Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 518
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:19:09
Lượt xem: 8
Cái lạnh như băng truyền từ tim đến tứ chi, Chu Mạt không nhúc nhích đứng bên giường bệnh, hai mắt ngấn lệ, nhìn chằm chằm t.h.i t.h.ể đang đắp vải trắng của Đại Ngốc mà không hề chớp mắt lấy một cái.
Đầu óc cô trống rỗng, kêu ong ong, không có năng lực suy nghĩ nữa, chỉ biết rằng, anh bị nổ c.h.ế.t rồi…
Cô nhích tới phía trước hai bước, sau khi chịu đả kích lớn, cô đứng không vững, ngã lên người anh!
Tối hôm qua lúc nhìn thấy anh đã muốn ôm anh rồi, nhưng vì ngại thể diện, cô vẫn nhịn, bây giờ rốt cuộc cũng ôm được anh, nhưng lại là t.h.i t.h.ể của anh!
“Anh Đại Ngốc…huhu…”. Chu Mạt rốt cuộc cũng bật khóc, hai cánh tay ôm lấy cơ thể Đại Ngốc, mạnh mẽ lay động!
“Trần Đại Ngốc! Anh tỉnh lại cho em! Em không muốn ly hôn với anh nữa! Anh tỉnh lại đi có được không?”. Cô vừa lắc anh vừa gào khóc nói, Đại Ngốc vẫn không nhúc nhích, Chu Mạt ngẩng đầu lên, nước mắt lăn xuống từng giọt, rơi lên chiếc giường màu trắng, tay cô run rẩy kéo chiếc khăn trắng xuống…
Mặt của anh, nguyên vẹn không chút tổn hại, chỉ nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích, giống như đang ngủ.
Ngón tay Chu Mạt run rẩy vuốt ve khuôn mặt khí khái anh hùng của anh, nỗi đau tê tâm liệt phế như muốn nuốt chửng cô…
“Tối hôm qua em vẫn chờ anh chủ động, em cố ý nói như vậy để kích thích anh, chứ không phải là lời thật lòng của em, anh có nghe thấy không, đừng làm em sợ, tỉnh lại đi có được không? Anh dũng cảm lên một tí có được không? Trần Đại Ngốc, rốt cuộc anh có phải là đàn ông hay không?! Em nói ngược mà anh cũng tin! Anh không thể ngang ngược một chút, mạnh mẽ một chút sao?! Hơn một năm qua, em vẫn luôn chờ anh đến thăm em, mỗi ngày đều chờ, đều trông ngóng, nhưng vẫn không chờ được, đến khi tâm lạnh rồi. Nhớ lại những gì anh nói với em là em lại đau lòng, oán hận anh!”. Chu Mạt quỳ trên mặt đất, thân trên nằm sấp trên giường, nhìn mặt anh, vừa khóc vừa nói.
Đây đều là những lời trong lòng mà cô chưa kịp nói với anh, bởi vì kiêu ngạo, lúc đối diện với anh còn sống sờ sờ, cô dỗi không chịu nói.
“Từ trước đến nay em chưa bao giờ xem thường anh, xem thường người nhà của anh! Ban đầu sau khi bị Giang Thiều Quang phản bội, mặc dù em dỗi em gả cho anh, nhưng mà cũng vì em biết anh tốt với em, anh thích em nên em mới lựa chọn anh! Sao em lại xem thường anh? Ngu ngốc! Trần Đại Ngốc, anh đúng là đồ ngốc!”. Chu Mạt lại khóc lóc nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi thẳng tắp của anh.
Trog đầu cô đều là những hình ảnh Đại Ngốc đối xử tốt với cô những năm gần đây, nhất là ngày kết hôn, cái dáng vẻ hộ tống mình đó…
“Anh vẫn chưa nói với em, là có yêu em hay không…còn quan tâm em thật sự chỉ là vì cha mẹ em sao? Em không tin!”. Chu Mạt lại khó, cô quỳ trên mặt đất, chôn khuôn mặt vào lòng anh, khóc đến mức toàn thân run rẩy.
