Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 554
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:20
Lượt xem: 8
Anh không còn nghĩ cái gì nữa, chỉ dùng hết sức lực mà ôm chặt cô, như thể chỉ cần hơi thả lỏng một chút thì cô sẽ chạy mất vậy.
Diệp Kiều bị siết chặt hơi không thở nổi, cánh tay anh như kìm sắt, khuôn mặt bị anh ép vào lồng n.g.ự.c nóng bỏng, hơi thở nam tính mạnh mẽ hòa cùng mùi nắng và mùi mồ hôi, vừa hấp dẫn vừa dễ ngửi.
Cái mùi này khiến cô bắt đầu nhờ về một ngày nào đó vào tháng 7 năm 1995, dưới giàn nho ngoài sân của ông nội, anh dồi dào sức sống cầm trong tay một chai Bắc Băng Dương, trên người cũng là mùi của nắng.
Nhịp tim của anh đang đập nhanh kinh hoàng, anh còn thở hổn hển, cô trở tay áp lên lưng anh, cảm giác được bàn tay ẩm ướt, chiếc áo thun của anh đã ướt đẫm, anh chạy thẳng đến đây à!
Cố Tuyết Yến ở bên cạnh thấy Lục Bắc Kiêu xông vào là kéo Diệp Kiều ôm vào lòng!
Bọn họ ôm chặt nhau!
Cố Tuyết Yến siết chặt nắm tay, thấy Lục Bắc Kiêu quan tâm Diệp Kiều như vậy, cô ta còn thấy khó chịu hơn là vừa rồi lễ ký kết hợp đồng bị Diệp Kiều làm hỏng.
Lục Bắc Kiêu là người đàn ông mà cô ta ái mộ từ nhỏ đến lớn, nếu không có sự xuất hiện của Diệp Kiều, cô ta đã sớm là vợ của anh rồi! Chứ sao lại ngồi tù một năm, trốn đi nơi khác, không dám đến thành phố J được, khó khăn lắm mới câu được một lão già lớn hơn mình ba mươi tuổi!
Rất hận!
Dạ Thất thấy bọn họ ôm chặt nhau, hơi nhếch môi lên, bất kể thế nào, Lục đại ma vương cũng yêu Diệp Kiều!
“Nhóc con, em chạy lung tung cái gì hả!”. Một lúc lâu sau, anh mới tìm lại được tiếng nói của mình, cắn chặt răng nói.
Chuyện đầu tiên khi anh về đến nhà chính là vào phòng ngủ chính, lúc thấy giường trống rỗng, anh sợ đến mức ngừng cả tim!
Hai bàn tay anh vịn lên cánh tay cô, đẩy cô ra, cúi thấp đầu, đôi con ngươi hừng hực dưới vành mũ nhìn chằm chằm người phụ nữ nhỏ bé vẫn tươi sáng như lúc ban đầu.
Diệp Kiều nhìn khuôn mặt có hơi tiều tụy của anh dưới vành mũ màu đen, một cảm giác yêu thương xộc lên, hơn hai tháng nay đã khiến anh lo lắng rồi.
“Anh Kiêu, em tới ưm…”. Cô vừa định giải thích thì thấy anh bỗng xoay vành mũ lại, cúi đầu, nồng nhiệt hôn cô như chốn không người.
Cố Tuyết Yến ngớ người nhìn, mất hồn, cảnh tượng này đối với cô ta mà nói là càng g.i.ế.c c.h.ế.t con tim.
Dạ Thất đưa lưng về phía bọn họ, chắn trước mặt mẹ kế tương lai của cậu là Cố Tuyết Yến, nhìn cô ta bằng ánh mắt khiêu khích, Cố Tuyết Yến tức giận trừng mắt nhìn cậu.
Anh vội vàng, dũng mãnh, mạnh mẽ mút lấy môi lưỡi cô, như muốn ăn thịt cô vậy, Diệp Kiều hơi đau mà tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt của anh, nếu không nhờ anh ôm chặt mình thì có lẽ cô đã sớm ngã xuống rồi.
Diệp Kiều còn sống!
Cảm nhận được cô nhút nhát hôn trả mình, cảm nhận được cái ôm của cô, lúc này, Lục Bắc Kiêu rốt cuộc cũng có suy nghĩ.
Nhóc con của anh còn sống!
Không còn là người thực vật chỉ biết ngủ, cái gì cũng không biết nữa.
Ý thức được điều này, nụ hôn của anh càng thêm cuồng nhiệt, bàn tay to ép chặt lên sống lưng cô, Diệp Kiều không ngừng phát ra âm thanh “ưm ưm ưm” mờ ám, cô sắp bị anh hôn đến mức hôn mê rồi.
