Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 532
Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:15:30
Lượt xem: 8
Cửa phòng bị đẩy ra, Diệp Kiều còn tưởng rằng là Lục Tiểu Cổn đi mua băng vệ sinh cho cô về, kết quả lại là Trung tá Lục!
"Lục Tiểu Cổn đâu? Thằng nhóc thối rốt cuộc có đi mua giúp em không vậy?" Diệp Kiều đang nằm trên giường nghiêng người vươn cổ nhìn ra ngoài cửa nhìn xung quanh, vừa hỏi.
"Thằng nhóc thối không làm, ngại quá, vợ ai người đó chịu trách nhiệm!" Trung tá Lục vừa nói vừa đi đến tủ quần áo.
"Thằng nhóc thôi này! Thực sự càng lớn càng không dùng được! Anh nói nó mới 7 tuổi mà sao lại nghĩ bản thân là 17 tuổi chứ! Em là mẹ nó mà, nó chỉ mua cho vợ nó? Thằng nhóc thối này, không ngờ em nuôi không nó rồi?" Diệp Kiều tức giận nói, "Thực sự tương lai lại là đứa phản bội rồi!"
""Tất cả đàn ông trong nhà họ Lục đều là đứa phản bội, hôm nay em muốn biết sao? Sau này sẽ rất đau lòng nếu không coi thằng nhóc thối thành tình nhân nhỏ bé nhỉ?" Ông Lục thay thường phục nhìn bà Lục đang nằm trên giường, tàn nhẫn nói sự thật.
Đau lòng vì con trai vô dụng thôi, tương lai sẽ giống như anh, toàn bộ đều dành cho cô dâu của cậu.
Nhớ tới năm đó Lục Bắc Kiêu nói chuyện cưới cô đã lừa dối cha mẹ như thế nào, Diệp Kiều nghĩ tương lai Lục Tiểu Cổn cũng sẽ như vậy, trong lòng rưng rưng.
Thật đúng là ăn miếng trả miếng!
"Sao em coi thằng bé là tình nhân nhỏ bé được?! Người ta luôn yêu anh đấy có được không?!" Diệp Kiều ý thức được sự chua chát trong giọng điệu của anh, vội ngọt ngào nói, "Em thực sự không muốn tương lai Lục Tiểu Cổn là con trai ngoan của mẹ. Vẫn nên giống như ông Lục của chúng ta, đối với vợ vô điều kiện! "
Cô thực sự nói thật, Kiều Sênh chính là ví dụ điển hình!
"Mong bà Lục giữ vững sự đúng mực về quan điểm này!" Ông Lục nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc.
Nói xong vươn tay đòi tiền, người chồng 24 tuổi sẽ giúp cô mua băng vệ sinh!
Diệp Kiều cũng mới nhớ ra lần trước anh đi không đưa tiền sinh hoạt cho anh, năm tháng qua anh không có một xu nào sao?
Thật sự là xấu hổ!
Bà Lục vâng lời sảng khoái đưa cho ông Lục mười tờ trăm tệ từ ví của mình!
Anh lại đưa cho cô năm tờ!
" Thiếu Lão Thái ba trăm, thừa hai trăm đủ xài! Nấu đồ xong rồi em ăn nhanh đi, để lâu ăn không ngon!" Nói xong anh ôm cô đến phòng ăn, bát của cô đã được bày biện sẵn trên bàn! Còn Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ đang tự mình ngoan ngoãn ăn mì!
--
Chị gái ở quầy thu ngân của cửa hàng tiện lợi nhìn thấy người đàn ông trưởng thành đẹp trai lạnh lùng xách giỏ băng vệ sinh ra tính tiền, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, thậm chí cô còn lén liếc nhìn mặt anh.
"Mua cho vợ tôi, rất lạ sao?" Người đàn ông thẳng hơn thép mặt không biểu tình nói.
