Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 517
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:19:07
Lượt xem: 15
Đại Ngốc mặc đồ rằn ri, chân đi giày lính, lúc nhìn thấy Chu Mạt bưng cái đĩa, anh cũng ngây ngẩn cả người, từ trước đến nay, ở nhà cô đều chỉ ăn thức ăn có sẵn, vậy mà cũng biết bưng đĩa rồi!
Cô mặc một chiếc áo len dài rộng thùng thình cộng thêm một chiếc váy jean dài, mái tóc đen thui, trong mắt anh vẫn đẹp như tiên trên trời.
Sau khi hoàn hồn lại, Chu Mạt lập tức nhìn về phía Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu, nở nụ cười, cất giọng gọi: “Chị dâu! Đại ca Lục!”
Sau khi trở lại bên bàn, cô lập tức giới thiệu vợ chồng họ với năm giáo viên khác!
“Anh lính này là ai? Hình như trông rất quen mắt, gặp qua ở đâu rồi thì phải?”. Nữ giáo viên Tôn Phán nhìn Đại Ngốc, chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, cô ấy nhìn sang Chu Mạt.
Đại Ngốc nở một nụ cười chất phác trên khuôn mặt thon gầy cương nghị, rất hiền hòa nói: “Chào mọi người, tôi là bạn của Chu Mạt! Gọi tôi là Đại Ngốc là được rồi!”
“Phải rồi phải rồi phải rồi! Trong ví của Chu Mạt, có hình của anh!”. Tôn Phán vội vàng nói: “Anh là bạn trai của Chu Mạt à!?”
Chu Mạt giấu tay sau lưng, không ngừng đánh lên lưng Tôn Phán, rất ảo não!
“Không phải bạn trai! Bạn cũng không phải!”. Chu Mạt lớn tiếng nói, còn trừng mắt nhìn Đại Ngốc!
Diệp Kiều thấy Đại Ngốc không nhúc nhích, thật muốn đá cho anh hai cái!
Cứ phang thẳng một câu: “Đúng vậy, không phải bạn trai, cũng không phải bạn, tôi là chồng cô ấy!”
Thử xem Chu Mạt có cảm động không!
Đáng đời bị Chu Mạt dằn vặt lắm!
Kỹ năng trêu gái còn không bằng một người phụ nữ như cô!
“Không phải bạn trai, không phải bạn, thế cô cất ảnh người ta trong ví làm gì?”. Tôn Phán lại hỏi.
“Cô Tôn, cô hoa mắt rồi, rõ ràng không phải là một người!”. Chu Mạt lớn tiếng phản bác, vội vàng đi tới phòng bếp bưng nồi cơm điện.
“Để anh!”. Chu Mạt bưng nồi cơm điện từ phòng bếp ra, lập tức bị anh cướp lấy.
Không biết chủ động nói lời yêu thương, nhưng làm việc nặng thì từ trước đến nay anh đều vô cùng chủ động.
Chu Mạt nhìn hình bóng cao lớn mặc đồ rằn ri kia, có tức giận, có oán trách, nhưng đau lòng, đau đến mức không thở nổi.
Hai giáo viên nam, một người đàn guitar, một người chơi trống châu Phi, một giáo viên nữ khác hát ca khúc dân tộc, Diệp Kiều vừa ăn vừa hét, cũng trò chuyện với họ về công việc và cuộc sống bên này, sau khi trở về, cô sẽ thảo luận với tập thể làm thế nào để cải thiện đãi ngộ cho các giáo viên ở đây, bọn họ thật sự rất cực khổ.
“Chu Mạt, ăn đậu phộng!”. Diệp Kiều hào phóng đưa cho Chu Mạt một ít đậu phộng mà Lục Bắc Kiêu đã bóc cho cô.
“Tiểu Kiều! Cô ấy dị ứng với đậu phộng!”. Đại Ngốc đang xới cơm, bỗng nghiêm túc nói.
