Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 510

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:56
Lượt xem: 16

Trên bản đồ biểu hiện rằng, phía tây b ắc của vùng núi này là một khu vực quân sự, có xe quân sự đi ngang qua cũng chẳng có gì lạ.

Sau đó Diệp Kiều vẫn ăn no nê một bụng, yên lặng quan sát rất lâu, sau lại buồn ngủ quá mà ngủ mất, buổi sáng tỉnh dậy, cơ thể đã khỏe mạnh hơn nhiều, chứng tỏ Mặc Thâm thật sự không hạ độc.

Sáng sớm đầu mùa đông lạnh thấu xương, cô bọc cái chăn thật dày, đi ra khỏi nhà chính, vì cảm lạnh nơi hắt hơi một cái, vừa mới tỉnh hồn lại thì thấy vườn hoa trong sân được bố trí hết sức kỳ lạ, chia làm hai mảnh, một mảnh là cây bonsai, một mảnh là hoa…

Hoa bỉ ngạn…

Một người đã đi qua đường Hoàng Tuyền và sống lại như cô bị kinh hãi trước khu đất toàn hoa màu đỏ này, một lúc lâu sau, cô lững thững đi tới.

Mặc Thâm đang dùng các biện pháp giữ ấm cho cây cảnh, thấy Diệp Kiều đi về phía bụi hoa của Mặc Thiển, anh ta có chút không vui, cô cũng thích hoa này?

Thời tiết quá lạnh, hoa màu đỏ trực tiếp đông thành băng!

“Anh Mặc, cái này do anh trồng à?”. Diệp Kiều tò mò hỏi.

“Là Mặc Thiển trồng, cây cảnh bên này là của tôi, già như tôi không yêu thích mấy thứ nhẹ nhàng mà nham hiểm!”. Mặc Thâm cất giọng nói.

Điều đó cũng phù hợp với phong cách của Mặc Thâm.

“Anh Mặc, Mặc Thiển đâu? Nếu anh để tôi về, bị anh ta biết thì liệu tôi có ổn không?”. Diệp Kiều đi về phía Mặc Thâm, nhỏ giọng hỏi.

“Không đâu, cả ngày hôm nay Mặc Thiển đều sẽ không xuất hiện! Lát nữa ăn sáng xong, tôi sẽ cho người đưa cô về thành phố!”. Mặc Thâm vui vẻ nói.

Vì sao cả ngày hôm nay Mặc Thiển sẽ không xuất hiện?

Cô vẫn chưa từng thấy Mặc Thâm và Mặc Thiển xuất hiện cùng nhau.

“Nơi này là vùng núi sao?”. Cô nhìn xung quanh phía bên ngoài sân, thấy được những dãy núi chìm trong sương mù phía xa xa, hỏi.

“Đúng!”. Mặc Thâm trầm giọng nói.

Diệp Kiều nghĩ thầm, là vùng núi, anh Kiêu hẳn là sẽ không tìm được cô…

Chỉ chốc lát sau, Mặc Thâm đích thân vào phòng bếp bưng đồ ăn sáng ra, đến phòng khách nhà chính, bên trên bàn ăn để một cái khung ảnh.

“Anh Mặc, vì sao Mặc Thiển không có hộ khẩu?”. Diệp Kiều tò mò hỏi.

Mặc Thâm cũng nhìn về phía khung ảnh: “Tôi và Mặc Thiển đều đến từ tỉnh Y, năm đó hai anh em chúng tôi mang theo hai khối đá thô ngọc bích tổ truyền đến thành phố J buôn bán, lúc đó không ai trong chúng tôi có hộ khẩu cả! Sau này, Mặc Thiển xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tôi nhập hộ khẩu, nó vẫn không thể…”.

“Tôi đi xem Mặc Thiển, cô ăn trước đi!”. Mặc Thâm không nói tiếp nữa, đứng lên, đi về phía phòng ngủ.

