Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 513
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:19:01
Lượt xem: 8
Làm như thể anh thật sự phản bội cô vậy đó!
“Người phụ nữ kia, lớn lối ở trước mặt em như vậy, anh thể mà lại để mặc, không đứng về phía em!”. Cô phẫn hận nói xong, hai tay bụm mặt, khóc càng dữ hơn.
Lục Bắc Kiêu oan uổng hơn Đậu Nga, quả thật khóc không ra nước mắt, cái quái gì thế không biết!
Anh dùng đôi bàn tay thô ráp ôm lấy mặt cô, đúng là rất hiếm khi thấy cô khóc đáng thương như vậy: “Đồ ngốc, ảo giác mà thôi! Sao anh có thể phản bội em được! Đừng khóc đừng khóc, đừng buồn, ngoan!”. Thật sự không biết tại sao cô lại có ảo giác như vậy nữa!
Quá hoang đường!
Lục Bắc Kiêu anh sao có thể phản bội cô được?
“Ảo giác cũng không được! Chắc chắn là anh có hành vi tiềm ẩn về phương diện này rồi, nên em mới có áo giác như vậy! Lục Bắc Kiêu, anh nói đi, người phụ nữ kia là ai?!”. Cô khóc lóc nói, nước mắt nước mũi từa lưa.
Lục Bắc Kiêu cười khổ: “Con mẹ nó làm sao anh biết được người phụ nữ kia là ai? Đó là em tưởng tượng ra! Liên quan gì đến anh? Lục phu nhân, em vô lý quá!”
“Được lắm, anh còn nói em vô lý! Lục Bắc Kiêu, em biết, mặc dù là ảo giác, nhưng mà hình ảnh rất chân thật, lòng em thật sự bị tổn thương! Anh đi ra ngoài đi, anh để em yên tĩnh một mình đi, bây giờ em thật sự rất muốn đánh anh một trận, muốn g.i.ế.c anh cũng có luôn! Anh thế mà lại ôm người phụ nữ khác, muốn cô ta mà không quan tâm em!”. Tay cô siết chặt thành quả đấm, nện mạnh vào n.g.ự.c mình, có vẻ thật sự rất bi thương, rất đau khổ, khiến Lục Bắc Kiêu không nỡ.
Anh nghĩ đến người đàn ông khác chạm vào cô là đã chịu không nổi rồi, huống gì cô còn thấy được, cảm nhận được.
“Cục cưng, đừng buồn, anh cho em đánh, cho em hả giận!”. Anh vội vã hạ mình, nửa ngồi nửa quỳ ở một bên, ngửa đầu nhìn cô, dịu dàng dỗ.
Dáng vẻ này quả thật tương phản rõ ràng với cái dáng vẻ hùng hổ đánh m.ô.n.g cô vừa rồi!
Trước đó bành trướng bao nhiêu thì bây giờ hèn hạ bấy nhiêu!
Diệp Kiều vẫn còn đau lòng nghẹn ngào: “Em không, em chỉ biết là, anh không quan tâm em, bỏ chạy cùng người phụ nữ kia!”
Lục Bắc Kiêu vò đầu, trông như sắp bị oan đến c.h.ế.t mất!
Rõ ràng là ảo giác của cô, anh vô tội!
“Vậy em muốn thế nào mới có thể hả giận? Hửm? Anh quỳ trên điều khiển từ xa nhé, có được không?”. Anh nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh, thấy cô vẫn còn không ngừng nghẹn ngào, hai vai run rẩy, anh dịu dàng nói.
Quỳ trên điều từ xa?
Được được!
Ngoài mặt thì vẫn còn đau lòng tuyệt vọng lắm, cô cũng không nói được hay không được.
Anh không thể làm gì khác hơn là cho rằng cô đang ngầm chấp nhận.
Để dỗ cho bà Lục vui khi ghen trong ảo giác, ông Lục còn oan uổng hơn cả Đậu Nga đành phải đi ra phòng khách lấy điều khiển từ xa.
