Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 549
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:12
Lượt xem: 10
Nhìn Diệp Kiều thời niên thiếu cả ngày đối đầu với cậu, sau này trở thành chị dâu tâm phục khẩu phục của cậu, bây giờ lại trở thành người thực vật vô hồn và bất động, Lục Bắc Trì khó chịu muốn khóc, không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này!
“Chị dâu, Lục Tiểu Gia em vẫn đợi chị giới thiệu đối tượng cho em đó! Em không quan tâm, em chỉ muốn chị làm mối cho em thôi!” Lục Bắc Trì không thể hiện sự thương cảm ra mặt, nhìn khuôn mặt vẫn xinh đẹp của Diệp Kiều, nói chính xác là khuôn mặt đang ngủ, cười nói.
Xoay người kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
“Ồ, còn có thịt gà à! Mề gà này hôm nay chắc là của em rồi đúng không?” Hơn mười năm trôi qua, Lục Bắc Trì vẫn chưa quên chuyện này, nhìn các món ăn trên bàn, rồi lại nhìn Diệp Kiều, cao giọng cười nói, dáng vẻ chiến thắng.
“Nằm mơ à! Đều là của chị dâu cậu!” Vua chiều vợ Lục Bắc Kiêu nói xong, gắp toàn bộ mề gà vào bát trước mặt Diệp Kiều.
Lục Bắc Trì tỏ vẻ oán hận, kháng nghị nhìn đại ca ngồi ở đối diện, nhìn đại ca tóc đã bạc trắng vì Diệp Kiều Kiều, trong lòng thực sự rất buồn!
“Được rồi! Cái gì mà anh em như thể tay chân, phụ nữ như thể quần áo, đều là giả!” Lục Bắc Trì làm ra vẻ thất vọng nói.
Lục Tiểu Vũ ghét bỏ nhìn cậu: “Chú à, từng thấy người bị gãy tay gãy chân, chú từng thấy người không mặc quần áo chưa? Anh em có thể không cần, vợ không thể không cần!”
Lục Bắc Trì đau lòng!
Bị chặn họng không nói được gì, chỉ tay vào Lục Tiểu Vũ giống như bảo vật sống, lại nhìn đứa cháu trai giống đại ca lúc nhỏ như tạc ở bên cạnh, trong lòng nói với Diệp Kiều: Diệp Kiều Kiều, chị nỡ cứ ngủ như vậy mãi sao?
Sau khi Lục Tiểu Cổn ăn no, rời khỏi bàn ăn, được sự cho phép của Lục Bắc Kiêu, mở máy quay lên.
Nghe thấy giọng nói của Diệp Kiều từ trong máy quay truyền đến, Lục Tiểu Vũ lập tức không ăn nữa, chạy qua xem.
Trong video, người cha uy vũ, bá đạo của họ lại thật sự bị Diệp Kiều phạt quỳ trên điều khiển từ xa!
Trước đây Diệp Kiều không khoác lác.
Cha ở trước mặt Diệp Kiều chính là một thê nô thực thụ!
Nhưng Lục Bắc Kiêu lại thờ ơ tiếp tục ăn, giọng nói tràn đầy ý cười tinh quái của Diệp Kiều, không ngừng đập vào trái tim anh, anh phải dùng hết sức lực mới có thể không bị lay động!
Anh đứng dậy đi lấy một chai rượu, hai ly rượu, bảo Lục Bắc Trì uống cùng anh.
“Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ! Diệp Kiều không khoác lác với các con, cha con thường xuyện bị mẹ phạt quỳ trên điều khiển từ xa, chỉ là các con không biết! Nhà chúng ta, mẹ con vĩnh viễn là đại ca!” Sau khi Lục Bắc Kiêu uống liền ba ly rượu, nhìn hai đứa nhỏ, cao giọng nói.
Nói xong, anh nhìn về phía Diệp Kiều.
“Bà Lục, em vui rồi chứ? Hai đứa nhỏ đều nhìn thấy rồi!”
Anh lại uống liền ba ly rượu.
“Đại ca, anh uống từ từ thôi!” Lục Bắc Trì vội vàng khuyên nhủ.
Lục Bắc Kiêu không nghe khuyên nhủ, càng uống càng hăng, anh nhìn Diệp Kiều đáng lẻ phải nhảy lên, đắc ý trước mặt hai đứa nhỏ, bây giờ lại ngủ mãi, trong lòng rất không thoải mái, rất ngột ngạt, cần rượu để làm mất cảm giác!
