Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 559

Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:29
Lượt xem: 8

Vậy thì tại sao chứ?

Không dễ gì anh mới mở miệng khen người khác, còn nói Dạ Thất không tệ, trước giờ anh đây có đánh giá người khác một cách trực tiếp như vậy đâu.

DTV

Quá lạ!

Diệp Kiều nghi ngờ nhìn Lục Bắc Kiêu, nhìn chằm chằm anh như muốn nhìn xuyên thấu luôn tâm hồn anh vậy.

Lục Bắc Kiêu kéo cô ngã vào trong ngực, để cô ngồi lên đùi anh, ôm cô trong vòng tay, anh siết lấy cái eo thon, tay kia vuốt vuốt cái cằm cô: “Dạ Thất mà có là con riêng của anh thì cũng phải là do em sinh.”

Đến giờ phút này, trong đầu anh vẫn vô cùng phức tạp, khó nói nên lời, cảm giác cứ ảo ảo.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Cô cau mày hỏi, biết lời này là anh đang nói đùa.

Lục Bắc Kiêu lại vỗ vỗ cái mặt đỏ rực của Diệp Kiều, mồ hôi của cô chảy ròng ròng: “Anh chỉ thấy Dạ Thất thân thủ không tệ, em lại không có võ, này là bổ sung cho nhau, thằng bé lại muốn nhận em làm mẹ, nên anh giữ thằng bé lại bảo vệ cho em.”

“Quan trọng là vì, thằng bé đã cứu em, nếu không em đã bị dòng nước cuốn đi rồi ch.ế.t đuối rồi, nhận thằng bé làm con nuôi là nể mặt em lắm đó.” Anh nhìn cô, trầm giọng nói.

Diệp Kiều vẫn bán tin bán nghi.

Cánh tay của cô đang quàng lên cổ anh: “Chồng à, Tiểu Thất luôn thật lòng hiếu thuận với em, thật lòng quan tâm em, thằng bé suốt ngày lẽo đẽo theo em, anh không ghen đấy chứ?”

“Vì an toàn của em nên anh nhịn đấy!” Anh cắn răng nói.

Diệp Kiều vẫn nhìn anh đầy nghi ngờ: “Nhịn không được cũng đừng có đánh người ta đó, Tiểu Thất cũng rất giỏi, người như thế được anh nhận làm con nuôi thì đúng là đáng tự hào!”

Nghe cô nói, nghĩ đến kiếp trước Diệp Kiều luôn che chở cho thằng nhóc, thường xuyên mắng anh, trong lòng anh có chút chua xót.

Đây không phải là tai họa à?

Hiện tại anh cũng không đành lòng để thằng nhóc lưu lạc bên ngoài, Lục Tiểu Cổn cũng hy vọng năm người nhà họ nhanh chóng đoàn viên.

“Chuyện gì nên đánh thì vẫn đánh.” Lục Bắc Kiêu im lặng hồi lâu mới mở miệng nói.

Nhất định do kiếp trước cô quá yêu chiều Dạ Thất nên người làm cha như anh mới thường xuyên dạy dỗ thằng nhóc.

Buổi tối, cha Lục tự mình xuống bếp nấu một bàn đồ ăn.

Một nhà năm người tề tụ cùng nhau, Lục Tiểu Cổn cùng Lục Tiểu Vũ mò mẫm trong quân doanh cả ngày trời nên đói đến mức da bụng dính da lưng, lúc ăn cơm thì cứ như hổ đói vậy.

Lục Đại Ma Vương mở bình rượu ủ 15 năm tên Mao Đài Trần Nhưỡng, sau đó lấy ra hai cái chén, đặt một cái trước mặt Dạ Thất.

“Con không biết uống rượu!” Dạ Thất cau mày nói.

“Không biết uống rượu, hút thuốc thì làm sao làm con trai ta?” Lục Bắc Kiêu ghét bỏ nói, nói xong, anh rót đầy ly.

Dạ Thất không nói hai lời, bưng chén rượu lên, kính cha rồi sau đó mới uống sạch.

Kiếp trước, cậu chỉ biết hút thuốc, uống rượu.

Lúc này, Lục Bắc Kiêu mới hài lòng, cũng bưng chén rượu lên uống sạch.

