi người bạn là anh! Nếu như anh thực sự xảy ra chuyện gì em sẽ không đồng cảm không thương hại anh, nhưng em sẽ đau lòng!"
Nói xong câu cuối cùng cô mới ngẩng đầu, ánh mắt thẳng thắn nhìn vào mắt anh!
Kết hầu người đàn ông rung rung, hốc mắt ửng đỏ, quay lưng lại cười nói: "Được rồi, anh sẽ thích hợp phối hợp!"
Anh nào nhẫn tâm để cô đau lòng!
Diệp Kiều đứng lên đúng lúc điện thoại vang lên, cô ra cửa sổ nghe máy, bảo Đường Thiếu Đình về lại giường bệnh đi, lúc nào anh cũng có thể mất tri giác sẽ rất nguy hiểm.
Số đường dài quốc tế xa lạ.
"Xin chào!" Vừa kết nối cô đã lịch sự chào hỏi.
Đối phương không nói gì, Diệp Kiều nhíu mày lễ phép hỏi lại lần nữa.
"Muốn cứu Đường Thiếu Đình không?" Một giọng nam xa lạ phát ra từ đầu dây bên kia.
"Anh là ai? Ý gì?" Diệp Kiều kích động hỏi. Trước đó cô còn đang bàn bạc với Lục Bắc Kiêu, rốt cuộc người gọi điện nói cho cô biết chuyện Đường Thiếu Đình trúng độc là ai!
"Đường Thiếu Đình bị hạ độc, chỗ tôi có thuốc giải, muốn không?"
Đối phương lại nói.
Mấy năm qua có sóng gió nào mà Diệp Kiều chưa từng trải qua, lúc này cô vô cùng bình tĩnh, "Điều kiện gì? Sao tôi tin được những gì anh nói là sự thật?!"
Đúng như Lục Bắc Kiêu đã phân tích bên kia có thể là tàn tích của K2, cũng có thể là con của Bọ cạp độc. Bọ cạp độc có vô số con riêng, lúc diệt trừ K2 phần lớn đều bị bắt nhưng cũng không thiếu cá lọt lướt, hoặc là ở nước ngoài không rõ.
"Vì Đường Thiếu Đình, cô không thể không tin. Nếu không có thuốc giải thì anh ta hẳn phải chết! Điều kiện của tôi..." Giọng người đàn ông lại truyền đến, âm cuối kéo dài giống như cố ý đơi cô.
Dù nghe được hai chữ "Thuốc giải", cảm xúc của Diệp Kiều cũng không nổi một gợn sóng. Cô không nói gì, bình tĩnh chờ đối phương tiếp tục, Nếu đối phương nói thật thì đây chính là một vụ giao dịch!
Biểu hiện của Diệp Kiều dường như rất bình tĩnh...
Người đàn ông đang che micrô điện thoại di động của mình và nhìn sang bên kia, người đang nằm trên ghế tựa và tắm nắng với kính râm.
"Tiểu thư, phản ứng của cô ta rất bình tĩnh."
Cô gái ngồi dậy nhận điện thoại, tự mình trò chuyện với Diệp Kiều.
"Tôi là Avrile, Đình tử hẳn nhớ rõ cái tên này, còn cả anh trai cô Diệp Thành nữa." Avrile buồn bã nói, trên người cô ta quấn khăn tắm. Lúc nói chuyện hút một điếu thuốc ngậm vào miệng, người đàn ông châm lửa cho cô ta.
"Con gái Bọ cạp độc?!" Diệp Kiều nghe giọng của đối phương thì cất giọng hỏi, bật loa ngoài. Cô và Avrile chỉ gặp một lần, ai biết đối phương có phải giả mạo không.
Nghe Diệp Kiều nói, Đường Thiếu Đình quay sang nhìn.
"Đúng! Trí nhớ của cô không tệ!" Avrile lại nói, cô ta thực sự bực bội, tại sao Diệp Kiều này không chết!
Ánh mắt của Diệp Kiều nhìn về phía Đường Thiếu Đình dò hỏi, anh ăn ý gật đầu xác định đây là giọng của con khốn Avrile!
DTV
"Sau khi Đường Thiếu Đình bị tôi phát hiện anh ta là nội gián đã bị thuộc hạ của ông ấy lặng lẽ tiêm thuốc độc vào, độc mãn tĩnh sẽ không c.h.ế.t ngay. Người tiêm cho anh ta đang ở bên cạnh tôi." Avrile nghiêm túc nói, trong đó lộ ra mấy phần kiêu ngạo.
