Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 535
Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:15:35
Lượt xem: 10
Là tư lệnh Lục và lính của ông.
Diệp Kiều đi ra, cảnh vệ giữ ngoài cửa.
Trong phòng bệnh, Lục Bắc Kiêu hỏi tư lệnh Lục muốn hút thuốc, ngồi trên giường bệnh nhả khói, "Ông già, Diệp Kiều cậu ta không bị K2 không chế, ở lại K2 làm nội giasn!"
Anh trầm giọng nói với tư lệnh Lục mặc quân trang.
Lúc ấy anh chỉ vào tim mình cho Diệp Kiều, bảo anh nổ s.ú.n.g bởi vì trong túi áo bên trái của anh có điện thoại. Mặc dù anh không nghĩ điện thoại sẽ răn chắc như thế, nhưng đủ để giảm xóc uy lực của đạn, anh sẽ bị thương nhưng không c.h.ế.t được, cũng vì giúp Diệp Thành che đậy!
Lúc ấy Diệp Thành đã truyền đạt thông tin cho anh thông qua nét mặt. Nghề của bọn họ bản lĩnh gì cũng đã học qua, số lần chớp mắt, từng cái nhăn mày, hoặc một cái nhếch môi im lặng có thể truyền tải thông tin! Anh ấy nói anh ấy phải ở lại K2.
Anh lập tức hiểu ý của anh ta, nhanh chóng chỉ vào tim mình, Diệp Thành nổ s.ú.n.g không chút do dự, rõ ràng dứt khoát!
Tư lệnh Lục cảm thấy bình thường và khó hiểu: "Tại sao K2 không trực tiếp g.i.ế.c cậu ấy? Sao cậu ấy có thể bình an ở lại K2 làm nội gián?!"
"Trong K2 vẫn luôn có người cung cấp thông tin cho con, là Queen, con nghi ngờ chính người đó đã cứu Diệp Thành!" Lục Bắc Kiêu hút thuốc, vừa suy tư nói. Lần hành động này Queen không có bất cứ nhắc nhở gì, 80% là đang giúp Diệp Thành!
Dù sao nếu nói trước cho anh, để anh có thể đề phòng sẽ dễ khiến Bọ cạp sinh nghi!
Tư lệnh Lục biết người tên Queen này, hơn mười năm trước ông đã từng nghe con trai hỏi, không ngờ người này vẫn luôn giúp anh!
"Diệp Thành có thể trà trộn vào nội bộ K2 thì vô cùng tốt! Cha sẽ lập tức liên hệ với tổ chức chống khủng bố quốc tế phối hợp với Diệp Thành, sớm ngày diệt trừ hang ổ của K2!" Tư lệnh Lục hào hứng nói.
--
Diệp Kiều vừa từ WC của bệnh viện ra, Đường Thiếu Đình gọi điện thoại tới. Cô đến chỗ không có ai mới nhận máy, chủ yếu là đề phòng người tên số 0 kia!
"Em gái, là anh!" Giọng nói thuộc về Diệp Thành truyền tới. Nghe giọng anh, cô biết Đường Thiếu Đình không phản bội, Diệp Thành cũng không bị khống chế.
Lần đầu tiên Diệp Kiều cảm thấy giọng nói cợt nhả kia của Diệp Kiều đáng yêu, dễ nghe như thế!
"Nghe đây, nói đi!" Giọng cô khàn khàn, hốc mắt có chút ẩm ướt, cũng nhìn chằm chằm bốn phía xung quanh.
"Em gái, nhớ anh sao, giọng nói có tiếng nức nở kìa..." Diệp Thành cười ha ha, lúc đó anh và Đường Thiếu Đình đang nằm trên khoang thuyền.
"Em không rảnh cười nói với anh! Hiện tại các anh ở đâu? Có thể thoát thân không? Anh và Đường Thiếu Đình về đi! Đừng có ở lâu trong đó!" Mặc dù có thể thất bại trong gang tấc nhưng cô không muốn anh hãm sâu vào hang ổ cực nguy hiểm của K2!
"Em gái, đừng ngây thơ! Anh vất vả lắm mới lấy được sự tín nhiệm của Bọ cạp!" Diệp Thành cười nhạt nói, hút thuốc.