Hai người cứ thi nhau uống, đúng là một đôi cha con thực sự, nếu không phải thì chẳng lẽ là con riêng của anh thật à, Diệp Kiều vẫn còn hoài nghi, nhưng vẫn không nói lời nào, cô nhìn Dạ Thất một chút. Tuy đây là lần đầu Dạ Thất uống rượu nhưng lạ là cậu có uống bao nhiêu cũng không say,

Lục Bắc Kiêu nghĩ thầm, đích thị là con trai mình rồi.

Điều khiến Diệp Kiều hoang mang hơn là anh còn giữ Dạ Thất ở lại Tứ hợp viện, để cậu ở căn phòng phía bắc. Cô đang muốn sang phòng Dạ Thất để chỉnh đốn lại giường chiếu đồ đạc một chút thì bị anh ngăn lại, anh mặc quần cộc, áo lót, tiếp nhận đồ dùng trên tay cô, đi tới phòng cậu nhóc.

Trước giờ, trừ cô ra, cô chưa thấy tên họ Lục này đối xử với ai tốt như vậy, vả lại, đây còn là con trai.

Cô lặng lẽ đi tới cửa sổ, nhìn qua lớp thủy tinh.

Dạ Thất vừa cởi áo, lộ ra thân hình gầy gò, nhìn thấy Lục Đại Ma Vương đang tiến đến hai tay cậu lập tức che ngực, dáng vẻ sợ hãi.

Lục Bắc Kiêu híp mắt nhìn Dạ Thất, anh nhíu mày, ánh mắt ghét bỏ: “Đến cả cơ bắp cũng không có mà được làm con trai của Lục Bắc Kiêu ta cũng được đấy!”

Dạ Thất buông hai tay xuống, hai bàn tay nắm thành quyền, cánh tay giơ lên, khoe khoang cơ bắp trên cánh tay.

“Ai nói một khối cơ bắp cũng không có ạ?” Dạ Thất mạnh miệng nói.

Lục Bắc Kiêu nhìn cái mà Dạ Thất gọi là cơ bắp, bật cười: “Con không thấy ngại khi nói đây là cơ bắp à?”

Nói rồi, anh đưa tay vỗ cánh tay mình, thịt vô cùng rắn chắc: “Sao con biết võ?”

“Nghe quản gia nói, lúc con biết đi thì cũng tự biết võ rồi, sau đó cứ luyện đại.” Dạ Thất kể lại chi tiết.

Có thế đó là biểu hiện của bệnh tự kỉ, do cậu không thích tiếp xúc với người ngoài nên liền thích đ.ấ.m đá.

Cậu lại bị cha ruột chê, kiếp trước cũng thế.

Thân là một thống soái, Lục Đại Ma Vương đương nhiên hy vọng con trai mình có thể giống như anh mà nhập ngũ, trở thành cánh tay đắc lực của mình, nhưng một bên anh lại không muốn, không muốn làm lính.

Diệp Kiều nhìn hai người đàn ông đang nói chuyện, dáng vẻ rất thân thiết, cô chỉ biết cắn răng, đến phiên cô ghen rồi đó, cũng không biết họ nói chuyện gì nữa.

Cũng chỉ thấy họ vừa nói vừa cười thôi.

Lúc Lục Bắc Kiêu đi ra, cô chỉ thấy trên mặt thằng nhóc nở một nụ cười hạnh phúc, tên nhóc còn lộ ra cái răng nanh trắng nữa.

“Lục phụ nhân, em nấp nấp nghe lén cái gì?” Giọng nói lanh lảnh vang lên, Diệp Kiều giật nảy cả mình.

Quan người lại, cô liền thấy anh, anh nhanh chóng bước tới.

Lục Bắc Kiêu theo cô đi vào phòng ngủ chính.

Lục phu nhân vừa mới tắm xong, bên ngoài khoác áo sơ mi trắng, bên trong là áo ba lỗ đen, bên dưới mặc quần jeans, hai tay khoanh trước ngực.

“Lục tiên sinh này, anh với Dạ Thất thân thiết thật đấy!” Diệp Kiều buồn bã nói.

“Đừng có nói những lời kỳ quái nha, anh nhận nó làm con trai rồi.” Anh nghiêm mặt nói.

“Anh còn chưa đối tốt với Lục Tiểu Cổn như vậy!” Diệp Kiều chua xót nói: “Không biết còn nghĩ anh với thằng nhóc có gì gì đó đấy!”

Lục Bắc Kiêu nhếch nhếch đôi mày.

Anh nhất thời chưa kịp phản ứng.