Mặc Thâm đi trong chốc lát, Diệp Kiều đã lặng lẽ rời khỏi vị trí.

“Mặc Thiển, em còn như vậy, anh sẽ đưa em vào đồn cảnh sát đấy, em có tin không?! Quả thật hồ đồ! Em còn thả sói ra, em điên rồi sao?! May mà không làm cô ấy bị thương, nếu không…anh sẽ không tha cho em!”

Mặc Thâm đứng bên giường, khiển trách với cái người nằm yên không nhúc nhích trên giường.

Diệp Kiều lén lút đứng ở cửa nhìn lén, Mặc Thâm nói một đống mà cũng không nghe thấy Mặc Thiển phản bác lại câu nào!

Đúng là kỳ lạ!

Mặc Thâm rất vui vẻ, ăn sáng xong, xe đưa cô trở về cũng chuẩn bị xong, lại còn là xe quân đội, một chiếc Audi, biển số quân dụng màu đỏ!

“Anh Mặc, sao anh có xe quân đội được?”. Cô nghĩ thầm, đây không phải biển giả chứ? Bình thường xe quân đội đi trên đường rất ít bị cảnh sát giao thông kiểm tra.

“Giám đốc Diệp, đừng hỏi, về sớm một chút, kẻo anh Lục lại lo lắng. Đúng rồi, ngày mốt tôi không thể nào giao Mặc Thiển ra được…”. Mặc Thâm tỏ vẻ rất đắn đo.

“Anh Mặc, có chuyện này tôi phải nói cho anh biết. Lúc trước Mặc Thiển bao nuôi một người đàn ông, chính là cái người bị sói cắn bị thương đó, anh ta xét nghiệm ra là dương tính với HIV…”. Diệp Kiều đang chuẩn bị lên xe thì nhớ đến việc này, xoay người nói với Mặc Thâm.

“Bởi vì Mặc Thiển quan hệ với an ta, cho nên, anh bảo Mặc Thiển nhanh chóng đi kiểm tra một chút đi!!”

Cô còn chưa nói dứt lời thì đã thấy sắc mặt Mặc Thâm thay đổi nghiêm trọng!

“Cô nói cái gì?!”. Mặc Thâm rống to hơn, bỗng nhiên như biến thành người khác vậy.

Diệp Kiều sợ hãi trước dáng vẻ của anh ta, lập tức lùi lại mấy bước, duy trì một khoảng cách nhất định với anh ta.

Mặc Thâm mặc trường sam, tay cầm quạt xếp, giờ đây có sắc mặt dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, phẫn hận trừng mắt nhìn Diệp Kiều: “Diệp Kiều, cái con đáng c.h.ế.t này! Đều tại cô làm hại! Đều tại cô!”

Vì sao Mặc Thâm bây giờ lại trông giống Mặc Thiển thế này?!

Thấy anh ta lao về phía mình, Diệp Kiều xoay người bỏ chạy.

“Ném cô ta vào chuồng sói cho tôi!”. Mặc Thâm điên cuồng rống lên, một đám người hầu mặc trường sam khó hiểu nhìn anh ta.

Ngài Mặc là một người lương thiện, sao lại đột nhiên trở nên hung tàn như vậy?!

“Mau lên! Bắt cô ta lại! Ném cô ta vào!”. Mặc Thâm lớn tiếng rống, dáng vẻ tàn độc đó không chỉ là dọa người!

Chỗ này không lớn, Diệp Kiều chạy mãi cũng hết đường, cũng quan sát phản ứng của Mặc Thâm.

Anh ta bây giờ trông như một người khác vậy!

“Rốt cuộc anh là Mặc Thâm hay là Mặc Thiển?”. Cô lớn tiếng hỏi.

“Tôi là Mặc Thâm! Mặc Thiển sắp bị cô hại c.h.ế.t rồi!”. Anh ta rống to, sau đó huýt sáo một tiếng, một loạt sói đói chạy đến từ sân sau!

