Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 557

Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:25
Lượt xem: 9

Sau một hiệp, Diệp Kiều gần như đã không còn sức lực nữa, cô nằm sấp trên giường, Lục Bắc Kiêu thì giống như mới chỉ ăn món khai vị trong bữa tiệc, anh buồn cười ôm lấy thân hình yêu kiều trắng nõn của cô. Thân thể cao lớn của anh đã bị mồ hôi phủ một lớp dày, vài sợi tóc của cô còn dính trên lưng anh, tay anh vừa chạm vào da thịt cô, cô đã co rúm người lại, miệng phát ra tiếng rên trầm thấp.

“Lục phu nhân, em thấy kỹ năng của chồng em như thế nào” Anh âm tà hỏi cô.

Hai tay Diệp Kiều dùng sức nắm chặt ga giường, đến sức lực để nói chuyện cũng không còn.

“Ngược lại là em đó, lần này có vẻ yếu hơn trước nhiều, hay là do thân thể chưa hồi phục hẳn?” Anh chế giễu nói.

“Chắc là do chưa hồi phục.” Diệp Kiều cắn răng nói, không thể tiếp tục khiêu khích anh nữa, cô đành phải giả c.h.ế.t thôi.

Vừa dứt lời, thân thể cô liền bị anh lật ngược lên, thân thể anh lại bao phủ lên cô.

Tuy trong phòng có mở điều hòa, nhưng hai người vẫn đổ lấm tấm mồ hôi, mồ hôi trên người hòa vào nhau, Diệp Kiều cảm nhận rõ ràng vật ấm nóng kia đang đến gần cô, ý thức được nguy hiểm cô bắt đầu uốn éo kháng cự: “Tên cầm thú này, thân thể người ta còn chưa hồi phục hẳn mà, bỏ em ra, bỏ em ra mau, em đau đầu chóng mặt quá.”

Vừa kháng cự, cô vừa giả vờ đau đầu chóng mặt.

Lúc ấy, cô cứ tưởng là dùng chút mưu mẹo này sẽ qua mắt được anh.

“Ngoan nào, anh chỉ ngâm bên trong thôi, nằm im nào.” Lục cầm thú làm như cô là thiếu nữ không hiểu thế sự mà nói lời lừa gạt, nhiệt độ nóng rực khiến mặt hai người cũng đỏ lên.

Lúc này cô chỉ có thể gọi “cầm thú, cầm thú” thôi chứ còn làm được gì.

Giờ phút này, anh không những muốn động đậy trong cơ thể cô, mà anh trái tim anh cũng đang nhảy lên vì cô.

Nhìn thấy cô ý loạn tình mê, nghĩ đến bộ dạng không nhúc nhích của cô, trong lòng anh xúc động vô cùng.

“Anh gạt em!”

“Anh không gạt em mà!” Anh dịu dàng dụ dỗ.

Chỉ một lát sau, trong phòng lại vang lên tiếng kêu yêu kiều của Lục phu nhân.

“ y ây ây” Diệp Kiều nhìn bao cát trong sân, nơi mà trước kia cô thường đánh vào bao cát để luyện tập. kết quả là đau đến mức chỉ biết gào khóc.

Lục Tiều Cổn thấy cảnh này, mắt trợn tròn lên, cậu bé nhớ là trước kia Diệp Kiều rất biết đánh nhau mà.

Diệp Kiều rõ ràng cảm giác được, những chiêu thức mà cô xuất ra bây giờ không còn mạnh mẽ như trước kia nữa, “Công năng khác thường” của cô cùng không có.

Lục Bắc Kiêu từ phía ngoài sân đi vào, nhìn thấy cảnh này liền nhíu mày, chẳng lẽ, năng lượng mà Lục Tiểu Cổn cho cô mất rồi.

Diệp Kiều vẫn chưa bỏ cuộc, giơ chân đã lên bao cát, kết quả, bao cát chỉ nhẹ nhàng lung lay bên dưới, cô cũng ngã sấp xuống, may mà Lục Bắc Kiêu chạy đến đỡ cô kịp.

“Anh Kiêu, em thật sự không thể đánh nhau được nữa rồi.” Cô uể oải nói.