"Không lạ không lạ, ai da, em trai, em cũng thực thương vợ em nha! Chồng chị, cho dù cầm d.a.o kề cổ anh ấy, anh ấy cũng không mua giúp!" Chị gái vội vàng nói, trong lòng có ngưỡng mộ!
"Cái bà này, em tự lấy được rồi! Làm gì mà tôi nhất định phải mua giúp?" Chồng của chị gái đang phân loại hàng tức giận nói.
"Ái chà chà, nói thật giống như nhà mình không bán thì ông có thể mua giúp tôi! Kiếp sau đi!" Chị gái nói.
Một người đàn ông đẹp trai, phong độ, yêu thương vợ quả nhiên là chồng của người khác!
--
Anh không chỉ mua một túi băng vệ sinh to về, còn đến tiệm thuốc mua hạt ích mẫu đơn, biết cô đến tháng đau bụng.
Nói xong Lục Bắc Kiêu rất xấu hổ, họ yêu nau mươi hai năm, kết hôn tám năm đây là lần đầu tiên anh gặp cô trong kỳ kinh khi về nước! Có thể thấy số lần anh về nhà và khoảng thời gian anh ở nhà là bao lâu!
Vừa mới giúp cô chuẩn bị nước xong, điện thoại cô sạc ở đâu giường vang lên, trên màn hình hiện "Hoa quý phí"!
Không cần đoán cũng biết là Hoa Nhụy!
"Gia" nào đó còn đang ở phòng vệ sinh, Lục hoàng hậu rút sạc pin ra nhận máy giúp cô.
"Diệp gia, bên phía Diệp Thành có tin tức gì không? Cậu nói mấy ngày nay trong lòng tớ hoang mang rối loạn lắm, rốt cuộc anh ấy đã xảy ra chuyện gì? Anh ấy thật sự sẽ không bị ám sát ..." Giọng nói của Hoa Nhụy truyền đến, cô ấy đã là một người phụ nữ mạnh mẽ mà lại có dáng vẻ muốn khóc, dáng vẻ vô cùng ỷ lại vào Diệp Thành.
Ý của cô ấy là gì?
"Kiều gia?" Hoa Nhụy không đợi được câu trả lời của Diệp Kiều, trái tim lơ lửng, nghi ngờ gọi tên.
"Tôi là Lục Bắc Kiêu." Anh trầm giọng nói, "Diệp Thành làm sao?"
Hoa Nhụy nghe xong là Lục Bắc Kiêu thì càng luống cuống, vỗ vỗ tim ép mình phải tỉnh táo, "Sĩ quan Lục sao, em, em lâu rồi không liên lạc với Diệp Thành. Gần đây luôn nằm mơ anh ấy bị ám sát nên mới nhờ Kiều gia liên lạc giúp em, gọi điện hỏi thăm một chút!"
Diệp Kiều đi từ phòng vệ sinh ra thấy Lục Bắc Kiêu đang cầm điện thoại di động của cô. Cũng may may không phải là điện thoại khác, nhưng khi nghe thấy anh đang trả lời điện thoại của Hoa Nhụy vẫn cảm thấy nguy hiểm thật.
Kiếp trước Diệp Thành cũng mất tích mấy ngày, đến lúc Lục Bắc Kiêu hi sinh cũng không có tin tức của anh ấy, thực tế đã sớm bị K2 ám sát.
"Không có tin tức có nghĩa là không sao, thông tin bên kia không tiện, liên lạc thực sự rất khó khăn." Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, trong lòng còn nghi ngờ khác.
"Anh Kiêu, em nói với cô ấy!" Diệp Kiều cầm điện thoại, "Hoa Nhụy, tớ vừa liên lạc với công ty lính đánh thuê, người đã đến chỗ Diệp Thành, bọn họ sẽ âm thầm bảo vệ Diệp Thành, cậu cứ yên tâm đi!"
Lục Bắc Kiêu biết chuyện cô tiêu tiền để thuê lính đánh thuê lâu dài.
