Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 542
Cập nhật lúc: 2024-11-03 08:22:00
Lượt xem: 9
Chuyện Lục Bắc Kiêu gặp ở kiếp trước đang xảy ra với cô...
"Lục Bắc Kiêu!" Khuôn mặt của Diệp Kiều xuất hiện trên màn hình, cô nói to, mặt vô cảm, ánh mắt lại kiên định như đá!
"Diệp Kiều..." Giọng Lục Bắc Kiêu không lớn, giống như nỉ non, vốn người nên bị giam trong căn phòng đó là anh, tại sao lại thành cô chứ?
"Các anh đừng đến cứu em! Lục Bắc Kiêu, nếu như anh thực sự yêu em thì g.i.ế.c Bọ cạp độc, báo thù cho em! Tốt tốt!" Diệp Kiều hét lên, s.ú.n.g của cô nhắm vào huyệt thái dương của mình!
"Chị dâu!"
Đám Hứa Nghị nhìn màn hình, cùng hét lên!
Vô Ảnh chậy tới đúng lúc nhìn thấy Diệp Kiều giơ s.ú.n.g muốn tự sát!
DTV
Trong mật thất là khí độc K2: 3, một loại vũ khí sinh hóa có thể tàn phá cơ thể con người trong nháy mát! Bọn họ đi cứu cô thì chắc chắn sẽ phải chết!
"Diệp Kiều! Em bỏ s.ú.n.g xuống cho anh!" Giọng Lục Bắc Kiêu gào thét điên cuồng truyền đến. Diệp Kiều nhìn camera, ý thức của cô có chút hỗn loạn, những hình ảnh của kiếp trước lần lượt xuất hiện. Giờ khắc này, những gì cô trải qua chính là những gì anh đã từng trải qua ở kiếp trước.
"Anh Kiêu, muộn rồi! Anh Kiêu, mười mấy năm qua ở bên anh em đã vô cùng hạnh phúc, cảm ơn anh! Mang theo Tiểu Cổn và Tiểu Vũ! Anh nhanh đuổi theo Bọ cạp độc đi! Nhớ kỹ, g.i.ế.c Bọ cạp độc, báo thù cho em!" Để trả thù cho kiếp trước của chúng ta, cũng vì an toàn của cả thế giới...
Diệp Kiều nhắm hai mắt lại nói to, khí độc nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể cô. Trong cơ thể của cô đang có một sức mạnh chống lại khí độc.
Giống như đang chống lại vận mệnh.
Lục Bắc Kiêu anh dũng chưa từng biết sợ đến bây giờ không tin Diệp Kiều sẽ chết, anh không tin cô sẽ chết! Lục Bắc Kiêu không tin người phụ nữ của anh sẽ chết!
Anh phải đi cứu cô!
"Ầm", màn hình đen, Diệp Kiều làm hỏng camera, không đành lòng để Lục Bắc Kiêu thấy cô tự sát!
Lục Bắc Kiêu đang định bước thì một tiếng s.ú.n.g khác vang lên, anh dừng lại.
Trái tim bị xé rách, anh hiểu được tiếng s.ú.n.g này có nghĩa là gì.
Đao Ảnh và Kiếm Ảnh đã tìm được mật thấy đứng ngoài cửa cảm nhận được một luồng nhiệt kinh người, lập tức nằm sấp xuống, cửa mật thất bị nổ đến biến dạng nhưng không mở.
Nhiệt độ xung quanh bỗng tăng cao, viên đạn kích nổ khí cháy, nổ tung, bên trong mật thất giống như một cái lò thiêu ...
"Chị dâu!"
Đao Ảnh và Kiếm Ảnh vốn không quen Diệp Kiều, vỗ đất hét to!
"Diệp Kiều!" Tiếng đàn ông gào lên như tiếng dã thú rên rỉ, nhưng anh cũng không chạy về phía mật thất mà chạy về phía đường đi trên mặt đất. Hứa Nghị đi nước mắt nóng hổi rồi nhanh chóng đi theo.
Dường như anh biết con đường mà Bọ cạp độc chạy trốn, dọc theo cầu thang và lao thẳng lên nóc biệt thự, vừa lên tới mái nhà thì một cơn gió mạnh ập đến. Trên không là một chiếc máy bay trực thăng, quanh hông Bọ cạp độc buộc dây thừng nhanh chóng chạy trốn.
