Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 526

Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:15:20
Lượt xem: 11

Vừa lên xe không lâu, cô đã bắt máy, liên quan đến vài chuyện của Giang Ngư.

“Lục Tiểu Cổn dẫn đường, mẹ phải đi tìm dì gái lúc nãy.” Diệp Kiều ngồi ghế phó lái xoay người nhìn Lục Tiểu Cổn ngồi ở hàng sau đang khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần, lên tiếng nói. Mà ba đứa trẻ còn lại đều đeo bao tay dùng một lần ăn phá lấu cô mang từ cổ trấn về, Tia Chớp ngồi xổm trong cốp xe, cốp xe và khoang xe của SUV liên thông với nhau, không gian rất lớn.

Lục Bắc Kiêu nhướng mày: “Rốt cuộc là chuyện gì? Cô gái kia là ai?”

“Về rồi nói với anh.” Ánh mắt Diệp Kiều nghiêm trọng.

“Noãn Noãn, xin lỗi, mẹ xin lỗi con, để con chịu khổ rồi.” Trong phòng trọ nhỏ hẹp, cô gái ngồi trên ghế đẩu nhỏ, ôm một đứa trẻ trong tay, tay kia cầm một bình sữa nhẹ nhàng lắc, cô nhìn đứa trẻ trong vòng tay, áy náy nói.

Cửa bị người đẩy ra đột ngột, cô ấy xoay người nhìn về phía cửa.

Diệp Kiều đi vào, ánh mắt cô bỗng khóa chặt lên gương mặt của cô gái ấy, trên chứng minh nhân dân lúc nãy là tấm ảnh lúc Giang Ngư mười tám tuổi, so với dung mạo của cô ấy, không nhìn ra rốt cuộc có phải cùng một người hay không.

“Giang Ca, cô chính là Giang Ca.” Diệp Kiều đóng cửa lại, nhìn cô gái đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ rất thấp, trầm giọng nói, tâm trạng cô rất nghiêm trọng.

Không thể ngờ, năm đó vì an ủi Kiều Sanh mà nói mấy câu cho anh ấy hy vọng, để anh ấy không phân tâm tự cầm s.ú.n.g b.ắ.n chính mình, vậy mà lại trở thành sự thật rồi.

Người c.h.ế.t trong tai nạn xe năm ấy, thật sự không phải là Giang Ca.

Đây là những điều cô suy luận ra dựa trên tư liệu của trợ lý.

Cô gái cau mày, chớp mắt, gương mặt đầy vẻ bất ngờ nhìn cô. Diệp Kiều chú ý thấy trên cái tủ bên cạnh đặt một bình sữa bột, vậy mà lại là hàng nhập khẩu, càng thêm đau lòng cô ấy, túng thiếu thế này còn cho con mình uống sữa bột tốt nhất.

“Cô Diệp, tôi không hiểu cô đang nói cái gì, tôi là Giang Ngư, chị của Giang Ca.” Cô gái kiên định nói, đút sữa vào miệng bé gái.

“Giang Ca, cô đừng giấu tôi nữa, tai nạn năm đó, người thật sự mất đi, là chị của cô, Giang Ngư.” Diệp Kiều cũng kéo ghế đẩu nhỏ bên cạnh ngồi xuống, ngang tầm nhìn với Giang Ca.

“Nghe không hiểu cô đang nói gì.” Giang Ca bình tĩnh nói, quay mặt đi.

Diệp Kiều không hề tin lời của cô ấy: “Sau khi cô xảy ra tai nạn xe, Giang Ngư vốn làm quản lý cấp cao ở nước ngoài cũng mất tích, mấy năm nay đều tra không ra tung tích, chứng tỏ điều gì? Giang Ca, chuyện đến nước này rồi, cô đừng giấu tôi nữa, Kiều Sênh anh ta vẫn luôn nhớ nhung cô trong mấy năm nay, anh ta cho rằng cô đã c.h.ế.t rồi, sau khi báo thù cho cô, anh ta suýt cầm s.ú.n.g tự sát.”

Giang Ca nhắm mắt, nâng cằm lên, bàn tay cứng đờ duy trì tư thế cầm bình sữa.

