Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 528
Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:15:23
Lượt xem: 11
Khi cha Lục đang định đuổi con trai mình đi thì Lục Tiểu Vũ – vừa đến cuối tuần là ra ngoài quậy không về nhà – đã chạy về với cái đầu đầy mồ hôi.
“Cục cưng cục cưng, có đói bụng không? Cha xới cơm cho con nhé!?”. Cha Lúcj – từ trước đến nay đều không thân mật với con cái – khom lưng nhìn con gái nhỏ đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mặc đồ rằn ri siêu ngầu, dịu dàng hỏi, bàn tay to còn xoa xoa lê mái tóc ngắn của cô bé, chẳng qua, sờ được cả một tay mồ hôi.
Đối diện với sự dịu dàng bất thình lình của cha, Lục Tiểu Vũ hơi hoang mang, rất sợ hãi khi được yêu thương!
Trong trí nhớ, cha chỉ xới cơm cho Diệp Kiều thôi!
Cô bé và Lục Tiểu Cổn từ trước đến nay đều tự sinh tự diệt, tự mình xới cơm tự mình rửa chén, còn phải rửa chén giúp mẹ!
Ngay cả Diệp Kiều và Lục Tiểu Cổn cũng đơ người, bọn họ nhìn Lục Bắc Kiêu đang mặc đồ ở nhà, vô cùng dịu dàng cầm khăn ướt lau tay cho Lục Tiểu Vũ.
“Cha, con đói quá!”. Lục Tiểu Vũ lập tức nhảy cẩng lên.
“Ngoan, cha xới cơm cho con, đút con ăn!”. Lục Bắc Kiêu nói xong thì đặt Lục Tiêu Vũ lên ghế, cầm lấy một cái chén nhỏ múc cơm cho bé.
Lục Tiểu Vũ nhìn mẹ và anh trai với vẻ mặt kiêu ngạo: “Cha đối xử với con thật tốt! Chờ con trưởng thành, con sẽ cha cho người đàn ông giống như cha!”
“Con trai, con muốn thêm cơm không, mẹ xúc cho con nhé!”. Diệp Kiều nói với con trai ở phía đối diện.
“Con, con ăn no rồi!”. Ham muốn sống sót của Lục Tiểu Cổn vô cùng mãnh liệt, thức thời nói, lập tức đứng lên chạy mất, sao cậu có thể không nhìn ra là cha mất hứng được chứ!
Cái thằng nhát gan này!
Diệp Kiều tức giận đến mức giậm chân, chỉ thấy Lục Bắc Kiêu thản nhiên nhìn cô một cái, ôm Lục Tiểu Vũ ngồi lên đùi, anh đúng là muốn đút cho cô nhóc ăn.
“Lục Tiểu Vũ, con tự ăn đi, lớn vậy rồi còn muốn người lớn đút cho à? Còn nữa, bài tập đã làm xong chưa? Điên cuồng khắp nơi! Ăn cơm xong lập tức đi làm bài tập cho mẹ! Tám giờ tối mẹ sẽ đến kiểm tra!”. Diệp Kiều dạy dỗ Lục Tiểu Vũ đang ngồi trong lòng cha với vẻ mặt hạnh phúc.
Lục Tiểu Vũ ngồi trong lòng cha, không sợ hãi.
“Diệp Kiều, là cha muốn đút cho con mà! Hơn nữa, người ta còn là em bé, mẹ chỉ biết bảo người ta làm bài tập, vì sao không bảo Lục Tiểu Cổn làm đi? Thật là thiên vị! Buổi tối con thường xuyên thấy mẹ thừa dịp Lục Tiểu Cổn đã ngủ mà lén lút hôn lên mặt anh ấy đấy nhé!”
Lục Tiểu Vũ vừa nói xong, ông tổ ghen tuông họ Lục sầm mặt xuống, anh nguy hiểm híp con mắt lại, nhìn cô chằm chằm.
Diệp Kiều không sợ.