Hoa Nhụy biết, Lục Bắc Kiêu ở nhà Diệp Kiều không nói được với cô ấy quá nhiều nên không hỏi lại, nói vài câu rồi dập máy.
Diệp Kiều vừa cúp máy thấy Lục Bắc Kiêu rút một điếu thuốc ra, ngậm vào miệng, ngẩng đầu nhìn cô với khuôn mặt tuấn tú, "Bà Lục, bà không giải thích gì cho tôi sao?"
DTV
"Bên phía Trung Đông loạn như vậy, em sợ Diệp Thành xảy ra chuyện nên thuê lính đánh thuê âm thầm bảo vệ anh ấy!" Lý do này rất chính đáng, anh không còn hoài nghi, cũng không biết Hoa Nhụy ngốc có nói cái gì không nên nói không.
Lục Bắc Kiêu nuốt mây nhả khói nheo mắt nhìn cô nghi ngờ, "Giọng nói kia của Hoa Nhụy khẳng định Diệp Thành sẽ xảy ra chuyện, còn nói cậu ấy sẽ bị ám sát, chính mấy ngày này, là ý gì?"
Hoa Nhụy này rốt cuộc đã nói gì vậy?!
""Có nghĩa là mấy ngày nay lính đánh thuê em thuê sẽ ở đó! Chắc chắn Hoa Nhụy lại mơ thấy ác mộng mà thôi! Từ sau khi Diệp Thành ra nước ngoài cô ấy thường xuyên nghi thần nghi quỷ, cũng trách bên phía Trung Đông kia quá nguy hiểm. Đổi lại là anh, em cũng lo lắng như thế!" Diệp Kiều nói dối không chột dạ chút nào.
Lời giải thích của cô cũng giống như lời giải thích của Hoa Nhụy ở trong điện thoại.
"Lục Tiểu Vũ! Em lại nghịch máy tích!" Bên ngoài vang lên tiếng quát tháo của Lục Tiểu Cổn.
"Em chỉ lên Q.Q thôi mà! Ai bảo Q.Q của anh xếp hạng cao hơn em nhiều như vậy! Không công bằng!" Tức giận quá mà, Q.Q của Lục Tiểu Cổn đã là mấy mặt trời rồi, còn cô bé vẫn là một ngôi sao đáng thương! Quan trọng nhất là em gái Q thú cưng của cô bé sắp c.h.ế.t đói rồi, đều không có thời gian để đi làm kiếm tiền mua thức ăn!
Khi nào cô bé có thể kết hôn với em trai Q của Tiểu Bạch Thái đây!
Sao cô bé biết được, lúc Lục Tiểu Cổn còn chưa ra đời, Diệp Kiều đã giúp cậu bé nâng cấp Q.Q!
Lục Tiểu Cổn đuổi theo Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Vũ sợ hãi chạy thẳng đến phòng ngủ chính, trên tay cầm máy tính xách tay của Diệp Kiều, trên máy tính còn cắm USB 3G.
"Cha! Lục Tiểu Cổn anh ấy cũng nghịch máy tính còn quản con! Vì sao chứ?!" Lục Tiểu Vũ tức giận than thở với cha.
Diệp Kiều tiến lên lấy đi chiếc máy tính cô gái nhỏ đang ôm trên tay.
"Bởi vì anh ấy là anh! Lục Tiểu Vũ, học sinh tiểu học như con chơi máy tính cái gì?! Đã hoàn thành bài tập hè chưa? Còn vài ngày nữa là khai giảng rồi! Còn nữa, ai bảo con tùy tiện động vào máy tính của mẹ, lỡ tài liệu quan trọng của mẹ bị con xóa thì phải làm sao đây?!" Cô nghiêm nghị giáo huấn cô nhóc.
Lục Tiểu Vũ càng tức!