Diệp Kiều sở hữu đủ loại công phu, bây giờ thấy mình bị sói đói bao vây, nhất thời bất lực…

Cô nhìn vẻ mặt hung ác của Mặc Thâm, chính xác là Mặc Thiển, bỗng nhiên nhớ đến một bộ phim Hong Kong!

Cô chửi tục trong lòng!

Mặc Thâm và Mặc Thiển có lẽ nào là cùng một người mà hai nhân cách?!

Người nằm đó là ai?!

Cả ngọn núi đã bị bọn họ lật tung lên, nhưng vẫn không tìm thấy, Lục Bắc Kiêu lái xe trên con đường núi gập ghềnh không bằng phẳng, khóe mắt thoáng nhìn thấy một tấm biển, trên đó viết “Khu vực quân sự trọng điểm, cấm thông hành!”.

Anh xuống xe, cầm điện thoại di động đã sắp hết pin trong tay.

Cả một vùng núi chỉ còn sót lại căn cứ quân sự bí mật này là chưa tìm thôi!

Lúc này đúng lúc có một chiếc xe quân sự đi qua, bụi đất tung bay, từ trên xe rơi xuống một bông hoa, anh chạy tới, khom lưng nhặt lên, cái này gọi là hoa bỉ ngạn!

Anh biết!

Căn cứ quân sự vận chuyển hoa này làm gì?

Anh lập tức gọi một cú điện thoại.

“Tư lệnh Lục! Kiểm tra giúp con, căn cứ quân sự ở vùng núi tây bắc có phiên hiệu gì?! Không nói cho con, con sẽ xông vào!”. Anh trầm giọng nói, nói xong đã lên xe!

Những người khác vẫn đang tìm trong núi.

Anh là quân nhân, anh hiểu những ngọn núi tầm thường này có thể sẽ cất giấu một số căn cứ bí mật, cho nên vẫn không nghĩ đến phương diệ này, cũng chưa từng nghĩ là sẽ đi vào tìm!

Nhưng mà, bông hóa này đã khiến anh sinh lòng nghi ngờ!

Nghe cái giọng như muốn g.i.ế.c người của con trai, tư lệnh Lục nghĩ thầm, tám phần mười là có liên quan đến con dâu, cho nên phân phó cho cảnh vệ viên đi.

“Báo cáo thủ trưởng! Căn cứ quân sự ở vùng núi tây bắc đã rút lui từ bốn năm trước rồi! Nơi đó từng là kho đạn của sư đoàn!”. Lính cảnh vệ chạy tới báo cáo, Lục Bắc Kiêu đã nghe thấy lời anh ta!

Rút lui rồi mà vẫn viết mấy chữ “Khu vực quân sự trọng điểm” to đùng đỏ lè?!

Anh cúp điện thoại, lập tức gọi điện thoại cho những người khác, kết quả, điện thoại của anh đã tắt ngúm, hết pin, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng đi vào một mình trước!

Trong cái chuồng sói to như cái lồng chim khổng lồ, hai tay Diệp Kiều bị treo lên trời, phía dưới là một đám sói đói há to cái miệng to như chậu máu, ngẩng đầu hung ác nhìn cô!

Mặc Thâm đứng bên ngoài lồng sắt, sầm mặt nhìn Diệp Kiều.

Diệp Kiều nhìn cái người vừa là Mặc Thâm vừa là Mặc Thiển, trong lòng đến bây giờ vẫn khiếp sợ!

Chính là một kẻ thần kinh bị bệnh tâm thần phân liệt!

Cùng một người, đồng thời sở hữu hai nhân cách, một nhân cách chủ, một nhân cách tách rời!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-510.html.]

Nói cách khác, Mặc Thâm và Mặc Thiển thật ra là cùng một người, có đôi khi là Mặc Thâm, có đôi khi là Mặc Thiển!