“Mẹ hôn anh con đó! Làm sao? Kiếp trước anh là tình nhân nhỏ của mẹ, mẹ không thể hôn anh à?”. Diệp Kiều xách thắt lưng, trừng mắt nhìn Lục Tiểu Vũ, hùng hồn nói.
“Thế con cũng là tình nhân nhỏ kiếp trước của cha à ~”. Lục Tiểu Vũ vừa nghi hoặc vừa vui mừng mà nói, nhịn không được lại hôn lên khuôn mặt đẹp trai của cha một cái.
“Đương nhiên!”. Lục Bắc Kiêu nhìn con gái cưng trong lòng mình bằng ánh mắt cưng chiều, cười nói, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn bà Lục.
Người cha chín chắn đẹp trai, trong lòng lại ôm con gái vừa ngầu vừa xinh, đúng là một hình ảnh ấm áp.
Lúc trước, Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ có thể nói là ăn “cơm chó” mà lớn lên!
“Hai cha con ăn tiếp đi, mẹ đi tìm Lục Tiểu Cổn chơi game!”. Không thể tức giận, phải nhịn, phải nhịn, để Lục Tiểu Vũ đáng thương hưởng thụ tình cha ngắn ngủi đi đã!
Diệp Kiều cười híp mắt nói, nói xong, vừa định đi thì hai chân mềm nhũn, nhưng cô khẽ cắn môi, nỗ lực duy trì bước chân ưu nhã đi tới phòng sách.
Nhóc con, khá lắm, thế mà lại không ghen!
Lục Tiểu Vũ đang chờ người cha đệ nhất của mình đút cơm cho mình ăn, kết quả, cha đặt bé xuống cái ghế bên cạnh!
“Lục Tiểu Vũ, con đã là bé lớn rồi, tự ăn đi, cơm nước xong thì đi làm bài tập, không được phép ra ngoài quậy phá nữa!”. Cha Lục đã khôi phục dáng vẻ nghiêm khắc trước đây, trầm giọng nói với Lục Tiểu Vũ.
Lục Tiểu Vũ trưng khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi.
Cha đã nói là đút cơm cho bé ăn mà, cha còn nói bé là tình nhân nhỏ kiếp trước của cha mà!
Trong phòng sách, Diệp Kiều hào hứng đi tới bên cạnh con trai, vỗ lên cánh tay nhỏ của con trai cưng đang đeo tai nghe chơi game, Lục Tiểu Cổn tháo tai nghe xuống, rất ghét bỏ nói: “Chuyện gì?”
Cậu nghĩ thầm, Diệp Kiều đừng có làm hại con nữa có được không?
“Cục cưng, cho mẹ chơi với, mẹ con chúng ta liên thủ, g.i.ế.c hết toàn bộ luôn!”. Diệp Kiều nhìn vẻ mặt lạnh lùng của con trai, cười hì hì.
Lục Tiểu Cổn trực tiếp đeo tai nghe lên: “Dắt theo mẹ chỉ làm cản trở con!”
Diệp Kiều tức giận đến mức nắm tay, thật là muốn đánh cho thằng nhóc thúi cao ngạo này một trận: “Cái thằng nhát gan này! Mẹ biết, con hiểu mẹ nhất, vì con sợ cha con ghen, nên mới không dám gần gũi với mẹ! Lục Tiểu Cổn, con biết không, trước đây chúng ta vô cùng thân mật! Trước đây chúng ta vừa là mẹ con, vừa là chiến hữu, nặng lượng của mẹ đều do con cho, những chuyện này đều là sự thật, chẳng qua con không nhớ mà thôi!”
Lục Tiểu Cổn đeo tai nghe, tay phải cầm chuột, tay trái liên tục nhấn “f1 f2” để kích hoạt các kỹ năng, trò chơi này cũng là sản phẩm của công ty cô, chỉ dành cho trẻ vị thành niên.
Cô tức giận xoay người, chỉ thấy một người đàn ông không biết đã vào từ lúc nào, đang bình tĩnh đứng đó.
“Em vừa mới nói cái gì?”. Lục Bắc Kiêu nhìn cô, hết sức nghiêm túc hỏi.