Diệp Kiều cũng không thèm để ý, liền muốn đi ra khỏi phòng, nhưng vai lại bị anh nắm lại.

Cô bị anh kéo lại, ép sát vào cửa phòng, thân thể to lớn của người đàn ông dán chặt lấy cô: “Diệp Kiều ơi Diệp Kiều, đầu óc em cứ nghĩ gì thế?” Anh tức giận nói.

“Anh tốt với Tiểu Thất, có chút không giống bình thường.” Diệp Kiều nhanh chóng phản bác.

Lục Bắc Kiêu cắn chặt răng, sau đó híp chặt mắt lại: “Diệp Kiều à, anh thẳng, anh thẳng thế nào em còn không biết sao?”

“Em nói người không biết sẽ tưởng vậy mà!” Diệp Kiều lại phản bác, dứt lời đã bị anh hôn lên môi rồi, hôn cho đến khi cô thở hồng hộc mới buông, mắt cô mờ mờ, nhưng vẫn nhìn chằm chằm anh.

“Lục phụ nhân đúng là hay quan tâm người khác, có phải em muốn anh chứng minh rốt cuộc anh có phải trai thẳng không, đúng không?” Anh tủm tỉm nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-559.html.]

“Em không có nói em không biết, anh không cần chứng minh đâu mà.” Lục cầm thú xấu bụng muốn nhân cơ hội này ‘khi dễ’ cô.

“Không, nhất định phải chứng minh, tránh để Lục phu nhân lại tưởng ta cong.” Anh vừa dứt lời liền nhanh chóng vén áo sơ mi trắng của cô lên, ánh mắt anh sáng rực nhìn chằm chằm vào chiếc áo ba lỗ đen phía trong, sau đó nhanh chóng chôn mặt xuống dưới.

“Tên cầm thú này, nhẹ nhẹ thôi, để lại dấu vết thì mai đến phòng tập thể hình người ta thấy hết!” Diệp Kiều dùng hai tay đánh đánh sau lưng anh mà nói.

“Em không nói anh cũng quên mất, sau này đến phòng tập thì nhớ mặc kín kín vào, không cho lộ.” Anh không ngẩng đầu, môi vẫn trượt trên da thịt cô, chỉ có giọng nói là vẫn bá đạo, nói xong, anh lại hút một cái, tạo thành một dấu đỏ nhỏ trên da cô.

Trời ạ, nhiều dấu hôn như vậy, lúc cô đi tập, dễ bị “bại lộ”, sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

Lục cầm thú bá đạo, phúc hắc tư tưởng chiếm hữu cao độ luôn nghĩ như vậy.

!!!

Mùa hè nóng như vậy, đi tập thể thao còn mặc đồ tập nghiêm chỉnh, anh là muốn cô quay về sống ở thời đại phong kiến sao?

Diệp Kiều nhìn vùng n.g.ự.c dày đặc dấu hôn thì tức giận trừng mắt nhìn anh.

“A, đau.” Sau đó, trên cổ truyền đến một cơn đau, dần dần chuyển thành cảm giác tê ngứa. Bàn tay của anh ở trên người cô ra sức làm loạn, khiến cô không chịu nổi, ngửa cổ ra sau mà rên nhẹ nhè.

Cho dù cô có liều mạng kháng nghị, anh vẫn cứ khăng khẳng chứng minh cho cô thấy anh thẳng như thế nào.

Diệp Kiều vốn dĩ mới tập thể hình xong, cả người nhức mỏi, thân hình mềm mại nào có chịu được anh ra sức như vậy, cố gắng khóc lóc cầu anh buông tha, nhưng cô càng xin tha anh càng ra sức, giống như là đang bắt nạt một con tiểu bạch thỏ vậy!

Một người đàn ông ngoài 30, thể lực giống như động cơ không có nút tắt vậy.

“Lục cầm thú, nếu còn làm nữa sẽ c.h.ế.t người đó!” Diệp Kiều ánh mắt mơ hồ, vừa gợi cảm vừa tức giận nhìn tên cầm thú trước mặt, dùng hết sức lực còn lại mà nói.

“Bà Lục, chỉ có mệt c.h.ế.t trâu, không có cày c.h.ế.t người. Nhưng mà, chồng em là con trâu sắt đó.” Anh dán ở bên tai cô, tà khí nói.

Diệp Kiều tức giận, nhưng mà cũng vô cùng hưởng thụ cảm giác thiêu đốt mà anh mang lại.

