Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 522
Cập nhật lúc: 2024-11-02 22:15:13
Lượt xem: 9
Hai người nồng nhiệt hôn nhau, từ ban công vào tới phòng khách rồi phòng ngủ. Diệp Thành bị sự nhiệt tình của Hoa Nhụy làm cho không chống đỡ nổi. Bởi vì cô giống như một con thú nhỏ, nhiệt tình mà gặm nhấm, trên thực tế hôn không hề có kỹ thuật.
Diệp Thành từ môi đến mặt đều bị cô gặm nhấm, trên mặt còn thấm đầy nước miếng cùng nước mắt của cô.
“Tiểu Hoa Nhụy, nhanh như vậy đã muốn ăn thịt sói? Ngoan, nếu anh nổi thú tính, khiến em bị thương thì em đừng có khóc a!” Diệp Thành 4 năm nay làm hòa thượng, thời điểm này đúng là phản nén nhịn, muốn dựa vào những hình ảnh trong tưởng tượng để chăm sóc hầu hạ cô đêm đầu tiên, thế nên, anh cũng không thể vội vàng mà chiều theo ý một cô gái không có kinh nghiệm gì như Hoa Nhụy.
Thịt phải chậm rãi ninh bằng lửa nhỏ, mới thơm.
Hai mắt Hoa Nhụy mê ly, hơi thở gấp gáp, ngửi thấy mũi hương trên người anh, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh thì lại không nhịn được, ôm chặt lấy anh.
“Chúng ta sẽ tốt, chúng ta sẽ sống bạch đầu giai lão giống như Kiều gia và Lục giáo quan, sẽ tốt thôi.” Hoa Nhụy lẩm bẩm nói khiến Diệp Thành không hiểu đầu cua tai nheo gì.
“Bé con, lúc thân mật với anh còn nghĩ tới người khác, muốn bị phạt sao? Hử.” Diệp Thành thấp giọng nói.
Dứt lời, bàn tay như lửa nóng xông vào trong áo cô mà dò xét. Tham gia quân ngũ nhiều năm, lòng bàn tay đầy vết chai của anh mơn trớn lên da thịt mịn màng của cô, ve vuốt, làm càn, khiến cả người Hoa Nhụy như bị giật, run rẩy.
“Diệp Thành!” Cô nỉ non, không còn nghĩ tới chuyện gì khác, trong đầu chỉ còn nghĩ tới anh, toàn tâm đi theo ma lực dẫn dắt của đôi bàn tay.
Diệp Thành ngậm lấy một bên tai mẫn cảm của cô, một tay nhẹ nhàng mà trêu đùa hai tòa núi trên n.g.ự.c cô.
“Tiểu Hoa Nhụy, anh mong chờ 4 năm rồi, muốn em nói cho anh biết, trong 4 năm nay, có ai theo đuổi em không? Ngoại trừ tên kia!”
“Có a.” Hoa Nhụy thành thật nói.
“Có?!” Diệp Thành muốn g.i.ế.c người.
“Trong trường có vài người theo đuổi em!” Cô thành thật trả lời. Cũng chính bởi vì thế cô bị các nữ sinh khác ghen ghét, sau đó lại to bụng nên bị một người ép phải thôi học.
“Tiểu Hoa Nhụy, em không ngoan!”
“A… anh…” Hoa Nhụy túm lấy bàn tay tà ác của anh, cau mày kháng nghị. Anh cố ý khiến cô khó chịu.
Không ngờ, đấy mới chỉ là bắt đầu.
Diệp Thành tuy rằng thương cô, đau lòng vì cô, cũng hiểu cô, nhưng mà nghĩ tới chuyện 4 năm cô ở bên ngoài, anh không hề biết chút không tin gì, vẫn mòn mỏi chờ đợi, trong lòng liền không thoải mái, liền muốn bắt nạt cô.
Sự tra tấn ngọt ngào.
Dù rằng đã sinh con, nhưng mà Hoa Nhụy vẫn còn là một người mới, khó chịu tới bật khóc.