Anh, anh đều nghe cả rồi?
Diệp Kiều có cảm giác khủng hoảng như bị lột áo vậy!
“Gì mà có ý gì? Em đùa con trai thôi!”. Diệp Kiều trợn trắng mắt: “Sao anh không đút cho tình nhân nhỏ của anh ăn đi! Đến phòng sách quấy rầy mẹ con bọn em làm gì?”
Chưa dứt lời thì cô đã bị anh vác đến phòng ngủ chính.
“Trước đây em và Lục Tiểu Cổn là chiếc hữu từ lúc nào? Sao anh không biết? Còn năng lượng là có ý gì?”. Vừa vào phòng ngủ, cô đã bị anh đè lên.
Diệp Kiều đối diện với ánh mắt sắc bén khôn khéo của anh, hoảng hốt nói: “Thì trong game, trước đây lúc Lục Tiểu Cổn còn nhỏ, bọn em thường xuyên cùng nhau chơi đùa, có cái gì mà chuyện bé xé ra to!”
Lục Bắc Kiêu nghi ngờ nhìn cô, tỏ vẻ không tin, đang định mở miệng thì điện thoại dùng trong công việc reo lên.
Anh buông cô ra, đi nghe điện thoại.
Diệp Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, con mẹ nó nguy hiểm quá!
“Mười phút, tôi đến ngay!”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói xong rồi cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, anh xoay người, nghiêm túc nhìn cô: “Diệp Kiều Kiều, sau này cứ để anh nghe em nói con trai là tình nhân nhỏ của em thử xem?”
“Lục Tiểu Cổn chính là tình nhân nhỏ của em!”. Dù sao anh cũng sắp đi rồi, có thể làm gì cô? Diệp Kiều không sợ c.h.ế.t mà nói.
Ông tổ ghen tuông họ Lục hùng hục đi về phía cô, như cầm thú vậy, dứt khoát đè cái người đang muốn chạy trốn là cô lại.
“Lục Bắc Kiêu, không phải anh phải đi sao?”. Anh làm sao còn có thời gian rảnh rỗi mà kéo quần cô?
“Cũng không làm trở ngại việc ông đây tốc chiến tốc thắng!”. Lục cầm thú hung ác nói.
Cầm thú!
Diệp Kiều đần người ra.
Năm phút sau.
Lục cầm thú đang hưng phấn nhìn lên đồng hồ trên cổ tay trái: “Ngoan, mau kêu đi, đừng cứng ngắc nữa, vẻ mặt quyến rũ một chút, anh không có thời gian chơi đùa với em đâu, em, lần sau trở về, sẽ yêu em thật tốt!”
“Mụ nội anh! Kêu cái mụ nội anh!”. Diệp Kiều nhất quyết không nghe, con nghiêm mặt mắng.
Lục cầm thú suýt chút nữa bị cô mắng đến mức b.ắ.n ra ngoài, mắng đến mức “héo rũ”.
Người phụ nữ bé nhỏ đáng ghét không phối hợp, tên cầm thú nào đó chỉ có thể nhắm hai mắt lại, tưởng tượng ra dáng vẻ quyến rũ của cô.
Nhất là vào lần đầu tiên của bọn họ.
Vùng núi hoang vu, mưa to như thác, trong chiếc xe việt dã rộng rãi, tiểu yêu tinh vừa ngây ngô vừa quyến rũ cùng “ăn vụng” với anh.
Cơ thể sắp bị đánh bay, Diệp Kiều tức giận tới mức chửi tục, nhưng con thú nhỏ ở nơi sâu nhất kia dường như bị đánh thức, cô không khỏi che miệng lại, cau mày, chỉ nghe người đàn ông khẽ kêu như dã thú, còn như pháo hoa nổ tung trong người cô, rực rỡ lộng lẫy.
Người đàn ông giơ cổ tay lên, nhìn thời gian một chút, còn lại ba phút, được rồi.