“Chuyện đến hôm nay, nói ra còn có tác dụng gì đây? Cô Diệp, cô cũng đừng nói với Kiều Sênh, tôi sẽ sớm rời khỏi thành phố J, cách anh ta thật xa. Tôi và anh ta, sớm đã là người xa lạ rồi.” Giang Ca nhắm đôi mắt, ngữ khí kiên định không gì bằng.

“Giang Ca, nếu năm đó cô đã không chết, tại sao không tìm Kiều Sênh? Còn mất tích nhiều năm như vậy? Rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì, nói với tôi đi được không? Tôi không có ác ý, tôi muốn giúp cô, càng muốn giúp Kiều Sênh. Tôi hy vọng người có tình các cô cuối cùng sẽ về bên nhau.” Giang Ca không chết, nhưng tại sao cô ấy mất tích nhiều năm như vậy chứ?

Giang Ca xoay đầu lại nhìn Diệp Kiều, cười khổ, rơi xuống vài giọt nước mắt, gương mặt thon gầy trắng lạ thường dưới ánh đèn.

“Người có tình? Nên nói là người có thù nhỉ? Chị tôi bị mẹ của anh ta hại chết. Chúng tôi không thể đâu, còn nữa, tôi đã kết hôn với người đàn ông khác rồi.” Giang Ca kích động nói, bờ vai gầy gò của cô ấy đang run rẩy.

Nghe những lời của Giang Ca, Diệp Kiều nhìn bé gái đang uống sữa trong tay cô ấy, yết hầu nghẹn lại, buồn cho Giang Ca, cũng buồn cho Kiều Sênh.

“Giang Ca, Quách Mỹ Anh vốn không phải mẹ ruột của Kiều Sênh, cô ta vì để con gái ruột của cô ta có thể gả cho Kiều Sênh mà tính kế cô, làm Kiều Sênh hiểu lầm cô, ép các cô chia tay. Tai nạn xe cũng là cô ta mua kẻ g.i.ế.c người làm ra, Kiều Sênh vẫn luôn không biết. Lúc Kiều Sênh biết được, cô đã xảy ra tai nạn c.h.ế.t rồi. Nhưng rất nhanh anh ta đã nghi ngờ cô bị hại chết, cố ý đồng ý với Quách Mỹ Anh đính hôn với Bạch Tuyết, là vì muốn tóm bằng chứng phạm tội của cô ta.” Diệp Kiều kích động nói, vì chuyện người yêu nhau bỏ lỡ nhau này, tình nhân trải qua sinh ly tử biệt mà buồn bã.

Giang Ca lại nhắm mắt, hít sâu.

“Nói gì cũng đã muộn rồi, cô Diệp, cô đừng nói cho Kiều Sênh biết tôi còn sống, không còn ý nghĩa gì nữa. Mời cô đi cho.” Giang Ca xoay đầu nhìn cô, nở nụ cười gượng gạo nói.

“Không, tôi sẽ nói với anh ta, anh ta thấy được cô vẫn còn sống chắc chắn vô cùng vui vẻ, cô không biết đâu, hiện giờ anh ta đang ở quê cô, mỗi năm anh ta đều muốn đến đó ở một khoảng thời gian, anh ta mở một quán trọ, tên là Sênh Ngôn Dao.”

Nào sợ Giang Ca đã kết hôn, có con với người đàn ông khác, cô tin rằng, Kiều Sênh si tình, thấy được cô ấy vẫn còn sống, chắc chắn cũng cực kỳ vui mừng.

“Cô Diệp, hà cớ gì cô lại cho anh ta gặp được tôi, chỉ càng thêm đau khổ thôi. Chị của tôi, kết cục cũng là vì anh ta mà chết, cả đời này của tôi, sẽ không còn dính líu gì với anh ta nữa. Xin cô đi đi, không tiễn.” Giang Ca bình tĩnh nói, ngữ khí vẫn kiên định như thế.

Diệp Kiều chán nản đứng dậy: “Rõ ràng cô chưa chết, lại không xuất hiện, là muốn báo thù anh ta, khiến anh ta đau khổ sao?”