Chu Mạt nghe xong, cánh mũi chua xót, như dỗi vậy cô cầm lấy một hạt đậu phộng ném vào miệng, Đại Ngốc sợ đến mức vội vàng bước tới: “Chu Mạt! Nhanh nhổ ra! Em làm cái gì thế?!”
“Tôi với anh có quan hệ gì? Ai cần anh lo?”. Chu Mạt nghiêm mặt, lạnh nhạt nói, mạnh mẽ nhai hạt đậu trong miệng.
“Chu Mạt, em đừng tùy hứng, mau ói ra!”. Đại Ngốc ngồi xổm trước mặt cô, ngửa đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói, tay nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô một cái, lại bị Chu Mạt hất ra, cô đứng lên, chạy tới chân tường nhổ ra.
Đại Ngốc bưng một ly nước đuổi theo.
Màn đêm đen tối, không nhìn thấy rõ bóng dáng của hai người họ, Diệp Kiều thở dài, lắc đầu, không quan tâm đến họ nữa.
“Chu Mạt, lúc chiều em không bị thương chứ?”. Nhìn cô súc miệng, anh mới yên tâm, quan tâm hỏi một câu.
“Liên quan gì đến anh? Trần Đại Ngốc, anh nói xem bây giờ chúng ta có quan hệ gì? Anh dựa vào đâu mà quan tâm tôi?”. Chu Mạt tới gần anh, đứng trước mặt anh, ngửa đầu nhìn anh chằm chằm, ép hỏi.
Kể từ khi thấy cô, tim Đại Ngốc vẫn đau, nhìn Chu Mạt gầy đi trông thấy, anh thấp giọng nói: “Chu Mạt, chúng ta vẫn chưa ly hôn đâu”.
Anh nói như vậy, Chu Mạt nở nụ cười chế giễu, sáp người tới, chắn trước mặt Đại Ngốc, ngửa đầu nhìn anh chằm chằm, bóng đêm dày đặc, không nhìn thấy biểu cảm của anh.
“Chúng ta được xem là vợ chồng sao? Còn nữa, trong mắt anh, không phải tôi rất đáng ghét sao?! Không phải anh không ngốc nữa sao? Sao anh vẫn quản đông quản tây tôi?!”. Chu Mạt nói một cách không hề khách sáo, giọng điệu tràn ngập oán trách đối với Đại Ngốc!
Trước khi thích Đại Ngốc, cô hổ thẹn với anh, sau khi thích anh, lại bị anh chối bỏ, hiểu lầm, cô phẫn nộ, thậm chí là oán hận anh!
Hơn nữa cô biết, anh không yêu cô!
Chu Mạt cô từng bị vạn người phỉ nhổ, ngay cả cha mẹ ruột cũng không nhận cô, lúc đó anh đã che chở cô, nâng niu cô trong lòng bàn tay, yêu thương cô, sau đó, vì em gái của anh và vị hôn thê ở quê anh, anh trở mặt với cô, còn nói những lời ác độc như vậy!
“Chu Mạt…sau đó anh đã từng nghĩ lại, em không sai, là chúng ta ngay từ ban đầu không nên ở bên nhau!”. Đại Ngốc vẫn có vẻ trung thực như xưa, ngây ngô nói, mày nhíu chặt lại.
“Không phải anh quản em, là vì muốn tốt cho em! Anh hy vọng em tốt nhất, thầy và cô đều đã lớn tuổi cả rồi, đừng để bọn họ lo lắng!”. Đại Ngốc lại nói.
Trái tim đang tràn ngập hy vọng của Chu Mạt lại vì nửa câu sau của anh mà nhất thời rơi xuống đáy vực!
DTV
“Trần Đại Ngốc! Anh thật là hiếu thuận!”. Cô tưởng anh vẫn còn tình cảm dành cho cô, thì ra là vì cha mẹ cô!
Chu Mạt lau nước mắt, hít mũi một cái.
“Em nghĩ kỹ rồi, chờ đến lúc em nghỉ đông, sau khi trở về, em sẽ lập tức ly hôn với anh! Em không làm trễ nãi việc anh cưới vị hôn thê ở quê nữa!”. Chu Mạt cắn răng, oán hận nói.