DTV
“Ngoan, lần sau có dám bướng bỉnh nữa không? Đừng tức giận, lần sau trở về sẽ bồi thường cho em thật tốt!”. Anh khom lưng, hôn lên gò má cô một cái, nhanh chóng rút ra, lấy “áo mưa” ra, rút giấy lau.
“Lục Bắc Kiêu! Mụ nội anh!”
Lúc anh đi tới cửa, cô cầm cái gối yếu ớt ném về phía anh, người đàn ông mặc áo khoác dài xoay người lại, nhanh chóng đi tới bên giường, nâng gáy cô lên, hôn mạnh một cái, sau đó nở nụ cười thỏa mãn đẹp trai, lùi lại đi tới cửa phòng, chào cô một cái theo nghi thức quân đội.
Sau đó anh quay người mở cửa, nhanh chóng đi ra ngoài.
Diệp Kiều vẫn như lúc mười tuổi, bị mê hoặc bởi khuôn mặt đẹp trai của anh!
Trong lòng nào có còn tức giận gì nữa!
Chỉ có hy vọng anh bình an trong lòng thôi!
“Các cậu mau nhìn đi, đó là máy bay trực thăng quân dụng, cha tôi đang ở trên đó đó!”. Lục Tiểu Vũ chỉ máy bay trực thăng trên bầu trời cho đồng bọn, vô cùng tự hào nói.
“Cha cậu đi làm gì đó?”
“Cha tôi đi đánh người xấu!”
Cô nhóc đứng nghiêm, nghiêm túc nhìn máy bay trực thăng rằn ri trên bầu trời, chào một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-528.html.]
Năm 2004, đội Huyết Lang tan rã.
Sáu người trẻ tuổi sở hữu một bầu m.á.u nóng gia nhập vào Huyết Lang, bỏ ra thanh xuân, bỏ ra mồ hôi trong đại đội đặc chủng, chảy dòng m.á.u nóng, mang theo đủ loại vết thương trên người, vinh quang “giải tán”!
Lão Thái bây giờ là đại đội trưởng đại đội đặc chủng, Lục Bắc Kiêu là trung đội trưởng, Diệp Thành ở lại đại đội đặc chủng làm sĩ quan huấn luyện, Đại Ngốc đến binh đoàn pháo binh làm kỹ sư, Hà Phong chuyển nghề làm cảnh sát chống ma túy, Phương Trác chuyển đến quân khu quê nhà, Giang Hải chuyển nghề làm cảnh sát hình sự.
Tuy rằng giải tán, không chấp hành nhiệm vụ cùng nhau nữa, nhưng chỉ có trong lòng họ hiểu rõ, bọn họ không giải tán!
Trong tòa nhà ở khu vực trung tâm thành phố, kẻ bắt cóc bị đánh gục, một người mẹ và một cô con gái bị bắt cóc đã được giải cứu, mỗi người trong Dã Lang đều đội “mũ tử thần” màu đen, đi lên một chiếc xe thương vụ bị che biển số trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của dân chúng, nhanh chóng rời khỏi phạm vi nhìn của nhân dân.
Hứa Nghị ở trên xe nhìn ra bên ngoài, tưởng tượng đến ước nguyện làm lính năm đó, mỉm cười.
Trong lúc vô tình, Hứa Nghị nhìn thấy Lục Diêm Vương trên ghế phụ đang xem “di ngôn” của bọn họ, thế mà lập tức vọt tới trước.
“Lục Diêm Vương, không cho xem của tôi! Nhiệm vụ xong rồi, ông đây không chết, di ngôn thành phế thải! Mau đưa cho tôi!”. Hứa Nghị kích động nói, nhưng mà, Lục Diêm Vương đã vừa vặn nhìn thấy di ngôn của anh ta.
Lục Bắc Kiêu cầm “di ngôn” với vẻ mặt vô cảm, ném mạnh ra phía sau, bị Lục Tốn ở đằng sau bắt được.
“Đội trưởng Lục, tuy bề ngoài tôi không phục anh, nhưng thật ra, anh là thần tượng của ông đây!”. Lục Tốn lớn tiếng đọc lên.
Hứa Nghị tức giận đến mức muốn g.i.ế.c anh ta!