Sự mãnh liệt này cũng không đủ để bày tỏ sự kích động của anh vào giây phút này, nhưng anh không thể không buông cô ra.
“Ưm”. Diệp Kiều bị hôn đến đầu váng mắt hoa, đôi môi sưng đỏ, thân thể mềm nhũn, cô vốn dĩ vừa mới tỉnh lại, rất yếu.
Người đàn ông dùng hai tay nâng gò má hồng phớt của cô, hai mắt nhìn chằm chằm cô không chớp lấy một cái, Diệp Kiều cũng nhìn anh, trong lúc vô tình, cô nhìn thấy một chút tóc mai màu trắng lộ ra dưới vũ anh, cô đau lòng không thôi.
Anh thật sự vì cô mà bạc đầu.
Cô vừa định lấy mũ trên đầu anh xuống thì bị anh ngăn lại: “Diệp Kiều Kiều, em lại muốn bị đánh m.ô.n.g nữa có đúng không?”
Người đàn ông ác độc hỏi, nhìn cô đang sống sờ sờ, trái tim lại run rẩy, viền mắt đỏ cả lên.
Nghe anh nói vậy, Diệp Kiều vô thức muốn che m.ô.n.g lại!
Dường như đó đã thành một kiểu “ăn ý” giữa hai vợ chồng bọn họ!
Ở trước mặt người ngoài, rốt cuộc anh vẫn không đánh, hai tay giữ chặt trên cánh tay cô, nhìn cô không chớp mắt, đôi mắt thâm thúy đong đầy tình cảm trìu mến!
“Anh Kiêu, em…”. Cô muốn nói lại thôi, không biết nên nói cái gì, thân thể bị anh ôm chặt vào lòng lần nữa, lại là một cái ôm sâu đậm, một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra.
Sau đó anh nhìn về phía Cố Tuyết Yến trong vẻ mặt ngượng ngùng: “Họ Cố kia, đúng là phải cảm ơn cô đã kích thích vợ tôi tỉnh lại!”
Lục Bắc Kiêu khiêu khích nói với Có Tuyết Yến.
Cái gì?
Diệp Kiều do cô ta kích thích mà tỉnh?
Cố Tuyết Yến kinh ngạc nhìn Lục Bắc Kiêu, nhìn phản ứng vừa rồi của bọn họ, cô ta cũng vừa hiểu ra, Diệp Kiều vừa tỉnh lại, cô vừa mới tỉnh là đã đến đây c.h.é.m g.i.ế.c cô ta!
“Anh Lục…”. Cố Tuyết Yến đang nói thì bị Lục Bắc Kiêu ra dấu cắt ngang.
“Đừng có làm thân! Bản thân tôi chưa bao giờ biết cô!”. Tuy rằng kiếp trước anh và Cố Tuyết Yến còn từng tiếp xúc với nhau mấy lần, nhưng đời này cô ta có bộ mặt thế nào, anh đã biết rõ mồn một!
Sau khi nói xong một cách khinh thường, anh ôm ngang Diệp Kiều lên, xoay người đi mất.
“Mẹ kế tương lai, cô nói cô xem, một kẻ thiết sót nhiều như vậy, ông già có thể ghét bỏ cô hay không?”. Dạ Thất có chút hả hê nói với Cố Tuyết Yến.
“Dạ Thất! Cậu dám đối đầu với tôi như vậy!”. Cố Tuyết Yến hung tợn thấp giọng nói: “Người nhà họ Lục că bản sẽ không để ý đến cậu, cậu trơ trẽn gào thét sau m.ô.n.g bọn họ làm cái gì!”
Cố Tuyết Yến giễu cợt nói với cậu.
“Dạ Thất! Cậu có lái xe không?!”. Giọng của Lục Bắc Kiêu vang lên.
Dạ Thất quả thật được thương mà sợ!
Lục đại ma vương bây giờ đúng là cho cậu thể diện!
Cậu liếc nhìn Cố Tuyết Yến một cách châm chọc, rồi vội vàng xoay người đuổi theo: “Có có! Ở ngay dưới lầu, tài xế của tôi đã ở đó!”
…
Trước tiên Lục Bắc Kiêu đưa Diệp Kiều đến bệnh viện, bác sĩ trưởng của cô nhìn thấy cô đã tỉnh lại sau hơn hai tháng hôn mê mà vẫn giống y như người bình thường thì quả thật chấn động không nhẹ!
Lần đầu thấy bệnh nhân như vậy đấy!
Thông thường người thực vật tỉnh lại còn phải trải qua một khoảng thời gian để bình phục, mới có thể giống như người bình thường!
