Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 551

Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:15
Lượt xem: 9

Lục Bắc Kiêu đang hút thuốc ngoài sân, nghe thấy Lục Tiểu Cổn nói thế thì vứt bỏ tàn thuốc, mất phương hướng chạy vào phòng.

Trên giường lớn, cô nằm đó thật yên lặng, khóe mắt rõ ràng chảy ra hai hàng nước mắt, Lục Bắc Kiêu chấn động nhìn cảnh tượng đó, bước nhanh tới phía trước, ngồi bên giường, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về mặt cô.

“Diệp Kiều Kiều”. Giọng anh khàn khàn mà dịu dàng.

“Mẹ”.

Lục Bắc Kiêu nhẹ nhàng lắc cô, cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ là, vẫn đang chảy nước mắt, chắc chắn cô nghe được!

“Nhóc con, em nghe được tiếng anh, có phải không?”. Anh dịu dàng hỏi, bàn tay to ôm lấy gò má cô, lại có nước mắt lăn xuống từ khóe mắt cô, hình như là câu trả lời của cô.

Người đàn ông đã sắp tuyệt vọng như thể rốt cuộc cũng nhìn thấy một tia hy vọng, anh cong môi cười, nụ cười đó còn khó coi hơn là khóc!

“Lục Tiểu Cổn, mẹ con có phản ứng! Vừa rồi con đã nói gì với mẹ vậy?”. Anh kích động nói.

“Vừa rồi con đọc bài văn con viết cho mẹ nghe, sau đó hát, đang hát thì mẹ khóc”. Lục Tiểu Cổn nghiêm túc trả lời.

Lục Bắc Kiêu vừa cảm động vừa chua chát: “Bà Lục, em bất công! Anh hát, em thờ ơ, Lục Tiểu Cổn hát, em lại khóc!”

Ông lục trưởng thành ba mươi tuổi tranh giành tình cảm với con trai trước mặt bà Lục, giọng điệu vô cùng trẻ con.

Nghe thấy giọng anh, Diệp Kiều lại lã chã rơi lệ.

Oan quá, lúc trước có lẽ chức năng tuyết lệ của cô chưa được khôi phục, nên mới không khóc, nhưng nghe lời anh nói, cái giọng trẻ con đó khiến cô thật cảm động!

“Diệp Kiều chắc là lại muốn bị cha đánh m.ô.n.g rồi!”. Lục Tiểu Cổn vội vàng nói.

Diệp Kiều: “???”

Cái thằng nhóc Lục Tiểu Cổn này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nghe giọng điệu của cha nó không ổn là thay đổi sắc mặt ngay lập tức, rốt cuộc thì vẫn sợ cha nó chứ không sợ cô.

Diệp Kiều kháng nghị, ước gì mình có thể ngồi dậy dạy dỗ cha con bọn họ ngay lập tức!

“Đúng vậy!”. Chỉ vì cô vốn dĩ ngay cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái, bỗng nhiên biết khóc, điểm thay đổi nho nhỏ này khiến anh dường như có cảm giác cô đã tỉnh, rất vui sướng và kích động.

Nói xong, anh thật sự lật ngược cô lại, đánh m.ô.n.g cô ngay trước mặt con trai!

Diệp Kiều có thể tinh tường cảm nhận được một cảm giác hơi đau đớn!

Lục Bắc Kiêu, mụ nội anh!

Diệp Kiều tức giận rống lớn, nhưng vẫn không phát ra được âm thanh nào.

Cô vẫn chưa tỉnh đâu, thế mà anh cũng dám đánh m.ô.n.g cô, hơn nữa còn đánh ngay trước mặt Lục Tiểu Cổn! Nếu cô thật sự tỉnh lại, anh có thể quá đáng hơn không?!

Anh có còn muốn cô tỉnh lại hay không đây?

Anh tưởng rằng đánh như vậy là có thể khiến cô tức giận mà tỉnh lại, kết quả, cô vẫn không có phản ứng gì.

Nhưng mà, cô có cảm xúc, điều đó khiến anh cảm thấy như mây đen đã bị xua tan, ánh trăng hiện lên rồi.

Chốc lát sau, anh đưa cô đến bệnh viện, tạm thời để các chuyên gia của bệnh viện tiến hành một loạt kiểm tra cho cô, nhưng không tìm thấy gì thông qua các dụng cụ, tuy nhiên căn cứ vào lời miêu tả của Lục Bắc Kiêu, Diệp Kiều chắc là đã có ý thức.

Cụ thể cô có thể đã tỉnh táo lại lúc nào, họ không biết được.