Vì sao tối hôm qua cô không thể vứt bỏ tự tôn của mình để nói với anh những chuyện này?! Tại sao phải đến khi anh c.h.ế.t rồi, cô mới bằng lòng nói ra những lời thật lòng này?!
Trên đường đến đây, ngồi trên trực thăng nghe Diệp Kiều nói tối hôm qua anh uống nhiều rượu, có thể là say rượu, lúc làm việc không cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lòng cô càng đau hơn!
“Đều tại em! Em không nên làm tổn thương anh như vậy! Anh tỉnh lại đánh em, mắng em, lạnh nhạt với em gì cũng được! Nhưng đừng không để ý đến em như vậy!”. Cô lại khóc nói.
Diệp Kiều vẫn đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng này, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng, cô quay lưng lại, đi tới chân tường, dựa vào tường chậm rãi trượt người xuống, ngồi bẹp dưới đất…
Kiếp trước, lúc Lục Bắc Kiêu hi sinh, cô không có cơ hội sám hối giống như Chu Mạt ôm Đại Ngốc khóc rống!
Lục Bắc Kiêu phân phó mọi việc xong và trở về, nhìn thấy Diệp Kiều ngồi xổm bên tường khóc đứt ruột đứt gan, anh khẽ nhíu mày.
Nhìn cô đau lòng như vậy, như thể người c.h.ế.t là chồng cô vậy đó!
Diệp Kiều thấy anh thì đứng dậy, nhào vào lồng n.g.ự.c anh, khóc càng thê thảm hơn!
Sức lực toàn thân bị rút hết, Chu Mạt cũng bị tắt tiết, ghé lên giường Đại Ngốc, nhắm hai mắt lại, cố gắng hít ngửi mùi trên người anh, trong mùi hương kiên cường của người đàn ông còn thấm đẫm mùi khói lửa.
“Anh Đại Ngốc…trước đây em vẫn luôn xem anh là anh ruột, sau khi kết hôn, dần dần, em xem anh là người đàn ông của em, ỷ lại anh, càng ngày càng sâu…Bây giờ anh bỏ em lại mà đi, sau này em phải làm sao bây giờ…Anh muốn em đi theo anh có đúng không?”. Trái tim bi thương đã c.h.ế.t lặng, Chu Mạt lẩm bẩm nói.
Cô nhắm hai mắt lại, ghé lên người anh, bất tri bất giác, như thể anh đang còn sống, đang cưng chiều vuốt ve đầu cô…
Chu Mạt nở nụ cười: “Em đi cùng anh nhé…”
“Chu Mạt, anh quan tâm em không phải vì thầy cô, là vì, em là vợ anh, là người quan trọng nhất trong lòng anh, là người đứng đầu trái tim anh!”. Một giọng nam yếu ớt vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh: “Chu Mạt, em thật sự yêu anh sao?”
Tiếng gì vậy?
Chu Mạt ghé lên người Đại Ngốc, đã sẵn sàng đi cùng anh, bỗng toàn thân cứng đờ, cô sửng sốt.
“Chu Mạt, anh chưa từng hy vọng xa vời là em sẽ yêu anh, trong lòng anh, em luôn là công chúa, anh không xứng với em…”. Giọng của Đại Ngốc lại vang lên, một bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ về trên mái tóc đen nhánh của Chu Mạt…
Chu Mạt ngây người như phỗng, rốt cuộc cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn mặt anh.
Hàng mi đen dài nhẹ nhàng như đôi cánh, khẽ rung động, hai mắt khép hờ, mắt thoáng hiện tia sáng.
Chu Mạt bi thương đến mức c.h.ế.t lặng, khi nhìn thấy Đại Ngốc đã mở mắt, lại còn nói chuyện, cô sững người lần nữa!
Anh, anh không chết!