Người đàn ông cao lớn ôm một cô gái nhỏ trong lòng, ra sức làm càn, cũng không sốt ruột là ăn thịt cô luôn, cẩn thận dùng lửa nhỏ mà hầm chín, sau đó mới đặt cô lên giường, nhẹ nhàng mà đi vào.
Những người cấm dục nhiều năm, một khi đã làm thì không thể dừng lại, ra sức tận hưởng khối thịt non mềm nhiều nước, trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh lần đầu tiên của hai người.
Lúc ấy, Hoa Nhụy vẫn còn là một cô sinh viên ngây ngô, đi tới doanh trại tìm anh. Trước đó, anh tránh mặt cô thật lâu.
“Tiểu Hoa Nhụy, em thay đổi chủ ý sao?” Anh trong bộ quân trang đi tới cửa doanh trại gặp cô, trong lòng mừng thầm.
“Anh Thành, ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta tới khách sạn, được không?” Cô ngây ngô hỏi, khi nói tới hai từ “khách sạn” thì mặt đỏ tựa máu, rũ đầu hỏi.
Khách sạn?!
Hai từ này đối với anh mà nói là lời mời trần trụi, là cô đem thịt dâng tới miệng sói.
Vào tới khách sạn, cô nhẹ nhàng ôm ấy anh, ngửa đầu hỏi, “Anh Thành, còn giận em sao?”
Một cô gái ngây ngô, hai mắt to đen nhánh phiếm ánh lệ, dáng vẻ đáng thương vô cùng khiến anh mềm lòng. “Tiểu Hoa Nhụy, em đừng xuất ngoại nữa, ngoan ngoãn kết hôn với anh, anh sẽ không giận em nữa. Anh tuy tham gia quân đội nhưng tiền thì đủ nuôi em 10 đời sung sướng. Anh không nói quá, nhưng một năm anh chỉ gặp em vài lần đã không chịu nổi, em còn xuất ngoại, anh chịu không nổi.”
Ánh mắt Hoa Nhụy thoáng có tia ảm đạm, cô cúi đầu, cầm lấy bàn tay anh, lớn mật đặt lên n.g.ự.c mình, “Anh Thành, cái kia… em muốn cho anh!”
!!!
Một kẻ mặt người dạ thú trong bộ quân trang như Diệp Thành, đứng trước lời mời của một cô gái non mềm ngây ngô như Hoa Nhụy, sao có thể chịu được.
Hai tay anh lập tức ôm lấy mặt cô nâng lên mà hôn.
Anh so sánh những hình ảnh non mềm của cô trong tưởng tượng với dáng vẻ ẩn nhẫn nén đau không khóc của cô mà hận tới tận xương tủy, phát tiết một hồi rồi lại không nhịn được tiếp tục xông tới.
Trong căn phòng khách sạn tràn ngập mùi của nhục dục.
Người đàn ông để trần nửa người trên ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng vỗ về thân hình trắng mềm như tuyết của cô gái nằm bên cạnh nói, “Ngoan, lát nữa chúng ta đi đăng ký kết hôn, anh chịu trách nhiệm với em.”
“Anh Thành, tháng 9 em phải đi, em vẫn muốn xuất ngoại học tập. Anh đừng giận được không? Em tới tìm anh mà muốn cho anh, muốn để anh an tâm.”
Cô còn đang nói, sắc mặt Diệp Thành ngồi bên cạnh giường đen lại, trầm xuống giống như mưa giông sắp kéo tới.
“Hoa Nhụy!” Anh nghiến răng gọi tên cô.
Anh cho rằng, cô đã thay đổi chủ ý, thật không ngờ, cô dùng bản thân để lấy lòng anh, mong anh cho phép cô xuất ngoại.
Hoa Nhụy ngồi dậy, trên người vẫn còn đau đớn, nóng rát. Cô kéo chăn che người lại, ngửa đầu nhìn lên thì thấy anh đã mặc xong quần áo.
