Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 543
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:02
Lượt xem: 13
Cho dù là Diệp Thành hay Đại Ngốc, hay từng đội viên đều có thể cảm nhận được nỗi đau thấu tim gan với hi sinh của Diệp Kiều. Chỉ có mình Lục Bắc Kiêu, anh không cảm nhận được. Ở thành phố J trời mưa nhẹ, sương mù mịt, lớp sương mù ấy bao trùm lấy trái tim anh, tâm trạng và cảm xúc hỗn độn.
Quay về căn cứ, anh thay quần áo và đi tắm giống như khi làm nhiệm vụ trở về lúc trước. Anh rửa đi vết m.á.u trên người, trên người anh còn dính m.á.u của Bọ cạp độc, những vết m.á.u này nhanh chóng xuống cống thoát cống thoát nước...
--
Thủ lĩnh của tổ chức khủng bố Quốc tế K2 Bọ cạp độc đã được giải quyết, nhưng nghe tin Diệp Kiều đã chết, tâm trạng tư lệnh Lục rất nặng nề! Sao con dâu của cô có thể chết?! Ông đích thân đến đại đội đặc chủng hỏi thăm tình hình cặn kẽ.
Trong phòng họp, bầu không khí nghiêm trọng, đám đàn ông sắt thép không sợ trời không sợ đất cúi thấp đầu.
Diệp Thành cũng ngồi ở trong đó, vừa nghe tin Lão Thái nói chi tiết về lần hành động này cũng mới tin em gái lớn của anh đi rồi, ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không có!!
"Diệp Kiều sắp xếp gián điệp bên cạnh Bọ cạp độc thế nào?! Chuyện này lúc trước các cậu không biết chút nào?" Tư lệnh Lục trầm giọng nói, đúng lúc cửa phòng họp bị đẩy ra, Lục Bắc Kiêu mặc quân trang đi đến.
"Cô ấy chính là Queen!" Tư lệnh Lục nghĩ là con trai sẽ nổi điên, lúc này nhìn anh mặt không hề có cảm xúc, bình tĩnh nói.
Tư lệnh Lục mặc quân trạng khẽ giật mình, gián điệp Queen tầm mười năm trước báo tin cho Lục Bắc Kiêu lại chính là Diệp Kiều!
" Đường Thiếu Đình là nội gián mà em ấy đã sắp xếp bên cạnh Bọ cạp độc vào 20 năm trước! Em ấy để Đường Thiếu Đình giúp em ấy giúp chúng ta, hình như em ấy đã biết trước Bọ cạp độc sẽ trả thù Huyết Lang nên để Đường Thiếu Đình theo dõi. Chỉ cần bên Bọ cạp độc có hành động thì Đường Thiếu Đình sẽ báo tin cho em ấy!" Diệp Thành trầm giọng nói, "Mấy năm trước lúc Đại Ngốc suýt nữa bị b.o.m nổ chết, em ấy đã biết mục tiêu kế tiếp là Hà Phong, lại đến tôi... Tôi và Đường Thiếu Đình cũng không rõ sao em ấy biết trước được những chuyện này!"
"Lần này người c.h.ế.t hẳn là tôi. Trong phòng khí độc, người b.ắ.n và tự sát phải là tôi.” Lục Bắc Kiêu bình tĩnh nói, anh nhắm mắt, hai tay rũ hai bên cạnh người nắm chặt thành quyền.
Cô biết lần này anh sẽ chết, còn biết anh sẽ c.h.ế.t thế nào cho nên đã c.h.ế.t thay ah!
Đột nhiên anh rất hận Diệp Kiều!
Hận cô tự cho mình là đúng c.h.ế.t thay anh!
Yêu nhau nhiều năm như vậy mà cô còn không hiểu rõ anh, còn làm ra chuyện c.h.ế.t thay ngu xuẩ này!
Lúc trong bệnh vện lần anh bị thương đó, cô còn nghéo tay với anh, muốn bên nhanh đến đầu bạc răng long!
Thế mà cô lại đi trước anh!
Chắc chắn cô muốn anh đánh vào m.ô.n.g cô rồi!
Anh rất muốn bắt cô, đánh m.ô.n.g cô ở ngay trước mặt mọi người!
Để cô xấu hổ!
Trong phòng họp im lặng, mọi người vừa nghi ngờ lại vừa tiếc nuối Diệp Kiều!