Đại Ngốc nhúc nhích, cảm giác hai chân hai tay mình đều ở đây cả, chỉ là rất đau, toàn thân đều đau, còn tê dại, bên tai kêu ong ong, đầu cũng choáng váng, trần nhà cũng đang lay chuyển, khuôn mặt tèm lem nước mắt của Chu Mạt cũng đang lay chuyển.
“Trần Đại Ngốc! Anh không chết!”. Chu Mạt kích động rống lên, giọng khản đặc, gần như không phát ra được âm thanh nào.
Đại Ngốc ngơ ra.
“Trần Đại Ngốc! Anh gạt em! Anh giả c.h.ế.t gạt em!”. Chu Mạt nhận ra muộn màng, kích động nói.
Nét mặt của cô rất phức tạp, vừa tức giận vừa kích động, tâm trạng càng phức tạp hơn, vừa mới c.h.ế.t lặng xong, lại bất chợt sống lại, bay lên đỉnh cao nhất của tàu lượn!
“Anh, anh nào có…”. Đại Ngốc trưng vẻ mặt vô tội.
Nhưng mà, sao anh chưa chết?
Anh nhớ rõ ràng mình gỡ trúng bẫy mìn, ngòi nổ bên dưới quả b.o.m bị kéo ra…
Anh hẳn là thịt nát xương tan, c.h.ế.t không toàn thây mới đúng, sao lại còn sống?! Còn nghe Chu Mạt nói một đống lời trong lòng…
“A…đau…”. Đang đờ người suy nghĩ, nắm đ.ấ.m của Chu Mạt đã nện xuống.
“Trần Đại Ngốc! Anh to gan quá rồi, anh dám giả c.h.ế.t gạt em! Huhuhu…”. Chu Mạt đánh mắng, chỉ chốc lát sau lại khóc thành tiếng.
“Chu Mạt, anh không giả chết!”. Đại Ngốc ngơ ngẩn nói.
“Anh không giả chết? Anh đắp cả vải trắng lên rồi, anh Lục nói anh hi sinh rồi!”. Chu Mạt vừa khóc vừa nói, rồi lại cười.
“Tiểu Lục! Nhất định là Tiểu Lục cố ý lừa em! Không phải anh!”. Anh là người trung thực, sao có thể lừa người khác?
“Chu Mạt, những lời em vừa nói, đều là thật sao?”. Đại Ngốc cau mày, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Chu Mạt, nghiêm túc hỏi.
Chỉ thấy khuôn mặt Chu Mạt không ngừng phóng đại trước mắt anh…
“Ưm…”. Cô mạnh mẽ hôn lên môi anh!
Đầu Đại Ngốc càng choáng váng…
DTV
Chu Mạt tàn ác hôn người đàn ông “mất mà lại được” này, nghĩ đến anh suýt nữa thì c.h.ế.t là nước mắt cô lại không tự chủ mà tuôn ra, hôn sâu hơn…
Chu Mạt dùng nụ hôn sâu này để trả lời anh, những gì cô vừa nói toàn bộ đều là lời thật lòng!
“Tin chưa?”. Chu Mạt buông anh ra, cười hỏi, nước mắt lại không tự chủ rơi xuống, trong lòng đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.
Thật may, vì anh không chết!
“Tin!”. Người đàn ông thật thà nói một cách chắc chắn, chẳng qua vừa dứt lời, trong lúc Chu Mạt đang khiếp sợ, anh đột nhiên giữ chặt gáy cô, ép cô về phía anh, rồi hôn cô bá đạo và điên cuồng hơn!
Lần này đến phiên Chu Mạt bối rối.
Là một người đàn ông có đứng đắn thật thà như thế nào đi nữa thì ở trong xương cũng có sự bá đạo, mạnh mẽ của đàn ông, thậm chí là có ham muốn làm chủ đạo!
Ưm…
Anh hôn đến mức cô sắp không thở nổi! Tim cũng đập càng nhanh, kích thích như ngồi tàu lượn vậy!