Anh ta túm lấy Lục Tốn và đánh.
Trên xe ồn ào một trận, chẳng qua bọn họ vừa mới lên trực thăng thì lại nhận được một nhiệm vụ rất nặng nề.
Thế nên khi Diệp Thành được cử ra nước ngoài, Lục Bắc Kiêu đang dẫn quân làm nhiệm vụ ở khu vực biên giới đã không kịp về tiễn anh.
Kiếp trước, đối với những người anh em vào sinh ra tử như bọn họ, lúc ly biệt thì không thấy nhau, lúc gặp lại thì đã ở âm tào địa phủ.
Sòng bạc Las Vegas.
Trong sòng bạc, tiếng hoan hô ủng hộ liên tục vang lên, vua cờ b.ạ.c tối nay không phải là cô R thì không còn ai khác!
Nhưng điều mà những quý tộc giàu có và quyền lực tại hiện trường không biết rằng, cô R còn trẻ tuổi xinh đẹp khí khái này, là một cô con gái thủ lĩnh K2: tổ chức khủng bố trứ danh trên thế giới, mà người đàn ông đánh cược bên cạnh giúp cô ta, chính là Đường Thiếu Đình!
Anh ta ngậm thuốc lá, nở nụ cười xấu xa, mặc áo khoác không bâu màu đen, R thân mật dựa vào anh ta, thỉnh thoảng hôn lên khuôn mặt anh ta!
Trên quầy bar của sòng bạc, một người phụ nữ có mái tóc ngắn màu nâu và nhuộm vài sợi đỏ rượu, trang điểm đậm, không nhìn rõ khuôn mặt sẵn có, tóc quá ngắn, đậm chất trung tính, cô ta mặc một chiếc áo khoác da màu nâu sẫm, kẹp một điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, đầu ngón tay trượt qua lại trên miệng ly.
Dường như đang chờ người nào đó.
Nhưng chỉ chốc lát sau, cô ta đã ra khỏi sòng bạc, cưỡi trên một chiếc moto hạng nặng, nghênh ngang rời đi!
Một giờ sau.
Trong bầu không khí đại nhạc hội rock rúng động, hỗn loạn, các ca sĩ và nhạc công nhạc rock trên sân khấu vừa hát vừa chơi say mê, khán giả dưới sân khấu trông như thể vừa chơi thuốc, điên cuồng lắc lư.
Cô gái tóc ngắn chen vào giữa, điên cuồng nhảy hát như những người khác, đột nhiên có người vỗ lên vai phải cô ta ba cái.
Cô ta lập tức chen ra khỏi đám đông.
“Em Kiều, trông em ăn mặc thế này, anh Đình đây thật sự không nhận ra được đấy!”. Người đàn ông đứng trước mặt cô gái tóc ngắn, cầm điếu thuốc trong tay, quan sát cô tỉ mỉ, cười nói.
Cô gái tóc ngắn chính là Diệp Kiều vì để che giấu thân phận mà cải trang một phen.
“Nghe nói anh Đình bây giờ là phò mã của K2 à?”. Diệp Kiều thản nhiên nói.
Đường Thiếu Đình cong môi cười, rít một hơi t.h.u.ố.c lá thật sâu, sau đó nhìn cô: “Em Kiều sẽ không ghen chứ!?”
Diệp Kiều trợn trắng mắt: “Thời gian không còn nhiều, nói chuyện chính!”
“Em Kiều còn tin anh, thật vui!”. Đình Tử còn tỏ vẻ không đứng đắn mà nói.
“Dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người, huống gì, em tin cách làm người của anh. Nhưng mà, cũng không loại trừ khả năng anh Đình thích công chúa của K2, vì công chúa của K2 mà cống hiến! Vậy thì, kết quả cũng khó nói”.
Cô đã sớm biết Đường Thiếu Đình và con gái của Bọ Cạp ở bên nhau, tuy đã rất lâu rồi không liên lạc với anh ta, nhưng cô tin rằng anh ta không phản bội, anh ta vẫn là Đình Tử đó, vì một câu nghĩa hiệp, vì cô mà thâm nhập K2, vì cô mà bán mạng.
