Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 545
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:06
Lượt xem: 11
Lúc Lãnh Dao tìm thấy Lục Bắc Kiêu, nhìn thấy anh đang đứng bên vách núi, tim cô cứng lại sợ anh nhảy xuống!
"Lục Bắc Kiêu! Anh đừng xúc động, em dẫn anh đi tìm! Diệp Kiều! Em biết cô ấy ở đâu!" Cô hét lớn, không dám tiến lên.
Lục Bắc Kiêu quay người nhanh chân rời khỏi vách núi, không để ý đến Lãnh Dao, cô cho rằng anh muốn nhảy xuống núi nên mới nói vậy đúng không!
Lãnh Dao nhình bóng lưng anh rồi hiểu, vừa rôi cô đã hiểu lầm anh!
"Lục Bắc Kiêu! Em không nói dối anh! Đúng là em biết Diệp Kiều ở đâu, bây giờ anh đi tìm cô ấy với em!" Máy bay trực thăng bay lượn vòng quanh trên không trung tạo tạp âm rất lớn, Lãnh Dao nói to.
Lục Bắc Kiêu dừng chân lại...
--
Bọn họ nghĩ rằng có lẽ Diệp Kiều bị cuốn trôi xuống hạ lưu sông và ra biển! Ngay cả khi được người ta cứu cũng sẽ ở khu vực gần nhà, tìm kiếm từng nhà từng hang động đều không có.
Lãnh Dao lại nói, Diệp Kiều ở đang ở một biệt thự sang trọng ở vùng núi tỉnh H!
Nếu như cô nói sự thật, Diệp Kiều từ bên giới đến bên trong tỉnh Y bằng cách nào? Cho dù được người ta cứu, nhưng người cứu cô sao lại đưa cô từ vùng biên giới vào đất liền?
Đối với Lãnh Dao, Lục Bắc Kiêu không tin tưởng lắm, nhưng cô không có lý do để nói dối.
Ba cái máy bay trực thăng bay lượn trên không trung, nhìn xuống dưới đúng là có một ngôi nhà Duplex tường trắng nóc đỏ giống như miêu tả của Lãnh Dao.
Trước biệt thực có sân, diện tích mấy hecta, sân trước rộng đến mức có thể đỗ được ba chiếc trực thăng!
"Lãnh đội, cô xác định cô ấy ở đây?!" Lục Bắc Kiêu nói to với Lãnh Dao.
"Xác định! Chuẩn bị hạ cánh!" Lục Bắc Kiêu nhìn về phía cơ trưởng, mạnh mẽ nói.
Ba máy bay trực thăng lần lượt đáp xuống bãi cỏ trống trải. Dưới bầu trời xanh mây trắng, ngôi biệt thự với mái ngói đỏ và tường trắng rất bắt mắt.
Bọn họ từ trên trực thăng xuống, cũng không thấy có người đến.
"Lãnh đội, xin dẫn đường!" Lục Bắc Kiêu nhìn Lãnh Dao đang mặc đồ rằn ri bên cạnh, nghiêm nghị nói.
Diệp Thành, Đại Ngốc đi theo sau bọn họ, trái tim ai cũng lơ lửng, nếu như Diệp Kiều thực sự ở đây, hiện tại cô thế nào rồi?
Mười mấy người toàn bộ mặc đồ ngụy trang hùng hổ đi về phía biệt thự. Một lúc sau, một người đàn ông trung niên trông như quản gia từ biệt thự bước ra, chào hỏi.
"Tôi là quản gia ở đây, xin hỏi các sĩ quan là..." Quản gia đi đến trước mặt bọn họ, vẻ mặt không hiểu.
Lục Bắc Kiêu tiến đến một bước mở ví của mình ra, bên trong có chứng nhận quân nhân của anh, cũng có ảnh chụp của Diệp Kiều. Hai tấm ảnh, một tấm chụp cô lúc 18 tuổi mặc đồ rằn ri, một tấm khác là ảnh cưới của bọn họ.
"Chúng tôi là Quân Giải phóng Nhân dân, xin hỏi ông có thấy người phụ nữ trong ảnh không!” Anh lễ phép nói. Bởi vì một thời gian dài không uống nước nên môi khô nẻ, nứt da.