Diệp Kiều biết cô không khuyên được anh, cũng không khuyên nữa.
"Diệp Đại Thành, anh phải trở về nguyên vẹn cho em, có biết không?!
Kiếp trước cô ghét Diệp Thành, kiếp này tên khốn này lại là người thân của cô.
"Em gái à, nói cho anh nghe rốt cuộc em là ai? Sao đỉnh như vậy, biết tất cả?" Diệp Thành nghĩ mãi mà không ra, con nhóc này từ 18 tuổi năm đó, sau khi yêu Lục Bắc Kiêu dường như đã biến thành người khác...
Nhất định là Đường Thiếu Đình đã nói gì đó với anh rồi! Diệp Kiều thầm nghĩ!
"Bí mật! Muốn biết thì chờ anh về, em sẽ cho anh biết! Mẹ nó anh phải sống sót quay bề cho chị đây! Nếu không chị sẽ để Hoa Nhụy tái hôn, để Tiểu Mộc Đầu của anh gọi người khác làm cha!" Diệp Kiều nhỏ giọng, nghiến răng nói.
"Con nhóc thối này! Không gọi anh trai thì thôi đi, còn chị? Phách lối! Tiểu Hoa Nhụy rất mê anh đấy nhé! Con trai rất sùng bái anh đấy nhé!" Diệp Thành buồn cười nói, nghĩ đến Hoa Nhụy và con trai, trái tim anh thắt lại, nhớ đến khó chịu.
"Anh trai! Anh sống tốt đấy! Ông nội và Hoa Nhụy, em đều nói thật! Anh đừng lo lắng chuyện trong nhà, mọi thứ đều ổn. Thay em hỏi thăm Đình tử một chút, vậy nhé." Diệp Kiều thấp giọng nói rồi vội cúp máy, tắt máy.
"Chết tiệt! Cây sắt ngàn năm nở hoa, em gái gọi tôi là anh trai!" Diệp Thành nhảy dựng lên trong khoang thuyền, ngẩng đầu nhìn trời sao, cảm động
Cô gái này thực sự có ma lực.
Đường Thiếu Đình nhìn Diệp Thành kích động đến giơ chân, trong lòng thầm nghĩ cười.
Còn anh cũng luôn cam tâm tình nguyện, không đòi hỏi bất cứ báo đáp gì muốn làm giúp cô chút chuyện.
"Lục đội! Ngài không tin thì điều tra thêm điện thoại của chị dâu là biết! Cô ấy và Đường Thiếu Đình chắc chắn có liên lạc, vừa rồi cô ấy còn gọi điện thoại! Đương nhiên tôi không nghe thấy cô ấy nói gì!" Vô Ảnh mặc đồ rằn ri nhìn bóng lưng của Lục Bắc Kiêu, nói vô cùng chắc chắn.
Lục Bắc Kiêu mặc đồng phục bệnh nhân bỗng dưng quay người, lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra, người vào chính là Diệp Kiều!
Vô Ảnh quay người thấy Diệp Kiều dáng người cao gầy mảnh khảnh đang bước nhanh đến. Khí chất của cô mạnh mẽ tự tin! Trong tay cầm một chiếc túi xách hàng hiệu.
"Kiểm tra điện thoại của tôi?" Diệp Kiều cất giọng hỏi, ánh mắt liếc nhìn Vô Ảnh, vừa rồi cô hỏi Hứa Nghị ở bên ngoài mới biết được danh hiệu của cô ta là "Vô Ảnh", tên thật của cô ta là gì Hứa Nghị cũng không biết.
Cô lại nhìn về phía Lục Bắc Kiêu, là ánh mắt hỏi thăm.
"Vô Ảnh! Sau này không được nghi ngờ vợ tôi!" Là một người đàn ông, người yêu, đương nhiên Lục Bắc Kiêu thiên vị Diệp Kiều, lại không tin Diệp Kiều và Đường Thiếu Đình có liên quan với nhau, càng không tin Diệp Kiều sẽ liên hợp với Đường Thiếu Đình đối phó bọn hoj!
Mặc dù trong lòng Vô Ảnh nghi ngờ những vẫn kiên trì trả lời: "Rõ!"
