Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 562
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:33
Lượt xem: 8
Dạ Thất há mồm nhìn hành động của Lục Bắc Kiêu. Đến khi bóng dáng anh khuất hẳn sau cánh cửa thì mới cúi đầu nhìn bàn cờ mới chơi được một nửa.
Đúng là khóc không ra nước mắt mà.
Lục đại ma vương quả nhiên vẫn yêu chiều Diệp Kiều nhất. Cô nói một câu là có thể bắt anh đi luôn.
*
Ý của nha đầu là, có chuyện tốt sao?
Lục cầm thú kích động đến sôi trào, mở cửa phòng bước vào thì nhìn thấy cô trong bộ áo ngủ tơ lụa màu trắng đang ngồi trước bàn trang điểm bôi kem. Phòng ngủ chính được thiết kế theo phong cách cung đình, còn treo một chiếc đèn phục cổ màu hồng phát ra ánh sáng vàng ấm tản mát.
Diệp Kiều thong thả ung dung tẩy trang, bôi kem, nhìn qua gương, thấy anh vào phòng thì khóe miệng cong lên, “Ngài không phải không ngủ được sao? Sao lại vội vã vào phòng như vậy?” Giọng nói lộ ra chút trào phúng, vỗ thẳng vào mặt Lục cầm thú.
Người đàn ông đi tới phía sau lưng cô, khóe miệng cong lên, “Không phải không muốn hối hận sao?”
Khóe mắt anh liếc lên phía giường, không thấy cái hộp quà tặng đâu nữa, cũng không thấy chiếc áo ngủ kia đâu, ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông lại nhìn tới bộ áo ngủ tơ lụa màu trắng cô mặc trên người, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có một lớp màu đỏ rực.
Trong đầu Lục cầm thú đã tưởng tượng những hình ảnh bất định.
Thấy anh đi tới gần, Diệp Kiều từ từ đứng dậy, quay người lại, vì vội vàng mà khiến cho lớp áo lụa mỏng mảnh mượt mà trượt xuống, mở rộng vạt áo, làm lộ một tầng lửa cháy thiêu đốt ánh mắt.
Cô gái nhỏ có mái tóc xoăn dài dựa người vào bàn trang điểm, một tay chống xuống mặt bàn, một tay tuột nhẹ, chiếc váy ngủ chảy xuống từ hai vai, chỉ còn lại chiếc sườn xám màu đỏ rực, thiết kế vô cùng gợi cảm, lại được tôn lên trên làn da trắng ngõn của cánh tay không có chút thịt thừa, vòm n.g.ự.c cao ngất, cái eo thon mê người, đường cong hông hoàn mĩ cùng đôi chân miên man…
Dưới ánh đèn màu vàng cam ái muội, toàn thân cô đều trở nên gợi cảm muốn mạng người khác. Diệp Kiều trong chiếc sườn xám màu đỏ rực gợi cảm, ngắn không thể ngắn hơn, dựa người trên bàn trang điểm, khuôn mặt tuyệt sắc, đôi mắt hút hồn, càn rỡ mà hấp dẫn anh.
!!!
Lục cầm thú nghiến răng. Ánh mắt anh không thể dùng từ nóng rực mà hình dung, mà giống như hai làn lửa thiêu đốt, cái cổ màu đồng rướn lên, hầu kết nhấp nhô không ngừng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Cô nói không mặc. Nhưng lại mặc.
Anh chọn quả nhiên không sai mà. Chiếc sườn xám này mặc trên người cô quả nhiên vô cùng gợi cảm.
Hơi thở nóng bỏng nam tính của người đàn ông pha lẫn mùi t.h.u.ố.c lá tiến lại khiến bạn học Diệp Kiều Kiều càn rỡ lớn mật dụ dỗ anh lúc này mới ý thức được nguy hiểm.
Nhưng mà, cô không thể thối lui.
“A.”
Anh vòng tay ôm eo cô, kéo cô sát lại khiên cô sợ hãi kêu lên, theo bản năng mà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Diệp Kiều Kiều, con mẹ nó, sao anh lại yêu em chứ?” Lục Bắc Kiêu nghiến răng nghiến lợi nói, lời nói thật lòng từ tâm khảm phát ra.
Anh vốn tưởng cô sẽ không mặc, rốt cuộc cô mặc, để thỏa mãn anh.
Cô lớn mật vuốt nhẹ môi anh, rướn người tới sát bờ môi anh, “Kiêu gia, bởi vì em là Diệp Kiều Kiều a!”
