Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 547
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:09
Lượt xem: 7
Chu Mạt không đành lòng gọi điện cho người làm phụ huynh là Lục Bắc Kiêu, sợ rằng ngộ nhỡ Lục Tiểu Vũ thật sự bị lạc, sẽ đổ thêm dầu vào lửa. Chỉ có thể gọi cho Lục Tiểu Cổn giống như người lớn, cô ấy cũng biết rằng bình thường đều là Lục Tiểu Cổn trông nom Lục Tiểu Vũ.
Đồ ngốc Lục Tiểu Vũ này, chỉ toàn gây thêm phiền phức cho người khác!
Sau khi Lục Tiểu Cổn cúp điện thoại, tức giận nghĩ, trở về nhất định sẽ dạy dỗ cô bé một trận!
Trên người Lục Tiểu Vũ chỉ còn lại một đồng duy nhất, cô bé muốn ngồi đến **, kết quả khi đến ga cuối mới biết đã ngồi ngược hướng!
Cô bé mặc đồng phục học sinh của con trai, vừa đi về vừa cúi đầu đá những viên sỏi.
Thật là xui xẻo!
Tên đáng ghét Từ Tử Kiện đó, những gì đã nói không phải là thật chứ? Mấy ngày nay cô bé thường nhìn thấy bà nội lén lau nước mắt.
Đang đi, Lục Tiểu Vũ cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai tên côn đồ đang nhìn mình, vẻ mặt xấu xa, phía sau còn có hai tên nữa!
“Nhóc con, trên người có tiền không?”
“Không có!” Lục Tiểu Vũ vừa nói vừa chuẩn bị bỏ chạy, khóe mắt quan sát xung quanh, tay lén lút sờ vào túi.
“Ồ, nếu không có thì chỉ có thể bán nhóc thôi, hoặc là bắt cóc! Nhà nhóc có tiền không?”
“Các người đừng bán tôi, nhà tôi có tiền! Tôi cãi nhau với mẹ, tôi là bỏ nhà ra đi, các nguowfiq ua đây, tôi sẽ nói cho các người biết tiền nhà tôi giấu ở đâu!” Lục Tiểu Vũ nhìn trước sau, lớn tiếng nói.
Bốn tên lưu manh nhìn đứa nhóc lừa đảo trước mặt, cười xấu xa, hai tên phía trước cúi xuống nhìn cô bé, vừa định nói thì Lục Tiểu Vũ đột nhiên đưa tay phải từ trong túi ra, ấn vào bình xịt nhỏ trong tay, xịt vào mắt hai tên phía trước!
“Aw!”
Mắt hai tên lưu manh lập tức đau rát, kêu lên đau đớn, hai tên phía sau lập tức đuổi theo Lục Tiểu Vũ, tiểu nhóc con ba chân bốn cẳng bỏ chạy!
Vừa chạy vừa hô “Bắt lưu manh, bắt lưu manh!”
Lục Tiểu Vũ liều mạng chạy về phía trước, hai tên lưu manh phía sau cũng liều mạng đuổi theo, không ngờ tiểu nhóc con lại chạy nhanh như vậy!
Ngay khi Lục Tiểu Vũ nghĩ rằng mình sắp bị bắt, không xa phía trước có một anh chàng đẹp trai mặc áo sơ mi trắng, gile vest đen, cậu khoanh tay trước ngực, hai chân dang rộng, đi một đôi bốt quân đội bá đạo!
Sau khi Lục Tiểu Vũ chạy tới trước mặt cậu dừng lại, hai tên lưu manh kia cũng đuổi tới, “Cứu mạng!”
“Tiểu tử thối, đừng có lo chuyện bảo đồng, mày như này căn bản không phải là đối thủ của chúng tao!” Tên lưu manh nhìn Dạ Thất với thân thể gầy yếu, chỉ tay vào cậu, quát lên.
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng xương giòn giã, tên lưu manh chỉ vào cậu, cổ tay bị cậu bẻ cho trật khớp!