“Cứ coi như là vậy đi. Còn nữa, tôi còn sợ bị mẹ anh ta phát hiện tôi chưa chết, lại g.i.ế.c tôi. Tôi và chị mình xảy ra tai nạn cùng lúc, chị tôi cùng cơ thể của chị ấy bảo vệ tôi, để tôi chạy đi. Chúng tôi biết là cố ý g.i.ế.c người, trước đó có nhận được uy h.i.ế.p c.h.ế.t chóc, hôm đó chúng tôi đang định ra nước ngoài. Loại đau khổ này, hận thù này, mãi mãi tôi sẽ không quên. Cho nên, xin cô hãy đặt mình trong hoàn cảnh của tôi, đừng để Kiều Sênh xuất hiện trong thế giới của tôi, cho tôi thêm phiền phức nữa.” Giang Ca còn đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ, nghiêng đầu qua, ngẩng mặt nhìn Diệp Kiều, cắn răng nói ra từng câu từng chữ.

Trong đôi mắt cô ấy, lấp lánh nước mắt.

Diệp Kiều nghe lời nói của cô ấy, yết hầu nghẹn lại, đầu mũi chua xót, đau lòng cho cặp chị em này.

“Năm đó, ngay cả cơ hội và dũng khí thu nhận hài cốt của chị mình mà tôi còn chẳng có, chị tôi dùng hơi thở cuối cùng đưa hộ chiếu và chứng minh nhân dân của chị ấy cho tôi, đặt của tôi vào túi của chị ấy.”

“Giang Ca, người hại cô là Quách Mỹ Anh, đã nhận lấy trừng phạt của pháp luật rồi, bị kết án tù chung thân. Cô không cho tôi nói với Kiều Sênh, tôi có thể giúp cô giấu anh ta, còn nữa, tôi có thể giúp mẹ con cô, đây là danh thiếp của tôi.” Diệp Kiều nói xong, đặt danh thiếp lên tủ.

“Cảm ơn.” Giang Ca thờ ơ nói.

Diệp Kiều ra khỏi căn phòng chỉ vỏn vẹn khoảng mười mấy mét vuông, Lục Tiểu Cổn đứng ở đầu cầu thang chờ cô, Diệp Kiều nâng tay xoa đầu con trai: “Lục Tiểu Cổn, cô ấy là bạn gái của cậu con, Giang Ca. Mẹ hơi mệt, con dắt mẹ đi đi.”

Lục Tiểu Cổn ấm áp nắm chặt lấy bàn tay hơi lạnh của cô.

Hai mẹ con từ trong cầu thang tối tăm chật hẹp đi xuống, Lục Tiểu Cổn một đường nhắc nhở cô cẩn thận bậc thang.

Cha Lục đứng bên mui xe SUV, nhìn hai mẹ con họ tay trong tay đi ra từ trong tòa nhà, không kiềm được nhướng mày, một mùi chua dâng lên.

Anh phát hiện, cùng với sự lớn lên của Lục Tiểu Cổn, hình như mẹ con họ càng lúc càng thân thiết.

Lục Tiểu Cổn thấy cha, vội bỏ tay Diệp Kiều ra: “Diệp Kiều thối, người lớn vậy rồi còn sợ tối, bảo con dắt người đi.”

Cậu bé nói xong, lập tức lên xe.

“Bà Lục à, sợ tối sao không gọi chồng em chứ?” Hủ giấm lớn họ Lục tiến về trước, nhìn cô, chua lè nói.

Kẻ hèn nhát Lục Tiểu Cổn này trời không sợ đất không sợ chỉ sợ duy nhất cha mình!

Rõ ràng là cậu bé tưởng cô sợ tối, nhưng lại nói cô sợ tối nắm tay cậu bé! Làm đổ lọ giấm lớn là cha mình, còn quăng nồi cho cô!

Mà ai kia đã là đàn ông thành thục ba mươi mấy tuổi rồi, còn ăn giấm của con trai! Thật là càng sống càng ấu trĩ!

“Anh Lục à, em muốn cho con trai anh nắm đây, sao nào?” Lần này Diệp Kiều không nhận hèn, lưng eo thẳng tắp, ngang ngược nói.