Cô thật sự tất cả đều bình thường!
Bác sĩ dặn dò là chú ý qua sát, có bất cứ điều gì không ổn thì phải lập tức đến bệnh viện ngay.
Cảm giác duy nhất của Diệp Kiều đó chính là: Đói!
Cô sắp c.h.ế.t đói rồi!
Lục Bắc Kiêu đã sớm phân phó cho Dạ Thất và Lục Tiểu Cổn đi mua đồ ăn cho Diệp Kiều, lúc hai vợ chồng về xe thì hai đứa nhóc đầu gấu cũng đã về!
Diệp Kiều nhìn các loại bánh mì, bánh gato, hai mắt đăm đăm, ước gì có thể nuốt hết toàn bộ trong một lần!
“Trước tiên uống chút sữa đã rồi ăn bánh mì, để dạ dày thích ứng một chút trước đã”. Lục Bắc Kiêu nhẹ giọng nói, sau đó cắm ống hút vào hộp sữa, đút tới miệng cô.
Diệp Kiều vội vã hút một ngụm lớn, cướp lấy bánh mì trong tay Lục Tiểu Cổn, ăn ngấu nghiến mà không hề để ý hình tượng chút nào!
Dạ Thất ngồi trên ghế lái, nhìn ra sau, khóe miệng vẫn nở nụ cười.
“Diệp Kiều, ăn từ từ thôi!”. Lục Tiểu Cổn nói, sau đó mở chai nước suối ra, Diệp Kiều hoàn toàn không muốn uống nước, chỉ muốn lấp đầy dạ dày thôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-554.html.]
Cô vừa ăn vừa tò mò nhìn Dạ Thất ở ghế phụ!
Trong vòng nửa tháng nay khi cô hôn mê, cái gì cũng không biết, nhưng rõ ràng cảm thấy Lục Bắc Kiêu không bài xích Dạ Thất!
Ăn như hổ đói xong một cái bánh mì, Diệp Kiều mới không còn cảm giác đói bụng như vừa rồi nữa, cô uống cạn sữa, còn muốn ăn thêm nữa nhưng bị Lục Bắc Kiêu ngăn lại, ăn nhiều sợ cái dạ dày trong một thời gian dài không ăn gì của cô sẽ không chịu nổi.
“Cậu chính là Dạ Thất!?”. Diệp Kiều nhìn Dạ Thất đẹp trai, thân thiết hỏi.
Cô vô cùng tò mò về cậu.
Lục Bắc Kiêu tò mò hỏi, sao cô biết Dạ Thất, Diệp Kiều nói, lúc trước có vài ngày là cô có ý thức.
Dạ Thất quay đầu lại nhìn Diệp Kiều đã tỉnh lại và như người bình thường: “Mẹ nuôi! Con là Dạ Thất! Con là em trai Lục Tiểu Vũ mới nhận, cho nên, con gọi mẹ là mẹ nuôi!”
Sợ cô nghi ngờ, cậu không thể làm gì khác hơn là giải thích như vậy, cũng chỉ đành gọi cô là “mẹ nuôi”.
Cậu biết, ký ức kiếp trước của cô đã không còn, càng không nhớ chuyện của kiếp trước trước nữa!
“Tôi còn biết, là cậu đã cứu tôi!”. Diệp Kiều nói với vẻ mặt ôn hòa.
Cậu gọi cô là “mẹ”, cô cũng có cảm giác nhìn cậu như con trai, rõ ràng thằng nhóc thúi này nhỏ hơn cô nhiều nhất là mươi tuổi!
Lục Tiểu Cổn vẫn không lên tiếng, cậu cũng biết Dạ Thất cứu Diệp Kiều của cậu, cho nên cậu mới không bài xích cái việc Dạ Thất gọi Diệp Kiều là “mẹ nuôi” nhiều nữa, thậm chí còn hơi cảm kích Dạ Thất!
Dạ Thất nhếch môi, lại lạnh lùng nói: “Một cái nhấc tay thôi!”
…
Diệp Kiều vẫn được ôm xuống xe, Lục Tiểu Vũ, Tiểu Mộc Đầu và Tiểu Bạch Thái thấy Diệp Kiều đã tỉnh thì tất cả đều nhào tới, bị cha Lục quát cho, anh ôm cô đến thẳng phòng ngủ chính, khóa trái cửa phòng lại, để cô lên giường, xoay người kéo toàn bộ rèm cửa sổ lại, sau đó lại xoay người…
Bên trong phòng u ám hơn rất nhiều, Diệp Kiều ngồi bên mép giường, nhìn người đàn ông đứng im lặng ở cách đó không xa, tuy không nhìn thấy rõ, nhưng cô hiểu, anh cũng đang nhìn cô chằm chằm!