Hai mắt người đàn ông ửng hồng né tránh mưa đạn đang b.ắ.n về phía anh. Anh ôm s.ú.n.g bất chấp chạy về phía trước, vừa đi vừa nổ s.ú.n.g về đối phương, một phát s.ú.n.g b.ắ.n vào người Bọ cạp độc, Bọ cạp độc hét lên thảm thiết.
"Nhanh lên lên cao! Lên cao!" Ông ta sợ bị b.ắ.n vào lần nữa, không ngờ Lục Bắc Kiêu không c.h.ế.t cùng Diệp Kiều!
Lúc này Lục Bắc Kiêu b.ắ.n trúng dây thừng, Bọ cạp độc chỉ cảm thấy cơ thể của mình nhanh chóng rơi xuống, ông ta kêu thảm.
Lục Bắc Kiêu vội vàng vọt đến rìa mái biệt thự, Hứa Nghị lấy trong ba lô ra ống phóng tên lửa, nhanh chóng lắp ráp rồi b.ắ.n vào chiếc trực thăng, một phát khiến chiếc trực thăng vỡ vụn!
"Lục đội!" Bọn họ thấy Lục Bắc Kiêu nhảy ra khỏi biệt thự, nhanh chóng chạy tới!
Anh rơi xuống đất trước, hai tay ôm đầu gối cuộn người lại, cơ thể như quả cầu lăn trên mặt đất để tránh bị thương, sau khi tiếp đất thì nhanh chóng đứng dậy! Ánh mắt như chim ưng nhìn Bọ cạp độc ngã từ trên cao xuống không chết, vế thương chằng chịt chật vật bò dưới đất!
Không nhớ Diệp Kiều không có đau thương. Khóe miệng anh nở nụ cười tàn nhẫn, trong hai mắt ửng hồng chỉ có Bọ cạp độc, bọ cạp độc nên bị ngàn kiếm chém! Anh lấy s.ú.n.g ra ném xuống đất, áo lót cũng ném xuống đất! Hai tay siết chặt đi về phía Bọ cạp độc, từng bước đi đến như Diêm Vương muốn lấy mạng!
Bọ cạp độc đang chật vật bò quay đầu thấy Lục Bắc Kiêu tràn đấy sát khí đi về phía mình, sợ đến quay người ngồi dưới đất liên lục lui ra sau, hai chân ông ta đã gãy không thể nào chạy được.
Người đàn ông đầy sát khí, trên khuôn mặt màu đồng dính vài vết máu, hai mắt hồng hồng lộ ra vẻ tàn nhẫn sẽ khiến hắn sợ hãi!
Bò cạp độc sờ đến s.ú.n.g rơi dưới đất, lúc này Lục Bắc Kiêu nhanh chân vọt đến. Bọ cạp độc vừa giơ tay lên, chân anh mang ủng quân dụng nặng nề nhắm vào tay gã đá mạnh!
Tiếng xương gãy vang lên giòn tan, cổ tay Bọ cạp độc bị đá cong một góc 90 độ. Gã sửng sốt một chút mới cảm nhận được cơn đau thấu xương, khuôn mặt gã vặn vèo, "Lục Bắc Kiêu, mày b.ắ.n một phát s.ú.n.g g.i.ế.c tao đi!"
"Một phát s.ú.n.g g.i.ế.c ông, sao có thể?" Anh cười lạnh nói, tiến lên xoay người tóm Bọ cạp độc lên đ.ấ.m vào bụng gã, từng đ.ấ.m từng đấm!
Đám Hứa Nghị chạy tới nhìn anh đanh Bọ cạp độc chỉ thấy sung sướng!
Bò cạp độc như con rối bị Lục Bắc Kiêu nắm lấy đập vào thân cây, Bọ cạp độc rên rỉ đâu đớn, cơ thể từ trên cây ngã xuống.
Xương cốt trên người gã đã gãy nhiều cỗ, kẻ đứng đầu tổ chức khủng bố hoành hành hơn mười năm này, giờ phút này, giống như một con rối rút dây không chịu nổi một kích!
Chân Lục Bắc Kiêu đạp vào người Bọ cạp độc, mặt anh không biểu cảm, trong đầu đều là hình ảnh Diệp Kiều giơ s.ú.n.g tự sát, vì ngăn cản anh cứu cô nên cô đã tự sát....
Người phụ nữ ngốc này!