--
Lục Tiểu Cổn tóc ướt sũng ôm Tia chớp đứng ngoài cửa phòng làm việc của đại đội đặc chủng. Cậu bé thở hổn hển, Tia chớp há mồm thở dốc, bọn họ trốn từ trường học ra đại đội đặc chủng. Cậu nhìn cha đi từ bậc thanh xuống, phía sau là Diệp Đại Thành Tử đang lau nước mặt.
"Cha, Diệp Kiều đâu rồi?" Thấy Diệp Thành đang khóc, Lục Tiểu Cổn cau mày.
Lục Bắc Kiêu bình tĩnh nhìn Lục Tiểu Cổn, không nói gì.
"Cậu, mẹ cháu đâu rồi?" Lục Tiểu Cổn đành phải hỏi Diệp Thành.
Diệp Thành nhìn Lục Tiểu Cổn đã tám tuổi, nghe cậu bé nói, gã đàn ông ba mươi mấy tuổi không ngăn được nước mắt, vội quay lưng đi.
Lục Tiểu Cổn lại nhìn cha, lấy một cái USB từ trong túi áo đồng phục ra đưa cho anh, "Trước khi Diệp Kiều đi đã tìm con, mẹ nói nếu mẹ xảy ra chuyện gì , bảo cha đừng đau khổ, đây là nợ kiếp trước mẹ đã nợ cha!"
Kiếp trước cô nợ anh?!
Nói chuyện ma quỷ gì vậy!
Lục Bắc Kiêu cúi đầu nhìn chiếc USB trong tay Lục Tiểu Cổn!
"Đây là USB của Diệp Kiều, bên trong có thứ mẹ viết. Mẹ nói mẹ viết tiểu thuyết, con cảm thấy không giống lắm, giống chuyện thật hơn." Lục Tiểu Cổn nhìn cha không cảm xúc, nói nghiêm túc.
Diệp Kiều thực sự đã xảy ra chuyện gì.
Cậu không ngốc, Diệp Đại Thành Tử còn khóc.
Lục Bắc Kiêu nhận lấy chiếc usb trong tay con trai, trái tim người đàn ông như ngừng đập, cũng không tò mò cô viết gì, không tò mò chút nào.
Anh giận cô, hận cô, chỉ muốn đánh vào một cô trút giận!
Nhưng mẹ nó anh đi đâu để đánh cô đây?!
"Cha, Diệp Kiều rốt cuộc mẹ thế nào rồi?" Lục Tiểu Cổn nhịn không được lại hỏi.
"Con. Mẹ con:-"
"A Kiêu!" Diệp Thành vội vàng tiến lên ngắt lời Lục Bắc Kiêu, anh ta không đành lòng làm tổn thương trái tim của đứa trẻ, Lục Tiểu Cổn mới tám tuổi!
Cậu bé vẫn còn là trẻ con, sao chấp nhận được cú sốc mẹ đã mất rồi?!
Lục Bắc Kiêu lại đẩy Diệp Thành ra, quỳ một gối xuống trước mặt con trai và dùng hai tay ôm lấy vai cậu: "Con trai của Lục Bắc Kiêu tôi phải là một người đàn ông xuất chúng đầu đội trời chân đạp đất, co được dãn được! Lục Chiến Qua, con nói có đúng không?"
Lục Tiểu Cổn nặng nề gật đầu, bình tĩnh nhìn ch.
Diệp Thành lại quay lưng đi.
"Lục Chiến Qua, vì cứu cha nên mẹ con đã chôn thây trong biển lửa, tan thành tro bụi!" Lục Bắc Kiêu nhìn con trai, bình tĩnh nói.
"Lục Tiểu Cổn! Cháu đừng nghe cha cháu nói bậy! Mẹ cháu không chết! Chờ cháu và Lục Tiểu Vũ trưởng thành rồi, mẹ cháu sẽ quay lại!" Diệp Thành sợ Lục Tiểu Cổn không chịu nổi cú sốc như vậy, tiến lên lớn tiếng nói.
Cơn mưa nhỏ vẫn tí tách rơi xuống đất, sắc trời đã muộn, hai người đàn ông và một cậu bé, một con chó, bức tranh tĩnh lặng.
Lục Tiểu Cổn nhìn Lục Bắc Kiêu với vẻ không tin, cau mày, "Cha, Diệp Kiều nói mẹ sẽ quay lại! Mẹ chưa từng thất hứa với con! Mẹ không dám không quay về!"
Cậu bé tám tuổi, với giọng nói ngang ngược, vẻ mặt kiên định chứ không khóc lóc đau khổ...