Chẳng qua cô không biết, lúc này anh đang suy nghĩ gì…
Diệp Kiều sống sờ sờ ngồi trên giường, không nằm mãi, không có một chút sức sống, không nhúc nhích một tí nào như lúc trước nữa! Người đàn ông nhấc chân đi về phía trước, đi rất chậm, nhưng phòng lớn có bấy nhiêu, rất nhanh đã tới trước mặt cô, Diệp Kiều ngẩng đầu lên: “Anh Kiêu, xin lỗi, khoảng thời gian này đã khiến anh lo lắng sợ hãi, vất vả rồi…”
Cô lẩm bẩm nói, nhìn anh tuy trông khổ người rất lớn, nhưng rõ ràng là gầy đi trông thấy, khuôn mặt cũng rất tiều tụy, dường như mấy ngày rồi chưa cạo râu, cô đau lòng cho anh.
Hai bàn tay thô ráp của người đàn ông ôm lấy gò má cô, dưới vánh nón, đôi mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm.
“Xin lỗi, có ích không?!”. Người đàn ông cắn răng hỏi, giọng điệu như thể oán trách cô!
Diệp Kiều có thể cảm nhận được cơn giận của anh một cách rõ ràng, nhưng cô có thể hiểu được tâm trạng của anh, đổi lại nếu là anh hôn mê hơn hai tháng, cô cũng có thể như vậy!
Cô rõ ràng còn nhớ, anh còn vì cô mà khóc!
“Anh Kiêu, em, em cho anh đánh mông, có được không?”. Cô đau lòng nhìn anh, vẫn không thể nhìn mái tóc bạc chút nào cả, anh vẫn không chịu để cô cởi mũ ra.
“A a a a a a a a!”
Anh đột nhiên gào lên, tiếng sau cao hơn tiếng trước, giống như một con dã thú giải phóng sự buồn khổ, hoặc như vui sướng hò hét, âm thanh đó hồn hậu mà tràn đầy sức mạnh!
Anh vừa gào xong là nhanh chóng đẩy ngã cô, ép người tới: “Diệp Kiều Kiều, em là tên khốn kiếp! Em biết anh hận em thế nào không?!”
Cô bị giam trong phòng khí độc, giơ s.ú.n.g tự sát, để anh báo thù, mất tích, tìm được cô, cô lại hôn mê bất tỉnh hơn hai tháng…Chuyện này, toàn bộ đều tua lại trog đầu anh một lần, đối với anh mà nói, đó là một cơn ác mộng!
Lục Bắc Kiêu anh, rõ ràng không sợ trời không sợ đất!
“Anh con mẹ nó yêu em bao nhiêu thì hận em bấy nhiêu!”. Anh lấy mũ xuống, nhìn cô, cắn răng nghiến lợi nói.
Dứt lời, anh mạnh mẽ hôn cô!
Yêu đến thấm vào xương tủy, cho nên, chỉ cần cô xảy ra một chút vấn đề gì đều có thể lấy mạng anh! Yêu như vậy, sao lại khiến người ta không hận cho được?!
Nhưng, vào xương tủy rồi, không cách nào dứt bỏ được!
Diệp Kiều bị miệng sói vồ lấy, cô không nhắm mắt, ánh mắt đã bị tóc mai bạc như tuyết của anh cướp mất, hơi thở cũng sớm bị cướp mất, dần dần, ánh mắt mơ hồ…
Cô cảm động, cô đau lòng đến mức nước mắt đầy tràn viền mắt, làm mờ tầm mắt, ngón tay trắng nõn vuốt ve những sợi tóc cứng bạc trắng. Vốn tưởng rằng, một đêm bạc đầu chỉ là sự miêu tả phô trương trong tiểu thuyết thôi, nào ngờ nó thật sự tồn tại! Một sợi, hai sợi, rậm rạp…
Mỗi một sợi tóc bạc này đều đại diện cho tình yêu của anh dành cho cô!
Hôn và hôn, hôn cho đến khi nếm phải vị mặn chát của nước mắt cô, buông cô ra, anh mới phát hiện cô đã lệ rơi đầy mặt, hai mắt ầng ậng nước đang nhìn tóc mai của mình, ngón tay đang vỗ về.
Đương nhiên anh hiểu, cô đau lòng cho anh!
Cái sự oán trách và phẫn hận của anh đối với cô đã tiêu tan không ít vì nước mắt của cô: “Vừa tỉnh đã khóc, Diệp Kiều Kiều, em có tinh lực như thế à?!”