“A.” Vừa dứt lời, anh ngậm lấy ngón tay nghịch ngợm của cô, cắn mút, thổi bùng ngọn lửa ở trên ngón tay, l.i.ế.m mút giống như đang hôn môi cô. Sự ướt át, ngứa ngáy khiến cô không nhịn được mà than nhẹ.
Cô híp mắt nhìn anh cuồng dã hôn ngón tay mình, trái tim đập thình thịch, kinh hoàng, ánh mắt nhìn tới làn da màu đồng cổ lộ ra ngoài, cơ bắp chồng chất xếp lớp dưới lớp áo mỏng, cô nhịn không được nuốt ước miếng. Cô dùng sức rút ngón tay về, dâng đôi môi nóng bỏng của mình lên, gấp gáp mà nồng nhiệt hôn anh.
Trong chiếc gương phục cổ, hình ảnh hai người nồng nhiệt hôn nhau hiện lên. Người đàn ông dùng bàn tay to lớn của mình mà làm càn, mà vỗ về, dần dần di chuyển xuống phía dưới, chạm tới phần eo giống như nút thắt của bình hoa, xuống chút nữa thì bế cô lên, đặt lên bàn trang điểm.
Những chai lọ đồ trang điểm trên mặt bàn cứ thế lăn lốc lốc xuống dưới đất, tạo nên những tiếng động nhỏ.
Người đàn ông cong eo, chiếc áo phông màu đen nhanh chóng được cởi ra, để lộ thân hình cường tráng, ngay sau đó dán sát vào thân thể mềm mại màu đỏ rực. Cô gái ngửa đầu, tiếp nhận nụ hôn cuồng dã của anh.
Tiếng rên nho nhỏ cùng hơi thở nồng nhiệt khiến căn phòng tràn ngập mùi ái muội.
Ngài Lục buổi sáng mới mua chiếc sườn xám màu đỏ rực này, chỉ vì khó cởi một chút mà dùng sức, xé nát.
“Cầm thú!”
Một bộ quần áo đẹp lại hỏng rồi.
Diệp Kiều lên tiếng kháng nghị.
“Bảo bối, loại đồ này chính là để xé mà. Trong tủ còn có một tá nữa!” Lục cầm thú nói, lấy một cái “ba con sói” nhỏ cho lên miệng, dùng sức xé.
Bạn học Diệp Kiều trên người vẫn treo mấy mảnh sườn xám màu đỏ, khuôn mặt đỏ ửng, nhìn Lục cầm thú đứng ở mép giường, theo bản năng muốn lâm trận rút lui, nhưng mà, chỉ hơi nhích động thì mắt cá chân đã bị anh túm lấy, kéo lại.
Dù là món quà quý giá, xa hoa đều không thể so sánh được với chuyện bà Lục cho anh ăn no nê. Sinh nhật của Lục đại thọ tinh vô cùng viên mãn.
Chỉ khổ cho bà Lục.
Thân hình yêu kiều mềm mại của cô nào có thể chịu được chuyện anh tàn sát bữa bãi, trước lúc lâm vào hôn mê còn lớn tiếng mắng anh.
Kỳ thực, cô cũng cảm thấy bản thân mình kỳ lạ, nếu đối với anh giữ vững quyết tâm thì có phải tốt không. Nhưng rồi, nghĩ tới chuyện anh giấu cô đi mua cái sườn xám này thì lại không đành lòng khiến anh thất vọng.
Người đàn ông này, bị cô cưng chiều hư rồi mà.
Diệp Kiều ngủ đến mặt trời lặn mới dậy. Chuyện đầu tiên cô làm là mở tủ quần áo ra xem. Quả nhiên, trong tủ còn có 9 cái sườn xám tình thú nữa.
Lục giáo quan nên đổi nghề làm người bán sỉ nội y tình thú đi.
Diệp Kiều dở khóc dở cười, eo mỏi lưng đau, chân không còn sức, nhìn mấy cái sườn xám đỏ rực đó thật sự muốn đem chúng đi đốt. Bởi nếu không đốt đi, cô thật sự sẽ bị lăn lộn 9 lần nữa như tối hôm qua.
Một suy nghĩ ập tới.
Cô cần phải nắm quyền chủ động trong việc này. Không thể để anh muốn cô mặc là cô sẽ mặc. Mà phải là, cô muốn khen thưởng anh, cô sẽ mặc.