Ở bên cạnh anh, tựa như tình cảm mãnh liệt vĩnh viễn sẽ không dứt.

*

Lục Bắc Kiêu đã điều tra qua tình hình nhà họ Dạ, một trong những nhà có thế lực nhất của tỉnh Y này. Người đứng đầu nhà họ Dạ cũng chính là cha ruột của Dạ Thất, năm nay đã ngoài 60 tuổi, đã cưới 3 người vợ. Ông ta có 8 người con, mà vốn dĩ Dạ Thất là trẻ nhất. Nhưng mà, ông già này lại mới sinh con với Cố Tuyết Yến.

Vợ cả của ông ta sớm qua đời từ 30 năm trước. Sau khi vợ mất, ông ta mới cưới người vợ thứ hai, sau khi người vợ thứ hai mất mới cưới người vợ thứ ba, chính là mẹ đẻ của Dạ Thất. Điều kỳ lạ là, sau khi Dạ Thất được sinh ra không lâu, mẹ anh qua đời, sau đó, ông ta không cưới vợ nữa.

Dạ Thất kể rằng, 8 năm trước Cố Tuyết Yến mới gặp ông Dạ, trở thành trợ lý của ông ta, hai năm sau thì sinh con cho ông ta.

Con cái trong nhà họ Dạ đấu đá với nhau không ít. Lục Bắc Kiêu cho rằng, Dạ Thất khi nhỏ mắc bệnh tự kỷ, với cậu mà nói là một sự bảo hộ an toàn, nếu không, cậu không có khả năng an ổn mà sống tới bây giờ.

“Dạ Hằng dần dần lớn, dần dần hiểu chuyện nên ông cụ vì để danh phận cho hắn mới phải cưới Cố Tuyết Yến.”

Hai cha con ở trong sân đánh bao cát, Dạ Thất mang đôi bao tay quyền anh màu đen, người đầy mồ hôi, một bên tay còn đang ôm ngực, nghe Lục Bắc Kiêu nói.

Cậu nhất định phải luyện tập thật tốt, để thân thể khỏe mạnh, rắn chắc, để anh phải thay đổi cách nhìn về cậu.

Lục Bắc Kiêu nhướng mày.

“Đúng vậy, thật sự là con của công ấy, đã thử nghiệm DNA rồi. Ông lão cũng không phải kẻ ngốc, cũng không đến mức bị cô ta lừa.” Dạ Thất lại nói tiếp, giải đáp nghi hoặc trong lòng Lục Bắc Kiêu.

*

Diệp Kiều ngủ tới chiều mới dậy, vừa ra khỏi giường rửa mặt xong, ra tới phòng khách nhìn ra sân vườn thì thấy hai người vừa đ.ấ.m bốc vừa nói chuyện phiếm, cô bật cười.

Đang định đi ra cửa thì điện thoại của Diệp Kiều vang lên.

“Diệp tổng, đúng như ngài suy đoán, công trình của Cố Tuyết Yến có vấn đề. Chúng tôi đã thu thập xong tài liệu!”

Diệp Kiều nghe điện thoại cũng không thấy kích động hay oán giận.

Cố Tuyết Yến, cái loại rác rưởi này, làm chuyện thiếu đạo đức mà không sợ báo ứng sao?

Trong lúc cô hôn mê, Cố Tuyết Yến đã đoạt công trình này của bà Đỗ. Công trình này là xây dựng trường tiểu học Hy Vọng, có thể nói là công trình công ích. Lúc đấy, bà Đỗ với tâm thái làm việc thiện muốn nhận công trình này, ra giá thấp nhất, không để lại chút lợi nhuận nào, vật liệu sử dụng sẽ là loại tốt nhất.

Kết quả, Cố Tuyết Yến đột nhiên nhảy tới. Giá còn thấp hơn so với giá mà bà Đỗ đưa ra, khiến trong giới xôn xao không ít. Mọi người cho rằng Cố Tuyết Yến có lòng tốt.

Hiện giờ, trường học đã bắt đầu xây dựng.

*

Dạ Hào Minh đã ngoài 60 tuổi nhưng thân thể vẫn tốt, tinh thần quắc thước.

Cửa phòng tổng thống mở ra, Dạ Thất mặc một bộ trang phục màu đen đi vào, nhìn thấy cha ruột đang ngồi trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, còn Cố Tuyết Yến đứng phía sau xoa vai cho ông ta.