Ngón tay thô ráp của anh lau đi những giọt nước mắt của cô, trầm giọng nói.
Diệp Kiều càng chảy nước mắt nhiều hơn, ngón tay không ngừng xoa lên hai bên tóc mai của anh, hai mắt đẫm lệ, nhìn chằm chằm mặt anh mà không chớp mắt, anh yêu cô sâu đậm, cô cũng yêu anh sâu đậm!”
Anh Kiêu, em, đau lòng cho anh!”. Cô khóc đến mức không còn sức lực để nói, cố gắng lắm mới nói ra được câu này!
Anh cũng nhìn cô mà không hề chớp mắt, như thể muốn nhập cô vào xương cốt của mình, nhưng mà, vẻ mặt anh vẫn nghiêm túc: “Đau lòng cho anh, thì sau này đừng làm bất cứ chuyện gì khiến anh lo lắng nữa! Diệp Kiều, anh mà còn thấy em hi sinh cho anh nữa, anh thà có kết cục là c.h.ế.t như kiếp trước, em hiểu không?!”
Kiếp trước, kết cục của bọn họ diễn ra trong năm nay, Bọ Cạp c.h.ế.t rồi, thù lớn đã báo được, tương lai, anh tuyệt đối sẽ không để cô rơi vào nguy hiểm nữa!
Nghe giọng nói pha lẫn sự tức giận của anh, Diệp Kiều hiểu ý anh, chỉ là…
“Anh Kiêu, kiếp trước cái gì cơ? Cái gì mà kết cục là anh chết?”. Vẻ mặt cô mê man.
Lục Bắc Kiêu sửng sốt, vẻ mặt phức tapjlex nào cô quên mất chuyện trước kia rồi?
“Nói anh nghe, thế vận hội Olympic năm nay, đội đại diện Trung Quốc giành được bao nhiêu huy chương vàng?”. Anh dò hỏi. Anh từng nghe ông nội nhắc đến, lúc trước biết cô sống lại, cô còn nói với ông là Trung Quốc sẽ giành được bao nhiêu huy chương vàng.
“Thế vận hội Olympic đã bắt đầu đâu, em, em làm sao mà biết được?”. Lẽ nào tinh thần của anh xảy ra vấn đề hả?! Diệp Kiều nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
Nghe cô trả lời như vậy, Lục Bắc Kiêu đã hiểu rõ.
DTV
Cô quên hết chuyện kiếp trước rồi, thế chắc cũng không nhớ chuyện sống lại, như vậy là tốt nhất!
Mấy năm nay, tuy cô cố gắng sống, cố gắng yêu, nhưng trong lòng vẫn có gánh nặng, sau khi quên hết, đối với cô mà nói, đó là một sự giải thoát!
Sau này anh cũng sẽ không nhắc lại nữa, cũng sẽ không cho người nào nhắc tới trước mặt cô nữa! Anh cũng nhận ra, hôm nay là ngày 20 tháng 7, lúc trước cô cũng sống lại vào ngày này, lần này gặp kiếp nạn lớn tỉnh lại, cũng trúng vào ngày này…
“Xem đầu óc anh này, anh muốn hỏi thế vận hội Olympic lần trước!”. Anh vội vàng bịa ra một cái cớ.
“Thế vận hội Olympic Athens à, 32 cái!”. Cô không chút nghĩ ngợi mà trả lời: “Anh Kiêu, trong khoảng thời gian này anh ưm…”
Anh lại điên cuồng hôn cô, mạnh mẽ mút cô, cảm giác ngọt ngào xen lẫn đau đớn.
“Ưm…anh Kiêu, đau…”. Lúc thở, anh cắn môi cô rất lâu, lúc buông ra, cô đau đến mức cau mày kháng nghị, môi bị anh cắn nát rồi, đầu lưỡi cũng thế!
“Muốn em đau đấy, cho em bài học nhớ đời! Anh còn muốn tháo em ra nuốt vào bụng kia!”. Anh hung ác nói, mỗi chữ mỗi câu đều xuất phát từ đáy lòng!
Lúc nói chuyện, hơi thở nóng rực xen lẫn vào hơi thở của cô.
“Anh Kiêu, nếu anh chưa hết giận, thì đánh m.ô.n.g em đi!!”
Cô hiểu tâm trạng của anh, yêu nhiều hận nhiều!
“Thật sao? Vừa đánh vừa quay lại, được không?”. Anh thấp giọng hỏi.
“Không được!”. Diệp Kiều vô thức phản bác, kích động ôm lấy gò má anh: “Cho anh xử lý, có được không?”