Ánh mắt Lục Bắc Kiêu lướt qua cậu nhóc mặc áo sơ mi Lục Tiểu Cổn này, anh đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Là Lục Tiểu Cổn đã cứu cô.

Cô không còn nhớ về kiếp trước, sức mạnh hơn người cũng mất đi, về khía cạnh này, sứ mệnh trọng sinh của cô cũng coi như hoàn thành.

Nhưng thật ra, như này thì chỉ mới bắt đầu mà thôi.

“Em cũng đâu phải là lính đâu, đánh đ.ấ.m làm gì, nhưng thật ra cứ tiếp tục luyện tập như vậy cũng tốt, lực chiến đấu trên giường mới là lực thật.” Lời nói của anh không mấy đứng đắn.

Diệp Kiều đứng hình.

“Số điện thoại của Đường Thiếu Đình đây!” Anh đưa cho cô một mảnh giấy nhỏ ghi một dãy số điện thoại dài ngoằng.

Diệp Kiều cảm động, nhìn anh một cái rồi hôn cái chụt lên mặt anh: “Cảm ơn anh Kiêu!”

Lục Bắc Kiêu cười cười, Diệp Kiều chạy vào phòng nhanh như một làn khói.

Sau khi cô đi, Lục Bắc Kiêu đi đến trước mặt Lục Tiểu Cổn, anh khom người, nghiêm túc nhìn đứa con trai bảo bối, Lục Tiểu Cổn có chút bất ngờ.

Sao hôm nay cha lại dùng ánh mắt tình cảm này nhìn mình vậy?

Lục Tiểu Cổn cũng bán tin bán nghi về cuốn “tiểu thuyết” mà Diệp Kiều viết, nhưng mà dù sao cuốn này cũng vô cùng chân thực, mỗi lần đọc đều muốn khóc, nhưng mà cậu nhóc cũng không tin, mình chính là nguồn cảm hứng để Diệp Kiều viết.

Quá trừu tượng, quá khó hiểu.

Điện thoại đang kết nối. Diệp Kiều cong môi lên, cổ họng có chút nghẹn lại, nhưng cô vẫn cười nói: “Anh Đình”

Ẩn dật tám năm, ở trong một tổ chức khủng bố như vậy, cô không thể tưởng tượng nổi những năm này Đường Thiếu Đình đã phải trải qua những gì, vừa nể trọng anh ta, cô cũng vừa cảm thấy có lỗi với anh ta.

Cho nên, vừa kêu một tiếng “anh Đình” cổ họng cô đã bị nghẹn lại.

Đầu dây bên kia im lặng khá lâu.

Cô nghĩ, chắc chắn anh ta sẽ phải giật mình vì nhanh như vậy mà Diệp Kiều tỉnh rồi.

“Anh Đình, em Kiều, tôi chưa chết” Cô nói lại, còn cố tình nói tiếng Quảng Đông, giọng điệu như đang nói đùa vậy.

“Anh ấy không ở đây.”

Một giọng nữ xa lạ, hình như là một cô gái trẻ vang lên, Diệp Kiều sững sờ.

“Chào cô, tôi là bạn tốt của anh Đình, xin hỏi, cô là bạn anh ấy à, anh ấy vẫn khỏe chứ?” Nghe Lục Bắc Kiêu nói, anh ta bị trúng đạn ở cánh tay, không biết có nặng không.

“Tôi là bạn gái anh ấy, hiện tại anh ấy vẫn ổn.” Giọng nữ trẻ lại lên tiếng.

Diệp Kiều lại sững sờ.

Một hồi lâu cô mới định thần lại, tên nhóc này, mới đến bên đó không lâu mà đã có bạn gái rồi, nghe giọng nói thì hình như còn là một cô gái rất trẻ.

“Xin chào, tôi là bạn của anh ấy, tên Diệp Kiều. Nhờ cô nói với anh ấy rằng tôi đã tỉnh rồi. Tất cả bên này đã ổn rồi.” Không cần biết cô này có thật sự là bạn gái anh ta hay không, nhưng ở đầu giây bên này Diệp Kiều vẫn cảm nhận được lòng chiếm hữu của cô ấy đối với Đường Thiếu Đình, nếu có không phải sự thật đi thì chắc chắn cô bé này cũng là đang thích anh ta.