“Hahahaha”. Anh mới đi ra ngoài, Diệp Kiều đã che miệng cười, không dám phát ra âm thanh: “Lục Bắc Kiêu, nữ vương Kiều em đây từ trước đến nay đều có thù tất báo!”
Nói xong, cô nhanh chóng bước xuống, lấy máy quay phim kỹ thuật số từ trong tủ đầu giường ra, mở chức năng ghi hình, sau đó giấu trong chăn, chỉ lộ ra camera.
Cô vừa mới giấu xong thì anh quay về, trong tay thật sự cầm điều khiển tivi, cô lập tức lau nước mắt, vẫn tỏ vẻ rất đau lòng.
“Đồ ngốc, không được buồn nữa, đó là giả, anh làm sao có thể phản bội em được chứ! Chắc chắn là vì em quá lo lắng cho anh nên mới như vậy! Sau khi quỳ trên điều khiển từ xa xong, là anh chưa từng làm ra chuyện gì cả, có được không?”. Anh ôm lấy khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem của cô, dịu dàng dỗ dành.
“Anh quỳ cách xa em một chút, quỳ đến khi lòng em dịu lại mới được, còn phải vừa quỳ vừa nói xin lỗi em, còn phải gọi em là nữ vương!”. Cô lau nước mắt, thở phì phò nói.
Anh không chút do dự gật đầu: “Em nói cái gì thì chính là cái đó!”
Bên trong phòng, người đàn ông thẳng tắp quỳ gối trên điều khiển từ xa, hai đầu gối vẫn còn cách điều khiển một chút xíu, cam đoan không đụng đến bàn phím!
“Nữ vương Kiều, đừng nóng giận, anh sai rồi, là lỗi của anh!”. Người đàn ông nhìn vào màn ảnh, vô cùng thành khẩn nói.
Lúc đó, Diệp Kiều ngồi trước máy tính trong phòng sách, đang cắt nối biên tập đoạn video này, cắt đầu bỏ đuôi, chỉ chừa lại phần đặc sắc nhất ở giữa, còn chỉnh độ sáng lên, làm cho hình ảnh trông rõ ràng hơn.
Việc lớn đã thành!
Chỉ chờ hai đứa nhỏ đầu gấu kia về, còn cái tên bạo quân lúc trước ngang ngược đánh cô, đã biến thành người đàn ông nội trợ của gia đình, đi nấu cơm rồi!
Nào có ảo giác gì là anh phản bội cô đâu!
Tất cả đều do cô diễn.
Ai bảo anh lớn lối như vậy, đánh m.ô.n.g cô hai lần!
“A”. Cảm nhận sâu sắc được cái m.ô.n.g sưng khiến cô hít ngược vào một hơi, sự đau đớn này cũng nhắc nhở cô trước đó đã chịu “sỉ nhục” thế nào!
Cô phẫn hận cắn môi, lưu video lại, để ra màn hình desktop cho tiện mở.
Người đàn ông nội trợ của gia đình đã nấu xong hai món mặn một món canh, cơm cũng để lên bàn, đúng lúc, Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ cũng đã được đón từ Bộ tư lệnh về.
Bốn người họ hiếm khi tề tựu với nhau.
“Diệp Kiều, sao không ngồi?”. Lục Tiểu Cổn ngồi trên ghế, thấy Diệp Kiều đứng ăn, cậu nghiêm túc hỏi.
“Em biết em biết! Chắc chắn là Diệp Kiều bị cha đánh m.ô.n.g đến mức nở hoa rồi, ngồi sẽ đau!”. Lục Tiểu Vũ nhanh trí nói.
DTV
Sắc mặt Diệp Kiều nhất thời thay đổi: “Lục Tiểu Vũ, con nói bậy bạ cái gì đó? Mẹ bị cha đánh m.ô.n.g lúc nào? Căn bản không có chuyện đó!”