Trên hành lang bệnh viện, biết rõ Đại Ngốc không c.h.ế.t rồi, Diệp Kiều vẫn còn khóc, Lục Bắc Kiêu nói gì cũng không được, không biết phải làm sao. Trước đó anh hỏi người c.h.ế.t đâu phải là chồng cô, cô đau lòng cái gì, kết quả, cô khóc càng dữ ơn, cũng không nói gì, chỉ ôm anh mà khóc.
Lục Bắc Kiêu nào có biết rằng cô tức cảnh sinh tình, nghĩ đến kiếp trước anh hi sinh, ngày cả lần cuối cùng gặp mặt anh cũng không được, cô đau đớn, tiếc nuối trong lòng!
“Bà Lục, em đủ rồi đó!”. Anh nghiêm mặt nói, trong lòng cũng rất chua.
Diệp Kiều cũng khôi phục khỏi sự bi thương, ngửa đầu nhìn anh, mỉm cười, lộ ra má lúm ngọt ngào: “Thật tốt quá, Đại Ngốc không sao…”
Thật tốt, kiếp này Đại Ngốc cũng được cứu, thật ra ý cô là vậy!
Kiếp này, lão Thái, Phương Trác, Giang Hải, Đại Ngốc, đều thay đổi số phận…
“Anh thấy em khóc còn dữ hơn Chu Mạt đấy!”. Anh thô lỗ lau sạch nước mắt trên mặt cô, nghiêm mặt nói, giọng điệu chua lè.
Anh tưởng cô khóc vì Đại Ngốc?
Thật ra, không lâu sau khi anh nói Đại Ngốc hi sinh, cô đã nghi ngờ rồi, cảm thấy Đại Ngốc chắc chắn không chết, nếu không thì anh sẽ không phản ứng bình tĩnh như thế!
Sau khi nhận được tình báo, sao anh có thể biết rõ anh em gặp nạn mà không cứu?
Tên khốn xấu bụng này là đang ép Chu Mạt nói lời thật lòng với Đại Ngốc đây mà, mặt khác cũng giúp cô yểm hộ gián điệp ở K2!
“Người ta là đau lòng vì anh!”. Cô nhìn anh, làm nũng nói.
“Vì anh?”. Lục Bắc Kiêu nhướn mày.
“Đại Ngốc là anh em tốt của anh, nếu anh ấy xảy ra chuyện gì không may, anh chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết, người ta đau lòng cho anh mà!”. Kiếp trước, lúc anh đau lòng cho Đại Ngốc, người vợ ngu ngốc là cô đây không an ủi anh được một lời ào.
Lời giải thích này của cô khiến anh thoải mái trong lòng: “Anh sẽ đau lòng vì cậu ta? Đùa gì thế?!”
Chảnh chọe!
Diệp Kiều rất muốn nói cho anh biết, ở kiếp trước, một người bình thường kiêu ngạo trước mặt cô là anh vì Đại Ngốc mà rơi nước mắt trước mặt cô đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-518.html.]
Lục Bắc Kiêu đi tới cửa phòng cấp cứu, gõ cửa một cái, chia rẽ đôi uyên ương.
Đôi vợ chồng son vẫn đang hôn nồng nhiệt lúc này mới buông nhau ra.
“Tiểu Lục! Cậu thật đáng ghét, lừa gạt Chu Mạt làm gì?!”. Đại Ngốc đối mặt với anh em của mình, hóa thân thành kẻ cuồng bảo vệ vợ, chỉ trích anh.
Kiêu thần tức đến mức chửi tục trong lòng!
Đã từng thấy kẻ thiếu thông mình rồi, nhưng chưa từng thấy ai thiếu thông minh đến mức này!
“Anh Đại Ngốc, nếu không nhờ anh Kiêu của em thì với cái suy nghĩ c.h.ế.t bầm của anh, có thể ôm mỹ nhân về sao?!”. Diệp Kiều bất bình thay cho chồng mình.
“Chị dâu, anh Lục, anh ấy đau lòng cho em vừa rồi thôi, hai người đừng chấp nhặt với anh ấy”. Chu Mạt vội vàng bước tới, giảng hòa cho Đại Ngốc.