DTV
Trong phòng không có ai, xuống nhà cũng không thấy người, cô ra tới sân mới nhìn thấy Lục Bắc Kiêu cùng Dạ Thất đang ở trong một góc phòng. Dạ Thất đang cầm cái kẹp, khéo léo xử lý tôm hùm đất.
Nhìn thấy tôm hùm đất, hai mắt Diệp Kiều phát sáng.
Chỉ tội cho Tiểu Thất, rõ ràng không thích nhưng vẫn phải rửa sạch từng con tôm hùm.
Lục Bắc Kiêu đứng hút thuốc, nhỏ giọng nói gì đó với Dạ Thất.
“Tiểu Thất, Tiểu Thất, lại có nửa thùng nữa.” Lúc này, Lục Tiểu Vũ mặc quần đùi, từ đầu gối trở xuống bê bết bùn đi tới, trong tay xách theo một cái xô màu đỏ. Tiểu Bạch Thái cũng đi ngay phía sau, trên người cũng bê bết bùn.
Hóa ra, tôm hùm đất đều là bọn chúng bắt trong ao phía sau viện.
Dạ Thất nhìn đống tôm hùm đất mới mang tới, mặt đen xì. Bọn chúng còn đang nhe nanh múa vuốt với cậu.
Nhưng mà, ai bảo Diệp Kiều Kiều thích ăn chứ.
Lục đại ma vương nói, anh hiểu Dạ Chinh sẽ làm chuyện như vậy, anh không phải không lường trước được.
“Diệp Kiều Kiều, rốt cuộc người cũng dậy rồi nha!” Lục Tiểu Vũ nhìn thấy người mẹ xinh đẹp thì cao giọng nói.
Diệp Kiều sao không sao không nghe ra sự trách móc trong giọng nói của cô nhóc chứ, ánh mắt thì b.ắ.n thẳng sang kẻ gây ra tình trạng này.
“Lục Tiểu Vũ. Rửa tay, múc canh cho mẹ!” Lục Bắc Kiêu nhìn cô nhóc đang đầy bùn đất, trầm giọng sai.
“….” Lục Tiểu Vũ.
Hôm nay chính là ngày sinh nhật của cô cùng Lục Tiểu Cổn, đã không ai nhắc tới thì thôi, lại còn bắt cô làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-562.html.]
Thật muốn trốn nhà đi a.
Nhưng mà, mệnh lệnh của ba, cô nào dám không nghe.
Nhìn Lục Tiểu Vũ không cam tâm tình nguyện đi vào trong bếp, vừa đi vừa thể hiện sự tức giận, Diệp Kiều sực nhớ tới hôm nay là sinh nhật hai bảo bối của cô.
Sinh nhật của chúng kém sinh nhật Lục Bắc Kiêu một ngày, mà người làm mẹ như cô lại ngủ nguyên ngày!
Lục Tiểu Vũ ngoan ngoãn múc một chén canh gà lớn cho Diệp Kiều. Tuy rằng trong lòng cô nhóc buồn bực nhưng không thể hiện trên mặt. Nếu là trước kia đã sớm náo loạn một hồi.
Diệp Kiều ăn canh lót dạ xong, liền lôi Lục Bắc Kiêu đi dạo công viên, giao nhiệm vụ làm cơm cho Dạ Thất.
Khi hai người trở về, Diệp Kiều đi vào bếp, một lát sau thì sai Lục Tiểu Cổn cùng Lục Tiểu Vũ đi mua nước tương.
“Lục Tiểu Cổn, chúng ta trốn nhà đi đi. Ở trong nhà nào còn có chỗ cho chúng ta! Tiểu Thất còn ngây ngốc để ba tùy ý sai việc!” Lục Tiểu Vũ không can tâm tình nguyện đi theo Lục Tiểu Cổn, tay còn cầm dây dắt Tia Chớp, đi ra đường.
Lục Tiểu Cổn dùng bước, trừng mắt nhìn cô nhóc, “Em nói làm như trước kia chúng ta có địa vị vậy!”
Lục Tiểu Vũ ngây người, đứng yên tại chỗ.
“Đi nhanh lên!” Lục Tiểu Cổn giục, túm lấy tay Lục Tiểu Vũ kéo cô nhóc tới cửa hàng tiện lợi.
Hai đứa mua nước tương về đến nhà, vừa vào cổng thì thấy trong phòng tối đen như mực. Mất điện sao?
Lục Tiểu Vũ dù sao cũng là con gái, không tránh khỏi chuyện sợ tối, theo bản năng túm lấy ống tay áo của Lục Tiểu Cổn. Trong bếp cũng tối đen như mực, Lục Tiểu Cổn nhíu mày, dắt Lục Tiểu Vũ vào nhà.