Cha Lục vừa mới bưng chén cơm lên, chỉ cười không nói, Diệp Kiều dùng sức đá anh một cái dưới gầm bàn, anh dám nói thử xem, nhất định sẽ chết!
“Con không nói bậy, lúc sáng con nghe mẹ kêu đó!”. Lục Tiểu Vũ nói một cách nghiêm túc không gì sánh được, sau đó còn đứng lên ghế: “Mẹ nói, Lục Bắc Kiêu, anh dừng tay lại cho em, em hận anh, mụ nội anh, anh dám đánh m.ô.n.g em!”
Lục Tiểu Vũ học thuộc tiếng quát tháo của mẹ mà cô bé nghe được ở trong sân lúc sáng không sót một chữ nào, còn học được dáng vẻ hung dữ rất ra dáng!
Lục Tiểu Vũ thế mà lại thật sự nghe được!
Diệp Kiều bị con gái ba tuổi vả vào mặt, tức đến độ mặt đỏ lên: “Lục Tiểu Vũ, con nghe lầm rồi, không phải mẹ bị cha đánh mông, là mẹ phạt cha con quỳ trên điều khiển từ xa!”
“E hèm”. Cha Lục đang yên tĩnh ăn cơm bỗng tằng hắng một cái, ngẩng đầu lên, đúng lúc chống lại ánh mắt cảnh cáo hung dữ của Diệp Kiều.
Cha Lục không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ăn cơm, còn Lục Tiểu Cổn lạnh lùng cũng không quan tâm Diệp Kiều, không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn sườn xào chua ngọt cha làm.
Diệp Kiều thúi lại khoác lác!
“Con không tin! Cha đánh m.ô.n.g mẹ thì có!”. Lục Tiểu Vũ nói một cách chắc chắn không gì sánh được, nói xong, cô bé ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.
Hai đứa nhóc xấu xa này, thế mà đều không tin lời cô!
“Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ, nếu như mẹ lấy ra được bằng chứng chứng mình, các con sẽ thế nào?”. Diệp Kiều đắc ý hỏi, lúc này, cha Lục nghi ngờ nhìn cô.
“Diệp Kiều, đừng khoác lác nữa, đừng quấy rầy chúng con ăn cơm!”. Lục Tiểu Cổn nói bằng cái giọng người lớn răn dạy trẻ con.
“Đúng đó, Diệp Kiều lại khoác lác rồi!”. Lục Tiểu Vũ cũng lớn tiếng nói.
Diệp Kiều cũng không tức giận, ngược lại còn đắc ý: “Hai đứa tiểu quỷ các con, chờ đó cho mẹ!”.
Nói xong, cô vội vàng chạy vào phòng sách.
“Bà Lục, em đi đâu đó, không ăn cơm là nguội đấy!”. Ông Lục quan tâm hỏi một câu.
Diệp Kiều không nói, chỉ chốc lát sau đã trở về, cầm máy tính xách tay, khí phách đặt lên góc bàn ăn.
Cho chúng lần nào cũng bảo cô khoác lác này!
Diệp Kiều cô ngày hôm nay phải cho hai đứa nhỏ xấu xa này nhìn cho kỹ, cha của chúng bị nữ vương Kiều cô răn dạy, quỳ trên điều khiển từ xa như thế nào!
Lục tiên sinh mặc áo sơ mi màu xám nhạt và áo gile len, một tay bưng chén cơm một tay cầm đũa, nghi ngờ nhìn cái máy tính xách tay kia, lại nghi ngờ nhìn về phía Lục phu nhân.
Lục phu nhân vô cùng đắc ý nhìn anh, cười nhẹ nhàng, cô đi tới bên cạnh anh, khom người, thân mật dán bên tai anh.
“Lục tiên sinh, thật sự anh nên ban tặng cho em một cái tượng vàng Oscar đi…Nào có ảo giác gì đâu, em lại lừa anh rồi…Thế nào? Ngạc nhiên chưa?!”. Diệp Kiều nói rất nhỏ bên tai anh, cũng rất đắc ý.