“Eo, mới làm hòa mà đã học được cách phát cơm chó rồi à?”. Diệp Kiều cười trêu ghẹo.
Đại Ngốc cười ngây ngô, nhìn về phía Lục Bắc Kiêu, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Lục, vụ nổ rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Bên trong phòng cấp cứu chỉ còn lại hai người đàn ông, Đại Ngốc đã ngồi dậy, vẫn còn trong trạng thái váng đầu ù tai, đó là ảnh hưởng bởi sóng xung kích của vụ nổ gây nên!
Lục Bắc Kiêu dựa lưng vào tường, nhàn nhã đứng, miệng ngậm điếu thuốc, không có dáng vẻ của quân nhân chút nào.
“Tối qua nhận được tình báo, lần này K2 muốn thần không biết quỷ không hay làm thịt cậu, bọn họ chôn bẫy mìn suốt đêm, dụ cậu đi tháo gỡ…”. Anh hờ hững nói, tay phải búng tàn thuốc một cái.
Thảo nào tiểu đội trưởng Vu nói, l.ự.u đ.ạ.n trông rất mới, Đại Ngốc khiếp sợ, cũng trách anh, say rượu nên không quá tập trung, không suy nghĩ nhiều như vậy.
“Tiểu Lục, suốt đêm cậu đi rút bớt thuốc nổ trong địa lôi à?”. Đại Ngốc tuy váng đầu, nhưng không hồ đồ.
Vụ nổ là thật, chẳng qua lượng thuốc nổ vừa vặn ở mức trang phục bảo hộ có thể chịu nổi, cho nên anh mới không sao, tất cả mọi người cũng không sao!
Lục Bắc Kiêu đáp lại anh một biểu cảm “Cậu nói xem?”.
“Một mình cậu?”. Đại Ngốc không tin một mình anh có thể làm được, người của K2 chắc chắn sẽ trông chừng, phải có người giúp anh mới được.
“Đồng chí Trần Nhị Đản, bây giờ cậu là người c.h.ế.t rồi, nào có nhiều lời như vậy! Cậu trở về thành phố J yên tâm “tạo người” với vợ cậu đi, những chuyện khác không cần cậu quan tâm!”. Anh nói xong rồi dập tắt tàn thuốc, đi tới bên giường bệnh, vỗ Đại Ngốc nằm xuống, lại đậy tấm vải trắng lên!
Nếu để lão già Bọ Cạp kia phát hiện ra Đại Ngốc không tổn thương không tàn phế, Queen sẽ rất dễ bị bại lộ, thế lực của K2 vẫn chưa thâm nhập vào Trung Quốc, sau khi Đại Ngốc trở về thành phố J, sống hay chết, bọn họ không tra ra được.
Tạo người?
Dưới lớp vải trắng, khuôn mặt Đại Ngốc không tự chủ trở nên đỏ ửng.
…
“Chu Mạt, bớt đau buồn!”. Diệp Kiều và Chu Mạt diễn kịch, ký không ít giấy đồng ý của người nhà, sau đó họ đi trên hành lang, Diệp Kiều khuyên nhủ Chu Mạt.
Trước mặt, một bác sĩ nam đeo khẩu trang, đẩy xe đẩy đi về phía bên này, người đàn ông trông rất cao to, khiến cô không khỏi chăm chú nhìn thêm.
Bác sĩ nam đẩy xe? Không phải là y tá sao?
Cô vô thức kéo Chu Mạt về phía mình, chắn trước mặt cô ấy, lúc này, bác sĩ nam đột nhiên móc ra một khẩu s.ú.n.g lục màu đen từ trong túi áo blouse, chỉa vào bọn họ, Diệp Kiều đẩy Chu Mạt té trên mặt đất, sau đó nhấc chân đá lên chiếc xe đẩy, xe đẩy thúc về phía nam bác sĩ, đồ đạc trên xe rơi đầy đất.