Cuôi cùng cô cũng bằng lòng ly hôn…
Đại Ngốc có cảm giác như mình bị rút mất một cây xương sườn, cái sự đau đớn này xuất phát từ sâu trong trái tim anh!
“Anh không muốn cưới cô ta…cô ta đã lập gia đình từ sớm rồi…”. Anh lẩm bẩm nói.
“Ôi, lập gia đình à, không phải cô ta không phải anh là không lấy chồng sao?”. Nhớ đến người phụ nữ đó, Chu Mạt vẫn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, giễu cợt nói.
Cô là con nhà quân nhân, từ nhỏ đến lớn lớn lên trong doanh trại quân đội, không mưu kế, tính thẳng thắn, tính tình này khiến cô đã chịu không ít thiệt thòi trước mặt người nhà Đại Ngốc, nhất là em gái của anh và vị hôn thê kia, họ cố ý đặt bẫy cho cô chui vào, khiến anh hiểu lầm cô.
Cô cho rằng, cho dù cả thế giới này không xem trọng Chu Mạt cô, thì ít nhất ngươi đàn ông này cũng thật lòng thật dạ đối xử với cô, sẽ xem cô như bảo bối.
Kết quả…
Anh cũng y vậy!
Cũng vào lúc đó cô mới hiểu ra, thì ra, trong lúc bất chợt, cô đã quan tâm anh nhiều như vậy, thậm chí là đắm chìm vào…
“Em vẫn thật sự không thể làm trễ nãi anh nữa, có cần em về giới thiệu người khác cho anh không?!”. Thấy anh không nói lời nào, Chu Mạt không khỏi nói lời châm chọc.
“Chu Mạt! Em đừng làm tổn thương anh nữa có được không?”. Đại Ngốc bỏ lại câu này rồi xoay người đi.
Cô làm tổn thương anh?
Nhìn bóng lưng anh, Chu Mạt cảm thấy thật khó hiểu! Rốt cuộc là ai làm tổn thương ai?
Anh đi tới bên bàn, túm Lục Bắc Kiêu: “Tiểu Lục, nếu là anh em thì đi uống rượu với tôi!”
Lục Bắc Kiêu mặc dù bình thường tỏ ra vô cùng ghét bỏ Đại Ngốc, nhưng đó là bình thường, bây giờ anh tinh tường cảm nhận được anh em của anh đang đau khổ, cần anh bồi bạn, nhưng mà, anh vẫn liếc nhìn bà Lục.
“Đi đi!”. Diệp Kiều vô cùng ân cần. Trong đầu đều là dáng vẻ Lục Bắc Kiêu – một người luôn nước lửa bất dung với cô – hiếm khi toát ra vẻ đau khổ trước mặt cô sau khi Đại Ngốc bị nổ tan tác, xuất ngũ về quê chăn heo ở kiếp trước…
Bọn họ thật sự là anh em vào sinh ra tử!
Lục Bắc Kiêu đứng dậy đi theo Đại Ngốc.
Bọn họ đi rồi, Chu Mạt mới xuất hiện với đôi mắt đỏ hoe, cô cũng uống rượu, uống không ngừng, vừa uống vừa trò chuyện với Diệp Kiều.
Tửu lượng của Đại Ngốc thật ra tốt hơn Lục Bắc Kiêu, nhưng anh luôn luôn trung thực và tuân thủ kỷ luật quân đội một cách nghiêm ngặt, rất ít khi uống rượu. Đêm nay là ngoại lệ, anh rất ra dáng không say không về, uống đến khúc sau là ôm chai rượu uống mãi, không nói gì cả, chỉ nuốt cái thứ nước đắng đó vào bụng!
Mặc dù Lục Bắc Kiêu đi cùng nhưng anh không uống nhiều, lúc nào cũng nhớ đến Diệp Kiều, lo lắng cô lại xuất hiện ảo giác!
Bọn họ kê một cái bàn trên khoảng đất trống ở quán rượu nhỏ đầu thôn, ngay ngoài cổng trường, để đôi ba đĩa đồ nhắm.