Rõ ràng cảm nhận được bầu không khí xung quanh đang căng thẳng, Đường Thiếu Đình như đang tức giận.
“Em Kiều, bây giờ anh rất muốn bóp c.h.ế.t em!”. Đường Thiếu Đình bi thương nói, lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Cô thế mà lại hoài nghi anh ta sẽ yêu Avril!
Avril chẳng qua chỉ là một con cờ của Bọ Cạp, lợi dụng cô ta để bẫy Đường Thiếu Đình anh ta, tránh anh ta không trung thành với K2!
“Anh Đình, nếu anh thật sự yêu Avril, nếu anh đủ nghĩa khí, nói với em là được! Em sẽ không làm anh khó xử!”. Diệp Kiều nghĩa khí nói.
Đường Thiếu Đình bị cô chọc phát cáu, nhấc chân định đi, đi chưa được mấy bước đã xoay người lại.
“Cần anh làm gì?! Nói mau!”. Anh ta hiếm khi nghiêm túc nói.
“Anh trai Diệp Thành của tôi đã đến vùng Trung Đông rồi, chắc Bọ Cạp sẽ sắp xếp người đối phó với anh ấy nhanh thôi, bên tay em đã bố trí xong biện pháp bảo vệ anh ấy, không cần tình báo của anh cũng được, nhưng em không thể lấy tính mạng của anh ấy ra để đánh cược, cho nên, càng cặn kẽ thì càng tốt! Anh Đình, làm phiền anh lưu ý giúp em!”. Diệp Kiều thành khẩn nói, cho dù mắt trang điểm rất đậm, nhưng đôi tròng mắt kia vẫn trong suốt kiên định như cũ!
Đình Tử gật đầu: “Nhưng em nói cho anh biết đi, vì sao em có thẻ dự đoán được tương lai?”
Diệp Kiều nhìn anh ta, hơi do dự: “Sau khi mọi chuyện thành công, chờ người đàn ông của em g.i.ế.c được Bọ Cạp, em sẽ nói cho anh biết! Được không?”
Kiếp này, cô không chỉ không để Lục Bắc Kiêu hi sinh giống như kiếp trước, cô còn muốn âm thầm trợ giúp anh g.i.ế.c được Bọ Cạp, báo mối thù kiếp trước!
“Em nói xong anh càng muốn biết đáp án, em Kiều, lẽ nào em là người ngoài hành tinh à?”. Đình Tử cười nói.
“Đã thấy người ngoài hành tinh nào đẹp như vậy chưa?”. Diệp Kiều trợn trắng mắt, xoay người định đi.
Đình Tử bị sự hài hước của cô chọc cười: “Em yên tâm, anh vẫn luôn giúp em theo dõi Bọ Cạp! Mấy năm nay ông ta bận rộn kiếm tiền ở vùng Trung Đông, không rảnh đối phó với người đàn ông của em và người khác đâu!”
“Lão ta hèn nhát, chưa bao giờ dám bước vào đường biên giới Trung Quốc, nếu không…đã c.h.ế.t từ sớm rồi!”. Diệp Kiều châm chọc: “Anh Đình, anh bảo trọng, em đi đây!”
Trong lúc Đường Thiếu Đình cho rằng lần gặp mặt này rốt cuộc cũng không bị cô đánh nữa rồi, thì đột nhiên Diệp Kiều xoay người, duỗi chân dài đá về phía anh ta!
Cú đá này trúng ngay bụng anh ta, anh ta cảm thấy như lục phủ ngũ tạng đều đang run rẩy!
Sức lực của cô còn lớn hơn người đàn ông là anh ta!
Đường Thiếu Đình đau đến mức cắn răng, rất nhanh sau, thuộc hạ của anh ta đã tới, đánh nhau với Diệp Kiều!