Chỉ thấy anh nặng nề buông đũa xuống, sắc mặt cũng thay đổi!
“Lúc anh bị phạt quỳ điều khiển từ xa, em đã quay lại rồi! Ai bảo anh ném mất cái mấy năm trước! Hại hai đứa chúng nó lúc nào cũng cho rằng em khoác lác, ngày hôm nay, nữ vương Kiều em rốt cuộc cũng có thể minh oan giải tội rồi!”. Diệp Kiều vô cùng đắc ý nói.
“Lục phu nhân, thì ra là em đào hố cho anh nhảy vào à!”. Lúc Bắc Kiêu nghiến răng thấp giọng nói, hai đứa nhỏ hầu như không nghe thấy bọn họ đang nói gì, cũng nghe không hiểu: “Lục phu nhân, sao em nghịch thế? Ngay cả chồng mình cũng lừa được!”
Lục phu nhân nhà anh, am hiểu nhất là cái chuyện đào hố cho mấy tên cặn bã làm khó cô nhảy vào!
“Hừ! Ai bảo anh đánh m.ô.n.g em?”. Diệp Kiều hừ lạnh nói: “Em trả thù đấy! Lục tiên sinh, anh chờ mà xem uy phong của anh sẽ bị quét sạch trước mặt bọn nhỏ!! Lần này em không nương tay đâu! Ai bảo anh đáng ghét?!”
Lục Bắc Kiêu nghiến răng hàm, thấp giọng thở dài, không nói gì.
“Cha, cha với mẹ đang nói gì vậy?”. Lục Tiểu Vũ tò mò hỏi.
“Nào, các cục cưng! Mau nhìn xem, người cha oai phong thô bạo của các con, bị nữ vương Kiều ta đây bắt quỳ trên điều khiển từ xa thế nào! Phạt quỳ đó!”. Diệp Kiều vỗ tay một cái, hấp dẫn sự chú ý của hai đứa nhỏ, Lục Tiểu Vũ cầm một miếng sườn xào chua ngọt trong tay mà nhai, hai bên khóe miệng cô nhóc đều là nước sốt.
Đôi mắt to của cô bé nhìn cô, Lục Tiểu Cổn cũng liếc mắt nhìn cô, thể hiện sự lễ phép, cứ tiếp tục ăn cơm, cậu không tin mấy chuyện ma quỷ của Diệp Kiều đâu!
“Xem hai cái đứa xấu xa các con kìa, vẫn không tin à?”. Diệp Kiều nói, sau đó mở máy tính xách tay ra.
“Không tin, cha là quân nhân oai phong quyền lực, làm sao có thể quỳ với mẹ được?!”. Lục Tiểu Vũ nói với vẻ mặt tự hào.
Lục Bắc Kiêu để chén đũa xuống, nhìn lên máy tính.
“Đúng vậy! Cha con là quân nhân oai phong quyền lực! Nhưng mà mẹ là cái gì? Mẹ là nữ vương, nữ vương Kiều! Mẹ có ban lĩnh khiến cha quỳ điều khiển từ xa cho mẹ, lại còn không thể đổi kênh!”. Nữ vương Kiều luôn bị hai đứa nhỏ đầu gấu đổ oan là nói khoác, bây giờ có cam giác mình sắp trở mình rồi!
Thật là quá sung sướng!
Màn hình máy tính đã sáng, các biểu tượng trên màn hình đã được làm mới, video cô đã làm xong ở ngay trên màn hình, Diệp Kiều đắc ý cong môi.
“Lục Tiểu Cổn! Đừng ăn nữa! Không nên bỏ qua video đặc sắc này được!”. Diệp Kiều dứt lời, bắt đầu nhấn đúp chuột mở video lên, sau đó khoanh hai tay trước ngực.
Lục Tiểu Cổn cũng rất tò mò ngẩng đầu lên, Lục Tiểu Vũ cũng nhìn, mà Lục Bắc Kiêu cũng khoanh hai tay trước n.g.ự.c nhìn màn hình.