Sau khi uống hết một bình rượu trắng, men rượu nổi lên, anh đẩy Diệp Kiều đến bên ti vi, mở ti vi lên, phát bộ phim truyền hình cũ cô thích lúc trước, dưới ánh mắt kinh ngạc và đau lòng của hai đứa nhỏ và Lục Bắc Trì, anh ném điều khiển xuống đất, hai đầu gối từ từ hạ xuống, quỳ trên nút bấm điều khiển.
“Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ, hai đứa giám sát giúp mẹ, chỉ cần ti vi đổi kênh thì tiếp tục phạt cah!” Lục Bắc Kiêu say khướt nói, hai chân căng cứng, cơ bụng cũng dùng sức, một tay túm lấy tay của Diệp Kiều.
“Nhóc con, anh đang quỳ trên điều khiển trước mặt hai đứa nhỏ này, sao em không cười, nào, cười một cái cho anh!” Anh nói rồi tự cười ngốc.
“Nhóc con, anh đã quỳ trên điều khiển trước mặt hai tiểu quỷ rồi, còn nữa, Trì Tử cũng ở đây! Sao em vẫn chưa hài lòng? Còn muốn anh phải làm sao? Hát cho em ư? Anh chỉ biết hát bài hát quân đội, không biết hát những bài thịnh hành! Anh không chê chứ? Nếu không chê thì anh sẽ hát cho em nghe!”
Anh cười nhìn cô, độc thoại một mình.
“Hoàng hôn núi phía Tây ráng đỏ bay, chiến sĩ tập b.ắ.n trở về, trở về, hoa đỏ trước n.g.ự.c phản chiếu ráng màu, tiếng hát vui vẻ bay khắp trời…” Anh nhìn cô, thật sự hát một bài hát quân đội cao vang!
Đây còn là lần đầu tiên trong đời Lục Bắc Trì nhìn thấy đại ca lạnh lùng như thần của mình mở miệng hát!
Hát xong một bài, bà Lục vẫn không nể mặt, không có phản ứng gì.
Không biết từ khi nào, Lục Bắc Trì đã lặng lẽ đưa hai đứa nhỏ ra ngoài, để không gian lại cho đại ca uy vũ, bá đạo!
“Bà Lục, bọn họ đều nghĩ rằng em sẽ không bao giờ tỉnh lại, nhưng anh không tin! Lục Bắc Kiêu anh chưa từng làm sai điều gì, Diệp Kiều em cũng không sai, dựa vào đâu mà hai kiếp chúng ta đều không thể có kết cục tốt? Chỉ là tạm thời thôi, anh tin chỉ là tạm thời thôi…”
Anh nói xong, ấn đầu gối lên điều khiển, màn hình ti vi nhảy loạn xạ, người đàn ông say khướt vùi mặt vào chân cô, nắm lấy tay cô, đặt lên đầu mình, cọ mặt vào chân cô.
“Vợ à…” Người đàn ông khẽ thì thầm, nhắm mắt lại, gối lên chân cô ngủ, khóe mắt có một gọt nước mắt trong suốt như pha lê lăn xuống…
Một buổi sáng bình thường, sau khi ăn sáng xong, cha Lục đẩy mẹ Lục ngồi trên xe lăn dẫn hai đứa nhỏ cùng ra ngoài, một lúc sau, họ lên một chiếc xe van rộng rãi.
Chiếc xe dừng ở vị trí đậu xe gần trường tiểu học, cha Lục không ngại phiền phức bế mẹ Lục xuống xe, rồi đặt xuống xe lăn, hai vợ chồng đưa hai đứa nhỏ đến cổng trường.
“Con chào cha! Con chào mẹ!” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói, nhìn người cha cao lớn đẹp trai trong bộ vest thoải mái, nhìn người mẹ với làn da trắng mặc váy dài đội mũ rộng vành thời trang ngồi trên xe lăn, tràn đầy tự hào.
Lục Tiểu Cổn cũng vẫy tay chào họ.
Cha Lục cũng vẫy tay với họ, thời gian gần đây, từ sáng thứ hai đến sáng thứ sáu, anh đều sẽ cùng mẹ Lục đưa hai đứa nhỏ đi học, điều này chưa từng xảy ra trước đây.
Bây giờ anh cũng đang nghỉ phép vô thời hạn.
Sau khi họ vào khuôn viên trường, anh mới đẩy Diệp Kiều trở lại chỗ đậu xe để lên xe, rồi đưa cô đi siêu thị mua đồ ăn, hoàn toàn coi cô là người bình thường, khi mua đồ ăn còn sẽ hỏi cô muốn ăn gì.