Nếu không, tại sao lại cầm điện thoại của anh ấy, còn tự xưng là bạn gái anh ta chứ.

“Ừ, được rồi, tôi sẽ nói với anh ấy.” Cô gái vui vẻ nói.

Đình Tử trước giờ vẫn cứ cô độc một mình, đã đến lúc anh ta cần người ở bên bầu bạn rồi, Diệp Kiều cười với cô ấy một tiếng rồi nói lời tạm biệt và cúp điện thoại.

Sau này, cô cũng không nhận được cuộc gọi nào của Đường Thiếu Đình nữa.

Diệp Kiều tự mình pha thuốc nhuộm nhuộm tóc cho Lục Bắc Kiêu, nhuộm màu đen xong, nhìn anh lại cương nghị như trước đây chứ không còn thấy vẻ tiều tụy nữa.

Anh phải tiếp tục nghỉ ngơi, cũng như dành nhiều thời gian cho cô hơn. Dã Lang và Ảnh Tử đều là những tổ đột kích chuyên nghiệp, hai tổ sẽ hỗ trợ lẫn nhau, cũng không cần anh tốn công quan tâm, khi nào trở về thì anh sẽ kiểm tra cũng một lần.

Lục Bắc Kiêu đã âm thầm tìm ông nội, Hoa Nhụy, Lãnh Dao và Lục Tiểu Cổn nói họ đừng có nhắc gì đến chuyện ngày trước của Diệp Kiều.

Diệp Kiều còn ngốc nghếch nghĩ rằng cô biết mọi người gặp nguy hiểm là bởi vì sự thần thông của cô, hiện tại cô mới hiểu được sau khi hôn mê, sự thần thông quảng đại của cô đã không còn, hiện tại cô cũng chỉ giống như người thường mà thôi.

Bên này, Dạ Thất thật sự đem tất cả các món quà xa xỉ mà Cổ Tuyết Yến tặng đem rao bán lại trên mạng chỉ với nửa giá, những món đăng lên trang của Hoa Nhụy 75% đã được bán đi, thời gian tiêu thụ hết đống hàng đó chỉ vỏn vẹn ba ngày.

DTV

Sau khi nhãn hiệu Y không chịu hợp tác với Cổ Tuyết Yến, ngày càng nhiều các nhãn hiệu khác cũng không hợp tác với cô ta, toàn bộ đều kí hợp đồng với Hoa Nhụy. Vả lại, sau khi các nhà cung ứng đàm phán với Diệp Kiều, trang mạng của Hoa Nhụy đã hợp tác độc quyền được với nhiều đại lý cung ứng.

Trong thời gian ngắn, chỉ có mấy ngày, mạng lưới của Cổ Tuyết Yến gần như bị suy sụp, Diệp Kiều tính sương sương thôi thì cô ta cũng phải bồi thường số tiền không dưới trăm triệu.

Trang web của Cổ Tuyết Yến còn nợ Hoa Nhụy cả một tòa nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-557.html.]

Thang máy di chuyển lên lầu tám rồi dừng lại, cửa mở ra, vừa bước vào thang máy, sắc mặt của Cổ Tuyết Yến đã tái xanh, lúc đó Diệp Kiều và Dạ Thất cũng vừa bước vào thang máy, hai người đều ngạc nhiên.

Cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh, tiến vào thang máy.

Diệp Kiều đáng chết, không phải hôn mê rồi hay sao, sao bây giờ thần sắc trông sáng sủa, cô ta lại nghi ngờ, không biết lúc trước có phải là Diệp Kiều giả vờ hôn mê hay không, nhưng cũng không phải vì sự thật là Lục Bắc Kiêu vì lo lắng nên mới bạc trắng cả đầu mà.

“Mẹ kế tương lai, đúng là trùng hợp, còn biết tôi tới đây làm gì hay sao.” Dạ Thất người mặc âu phục, dáng vẻ sáng láng đẹp trai vô cùng, liếc nhìn Cổ Tuyết Yến mà nói một cách khiêu khích.

“Dạ Thất à, ba cậu nhiều lần nói với tôi là ông ta muốn bắt cậu về, nếu không phải tôi nói tốt cho cậu trước mặt ông ấy thì cậu đã sớm bị ông ấy bắt về rồi.” Cổ Tuyết Yến tỏ vẻ thân thiết nói.