"Lục Tiểu Cổn cũng là học sinh tiểu học! Bài tập hè anh ấy cũng không làm! Con không hề động vào tài liệu của mẹ!"
"Anh trai con không làm bài tập hè vì anh ấy biết hết rồi! Con cũng thế? Con xem thành tích trong bài kiểm tra cuối năm lớp 1 đi, đứng từ dưới đếm lên! Còn có Tiểu Mộc Đầu cũng thi max điểm đấy!" Diệp Kiều tức giận nói, "Cha và mẹ của con năm đó đều là học sinh giỏi đấy!"
"Tiểu Bạch Thái cũng không thi tốt bằng con!" Lục Tiểu Vũ hùng hồn nói.
Sao Diệp Kiều lại không biết, nhóc con Tiểu Bạch Thái kia là vì giúp Lục Tiểu Vũ hạng chót nên cố ý thi không tốt!
Có lẽ thằng nhóc và Lục Tiểu Vũ mới là chị em ruột!
"Chú Tiện Tiện nói thành tích học tiểu học của mẹ rất dở, con theo mẹ mà!" Lục Tiểu Vũ lại phản bác một câu.
!!!!
Tiện Tiện smart này chỉ toàn bóc phốt cô trước mặt Lục Tiểu Vũ!
Mẹ Lục tức giận muốn đánh nhóc con nhưng thật ra cô chưa từng ra tay với hai đứa nhóc.
"Cha Lục, em không quản được đứa nhỏ hư này, anh làm cha thì quản đi!" Diệp Kiều dứt lời thì ngồi xuống ghế, mở laptop ra thấy trên màn hình hai con chim cánh cụt, con chim cánh cụt của Lục Tiểu Vũ ngã bệnh, dáng vẻ sắp c.h.ế.t rất đáng thương.
Cô muốn mua thức ăn cho cô bé, một đồng cũng không có.
Em gái Q ăn, chơi không phải ít, chưa đi học mấy lớp đã đi chơi rồi, vật giống chủ, em gái Q này rất giống Lục Tiểu Vũ.
Diệp Kiều không đành lòng, cô giúp Lục Tiểu Vũ mười đồng tiền Q tệ, cứu em gái Q.
Lục Tiểu Vũ bị cha Lục đưa vào phòng ngủ chính, huấn luyện cô làm bài tập hè.
Sau khi dạy Lục Tiểu Vũ làm bài tập ở đó một cách ngoan ngoãn, Lục Bắc Kiêu ra sau nhà gọi mấy cuộc điện thoại mới liên lạc được với Diệp Thành.
Chênh lệch năm tiếng nên bên phía Diệp Thành vẫn là buổi chiều, anh ta đang làm nhiệm vụ tuần tra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-532.html.]
Nghe Lục Bắc Kiêu nói vậy, Diệp Thành thực sự thương Hoa Nhụy, anh ta cũng nhớ cô và con trai của mình từ lâu.
"Người anh em, thấy vợ tôi thương tôi nhiều chưa!" Diệp Thành đắc ý nói với Lục Bắc Kiêu, thật ra trong lòng đang áy náy với Hoa Nhụy. Cô nhóc ngốc, lo lắng vớ vẩn gì cho anh ta vậy, còn mơ ác mộng nữa!
"Đắc ý cái gì, cậu có bản lĩnh thì giống anh đây đi, ở nhà ôm vợ dạy con!" Lục Bắc Kiêu giội nước lạnh.
Diệp Thành tức giận đến nghiến răng!
"Vẫ nên chú ý một chút người bên phía K2 kia!" Anh cũng không phải không lo lắng cho an nguy của Diệp Thành, bảy người bọn họ đã có 5 người bị trả thù, còn lại anh và Diệp Thành!
Kỳ lạ là lần này chưa thấy tình báo của Queen.