Từ sau khi có ý thức, Diệp Kiều cảm thấy mỗi ngày mình như một công chúa vậy, được ba người họ cưng chiều, hạnh phúc vô cùng.

Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ đều được nghỉ hè, chúng không hề điên loạn khắp nơi cùng với bọn nhỏ nghịch ngợm cũng nghỉ hè ở trong đại viện giống như mùa hè năm ngoái nữa, mà là mỗi ngày đều ở nhà, hát cho cô, ngâm thơ cho cô, cái miệng nhỏ của Lục Tiểu Vũ dỗ ngon dỗ ngọt cô đủ thứ như mật ong vậy, chứ không “ghét bỏ” cô như trước đây nữa.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy bị hành hạ, chính là thời gian xoa bóp buổi tối.

Bàn tay to của người đàn ông xoa bóp lên cơ thể trắng nõn mềm mại của người phụ nữ với sức lực không nặng không nhẹ, xoa bóp và vuốt ve toàn bộ cơ thể có lợi cho việc thúc đẩy tuần hoàn máu, ngăn ngừa teo cơ, cũng có lợi cho sự bình phục của cô.

A…ưm…ôi…không muốn xoa bóp…chết mất thôi…

Lòng bàn tay nóng hổi thô ráp như tờ giấy nhám đó vuốt ve trên người cô, cảm giác tê dại như điện giật khiến Diệp Kiều tan vỡ, nhất là khi đi qua nơi mẫn cảm, cảm giác rung động thấu xương chạy dọc từ xương cụt đến thắt lưng, cô nằm lỳ trên giường, kêu la, nhưng miệng thì không thể động đậy lấy một cái, cũng không phát ra được âm thanh nào, thật giống như một cơn mộng xuân vậy!

Nhưng mà ở trong mắt Lục Bắc Kiêu, cô vẫn là người thực vật không hề có sức sống, ngày đó sau khi cô chảy nước mắt thì không thấy có bất cứ phản ứng nào nữa.

Đối diện với cơ thể mềm mại động lòng người của cô, anh cũng vô dục vô cầu, không có một chút xíu suy nghĩ cầm thú nào! Nào biết đâu rằng, bà Lục – người như người thực vật – giờ phút này, đang hừng hực dục vọng!

A…rốt cuộc cũng đến mặt tiền…

Diệp Kiều đang hừng hực dục vọng, bỗng cảm thấy thân thể mình bị anh lật lại, trái tim nhỏ kinh hoàng đập “thịch thịch thịch”, mạch nước ngầm ở nơi sâu nhất trong cơ thể càng sôi trào mãnh liệt, có xu thế sắp vỡ đê!

Thật là muốn cái tay anh đi tới hai điểm cao nhất kia quá đi mất…

Kết quả, anh xoa bóp bắp chân của cô trước!

Diệp Kiều ảo não, cảm giác này như thể muốn hắt xì nhưng không hắt xì được vậy!

“Bà Lục, hy vọng sau này lúc em tỉnh lại, đừng có vì chuyện kiếp trước mà hổ thẹn bất cứ điều gì với anh nữa, chuyện tình cảm không có đúng sai, em chưa bao giờ nợ anh!”

Giọng anh vang lên, Diệp Kiều – vốn dĩ dục hỏa đốt người – bỗng mơ hồ, chuyện kiếp trước gì?

Vì sao cô không hiểu?

“Em nói, Lục Tiểu Cổn cũng nói, kiếp trước chúng ta là vợ chồng, ai biết đời đó có phải anh nợ em hay không! Không cần trả, quan trọng là…em đời đời kiếp kiếp là vợ của Lục Bắc Kiêu anh!”. Nghĩ vậy, anh lại hơi đắc ý, ánh mắt nhìn lên nốt chu sa đỏ như m.á.u trên n.g.ự.c trái cô, chẳng qua là, màu sắc dường như không đỏ như trước nữa, cũng không biết có phải là ảo giác của anh hay không.

Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy, cái gì mà kiếp trước với không kiếp trước, đời đời kiếp kiếp!

Bị anh cắt ngang như thế, sung sướng gì cũng biến mất hết rồi!

Lục Bắc Kiều chưa bao giờ tò mò kiếp trước bọn họ như thế nào, hy vọng xa vời duy nhất của anh chính là Diệp Kiều có thể tỉnh lại, ân ân ái ái với anh sống hết quãng đời còn lại, thế là đủ!