“Hoa Nhụy, nếu em khăng khăng muốn ra nước ngoài thì đừng trách anh vô tình. Anh hỏi em lần cuối, rốt cuộc em có chịu ở lại kết hôn với anh không?!” Diệp Thành vẫn quay lưng về phía cô, trầm giọng hỏi.
“Anh Thành, em muốn ra nước ngoài. Chỉ 2 năm thôi. Cho dù em không ra nước ngoài, hai năm này chúng ta cũng chỉ gặp nhau vài lần, có khác gì nhau đâu? Em muốn có sự nghiệp riêng, em không muốn làm bình hoa sống dựa vào anh, em không muốn người nhà anh coi thường em! Em…”
“Hoa Nhụy, chúng ta dừng ở đây.” Anh xoay người lại, nhìn thấy người trên giường để hở hai vai, trên cổ vẫn còn vệt đỏ của ân ái, hai mắt cô đẫm lệ, m.ô.n.g lung, nhẫn tâm nói, sau đó cầm áo khoác đi ra ngoài.
Hoa Nhụy vội vàng từ trên giường nhảy xuống, chạy tới bên cạnh anh, “Đừng mà.”
Diệp Thành nhìn cô, nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của cô thì trái tim như bị xé rách, rõ ràng không đành lòng nhẫn tâm đối với cô nhưng mà là cô ép anh.
Sau đó, ngày cô xuất ngoại, anh vẫn đưa cô tới sân bay.
Một luồng hơi nóng sảng khoái bốc lên, Diệp Thành như bừng tỉnh từ ký ức của mấy năm trước, bế Hoa Nhụy lên, ôm chặt cô, hung hăng hôn cô rồi cùng cô chìm vào trong khoái lạc.
Hai người ôm chặt lấy nhau, cùng nhau triền miền.
Một lát sau.
“Diệp Thành, anh có nghĩ tới chuyện xuất ngũ không?!” Sau khi cơn mê qua đi, Hoa Nhụy nằm bên cạnh anh, hai mắt nhìn trần nhà nhẹ giọng hỏi.
Có phải, nếu anh xuất ngũ, vài năm nữa sẽ không đi Trung Đông làm nhiệm vụ, sẽ không bị kẻ thù g.i.ế.c hại? Như vậy, Kiều gia sẽ không cần cứu anh.
Cô sợ lời mẹ nói là thật. Sợ rằng Diệp Thành sẽ đúng như lời Diệp Kiều nói, thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Diệp Thành đang tận hưởng nốt cảm giác, nghe cô hỏi vậy thì cau mày nhìn cô, “Cô vợ ngốc, nghĩ cái gì vậy? Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?
Hoa Nhụy nằm ghé trên n.g.ự.c anh, nghe nhịp tim đập trong lồng ngực, trong đầu, dưới ánh mặt trời rực rỡ, dưới cánh đồng hoa anh túc, Diệp Thành đầu đội mũ sắt, mặc bộ quần áo lính đặc chủng. Anh dũng, kiên cường mà hiền lành giống như một anh trai bên nhà, tựa như là anh chỉ muốn tới bên cạnh cô vậy.
“Em chỉ cảm thấy, công việc của anh rất nguy hiểm, em chỉ sợ anh xảy ra vấn đề gì.” Cô biết, nói như vậy rất ấu trĩ, rất không hiểu chuyện.
Lúc bắt đầu yêu anh, cô biết rõ cô yêu là yêu người đàn ông trong bộ trang phục quân nhân, anh là đàn ông, là quân nhân, là bộ đội đặc chủng, sẽ luôn phải đối mặt với những tình huống nguy hiểm nhất trên chiến trường.
Nếu là nguy hiểm thì mỗi lần làm nhiệm vụ đều nguy hiểm, mỗi lần làm nhiệm vụ đều phải viết lại di ngôn.