Quản gia kia nhìn kỹ ảnh chụp một lúc, rồi sau đó chậm rãi lắc đầu, "Chưa từng thấy, chưa từng thấy!"
"Ông nói dối! Cô ấy ở ngay đây!" Lãnh Dao tiến lên lớn tiếng nói, vẻ mặt chắc chắn.
Cô cũng rất nghi ngờ Diệp Kiều ở một nơi cách đường biên giới hơn vặn dặm bằng cách nào!
Lục Bắc Kiêu không khách sáo nữa, lách qua người quản gia kia. Anh giơ tay lên, toàn bộ đi theo anh vào biệt thự!
"Quản gia, sao ầm ĩ thế?!" Một chàng trai mặc quần tây, áo ghi lê và áo sơ mi trắng đi xuống cầu thang xoắn ốc màu kem, vừa đi vừa nói chuyện, ngáp một cái lười biếng, dáng vẻ vừa tỉnh ngủ.
Khi nhìn thấy trong phòng khách rộng lớn có nhóm người mặc quân trang thì giật mình, nhất là khi nhìn thấy Lục Bắc Kiêu, hồn cậu ta run lên!
Sao anh ấy tìm thấy được?!
Lục Bắc Kiêu nhìn chàng trai trẻ xa lạ đứng trên bậc thang, chắc chắn rằng anh và Diệp Kiều cũng không nhận ra cậu ta!
"Sao các anh xông vào đây?! Các anh, các anh mang đất vào làm bẩn thảm của tôi rồi!" Chàng trai đứng trên bậc thang, ánh mắt rơi vào chân của Lục Bắc Kiêu và mọi người, bọn họ đều ở trong rừng tìm kiếm Diệp Kiều trên bờ sông, nửa thân trên đều là bùn đất, nhất là hai chân!
Cậu ta lớn tiếng nói, tức giận đến mặt đỏ rần.
"Tiểu Thất gia, những sĩ quan này nói đến tìm người!" Quản gia tiến lên nói với cậu ta.
"Tìm ai? Nơi này không có người các anh muốn tìm!" Chàng trai tên Tiểu thất gia mặt không vui nói, dáng vẻ kiêu ngạo.
"Người chúng tôi muốn tìm đang ở phòng ngủ chính tầng hai!" Lãnh Dao tiến lên một bước dài lớn tiếng nói, cô cũng không biết chàng trai trẻ tuổi soi mói lại kiêu ngạo kia.
Người tên Tiểu Thấy cũng nhìn Lãnh Dao, nghĩ thầm, cô ấy là ai vậy, người ở phòng nào cô ấy cũng biết!
Lục Bắc Kiêu nghe nói là phòng ngủ chính trên lầu hai, liền cất bước đi về phía cầu thang. Tiểu Thất gia ghét bỏ nhìn chân anh, ghét bỏ giống như nhìn thấy dịch bệnh: "Không được lên! Không cho phép làm bẩn cầu thang của tôi, không được phép:-"
Đôi giày chiến của Lục Bắc Kiêu dính bùn nhão đã bước lên tấm thảm nhung dê, mỗi bước đi đều để lại dấu chân.
Người tên Tiểu Thất gia hét lên, Lục Bắc Kiêu không để ý đến cậu ta, đi thẳng lên tầng lên:-
Tiểu Thất đuổi theo phía sau anh, bị Lãnh Dao níu lại.
"Đồ tùy tiện này! Các anh dám tự tiện xông vào nhà tôi! Tôi muốn báo cảnh sát!" Cậu ta hét lên.
Lục Bắc Kiêu bước nhanh vội vàng lên tầng hai, vào phòng ngủ chính cửa đã bị khóa lại, màn cửa bị kéo ra không thấy bên trong như thế nào. Anh đứng ngoài cửa, trái tim bình tĩnh đột nhiên căng lên....
Anh nhắm hai mắt lại, thở sâu sau đó lùi bước, đôi chân dài giơ lên đạp một cái!
Cánh cửa đập vào vách tường "Rầm" một cái rồi lại b.ắ.n về!
Cho dù ban ngày ánh sáng bên trong phòng rất tối, không thấy rõ bên trong, anh đi vào, "Diệp Kiều Kiều!"