“Diệp Kiều, bây giờ chúng ta đang ở công viên, con và Lục Tiểu Cổn đều không thích mấy cái trò ngây thơ này, chúng con và cha đưa mẹ đi chơi đó, cảm động không!?”. Vừa mới vào công viên, Lục Tiểu Vũ vừa đi vừa nói chuyện.

Diệp Kiều ngồi trên xe lăn, đội nón che nắng, nghe Lục Tiểu Vũ nói vậy, cô quả thật không lời nào để nói.

Cái gì gọi là đưa cô đi chơi?

Nói như thể cô là một đứa trẻ ba tuổi thích công viên vậy đó! Trước đây cô muốn dẫn bọn nhỏ tới là cảm thấy, bọn nhỏ hẳn là sẽ thích những trò chơi tương đối trẻ con như những bạn nhỏ khác, chứ không phải là chơi d.a.o nghịch súng.

Lục Bắc Kiêu đẩy cô, cả nhà bốn người đi về phía trước, đây là lần đầu tiên anh đến công viên, còn mang theo ba đứa nhỏ!

Là ba đứa!

Anh ngửa đầu, nhìn vòng quay mặt trời ở cách đó không xa, nhớ năm đó, lúc thành phố J có vòng quay mặt trời đầu tiên, cô đã từng nói rằng, chờ anh rảnh, bọn họ sẽ đến đó ngồi một lần, kết quả kéo dài rất nhiều năm!

“Lục Tiểu Cổn! Em muốn cưỡi ngựa gỗ!”. Lục Tiểu Vũ vừa mới nói là đưa Diệp Kiều tới chơi, giờ nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ cách đó không xa là lớn tiếng nói.

“Ngây thơ!”. Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nói.

“Em sẽ chơi!”. Lục Tiểu Vũ chu mỏ nói, nếu có Tiểu Thất ở đây thì tốt rồi, chắc chắn cậu sẽ ngoan ngoãn phục tùng cô bé!

DTV

Tiểu Thất thật sự biến mất rồi, cô bé rất nhớ cậu, dù sao thì, có một em trai đẹp trai như vậy rất đáng kiêu ngạo mà!

Trong công viên sôi động và tràn ngập hơi thở trẻ thơ, cả nhà bốn người, tuy nữ chủ nhân ngồi trên xe lăn, nhưng hình ảnh đó trông vẫn ấm áp tốt đẹp, một chú hề cầm bóng bay trong tay đi về phía bọn họ.

Chú hề mặc lễ phục màu đen của một quý ông, đội mũ chóp và đeo mặt nạ hề đi tới trước mặt Lục Tiểu Vũ, đưa một quả bóng bay lớn cho cô bé, Lục Tiểu Vũ vui vẻ nhận lấy, lễ phép nói cảm ơn.

Chú hề nhìn về phía Diệp Kiều, khom lưng, cầm mũ chóp làm ảo thuật, lập tức lấy từ trong mũ ra một bông hồng đỏ, tặng cho Diệp Kiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-551.html.]

Diệp Kiều ngửi thấy mùi hoa phảng phất trong không khí, người vẫn không nhúc nhích.

Mặt nạ che giấu khuôn mặt thật sự của chú hề, hai con mắt đằng sau lớp mặt nạn lại chăm chú nhìn khuôn mặt của Diệp Kiều.

Sắc mặt cô trông rất tốt, hoàn toàn không giống bệnh nhân, được chăm sóc cũng vô cùng tốt.

“Sao lại tặng mẹ con hoa hồng? Cha con sẽ ghen!”. Lục Tiểu Vũ cất giọng nói.

Ai dám tặng cô hoa hồng ngay trước mặt Lục đại ma vương?

Diệp Kiều thầm nghĩ.

Lục Bắc Kiêu trưng vẻ mặt nghiêm túc, cũng không nói gì.

Chú hề vẫn đặt bông hồng lên đùi Diệp Kiều, lịch sự khom người chào một cái rồi xoay người rời đi.

Ừm, là cố ý khiến Lục đại ma vương nổi m.á.u ghen đó!

Chú hề nghịch ngợm nghĩ.

Tuy Lục Tiểu Cổn rất không tình nguyện chơi trò chơi ngây thơ, nhưng vẫn muốn cưng chiều Lục Tiểu Vũ một tí, ai bảo cô bé đáng thương chứ, tuổi còn nhỏ mà mẹ đã hôn mê bất tỉnh.

Cha lại chỉ cưng chiều mẹ.

Lục Tiểu Cổn chưa từng xem mình là trẻ con!