Diệp Thành ngậm t.h.u.ố.c lá trong miệng, dựa lưng vào thành giường. Áo sơ mi trên người mở rộng vạt, để lộ ra cơ n.g.ự.c cùng vùng bụng rắn chắc sáu múi, khuôn mặt tuấn tú nhàn nhạt ý cười, “Tiểu Hoa Nhụy, sao nào, em đeo nhẫn cưới xong rồi mới nhớ ra em gả cho người như thế nào sao?”
Anh rũ mắt nhìn cô, cô ngửa đầu nhìn vào mắt anh.
“Hoa Nhụy, anh nhập ngũ đã 11 năm, quân trang đối với anh mà nói không khác gì làn da, không cởi ra được, em có thể hiểu không?” Diệp Thành nhàn nhạt nói, nhưng mỗi câu mỗi từ anh nói đều nhưng một tiếng trống gõ vào lòng Hoa Nhụy. Đương nhiên cô hiểu.
“Nếu nói, có nguy hiểm mà lùi lại không phải là tác phong của Diệp Thành anh. Nếu có suy nghĩ giống như em, ngày đó anh đã không chịu tham gia quân ngũ!” Anh nhìn vào đôi mắt lo lắng của Hoa Nhụy, trầm giọng nói.
“Anh không sợ c.h.ế.t sao? Em là… là muốn hỏi… vạn nhất…!” Hoa Nhụy kích động nói, thiếu chút nữa muốn nói ra chuyện của anh đời trước.
“Tiểu Hoa Nhụy, sao em càng lớn càng nhát gan vậy? Sao trước kia không nghe em hỏi như vậy chứ? Bị ngốc rồi sao? Nếu anh phải c.h.ế.t thì đã sớm c.h.ế.t rồi. Hiện giờ tuổi đã lớn rồi, làm huấn luyện viên, không có gặp nhiều nguy hiểm như trước nữa. Yên tâm làm vợ của Diệp đại thành tử đi!” Diệp Thành dập thuốc lá, nói xong thì lại đè cô xuống.
“Người ta là lo lắng cho anh a!” Hoa Nhụy chua xót nói.
Cô cũng đau lòng cho Diệp Kiều. Mấy năm nay, Diệp Kiều chắc chắn có nhiều áp lực, trách nhiệm cùng lo lắng hơn nữa. Nếu đổi lại là cô, đã sớm không chịu được.
“Diệp Thành, anh…” Người đàn ông cầm thú nhân lúc cô không phòng ngừa vào tiến vào, Hoa Nhụy kêu lên một tiếng rồi túm chặt lấy bờ vai rắn chắc của anh.
Thân thể giống như bị một lớp nhung mềm ấm bao vây, Diệp Thành cắn răng nói, “Hoa Nhụy, cho dù chết, anh là c.h.ế.t bởi sự ôn nhu mềm mại này của em.”
“Không cho nói chết!” Cô nghiến răng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-522.html.]
Ai cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Ai cũng không. Hoa Nhụy cô cũng sẽ không tin vào số mệnh.
Cho dù Diệp Thành có xuất ngũ anh không, cô sẽ không khuyên anh nữa.
Anh có niềm tin và tín ngưỡng của anh.
*
Đồng hồ báo thức mới vừa vang lên một tiếng, Diệp Thành đã vội vàng tắt âm, nhưng mà Hoa Nhụy giống như phản xạ có điều kiện tỉnh dậy, tuy rằng cả người đau mỏi không còn sức, cô vẫn cố ngẩng đầu hỏi, “Mấy giờ rồi?”
Diệp Thành ngồi ở mép giường, vẻ mặt m.ô.n.g lung nhìn cô xốc chăn xuống giường, đi về phía nhà vệ sinh.
Lúc này mới 7 giờ.
Giờ này, không phải cô không thể xuống giường được, nên ngủ một giấc đến lúc mặt trời lên cao hoặc mặt trời sắp lặn sao?
Chẳng lẽ, Diệp đại thành tử anh trên giường không đủ mạnh mẽ?
Chỉ một phút sau, trong phòng vệ sinh vang lên tiếng hét của Hoa Nhụy, “Diệp Thành. Cái đồ cầm thú anh, sáng sớm lại muốn làm gì?! Em muốn đi làm!”