Lúc trước không phải là cô chưa từng nghi ngờ điều này, nhưng mà nhìn thấy ảnh chụp chung của hai anh em Mặc Thâm và Mặc Thiển, lúc biết trong phòng ngủ còn một người đang ngủ nữa, cô cảm thấy mình quá lo lắng, cho đến khi người bệnh tâm thần này bị kích thích ngay trước mắt mình, đột nhiên biến từ Mặc Thâm thành Mặc Thiển, cô mới thật sự hiểu ra!

Mặc Thâm, Mặc Thiển vốn dĩ là hai người!?

Người nằm đó là Mặc Thâm hay là Mặc Thiển?! Vì sao người này lại biến thành hai nhân cách?

Người trước mắt bị tâm thần phân liệt, nhân cách chủ là Mặc Thâm hay là Mặc Thiển?

Trong chốc lát cô không thể phân biệt rõ ràng, chỉ cảm thấy Mặc Thâm ước gì có thể c.h.é.m cô thành muôn mảnh, dưới chân cô chính là tất cả những con sói đói hung mãnh, cô dốc sức co chân mình lại, thân thể đã sắp cuộn thành quả cầu rồi, không thể để chúng nó với tới, cổ tay đã bị siết chặt đau đớn, sớm đã mất đi tri giác rồi.

Cô thế mà lại gặp cái tình huống y như phim truyền hình! Ngẫm lại thì, nữ cảnh sát Trần Tam Nguyên còn bị kẻ tâm thần phân liệt bắt cóc bạo hành!

Cô phải giữ tỉnh táo!

Không thể kích thích Mặc Thâm nữa, kẻ tâm thân này ra lệnh một tiếng cho những con sói này gặm cô! Không biết có phải là kết quả do được thuần hóa quanh năm hay không, những con sói này đều nghe lời anh ta.

DTV

“Mặc Thâm! Cứu mạng với!”. Sau giây phút suy nghĩ ngắn ngủi, cô nghiêng đầu, nhìn về phía Mặc Thâm đang khoanh hai tay trước n.g.ự.c đứng bên ngoài lồng sắt với vẻ mặt lạnh lẽo, cô đau khổ cầu xin.

Cô có thể gọi nhân cách Mặc Thâm ra không?

“Tôi là Mặc Thiển!”. Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, hung ác nói.

“Anh là Mặc Thâm! Anh là người tốt Mặc Thâm! Mặc Thâm, anh không thể nhìn Mặc Thiển làm chuyện xấu tiếp được! Anh nhanh nhanh quản anh ta đi!”. Diệp Kiều lớn tiếng kêu, vẻ mặt Mặc Thiển bối rối, vặn vẹo, dưới lớp da kia như thể có hai người đang tranh đấu, đánh lộn!

“Tôi là Mặc Thiển! Diệp Kiều! Ngày hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của cô!”. Người đàn ông quát ầm lên, sau đó huýt sáo một tiếng, những con sói đói hung mãnh nhảy về phía cô, thấy một con sói nhào lên, cô lập tức đá một cú lên đầu nó!

Sức cô vốn đã lớn, cú đá này trực tiếp đá bay con sói kia nện vào lồng sắt, con sói té trên mặt đất, toàn thân co rút, miệng chảy m.á.u tươi.

Cô lạnh lùng liếc nhìn, tiếp tục đánh, tuy cổ tay bị trói, nhưng eo và chân vẫn còn sức lực!

Lại một con sói nữa bị cô đá văng, sau đó nhiều con xuất hiện hơn, Diệp Kiều bối rối, vì sao sói trước mắt lại càng ngày càng nhiều vậy?

Quần áo trên người cô đã bị cắn rách rưới, cả người toát mồ hôi bị gió lạnh thổi qua, cô run rẩy, con sói vốn dĩ té xuống đất, sao không thấy con nào hết vậy?

Bỗng nhiên, một con sói hung mãnh xông lên, cắn một cái lên mắt cá chân cô, cô lập tức duỗi chân ra, càng nhiều sói lao tới hơn, lần này cảm thấy đau đớn rồi!