!!!

Bà Lục muốn tạo phản!

Thấy bóng hình ngang ngược đã đi đến cạnh xe, anh Lục nghiến răng!

Có phải số lần anh về nhà quá ít, con trai càng lúc càng giống nam tử hán, nên sự ỷ lại của cô đối với con trai ngày càng sâu rồi?

Người đàn ông ba mươi mấy tuổi bỗng có một cảm giác nguy cơ!

Anh sắp thất sủng rồi!

--

Hai đứa nhóc cũng đi theo một nhà bốn người họ về tứ hợp viện.

Tuy đều là con trai, nhưng Lục Tiểu Cổn kiên quyết không tắm chung với Tiểu Bạch Thái và Tiểu Mộc Đầu, cậu bé muốn tắm một mình, cậu bé còn bá đạo vào nhà tắm trước!

“Các cậu biết tại sao Lục Tiểu Cổn không tắm chung với các cậu không?” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói, dáng vẻ nghịch ngơm.

“Tại sao?” Tiểu Bạch Thái và Tiểu Mộc Đầu đồng thanh.

“Bởi vì trên m.ô.n.g Lục Tiểu Cổn có một…” Lục Tiểu Vũ đang lớn giọng khai điểm yếu của Lục Tiểu Cổn, thì cậu bé cả người chỉ mặc một chiếc quần lót tam giác đột nhiên kéo cửa phòng tắm ra. Dáng vẻ cậu bé muốn đánh người, trừng mắt nhìn Lục Tiểu Vũ!

Lục Tiểu Vũ thấy cậu bé đi ra, nào dám nói, sẽ bị g.i.ế.c người diệt khẩu đó!

“Trên m.ô.n.g Lục Tiểu Cổn có gì vậy?” Tiểu Mộc Đầu tò mò hỏi.

Huhuhu, thật muốn cùng chia sẻ với mọi người bí mật này!

Nhưng nhìn dáng vẻ muốn đánh người kia của Lục Tiểu Cổn, cô bé nào dám nói!

“Lục Tiểu Cổn! Nếu em dám nói thì em c.h.ế.t chắc rồi! Đi làm bài tập đi!” Lục Tiểu Cổn trừng mắt nhìn Lục Tiểu Vũ bá khí nói, quăng mạnh cánh cửa phòng tắm.

“Lục Tiểu Vũ, rốt cuộc trên m.ô.n.g Lục Tiểu Cổn có gì vậy?’

DTV

“Tớ sẽ không nói cho các cậu, trên m.ô.n.g của Lục Tiểu Cổn có một ưm…” Lục Tiểu Vũ còn chưa nói xong đã bị Lục Tiểu Cổn bịt miệng từ phía sau rồi!

Lục Tiêu Vũ lập tức giơ hai tay đầu hàng, Lục Tiểu Cổn kéo cô bé đến phòng khách: “Em viết 1+1=2 một trăm lần cho anh! Sau khi anh tắm xong, nếu em còn chưa viết xong, anh sẽ gom toàn bộ số kẹo em giấu quăng hết vào giếng nước!”

Cùng với sự lớn lên, vết bớt chữ “Cổn” trên m.ô.n.g của Lục Tiểu Cổn không có hiện tượng biến mất chút nào, sau khi hiểu chuyện tự mình phát hiện ra vết bớt này, Lục Tiểu Cổn lãnh sụp đổ trong lòng, tại sao cậu bé phải lớn lên với vết bớt này, hơn nữa còn là nằm trên mông?!

Nếu bị người ta biết được, mặt mũi lão Cổn của cậu bé biết để đâu?

Cậu bé vẫn cực kỳ sầu não, tại sao Diệp Kiều ngốc ngếch phải cho cậu bé một biệt danh low như vậy!

--

Mặt trời mọc từ phía tây rồi, đêm qua Lục cầm thú vậy mà lại không quấn lấy cô, cô tắm xong lên giường ngủ, anh lại dựa vào cô, chứ không phải là cầm thú khiến cô tỉnh lại!

Diệp Kiều nằm sấp trên giường, bất tri bất giấc kinh ngạc, Lục cầm thú để trần nửa người trên, đang đứng bên tủ chọn quần áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-526.html.]