Ba tên còn lại thấy vậy, lập tức tiến lên vây đánh cậu, Lục Tiểu Vũ ở một bên nhìn anh chàng đẹp trai này đánh cho mấy tên lưu manh kia nằm bò ra đất một cách nhanh chóng và dễ dàng, ôm đầu xin tha!
“Cảm ơn cậu! Cậu tên là gì vậy?” Lục Tiểu Vũ ngẩng mặt nhìn Dạ Thất, cao giọng hỏi.
Cho dù đối diện với một anh chàng đẹp trai cao hơn mình rất rất nhiều, Lục Tiểu Vũ vẫn tràn đầy khí chất!
Dạ Thất khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn Lục Tiểu Vũ: “Gọi là anh trai thì sẽ nói cho nhóc biết!”
Lục Tiểu Vũ tỏ vẻ kiêu ngạo: “Tôi có anh trai rồi, tôi chỉ gọi mình anh ấy là anh trai!”
Dạ Thất: “…”
“Cậu khá có bản lĩnh, tôi sẽ nhận cậu làm em trai nhé!” Lục Tiểu Vũ nói lời khiến người khác kinh ngạc.
Dạ Thất: “…”
Đây lẽ nào là số mệnh sao?!
“Chị, cảm ơn chị đã xem trọng em!” Dạ Thất không vui nói, cúi người nhìn Lục Tiểu Vũ mới tám tuổi.
“Rốt cuộc cậu tên là gì!”
“Dạ Thất!”
“Vậy sau này tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Thất nhé!” Lục Tiểu Vũ nói với dáng vẻ điềm tĩnh.
Dạ Thất lại không nói nên lời!
Lục Tiểu Cổn đang đợi Lục Tiểu Vũ ở cạnh tường rào cổng sau trường học, cô bé vừa bước xuống từ một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc.
Trên đồng hồ của họ có hệ thống định vị, chỉ là Lục Tiểu Vũ không biết dùng, nhưng cậu bé biết dùng, đợi cô bé ở đây theo hiển thị định vị.
Phía sau cô bé còn có một chàng trai.
“Lục Tiểu Cổn! Cậu ta là em trai mà em vừa nhận, tên là Dạ Thất, em gọi cậu ta là Tiểu Thất!” Lục Tiểu Vũ nhìn Lục Tiểu Cổn, vô tư giới thiệu.
“Tiểu Thất, đây chính là anh trai duy nhất của tôi! Lục Tiểu Cổn! Sau này cậu cũng gọi anh ấy là anh trai!” Lục Tiểu Vũ nhìn Dạ Thất, cũng giới thiệu với cậu.
Dạ Thất lại không nói nên lời, lòng đầy phức tạp!
“Tôi không gọi!” Dạ Thất kiêu ngạo nói.
Lục Tiểu Cổn cau mày, mặc dù mới tám tuổi, đối mặt với một anh chàng đẹp trai hơn hai mươi tuổi, cậu bé lại giống như một lão đại vững vàng, “Cổn Gia tôi cũng chưa bao giờ xưng hô huynh đệ với người xa lạ!”
Dạ Thất thực sự thổ huyết, thầm nghiến răng!
Lục Tiểu Cổn kéo Lục Tiểu Vũ đi về phía đầu tường, một lúc sau, hai anh em đã trèo tường đi vào.
Chỉ còn lại một mình Dạ Thất, cậu đi đến bên cạnh Tia Chớp, xoa đầu nó, “Tia Chớp! Ngồi xuống!”
Tia Chớp không để ý đến cậu, nhưng cũng không cắn cậu!
Lục Tiểu Cổn phê bình Lục Tiểu Vũ một trận, cô bé không chỉ trốn học, mà còn tùy tiện ngồi xe của người lạ!
“Tiểu Thất cậu ta đã cứu em, không phải là người xấu!” Lục Tiểu Vũ phản bác nói.
“Nếu hắn ta cố ý cứu em thì sao?! Lục Tiểu Vũ, em có ngốc không?!”
“Em tin Tiểu Thất là người tốt!”
“Em chính là thấy hắn đẹp trai, cho nên hắn mới là người tốt, đồ mê trai!”