Bò cạp độc không nhúc nhích giống như đã chết, chỉ có mỗi lúc bị đá trong cổ họng hắn phát ra tiếng rên rỉ, nhắc nhở rằng gã còn thở!
Người đàn ông trả thù, rút
súng lục ra b.ắ.n vào đại ma đầu thời trước nằm trong đống cỏ, từng phát s.ú.n.g một cố ý không b.ắ.n vào chỗ quan trọng nhằm khiến gã đau, để gã cảm nhận nỗi đau đến mức sống không nổi!
Hứa Nghị, Lục Tốn, Lăng Khiếu, Thẩm Nguyệt, Cố Diễm cùng Tiểu Hàn nhìn Lục Diêm Vương hành hạ Bọ cạp độc, mặc dù việc này không đúng với chủ nghĩa nhân đạo nhưng tên khốn Bọ cạp độc không xứng nhận nhân quyền! Bọn họ cũng hiệu Lục Bắc Kiêu hận Bọ cạp độc thế nào! Trong lúc đó Hứa Nghị đưa mắt liếc nhìn ra hiệu với Lục Tốn, hai người lặng lẽ đi đến, lặng lẽ tới gần Lục Bắc Kiêu...
Cùng là đàn ông, học trò của anh, sao Hứa Nghị không hiểu rõ Lục Bắc Kiêu!
Cuối cùng Bò cạp độc tắt thở, kẻ cầm đầu tổ chức khủng bố làm đủ mọi việc xấu xa và phá rối hòa bình của thế giới, cuối cùng cũng c.h.ế.t dưới tay đặc công Trung Quốc!
Cô nhóc của anh, bé cưng, Diệp Kiều Kiều, bà Lục... Em xem, Bọ cạp độc c.h.ế.t rồi! Anh nghe lời em, g.i.ế.c gã báo thù cho em!
Nhìn Bọ cạp độc c.h.ế.t rồi, Lục Bắc Kiêu nói trong lòng.
Rồi sau đó tay phải của anh cầm khẩu s.ú.n.g lục từ từ nâng lên, anh biết rằng trong đó còn viên đạn cuối cùng.
Cô c.h.ế.t rồi, anh đi cùng, không có gì đau đớn.
Hứa Nghị đã đoán trước Lục Bắc Kiêu sẽ theo Diệp Kiều đã lấy báng s.ú.n.g đập vào gáy Lục Bắc Kiêu. Lúc anh ngã xuống, s.ú.n.g trong tay bị Lục Tốn cướp đi...
Lục Bắc Kiêu ngã xuống đất, đối với người thường mà nói bị Hứa Nghị đánh cú kia chắc chắn sẽ ngất đi, nhưng anh không phải người bình thường!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-542.html.]
Chỉ có cảm giác choáng váng và vô lực, lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng, bầu trời cùng ngọn cây quay cuồng. Hình ảnh Diệp Kiều giơ s.ú.n.g tự sát chuyển động không ngừng trước mặt, vẻ mặt cô không sợ...
"Lục đội, chị dâu dặn anh còn sống, chăm sóc tốt Tiểu Cổn và Tiểu Vũ!" Đám người Hứa Nghị nhìn anh ngã xuống đất, không nhìn thấy sướng vui giận buồn trên mặt anh, không biết an ủi thế nào. Lục Tốn mất một lúc lâu mới nói ra một câu.
Lục Bắc Kiêu không nói một câu, bất động, giống như một cái xác biết đi.
Một lúc lâu, anh đang nằm dưới đất đột nhiên ngồi dậy, đứng lên đi về phía biệt thự.
--
Ngoài cửa mật thật, sáu đội viên đang thay phiên nhau nổ s.ú.n.g về phía cửa mật thất. Dường như lửa trong phòng đã tắt, năm người b.ắ.n vô số lần cuối cùng b.ắ.n được một cái lỗ, Quỷ Ảnh lấy cưa điện ra chém.
Vô Ảnh ôm s.ú.n.g máy nổ s.ú.n.g không ngừng, hết đạn cô ấy lên đạp cửa, trút nỗi bất lực kia ra!
Trong đầu cô ấy đều là cảnh Diệp Kiều nổ s.ú.n.g tự sát lúc ấy, dáng vẻ anh dũng không sợ chết!
Quỷ Ảnh đẩy Vô Ảnh ra, cầm cưa điện cưa cửa, tia lửa bay khắp nơi!