“Anh Đình, cô ta là ai vậy?! Dám đánh anh?! Không muốn sống nữa sao! Mấy người b.ắ.n đi! Bắn c.h.ế.t cô ta đi!”. Avril tìm đến, nhìn thấy Đường Thiếu Đình bị một người phụ nữ xa lạ đạp cho một cú, cô ta lạnh lùng nói với thuộc hạ, tỏ vẻ muốn c.h.é.m Diệp Kiều thành trăm mảnh!
Người phụ nữ mặc áo khoác dài với mái tóc ngắn ngầu lòi lấy một địch sáu, giống như ngôi sao đấu võ của Hollywood vậy!
Đường Thiếu Đình lạnh mặt nhìn, lòng vô cùng khen ngợi, cũng tò mò, vì sao cô lại đánh giỏi như vậy!
Vừa rồi Diệp Kiều phát hiện ra người của Lục Bắc Kiêu đang theo dõi cô, sợ bọn họ nghi ngờ nên cô mới động vào Đình Tử.
“Chị dâu đánh hay như vậy, rốt cuộc chúng ta có nên giúp hay không?”. Trong chiếc xe nhỏ cách đó không xa, một nam một nữ đang ngồi, người đàn ông nói với người phụ nữ.
Cô gái tóc ngắn khoanh hai tay lại, lạnh lùng nhìn Diệp Kiều tung từng chiêu ác độc đánh sáu người đàn ông.
Hình bóng thon gầy của Diệp Kiều nhảy lên đầu một chiếc xe hơi, đôi giày da ngắn trên chân cô đá một người đàn ông trong đó muốn đuổi tới, đối phương lập tức ngã xuống đất, hình bóng cô xuyên qua nóc của từng chiếc xe đậu đó, nhanh chóng chạy tới bên cạnh xe moto, trực tiếp nhảy qua ngồi lên!
Chỉ chốc lát sau, cô đã cưỡi con moto hạng nặng lao thẳng về phía năm người đàn ông đang cầm s.ú.n.g chặn cô, còn còn bay thẳng đến chỗ Avril!
Đường Thiếu Đình kéo Avril ra, thoát khỏi sự nghiền nát của bánh xe!
Diệp Kiều cưỡi xe moto nghênh ngang rời đi, để lại làn khói xe và bụi bặm khiến người ta sặc sụa!
“Mấy người thật vô dụng! Sáu người mà đánh không lại một người phụ nữ!”. Avril tức giận đến mức giậm chân!
Đường Thiếu Đình không nói gì, lại rút ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, híp mắt nhìn về phía Diệp Kiều biến mất…
Người phụ nữ ngu ngốc, thế mà lại nói anh ta sẽ thích Avril, cô không biết anh ta…
Thật ra Diệp Kiều cũng không ngốc, cô đương nhiên hiểu, Đình Tử sẽ không vô duyên vô cớ mà chỉ bằng câu nói hùng hồn đã đến K2 nằm vùng giúp cô!
Đối với Đình Tử, cô không có gì để báo đáp! Chỉ cầu sau này anh ta có thể toàn vẹn ra ngoài, đừng hi sinh tính mạng vì giúp cô…
…
Trên chuyến bay, Diệp Kiều cố ý điều chỉnh chỗ ngồi đến bên cạnh một cô gái trẻ tuổi, cô đeo bịt mắt lên, nhếch miệng nói: “Xưng hô với cô thế nào đây? Cô đến từ đội nào?”
Nếu cảm giác của cô không sai, cô gái này chính là nữ thủ lĩnh đội bí mật của Lục Bắc Kiêu trước đây!
Sau đó cô đã từng âm thầm hỏi Lãnh Dao, Lãnh Dao cũng không biết đến sự tồn tại của đội đó.
Cô chỉ ra nước ngoài một chuyến mà thôi, anh phái cả lính đặc chủng theo dõi cô luôn!
“Chị dâu, mật danh của tôi là 0. Những thứ khác, không thể trả lời”. Cô gái cũng đeo bịt mắt, thấp giọng đáp.
Nhưng cô ta lại rất muốn hỏi cô, vì sao đến sòng bạc, vì sao nói chuyên riêng với Đình Tử một lúc…