Lục Tiểu Vũ sau khi mệt mỏi thanh minh một hồi, nhớ tới một vấn đề rất quan trọng.
“Lục Tiểu Cổn, rốt cuộc Diệp Kiều ở đâu?! Rốt cuộc mẹ làm sao vậy?! Tại sao không gọi điện cho em!”
Nhắc đến Diệp Kiều, trái tim của Lục Tiểu Cổn liền băn khoăn.
Cậu bé vẫn nói dối, qua loa với Lục Tiểu Vũ cho xong chuyện.
Lục Tiểu Cổn cũng đã thử đậu phụ thối, Diệp Kiều vẫn không chút động tĩnh.
“Diệp Kiều, có phải con gọi người là mẹ, người sẽ tỉnh lại không?” Lục Tiểu Cổn ghé vào tai Diệp Kiều, nhỏ giọng nói.
Diệp Kiều vẫn phớt lờ cậu bé.
Cô luôn muốn cậu bé gọi cô là “mẹ”, nhưng cậu bé rất hiếm khi gọi.
Lục Tiểu Cổn nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ của Diệp Kiều, cúi người về phía trước, “Mẹ”.
Sau khi nói nhỏ xong, thơm một cái lên má cô.
Lục Tiêu Cổn nhắm mắt, đợi Diệp Kiều kích động ôm lấy mình giống như một chú Teddy, sau đó thơm mãnh liệt, kết quả…
Cô vẫn không nhúc nhích, nằm ngủ ở đó, mặc kệ cậu bé.
Cậu bé gọi cô là “mẹ”, nói yêu cô, thơm cô, cô vẫn không có phản ứng gì!
Lục Tiểu Cổn đỏ mắt buồn bã, “Diệp Kiều thối tha, người muốn ngủ đến khi nào?!”
Diệp Kiều mặc đồ ngủ, yên lặng nằm đó, ngủ một cách yên bình.
Lục Bắc Kiêu đi vào, nhìn thấy Lục Tiểu Cổn từ lúc sinh ra chưa từng khóc, lúc này mặt đầy nước mắt, anh bước đến bên cạnh cậu bé, đưa tay xoa đầu con trai.
Lục Tiểu Cổn quay người nhoài trên người cha, “Cha ơi, có phải Diệp Kiều thật sự sẽ không tỉnh lại không?”
Mấy ngày nay, Lục Bắc Kiêu luôn có tâm trạng rất bình tĩnh, nghe lời con trai nói, trái tim đau đớn dữ dội.
Đầu cũng ù đi, giống như bị người khác đánh vào đầu một gậy!
Giây phút đó, như thể mới thừa nhận một hiện thực.
Diệp Kiều có thể vĩnh viễn như thế này.
Vĩnh viễn nằm yên lặng như thế này, không còn cười đùa mắng mỏ anh nữa, không còn làm nũng với anh nữa.
Tất cả những người yêu Diệp Kiều đều sống trong sự tự lừa mình dối người, kiên định cho rằng cô nhất định sẽ tỉnh lại, ngay cả Lục Bắc Kiêu cũng nghĩ như vậy. Hành động như thể cô quá mệt, ngủ thiếp đi, chỉ là giấc ngủ này rất dài, chỉ là mỗi ngày đều phải chăm sóc cô, giúp cô lau người, mát xa, rửa mặt, bôi đồ dưỡng da, đẩy cô ra ngoài phơi nắng, nói chuyện với cô…
Lục Tiểu Cổn đột nhiên hỏi như vậy, giống như đ.â.m thủng lớp giấy cửa sổ đó, sự đột nhiên bừng tỉnh giây phút đó khiến anh gần như sụp đổ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-547.html.]
Không, cô sẽ không vĩnh viễn như thế này, cô sẽ không!
Anh kìm nén cảm giác đau khổ đó, lại bắt đầu tự lừa mình dối người.
“Lục Tiểu Cổn! Mẹ con chắc chắn sẽ tỉnh lại! Đừng khóc nữa, nam tử hán, đổ m.á.u không đổ lệ!” Anh khẽ kéo Lục Tiểu Cổn ra, cúi người ngồi xuống trước mặt cậu bé, hai tay nắm lấy vai cậu bé, nhìn cậu nhóc với khuôn mặt đầy nước mắt, dịu dàng nói.