“Có thể là lớn tuổi rồi…con người ấy à, không thể không chịu thua tuổi già…” Cô lười biếng nói, ngáp một cái thật lười, tạm thời không muốn nghĩ chuyện của Kiều Sênh.

“Bà Lục à, em đang lẩm bẩm gì đó?” Lục Bắc Kiêu xoay người, nhìn Diệp Kiều đã bò ngồi dậy, vươn vai lười biếng, nhàn nhạt hỏi.

“Em nói, đàn ông cường tráng đến mấy, đến một đổ tuổi nhất định cũng sẽ lực bất tòng tâm… Chồng ơi, lát nữa em đi chợ mua một con baba tẩm bổ cho anh!” Diệp Kiều vừa nói, vừa lật chăn ra định xuống giường.

Mua một con baba tẩm bổ cho anh?

Baba?

Anh Lục bỗng chốc vẫn không phản ứng lại được đây là ý gì, rồi liên tưởng đến mấy câu trước của cô…

!!!

Cô gái nào đó vậy mà lại nghi ngờ bản năng đàn ông của anh!

Anh cắn chặt răng đi về phía cô gái nhỏ vừa mới xuống giường đang cúi người chuẩn bị thu dọn ga giường kia.

“Phải đi sớm chút mới có thể mua được, nghe nói baba tráng dương tốt nhất!” Diệp Kiều vừa gấp chăn, vừa nghiêm túc nói, không hề phát giác ra Lục cầm thú bị cô hoài nghi bản năng đàn ông đang đi đến bên cô một cách hùng hồn đầy khí thế, cô đẩy một cái cô đã ngã lên giường!

Giống như móng vuốt sắc nhọn của thú hoang hung mãnh chụp lấy bé thỏ con không cách cựa quậy!

Diệp Kiều kinh ngạc hét một tiếng, anh ấn mạnh cơ thể cô xuống: “Bà Lục à, em muốn c.h.ế.t trên giường đúng không?! Hửm?”

Muốn c.h.ế.t trên giường hả?!

Anh, Nghiến! Răng! Nghiến! Lợi!

Anh chu đáo nghĩ tâm trạng cô không tốt, không quấy rầy cô, vậy mà lại bị cô nghi ngờ bản năng của mình!

Vậy thì đừng trách anh cầm thú!

“Chồng, chồng ơi, anh, anh đừng…” Diệp Kiều cố bày ra dáng vẻ ngạc nhiên, cô đã cảm nhận được bộ vị của ai kia giương s.ú.n.g lên rồi!

Anh cười tà, cắn răng nói: “Bà Lục, nếu anh không chứng minh một chút, vậy anh không còn là đàn ông nữa!”

Nói xong, bàn tay to lớn kéo áo ren mỏng xuống mắt cá chân cô, tách đôi chân ngọc ngà của cô ra…

Tiếng hét của Bà Lục gần như xuyên qua mái nhà, bị anh nhanh chóng cướp lấy đôi môi, đút cho cô tận gốc chiếc lưỡi nóng bỏng vừa dày vừa dài của anh…

--

“Tiểu Cổn, cậu vừa đến thành phố J, mẹ con đâu? Em ấy không nghe điện thoại của cậu!” Mười một giờ trưa, Kiều Sênh vừa đáp máy bay thì gọi điện thoại cho Lục Tiểu Cổn.

Mới sáng sớm Lục Tiểu Cổn đã bảo anh ta phải nhanh chóng vể thành phố J, nói mẹ cậu bé tìm thấy người nhà Giang Ca rồi.

“Diệp Kiều còn đang ngủ nướng! Cậu liên lạc với con là được rồi, trước tiên cậu về nhà con ở tứ hợp viện, con dẫn cậu đi tìm dì ấy!” Lục Tiểu Cổn nhìn cửa phòng đóng chặt, Diệp Kiều đồng ý với Giang Ca không nói với cậu. Không nói lên cậu bé không thể nói!

Đêm qua cậu bé ở ngoài cửa nghe rất rõ ràng.