“Tiểu Lục, cô ấy muốn ly hôn với tôi rồi…lần này, Tiểu Cổn và Tiểu Vũ càng ghét bỏ tôi, không thể sinh em trai, em gái cho chúng nó chơi!”. Đại Ngốc cười khổ nói.
“Ly đi, anh em tìm người tốt hơn cho cậu!”. Lục Bắc Kiêu cố ý kích thích anh.
Đại Ngốc lắc đầu: “Ngoài cô ấy ra, người nào tôi cũng không muốn! Người nào cũng không muốn!”
“Thế con mẹ nó cậu có dám nói trước mặt cô ấy không?!”. Lục Bắc Kiêu ghét bỏ nói, sau đó cầm một hạt đậu phộng ném vào miệng nhai, trong lúc vô tình, anh nhìn thấy có hai bóng người khả nghi ở đối diện con đường đá, anh híp mắt, bất động.
Hai người kia dường như đã nhận thấy anh phát hiện ra bọn họ, nhanh chóng rời đi.
…
“Thủ lĩnh, đã điều tra rõ ràng, lần này Lục Bắc Kiêu đưa vợ anh ta đến khám bệnh, chứ không phải cố ý đến tìm chuyên gia tháo gỡ b.o.m mìn kia! Anh ta càng không thể nào biết được kế hoạch của chúng ta!”
Ngồi trên xe lăn, nghe tiếng vang lên trong điện thoại, Bọ Cạp nhếch môi: “Khám bệnh gì?”
“Cái này, vẫn chưa điều tra rõ! Vợ anh ta trông rất lành lặn!”
“Đình Tử, nhiệm vụ nhỏ lần này giao cho cậu, nếu có thể giải quyết Lục Bắc Kiêu luôn thì càng tốt hơn!”. Bọ Cạp híp mắt nói, Huyết Lang, vẫn là một cái gai trong lòng gã!
Bọ Cạp gã có rất nhiều đối thủ một mất một còn, nhưng khiến gã phẫn hận nhất chính là Huyết Lang!
Bởi vì, lão Bọ Cạp cha của gã c.h.ế.t trong tay bọn họ, mà năm đó gã tro mắt nhìn lão Bọ Cạp bị đánh c.h.ế.t mà không qua cứu, điều đó khiến Bọ Cạp gã vô cùng mất mặt trước quốc tế!
“Thủ lĩnh, Đình Tử sẽ dốc hết sức mình!”. Đường Thiếu Đình cong môi, híp mắt nói: “Bẫy mìn đêm nay đã bố trí xong! Thần không biết quỷ không hay…”
“Chờ tin tốt của cậu!”. Bọ Cạp dứt lời, cúp máy.
…
Đại Ngốc uống say như chết, được hai người công binh đưa về trại lính.
“Anh lo Đại Ngốc có chuyện, đêm nay chúng ta sẽ không đến nhà Hoa Nhụy. Đêm nay em ở cùng Chu Mạt đi, anh dừng lều ở bên ngoài”. Lục Bắc Kiêu chỉ ngón tay vào cái lều quân đội trên mặt đất, nói với Diệp Kiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-517.html.]
Làm sao anh biết Đại Ngốc sẽ xảy ra chuyện?
“Đại Ngốc làm sao vậy?”.
“Em đừng hỏi”. Anh thản nhiên nói, anh biết Diệp Kiều sẽ không hỏi đến cùng, anh không chịu nói, cô sẽ không hỏi nhiều.
“Anh Kiêu, ban đêm ở đây chỉ có 0 độ, lạnh cóng người, hay là anh vào phòng ký túc xá của giáo viên nam đi, chen chúc một chút!”. Cô mặc áo khoác trên người mà vẫn còn cảm thấy lạnh, mà nhiệt độ ban ngày ở bên này còn chưa đến 20 độ!
“Anh chỉ muốn chen chúc với em thôi”. Anh đã chống lều lên, đi tới bên cạnh cô, cúi đầu, mập mờ nói.