Mặc dù Lục Tiểu Cổn không có ký ức lúc trước, tuy ngoài mặt luôn ghét bỏ Diệp Kiều, nhưng tình yêu của cậu bé dành cho Diệp Kiều chưa từng thay đổi! Điểm này, anh rất rõ, cũng hiểu được tình cảm của Diệp Kiều dành cho Lục Tiểu Cổn!
Ở kiếp trước sau khi Lục Tiểu Cổn mất đi, anh luôn cho rằng cô cố ý giày vò anh, luôn canh cánh trong lòng! Sau khi nhìn thấy những chuyện ở kiếp trước mà cô viết, anh mới hiểu, cô ở kiếp trước, sau khi Lục Tiểu Cổn không còn nữa, cũng buồn bã không nỡ và tự trách.
Vì vậy, sau khi Lục Tiểu Cổn đi theo cô đến, còn giúp đỡ, bảo vệ cô, trong lòng cô càng cảm thấy có lỗi với cậu bé!
Nghĩ đến việc cô luôn một mình chịu đựng những điều này suốt bao năm qua, anh càng xót xa cho cô.
Cha nói Diệp Kiều chắc chắn sẽ tỉnh lại, vậy thì cô thực sự sẽ tỉnh lại!
Lục Tiểu Cổn gật đầu, lau nước mắt đi.
“Cha ơi, trước khi đi, Diệp Kiều bảo con ngoáy tai cho người, nhưng con không làm, bây giờ con có thể ngoáy tay cho người không?” Lục Tiểu Cổn nhìn cha, nghiêm túc hỏi, trong tay cầm một bộ dụng cụ ngoáy tai.
Lục Bắc Kiêu nhìn về phía Diệp Kiều vẫn đang ngủ say trên giường bệnh, “Nhóc con, nhân lúc anh không ở nhà, lại thân thiết với con trai!”
“Cha! Con đã bảo người đợi cha về bảo cha ngoáy tai cho!” Cho dù như vậy rồi, dục vọng sống sót của Lục Tiểu Cổn vẫn rất mãnh liệt, vội vàng giải thích.
Hai cha con rất hy vọng Diệp Kiều có thể tỉnh lại vào lúc này, cho dù giận họ, đánh họ, mắng họ cũng được, nhưng cô vẫn không có phản ứng gì!
“Vẫn là Lục Tiểu Cổn hiểu chuyện!” Anh nói xong, đưa tay xoa đầu con trai, cầm lấy bộ dụng cụ trong tay con trai, đi tới bên giường bệnh.
Diệp Kiều trên giường bệnh không đặt bất kỳ ống dẫn lưu nào, khí sắc trông vẫn như bình thường, không hề yếu ớt, chỉ là giống như ngủ say, vẫn xinh đẹp như hoa, các bác sĩ và y tá đều nói cô không giống với những bệnh nhân bình thường.
Lục Bắc Kiêu thầm nghĩ, đương nhiên là cô không giống với những bệnh nhân bình thường, cô có năng lượng mà Lục Tiểu Cổn truyền cho cô, cũng có thể chính vì có năng lượng này bảo vệ thân thể, cô mới không đến mức c.h.ế.t như người thường sau khi hít phải khí độc…
Buổi sáng anh đã hỏi bác sĩ điều trị chính, muốn làm thủ tục xuất viện cho cô, anh biết cô không thích bệnh viện.
Lục Bắc Kiêu ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng bế Diệp Kiều dậy, để cô gối lên đùi anh, nghiêng qua, vén tóc cô ra, để lộ đôi tai trắng trẻo, nhỏ nhắn, dái tai tròn đầy. Anh cẩn thận ngoáy tai, cho dù biết rằng cô không hề có cảm giác gì, anh cũng không dám ngoáy sâu vào trong…
Lục Tiểu Cổn nhìn cha với hai bên tóc mai màu muối tiêu đang ngoáy tai giúp mẹ, cảnh tượng rất ấm áp.