Anh trầm giọng gọi tên cô hi vọng thấy cô tinh nghịch chạy đến trước mặt anh, nói cho anh biết cô chơi trốn tìm với anh, để anh bắt được hung hăng đánh vào m.ô.n.g cô!
Để cô hết bướng!
Lần này quá nghịch!
Nhưng trong phòng yên ắng, nào thấy bóng dáng của anh, chỉ có màn giường màu trắng đang tung bay, trên giường lờ mờ có người nằm...
"Diệp Kiều Kiều!" Anh lại gọi tên cô nhưng cô vẫn không đáp lại.
Người đàn ông chật vật người toàn bùn đất và mồ hôi đi đến bên chiếc giường kiểu công chúa châu u không nhuốm bụi trần, bàn tay thô ráp vén bức màn:-
Cô gái có mái tóc gợn sóng và chiếc váy ngủ màu trắng lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt đang ngủ yên bình và bất động.
"Nhóc con! Em dám chơi trốn tìm với anh! Muốn bị đánh đúng không?! Đừng giả bộ ngủ! Anh đánh m.ô.n.g em! Đồ hư đốn!" Anh cúi thấp đầu nhìn Diệp Kiều như đang ngủ thiếp đi, trầm giọng nói, giọng nói uy nghiêm giống như đang dạy dỗ trẻ hư.
Mấy ngày anh không nhắm mắt, hốc mắt khô khốc rốt cục có chút ấm áp, không khô như vậy.
"Diệp Kiều Kiều! Em có nghe thấy không! Đứng dậy đi!" Anh lại quát, giọng rất lớn rất đáng sợ nhưng bà Lục vẫn ngủ, không nhúc nhích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-545.html.]
Lãnh Dao, Diệp Thành, Đại Ngốc đứng ở ngoài cửa nghe rõ tiếng gầm gừ của Lục Bắc Kiêu, tất cả đều nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, sao họ không rõ Diệp Kiều không đang giả vờ ngủ...
Nhưng cô không bị tan thành tro bụi, không bị c.h.ế.t vì hít phải khí độc đã là may mắn rồi!
Mái tóc xoăn của cô hất lên yên lặng ngủ, lông mi dài giống như một cái quạt, môi đỏ, mặc áo tơ tằm kiểu cao cổ bằng ren màu trắng, giống như búp bê.
Bàn tay người đàn ông thô ráp dính vết bẩn thăm dò về phía mũi cô, hơi thở yếu ớt chứng tỏ cô còn sống.
Ngày đó cô nói nổ s.ú.n.g tự sát, không có vết thương ở đầu, vì vậy sau khi cô b.ắ.n camera thì không tự sát!
Ngày ấy dù ngoài miệng Diệp Kiều nói muốn tự sát nhưng trong lòng không muốn. Phát s.ú.n.g thứ hai cô tiện tay b.ắ.n vì muốn Lục Bắc Kiêu và mọi người nghĩ là cô tự sát, để họ không chịu c.h.ế.t đi cứu cô!
Nào biết được đột nhiên sàn nhà mở ra, trước khi nổ tung cô đã ngã xuống!
"Bé cưng... Sợ anh giận, sợ anh đánh vào m.ô.n.g đúng không? Ngoan, vừa rồi anh cố ý hù dọa em thôi, em đừng sợ, mau tỉnh lại đi, chúng ta về nhà!" Anh ngồi xuống bên giường nhìn cô ngủ say nhỏ giọng nói, giọng nói nhẹ nhàng mà run rẩy.
Bà Thái vẫn bất động nằm đó, không để ý đến anh.
Bàn tay thô ráp xoa lên khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp của cô, cảm nhận nhiệt độ trên làn da cô. Cảm xúc trơn nhắn chân thực kia, anh cong môi: "Em còn là tốt rồi, anh thỏa mãn, thỏa mãn!"
Lãnh Dao đi đến bên cạnh mép giường thấy Diệp Kiều nằm im, trên đầu không bị thương giống như đang ngủ thiếp đi, cô vừa vui vừa buồn.