Trong lồng lớn, cô gái bị treo trên không đang bị ba con sói đói cùng nhau tấn công.

Ánh mắt người đàn ông lóe lên, trái tim như bị xé rách, giãy dụa, bỗng nhiên anh ta huýt một tiếng sáo, mấy con sói lập tức ngừng công kích.

“Diệp Kiều!”. Người đàn ông vọt vào chuồng, lớn tiếng kêu với vẻ mặt đau lòng.

Anh ta lại biến thành Mặc Thâm rồi!

Mặc Thâm vọt vào chuồng, thả Diệp Kiều xuống, cô ngã ngồi trên đất, sợi dây trên cổ tay nhanh chóng được Mặc Thâm cởi ra, nhìn cổ tay m.á.u thịt be bét của cô, Mặc Thâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên súc sinh Mặc Thiển ân ày!”

Vừa mới cởi trói, Diệp Kiều đã nhanh chóng lao ra khỏi chuồng, trốn Mặc Thâm thật xa, kẻo anh ta lại biến thành Mặc Thiển!

Mặc Thâm nhìn cô với ánh mắt ân cầm, vẻ mặt trìu mến.

Diệp Kiều lại liên tục lùi về sau, khóe mắt do dự nhìn những con sói đói khắp nơi trong sân sau.

“Giám đốc Diệp! Tôi dẫn cô đi xử lý vết thương! Cô yên tâm, Mặc Thiển sẽ không trở lại hại cô đâu!”. Mặc Thâm trầm giọng nói, tiết chế sự quan tâm lại, giọng điệu trở nên khách sáo.

“Anh Mặc, không cần làm phiền, tôi phải rời khỏi nơi này ngay lập tức! Bất cứ lúc nào Mặc Thiển cũng có thể quay về hại tôi!”. Cô vừa lùi lại vừa nói, xung quanh cô đều là sói, chúng nó nhìn cô chằm chằm, nhưng không tấn công cô.

Những con sói này cũng nghe lời Mặc Thâm à!?

“Giám đốc Diệ, Mặc Thiển bị người ta hại thành như vậy đó, xin cô tha thứ cho!”. Mặc Thâm lại giải thích cho Diệp Kiều đang phòng bị lần nữa, Diệp Kiều vẫn không ngừng lùi lại.

“Tôi biết! Tôi cũng hiểu!”. Cô không dám nói một lời nào kích thích anh ta nữa, liên tục lùi về sau.

Lúc này, nghe thấy tiếng động cơ ô tô ở cách đó không xa, còn không chỉ một chiếc, cô vui mừng, có phải là anh Kiêu tìm tới rồi hay không?!

Chiếc xe việt dã đi theo chiếc xe quân sự vào một cánh cổng, ở cổng có người ngăn lại, Lục Bắc Kiêu nhấn vài tiếng còi ô tô, không quan tâm, mạnh mẽ vọt vào, mấy người ở cửa kịp thời né ra! Những người này trông không khách gì dân chúng bình thường, cũng không có bất kỳ vũ khí nào.

“Ai là ai? Xông vào làm gì?”. Một người mặc đồ rằn ri giả quân nhân nhảy từ xe quân sự xuống, quát anh, anh chỉ ấn còi ô tô, tiếp tục phách lối tiến về phía trước.

Toàn bộ khu nhà này tọa lạc trong một thung lũng, vách tường doanh trại chưa bị dỡ xuống, ở vị trí trung tâm có một căn tứ hợp viện.

Ah lái xe, trực tiếp đi vòng qua cửa tứ hợp viện, rút s.ú.n.g lục sau lưng ra, nhanh chóng xuống xe, hùng hổ đi vào tứ hợp viện.

“Diệp Kiều!”.

Trong sân sau, Diệp Kiều đang phòng bị liên tục lùi về sau, nghe thấy giọng nói này, trong tích tắc, cơ thể cô được thư giãn, cô xoay người bỏ chạy!