"Chồng, đồng chí Vô Ảnh là lính đặc chủng ưu tú, từng thấy em và Đường Thiếu Đình mặt đối mặt nói chuyện, cô ấy hoài nghi em cũng là bình thường!" Diệp Kiều thoải mái nói, "Trước đó em có đi Las Vegas, nhất thời ham chơi muốn đi vào mở mang tầm mắt, sau đó phát hiện K 2 Đường Thiếu Đình cũng ở đó, lập tức đi ngay! Sau đó:-"
"Bà Lục! Em không cần giải thích!" Lục Bắc Kiêu vội vàng cắt ngang Diệp Kiều, trầm giọng nói.
Ở trước mặt người ngoài nhất là trước mặt phụ nữ, không tin tưởng cô chính là muốn chết! Khát vọng sống sót của ông Lục cũng rất mãnh liệt!
Diệp Kiều nghĩ thầm, thế này còn tạm được!
Vô Ảnh nghiêm chỉnh huấn luyện vẫn không chút biểu cảm mà rất bình tĩnh, lúc này hẳn là trong lòng cô ấy rất sụp đổ rồi đúng không?
Nhóc con, không biết Lục đội của bọn họ rất cuồng vợ sao?!
"Chồng, anh tin tưởng em, em rất cảm động, nhưng cái này đủ để thuyết phục lính của anh sao? Để chứng minh sự trong sạch của em, các anh vẫn nên kiểm tra điện thoại di động của em đi!" Diệp Kiều nói, lấy điện thoại từ trong túi ra, hai tay dâng lên trước mặt Lục Bắc Kiêu.
Cô đang cố ý!
Khóe mắt Vô Ảnh liếc nhìn qua điện thoại trong tay cô, nhưng không nhúc nhích.
"Bà Lục, em tức giận à? Ai muốn kiểm tra điện thoại của em chứ? Ai muốn kiểm tra em thì chính là kiểm tra anh, không tin tưởng em chính là không tin tưởng anh!" Sĩ quan Lục nhét điện thoại trong tay bà Lục bỏ vào túi xách của cô, lại nhìn về phía Vô Ảnh, uy nghiêm nói: "Vô Ảnh, cô còn không tin vợ tôi?"
!!!
Hôn quân?
Vô Ảnh ngầm nghiến răng nghiến lợi, nhìn Lục hôn quân một chút, lại nhìn về phía Diệp Kiều, "Chị dâu, là tôi hiểu lầm ngài, xin ngài đừng để trong lòng!"
Thật ra Diệp Kiều rất bội phục kỹ năng trinh sát của Vô Ảnh, cô ấy hoài nghi cô cũng đầy đủ lý do!
"Tôi nói rồi, đây là công việc của các cô. Nhưng đồng chí Vô Ảnh, cô thiếu suy tính, tôi và Lục đội của các cô đã là vợ chồng tám năm, con trai con gái đã bảy tuổi rồi! Tôi yêu anh ấy, yêu đến độ có thể vào sinh ra tử được, sao có thể hợp tác với người của K2 hại anh ấy được? Hay cô cảm thấy Diệp Kiều tôi mù mắt, có một người đàn ông tốt như thế còn đi thông đồng với Đường Thiếu Đình kia? Tôi là loại gì chứ?" Diệp Kiều vừa đi vừa nói, cuối cùng đi đến bên cạnh Lục Bắc Kiêu, nhìn anh trìu mến.
Bà Lục đang show tình cảm trước mặt đội viên của anh sao!
"Chị dâu! Ngài nói rất đúng! Là tôi cân nhắc không chu đáo! Tôi sai rồi! Xin ngài tha thứ!" Vô Ảnh sắp bị cơm chó đập c.h.ế.t vội vàng nói.
"Tôi không trách cô đâu!" Diệp Kiều cười nói.
"Tôi ra ngoài!" Vô Ảnh nói xong cũng như chạy trốn ra khỏi phòng bejeng, sau khi rời khỏi đây cô ấy mới nhẹ thở ra!
Hôn quân!