Diệp Kiều đá anh một cái: “Mặc kệ anh!”. Nói xong, cô vội vàng chạy vào phòng ký túc xá.
Chỉ chốc lát sau, cô ôm ra cho anh một cái chăn.
Lục Bắc Kiêu bày xong giường chiếu, mới nằm xuống thì điện thoại di động reo lên.
Tin nhắn trên màn hình khiến anh lập tức ngồi dậy, số xa lạ, nhưng, chữ ký lại là Queen!
Anh cấp tốc động não, nhanh chóng phiên dịch ra tin tình báo này: Mục tiêu lần này là Đại Ngốc, bẫy mìn, khu đất mới động vào nhất! Yểm hộ tôi! Người của K2 đang theo dõi!
Anh gần như không chút nghĩ ngơi, lập tức gọi lại!
“Tút…”
Đối phương thế mà lại không bắt máy!
Lục Bắc Kiêu đứng lên, cầm điện thoại phát ra tiếng “tút tút tút”, ra khỏi lều.
Anh thế mà lại gọi điện thoại tới!
Nhìn màn hình hiển thị trên điện thoại, Diệp Kiều hoảng hốt, vội vàng nhấn nút từ chối không nghe.
Từ chối không nghe!
Lục Bắc Kiêu nhìn màn hình điện thoại, lập tức gửi một tin nhắn trả lời, cũng dùng mã morse.
Diệp Kiều vừa định tắt máy đổi sinh thì thấy tin nhắn anh gửi tới: Rốt cuộc anh là ai?!
“Tôi là vợ anh!”. Cô thầm trả lời trong lòng, nhếch miệng lên, trộm vui mừng, sau đó dùng tốc độ rất chậm chạp trả lời lại: “Người tái sinh và giúp đỡ các anh. Queen”.
Sau khi gửi đi thành công, cô nhanh chóng rút thẻ sim ra, bẻ gãy.
Vừa rồi anh gọi tới, thật là nguy hiểm!
May mà điện thoại của cô để chế độ rung, lỡ như để chuông, anh nghe được thì chẳng phải là bị bắt tại trận à! Cô có c.h.ế.t cũng không nói với anh, cô là Queen, càng sẽ không nói với anh chuyện của kiếp trước!
Lục Bắc Kiêu nhìn màn hình điện thoại tỏa ra ánh sáng màu xanh lục, dịch đi dịch lại nhiều lần, anh còn tưởng bản thân dịch sai nữa chứ!
Tái sinh?!
Cái quái gì thế?!
Cố làm ra vẻ huyền bí!
Nhưng mà, anh tin tưởng tình báo này, bởi vì lúc uống rượu, anh đã phát hiện ra điều bất ổn. Lần trước Bọ Cạp đối phó với Phương Trác và Giang Hải, lần này gã nhắm vào Đại Ngốc, hơn nữa, có thể nói là thần không biết quỷ không hay.
Khu vực b.o.m mìn này do thời chiến tranh để lại, cơ bản đều là b.o.m xịt, Đại Ngốc đã được điều tới nửa tháng có thừa rồi, người của K2 nhất định đã phát hiện ra anh ấy ở đây trong thời gian này, vì vậy đã nghĩ ra chiêu này để g.i.ế.c c.h.ế.t anh ấy!
…
Chu Mạt sau khi uống say cứ khóc mãi, miệng không ngừng mắng Đại Ngốc, Diệp Kiều ngủ trên giường cô ấy, vẫn nghe, cả đêm gần như không sao ngủ được.
Thứ nhất là suy nghĩ xem Lục Bắc Kiêu muốn cứu Đại Ngốc thế nào, có thể công khai vạch trần quỷ kế của K2 không, nếu vậy, gián điệp của cô trong K2 bị bại lộ thì làm sao? Ban đầu cô nghĩ rằng mình sẽ lặng lẽ cứu Đại Ngốc, nhưng thông tin cô nhận được là bẫy mìn là cỏ.