“Anh Kiêu!”

Cô hô to một tiếng rồi phóng vào sân, vừa chạy tới phía trước thì đã thấy Lục Bắc Kiêu cầm một khẩu s.ú.n.g lục màu đen trong tay, bước đi tới.

Nhìn cô trong bộ dạng quần áo bị cắn tả tơi, đầu tóc rối bời, lao về phía mình, Lục Bắc Kiêu sửng sốt một chút, cô đã nhào vào n.g.ự.c anh, anh trở tay ôm lấy cô, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, trên người cô có một mùi hương khác thường, anh lại hôn mạnh lên tóc cô một cái: “Nhóc con!”. Anh nghiên răng nghiến lợi, ôm cô càng chặt hơn.

Trời mới biết, cả đêm qua làm thế nào mà anh chịu đựng nổi!

“Anh Kiêu, em không sao! Mặc Thâm và Mặc Thiển thật ra là cùng một người, hai nhân cách!”. Cô buông anh ra, ngửa đầu, vội vàng nói.

“Chiều qua anh đã biết rồi, đang định gọi điện thoại nói với em thì em đã bị bắt đi! Mặc Thiển đâu?”. Anh nhìn cô, trầm giọng hỏi, thấy cổ tay cô bị thương, anh sầm mặt xuống, nghiến chặt răng hàm.

Cả đêm qua, có phải cô đã bị cái tên biến thái Mặc Thiển đó ngược đãi hay không?!

“Ngày hôm nay chắc là Mặc Thâm xuất hiện! Mặc Thâm xuất hiện vào ngày chẵn âm lịch!”. Anh lại nói.

Thì ra còn có chuyện đó! Lúc trước cô cũng không biết.

“Nhân cách Mặc Thiển bị em kích thích mà xuất hiện, bây giờ lại biến thành Mặc Thâm rồi! Ở sân sau! Mặc Thiển có bầy sói, anh ta nhốt em trong chuồng sói, Mặc Thâm thả em ra!”. Diệp Kiều vội vàng kể lại.

Lúc này, Mặc Thâm đi ra từ con đường dẫn đến sân sau, Lục Bắc Kiêu nhìn thấy anh ta, lập tức bảo vệ Diệp Kiều trong lòng, khẩu s.ú.n.g trong tay không hề khách sáo nhắm ngay mi tâm của anh ta!

Bất kể bây giờ anh ta là ai thì cũng đều là một quả b.o.m hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào!

Mặc Thâm đứng đó không nhúc nhích, vẻ mặt phức tạp, giật mình, nghi ngờ, ấm ức, dạng gì cũng có, như thể Lục Bắc Kiêu không nên cầm s.ú.n.g chỉa vào anh ta, bởi vì anh ta là người tốt, tuy anh ta thích Diệp Kiều, nhưng chưa từng có ý đồ không đứng đắn với cô vậy.

Người tinh thần phân liệt, sở hữu hai nhân cách, căn bản không biết mình có bệnh như vậy, một mình họ phân ra hai nhân vật, biết đến sự tồn tại của nhau, biết tất cả những chuyện mà đối phương đã làm, nhưng không biết là cùng một người.

“Giơ tay lên!”. Lục Bắc Kiêu phá vỡ sự im lặng, lạnh lùng nói.

“Anh Lục, tôi chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với vợ anh cả, chuyện này đều do Mặc Thiển Làm, hai người yên tâm, tôi cam đoan sau này nó sẽ không hề làm sai chuyện nữa đâu, thừa dịp nó vẫn chưa tỉnh lại, hai người mau rời khỏi nơi này nhanh đi, Mặc Thiển nó không chỉ có bầy sói, nó còn có vũ khí, còn biết dùng thuốc gây ảo giác, đi nhanh đi!”. Mặc Thâm không giơ hai tay lên, mà là dùng vẻ mặt lo lắng, thành khẩn khuyên nhủ bọn họ.