Diệp Kiều thối tha, người mau tỉnh lại đi, cha hiếm khi có thể luôn ở bên cạnh người!
Nếu Diệp Kiều thối tha biết cha đang ngoáy tai cho cô, nhất định sẽ vui mừng phát điên, còn phát cẩu lương cho cậu bé!
Có lẽ, Diệp Kiều thối tha chính là muốn được cha cưng chiều, chăm sóc, nên mới luôn không chịu tỉnh lại!
Lục Tiểu Cổn lặng lẽ xoay người đi đến cửa phòng bệnh, muốn để lại không gian này cho cha mẹ, chỉ là vừa ra ngoài liền nhìn thấy Lục Tiểu Vũ mặc đồng phục, để tóc ngắn đang đứng cách đó không xa, cô bé tỏ vẻ tức giận!
Lục Tiểu Cổn không ngờ Lục Tiểu Vũ lại tìm đến bệnh viện, còn trực tiếp tìm đến cửa phòng bệnh, ai đã đưa cô bé đến đây?!
“Lục Tiểu Vũ! Em lại trốn tiết!” Sau khi Lục Tiểu Cổn định thần lại, tiến lên trách mắng cô bé, kéo cô bé rời đi.
“Lục Tiểu Cổn! Anh buông ra cho em!” Lục Tiểu Vũ dùng sức hất Lục Tiểu Cổn ra, hung dữ nói, cô bé vòng qua Lục Tiểu Cổn, bước nhanh về phía cửa phòng bệnh!
Cho dù mới tám tuổi, cho dù là một cô bé vô lo vô nghĩ, vô tâm vô tư, nhưng cô bé biết bệnh viện có nghĩa là gì, Diệp Kiều không đi công tác, Diệp Kiều bị bệnh nằm viện rồi!
Lục Tiểu Vũ đứng ở cửa phòng bệnh, tay đã đẩy cánh cửa, hít sâu một hơi rồi mới xông vào, Lục Tiểu Cổn muốn kéo lấy cô bé, những đã muộn một bước.
Trong phòng bệnh, cha mặc áo sơ mi trắng ngồi bên giường, Diệp Kiều mặc đồ ngủ gối trên đùi cha, cha đang ngoáy tai cho mẹ.
Lục Tiểu Vũ vốn đang nín thở, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thở phào nhẹ nhõm, Diệp Kiều ngay cả nước cũng không truyền, trông rất khỏe mạnh, chắc chắn cô không bị bệnh gì nghiêm trọng!
“Lục Tiểu Vũ! Con lại trốn tiết!” Lục Bắc Kiêu nhìn Lục Tiểu Vũ hoa xương rồng nhỏ, nghiêm mặt nói.
Nhìn thấy cô bé sẽ liền nghĩ, có phải Diệp Kiều lúc nhỏ cũng giống như cô bé? Nghịch ngợm, thành tích kém, tâm hồn ăn uống, vô tâm vô tư!
“Cha, sao tóc của cha lại bạc rồi?” Ánh mắt của Lục Tiểu Vũ nhìn vào người cha cao lớn đẹp trai của cô bé, nhìn thấy cha gầy hơn trước rất nhiều, hai bên tóc mai hoa râm, cô bé bước tới, kích động hỏi.
Lục Bắc Kiêu đang điều chỉnh tư thế đầu của Diệp Kiều, giúp cô ngoáy lỗ tai còn lại.
“Lục Tiểu Vũ, con quay về trường học hành đàng hoàng, sau này còn trốn tiết, cha sẽ giận đó!” Lục Bắc Kiêu nghiêm nghị nói, không trả lời câu hỏi của Lục Tiểu Vũ.
“Diệp Kiều, sao người cũng không nói chuyện? Người khỏe như vậy, tại sao lại ở viện không về nhà! Một cuộc điện thoại cũng không gọi cho con!” Lục Tiểu Vũ thấy Diệp Kiều luôn nhắm mắt không nói gì, cô bé đã đi đến bên giường, đưa tay gạt tóc của Diệp Kiều ra, nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, lớn tiếng hỏi.