Rốt cuộc thì Diệp Kiều bị tên tiểu tử này bỏ bùa gì rồi.

Diệp Kiều nhìn Cổ Tuyết Yến như một trò đùa, còn Dạ Thất thì còn hơn thế nữa.

“Mẹ kế tương lai, tôi đến đây để thanh toán hóa đơn với trang Huarui.com, tất cả các mặt hàng xa xỉ đều được bán hết rồi.” Dạ Thất nhìn Cổ Tuyết Yến với ánh mắt khinh thường.

Với chỉ số IQ của cô ta, cô ta cho rằng mình là nhất hay sao.

Nói đến vấn đề này, Cổ Tuyết Yến lại càng bực bội, tên Dạ Thất này quyết tâm tỏ thái độ đối nghịch với cô thì cô cũng không cần phải khách sáo.

“Dạ Thất, cậu mà còn giở trò lừa gạt ra, cha cậu mà biết chắc chắn ông ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với cậu.”

“Não của cô có vấn đề mà sao trách tôi được chứ. Sáng nay tôi có gọi điện thoại cho cha rồi, còn nói cho ông ấy biết việc mới có nửa tháng mà cô đã dùng cả trăm triệu, đúng là lo lắng cho cô nha, không biết cô có còn làm mẹ kế tương lai của tôi được hay không.” Dạ Thất tiếp tục châm chọc cô ta.

Cổ Tuyết Yến hừ lạnh: “Dạ Thất, cậu nghĩ cậu đường đường chính chính là người nhà họ Dạ hay sao, do cha cậu suy nghĩ cho cậu nên cậu mới được đối xử tốt, nói đi nói lại, cậu cũng chỉ là một đứa núp trong bóng tối mà thôi, người ngu ngốc như cậu mà xuất hiện thì sẽ làm mất mặt nhà họ Dạ mất!”

Nghe Cổ Tuyết Yến buông lời chế giễu Dạ Thất, Diệp Kiều tiến lên theo bản năng: “Cổ Tuyết Yến, cô cứ luôn miệng nói Dạ Thất ngu ngốc, vậy mà cô lại bị Dạ Thất lừa, chẳng phải cô còn ngu ngốc hơn sao.”

Cổ Tuyết Yến bị Diệp Kiều chọc tức, mặt đỏ bừng bừng: “Diệp Kiều, tôi đang dạy dỗ con trai tương lai của tôi, cô là cái gì, mẹ nuôi, con nuôi, hay gì mà đòi chen vào?”

“Mẹ nó, họ Cố kia, tôi nói cho cô biết, cô ấy là mẹ ruột của tôi. Lần này mà cô được gả vào nhà họ Dạ thì cứ c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi đi.” Dạ Thất bảo vệ Diệp Kiều, cậu ấy xông lên trước mặt Cổ Tuyết Yến mà nói.

Vốn dĩ cậu ta cũng chẳng muốn quản mấy chuyện rắc rối của nhà họ Dạ nhưng Cổ Tuyết Yến vừa nói câu này thì cậu đã lập tức muốn mang cô ta đi xử b.ắ.n rồi.

May mắn thay, thang máy đã mở, nếu không, Cổ Tuyết Yến còn tường rằng Dạ Thất sẽ bóp c.h.ế.t cô, cô đi nhanh ra ngoài, còn nhìn hai người họ bằng ánh mắt “chờ xem”.

Vừa đi ra ngoài đã bị các phóng viên chặn lại, tất cả đều hỏi cô ấy về việc liên quan đến đóng cửa trang web, Cổ Tuyết Yến khỏi suy nghĩ cũng biết đây là việc tốt mà Diệp Kiều và Dạ Thất làm ra.

“Mọi người, tôi và anh Dạ là tình yêu đích thực. Anh ấy đã kiểm tra mọi khoản đầu tư của tôi. Ngày cưới của chúng tôi đang đến gần. Lúc đó tôi sẽ công bố cho mọi người. Hãy chờ tin vui của chúng tôi.” Cổ Tuyết Yến chỉ có thể lợi dụng việc “gả vào nhà giàu” để níu kéo lại chút mặt mũi.