Cô định cho một bầy dê đi qua, làm nổ bẫy mìn là được rồi, cũng thần không biết quỷ không hay, K2 sẽ không nghi ngờ.
Nhưng tình báo đột nhiên thay đổi, biến thành b.o.m mẹ! Lần này, cô không thể ra sức được, chỉ có thể để Lục Bắc Kiêu ra tay thôi.
Thứ hai là suy nghĩ, lần này Đại Ngốc có thể thoát hiểm 100% hay không…
…
Đại Ngốc say rượu vẫn đúng giờ bò dậy trong tiếng chuông báo thức, nghĩ đến Chu Mạt thật sự muốn ly hôn với mình, anh lại có cảm giác tuyệt vọng và buồn bã.
“Đội trưởng Trần, trạng thái của anh trông không tốt lắm, hay là hôm nay khỏi đi làm đi! Ở lại ký túc xá nghỉ ngơi!”. Đại đội trưởng công binh tốt bụng khuyên nhủ.
Bọn họ là những người phụ trách tháo gỡ b.o.m mìn, lúc gỡ bom, chỉ cần sơ suất một tí là rất có thể tan xương nát thịt!
Đại Ngốc từ chối lòng tốt, sau đó rời khỏi ký túc xá, chưa từng có cảm giác này trước đây, không còn hy vọng, c.h.ế.t cũng không sợ!
Nếu anh chết, Chu Mạt có thể đau khổ hay không?
Đai Ngốc ngu ngơ nghĩ.
…
Tình hình của Chu Mạt không tốt hơn Đại Ngốc bao nhiêu, hai mắt sưng đỏ, đầu đau như sắp nứt, trong lòng còn hoang mang, luôn cảm giác sẽ xảy ra chuyện.
“Chị dâu, chị nói xem, anh ấy đang làm gì ngoài biên giới?”. Chu Mạt nhìn Diệp Kiều đang ăn sáng, sợ sệt hỏi.
“Tháo gỡ bom! Chính là quét mìn! Rất nguy hiểm! Anh Kiêu còn lo lắng anh ấy có thể xảy ra chuyện, sáng sớm đã qua đó tìm anh ấy rồi!”. Diệp Kiều nghiêm túc nói.
Nghe cô nói vậy, đôi đũa trong tay Chu Mạt đột nhiên rơi xuống đất, lòng càng luống cuống…
Công tác tháo gỡ b.o.m mìn của một ngày mới bắt đầu, Đại Ngốc vừa đến hiện trường thì nghe công binh báo cáo, phát hiện ra một quả địa lôi, do quân khuyển phát hiện ra, trông rất mới, chờ anh đích thân tháo gỡ.
Đại Ngốc nhanh chóng mặc bộ đồ phòng ngừa cháy nổ gần 5kg vào người, kéo mặt nạ bảo hộ xuống, đầu vẫn còn hơi choáng váng, sau khi lắc đầu thì đi tới.
“Đội trưởng Trần, quả mìn này trông rất mới, anh cẩn thận một chút!”
“Một quả b.o.m xịt!”. Đại Ngốc có kinh nghiệm phong phú thản nhiên nói, sau khi tháo thiết bị nổ ra, anh định lối quả b.o.m ra!
Vừa rút ra một cái, anh thính tai nghe thấy tiếng lò xò, đó là sự mẫn cảm của một chuyên gia tháo gỡ b.o.m mìn đối với thiết bị kích nổ, sắc mặt Đại Ngốc nhất thời thay đổi, hét lớn một tiếng: “Nằm xuống!”
Tất cả mọi người ý thức được gì đó, nhanh chóng nằm xuống!
Đại Ngốc mặc bộ đồ bảo hộ nặng gần 5kg, trước khi quả b.o.m trên mặt đất nổ tung, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, anh nằm đè lên quả b.o.m kia, nhằm dúng cơ thể mình để ngăn cản một chút lực nổ của quả bom, bảo vệ những người khác.
Tiếng nổ khốc liệt vang lên, ánh lửa ngút trời!