“Lục Tiểu Vũ! Con nói nhỏ chút, mẹ con đang ngủ, đừng quấy rầy mẹ nghỉ ngơi! Lục Tiểu Cổn, con đưa con bé đi!” Lục Bắc Kiêu đặt Diệp Kiều xuống rồi đứng dậy.
Lục Tiểu Cổn tiến lên kéo Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Vũ dùng sức hất ra, “Diệp Kiều làm sao vậy?!” Cô bé khàn giọng hỏi, nghĩ đến lời nói của Từ Tử Kiện.
Cô bé học lớp hai, đã đến tuổi xem phim thần tượng, mặc dù cô bé không thích xem, nhưng ngày nào cũng có thể nghe thấy các bạn nữ trong lớp bàn luận về tình tiết phim trong giờ ra chơi, gì mà nữ chính bị m.á.u trắng, trở thành người thực vật, cô bé đều hiểu ý nghĩa.
Diệp Kiều căn bản không phải là đang ngủ!
“Lục Tiểu Vũ, theo anh về trường!”
Lục Tiểu Vũ nhoài bên giường, tay đưa tới cổ Diệp Kiều, cô sợ nhột nhất, “Diệp Kiều, người còn không tỉnh lại, con sẽ cù người!”
Diệp Kiều không hề có phản ứng gì, giống như người đẹp ngủ trong rừng.
Lục Tiểu Vũ thật sự cù vào cổ cô, cô không có phản ứng, cù nách cô, cô vẫn không có phản ứng.
Trong đôi mắt sáng và trong veo của cô bé, nước mắt lăn dài, “Diệp Kiều thối tha, người đừng dọa con, ngày cá tháng tư qua từ lâu rồi! Có phải người muốn lừa con gọi người là mẹ, nói lời dễ nghe với người?!”
Diệp Kiều vẫn bất động.
Lục Tiểu Vũ sớm đã nước mắt giàn giụa, Diệp Kiều thực sự trở thành người thực vật rồi.
Lục Tiểu Vũ nghĩ như vậy, “oa” một tiếng, gào khóc nức nở.
Tuy là con gái, nhưng tính cách của cô bé còn bướng bỉnh hơn con trai, đặc biệt là sau khi hiểu chuyện, cho dù bị đánh vỡ đầu chảy m.á.u cũng không bao giờ khóc một cách hèn nhát!
Nhìn người mẹ ngu ngốc xinh đẹp như hoa luôn tràn đầy sinh lực trêu đùa với họ của cô bé, bây giờ lại bất động, không nói gì, luôn ngủ say, Lục Tiểu Vũ đau lòng khóc lóc, “Diệp Kiều thối tha, sao người không ngó ngàng đến con?! Tại sao lại không để ý đến con?!”
“Lục Tiểu Vũ! Mẹ con chỉ là tạm thời như vậy thôi! Sẽ khỏe lại nhanh thôi!” Lục Bắc Kiêu kéo Lục Tiểu Vũ đang gào khóc qua, ngồi xuống trước mặt cô bé, trầm giọng an ủi cô bé.
Tiểu nhóc con bình thường luôn thích tranh sủng với Diệp Kiều, lúc này đã khóc sướt mướt rồi!
Lục Tiểu Vũ không ngừng thút thít, “Tạm thời là bao lâu? Rất nhanh là bao lâu?”
“Chính là, con không trốn học, không giận mẹ, học hành chăm chỉ thì mẹ sẽ tỉnh lại!” Lục Bắc Kiêu nhìn Lục Tiểu Vũ mặt đầy nước mắt trầm giọng nói.
Lục Tiểu Vũ quay người nhìn Diệp Kiều vẫn nằm bất động trên giường bệnh, nước mắt không kìm được lại tuôn rơi, “Mẹ”.
“Lục Tiểu Vũ! Em không được khóc nữa! Cha nói mẹ sẽ tỉnh thì mẹ sẽ tỉnh!” Lục Tiểu Cổn tiến lên, nói với Lục Tiểu Vũ.