Hai đứa nhỏ đi chơi, Lục Bắc Kiêu để cảnh vệ theo sát bọn nhỏ, anh thì đẩy Diệp Kiều đi dạo trong công viên.

Cả quá trình anh đều miêu tả khung cảnh cho cô.

Diệp Kiều nghe hết, tưởng tượng ra, thật muốn mở mắt ra nhìn, các quan to quanh năm ngây ngô trong quân đội sẽ có dáng vẻ như thế nào trong công viên.

Nhất định rất ấm áp.

Nhưng làm thế nào cô cũng không mở mắt ra được, toàn thân cũng không thể nhúc nhích được chỗ nào.

Nhưng ý thức cô vẫn tỉnh táo, cảm giác, xúc giác đều có.

Vòng quay mặt trời từ từ đi lên, Lục Bắc Kiêu ôm lấy Diệp Kiều, cô ngồi dựa vào lòng anh.

Hai tay anh trùm lên hai mu bàn tay cô, ngón áp út tay trái của hai người đều đeo nhẫn cưới, của cô là nhẫn kim cương, còn anh thì đeo nhẫn cặp với cô.

“Cục cưng, em biết không, anh là người phàm tục, chưa bao giờ tin những truyền thuyết như truyện thiếu nhi này, bây giờ vì anh, anh nguyện ý tin tưởng một lần”. Người đàn ông dán bên tai cô, nhẹ giọng nói.

Nghe anh nói vậy, Diệp Kiều cảm động nghẹn ngào.

Lục Bắc Kiêu, một người đàn ông sắt thép không biết lãng mạn, một người đàn ông thô lỗ không tin vào truyện thiếu nhi, truyền thuyết trong phim thần tượng, nhưng lại sẵn sàng vì cô mà mê tín một lần.

Lúc vòng quay mặt trời quay đến điểm cao nhất, anh ôm lấy đầu cô, đôi môi nóng rực dán lên bờ môi cô: “Bà Lục, tỉnh dậy đi!”

Người đàn ông thì thầm như cầu xin ở bên môi cô.

Dứt lời, đôi môi nóng rực dính sát vào môi cô, êm ái hôn, vừa hôn vừa mạnh mẽ cạy hàm răng của cô ra, tham lam tiến vào.

Cô có thể cảm nhận được nụ hôn của anh, từ cạn tới sâu, trong hơi thở nồng nặc hơi thở thuộc về anh, cô chỉ cảm thấy lòng mình nóng nên, tưởng tượng bọn họ đang hôn nhau trong cabin tượng trưng cho hạnh phúc trên vòng quay mặt trời, cô cảm giác mỗi tế bào trong cơ thể mình đều đang kêu gào, dốc hết sức lực muốn đáp lại nụ hôn của anh.

Chiếc lưỡi mềm mại hồng hào quấn lấy anh, đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m lên lưỡi anh, Lục Bắc Kiêu sửng sốt, anh xuất hiện ảo giác à!

Cô đáp lại nụ hôn của anh!

Anh vẫn không nhúc nhích, lưỡi anh đông cứng lại, nhưng anh lại cảm nhận được một cách rất chân thật rằng lưỡi cô đang động đậy.

Tim anh như vọt lên tới cổ họng, anh nín thở, anh rất sợ đây chỉ là vì anh quá khát vọng mà xuất hiện ảo giác.

Cô giống như thiếu nữ chưa trải đời, chiếc lưỡi non mềm hồng hào không có bất cứ kỹ thuật nào, thậm chí còn hơi vụng về l.i.ế.m láp chiếc lưỡi của anh, không phải là ảo giác, đầu lưỡi của cô đúng là đang di chuyển!

Kỳ tích thật sự đã xảy ra, anh hôn cô tỉnh lại!

Cabin hạnh phúc trên vòng quay mặt trời từ từ hạ xuống, trong cabin, người phụ nữ ngồi trong n.g.ự.c người đàn ông, môi hai người còn dính vào nhau.

Lục Bắc Kiều vẫn còn nín thở không nhúc nhích lặng lẽ mở hai mắt ra, trước mắt là khuôn mặt đang ngủ phóng đại của cô, cô còn nhắm hai mắt, đôi hàng mi đen thui dài mảnh, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, lúc này, lưỡi của cô cũng bất động rồi.

Anh rốt cuộc cũng tìm lại hơi thở, dần hoàn hồn: “Cục cưng, em tỉnh rồi có phải không? Ngoan, mau mở mắt ra!”

Rời khỏi môi cô, anh nhẹ nhàng lắc cô trong ngực, trầm giọng hỏi.