Mua đồ ăn xong, lại đẩy cô đi mua sắm ở trung tâm thương mại gần đó, có quần áo đẹp cũng sẽ mua cho cô, còn quẹt thẻ tín dụng của cô.
“Ông Lục đó lại đẩy vợ mình đi mua sắm rồi!”
“Đúng vậy, hầu như ngày nào họ cũng đến, ngày nào ông Lục cũng mua quần áo cho bà Lục, chỉ tiếc là bà Lục hình như thành người thực vật rồi…”
Nhân viên hướng dẫn ở quầy thấy Lục Bắc Kiêu đẩy Diệp Kiều vào quầy ở góc chiếu đối diện, bàn tàn nói.
Diệp Kiều là khách quen ở đây, sau khi cô trở thành như vậy, ngay cả những nhân viên bán hàng và nhân viên hướng dẫn đều cảm thấy rất đáng tiếc, cũng cảm động trước sự chăm sóc không xa rời của Lục Bắc Kiêu dành cho cô.
Lục Bắc Kiêu lại mua cho Diệp Kiều một chiếc váy, đẩy cô ra khỏi quầy.
“Bà Lục này sợ là không khỏe lại được rồi? Một chút phản ứng cũng không có…”
DTV
“Nghe nói là không khỏe lại được, tội nghiệp ông Lục.”
Mặc dù tiếng bàn tán của những nhân viên cửa hàng đó rất nhỏ, nhưng Lục Bắc Kiêu vẫn nghe thấy rõ, nhưng anh nhắm mắt làm ngơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-549.html.]
“Bà Lục, mau tỉnh lại đi, vả vào mặt họ! Sở trường của em mà!” Ông Lục cúi người, nói nhỏ vào tai bà Lục một cách tinh quái.
Diệp Kiều vẫn phớt lờ anh, Lục Bắc Kiêu vừa định đứng dậy, liền nhìn thấy một người phụ nữ có chút quen mắt, sau khi suy nghĩ kỹ càng, mới nhớ ra là ai, “Bà Lục, đó không phải là Cố trà xanh đều tồn tại ở kiếp trước và kiếp này sao?!”
Cố Bạch Liên, chẳng phải là Cố Tuyết Yến à!
Nhớ năm đó cô ta bị phạt tù một năm, sau khi ra tù thì ảo não rời khỏi thành phố J, mấy năm nay vẫn biệt tăm biệt tích, nhà họ Cố cũng đã im hơi lặng tiếng trong thương giới từ lâu.
Từ cách ăn mặc của Cố Tuyết Yến là có thể thấy, dường như cô ta sống rất thoải mái.
Cố Tuyết Yến mặc váy dài không tay với mái tóc xoăn, cô ta cũng nhìn thấy bọn họ, thật ra vừa rồi cô ta đã nghe thấy lời bàn tán của những nhân viên bán hàng kia, nhìn Diệp Kiều thành người thực vật ngồi trên xe lăn, cô ta vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc.
Cô ta nhấc chân bước về phía họ.
“Đây không phải là anh Lục sao? Chị dâu bị làm sao vậy?”. Ccoos Tuyết Yến dừng lại trước mặt bọn họ, cười chào hỏi, sau đó còn nói một câu rõ là biết rồi mà vẫn còn hỏi với giọng điệu châm chọc.
Thời gian đã trôi qua chừng mười năm, đối diện với Lục Bắc Kiêu lần nữa, Cố Tuyết Yến vẫn có cảm giác tim đập nhanh.
Người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi, mất đi sự bén nhọn sắc sảo của tuổi hai mươi, trở nên chững chạc, trưởng thành, toàn thân toát lên một sự hấp dẫn khó có thể dùng lời để diễn tả! Mặc dù trông anh đã gầy, thái dương chẳng biết vì sao lại trắng hơn, những vẫn là nhân tài kiệt xuất.
Diệp Kiều trên xe lăn mặc một chiếc váy, mái tóc xoăn vừa nhìn đã biết là đã được xử lý tỉ mỉ, cho dù là bệnh nhân, sắc mặt vẫn tốt đến mức không tưởng, khiến cô ta cho rằng cô đang giả vờ, trong lòng lại có chút sợ hãi.