Cô bé không nói gì, lại nghiêng về phía trước, bàn tay nhỏ nắm lấy tay của Diệp Kiều, còn nghẹn ngào, “Diệp Kiều, mặc dù con luôn nói người chỉ làm bình hoa di động, luôn chê người khoe khoang, nhưng người là mẹ của con, con bán ảnh có chữ ký của Tô Mạt chính là muốn kiếm tiền, dành dụm tiền nuôi người, con sợ người tiêu tiền như nước, sau này sẽ không có tiền mà tiêu, con đã kiếm được 100 tệ rồi!”
Lục Tiểu Vũ đến giờ vẫn chưa biết mẹ cô bé là đại lão trong giới kinh doanh có giá trị hàng trăm triệu!
Cô bé cũng không biết gia đình họ là hào môn, chỉ biết rằng gia đình các bạn học khác đều sống trong khu nhà thương mại, gia đình họ vẫn sống ở tứ hợp viện. Làm sao Lục Tiểu Vũ biết được tứ hợp viện của gia đình họ là biệt thự hiếm có mà hàng triệu cũng không mua được.
Nghe lời nói của Lục Tiểu Vũ, cổ họng Lục Bắc Kiêu nghẹn lại, đau đớn.
Nhóc con, nhìn con gái, con trai của em thương em đến mức nào, em nhẫn tâm không tỉnh lại sao?!
Nhìn em gái vừa ngốc vừa đáng yêu, Lục Tiểu Cổn cũng bị cảm động, tiến lên lấy khăn giấy giúp cô bé lau nước mắt, nước mũi, “Không được khóc, Diệp Kiều không sao đâu! Người sẽ tỉnh lại! Chúng ta phải tin tưởng người!”
Lục Tiểu Cổn an ủi em gái, nhưng cũng là đang nói lời trong lòng.
DTV
Lục Tiểu Vũ nặng nề gật đầu.
“Lục Tiểu Vũ, sao em lai tìm được đến đây?!” Lục Tiểu Cổn tò mò hỏi.
“Là Tiểu Thất đưa em…” Lục Tiểu Vũ nói được một nửa, vội vàng bịt miệng, cô bé đã hứa với Tiểu Thất sẽ không bán đứng cậu.
“Chính là cái tên hôm qua?!”
Lục Bắc Kiêu cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, anh quan tâm hỏi: “Lục Tiểu Cổn, là ai?”
Mặc dù hàng ngày chỉ phụ trách ở bên Diệp Kiều, nhưng anh cũng phải chăm sóc tốt cho hai đứa con, nếu không khi Diệp Kiều tỉnh lại sẽ liều mạng với anh.
“Hắn tên là Dạ Thất!” Lục Tiểu Cổn đáp, kể lại câu chuyện hôm qua Lục Tiểu Vũ đã được Dạ Thất cứu.
Sắc mặt của Lục Bắc Kiêu sa sầm xuống, tiểu tử này lại tìm đến thành phố J, còn tiếp cận Lục Tiểu Vũ, yên tâm sao được?!
Đẩy cửa lối thoát hiểm ra, Lục Bắc Kiêu liền nhìn thấy một bóng đen vụt qua chỗ góc cua cầu thang, anh bước một bước dài, từ cầu thang trèo qua rồi nhanh chóng đuổi xuống tầng dưới, lại nhìn thấy bóng đen biến mất ở góc cua, từ lâu đã nghe nói tiểu tử này có thân thủ tốt, trên cả Hứa Nghị và Vô Ảnh!
Anh không đuổi theo nữa, trực tiếp ra khỏi lối thoát hiểm.
Dạ Thất lại đi xuống một tầng, thấy anh không đuổi theo, thầm nghĩ chắc chắn là anh đã đi thang máy chặn cậu ở tầng một rồi, khóe miệng cậu đắc ý nhếch lên, đứng về phía bức từng, tiếp tục chơi máy chơi game.
Chỉ là vừa bắt đầu chơi, cửa thoát hiểm bị đẩy ra!
Lục Bắc Kiêu mặc quần jeans, áo sơ mi trắng, sắc mặt u ám, nheo đôi mắt nguy hiểm nhìn Dạ Thất!