Đêm qua Diệp Kiều cố ý nói cho cậu bé, đó là Giang Ca, chắc là muốn để cậu bé nói cho cậu nhỉ, cậu bé biết.

Cậu bé không nói thẳng cho cậu mình đó là Giang Ca, mà nói là người nhà cô ấy, tránh cho cậu quá kích động xảy ra sự cố trên đường đi.

Khoảng một giờ sau, Lục Tiểu Cổn thoát khỏi nhóm Lục Tiểu Vũ, dẫn Tia Chớp ra khỏi tứ hợp viện đợi Kiều Sênh ở giao lộ.

--

Làm sao Kiều Sênh cũng không ngờ rằng còn có thể tìm thấy chị gái duy nhất của Giang Ca, Giang Ngư. Không phải mấy năm nay anh ta không tìm kiếm, mà vẫn luôn không có bất kỳ manh mối nào, từ sau khi Giang Ca qua đời, người này cứ như đã bốc hơi vậy. Không ngờ là Diệp Kiều tìm được.

Xe hơi chạy qua những khi nhà như khu ổ chuột, hai mắt Kiều Sênh vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng thầm nghĩ, tại sao Giang Ngư lại nghèo túng như vậy?

Cô ấy là sinh viên hàng đầu khoa kinh tế của trường đại học Cambrigde, trước khi Giang Ca xảy ra chuyện, cô ấy làm việc ở Luân Đôn, thu nhập không thấp.

“Cậu ơi! Chính là ở đây! Bác tài xế ơi, dừng xe!” Giọng nói của Lục Tiểu Cổn kéo thần trí của Kiều Sênh trở về.

Lục Tiểu Cổn dẫn Tia Chớp xuống xe, Kiều Sênh xuống xe ngay lập tức, đi theo Lục Tiểu Cổn vào tòa nhà, vừa đến trên lầu thì nhìn thấy bà chủ nhà ngày hôm qua.

“Hai mẹ con cô ấy mới đi rồi, phòng này họ không thuê nữa!” Dì chủ nhà nói.

Mẹ con?

Kiều Sênh thất thần.

“Tia Chớp! Đuổi theo!” Lục Tiểu Cổn ra lệnh một tiếng, Tia Chớp lập tức xông xuống dưới lầu, Lục Tiểu Cổn nhanh chóng đuổi theo, Kiều Sênh phản ứng lại, cũng xuống lầu ngay.

Một người đàn ông anh tuấn mặc áo khóa mùa xuân phong cách Anh Quốc và một bé trai mặc một bộ quần áo ngụy trang, chạy theo sau một chú chó lớn, không lâu sau, họ nhìn thấy một bóng lưng gầy gò, một bé gái nằm sấp trên vai cô ấy, một tay cầm một cái túi lớn, đang đi về phía trước…

Thời tiết nhiều mây, tiết trời se lạnh, trong con hẻm hẹp dài phức tạp, chỉ xa khoảng mấy mươi mét, cô gái đi bộ không nhanh, cứ đi mãi, cánh tay trái phải dùng lực đẩy lên mấy lần để tránh cho đứa bé nằm sắp từ trên vai rơi xuống.

Bóng lưng ấy khiến người đàn ông đang chạy đến chợt thả bước chân chậm lại, đôi mắt trong veo dần dần thâm trầm…

Ảo giác sao?

Tại sao bóng lưng ấy lại giống đến thế…

Kiều Sênh cười khổ lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước, Tia Chớp đã chạy đến trước mặt cặp mẹ con ấy từ lâu, cản bước họ lại!

Lục Tiểu Cổn đã dừng lại, đứng tại chỗ nhìn Giang Ca ôm đứa bé xách túi xoay người lại…

Cô ấy vừa xoay người lại, túi xách trong tay phải rơi xuống đất, tay trái suýt chút không còn sức ôm đứa bé, nên tay phải cũng vội vàng vòng lấy, gương mặt thon gầy tràn đầy sự kinh hoảng, thất thố cùng với sự phức tạp không thể hình dung!