“Cô gái này, hình như tôi không quen biết cô!”. Lục Bắc Kiêu lạnh nhạt nói, thản nhiên liếc mắt nhìn cô ta, không hề nhìn nhiều, như thể chỉ liếc cô ta một cái thôi là đã cay mắt vậy.
Lời anh nói, thái độ của anh, như thể tạt Cố Tuyết Yến một chậu nước lạnh!
Anh nói không biết cô ta!
Cố Tuyết Yến xoay người nhìn bóng lưng lạnh lùng của Lục Bắc Kiêu, âm thầm nắm tay.
Cô ta muốn nhìn xem, anh có thể chăm sóc người thực vật là Diệp Kiều được bao lâu!
Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử, huống gì là đàn ông đối với vợ!
“Bà Lục, có thỏa mãn với biểu hiện của chồng em không!?”. Đi đến một chỗ rất xa, anh khom lưng xuống, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Anh thấy cái cô Cố Tuyết Yến này vẫn còn có ý với chồng em đấy, cô ta sẽ không gây chuyện chứ hả!?”
Anh cố ý nói lời đó để kích thích cô, chứ ai dám phá hỏng chuyện tình cảm vững như thành đồng của bọn họ?
Cô vẫn không đáp lại.
…
Cũng sắp tới kỳ thi cuối kỳ, Lục Tiểu Vũ tan học về đến nhà, đã không còn chạy thẳng đến tivi hoặc là tranh giành máy tính với Lục Tiểu Cổn như trước đây nữa, mà là đàng hoảng mở cặp sách ra, lấy sách giáo khoa ra làm bài tập.
“Diệp Kiều! Mấy bạn nữ trong lớp con thấy con hỏi cô giáo thì đều cười nhạo con, cười nhạo thành tích con dở tệ, còn hỏi cô giáo!”. Lục Tiểu Vũ vừa lật sách vừa lớn tiếng phàn nàn với Diệp Kiều đang xem tivi.
“Hổ không gầm, chúng nó lại tưởng con là Hello Kitty!”. Lục Tiểu Vũ lại nói: “Nhất định phải thi được điểm tối đa, vả vào mặt bọn họ! Con không đần, con chỉ không học mà thôi! Lớn lên con phải làm lính, bảo vệ quốc gia!”
“Chẳng biết Tiểu Thất đi đâu rồi, rất nhiều ngày rồi không tìm đến con!”. Lục Tiểu Vũ lại nói một câu, cô bé rất nhớ Tiểu Thất, dù sao thì có một anh đẹp trai cao to như vậy làm em trai cũng rất đáng kiêu ngạo mà!
Diệp Kiều không trả lời, trong tivi đang chiếu phim võ hiệp “Thiên long bát bộ” của Kim Dung mà cô thích xem, Lục Bắc Kiêu đang nấu cơm tối, Lục Tiểu Cổn đang tắm cho Tia Chớp.
Những người thực vật khác đều sẽ ăn thức ăn lỏng, nhưng mà Diệp Kiều làm thế nào cũng không chịu ăn, đút sữa cho cô thông qua đường mũi là đều chảy ngược ra ngoài, siêu âm B rõ ràng cho thấy dạ dày cô trống rỗng.
Chỉ có thể thỉnh thoảng tiêm một mũi dinh dưỡng, kiểm tra m.á.u cũng cho thấy cô không đủ dinh dưỡng.
Buổi tối anh tắm cho cô, lau người và bôi kem dưỡng thể cho cô, xoa bóp từ đầu đến chân, đề phòng cô bị teo cơ…
Sau khi tắm vội, anh lên giường, ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán, mi tâm, mũi, khuôn mặt cô.
“Có phải cảm thấy trước đây thời gian anh chăm sóc em quá ít hay không, nên bây giờ em mới mãi không chịu tỉnh lại? Tư lệnh Lục bảo anh đến đại học quốc phòng bồi dưỡng, anh không muốn. Nếu em vẫn bất tỉnh, anh định sẽ xuất ngũ về nhà, chăm sóc em! Làm gì còn tinh thần mà bồi dưỡng! Anh chưa bao giờ muốn làm quan to! Xuất ngũ cũng tốt, cho thể trông chừng em mỗi ngày!”
Anh nói thật, chứ không phải kích thích cô.