Diệp Kiều tin rằng, người nói chuyện bây giờ là Mặc Thâm.

Cô không tỏ thái độ, ngửa đầu nhìn Lục Bắc Kiêu, trong một đêm, trên cằm anh đã mọc đầy râu, người đầy mùi thuốc lá.

“Chúng ta đi trước!”. Anh trầm giọng nói, Diệp Kiều lập tức xoay người, Lục Bắc Kiêu đi lùi, s.ú.n.g trong tay vẫn chỉa thẳng vào Mặc Thâm.

Diệp Kiều bước ra cánh cửa lớn, chiếc xe việt dã ở ngay bên ngoài, vẫn chưa tắt máy, cửa xe ở chỗ tài xế vẫn mở, anh cố ý làm như vậy để lỡ như có nguy hiểm thì tiện trốn.

Trong lúc cô cho rằng, bọn họ có thể lập tức lên xe rời đi thì cái tiếng huýt sáo quen thuộc kia lại vang lên.

Diệp Kiều chấn động: “Anh Kiêu, Mặc Thiển lại gọi bầy sói nữa rồi!”. Cô lớn tiếng nói, lập tức xoay người, lại bị Lục Bắc Kiêu đẩy ra ngoài cửa: “Nhanh lên xe rời đi, lái về phía bắc”.

Trong lúc nói chuyện, cái chân dài của anh đã đá lên một cánh cửa màu đỏ phía sau, lại vọt sang bên kia, đóng cánh cửa kia lại, Diệp Kiều bị anh nhốt bên ngoài tứ hợp viện.

“Anh Kiêu!”. Bên ngoài cửa, cô lớn tiếng gọi, Lục Bắc Kiêu đứng bên trong, tất cả sói đói đã vọt về phía anh.

“Diệp Kiều, đi mau đi!”. Đôi mắt chim ưng nhìn chòng chọc vào bầy sói lao về phía mình, anh rống to lên, nổ s.ú.n.g không chậm trễ chút nào, hai phát s.ú.n.g “pằng pằng”, mỗi phát một con, con thứ ba cũng nhào tới rất mạnh, không kịp nhắm vào, anh gia chân lên đạp bay nó ra.

Bên ngoài vang lên tiếng động cơ ô tô, cô đã lên xe.

Lúc đó, anh mới tập trung c.h.é.m g.i.ế.c với những con sói đói này!

Mặc Thiển đứng cách đó không xa, nhếch mép, ánh mắt tà mị và càn rỡ nhìn người đàn ông đang chiến đấu với bầy sói một cách vừa dã man lại vừa gợi cảm.

Lục Bắc Kiêu rút ra một con d.a.o giấu trong giày lính, cắm vào n.g.ự.c con sói đói nhào về phía anh, lại rút ra, m.á.u phụt ra, lại một con sói ngã xuống đất.

Mặc Thiển nhấc bước, huýt sáo, càng có nhiều sói lao về phía Lục Bắc Kiêu hơn, anh mở cửa ra, nhanh chóng lẻn ra ngoài, thế ngàn cân treo sợi tóc, ván cửa được anh đóng lại, những con sói đói chỉ có thể lao vào cửa một cách vô ích.

“Anh Kiêu, mau lên xe!”. Diệp Kiều vẫn chưa rời đi, thấy anh ra ngoài, cô rống to, Lục Bắc Kiêu cũng nhanh chóng chạy tới bên cạnh xe, mở cửa sau ra, lập tức nhảy vào, những con sói đói đã leo lên tường, Diệp Kiều lập tức lái xe đi.

Thấy anh cũng lên xe rồi, Diệp Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy cửa lớn mở ra, vô số con sói đói vọt ra ngoài, chúng vồ lên xe bằng những móng vuốt sắc bén.

“Nghiền c.h.ế.t chúng mày!”. Diệp Kiều hung ác nói, sau đó đạp chân ga.

Loading...