Có lẽ cậu bé vẫn không hiểu cái c.h.ế.t có nghĩa là gì!
DTV
Lục Tiểu Cổn như vậy khiến Diệp Thành càng thêm đau lòng, "Đúng! Em ấy dám không quay lại sao!"
Diệp Thành tự lừa mình dối người.
Một chiếc Audi màu trắng chạy tới, xe vừa dừng lại, Hoa Nhụy xuống xe chạy về phía Diệp Thành. Diệp Thành nhìn Hoa Nhụy một năm đã không gặp thì giang hai tay ra, hai người ôm chặt lấy nhau. Hoa Nhụy ôm chặt Diệp Thành, hít lấy hơi thở trên người anh, nước mắt rơi như mưa.
Những giọt nước mắt đó đã chảy vì Diệp Kiều.
"Em nên ngăn cô ấy lại, không nên để cô ấy đi! Cô ấy biết rõ mình sẽ bị ông trời phạt còn muốn đi cứu các anh..." Hoa Nhụy khóc nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-543.html.]
Diệp Thành vẫn không hiểu ý của cô.
Lục Bắc Kiêu dẫn Lục Tiểu Cổn và Tia chớp đến bãi đỗ xe. Đám Lăng Khiếu không yên lòng chạy xe theo sau anh, sợ lúc anh lái xe mất tập trung sẽ gây tai nạn. Kết quả anh vẫn lái xe về thuận lợi.
Lục Tiểu Vũ bị lính của lão tư lệnh Lục đưa tới Tứ Hợp Viện.
"Cha, trong mì không có muối! Diệp Kiều không ở nhà, cha nấu cơm không nghiêm túc gì, lừa chúng con!" Lục Tiểu Vũ nhìn bát nước lèo trong veo trước mặt, tức giận nói.
Cha thật bất công!
Lúc làm mì cho me thì đều là canh gà, còn thêm trứng chần nước sôi, rau, sườn lớn!
Mà làm cho bọn họ đến cả muối cũng không cho!
"Ai nói thế?! Để cha làm lại cho con!" Không có muối? Tại sao anh nếm không ra.
Anh nói xong rồi rời khỏi nhà chính, vừa đi ra thì thấy đèn xe ở cổng, bà Đỗ đang vội vàng đi vào, nhìn thấy con trai mình lặng lẽ đứng ở sân, mắt bà đỏ hoe!
Con trai đang đau khổ và c.h.ế.t tâm có đúng không?!
"Ngài tới rồi à, mẹ vào trong nhà chơi với hai đứa nhỏ đi, con đi nấu cơm cho lũ nhỏ!" Anh lễ phép gật đầu với bà Đỗ rồi đi vào phòng bếp.
Bà Đỗ nhìn con trai như vậy thì tim như bị bóp chặt thành một quả bóng nhỏ, nghĩ đến Diệp Kiều càng đau thấu tim gan hơn!
Bà không dám tin đứa con dâu được ví như báu vật sống của bà đã không còn, thậm chí không còn một mảnh xương!
Lục Bắc Kiêu lạnh nhạt nhìn bà Đỗ đang chực khóc kia một chút, đi vào phòng bếp.
Bà Đỗ đi vào nhà chính, nhìn thấy cháu trai và cháu gái quý giá của mình, lòng bà đau đến không thở nổi.
"Bà nội, bà sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?" Lục Tiểu Vũ quan tâm hỏi thăm.
Bà Đỗ vội vàng lắc đầu, bà đâu nhẫn tâm dám nói cho Lục Tiểu Vũ biết chuyện mẹ của cô bé. Bà ngồi trong ghế sopha ôm Lục Tiểu Vũ, nhẹ thở dài.
Chỉ chốc lát sau mùi khét lẹt thoang thoảng trong bếp, bà Đỗ hoảng sợ vội đứng dậy bước nhanh ra khỏi nhà chính đi về phía phòng bếp, thấy ngọn lửa trong chảo bốc lên nghi ngút. Còn con trai cưng của bà đứng bất động ở đó, ngoảnh mặt làm ngơ.
Bà Đỗ sống sung sướng an nhà đã quen vội qua tắt bếp đi rồi cầm nắp đậy lên chảo, ngọn lửa bén vào tay làm bà đau rát, nhưng nỗi đau này làm sao có thể so sánh được với nỗi đau lòng của bà?!