--
K2 là tổ chức khủng bố toàn cầu, chúng hung ác, xảo quyệt và mưu mô. Trước lúc ám sát Diệp Thành, bọn họ đã phát hiện ra có những lính đánh thuê ăn mặc như nhân viên xung quanh Diệp Thành, dường như đang bảo vệ Diệp Thành!
Tin tức này truyền đến tai Bọ cạp độc.
"Đình tử, lần ám sát Diệp Thành này cậu phụ trách nhé! Lần này anh nhất định phải thành công cho tôi!" Bọ cạp độc giao phó với Đường Thiếu Đình qua điện thoại.
!!!
Lại là khảo nghiệm với anh ta sao?
Lão già Bò cạp độc độc này bệnh đa nghi rất nặng, Đường Thiếu Đình anh nếu không làm chuyện lớn thì sợ sẽ còn bị anh ta hoài nghi, còn có thể bị Bọ cạp độc xử lý giống như rác rưởi!
"Lão đại, yên tâm, lần này nhất định Đình tử sẽ làm cho ông trở nên xinh đẹp!” Đường Thiếu Đình đeo kính râm, mặc áo áo jacket, dáng vẻ lạnh lùng, vừa dứt lời ném tàn thuốc trong tay xuống cát!
Mặt trời chói chang trên không, đốt cháy các thành phố thủng lỗ chỗ, ở những vùng bán sa mạc, nhiệt độ bề mặt cao tới bốn mươi độ, thường có dân tị nạn bị cảm nắng mà ngất xỉu.
Với Diệp Thành mà nói, đây vốn là một ngày bình thường.
Người đầu đội mũ nồi màu lam, mặc đồ ngụy trang vác s.ú.n.g trường đứng ở trạm gác trực, bất luận xe hay người nào đi qua đều phải nhận kiểm tra nghiêm ngặt của lính gác, sau khi xác định không có vấn đề gì mới có thể thông hành.
Một cô bé gầy, da ngăm đen với đôi mắt to tròn rụt rè bước về phía Diệp Thành.
Diệp Thành tháo kính râm ra, nhìn đôi trần trần của cô bé, thật đáng thương. Anh xoay người đưa cho cô bé một chai nước khoáng, nhưng cô bé lắc đầu và chỉ vào bức tường bị vỡ hoàn toàn cách đó không xa, miệng nói ngôn ngữ địa phương.
"Để tôi qua xem với cô bé một chút!" Diệp Thành trầm giọng nói, hẳn là lại có người bị cảm nắng! Hôm nay đã cứu trợ 5 người bị cảm nắng rồi.
Diệp Thành cẩn thận mở chốt an toàn cầm chặt khẩu s.ú.n.g trường trên tay, đi theo cô gái nhỏ đến ngôi nhà lụp xụp cách đó 100m, khi nhìn thấy một người phụ nữ nằm trên mặt đất, anh nhanh chóng chạy nhanh.
“Không!” Khi anh còn cách người phụ nữ ngã xuống đất chừng mười mét, một người phụ nữ tóc ngắn đi xe máy, mặc áo khoác da, tay cầm s.ú.n.g máy lao về phía anh và quát mắng.
Người phụ nữ ngoại quốc này có vết m.á.u trên mặt, là một trong những lính đánh thuê của Diệp Kiều. Năm người còn lại vừa bị tập kích, lo lắng đây là thủ đoạn của K2, cuối cùng cô ấy đã trốn thoát để bảo vệ Diệp Thành!
Người phụ nữ nằm dưới đất đột nhiên bò lên, quỳ một chân xuống đất, nổ s.ú.n.g về phía Diệp Thành!
Động tác cực nhanh và được huấn luyện bài bản, động tác của Diệp Thành còn nhanh hơn cô ta, vội nằm xuống, khẩu s.ú.n.g trường đã lên đạn đã nhằm vào lông mày của người phụ nữ mà b.ắ.n không thương tiếc!
Người phụ nữ mất mạng ngay tại chỗ!