Nam bác sĩ còn chưa kịp nổ s.ú.n.g đã giơ chân đá văng xe đẩy, Diệp Kiều kéo Chu Mạt định chạy, lúc này, viên đạn b.ắ.n về phía bọn họ, cô nhanh nhẹn né tránh.
Cô và Chu Mạt trốn phía sau một bồn cây cảnh lớn.
Tiếng s.ú.n.g vang lên, các y tá thét chói tai, may mà không có bệnh nhân trên lối đi.
Người đàn ông mặc áo blouse trông như sát thủ, anh ta cầm khẩu s.ú.n.g lục, đi về phía bồn cây cảnh, Chu Mạt dùng hai tay ôm đầu, cảm giác tuyệt vọng chờ chết!
Diệp Kiều cũng không ngồi chờ chết, cô bưng cái thùng rác màu bạc bên cạnh lên ném về phía đối phương, sát thủ hóa trang thành bác sĩ bị thùng rác ném trúng, Diệp Kiều kéo Chu Mạt tiếp tục chạy trốn, cô để Chu Mạt chạy phía trước cô!
Trên hành lang thật dài, hai người phụ nữ chạy một trước một sau, phía sau bọn họ là một nam sát thủ trong dáng vẻ bác sĩ đang nhắm b.ắ.n vào đầu cô.
Tiếng s.ú.n.g vang lên.
Diệp Kiều sửng sốt, đứng yên đó không nhúc nhích…
Một, hai, ba…
Không có bất cứ cảm giác đau đớn nào!
Phía sau vang lên một tiếng “bịch”, người ngã xuống đất không phải là cô, mà là tên sát thủ kia!
Cô xoay người, chỉ thấy một người đàn ông khác mặc áo blouse trông như bác sĩ, cầm trong tay khẩu s.ú.n.g lục màu đen…
Là anh ta vừa mới cứu cô!
Cô đang suy nghĩ xem người tới cứu bọn họ là ai thì lại có thêm một tiếng s.ú.n.g nữa vang lên, Chu Mạt ôm đầu hét chói tai, cô không muốn c.h.ế.t đâu, cô vừa mới làm hòa với Đại Ngốc mà!
Lại có một sát thủ mới ngụy trang thành bác sỹ xuất hiện, ở phía trước các cô, nổ s.ú.n.g về phía các cô, nhưng mà chỉ trong chốc lát, sát thủ này đã bị một bác sỹ mặc áo blouse trắng khác g.i.ế.c chết, chỉ là, người bác sỹ này là nữ.
Sát thủ thứ hai bị g.i.ế.c khá nhanh.
Bên cạnh các cô có thêm 2 người bảo vệ, mặc áo blouse trắng, tay cầm s.ú.n.g lục. Ở dưới sự bảo vệ của họ, Diệp Kiều cùng Chu Mạt nhanh chóng đi tới chỗ Lục Bắc Kiêu.
“Anh Kiêu, có biết người nào không?” Diệp Kiều biết rõ còn cố ý hỏi, khẳng định là hai người, định g.i.ế.c xong Đại Ngốc, nhìn thấy người nhà anh ta và người nhà Lục Bắc Kiêu ở đó thì xông tới ám sát luôn.
Lục Bắc Kiêu cẩn thận nhìn Diệp Kiều một lượt, xác định cô không bị thương mới an tâm.
Anh đã sớm dự đoán được Bò cạp độc sẽ không can tâm để anh sống tốt, khẳng định sẽ tìm mọi cách đối phó với anh, vì thế nên đã có bố trí trước.
“Người của K2.” Lục Bắc Kiêu nhàn nhàn nói.
“Báo cáo đội trưởng Lục, đối phương có 5 người, cầm đầu là tên tâm phúc bên cạnh Bò cạp độc, Đình Tử. Hiện giờ chúng ta đã diệt được 3 tên, Đình Tử cùng tay sai đang chạy từ cửa thoát hiểm lên mái nhà, tìm đường trốn. Người của chúng ta đang đuổi theo.”