Lúc này Lục Bắc Kiêu mới tỉnh táo lại.
"Con trai! Mẹ biết trong lòng con khó chịu, khó chịu thì con cứ thể hiện ra đừng giấu trong lòng! Con như vậy sẽ ngã quỵ mất!" Bà Đỗ nắm lấy cánh tay của Lục Bắc Kiêu, ngẩng đầu nhìn anh rồi nói. Giọng bà khàn khàn, nước mắt đã chảy dài trên mặt.
Sắc mặt Lục Bắc Kiêu rất đen, vẻ mặt bình tĩnh, "Ai nói con khó chịu?! Con rất ổn! Không phải Diệp Kiều muốn con khó chịu, muốn con cảm động sao? Mẹ nó con không để ý muốn của cô ấy thành hiện thực! Con để cô ấy hối hận! Người phụ nữ ngu ngốc!"
Sau khi xảy ra chuyện, vốn anh vẫn im lặng lúc này hét lên, cuối cùng cảm xúc cũng d.a.o động!
Thấy con trai như vậy, bà Đỗ càng buồn hơn, nhìn anh bước ra khỏi phòng bếp.
"Kiều Kiều à! Con mau trở lại đi! Nó sẽ điên mất! Con mới là mạng sống của nó!" Bà Đỗ ngửa đầu nhìn nóc nhà, khóc nói.
Bà hiểu rõ con trai mình!
Mong có một phép màu nào đó xảy ra, con dâu yêu của bà không chết, bình an trở về!
--
Trong phòng làm việc, cửa bị khóa trái, người đàn ông đang hút thuốc và một ổ USB được cắm vào cây máy tính.
Có rất nhiều thư mục trên màn hình máy tính.
Có kế hoạch kinh doanh của cô, ảnh của Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ, ảnh của cô và anh, ảnh gia đình được xếp vào từng mục riên.
Ngoài ra còn có phim tải về, phim truyền hình và tiểu thuyết. Hầu hết phim đều là phim tình yêu, tiểu thuyết phần lớn là ngôn tình H văn, bà Lục ngoài 30 tuổi rồi vẫn còn theo đuổi những sở thích khi còn học đại học!
Có một thư mục không tên, sau khi anh mở ra, bên trong có một file word.
Anh mở ra, tay phải di chuột, điếu thuốc thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, khói thuốc bay lơ lửng, đôi mắt bình tĩnh dần trở nên sâu thẳm vì những dòng chữ trên đó.
Bước ra khỏi nghĩa trang liệt sĩ, bị tên khốn nạn đụng xe chết, mở mắt ra là khuôn mặt điển trai khó quên hiện ra, bàng hoàng, xúc động, đau lòng ... Mọi cung bậc cảm xúc đan xen. Tôi khóc không ngừng, nghĩ đây là thiên đường và đã gặp lại anh!
Nghe anh nói, nghe tiếng phát ra từ radio, tôi mới hiểu được sau khi tôi c.h.ế.t đã uay trở lại ngày 20 tháng 7 năm 1995! Quay lại khoảng thời gian mà tôi chưa thực sự gặp nah!
Tôi trùng sinh... Diệp Kiều tôi còn sống....
Kiếp trước Diệp Kiều ngu ngốc, bị một đôi nam nữ chó má khốn nạn làm hại vào tù, sau ra ra tù bị đ.â.m c.h.ế.t đã trùng sinh!
Sau khi sống lại, mở mắt ra đã nhìn thấy anh đầu tiên, Lục Bắc Kiêu.
Kiếp trước tôi không yêu chồng mình, luôn cố gắng hết sức để ly hôn với anh ấy! Cho đến ngày tôi c.h.ế.t mới biết, anh luôn yêu tôi hết lòng! Còn anh đã hi sinh trong một lần làm nhiệm vụ, năm đó tôi đang ở tù!
Nhìn thấy anh, tôi rất muốn ôm anh khóc to, nói cho anh ấy biết tôi cố gắng yêu anh thật tốt, và xin anh tha thứ cho những điều ngu ngốc mà tôi đã làm trước đây! Nhưng anh không nhớ kiếp trước ...
Lúc anh 21 tuổi là một tên lưu manh xấu xa, tài năng lộ rõ! Nhìn anh, tôi đã thề trong lòng kiếp này sống lại nhất định phải yêu anh, không bao giờ phụ lòng anh!
Có lẽ do số phận tiền định ở kiếp trước, dường như anh đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên sau khi tôi tái sinh.