“Nhất định là Diệp Thành anh quá ôn nhu. Hoa Nhụy, hôm nay em không được đi làm, cmn, nếu em đi làm, Lục Bắc Kiêu biết được thì chắc chắn sẽ chê cười anh. Diệp đại gia anh cũng không tin được!” Diệp Thành nhấc Hoa Nhụy lên bồn rửa tay, cầm thú nói.
Ôn nhu?
Tối qua ai cầm thú đến mức tra tấn cô suýt ngất chứ?!
Anh xứng đáng với hai chữ này sao?
Hoa Nhụy bị anh làm cho tức khóc.
Một tiếng sau!
Diệp cầm thú còn không có chịu thôi, Hoa Nhụy liền hận bản thân mình không đủ khả năng đánh ngã anh.
Kháng nghị không có hiệu quả cô đành phải ôn tồn mà cầu xin.
“Diệp Thành, anh Thành Tử, cầu xin anh, 9 giờ em có một cuộc họp vô cùng quan trọng!” Cô sắp phát điên rồi. Chủ tịch công ty chủ trì cuộc họp, còn cô là người mới về nước được mấy tháng, vừa mới bước chân vào công ty, một nhóm lãnh đạo của công ty còn chưa có thân thiết với cô.
Công ty như chiến trường, trong công ty còn có rất nhiều người muốn đẩy cô đi.
“Tiểu Hoa Nhụy, anh không quan trọng bằng công việc của em sao? Hừ, anh hiểu rồi, ở trong lòng em, sự nghiệp là quan trọng nhất, con trai là thứ hai, anh là thứ ba.” Diệp Thành nói chua lè, eo thì liên tục dùng sức. Hoa Nhụy nắm c.h.ặ.t t.a.y vào thành bồn rửa, nghiến răng.
“Anh sai rồi, thứ ba chính là em!” Cô nghiến răng nói.
!!!
DTV
Diệp Thành sửng sốt. Sau khi hoàn hồn thì tức giận giống như được bật không tắc, không ngừng công tác.
*
8h55 phút sáng.
Trong phòng họp, ngoại trừ Hoa Nhụy thì toàn bộ lãnh đạo cấp cao của công ty đã tới đủ.
“Thật không ngờ trưởng bộ phận Hoa Nhụy của chúng ta cũng có lúc tới muộn nha.” Trưởng bộ phận mua sắm Từ San đưa tay trái lên nhìn đồng hồ, giọng điệu thì buồn bã nhưng lại lộ ra tia châm chọc. Trước đó, cô ta bởi vì chuyện nguồn cung có vấn đề nên không hài lòng với Hoa Nhụy, hôm nay, chủ tịch tới đây, thể nào cô ta cũng phải nhân cơ hội dẫm Hoa Nhụy một cái.
“Tắc đường. Chuyện này không giống tác phong làm việc của cô ấy!” Giám đốc tài vụ trầm giọng nói.
“Hoa Nhụy không có xe, bình thường đi tàu điện ngầm!” Từ San thản nhiên nói. Lúc này, chủ tịch đã vào tới, mọi người đều đứng dậy chào.
Là người luôn nổi tiếng nghiêm khắc, hay bắt bẻ, Từ San thấy Hoa Nhụy còn chưa tới thì càng đắc ý.
Mọi người cùng ngồi xuống, người trợ lý bắt đầu cuộc họp thì Từ San vội vàng lên tiếng, “Trưởng bộ phận Hoa Nhụy của chúng ta còn chưa tới.”
Sau đó thì nâng tay trái lên nhìn đồng hồ, nhướng mày.
Ông chủ bực mình.
Từ San càng thêm đắc ý.
Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra, Hoa Nhụy mặc một bộ đồ công sở màu đen, đầu tóc gọn gàng, tay xách theo túi đựng laptop tiến vào, dùng tiếng Anh lưu loát nói, “Xin lỗi, có chút việc không đặng đừng, khiến mọi người phải đợi.”