"Trên tay của tôi có thuốc giải, lát nữa cô sẽ nhận được một túi thì cô sẽ rõ! Sau khi cô thấy cái túi đấy, tôi sẽ bàn điều kiện với cô sau!"
Avrile nói xong đã kết thúc trò chuyện.
Lời cô vừa nói, Đường Thiếu Đình đều nghe thấy.
"Rốt cuộc anh có biết mình trúng độc thế nào không?" Diệp Kiều nhớ rõ, lần đầu tiên bọn họ gọi điện cho cô từng nói, Đường Thiếu Đình cũng không biết bản thân bị trúng độc bao giờ.
Đường Thiếu Đình nhắm mắt, mi tâm khẽ nhíu, "Anh không biết, trước đó nghi bị nhiễm khi làm việc trong phòng thí nghiêm! Ai biết Avrile nói thật hay giả, 80% là cô ta muốn lừa em! Sao cô ta có thuốc giải được! Tên thuộc hạ kia tên A Binh, vẫn luôn yêu Avrile, anh ta không hợp với anh!"
Điện thoại Diệp Kiều lại vang lên.
Nói là ở cửa có một cái túi bảo cô đi lấy, Đường Thiếu Đình muốn đi theo sợ Avrile hại cô gửi b.o.m gì đó cho cô, bị Diệp Kiều cản lại.
"Anh Đình, anh thấy em ngu lắm sao? Việc như này đương nhiên em phải hỏi anh Kiêu trước!" Cô nói xong câu này đã đóng cửa lại, để Quỷ Ảnh xem xét.
Người phụ nữ này cho dù trái tim có mạnh mẽ đến đâu, ở một khía cạnh nào đó cũng hoàn toàn phụ thuộc vào Lục Bắc Kiêu, hơn nữa hoàn toàn tin tưởng!
Đường Thiếu Đình cười cười. Mối quan hệ vững chắc giữa vợ chồng họ khiến anh ngưỡng mộ, trong thâm tâm anh chân thành cầu chúc cho họ mọi điều tốt đẹp nhất!
Lục Bắc Kiêu vừa trở về từ đại sứ quán Trung Quốc ở nước T. Sau khi nghe Diệp Kiều nói, anh đã ngăn cô lại, anh dẫn Đao Ahnh và Kiếm Ảnh đến cửa bệnh viện lấy túi, đề phòng nguy hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-571.html.]
Sau khi đánh giá chuyên môn, họ đã xác định trong túi không có đồ nguy hiểm mới mở ra.
Đó là một con thỏ và hai ống tiêm, ống tiêm chứa độc dược, một cái có hình đầu lâu và một cái có thuốc giải độc!
Trên sân thượng của tòa nhà nội trú của bệnh viện, mấy người đều đeo khẩu trang, Đao Ảnh đeo găng tay cầm kim tiên, Kiếm Ảnh giữ tai con thỏ trắng, con thỏ bất động.
Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu đứng ở một bên xem.
Khi nọc độc đã được đẩy đến điểm cuối cùng, bị Lục Bắc Kiêu kêu dừng lại, anh kêu để lại một chút thuốc giải, con thỏ đã nằm thẳng dưới đất vẫn còn thở yếu ớt.
Đao Ảnh lập tức tiêm thuốc giải vào cơ thể con thỏ, lúc đầu con thỏ không cử động, nhưng sau hai phút, nó từ từ tỉnh lại, cử động tay chân trước, sau đó đứng dậy rồi nhảy nhót!
Diệp Kiều nhìn về phía Lục Bắc Kiêu, lòng đầy kinh ngạc, "Anh Kiêu, xem ra Avrile không lừa gạt chúng ta! Vậy thì Đình Tử có thể được cứu!"
Cô tháo khẩu trang xuống vui vẻ nói.
"Sao em biết nọc độc này và độc mà Đường Thiếu Đình trúng là cùng một loại? Không trừ khả năng Avrile biết tình hình thực tế cố ý diễn cảnh này để dọa em!"
Lời của anh giống như giội cho Diệp Kiều một gáo nước lạnh!
Ngoài ra, có thể hai loại thuốc này là giả, nhưng cô thật lòng hy vọng rằng Avril có thuốc giải!
Avril đổi số và gọi lại.
"Avrile, thẳng thắn một chút, điều kiện của cô là gì?!" Cô giả vờ rằng thuốc giải là thật, cố ý hỏi.
Cô ta tin rồi sao?