Cửa chính đóng chặt.
“Khẳng định bọn họ đã ăn cơm xong, đi dạo rồi. Hừ, còn không đợi chúng ta.” Lục Tiểu Vũ tức giận nói.
Cô nhóc xoay người, muốn trốn nhà đi.
Lục Tiểu Cổn đẩy mở cánh cửa, đôi mắt cơ trí nhìn vào trong phòng khách tối om, cậu dũng cảm bước qua ngạch cửa.
Lúc này, căn phòng vốn tối đen như mực chợt bừng sáng, là ánh nến, sau đó tiếng hát của Diệp Kiều vang lên, “Happy birthday to you!”
Lục Tiểu Vũ cùng Tia Chớp đi ra tới cửa viện thì nghe được tiếng hát của Diệp Kiều thì dừng bước, xoay người lại, cô nhóc nhanh thoăn thoắt chạy vào nhà.
Ở trong phòng khách đặt một cái bánh kem hai tầng lớn, trên bánh kém cắm nến sinh nhật, dưới ánh nến, Diệp Kiều đang vỗ tay hát mừng sinh nhật cùng với Tiểu Bạch Thái, Tiểu Đầu Mộc, còn có Tiểu Thất. Họ cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Ba còn đứng ở một bên vỗ tay theo.
Ô ô ô.
Thật muốn khóc a.
Cô vốn tưởng rằng Diệp Kiều đã quên mất sinh nhật mình, lúc này thì cảm động, miệng bập bùng, dáng vẻ muốn khóc, nước mắt lã chã.
“Lục Tiểu Cổn. Lục Tiểu Vũ. Sinh nhật vui vẻ. Mau ước rồi thổi nến đi a!” Diệp Kiều lên tiếng gọi.
Lục Tiểu Cổn bước tới.
Lục Tiểu Vũ lúc đầu còn chần chừ sau đó cũng đi tới.
Hai đứa nhóc đứng ở bên cạnh bàn, chắp tay cúi đầu, lặng yên ước.
Mỗi năm chỉ có một lần ước nguyện. Năm vừa rồi, ước nguyện sinh nhật của Lục Tiểu Vũ lung tung rối loạn, ước rất nhiều thứ, nhưng năm nay, cô nhóc chỉ ước có một: Hy vọng Diệp Kiều sẽ không bao giờ bị hôn mê bất tỉnh, hù dọa cô nhóc như vậy nữa!
Hai đứa thổi tắt nến.
Đèn được bật lên, trên bàn ăn bày đầy đồ ăn. Diệp Kiều còn tự mình xuống bếp nấu mì trường thọ.
Vợ chồng hai người lúc nãy ra ngoài chính là đi mua bánh kem cùng mì trường thọ.
Dạ Thất nhìn cảnh này, nhớ tới kiếp trước, mỗi năm, ngày sinh nhật của ba anh em cậu, Diệp Kiều đều tự mình xuống bếp nấu mì trường thọ.
Diệp Kiều cũng đã sớm chuẩn bị quà sinh nhật cho hai đứa. Hai đứa là con nhà lính, thứ mà bọn chúng thích nhất là đồ s.ú.n.g ống của quân đội.
Quà sinh nhật của ba Lục chính là giảng giải tính năng cùng cách sử dụng s.ú.n.g mô hình trên tay bọn chúng. Không mất một phân tiền nào cũng có thể khiến hai đứa vô cùng hưng phấn, nhớ mãi không thôi.
Đây là địa vị cao cao tại thượng của ba Lục trong lòng hai đứa.
Ăn cơm xong, Diệp Kiều định rửa bát thì Dạ Thất ngăn lại.
Diệp Kiều không khỏi nhìn lại cậu trai vốn sống trong nhung lụa, không dính khói lửa phàm trần, giờ đây đeo tạp dề, giúp cô rửa nồi rửa bát.
Tuy rằng trong lòng cô luôn coi Dạ Thất là người nhà, những rốt cuộc cũng không thật sự là người một nhà, sao có thể để cậu quét nhà rửa bát như vậy chứ? Dạ Thất thì lại sống c.h.ế.t đòi làm, không để cô nhúng tay.