“Bé Hồ Lô bé Hồ Lô, trên một dây leo có bảy đóa hoa, gió táp mưa sa cũng không sợ, lalalala ~, tính tang tang tùng tang tang bé Hồ Lô tính tang tang tùng tang tang bản lĩnh lớn, lalala ~…”. Bài hát ai cũng thích vang lên, video chính là phim hoạt hình “Bé Hồ Lô”!
Diệp Kiều đần mặt ra: “????”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-513.html.]
Lục đại ma vương vốn dĩ khoanh hai tay trước ngực, mặt không thay đổi nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười xấu xa.
Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nhìn Diệp Kiều, thở dài.
“Diệp Kiều! Mẹ quê mùa quá rồi, còn xem “Bé Hồ Lô”! Bây giờ chúng con đều xem “Let"s & Go!!” với “Slam Dunk” hết rồi!”. Lục Tiểu Vũ vô cùng ghét bỏ nói.
Tên video vẫn là tên mà cô đặt trước đó, nhưng mà, nội dung là “Bé Hồ Lô”.
Không cần xác nhận, không phải cô chọn sai thư mục, là nội dung đã bị người ta thay đổi!
Cái người này, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết là Lục đại ma vương!
Cô quay đầu, nhìn anh khoanh hai tay trước ngực, ung dung ngồi đó!
Khốn nạn!
A a a a a a a a
Anh đã phát hiện ra cô diễn từ lúc nào, rõ ràng vẫn rất thương cô, cái gì cũng làm cho cô!
Anh rất chủ động quỳ trên điều khiển từ xa, còn liên tục nói: “Nữ vương Kiều, anh sai rồi, anh không nên dan díu với người phụ nữ khác trong ảo giác của em!”
Lại biết cô quay video lại lúc nào?
Diệp Kiều hít thở từng ngụm khí, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt vì tức giận!
Sắc tức muốn bể phổi!
Ánh mắt Lục đại ma vương nhìn cô như thể đang nói: “Bà Lục, rốt cuộc là ai lừa ai?”
Có cái gọi là, đạo cao một thước, ma cao một trường.
Nhưng mà, để cục cưng cứu vãn một chút thể diện trước mặt hai đứa nhỏ, ông Lục cất giọng nói: “Lục Tiểu Vũ, mẹ con đang phổ biến cho cha xem, cha thích xem “Bé Hồ Lô”!”
Cha thế mà lại thích xem “Bé Hồ Lô”!
Bây giờ đến phiên Lục Tiểu Vũ đần mặt ra.
Sau khi tỉnh hồn lại, cô nhóc vội vàng nịnh nọt: “Cha, ăn cơm xong, con xem cùng cha nhé!”
Vừa rồi còn chê “Bé Hồ Lô” quê mùa kia mà!
“Mẹ, rốt cuộc có hình ảnh cha quỳ trên điều khiển từ xa không?”. Lục Tiểu Vũ vô cùng tò mò hỏi.
“Ngu ngốc, chắc chắn không có, Diệp Kiều lại khoác lác rồi!”. Lục Tiểu Cổn vô cùng chắc chắn.
Diệp Kiều cảm thấy dằm trong tim lần nữa!
Rõ ràng là có!
Lần này là lần thứ hai quay được, cô tốn hết công sức diễn kịch để quay được!
Kết quả, kết quả con mẹ nó lại bị anh làm hỏng!
Giờ thì hay rồi, hai đứa nhỏ này càng cho rằng cô khoác lác!
Từ trước đến nay đều là Diệp Kiều cô hãm hại người khác, lần này, thế mà lại bị gài bẫy ngược lại!
Lục đại ma vương đi tới trước mặt cô, khom người, thân mật dán bên tai cô: “Cục cưng, em là nữ vương, nhưng, anh là ma vương. Em giấu camera dưới chăn cũng quá rõ ràng rồi đó, kỹ năng diễn xuất rất đáng khen ngợi, cái dáng vẻ khóc lóc thê lương tuyệt vọng đó, đúng là khiến anh đau lòng muốn chết!”