“Tiểu Thất, những gì Cổ Tuyết Yến vừa nói có phải là sự thật không?” Trong nhà hàng, Diệp Kiều đang ngồi đối diện với Dạ Thất, lần này Dạ Thất cứ khăng khăng mời cô đi ăn.

Diệp Kiều nghĩ đến lời nói của Cổ Tuyết Yến và cảm thấy buồn bã thay cho Dạ Thất, cô vẫn không hiểu, vừa rồi trong thang máy, tại sao cậu ấy lại nói một cách chắc nịch rằng cô là mẹ mình.

Dạ Thất đang cầm thực đơn gọi món, cậu ấy nhìn lên phía cô và nói: “Là thật đó.”

Trông cậu ta chẳng buồn bã xíu nào.

Bởi vì chuyện này cũng không quan trọng mấy.

“Tiểu Thất, sao cậu lại nói tôi là mẹ ruột cậu một cách chắc nịch như vậy?” Diệp Kiều hỏi lại, cảm giác cậu ta không cố ý nói thế.

Lần này, Dạ Thất ngạc nhiên vô cùng, tim đập thình thịch, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Lúc đó quá manh động rồi, nên mới buột miệng nói ra.

Nói về cậu ta, sau khi sinh cậu ta không lâu, mẹ đẻ của cậu liền qua đời, về sau lại bị bệnh tự kỷ nghiêm trọng, cho nên người nhà họ Dạ đều cho rằng não cậu ta có vấn đề, cha cậu ta cũng mặc kệ luôn.

Không có tình thương của cha cũng chẳng có tình thương của mẹ, nhìn anh chị bạn bè của mình có cha mẹ quan tâm, còn cậu ta từ nhỏ đến lớn vẫn cứ như không khí, cứ tự sinh tự diệt như vậy.

Nhớ lại kiếp trước, lúc đó cậu có đủ cha mẹ, lại còn có anh chị yêu thương, nhớ lại đoạn tình cảm ấy, cậu cảm thấy xúc động vô cùng.

Nhưng bọn họ đã không còn nhớ tới cậu nữa, kiếp này cậu cũng không còn là người thân của bọn họ, cùng lắm chỉ là do Lục Tiểu Cổn nên cậu mới mới nhớ ra vài thứ.

“Cô trông rất giống mẹ tôi.” Dạ Thất suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại dùng lý do này để đối phó.

“Cậu nói dối, chồng tôi đã cho người điều tra rồi, tôi không giống mẹ ruột của cậu chút nào.” Diệp Kiều hỏi vặn lại cậu ta, những chuyện liên quan đến cậu ta, Lục Bắc Kiêu đã nói cho cô biết hết rồi.

Lục Đại Ma Vương đã điều tra rồi.

Trong lúc Dạ Thất không biết giải thích như thế nào mới phải, Diệp Kiều cũng chưa nhớ ra chuyện kiếp trước, cùng không ai nói với cô chuyện kiếp trước nên căn bản cô cũng chẳng biết gì.

“Dạ Thất, cô nhớ là, sau khi con cứu ta thì con đã gọi ta là mẹ rồi!” Cô hỏi một cách khôn khéo, cô nhìn ra Dạ Thất có chút hoang mang, tay chân cũng có chút luống cuống.

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có âm thanh dương cầm ngân vang, Diệp Kiều liếc nhìn cậu ta với ánh mắt dò xét.

Nhìn chứng mình nhân dân của cậu ta thì rõ ràng cậu ta chỉ mới 21 tuổi, đến ngày mùng 6 tháng 9 này mới tròn 21 tuổi. Lúc không nói chuyện, vẻ mặt cậu ta toát lên sự lạnh lùng, đầy khí chất.

Lúc nói chuyện đùa vui thì như một thằng nhóc, nhất là lúc đứng trước mặt cô và Lục Tiểu Vũ.

Thằng nhóc chỉ nhỏ hơn cô có mười tuồi mà lại nhận cô là mẹ, như này là như nào.