Nhìn thấy Dạ Thất đi vào, ánh mắt Cố Tuyết Yến trở nên âm độc. Để xem, sau khi cô ta trở thành vợ hợp pháp của ông Dạ, cô ta sẽ giáo huấn cái tên đầu óc trì độn mà lại bênh người ngoài này như thế nào.

Gần đây, Dạ Thất ngày nào cũng tới nhà họ Lục, không rõ vì sao lại có quan hệ tốt với nhà họ như vậy, ngay cả Lục Bắc Kiêu cũng thích cậu.

Dạ Thất nhìn thấy ánh mắt của Cố Tuyết Yến thì càng thêm khinh thường, cũng không thèm nhìn cô ta thêm một cái.

“Ông già, ngài còn chưa chia tay với người phụ nữ này sao?” Dạ Thất ngồi xuống ghế đối diện, bắt chéo chân, hai tay đặt lên chân, nhìn cha ruột ngồi phía đối diện, trào phúng nói.

Dạ Hào Minh đột nhiên mở mắt, trừng mắt nhìn cậu.

“Thằng nhãi. Không biết cách nói chuyện sao? Cô ấy là dì của ngươi đó!” Dạ Hào Minh quát lớn.

“Anh Minh, anh đừng chấp nhặt trẻ con mà. Tiểu Thất bệnh mới đỡ, có khả năng đầu óc chưa được thanh tỉnh nên mới nói năng lỗ mãng với em như vậy.” Cố Tuyết Yến vội vàng nói, bày ra cái dáng vẻ của từ mẫu.

Thấy cô ta giả vờ như vậy, Dạ Thất thấy mắc ói.

“Em thấy hắn có dáng vẻ đầu óc ngu ngơ sao? Thằng nhãi ranh, con thấy dì con che chở cho con khắp nơi, còn không thấy cảm kích sao?!” Dạ Hào Minh lại quát Dạ Thất.

“Ông già, con vốn tưởng rằng cha cũng khôn khéo, không ngờ cha lại ngu ngốc như vậy. Người phụ nữ này trong vòng nửa tháng trời đã lấy của cha 100 triệu. Cha không sợ, cưới cô ta về, bao nhiêu của nả của cha sẽ bị cô ta moi hết sao?” Dạ Thất bật cười trào phúng hỏi lại.

“Cái thằng nhãi ranh này, có biết nói tiếng người không? Còn dám nói chuyện này? Con cho rằng cha không biết những món đồ xa xỉ trên các trang web của cô ấy đều bị con cướp đi sao? Vốn dĩ, cô ấy dùng những thứ đó làm mồi nhử khách hàng, nếu không phải bị con quấy rối có thể biến thành như vậy sao?!” Dạ Hào Minh nói tiếp.

Ông ta không nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Cố Tuyết Yến nhìn Dạ Thất. Cô ta chỉ tùy tiện tìm ra một lý do đã gạt được ông lão này.

Thằng nhóc Dạ Thất muốn đối địch với cô ta sao?

Không có cửa đâu.

Thấy cha ruột bị che mờ mắt, Dạ Thất đứng lên không nói nữa. Còn nói cái gì được nữa, ông ta đáng bị người phụ nữ này chơi chết.

Cậu không thèm quay đầu lại nhìn, đi thẳng ra khỏi phòng. Cố Tuyết Yến còn làm bộ làm tịch đuổi theo muốn khuyên cậu trở về nhà, nhưng đi tới cửa thang máy thì khuôn mặt lập tức biến đổi.

“Dạ Thất, ngươi đừng tưởng rằng kết hợp với Diệp Kiều có thể đấu được với ta. Chờ ta gả cho ba ngươi xong, xem ta trị ngươi như thế nào!” Cố Tuyết Yến lạnh lùng nói với Dạ Thất.

“Ai da, mẹ kế tương lai, tôi sợ quá đi!” Dạ Thất vừa bước vào thang máy vừa bật cười.

Cố Tuyết Yến trở lại phòng không lâu thì cùng với Dạ Hào Minh đi tham dự sinh nhật của ông trùm giới bất động sản Khương Hằng Sơn.

“Ông Dạ, ánh mắt tốt nha, cưới được một người nội trợ hiền thục như vậy!” Vừa tới nơi, không ít người quen biết liền bước tới chào hỏi.

Bọn họ đa phần là muốn nịnh bợ Cố Tuyết Yến, ai bảo cô ta hiện giờ có tiền chứ!

Loading...