Người trong nhà có hỏi hai người, rốt cuộc Dạ Thất có quan hệ gì với hai người thì cô đều nói Dạ Thất là con nuôi, Lục Bắc Kiêu thì vô cùng đắc ý trước mặt Diệp Thành nói, Dạ Thất là con trai ruột của mình. Còn rất đắc ý nói với Diệp Thành, con của anh lớn hơn con Diệp Thành.
Cô chỉ coi rằng anh đang nói đùa.
*
Hôn lễ của Cố Tuyết Yến cùng Dạ Hào Minh tổ chức ngày 10 tháng 8, là con trai của Dạ Hào Minh, Dạ Thất bắt buộc phải trở về tham gia hôn lễ. Diệp Kiều cùng bà Đỗ, cùng với vài người trong giới khác cùng tới tham dự. Diệp Kiều lấy danh nghĩa bảo vệ Dạ Thất mà kéo Lục Bắc Kiêu đi cùng. Bọn họ không ngồi máy bay của Cố Tuyết Yến thuê mà ngồi máy bay tư nhân của cô đi tới tỉnh H.
Dạ Thất xuống khỏi máy bay thì đưa mọi người tới khách sạn rồi mới trở về nhà họ Dạ. Lục Bắc Kiêu không yên tâm, tự mình đưa cậu về.
Trong chiếc xe sang trọng, Lục Bắc Kiêu ngồi ở hàng sau cùng Dạ Thất. Khoang lái cùng với thùng xe phía sau có tấm ngăn, Lục Bắc Kiêu lấy ra một con chip nhỏ, đặt vào trong tai Dạ Thất.
“Thật soái a!” Dạ Thất kích động nói.
“Thiết bị tình báo mới nhất, máy theo dõi, máy nghe trộm, chỉ cần không bị dính nước thì sẽ không bị ảnh hưởng. Lúc tắm rửa nhớ chú ý.” Lục Bắc Kiêu nghiêm túc nói.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Dạ Thất tràn ngập ý cười, “Quả nhiên là con trai của Diệp Kiều Kiều, nghề cũ của mẹ, hành động nhất định phải thành công!”
“Con nói mẹ con làm gián điệp thành công?” Lục Bắc Kiêu không tin được hỏi lại.
Sắc mặt Dạ Thất có chút giảo hoạt, “Ai da, đạo cao một thước ma cao một trượng a. Diệp Kiều Kiều cũng đáng thương. Vốn dĩ tưởng rằng dụ được cha vào lưới, kết quả, bị con cáo giá ngài dụ ngược lại.”
Nói xong, Dạ Thất mới ý thức được, cậu giống như đại nghịch bất đạo mà mắng cha mình là cáo già.
Vốn tưởng rằng sẽ bị đánh, nào ngờ, Lục đại ma vương híp mắt vẻ mặt sung sướng, đối với hai từ cáo già này vô cùng hài lòng, đối với bản thân kiếp trước thì càng hài lòng.
Con nhóc này, còn muốn đào hố cho anh nhảy, kết quả bị anh kéo xuống hố tình a. Nhất định là như vậy.
Anh thu lại dáng vẻ mơ màng, nghiêm túc nhìn Dạ Thất, “Nhiệm vụ của con là xác định thời gian cùng địa điểm gia dịch. Nhất định không được tự tiện hành động. Tiểu Thất, an toàn là trên hết!”
Lục Bắc Kiểu đặt tay lên bả vai Dạ Thất, dáng vẻ cha quan tâm con trai.
Được cha quan tâm như vậy, trong lòng Dạ Thất cảm động vô cùng.
“Đúng rồi, kiếp trước con gọi là gì?” Lục đại ma vương hỏi cậu.
“Lục Chiến Kỳ.” Dạ Thất lưu loát nói, vô cùng nghiêm túc nhìn anh.
Cậu cũng phát hiện, tựa như Lục đại ma vường càng ngày càng cảm thấy hứng thú với chuyện kiếp trước, cho nên, cậu nên ngậm miệng không nói nữa.
Dạ Thất về tới Dạ gia, từ xa đã nghe thấy tiếng người lao xao. Ngày mai là ngày tổ chức hôn lễ, bọn họ bây giờ mới cãi vã, còn có ý nghĩa gì.
Trước đó, Cố Tuyết Yến ở trước đám con của Dạ Hào Minh còn giả vờ đáng thương, hiện giờ cũng không thèm giả vở nữa, cầm giấy đăng ký kết hôn ném lên bàn nước, cô ta đứng ở giữa phòng khách, “Cho dù ngày mai không tổ chức hôn lễ, trên pháp luật, tôi cũng đã là mẹ của các người!”