Lúc này bên trong đoạn tường hoang tàn, có đạn đã được b.ắ.n tới đây!
Mẹ kiếp!
Cái bẫy!
Diệp Thành nghiến răng, chửi thề ở trong lòng, không khỏi nhớ đến lời nói của Lục Bắc Kiêu. Anh ấy nói Hoa Nhụy mơ thấy anh bị ám sát!
Thật đúng là dạy vợ anh mơ mộng!
"Anh Đình! Có một cô gái đến cứu anh ta!" Tên b.ắ.n tỉa của K2 mai phục ở chân tường nios với Đường Thiếu Đình đeo kính râm mặc đồ đen đang chỉ huy. Dưới ánh mặt trời, chiếc đinh tán bên tai trái anh ta đã sáng lấp lánh!
"Giết hết!" Đình Tử lạnh lùng nói.
Diệp Thành và nữ lính đánh thuê cấp tốc tìm ra chỗ ẩn nấp, anh gọi đồng đội hỗ trợ qua bộ đầm, nữ lính đánh thuê trực tiếp ném b.o.m ra ngoài!
"Bùm", ngọn lửa bốc lên bầu trời.
Sau đó Đình Tử núp xuống, trên người đầy bụi và gạch vỡ, "Tổ B, tấn công chúng từ phía sau! Giết người phụ nữ đó trước! Người đàn ông, để đó cho tôi trước!"
Anh ta nói tiếng Anh trôi chảy vào micrô của tai nghe.
Ngay sau đó, một nhóm người khác của anh ta tấn công họ từ phía sau của Diệp Thành và nữ lính đánh thuê. Diệp Thành phát hiện ra bọn họ đầu tiên, vừa quay người đã thấy nữ lính đánh thuê bị b.ắ.n trúng ngã dưới đất!
Anh nhanh chóng lao tới khẩu s.ú.n.g máy của lính nữ, b.ắ.n về phía mấy người kia, kẻ địch liên tiếp ngã xuống, anh con môi tàn nhẫn.
Tổ A của Đường Thiếu Đình tấn công từ phía sau của Diệp Thành, phát s.ú.n.g đầu tiên b.ắ.n về phía anh không trúng, Diệp Thành cảnh giác né tránh, quay lại vị trí b.ắ.n tỉa để ẩn nấp!
"Anh Đình, cứu viện của anh ta còn chưa đến, tứ cố vô thần, hôm nay thằng này c.h.ế.t chắc! Ném l.ự.u đ.ạ.n để anh ta c.h.ế.t không toàn thây!" Thuộc ha của Đình tử hung ác nói.
Đường Thiếu Đình người đầy tro bụi cầm s.ú.n.g trong tay, cười càng thêm biến thái, "Chết không toàn thây có gì vui chứ, bắt sống về cho sếp chơi mới vui!"
"Diệp Thành!"
Hoa Nhụy tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cô mơ thấy Diệp Thành và cô cùng cầm tay nhau đi, cùng đi cùng đi, đột nhiên không thấy anh đâu nữa...
Cảm giác về sự biến mất đột ngột của anh khiến cô ở trong mơ bất lực, sợ hãi, đến lúc tỉnh lại rồi vẫn còn cảm giác này!
Ác mộng mà thôi, nhất định anh sẽ bình an.
Ngày anh đi, cô đã đưa lá bùa an toàn quả đào nhỏ, anh phải mang theo nó mỗi ngày, anh sẽ ổn thôi!
Ba giờ sáng, cô muốn gọi điện cho Diệp Kiều để hỏi, lại cảm giác sẽ phiền đến việc nghỉ ngơi của họ.
Cô đến phòng của Tiểu Mộc Đầu ngồi bên cạnh con trai, hai tay ôm đầu gối chờ trời sáng, chờ điện thoại, lại sợ nhận phải điện thoại liên quan đến Diệp Thành, trong lòng rất mâu thuẫn, rất hoảng hốt, rất rối loạn.