Diệp Kiều nghe anh nói xong, siết chặt nắm đấm, xương cốt phát ra tiếng “rắc rắc”, răng cũng sắp cắn nát rồi!
Cô không nhịn được nữa, cô muốn đánh c.h.ế.t tên đàn ông thối tha này!
“A!”. Diệp Kiều đột nhiên hét lớn lên một tiếng, con ngươi của Lục Bắc Kiêu lóe lên, nhưng không kịp chống lại tốc độ của cô, một cánh tay đã bị cô kéo lấy, cô nhanh chóng xoay người từ đối diện với anh sang quay lưng về phía anh, bước tới, nghiêng người, ném anh lên trên lưng!
Ý đồ của cô là muốn ném anh qua vai!
Oa!
Diệp Kiều thật ngầu!
Lại muốn ném cha qua vai!
Lục Tiểu Cổn vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt tỏa sáng, cậu chưa quên là Diệp Kiều biết võ đâu!
Chẳng qua, đối thủ là cha, mẹ sẽ thành công chứ?
Cô cõng thân xác nặng nề của Lục Bắc Kiêu trên lưng, muốn dốc hết sức quật ngã anh về phía trước!
Không có tiếp “bụp” như mong đợi, người đàn ông sau lưng như nặng ngàn cân!
Cô căn bản không quật được!
Diệp Kiều không tin, dồn sức lần nữa, vẫn thế.
Ở trước mặt anh cô chỉ như con tôm mà thôi!
Quả nhiên, đúng như trong dự đoán của Lục Tiểu Cổn, mẹ đánh không lại cha, cha là Kiêu thần đấy!
Nhìn Diệp Kiều dồn hết sức muốn quật ngã cha, nhưng lại không được, Lục Tiểu Cổn vẫn hơi đau lòng cho Diệp Kiều.
Bên kia, Diệp Kiều tức giận đến mức buông cánh tay rắn rỏi của anh ra, xoay người lại, mặt đỏ tới mang tai, hung dữ trừng mắt nhìn Lục đại ma vương, chỉ thấy cái tên khôn kiếp anh thế mà lại đang cười!
Thấy anh cười đê tiện như vậy, Diệp Kiều đưa tay lên nắm lấy khuôn mặt đẹp trai “giết người không đền mạng kia” hất qua một bên!
Anh chỉ thoáng thấy cái bóng vụt qua là đã né tránh rồi, cười càng thêm rạng rỡ!
Không phải là cười vì trò hề của cô, mà là cười vô cùng cưng chiều, ánh mắt đong đầy tình cảm.
Bà lục thật con mẹ nó đáng yêu!
“Bà Lục, còn không đi ăn cơm? Có lẽ ăn no rồi thì em sẽ có sức đánh anh đấy!”. Anh cười nhìn cô, dịu dàng nói.
Tức no luôn rồi, còn ăn cơm?
“Diệp Kiều, mẹ mà còn không ăn cơm, sườn sẽ bị Lục Tiểu Vũ ăn sạch đấy!”. Lục Tiểu Cổn lớn tiếng nói.
Tuy bị tức no rồi, nhưng nghĩ đến sườn xào chua ngọt, cô vẫn cảm thấy đói, thế là vội vàng đi tới bên bàn, quả nhiên, cả đĩa lớn đã bị ăn sắp hết rồi.
Bình tĩnh bình tĩnh, cô âm thầm hít thở sâu, vội vả thay đổi sắc mặt.
“Mẹ không cần ăn sườn đâu! Ông xã, em muốn ăn đậu hũ thối, bún cay, còn có hạt dẻ rang đường nữa, anh đi mua cho em ăn đi!”. Diệp Kiều xoay người, nhìn về phía Lục Bắc Kiêu, nói bằng giọng ra lệnh.