DTV
"Trung tá Lục, chúng ta đưa cô ấy về thành phố J đi! Việc cấp bách nhất là đưa cô ấy đến bệnh viện, đừng chậm trễ thời gian nữa!" Lãnh Dao khuyên nhủ.
Lục Bắc Kiêu gật gật đầu, anh cũng không mất lý trí, cũng không rơi một giọt nước mắt.
"Các anh không được phép đưa cô ấy đi!" Người tên Tiểu Thất gia kia chạy tới đứng ở cửa phòng bị Diệp Thành và Đại Ngốc ngăn lại, Diệp Thành nắm chặt cổ áo anh ta.
"Thành thật khai báo cậu phát hiện ra cô ấy ở đâu?! Tại sao đưa cô ấy đến đây? Cậu biết cô ấy là ai không?!" Tuy có thể thằng nhóc này đã cứu được em gái lớn của anh nhưng sau khi thằng nhóc này cứu được Diệp Kiều tại sao không báo cảnh sát, không đưa đến bệnh viện còn để cô ở đây!
Nếu không có Lãnh Dao thì không biết tìm Diệp Kiều thế nào, bọn họ đã lật tung cả khu rừng lên cũng không tìm thấy cô, còn tưởng rằng cô bị nổ tung hoặc bị trôi ra biển!
Hiện tại còn không cho họ đưa cô đi! An tâm cái gì?!
Không phải bảo Hứa Nghị giữ lấy cậu ta tra hỏi sao, sao đã chạy tới đây rồi?!
"Diệp đội, thằn nhóc này quá quá lạ kỳ! Chúng tôi đều bị cậu ta đánh ngã!" Hứa Nghị vịn cầu thang bò lên, trên mặt có vết bầm vừa bị đánh, đi tới cửa thở hổn hển nhìn Diệp Thành.
!!!
Diệp Thành nhìn Hứa Nghị lại nhìn xuống thằng nhóc gầy yếu bị anh níu cổ áo, hoàn toàn không tin cậu ta có thể đánh lại được đám Hứa Nghị!
Tiểu Thất gia ghét bỏ nhìn bàn tay bẩn của Diệp Thành, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh làm bẩn quần áo của tôi rồi!"
"Mẹ nó rốt cuộc cậu có nói thật không?! Cậu tên là gì?" Diệp Thành hung tợn nói.
Diệp Thành đang hỏi đột nhiên cánh tay bị cậu ta giữ lấy, định ném anh qua vai, điều không bình thường chính là khổ người và cân nặng của anh có thể gấp đôi cậu thế, thế mà thực sự bị thằng nhóc này quật ngã!
Lúc Tiểu Thất gia định ra tay thì thấy Lục Bắc Kiêu ôm Diệp Kiều ra. Cậu ta lập tức buông Diệp Thành ra, quay người, "Không được đưa cô ấy đi! Tôi không cho phép!"
Cậu trai dáng người cao gầy trừng mắt nhìn Lục Bắc Kiêu, giậm chân lớn tiếng hét lên, giống như mệnh lệnh, dáng vẻ lại rất bốc đồng!
Khóe mắt cậu ta có hơi đỏ, ánh mắt rơi vào mặt Diệp Kiều được bọc trong chăn bị Lục Bắc Kiêu ôm ngang.
Lục Bắc Kiêu nhìn chàng trai hoàn toàn xa lạ trước mặt như thể anh ta mất trí, trong lòng anh và Diệp Thành, nếu hôm nay không có Lãnh Dao giúp đỡ thì sợ là họ sẽ không tìm thấy Diệp Kiều!
"Mẹ nó cậu là cái quái gì mà muốn chiếm lấy vợ của tôi?" Người đàn ông mặt không đổi nói với vẻ khinh thường và chán ghét, anh hoàn toàn không để chàng trai này vào mắt!
Thậm chí lười nhìn cậu ta thêm một chút!
"Là tôi cứu cô ấy!" Dáng vẻ Tiểu Thất gia tức giận đến mức nắm c.h.ặ.t t.a.y .
"Nếu cậu cứu cô ấy là có tư cách chiếm lấy cô ấy sao?!" Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói.
"Tôi đang..." Tiểu Thất gia muốn nói lại thôi, vẻ mặt bất mãn.