--
Lục Bắc Kiêu được nghỉ ba ngày hiếm hoi, Diệp Kiều trở mình định ôm anh, nhưng lại vồ hụt.
"Anh Kiêu, anh phải đi sao?" Diệp Kiều vẫn chưa tỉnh hoàn toàn bò dậy, nhìn người đàn ông cường tráng mặc áo ba lỗ màu đen, hà hơi hỏi.
Anh không nói gì, sắc mặt có phần kỳ lạ, lúc này Diệp Kiều tỉnh táo hơn, nghiêm túc hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Diệp Thành mất tích!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, vẻ mặt nghiêm túc, nội tâm phức tạp, "Cậu ấy bị K2 mai phục, trước mắt không rõ tung tích!"
Diệp Kiều như bị đánh ngất đi, một lúc lâu sau mới phản ứng được.
"Sao có thể?! Em đã thuê người bảo vệ anh ấy! Sao còn.." Sao Diệp Thành còn có thể mất tích giống như kiếp trước?
"Anh Kiêu, tin tức anh lấy ở đâu?" cô xuống giường kích động đi đến trước mặt anh hỏi, hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, ngẩng đầu nhìn anh.
"Tư lệnh Lục gọi điện, tin tức đến từ đại sứ quán ở nước Y. Quân bên ta đang dốc toàn lực tìm kiếm!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, "Diệp Kiều, em nói thực cho anh biết, rốt cuộc sao em và Hoa Nhụy lại biết mấy ngày nay Diệp Thành sẽ gặp ám sát?"
Anh nói vậy khiến tim Diệp Kiều thắt lại, cũng khôi phục tỉnh táo.
Cô còn chưa biết tin tức gì bên phía Đình tử nên sẽ không tin Diệp Thành sẽ mất tích rồi không trở về giống như kiếp trước.... Đình tử nói anh ta sẽ để mắt cho cô!
Lục Bắc Kiêu không nói gì siết chặt nắm đấm, chỉ muốn lập tức bay đến nước Y, dẫn người đi tìm Diệp Thành!
--
Máy bay trực thăng đáp xuống sân đỗ trên nóc biệt thự khổng lồ, người lính mặc quân phục rằn ri, trùm túi vải đen trên đầu được đẩy khỏi máy bay. Lúc rơi xuống đất, anh vững vàng đứng trên mặt đất, không bị ngã xuống.
Anh chính là Diệp Thành bị K2 bắt lại!
Lúc ấy một mình anh bị sáu người vây quanh, s.ú.n.g trường không có đạn, không cách nào trốn thoát, vốn cho rằng sẽ bị một s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t thế mà bị người của K2 bắt lại!
Đầu anh bị che kín không nhìn thấy gì, bị ép đi lên phía trước.
"Anh Đình về rồi!" Đường Thiếu Đình mới từ tầng cao nhất đi xuống, ra khỏi thang máy, từng người đàn ông mặc đồ tây màu đen chào hỏi anh ta.
Diệp Thành thì bị đưa vào phòng giam!
"Đình tử! Tôi muốn anh g.i.ế.c gã, anh mang về làm gì?" Bò cạp độc ngồi trên xe lắn, cất giọng chất vấn Đường Thiếu Đình phong trần mệt mỏi trở về.
Đường Thiếu Đình tháo kính râm ra kẹp ở trước ngực, ngồi trên sô pha trong bộ đồ bụi bặm, vắt chéo chân gác lên, dáng vẻ thoải mái không bị trói buộc nhìn Bọ cạp độc.
"Sếp à, một phát s.ú.n.g rất chán, tôi thích chơi người ta đến c.h.ế.t cơ!" Anh ta cười xấu xa nói, búng tay, chốc lát sau có người mang ly rượu đỏ lên cho anh ta.
Bò cạp độc chuyển xe lăn, đối mặt với anh ta, "Chơi thế nào?"