"Đưa hai mươi triệu USD, tôi sẽ đưa thuốc giải cho cô! Chút tiền ấy đối với cô mà nói chỉ là một sợi lông! Không phải các cô còn để lại thuốc giải cho thỏ đúng không? Chút liều lượng đó còn thiếu rất nhiều!"
"Avrile, theo tôi biết cô rất hận Đường Thiếu Đình mà, cho dù là thuốc giải thật, cô có lòng tốt để anh ấy sống sao?"
"Diệp Kiều, cô coi thường tôi quá rồi. Đàn ông trong mắt tôi chỉ là đồ chơi tôi! Nào có quan trọng như vậy! Sau khi K2 tan rã, tôi cũng nghèo túng, không có tiền, tôi rất cần tiêu!"
"Tôi cho cô tiền, cô không đưa thuốc giải hoặc thuốc giải giả?!"
"Cô không tin tưởng tôi như vậy thì để Đường Thiếu Đình chờ c.h.ế.t đi!" Avrile bị cô chất vấn như vậy, tức giận nói.
Lúc Diệp Kiều và Avrile nói chuyện, đám Quỷ Ảnh đã định vị được vị trí của Avrile, cô ta đang ở nước T!
"Được! Tôi tạm thời tin tưởng cô, hi vọng cô tự mình mang thuốc giải đến!" Diệp Kiều trầm giọng nói.
"Muốn tôi tự mình ra mặt vậy cô cũng phải tự mình ra mặt. Hai mươi triệu USD tiền mặt trước sáu giờ chiều ngày mai cô có thể lấy được! Đến lúc đó sẽ thông báo địa chỉ cho cô!" Lúc Avrile nói chuyện, nhếch miệng cười xảo quyệt.
Đây là nước T, không phải Trung Quốc!
Chưa kể lần này có thể nhận được 20 triệu đô la Mỹ, còn có thể để anh Tư ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Bắc Kiêu và Diệp Kiều!
Avrile ở trong lòng tính toán, mặc dù cô ta cũng không hiếu thuận báo thù cho người cha đã khuất, nhưng cô ta ghét Diệp Kiều này!
Nếu không phải cô, sao cô ta có thể bị Đường Thiếu Đình và Diệp Kiều lừa gạt giống như đồ ngu vậy!
Anh Tư của cô thì khác, anh ta là một người con hiếu thảo, nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Bắc Kiêu!
Theo cô ta biết, sáu người lính tinh nhuệ dưới quyền của Lục Bắc Kiêu cũng ở nước T, nhưng bọn họ không có vũ khí, hiện tại mua cũng không kịp.
Diệp Kiều trầm tư một lát nói ra bốn chữ: "Một lời đã định!"
--
Ngày hôm sau, Đường Thiếu Đình đang lâm vào hôn mê, không tìm ra được nguyên nhân. Năm giờ chiều, Diệp Kiều mới nhận được điện thoại của Avrile, địa điểm giao dịch là một ngôi đền bỏ hoang trên núi.
"Avrile, sao em biết bọn họ sẽ đến? Lục Bắc Kiêu kia không đơn giản đâu!" Con trai thứ tư của Bọ cạp độc tự xưng Tiểu bọ cạp độc nhìn đồng hồ, cau mày nói.
"Anh Tư, Đường Thiếu Đình đã bắt đầu hôn mê sâu. Diệp Kiều kia quan tâm anh ta như vậy nhất định sẽ bí quá hóa liều. Cô ta đến mà Lục Bắc Kiêu không đi theo sao?" Khi Avrile đang nói chuyện, một chiếc xe việt dã đi về phía này.
Ở lưng chừng núi, ngôi chùa nửa sụp đổ được bao quanh bởi rừng cây tươi tốt, phía trước ngôi chùa là Avrile mặc một cây đen đeo kính râm, đứng cạnh là Tiểu bọ cạp độc cũng mặc đồ đen. Bọn họ nhìn chiếc xe việt dã đi đến, trong miếu thờ có bốn tên đang cầm s.ú.n.g ngắn trong tay nhắm thẳng vào chiếc xe việt dã.
Hai người đàn ông mặc quân phục bất ngờ nhảy xuống từ phía sau của chiếc xe việt dã xuống, lăn trên mặt đất hai lần với tốc độ nhanh nhất rồi nấp sau một thân cây lớn, hai tay cầm s.ú.n.g nhắm về phía Avrile và Tiểu bọ cạp độc.
Avrile và Tiểu bọ cạp độc mặt không đổi sắc.
Sau khi Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu xuống xe, lấy từ trong cốp xe lấy ra một chiếc túi lớn, bước lên trước mở chiếc túi ra rồi ném xuống đất, toàn bộ số tiền trong đó đều văng tung tóe.