Kiều Sênh sớm đã tạm dừng bước, nếu nói bóng lưng kia khiến anh ta nghi ngờ là ảo giác, vậy thì nhìn thấy gương mặt khắc cốt ghi tâm kia còn khiến anh ta cảm thấy mình đã đến thiên đường rồi…

Đến thiên đường rồi, anh ta thấy được Giang Ca, đứa bé cô ấy ôm giống như con của họ, là một bé gái!

Kiều Sênh tiến lên, từng bước từng bước đi về phía họ, khóe miệng giương lên nụ cười, như cá voi hướng ra biển cả…

Càng đi càng đến gần, càng lúc càng chân thực, âm thanh ồn ào trong khu dân cư vang rõ bên tai, chứ không phải sự yên bình tĩnh lặng như ở thiên đường.

Giang Ca khôi phục tinh thần, xoay người muốn đi, không biết làm thế nào khi phía trước có một chú chó lớn cản đường.

“Cha ơi…” Noãn Noãn nằm trên vai của Giang Ca, nhìn thấy Kiều Sênh cách đó không xa, phát âm rõ ràng kêu lên, chỉ là giọng nói không lớn.

Giang Ca nhắm mắt, hít sâu, vỗ nhẹ lên lưng con gái.

Kiều Sênh sớm đã sững người tại chỗ như bị điện giật, khó mà tin được nhìn bóng lưng gần trong tầm tay, cùng với bóng lưng bé gái…

“Giang Ca… Giang Ca!” Anh ta lẩm bẩm kêu, rồi trầm giọng nói mấy câu, gọi cái tên đục khoét trong trái tim anh ta!

Anh ta bước đến phía trước dừng lại trước mặt cô ấy, đôi mắt lấp lánh ánh lệ, nhìn chằm chằm gương mặt khắc cốt ghi tâm ấy!

“Kiều Sênh.” Cô ấy lạnh nhạt gọi ra cái tên lạ lẫm mà xa cách, mà cô gái như yêu tinh ấy đã từng gọi tên anh ta vui vẻ và rạng rỡ đến thế trước mặt anh ta.

Kiều Sênh nhắm mắt lại, hít sâu, tim phổi co thắt lại, bứt rứt đau đớn…

“Giang Ca, em vẫn còn…” Bờ môi không ngừng run rẩy, giọng nói cũng run lên…

Người yêu qua đời 6 năm đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, khó mà tin nổi, lại kích động vạn phần!

“Anh có thể coi như tôi đã c.h.ế.t sáu năm trước rồi! Kiều Sênh, đừng đi theo tôi, chúng ta không dính dáng gì nhau!” Cô ấy không mang theo chút tình cảm nào lạnh lùng nói, xoay người rời đi.

Giang Ca chưa chết!

Kiều Sênh tiến lên phía trước, lại cản trước mặt cô ấy: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giang Ca, là em sao? Em nói cho anh…”

“Kiều Sênh, Giang Ca yêu anh đã c.h.ế.t rồi, người anh thấy hiện tại là Giang Ca kẻ thù ở anh! Anh đừng cản đường tôi! Tôi đã kết hôn có con rồi!” Cô ấy quyết đoán nói.

Đưa đứa bé trong vòng tay cho anh nhìn.

“Cha ơi…” Bé gái hai mắt tròn xoe đen láy nhìn anh ta, nhẹ giọng gọi.

“Noãn Noãn! Anh ta không phải cha con!” Giang Ca lập tức nói.

“Cha ơi…” Bé gái cố chấp gọi.

Nước mắt Kiều Sênh đã rơi từ lâu, nhưng khóe môi anh ta lại nở nụ cười.

Phảng phất như đó là con gái của anh ta vậy.

Giang Ca chưa chết, còn dẫn theo một cô con gái quay về.

Anh ta không nhịn được nữa, tiến lên ôm hai mẹ con họ vào vòng tay rộng lớn của mình!

“Kiều Sênh! Anh buông ra! Chúng ta không có quan hệ gì với nhau! Hết rồi!” Giang Ca kiên quyết nói, khóe mắt cô ấy có nước mắt chảy xuống.

Kiều Sênh như không nghe thấy, đặt cằm lên đỉnh đầu cô nhắm mắt lại, nước mắt long lanh cũng chảy xuống từ khóe mắt anh ta…

Loading...