Cô nâng tay lên nhìn đồng hồ, vừa vặn, còn 1 phút nữa đến 9 giờ.
Cúi đầu xin lỗi mọi người xong, Hoa Nhụy đi tới vị trí của mình. Vị trí của cô là ngồi bên trái của chủ tịch công ty.
Từ San ngồi chếch một bên, thấy Hoa Nhụy sát giờ đã tới thì trong lòng buồn bực.
Hoa Nhụy nhìn về phía chủ tịch gật đầu, thấp giọng dùng tiếng Anh nói một câu gì đó. Khuôn mặt tuấn tú của người này vẫn lạnh lùng, không nói gì. Ở trong mắt Từ San, là ông ta không thèm để ý tới Hoa Nhụy.
Đúng 9 giờ, cuộc họp bắt đầu.
Hoa Nhụy bị Diệp cầm thú ép khô cũng không hiểu vì sao mình có thể chống đỡ được mà chuyên tâm họp hành, đại khái là có nghị lực kinh người mà chủ trì cuộc họp. Kỳ thực, cô đã mệt không thở nổi.
Trong suốt cuộc họp, cô vẫn không hề khác ngày thường, vô cùng chuyên nghiệp.
Lúc cuộc họp sắp kết thúc, Từ San đứng lên nói. “Hôm nay, với sự có mặt của các vị lãnh đạo công ty, tôi muốn báo cáo một việc!” Từ San cao giọng nói.
Chủ tịch gật đầu bảo cô ta nói.
“Trưởng phòng nghiệp vụ Hoa Nhụy của chúng ta, không được sự đồng ý của bộ phận mua sắm mà đã tự tiện đưa những đầu sách không thể bán lên bán trên trang mạng của chúng ta!” Từ San nhìn về phía Hoa Nhụy trầm giọng nói.
Lập tức cả phòng họp ồ lên, mọi người đều nhìn về phía Hoa Nhụy.
Thật không ngờ, một người luôn cẩn trọng như Hoa Nhụy lại lấy việc công làm việc tư.
Từ San thấy mọi người đều nhìn Hoa Nhụy, cô ta nói tiếp: “Daisy, đường nhập hàng thông thường cô không muốn, nhất quyết dùng hàng của nhà họ hàng, là do có nỗi khổ tâm gì đó bên trong? Hay là lấy công làm việc tư vậy? Tôi thấy chắc là vế sau nhỉ!”
Năm mươi ngàn quyển sách, không thông qua bàn tay của giám đốc mua bán là cô ta đây, cô ta phải ăn tiền hoa hồng ít hơn bao nhiêu so với bình thường?!
Nhưng điều khiến cô ta không ngờ tới là Hoa Nhụy vậy mà lại tự chủ trương tung lô sách này lên trang mạng rồi, muốn c.h.ế.t sao!
“Đương nhiên là vì giá thành rẻ! Giám đốc Từ, không phải trước đó tôi chưa từng tìm cô, tôi nói rồi, giá thành của lô sách này có thể rẻ hơn 20% so với đường nhập hàng khác! Là cô vẫn luôn không chịu đồng ý! Tôi cũng không hiểu tại sao cô không chịu đồng ý chứ?” Hoa Nhụy đứng lên nhìn Từ San, lên giọng nói.
Sau đó cô ấy cầm máy tính xách tay đi đến bên cạnh máy chiếu.
Từ San bị cô ấy cắt lời hơi đuối lý: “Daisy, đường nhập hàng của chúng ta vẫn luôn là đường chính quy, có cửa hàng chuyên cung ứng! Bên tôi chấp nhận hàng của cô rồi bảo tôi giải thích với mấy cửa hàng cung cấp khác thế nào đây?!”
Hoa Nhụy đứng bên cạnh máy chiếu: “Tôi từng nói, lô sách này có thể để tôi làm một làn sóng tiếp thị, tôi bảo đảm có thể bán hết toàn bộ trong thời gian nhanh nhất! Càng không làm ảnh hưởng đến đường cung hàng bình thường! Hơn nữa công ty chúng ta trước giờ không có quy định không thể nhập hàng từ đường khác!”