"Tôi không quan tâm cậu là ai! Cô ấy là vợ của Lục Bắc Kiêu tôi!"
Mỗi câu mỗi chữ đều chắc chắn! Lục Bắc Kiêu nói xong thì không để ý đến cậu ta nữa.
"Lục đội! Quản gia nói cậu ta tên Dạ Thát!" Vô Ảnh cũng vừa bị quật ngã lúc này mới tới báo cáo với Lục Bắc Kiêu. Ánh mắt của cô ấy rơi vào Diệp Kiều thấy cô vẫn còn sống, trong lòng cô ấy cũng dễ chịu chút.
Cái gì Dạ Thất Bát, anh không quan tâm cậu ta là ai, anh chỉ quan tâm cậu ta cứu Diệp Kiều thé nào! Tại sao đưa cô đến đây!
"Các cậu thẩm vấn rõ ràng cho tôi! Nếu cậu ta không nói, dạy dỗ cho cậu ta nói mới dừng!" Anh trầm giọng nói rồi ôm Diệp Kiều đi, anh không rảnh để ý đến thằng nhóc này.
Dạ Thất muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại dừng lại. Cậu ta đứng đó trơ mắt nhìn Diệp Kiều bị Lục Bắc Kiêu ôm đi, trái tim như thắt lại.
"Các anh nhanh ra khỏi chỗ tôi ngay, nếu không tôi sẽ không khách sáo!" một lúc lâu cậu ta mới định thần lại, lạnh lùng nói với đám người Diệp Thành, xoay người rời đi.
Diệp Thành tiến lên muốn đánh cậu, cậu tùy tiện né đi bước nhanh rời đi mất. Lúc đám Hứa Nghị đuổi theo thì cậu đã biến mất.
Lục Bắc Kiêu ôm Diệp Kiều suốt chặng đường không buông xuống giây phút nào. Tạp âm trên máy bay trực thăng rất lớn người bình thường không ngủ nổi, bà Thái lại ngủ đến yên ổn, sợ cô bị ồn anh còn nhét bông gòn vào tai cô.
Biết rõ cô bị thương do khí hóa sinh mới thành thế này, anh lại cho rằng cô ngủ.
Anh đã kiểm tra kỹ, cô không bị chấn thương gì, chỉ bị xây xát một ít da, đã bôi thuốc.
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, không hề rời đi.
Cô không nhìn anh, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
"Nhóc con, anh biết rồi em quá mệt mỏi, em gánh lấy đau khổ kiếp trước còn kiếp này cứu người này người kia! Em cho rằng anh biết những chuyện kia sẽ ghét em? Hận em? Em có ngốc không hả!"
"Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon, ngủ đủ rồi tỉnh lại. Anh hứa sẽ không đánh m.ô.n.g em!" Anh nhẹ giọng thì thầm vào tai cô và cứ thế nói suốt đoạn đường.
Anh nhớ cô mỗi lần gặp phải khủng hoảng kinh doan đều thích nằm sấp trên ngủ một giấc.
--
"Ông Lục, hệ thống thần kinh trung ương của bà Lục bị tổn thương nghiêm trọng. Ông biết độc tính của k2-3 mà, cô ấy còn sống chúng tôi đã thấy là kỳ tích! Đương nhiên chúng tôi vẫn mong chờ một phép màu lớn hơn nữa."
Chuyên gia khoa giải phẫu thần kinh và Lục Bắc Kiêu bây giờ đang bên ngoài phòng bệnh, cách lớp kính nhìn Diệp Kiều trong phòng bị cắm nhiều ống khác nhau, bác sĩ đang nói chuyện với anh.
Không muốn đả kích anh nên nói tin vào kỳ tích.
Trên thực tế, nào có nhiều kỳ tích đến vậy!
Cách đó không xa, Đường Thiếu Đình một tay đang băng bó treo lên đi về phía này.
Lục Bắc Kiêu người luôn ngang ngược và chiếm hữu đối với Lục Bắc Kiêu thấy Đường Thiếu Đình nhìn Diệp Kiều qua lớp cửa kính không những không ghen mà còn gọi anh a vào thăm cô!
Bản thân anh lên sân thượng hút thuốc lá....