Đáy mắt Dạ Thất sáng lên, cậu ấy đưa tay gọi phục vụ, đưa cho cô phục vụ chiếc menu, sau đó nghiêm túc nhìn Diệp Kiều: “Tử nhỏ con đã bị bệnh tự kỉ, nên bọn họ mới cho rằng não con không bình thường mà không cho con ở trong căn biệt thự kia, họ xa lánh con. Người quen biết con nhiều năm như vậy, người phụ nữ đầu tiên con tiếp xúc cũng là người nên con coi người là mẹ ruột từ lâu rồi.”

Dạ Thất thật thà nói, ánh mắt xinh đẹp ánh lên vẻ thành khẩn.

Nhìn Diệp Kiều ngồi đối diện nét mặt phức tạp, nhưng lại đầy khí chất, trong đầu cậu hiện lên dáng vẻ của cô năm đó, cổ họng Dạ Thất có chút nghẹn lại.

Tính cách của cô giống y như kiếp trước, dám yêu dám hận, khôn khéo nhưng lại kiên cường, đứng bên cạnh Lục Bắc Kiêu đúng là xứng đôi vừa lứa.

Chỉ là, đến sau cùng thì bọn họ…

Nhìn thấy Dạ Thất nghiêm túc, lại có chút dáng vẻ đáng thương, Diệp Kiều liền mềm lòng, cảm thấy xót xa thay cho cậu.

Cậu nhóc thiếu tình thương của mẹ nên mới như vậy.

“Có phải con nói gì sai khiến người giận rồi không?” Dạ Thất thận trọng hỏi, sợ lý do của mình không thuyết phục cô, sau này lại rời bỏ cậu.

Cậu chỉ muốn ở bên cạnh họ mà thôi.

“Con đối tốt với Lục Tiểu Vũ như vậy, lại giúp ta đối phó với Cố Tuyết Yến, sao ta có thể giận con được chứ?” Cô vội vàng nói, cô với Dạ Thất cũng gọi là thân thiết, còn nhớ rõ lúc hôn mê, cô đột nhiên kéo tay cậu ấy, thật là kỳ quái mà.

Nghe cô nói như vậy, Dạ Thất mới có thể an tâm.

Đồ ăn đều do Dạ Thất gọi. nhưng trên bàn toàn những món cô thích ăn, cậu nhóc còn mang bao tay lột tôm cho cô, trước giờ mấy chuyện như này cũng chỉ có Lục Bắc Kiêu làm.

“Diệp Kiều, Lục Đại Ma Vương đâu mà không đi cùng người?” Dạ Thất tò mò hỏi, sao cậu lại gọi thẳng tên của cô như vậy chứ.

Đang nói chuyện thì Dạ Thất đã bỏ một con tôm lột sạch vỏ vào bát của cô, tiếp đến cậu lại lột một con cua. Mùa này cua cũng to hơn bình thường. Còn nhớ là cô không thích ăn càng cua, nên cậu đã bỏ đi.

“Anh ấy dẫn Tiểu Cổn với Tiểu Vũ qua quân doanh chơi rồi.” Lần đầu tiên tên Lục Bắc Kiêu này chiều con.

“Lớn lên bọn họ muốn đi lính cũng không được ấy chứ.” Trong đầu Dạ Thất hiện lên hình ảnh mặc quân phục kiếp trước của Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ. Nhớ lại dáng vẻ cười nói của họ. Nói đi nói lại, cũng chỉ có mình cậu, từ nhỏ đã ốm yếu, không tham gia quân ngũ được, thời thiếu niên nên cũng trái tính trái nết, đối nghịch với Lục Đại ma vương.

Diệp Kiều không hiểu ý từ trong lời nói của Dạ Thất: “Lục Tiểu Vũ thì ta không biết, chứ muốn Lục Tiểu Cổn trưởng thành thì chỉ có cách cho đi lính thôi.”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, có thể ở bên Diệp Kiều, nghe cô nói chuyện, còn được bóc vỏ tôm cho cô, lòng Dạ Thất ấm áp không thôi.

Tuy đã đầu thai chuyển kiếp, không còn là Lão Thất nhà họ Lục như kiếp trước mà giờ lại là lão thất nhà họ Dạ, nhưng, trong lòng cậu, bốn người bọn họ mới thật sự là người thân.

Cậu còn nhớ rõ, kiếp trước mình có tên là Tiểu Thất bởi vì được sinh ra vào ngày 7 tháng 7.

Loading...