Nhìn vào cửa phòng bệnh, trong lòng cô lại thầm mắng một câu! Nhưng Diệp Kiều nói cũng vô cùng có lý, cô ấy không có lý do gì để thông đồng với Đường Thiếu Đình!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-535.html.]
Tương lai sau này không lâu nữa, Vô Ảnh sẽ biết Diệp Kiều không phải có thể đồng sinh cộng tử với Lục đội của bọn họ, mà là...
"Ông Lục, có muốn điều tra điện thoại của em thật không?" Sau khi Vô Ảnh rời khỏi đây, Diệp Kiều định lấy điện thoại ra, túi của cô bị Lục Bắc Kiêu ném ra xa.
"Bà Lục, có trời đất chứng giám, anh chưa từng nghi ngờ em!" Mặc dù anh cũng có nghi ngờ nhưng anh tin tưởng cô 100%!
Nếu anh không tin tưởng cô 100%, với năng lực điều tra của anh, làm sao có thể không phát hiện ra chiếc áo khoác trọng sinh mà cô mặc nhiều năm như vậy chứ, đặc biệt là lúc gặp mặt Lục Tiểu Cổn. Rõ ràng anh nên nghi ngờ cô, nhưng anh lại tin những lời nói vô lý đó của cô.
“Anh Kiêu, em chưa từng phụ lòng tin của anh dành cho em, và em cũng tin tưởng anh 100%, cho nên lúc anh dẫn theo nữ binh, em không hề ghen tuông.” Giọng điệu cuối cùng của Diệp Kiều có chút chua xót.
Cô nói không ghen, nhưng giọng điệu này rõ ràng là đang ghen.
Lục Bắc Kiêu không nhịn cười được.
“Bà Lục anh minh thực sự nguyên tắc và mạnh mẽ” anh mỉm cười, khen ngợi cô.
Diệp Kiều vẫn có chút ghen, “Năm đó, huấn luyện viên Lục huấn luyện quân sự cho cả một trường đại học. Nhưng khi huấn luyện cho một mình mình lại nhất định dẫn theo một nữ binh chứ? Có gì đặc biệt sao”
Sự bá đạo và dục vọng chiếm hữu anh nổi lên.
Nhớ đến năm đó, thật sự rất đẹp.
Huấn luyện viên Lục đối diện cô, một tay vòng qua eo cô, “Bảo bối, trong mắt anh, quân nhân chính là quân nhân, không phân biệt nam nữ. Không, vẫn có chút khác biệt khi huấn luyện nữ binh và nam binh. Nam binh như gia súc, còn em là phụ nữ, sao có thể luyện tập giống nhau?”
“Những lời ngọt ngào của huấn luyện viên Lục càng ngày càng lưu loát mà.” Trong lòng Diệp Kiều rất hạnh phúc, cô đương nhiên tin lời anh nói.
Mắt Lục Bắc Kiêu đã mù rồi, trên thế giới này chỉ có một người phụ nữ, đó chính là Diệp Kiều.
Cô đẩy anh ra, định đi xuống nhà ăn lấy cơm cho anh, nghĩ rằng hiện tại anh đã đói bụng.
“Học sinh Diệp, phạt em đứng nghiêm, nửa tiếng.” Giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến. Diệp Kiều xoay người, vẻ mặt kinh ngạc.
Anh bị ma nhập rồi sao? Vừa rồi nói chỉ huấn luyện cho một mình cô, bây giờ huấn luyện ngay!
Diệp Kiều nhún vai, vẻ mặt hoang mang.
“Vừa đứng vừa suy nghĩ”, huấn luyện viên Lục lạnh lùng nói.
Anh đột nhiên phát điên gì vậy, cô đâu có làm gì sai?
Nhưng, giống như bị thiếu ngược, cô vẫn đi về phía góc tường, đá đôi giày cao trên chân ra xa rồi đứng thẳng.
Huấn luyện viên Lục chắp hai tay sau lưng nhìn bộ quân phục, không ngờ nữ sinh năm đó hiện tại đã là chủ tịch Diệp với giá trị con người hàng trăm triệu, những chuyện ngày xưa lần lượt hiện lên trong đầu anh, anh quay người cười trộm.