“Đội trưởng Trần!”. Đại đội trưởng Diêu, người đang nằm ở phía xa kia, nhận ra được điều gì đó, anh ta hét lớn lên một tiếng với vẻ mặt thống khổ!
Rừng sâu núi thẳm ngoài biên giới, người của K2 cầm ống nhòm có độ phóng đại cao, sau khi nhìn thấy tình hình bên đó thì cực kỳ đắc ý!
…
Tiếng nổ dữ dội đến mức truyền đến Chu Mạt đang giảng bài trên bục giảng ở trường học cách mấy dặm, nghe thấy tiếng nổ mạnh, Chu Mạt cảm thấy lòng như sụp đổ, thân thể lắc lư, nếu không phải có bàn đỡ thì đã sớm ngã xuống rồi…
Trước những ánh mắt kinh ngạc, cô lảo đảo chạy ra khỏi phòng học, đứng trên khoảng đất trống bên ngoài phòng học, nhìn về phía tây, một cột khói đen cao ngút bầu trời!
Diệp Kiều đang ngủ bù trong ký túc xá vội vã chạy tới: “Chu Mạt…”
“Chị dâu! Bên kia bị nổ có phải không?! Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện không?”. Chu Mạt nắm lấy tay Diệp Kiều, sốt ruột hỏi.
“Chu Mạt, tôi vừa nhận được điện thoại của anh Kiêu, lúc anh Đại Ngốc đang gỡ b.o.m thì xảy ra vụ nổ…”. Diệp Kiều lẩm bẩm, vẻ mặt bi thương.
Cô chỉ cảm thấy tay mình bị Chu Mạt bóp gần như nát, khuôn mặt thon gầy của cô ấy đã cắt không còn giọt máu…
“Không muốn…không muốn! Tôi không muốn!”. Giọng nói của Chu Mạt càng ngày càng kích động, hai đầu gối cô ấy mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
“Chu Mạt, cô phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất! Anh Đại Ngốc vừa được trực thăng chuyển đến bệnh viện thị trấn để cấp cứu!”. Diệp Kiều vừa kéo cô ấy dậy vừa nói.
“Tôi muốn đi tìm anh ấy! Chị dâu, cho tôi mượn điện thoại di động của chị, nhanh lên! Tôi phải đến bệnh viện tìm anh ấy, tôi có rất nhiều lời chưa kịp nói với anh ấy!”. Chu Mạt kích động nói, sau khi nhận lấy điện thoại di động từ trong tay Diệp Kiều, cô ấy lập tức gọi điện thoại về thành phố J.
Rất nhanh, trong thao trường trường học đã đáp xuống một máy bay trực thăng quân sự.
Chu Mạt và Diệp Kiều lên máy bay…
…
Lục Bắc Kiêu đi ra từ phòng cấp cứu, vẻ mặt anh nghiêm trọng, Diệp Kiều nhìn thấy anh, tim cũng hẫng một nhịp…
Lần này anh đến cứu một mình, sức lực có hạn, có phải không thể cứu được Đại Ngốc hay không? Hay là Đại Ngốc giống như kiếp trước, bị tàn phế?
“Anh Lục, anh ấy, anh ấy thế nào rồi?”. Chu Mạt vọt tới, nhìn Lục Bắc Kiêu, khàn giọng hỏi.
Lục Bắc Kiêu không nói gì, chỉ đẩy cửa phòng cấp cứu ra…
Hai cánh cửa mở ra…
Có thể thấy một người đang nằm trên giườn, từ đầu đến chân đều đắp một mảnh vải trắng…
Chu Mạt thấy thế thì che miệng lại, đờ người ra, liều mạng lắc đầu, khóc không thành tiếng, nước mặt cũng không ngừng tuôn rơi!
“Anh Kiêu…anh Đại Ngốc…”. Diệp Kiều thấy thế thì run giọng hỏi.
Lục Bắc Kiêu có vẻ mặt bi thương, trầm giọng nói: “Hi sinh rồi”.
Anh vừa dứt lời, Chu Mạt đã lảo đảo vọt vào!