Lúc nói chuyện, môi anh cũng run rẩy.

Diệp Kiều vẫn không nhúc nhích, cũng không mở mắt ra, lúc bị lay động, cái cổ cô gục lên gục xuống, đầu cô đung đưa trái phải, giống như con rối không dây, không có một chút sức sống nào.

Nhưng mà anh có thể xác định, vừa rồi cô đã hôn trả lại anh!

“Nhóc con, em giả vờ có phải không? Rõ ràng đã tỉnh rồi mà còn vờ như chưa tỉnh, làm anh nóng ruột à!”. Lục Bắc Kiêu kích động nói, với sự hiểu biết của anh đối với cô, cô có thể làm ra cái chuyện nghịch ngợm này lắm chứ.

Bà Lục nhà anh lúc nào cũng nghịch mà!

Diệp Kiều không nói nổi, nếu cô thật sự tỉnh dậy thì nào có nhẫn tâm mà giả vờ không tỉnh để lừa anh chứ!

Miệng cô lại bị cạy ra lần nữa, lưỡi anh lại cuốn vào, càn rỡ công thành đoạt đất trong miệng cô, chiếc lưỡi dày và dài của anh nhét đến mức miệng cô phồng lên.

Đây là mùa hạ nóng bức, cabin trên vòng quay mặt trời chỉ mở cửa sổ, không điều hòa, rất nóng, cái ôm của người đàn ông càng giống như cái lò lửa, hơi thở nóng bỏng của phái nam hòa tan cô, tim cô đập rộn lên, cô rất muốn nhiệt tình ôm hôn với anh.

Nhưng mà, đầu lưỡi cô không thể động đậy được.

Có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng, để hôn cô cho tỉnh, anh đã dùng hết mọi kỹ thuật để hôn cô, giải phóng hormone đàn ông hừng hực, nếu là trước đây thì cô có thể “củi khô bốc cháy” với anh ngay tại đây rồi!

Không biết hôn trong bao lâu, không cảm nhận được sự đáp lại của cô, Lục Bắc Kiêu thất vọng buông cô ra, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, trán và chóp mũi đều toát mồ hôi, cũng không biết là nóng hay là có cảm giác.

“Bà Lục của chúng ta đang cố gắng bình phục, có phải không?”. Nghĩ đến chuyện trước đây cô biết chảy nước mắt, vừa rồi lại có thể hôn trả lại anh, Lục Bắc Kiêu thu lại cảm giác thất vọng, cười hỏi.

Đúng đúng đúng đúng!

Diệp Kiều vội vàng trả lời.

Mỗi ngày cô đều nỗ lực giãy dụa, nhưng vẫn còn cảm giác như bị “bóng đè”, không dậy nổi.

Lục Bắc Kiêu khẽ hôn lên trán cô: “Ngoan, từ từ sẽ được thôi, không vội, anh vẫn chờ em!”

Sau khi khóc trong tuyệt vọng, bây giờ anh đều tràn ngập hy vọng đối với sự bình phục của cô.

Anh nói như vậy, dường như có thần giao cách cảm với cô vậy, khiến Diệp Kiều vừa đau lòng vừa cảm động, rất muốn trở tay ôm chặt anh.

Lục Bắc Kiêu ôm cô ra khỏi vòng quay mặt trời, Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ cũng tìm tới, cả nhà bốn người vào ăn ở nhà hàng theo chủ đề truyện cổ tích.

“Diệp Kiều, mẹ không muốn ăn cơm sao? Không đói bụng sao?”. Lục Tiểu Vũ ăn hamburger, nói với Diệp Kiều đang ngồi xe lăn ở đối diện.

Cha Lục ra ngoài nghe điện thoại rồi, cô bé và Lục Tiểu Cổn phụ trách trông chừng Diệp Kiều.

Cô hình như chưa bao giờ thấy đói, chỉ biết mình dựa vào việc tiêm dinh dưỡng để duy trì, trước đây cô biết người thực vật có trạng thái thế nào, họ đưa thức ăn lỏng vào người bằng một cái ống thông từ lỗ mũi đến dạ dày, bọn họ có thể kéo dài sự sống, quanh năm nằm trên giường không vận động, bình thường cũng rất mập mạp.

May mắn cô không nằm trong tình trạng đó, nếu không thì cô làm sao mà sống được nữa? Diệp Kiều thầm nghĩ.

“Tiểu Thất!”.

Giọng của Lục Tiểu Vũ lại vang lên, giọng điệu của cô bé rõ ràng cho thấy rất kích động.

Loading...