Một lúc lâu sau, anh bước đến bên cạnh cô, cúi xuống, “Bạn học Diệp, vẫn không biết sai sao?”
Diệp Kiều nhìn anh, lắc đầu.
“Tiếp tục đứng, tiếp tục suy nghĩ.” Huấn luyện viên Lục lạnh lùng nói.
Vài phút sau, anh lại hỏi, Diệp Kiều vẫn lắc đầu.
Anh khom lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Diệp Kiều Kiều, ai cho em nói sẽ đồng sinh cộng tử với anh. Lỡ như Lục Bắc Kiêu anh thực sự xảy ra chuyện gì, em cũng phải sống thật tốt, hiểu rồi chứ?”
DTV
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Kiều lập tức thay đổi, cô giơ tay lên định đánh anh, “Lục Bắc Kiêu, c.h.ế.t tiệt, lỡ như cái gì chứ, anh đừng nói với em lỡ như, đời này không có lỡ như. Anh bắt buộc phải sống lâu trăm tuổi, nếu anh dám có chuyện nếu như gì, Diệp Kiều này sẽ lập tức đi theo anh.”
Cô gần như phát điên, tức giận hét vào mặt anh, cô kích động giống như mèo nhỏ xù lông.
“Em kích động như vậy làm gì, anh chỉ nói là lỡ như thôi.”
“Vậy cũng không được.” Cô hét lên, hốc mắt đỏ ửng, tức đến mức hai vai đều run rẩy.
“Rồi rồi rồi. Không được, không được, chồng của em sẽ không có lỡ như, anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, ở bên em đến lúc đầu bạc, chúng ta sẽ cùng nhau trở thành ông lão và bà lão mặt đầy nếp nhăn, răng đều rụng hết.” Nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của cô, Lục Bắc Kiêu vội vàng ôm vai cô, dịu dàng trấn an cô.
Diệp Kiều tưởng tượng hình ảnh hai người họ giàu đi trong tương lai, trong lòng cảm thấy an ủi rất nhiều, với cô, bạch đầu giai lão* mới là dáng vẻ đẹp nhất của tình yêu.
[*Bạch đầu giai lão: bên nhau hạnh phúc đến già]
Cô không nói gì, ngây thơ làm hành động mà Tiểu Vũ thường làm.
Cô đưa ngón út ra, móc lấy ngón út của anh, ngoéo tay sau đó đưa ngón tay lên đóng dấu, bạch đầu giai lão.
Rõ ràng cô là một người phụ nữ trưởng thành, giỏi giang đã 30 tuổi nhưng vẫn làm động tác “Ngoéo tay” mà ngay cả Tiểu Vũ cũng không tin, cô nghiêm túc như vậy, thật sự rất đáng yêu lại khiến anh vô cùng đau lòng. Nội tâm bà Lục mạnh mẽ hơn những người phụ nữ bình thường khác, nhưng trong lòng rất sợ đánh mất anh nên mới có thể làm hành động như thế?!
Diệp Kiều nhìn ngón cái của họ chạm vào nhau, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của anh vì mất máu, cổ họng cô nghẹn ngào.
Nếu kiếp trước, khi sắp c.h.ế.t cô đã rung động trước tình cảm sâu nặng của anh, thì kiếp này, cô sẽ thật lòng thật dạ yêu anh, tình yêu đó đã hòa vào m.á.u xương của cô!
Phòng bệnh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức hai người có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau, họ lặng lẽ nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, anh lên tiếng trước: “Cô nhóc, em đừng lo lắng nữa. Nói cho em biết một bí mật, Diệp Thành đang nằm vùng, không bị khống chế! Anh đang phối hợp với cậu ta diễn một vở kịch cho Bọ Cạp Độc xem! Anh là Diêm vương Lục, không c.h.ế.t dễ dàng như vậy đâu!”
Sợ cô lo lắng, anh đành nói cho cô biết cơ mật quân sự, nhưng anh không thể ngờ tới, bà Lục tài năng và bản lĩnh này của anh vừa nói chuyện điện thoại với Diệp Thành!
Diệp Kiều còn phải giả vở vô cùng kinh ngạc, hỏi anh thao tác như thế nào, Lục Bắc Kiêu đành nói cho cô biết chi tiết mọi chuyện.