Cô ấy nói xong thì mở máy chiếu lên, trên đó hiển thị tình hình tiêu thụ lô sách này trên trang mạng của họ.
“Tổng lô sách này có năm mươi ngàn quyển, trong thời gian ba ngày, bán hết không còn gì! Làn sóng tiếp thị này cũng lần thành công nhất mọi thời đại của AMZ chúng ta! Lợi nhuận cạnh tranh nhiều hơn 20% so với con đường bình thường! Đồng thời trong ba ngày, lượng truy cập vào trang mạng của chúng ta tăng gấp đôi so với cùng kỳ năm trước.” Hoa Nhụy lên giọng nói.
Các lãnh đạo khác dồn dập cảm thán, thời buổi này, mối làm ăn thương vụ điện tử trong nước này vừa mới mở bán, trong ba ngày bán được năm mươi ngàn quyển, quá thần kỳ rồi!
Ngay cả khóe miệng Adam cũng giương lên.
Từ San bị chặn họng lần nữa, nhưng chuyện lấy công làm việc tư này của Hoa Nhụy, đủ để cô ta giẫm đạp rồi.
“Daisy, tôi cho cô một sự tán thưởng về chuyện làm tiếp thị này, quả thật thành tích buôn bán không tệ! Nhưng trọng điểm hiện tại của chúng ta là nói về việc cô không thông qua sự đồng ý của bộ phận tôi, đã tung sách lên mạng, chuyện này không phù hợp với chế độ quy định của công ty! Còn nữa, cô nói giá thành rẻ 20%, tôi vẫn đang nghi ngờ chất lượng sách này, sẽ không là hàng nhái đâu nhỉ? Nếu vậy thì chính là đang đập bỏ thương hiệu trang mạng chúng ta rồi! Cô lại vơ vét được bao nhiêu lợi ích từ trong đó vậy?”
Hoa Nhụy giương miệng cười, cầm văn kiện trên bàn lên đến trước mặt Từ San: “Cô không đồng ý, mà hoạt động của tôi lại đang gấp tung lên thị trường, chỉ có thể tìm ông Adam của chúng ta ký tên thôi.”
Cho nên, chuyện này đã thông qua sự đồng ý của Adam rồi!
Trên thực tế là, lúc Hoa Nhụy gửi fax, Adam con nói, cô ấy tự quyết định là được, chút chuyện nhỏ này không cần thông qua ông.
Nhưng Hoa Nhụy cố chấp bảo ông ký tên, chính là vì chặn họng Từ San.
Từ San nhìn chữ ký Adam quả thật c.h.ế.t lặng.
“Giám đốc Từ, tôi cũng sớm cho cô xem đường nhập hàng của lô sách này rồi, toàn bộ là sách gốc xuất bản chính quy! Đây là tiệm sách đích thân họ hàng tôi mở, bởi vì kinh doanh không giỏi nên sắp đóng cửa, bảo chúng tôi giúp cô ấy bán với giá thấp nhất. Giá cô ấy nhập vào và giá chúng tôi lấy từ bên cô ấy, nằm hết trên bảng báo giá! Cô nói tôi vơ vét lợi ích? Lợi nhuận cạnh tranh lần này 20% thì sao, lợi nhuận cô nhập hàng trước kia chỉ có 15%! Rốt cuộc là ai vơ vét lợi ích đây?” Hoa Nhụy lên tiếng nói.
Từ San vốn chột dạ, đỏ mặt tía tai: “Daisy, nói chuyện thì phải chịu trách nhiệm, không có căn cứ, đây là cô vu khống tôi.”
Trợ lý nữ của Adam đứng lên, quăng một phần văn kiện trước mặt Từ San, cô ấy nghiêm giọng nói: “Giám đốc Từ, Daisy không hề vu khống cô. Đây là chứng cứ tiền hoa hồng của tiệm cung cấp hàng mà cô nhận được.”