Nhìn thấy cái này, Lục Bắc Kiêu tắt thuốc, có ý thôi thúc đọc tiếp trang tài liệu này!
Anh không tin đây là chuyện thật, anh không tin rằng con người có thể tái sinh sau khi chết, và anh không tin rằng kiếp trước Diệp Kiều không yêu anh, còn muốn ly hôn với anh!
Bệnh thần kinh!
Cô bị bệnh tâm thần nên mới hoang tưởng ra những cái này!
Nhưng anh giống như bị điên tiếp tục đọc....
Cô viết sau khi sống lại về nhà cứu cha nuôi thế nào, lại đến thành phố N tìm anh trai Kiều Thiêm, còn giúp đồng chí Đỗ Quân giữ đất!
"Điều khiến tôi khiếp sợ chính là đứa bé chỉ sống trong bụng tôi khoảng bốn tháng ở kiếp trước, Lục Tiểu Cổn đã theo tôi đến rồi! Thằng bé tồn tại dưới dạng sóng vô tuyến, chỉ có thể nói chuyện với tôi, tôi không thể nhìn thấy. Sâu trong lòng tôi đầy áy náy, kiếp trước trời xui đất khiến để tôi ở bên Lục Bắc Kiêu, tôi không yêu anh, sau khi mang thai Lục Tiểu Cổn thì luôn ghét bỏ con, ngóng trong con sảy đi, gọi con là cút nhưng luôn không cút. Sau đó Lý Vận hại tôi té ngã, Lục Tiểu Cổn đã không còn nữa... Khi đó tôi mới hiểu được cái gì gọi là mất đi mới thấy trân trọng! Kiếp trước tôi không xứng là mẹ, khốn nạn như thế nhưng Lục Tiểu Cổn vẫn theo tới, hơn nữa đến là để bảo vệ người mẹ này! Điều này khiến tôi càng áy náy, càng thấy có lỗi với con hơn! Tôi không xứng để được thằng bé bảo vệ, cũng không xứng để được Lục Bắc Kiêu yêu! Họ càng yêu tôi, trong lòng tôi càng xấu hổ, cũng thường xuyên thề trong lòng kiếp này nhất định sẽ yêu thương họ nhiều, không phụ lòng họ!"
Nhìn thấy cái này, Lục Bắc Kiêu châm một điếu thuốc khác, ngón tay cầm điếu thuốc khẽ run lên.
"Kiếp trước Huyết Lang, các đồng đội của anh người c.h.ế.t người bị thương, kiếp này tôi nên giúp họ thế nào? May có Lục Tiểu Cổn, con biết mọi người hi sinh thế nào. Người đầu tiên chúng tôi cứu là Lão Thái, tôi bảo Lục Tiểu Cổn gửi tin cho cha thằng bé vào máy nhắn tin, Lục Tiểu Cổn có năng lực đặc biệt, Anh Kiêu cũng không tra được là chúng tôi..."
Nếu như nói lúc trước anh còn không tin Diệp Kiều đúng là tái sinh thì khi đọc cái này, anh không thể không tin...
Mùa hè năm 1995 đó, sau khi cô bị cảm năng, không phải cô có siêu năng lực mà là cô được tái sinh, không phải là cô có thể đoán trước được tương lai, mà là rất nhiều chuyện đã xảy ra ở kiếp trước của cô. Cô và anh ở kiếp trước là vợ chồng nhưng cô không yêu anh, kiếp trước cô yêu tên khốn Thẩm Hi Xuyên đó. Bọn họ từng có con, lúc cô mang thai 4 tháng đã đẻ non sảy mất, đó chính là Lục Tiểu Cổn. Cho nên lúc trước cô mới rất cố chấp nói muốn sinh con trai, là Lục Tiểu Cổn!
"Kiếp trước tôi thật ghê tởm, tôi thường mắng chửi anh c.h.ế.t đi! Lục Tiểu Cổn nói, vì kiếp trước tôi không yêu cha thằng bé nên cuối cùng anh đã bị trầm cảm... Tôi chính là cọng rơm cuối cùng g.i.ế.c c.h.ế.t anh! Kiếp này tôi nhất định phải để anh sống vui vẻ, dù để tôi sống ít đi mười năm, hai mươi năm, hoặc là bắt tôi đổi mạng sống của mình cho anh, tôi sẵn sàng!
Anh không đọc tiếp nữa, gục đầu xuống ghế, nhắm mắt ...