“Lục Bắc Kiêu! Anh điên rồi sao?! Anh thật sự để anh ấy b.ắ.n vào tim mình, lỡ như chất lượng của chiếc điện thoại này không tốt thì sao?!” Nghe anh nói là anh cố tình bảo Diệp Thành nổ s.ú.n.g b.ắ.n vào tim mình, Diệp Kiều tức muốn chết, bây giờ cô nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ!
“Anh cũng không c.h.ế.t mà! Trong lòng tụi anh biết rõ!” Anh đắc ý cười nói. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô, anh biết cô đang sợ hãi!
Anh không quên dáng vẻ lần trước khi bả vai bị trúng đạn, trông cô như một người phụ nữ đanh đá!
Diệp Kiều tức đến mức hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm anh nhưng không tìm được lời nào để quở trách anh. Lục Bắc Kiêu chủ động lấy điều khiển từ xa để chịu phạt quỳ. Vốn dĩ đây là cơ hội tốt để cô ghi hình lại và cho hai đứa nhỏ xem, nhưng cô lại chỉ vào giường: “Anh mau nằm lên giường và ngoan ngoãn truyền dịch cho em! Tốt nhất là anh ở đây đến khi vết thương lành hẳn mới được xuất viện! Nếu để em phát hiện anh hút thuốc trong phòng bệnh, em, em……”
Cô còn chưa dứt lời, Lục Bắc Kiêu đã ngoan ngoãn nằm xuống và tự giác ném hộp t.h.u.ố.c lá còn hơn phân nửa của Tư lệnh Lục vào thùng rác!
Như vậy còn được!
Đề phòng anh nhặt t.h.u.ố.c lá lại và tiếp tục hút, Diệp Kiều bước đến nhặt lên, sau đó đi vào phòng vệ sinh độc lập của phòng bệnh cao cấp dành cho cán bộ, toàn bộ đổ vào bồn cầu!
!!!
Lục Bắc Kiêu nằm trên giường bệnh nắm chặt tay, âm thầm cắn răng.
Về phương diện “chăm sóc” này, bà Lục quả thực là quả quýt dày có móng tay nhọn, những tính toán nhỏ nhoi trong lòng anh, cô đều biết rõ!
—
Đường Thiếu Đình đưa Diệp Thành đến hang ổ K2 với tốc độ nhanh nhất, nơi này tọa lạc ở rừng mưa nhiệt đới Amazon và có tám quốc gia bắc ngang khu rừng nhiệt đới này, trong đó, hang ổ của K2 không thuộc bất kỳ lãnh thổ quốc gia nào, Bọ Cạp Độc là vua, độc chiếm khu vực này.
Bởi vì địa hình rất phức tạp, K2 có vũ trang phòng thủ hàng năm, nên ngay cả đội đột kích Báo Biển nổi tiếng nhất vùng châu thổ cũng chưa thể công phá nơi này để loại bỏ khối u ác tính kia!
Con người Bọ Cạp Độc nham hiểm, xảo quyệt, có bệnh đa nghi nặng, mỗi bữa ăn hay ngay cả khi ông ta uống cốc nước cũng có nhân viên đặc biệt thử độc trước để đề phòng có người hạ độc ông ta!
“Tôi thật sự muốn nhìn vẻ mặt của Lục Bắc Kiêu khi bị anh em tốt nhất nổ s.ú.n.g b.ắ.n thẳng vào tim mình……” Bọ Cạp Độc ngồi trên xe lăn, nhìn Đường Thiếu Đình đang ngồi trên sô pha, đắc ý nói. Còn Diệp Thành lại vô cảm, giống như một khúc gỗ, một cái máy đứng ở một bên.
Trong lòng anh thầm rủa: ngu ngốc!
Mỗi khi nhìn thấy Bọ Cạp Độc, trong đầu Diệp Thành đều là hình ảnh cái c.h.ế.t bi thảm của ông ta ở tương lai!
“Đáng tiếc, tôi vẫn chưa nghe được tin tức về cái c.h.ế.t của Lục Bắc Kiêu……” Đường Thiếu Đinh cau mày, bày ra dáng vẻ vô cùng thất vọng.