Cô nhất định phải cứu vãn một chút thể diện trước mặt hai đứa nhỏ!
Nếu Lục Bắc Kiêu không nghe theo cô, anh sẽ thật sự c.h.ế.t chắc!
“Cha sẽ không đi đâu, cha ghét đậu hũ thối nhất!”. Lục Tiểu Vũ nói một cách chắc chắn và tự tin không gì sánh được, nói xong, cô nhóc còn tiếp tục sảng khoái gặm xương sườn.
“Có muốn ăn váng đậu chiên, nấm sò không?”. Ông Lục vừa đi về phía giá áo vừa hỏi.
Lục Tiểu Vũ sợ ngây người.
Cha muốn đi sao?
“Muốn”. Cơn tức trong lòng nhất thời tiêu tan hơn một nửa, nói xong, cô đắc ý nhìn về phía hai đứa nhỏ xấu xa.
“Muốn tương ngọt không?”. Ông Lục đã mặc áo khoác vào, lại hỏi.
“Đúng đúng đúng, muốn tương ngọt, nhiều một chút, phải bỏ thêm ớt!”. Diệp Kiều lại nói, xem như anh thức thời.
Trên mặt con nhóc Lục Tiểu Vũ viết đầy chữ “Vì sao?”.
“Lục Tiểu Cổn, cha ra ngoài mua đồ ăn cho mẹ, con ở nhà để ý mẹ với em gái nhé!”. Lục Bắc Kiêu vừa ra đến cửa thì nhìn lại con trai, cất giọng dặn dò.
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”. Lục Tiểu Cổn lớn tiếng nói.
“Lục Tiểu Vũ, thấy chưa, cha luôn đáp ứng mọi nhu cầu của mẹ!”. Ông xã tốt bụng đi rồi, Diệp Kiều vừa đi về phía bàn ăn vừa đắc ý nói với Lục Tiểu Vũ.
“Mẹ bảo cha quỳ điều khiển từ xa, cha sẽ không quỳ!”. Lục Tiểu Vũ nhanh trí cãi lại.
Cô nghẹn họng, không cách nào phản bác được.
Cô đi tới cạnh bàn ăn, mở máy tính ra, mở thùng rác ra, kết quả, rỗng tuếch.
Cô tìm, tìm rất lâu cũn không tìm được cái video kia.
Chắc chắn 100% rằng đã bị anh tiêu hủy chứng cứ rồi.
Tức giận a a a a a a!
“Diệp Kiều, có ăn cơm không?”. Lục Tiểu Cổn ra dáng người lớn hỏi Diệp Kiều, như thể Diệp Kiều mới là con gái của cậu vậy.
“Đương nhiên không ăn, mẹ chờ đậu hũ thối, bún cay, đồ chiên! Đến lúc đó, hai đứa đừng hòng ăn một miếng, có cầu xin mẹ cũng không cho!”. Lúc nói chuyện, cô nhìn về phía Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Vũ di truyền gen tham ăn của cô, đang nuốt nước miếng kia kìa.
Nói xong, cô đưa tay cầm một miếng sườn xào chua ngọt: “Hưởng xái của mẹ nên hai đứa mới được ăn đồ cha nấu đấy, hiểu chưa?”
Cô đắc ý nói, sau đó nhét sườn vào miệng, xoa xoa tay, cầm máy tính vào phòng sách.
Một ngày không đến công ty, điện thoại di động cũng còn ở phòng làm việc, cô đăng nhập vào N và email.
Email có một đống thư mới chưa đọc, biểu tượng N cũng đang không ngừng nhấp nháy.
Trong đó có một thư “spam” từ nước ngoài đã thu hút sự chú ý của cô, cô lập tức mở trang web lên, cô lướt qua một số bài đăng trên diễn đàn với đôi mắt tinh tường.
Lại nhìn xuống thời gian bên góc phải dưới màn hình.
Cuối tháng 11 sắp sang tháng 12, năm 2003 sắp qua rồi!