Người nữ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đi tới trước mặt Lục Bắc Kiêu đứng nghiêm báo cáo.
Phụ nữ.
Diệp Kiều nghi hoặc nhìn người mặc áo blouse trắng, dáng người cao gầy, đeo khẩu trang.
Binh lính cấp dưới của anh là nữ?
Sao cô lại không biết?
“Giết toàn bộ!” Lục Bắc Kiêu lạnh lùng vô tình ra lệnh.
Anh vừa dứt lời thì từ phía hành lang thoát hiểm vang lên tiếng súng.
Tiếng s.ú.n.g này khiến Diệp Kiều giật mình kinh hãi.
“Rõ!” Người nữ binh nhận lệnh, nhanh chóng xoay người chạy tới chỗ cửa thoát hiểm.
Chỉ còn 2 người đàn ông trong áo blouse trắng, s.ú.n.g cầm trong tay ở lại bảo vệ ba người.
Ở một bệnh viện tuyến huyện của một vùng xa xôi hẻo lánh, tuy nói rằng là bệnh viện trung tâm ở vùng này nhưng chỉ có 3 tầng, bọn họ đang đứng ở tầng 1.
Diệp Kiều nín thở.
Lúc này, trên mái nhà không ngừng có tiếng súng. Hai bên đang b.ắ.n nhau.
Với số lượng 5 người ban đầu, hiện giờ phía Đình Tử đã bị b.ắ.n c.h.ế.t 4, chỉ còn một mình hắn, vai trúng đạn, đang b.ắ.n nhau cùng với 4 bộ đội đặc chủng khác. Hắn nấp sau một trụ xi măng, hai mắt nhìn chằm chằm về phía một góc sân thượng. Chỉ còn cách này hắn mới thoát được. Nhưng mà, nếu lúc này hắn chạy ra, chỉ cần vài bước, rất có thể hắn sẽ bị đạn b.ắ.n chết.
Người đàn ông da thịt màu đồng trong bộ blouse trắng nghiến răng, hơi nhô ra khỏi trụ xi măng, đạn lập tức từ phía đối diện b.ắ.n tới, ánh lửa văng tung tóe, xi măng bị b.ắ.n tung, văng một miếng vào mặt hắn.
Đình Tử, không ngờ ngươi lại c.h.ế.t như vậy!
Hắn ta tự giễu trong lòng.
Không.
Hắn không thể nào c.h.ế.t được.
Nhưng mà, con mẹ nó, trốn bằng cách nào?
“Anh Kiêu, những người này đều là lính của anh sao?” Diệp Kiều nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của Lục Bắc Kiêu tò mò hỏi.
Anh vẫn lạnh lùng không nói chuyện.
Ánh mắt Diệp Kiều đột nhiên trở nên trống trải, trong lúc Lục Bắc Kiêu không đề phòng cô, đột nhiên cướp s.ú.n.g trong tay anh.
“Diệp Kiều! Em làm gì vậy?” Lục Bắc Kiêu lớn tiếng quát, đột nhiên có dự cảm không tốt.
Cô lại xuất hiện ảo giác!
Diệp Kiều cầm s.ú.n.g của anh, chạy tới phía trước, “Bắt kẻ xấu. Bắt kẻ xấu. Bọn chúng cướp con trai em, mau bắt lại.”
Cô giống như điên chạy về phía trước, chạy vào cầu thang thoát hiểm. Lục Bắc Kiêu đuổi theo ngay sau cô.
Diệp Kiều chạy một mạch lên tới sân thượng, nhìn thấy 4 người lính đặc chủng đang trong bộ blouse trắng, tay cầm s.ú.n.g b.ắ.n tới cây cột mà Đình Tử nấp.
“Bắt kẻ xấu, bắt kẻ xấu.”
Diệp Kiều hô lớn khiến hai người bộ đội đặc chủng lập tức xoay người lại, s.ú.n.g trong tay họ nhắm thẳng về phía cô. Diệp Kiều dường như không nhìn thấy họ, chân không dừng bước chạy về phía trước.