Khi Lục Bắc Kiêu đi đến, cửa đã bị cưa điện cưa ra một đường to, đến điểm cuối cùng anh đi đến bỗng nhấc chân đạp. Miếng kim loại nặng nề rơi xuống, cửa cũng mở, một mùi cháy khét gay mũi bay ra, đám người hìn vào trong mật thất kia...
Vách tường nhuộm đen xám, trên mặt đất có tro bụi đen.
Nhưng không có t.h.i t.h.ể Diệp Kiều cháy như trong tưởng tượng của họ!
Ngoại trừ một chỗ đen xám, không có gì cả!
Lúc này tâm trạng các đội viên càng thêm nặng nề, bọn họ biết K2: 3 nổ là do phát s.ú.n.g kia, nhưng không ngờ uy lực lại lớn như vậy, có thể thiêu người ta thành tro bụi luôn!
Trên thực tế vũ khí sinh hóa trong một không gian kí có thể có uy lực như thế cũng hợp lý.
Từng người họ bỏ mũ xuống, gục đầu nặng nề mặc niệm...
Lục Bắc Kiêu đứng đó bất động nhìn đống tro tàn, người đàn ông cương nghị đứng thẳng mặt vẫn vô cảm, không có bi thương!
Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, anh quay người bước chân rời đi. Hứa Nghị nhìn Lăng Khiếu, Thẩm Nguyệt đưa mắt ra hiệu, bọn họ lập tức đuổi theo Lục Bắc Kiêu, sợ anh tự sát!
Vô Ảnh tiến lên muốn vào mật thất lại bị Hứa Nghị đẩy ra. Anh ta cởi khăn rằn ri vuông trên cổ xuống định nhặt đống tro kia lên, anh ta nghĩ đây là tro cốt của Diệp Kiều!
Nhiệt độ trong mật thất còn rất cao giống như lò sưởi, lại không cháy.
"Chị dâu..." Tiểu Hàn nhỏ tuổi nhất sau khi ngồi xuống, chàng trai cao lớn vừa mở miệng đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Mắt Hứa Nghị cũng ửng hồng, trong đầu nhớ lại cảnh lần đầu tiên anh ta và Diệp Kiều gặp nhau. Cô đã đánh anh ta đến hoa rơi nước chảy, khi đó trong đầu anh ta ghĩ, vợ Lục Bắc Kiêu đều đỉnh như thế, mẹ nó bản thân anh ấy đỉnh cỡ nào!
"Tôi thấy không giống tro cốt..." Ngón tay Lục Tốn nhẹ nhàng quét tro đen trên mặt đất, cau mày.
"Dĩ nhiên không phải tro cốt, bởi vì tro cốt chị dâu bị đốt hết rồi! Vũ khi sinh hóa đó anh em!" Hứa Nghị kiềm chế nghẹn ngào trong giọng nói, nhấn mạnh.
Lúc này một vài đặc công chạy về phía này, đi đầu là sư thúc của bọn họ, Đại Ngốc!
"Trần đội, chị dâu chị ấy đi rồi... Tàn thành tro bụi..." Tiểu Hàn khóc nói với Đại Ngốc!
Đại Ngốc không nói gì chỉ nhìn đống tro tàn kia, trong đầu đều hiện lên hồi ức với Diệp Kiều, Tiểu Kiều xinh đẹp tươi tắn luôn thích trêu chọc anh sao có thể c.h.ế.t được?
Đại Ngốc vẫn cởi mũ xuống cầm trong tay trái, hai mắt anh đỏ lên nhìn mật thất. Trên đường tới anh đã nghe nói Diệp Kiều xảy ra chuyện!
Tiểu Kiều, sao em có thể ngốc như thế?!
Nghĩ đến năm đó nếu không phải gián điệp của Diệp Kiều là Đường Thiếu Đình báo tin thì anh đã bị nổ c.h.ế.t từ lâu rồi. Tim Diệp Kiều thắt lại, lệ lưng tròng!
"Tôi không tin cô ấy c.h.ế.t như thế! Các cậu mau tìm đi trong mật thất này có đường ra khác không! Liệu có phải Tiểu Kiều trốn đi không! Cô ấy thông minh như vậy!" Ở trong lòng Đại Ngốc, Diệp Kiều như Hoàng Dung trong truyện "Anh hùng xạ điêu", mãi mãi tươi sáng, thông minh, người nhanh trí như cô ấy sao có thể c.h.ế.t được?!