"Phần còn lại ở trong xe! Thuốc giải ở đâu?!" Diệp Kiều hỏi Avrile, Lục Bắc Kiêu đứng bên cạnh cô không có vũ khí gì trên tay.
Anh là một quân nhân Trung Quốc tại ngũ, và đây là lãnh thổ của một quốc gia khác!
Avrile nhếch môi vẫy tay, hai người đàn ông cầm s.ú.n.g bước tới chiếc xe việt dã, sau khi xác định bên trong có tiền mặt, bọn họ ra hiệu với Avrile.
"Diệp Kiều, Lục Bắc Kiêu, các người cũng thật có can đảm, không sợ chúng tôi g.i.ế.c các người sao?" Avrile tháo kính ra đi lên trước, khinh thường nhìn Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu.
"Avrile, chúng tôi không rảnh nói nhảm với cô. Rốt cuộc cô có thuốc giải không?!" Diệp Kiều lớn tiếng nói.
"Chẳng lẽ cô không thấy đây là một cái bẫy sao?! Tôi biết Đường Thiếu Đình trúng độc nên cố ý để người gọi điện đến nói cho cô biết, để cô cố ý đến nước T tìm anh ta rồi lại lừa cô nói thuốc giải trong tay tôi, thừa cơ dọa dẫm một chút! Các người nghĩ K2 bị hủy diệt thì mất hết thật sao? Anh Tư của tôi là người nối nghiệp cha tôi, anh ấy là Tiểu bọ cạp độc!"
Avrile đắc ý nói chỉ vào người đàn ông đeo kính râm bên cạnh, người đàn ông vẫy tay, họng s.ú.n.g đột nhiên xuất hiện trong rừng cây vắng lặng và rậm rạp.
"Lục Bắc Kiêu! Cho dù anh có bản lĩnh đến đâu thì hôm nay có chắp thêm cánh cũng khó thoát! Đây là nước T, với mấy lính của anh thì không cứu được anh! Trung tá Lục có thể nói là thông minh một đời hồ đồ nhất thời!" Tiểu bọ cạp độc nói xong rút một điếu xì gà lên ngậm vào miệng, đắc ý nói với Lục Bắc Kiêu.
Avrile không có thuốc giải, cô ta cố ý nói vậy chính là muốn tống tiền cô và để cô cùng Lục Bắc Kiêu cùng c.h.ế.t ở nơi đất khách quê người!
Nghĩ đến Đường Thiến đã hôn mê gần 20 giờ, Diệp Kiều không khỏi nắm chặt nắm đấm!
Lục Bắc Kiêu đang mặc quân phục nheo mắt nhìn Tiểu bọ cạp độc.
"K1 thực sự đời sau kém hơn đời trước! Người sau tự cao tự đại hơn người trước!" Lục Bắc Kiêu khinh thường cong môi nói.
"Đang có rất nhiều s.ú.n.g nhắm vào anh còn không biết sợ mà to tiếng. Trung tá Lục, rốt cuộc ai mới tự cao tự đại chứ?" Tiểu bọ cạp độc dứt lời thì rút s.ú.n.g ra chỉ lên trời b.ắ.n một phát. Tiếng s.ú.n.g này là tín hiệu để thuộc hạ của Tiểu bọ cạp độc nổ súng.
Chỉ là ngay sau khi tiếng s.ú.n.g vừa dứt, lính vũ trang đen nghịt từ trong rừng đi ra.
Sắc mặt của Avrile và Tiểu bọ cạp độc thay đổi, sao bọn họ lại thành quân đội hoàng gia của nước T? !
Những người lính được trang bị vũ khí mạnh mẽ bao vây bọn họ cùng bốn tên có s.ú.n.g khác bị khống chế toàn bộ!
"Avrile, tính toán của cô đúng là quá ảo tưởng rồi đấy! Đây là cái bẫy mà chúng tôi dành cho anh em các cô!" Diệp Kiều đi lên trước nhìn Avrile, lạnh giọng châm chọc.
"Cô, các cô, các cô lấy quyền lực ở đâu ra, đây, đây là nước T!" Avrile sợ tới mức hai chân nhũn ra.
Một cô gái trẻ mặt quân trang bước từ đám đông ra, cô gái khí khái đầy tài hoa đi đến trước mặt Avrile, s.ú.n.g ngắn trong tay đặt lên tránh Avrile, "Thuốc giải ở đâu?!"
Cô ấy nghiêm nghị chất vấn.