“Cục cưng, mau tỉnh lại đi!! Em ngủ mãi như vậy, cũng không tốt cho cơ thể, có phải không? Anh cam đoan, em tỉnh lại, anh cũng xuất ngũ ở bên em! Còn dẫn em đến Bắc Tân Cương cắm trai ngắm sao nữa! Xin lỗi, rất nhiều năm rồi mà anh vẫn chưa thực hiện được lời hứa này…”
“Đồ ngốc, đời này anh có lỗi với em như thế, em lại còn luôn cảm thấy hổ thẹn với anh, cố ý khiến anh đau lòng, áy náy có phải không?”. Mấy ngày nay, cứ thỉnh thoảng là anh lại xem những ghi chép của cô về kiếp trước và kiếp này, đã xem xong cả rồi.
Vừa nghĩ đến chuyện kiếp này cô vẫn phải đeo gông xiềng của kiếp trước, đòi hỏi kiếp này mình phải sống cho hoàn mỹ là anh lại đau lòng!
Cô còn phải cẩn thận không cho anh phát hiện ra là cô sống lại, sợ anh sau khi biết những chuyện ở kiếp trước thì ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ.
Nhiều suy nghĩ vừa nực cười lại vừa khiến người ta đau lòng!
Kiếp trước cô làm như vậy mà anh vẫn yêu cô, sao lại vì chuyện kiếp trước mà có khoảng cách với cô được chứ!
“Cục cưng, còn nhớ lúc trước em đã từng hỏi anh, cảm thấy em như thế nào không, lúc đó anh rất không đứng đắn mà trả lời em. Lúc đó anh cảm thấy, câu hỏi của em rất buồn cười, ở trong lòng anh, em đương nhiên là hoàn mỹ!”. Anh lại nói, lòng đầy thương yêu.
“Dù là kiếp trước, anh cũng không oán em. Anh yêu em, em không yêu anh, không cưỡng cầu được, đó là anh cam tâm tình nguyện trả giá! Hiểu chưa? Kiếp trước, anh cũng có sai! Quá kiêu ngạo, trước khi em nói không yêu anh, anh cũng không có dũng khí mở miệng nói yêu em! Cho nên em chưa bao giờ hiểu lòng anh.”. Anh lại nói, giọng khàn khàn, ôm chặt cô.
Kết quả của học kỳ đầu năm lớp hai đã có, Lục Tiểu Vũ vốn dĩ là học sinh dở đứng từ dưới đếm lên, thế mà lại được điểm tối ta, thành học thần!
Cô nhóc tan học về nhà là chạy thẳng đến nhà chính.
Lúc đó, Lục Bắc Kiêu đang cắt móng chân cho Diệp Kiều đang nằm ngửa trên ghế.
Lục Tiểu Vũ lấy bài thi trong cặp ra, mở ra và đung đưa trước mặt Kiệp Kiều: “Mẹ, mau nhìn đi, tư lệnh Lục Chiến Vũ con nói được làm được! Thật sự được điểm tối đa này! Con còn được giấy khen “Học sinh xuất sắc” nữa!”
Lục Tiểu Vũ nói xong thì luống cuống tay chân lấy giấy khen ra.
“Giấy khen đó! Ngay cả Lục Tiểu Cổn cũng không có được!”. Bởi vì thành tích học tập của cô bé tiến bộ quá lớn, nên giáo viên Lương Sảng đặc biệt phát cô bé một tờ giấy khen!
Lục Tiểu Vũ kích động muốn có được lời khen ngợi từ Diệp Kiều, thấy Diệp Kiều vẫn không nhúc nhích, cô bé nhất thời bối rối.
“Cha, vì sao Diệp Kiều không tỉnh? Cha nói, chỉ cần con không trốn học, học tập cho giỏi là mẹ sẽ tỉnh mà!”. Lục Tiểu Vũ nhìn cha đang mang tất cho Diệp Kiều, nghi ngờ hỏi.
Trong phút chốc Lục Bắc Kiêu không biết nên trả lời cô bé thế nào, anh cũng không ngờ là cô nhóc tiến bộ nhanh như vậy, suy cho cùng vẫn là con gái của Lục Bắc Kiêu anh và Diệp Kiều, không phải bé đần, chẳng qua là không chịu học hành mà thôi, nên bình thường mới thi không được tốt.
Lục Tiểu Vũ lại nhìn về phía Diệp Kiều không nhúc nhích, nước mắt lăn xuống, không gào khóc như khi trước.
“Diệp Kiều sẽ không tỉnh lại nữa, mọi người đều gạt con!”. Lục Tiểu Vũ lẩm bẩm nói, tỏ vẻ chấp nhận.
Câu này của cô bé đã đ.â.m thẳng vào chỗ đau của Lục Bắc Kiêu!