"Trần đội, chị dâu trúng khí độc lại tự sát, chị ấy trốn thế nào?" Tiểu Hàn khóc nói sự thật.
Trong đáy lòng Đại Ngốc cũng rõ ràng hững gì mình nói đều là tự lừa dối bản thân, Tiểu Kiều dù sao cũng không phải là thần, cô ấy chỉ là người thường! Vũ khí sinh hóa đáng sợ như vậy, người bình thường hít một chút có thể mất mạng!
Cô lấy đâu ra năng lực trốn đi được?!
Nhưng Hứa Nghị đã bắt đầu tìm trong mật thất, cầm báng s.ú.n.g gõ gõ vào vách tường xem có chỗ trống nào không, những người khác cũng làm vậy giống anh!
Đại Ngốc ính toán theo công thức hóa học của K2-3 và thể tích của căn mật thất, liệu thế năng và uy lực mà nó sinh ra có thể khiến người ta thành tro bụi không, đáp án nhanh chóng xuất hiên, đáp án là : Có thể...
Hứa Nghị và những người khác thậm chí còn gõ xuống đất, họ không cảm thấy có bất kỳ chỗ trống nào, nhưng họ không bỏ cuộc và nhóm Quỷ Ảnh còn tiếp tục tìm kiếm sâu hơn dưới mặt đất ...
--
Máy bay trực thăng hạ cánh ở sân bay, một chiếc trực thăng khác cũng vừa hạ cánh, người đàn ông mặc quần áo bình thường và đeo kính râm xuống máy bay lúc nhìn thấy Lục Bắc Kiêu, vội vàng lên đón.
"Em rể, mẹ nó đừng nói với tôi cậu không g.i.ế.c c.h.ế.t Bọ cạp độc đấy. Nếu không ông đây khinh bỉ cậu!" Diệp Thành đi đến trước mặt Lục Bắc Kiêu, vẫn là dáng vẻ không đứng đắn không tim không phổi kia. Đương nhiên anh ta tin Lục Bắc Kiêu chắc chắn đã xử lý Bọ cạp độc!
Hang ổ của Bọ cạp độc đã bị tổ chức chống khủng bố và trường Hunter g.i.ế.c và khống chế, tất cả những nhà khoa học bị Bọ cạp độc khống chế quanh năm đều được giải cứu, số lượng vũ khí sinh hóa gây sát thương lớn đã bị tìm thấy!
Lục Bắc Kiêu mặt không biểu cảm, không để ý đến anh ta.
"Anh trai, nói gì đi. Một năm không gặp đây là vẻ mặt gì đấy, không chào đón anh rể cậu về sao? Đúng, tôi nói cậu nghe, em gái lớn của tôi đúng là thần, ngay cả chuyện tương lai em ấy cũng biết! Tôi phải nhanh hỏi em ấy một chút rốt cuộc mọi chuyện là sao!" Diệp Thành lại nói.
"Cô ấy c.h.ế.t rồi!" Lục Bắc Kiêu vẫn luôn im lặng bình tĩnh nói một câu.
Diệp Thành mặt đầy ý cười, nụ cười trên mặt cứng lại trong chớp mắt, "Lục Bắc Kiêu, mẹ nó cậu nói gì thế? Có phải hiểu lầm em gái tôi và Đình tử rồi không?! Tôi nói cậu:-"
Diệp Thành còn chưa nói hết, một sĩ quan đã đến bên cạnh anh ta ghé vào tai anh ta nói nhỏ. Lục Bắc Kiêu đã đi xa, đi phía sau anh là Lăng Khiếu và Thẩm Nguyên.
"Mẹ nó cậu nói bậy gì vậy?! Sao em gái tôi c.h.ế.t được?!" Diệp Kiều nắm chặt cổ áo của sĩ quan kia, đỏ mặt hung dữ rống lên.
"Cô ấy bị Bọ cạp độc nhốt trong mật thấy đầy khí độc, vì không để mọi người cứu mình nên cô ấy đã nổ s.ú.n.g tự sát! Tan thành tro bụi!"
Diệp Kiều nghe xong sửng sốt sau đó hét lên: "Không thể nào!"
Sao em gái của anh có thể c.h.ế.t được?!
Diệp Thành sắc mặt rối rắm, hai tay ôm đầu tựa hồ bị một đòn cực lớn, không thể tiếp nhận thậm chí anh không muốn tin là thật!
Anh vẫn đang chờ để nghe bí mật của cô...