Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 504

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:46
Lượt xem: 14

“Diệp tổng, ngài có thiếu tiền thế nào cũng không thể chào cái giá trên trời như thế chứ?”

Hiện trường nghị luận sôi nổi.

Quách Mỹ Anh nhìn cảnh tượng này, trào phúng cười với Diệp Kiều, Diệp Kiều cũng đã sớm nhìn thấy cô ta, sao lại không biết Quách Mỹ Anh và Bạch Đống tới xem cô bị chê cười!

Lúc này, hiện trường đã có mấy nhà phát triển đất chuẩn bị rời đi.

Quách Mỹ Anh cũng đứng lên, vẻ mặt mang ý cười đi đến bên cạnh Diệp Kiều, dáng vẻ hòa ái dễ gần, dán ở bên tai cô, thấp giọng nói:

“Diệp Kiều, trước hết đừng nói miếng đất này của cô có đáng giá nhiều tiền vậy hay không, dù có giá trị, hôm nay, Mặc gia chúng tôi cũng sẽ không để cô làm được chuyện này! Cô xem, đã có không ít người sắp đi, cô có mất mặt không? Tiểu nha đầu, đấu với chúng tôi, cô còn rất non……”

“Bà Quách, bà dám lớn tiếng nói cho mọi người nghe chút không?” Cô thấp giọng hỏi lại, Quách Mỹ Anh dù sao cũng sĩ diện, sẽ không trào phúng cô như người đàn bà đanh đá.

Trên mặt cô ta nở nụ cười, “Diệp Kiều, lần này, thật sự không ai có thể giúp được cô đâu!”

Quách Mỹ Anh vừa dứt lời, ngoài cửa lúc này có người đàn ông đeo một cái kính râm tròn kiểu cổ, mặc tây trang, tay cầm quạt xếp tiến vào.

“Đây không phải Mặc các Mặc gia sao? Ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?!” Những người tai to mặt lớn vừa muốn đi, nhìn thấy Mặc Thâm, vội vàng tiến lên tiếp đón.

Diệp Kiều nhíu mày, sao anh ta lại tới?!

“Nghe nói nơi này đang bán đất, tôi tới xem náo nhiệt!” Mặc Thâm cười nói, mở quạt xếp ra, dáng vẻ tiêu sái lỗi lạc!

Tuy không tra ra bất cứ tư liệu nào của Mặc Thiển, nhưng dùng ngón chân đầu cũng nghĩ ra, Mặc Thâm này chắc chắn là anh trai hoặc em trai của Mặc Thiển. Cô cũng từng tra, Mặc Thâm này cũng không có bất cứ người nhà nào, năm 1995 qua Thành phố J, mở Mặc các, cho đến ngày nay, đã là Phỉ Thúy Các tiếng tăm vang dội nhất Thành phố J!

Người anh em của anh ta liên thủ với tiểu nhân bà Quách tính kế Diệp Kiều cô, Mặc Thâm này sao là người tốt được?

Quách Mỹ Anh nhìn vào mắt Mặc Thâm, biểu cảm ngượng ngùng, nhìn về phía Diệp Kiều, rồi không quá tự tin nói: “Diệp Kiều, anh ta là anh em của Mặc gia, cô cho rằng, anh ta sẽ giúp cô, nhưng chắc cũng là tới chế giễu cô thôi……”

Mặc Thâm và người em Mặc Thiển của anh ta, có thể nói là như nước với lửa, có người này thì không có người kia, hai người chưa từng hợp tác, cũng không nhắc tới đối phương, ai lo phận nấy.

Mọi người thấy Mặc Thâm tới, cũng ngồi xuống, tiếp tục xem trò hay.

Đấu thầu vẫn tiếp tục.

“Diệp tổng, nghe nói miếng đất này của cô ra giá sáu trăm triệu?” Mặc Thâm gỡ mắt kính, tiện tay nhét vào trong túi trước vạt áo tây trang, nhìn về phía Diệp Kiều, cười nhạt hỏi.

“Đúng vậy! Chỉ là giá ban đầu!” Diệp Kiều nâng giọng nói.

“Được! Bây giờ tôi ra sáu trăm triệu hai ngàn vạn!” Mặc Thâm nâng giọng nói.

Anh vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây kinh ngạc, đặc biệt là Quách Mỹ Anh và Bạch Đống! Bọn họ đều tới xem Diệp Kiều làm trò cười, chờ Diệp Kiều ăn mệt, kết quả Mặc đại gia thế mà lại muốn mua!

Anh đang cố ý đối đầu với Mặc Thiển ư?!

“Bạch Đống, ông mau gọi điện thoại cho Mặc gia, bảo anh ta ngăn cản Mặc Thâm, tôi lo lắng, Diệp Kiều hôm nay kiếm được mối tốt, hơn sáu trăm triệu, đủ để cô ta lấp được lỗ thủng lớn!” Bà Quách thấp giọng nói với Bạch Đống bên cạnh.

“Chị Anh, chị quên rồi à, hôm nay là ngày chẵn!” Bạch Đống thấp giọng nói, Mặc Thiển có tính tình thế nào, ngày chẵn âm lịch mới liên lạc được với họ.

Quách Mỹ Anh càng bực!

“Sáu trăm triệu hai ngàn vạn, còn có ai ra giá cao hơn không?” Nhân viên bán đầu giá nâng giọng hỏi.

Hiện trường yên tĩnh, vốn cho rằng sáu trăm triệu cũng không có ai mua, ai biết Mặc các Mặc gia giàu thế!

“Sáu trăm triệu hai ngàn vạn, lần một!”

“Sáu trăm triệu hai ngàn vạn, lần hai!”

Nhân viên bán đấu giá lúc này nhìn về phía Diệp Kiều, dựa theo quy tắc, chỉ có một người mua tham dự đấu giá, giá đấu này sẽ được chấp thuận

Nói cách khác, lần này bán đấu giá không có lời!

“Cũng chỉ có một mình Mặc tiên sinh tham dự đấu giá, thế này thì không tính nha!” Hiện trường có phóng viên lên tiếng nói, như là người phát ngôn của Quách Mỹ Anh.

Trái tim của Quách Mỹ Anh vốn đang lơ lửng, lúc này cũng an ổn lại, cô ta thực sự sợ Mặc đại gia hồ đồ mua khối đất kia! Thế không phải cô ta làm không công sao?!

“Đúng! Không tính! Khối đất hôm nay của Diệp tổng không bán được đâu, Diệp tổng, ngài vẫn nên đổi lối tắt khác cứu công ty đi!” Người nói chuyện là Bạch Tuyết, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, tóm được Diệp Kiều là nói mỉa. Cô ta không quên ngày đó Diệp Kiều làm trò cảnh cáo trước mặt cô ta và Kiều Sênh, làm hại cô ta không dám nói gì trên mạng với Kiều Sênh nữa, mà bà Quách cũng không cho cô ta nói bậy.

Mặc Thâm ngồi trên chỗ ngồi, lúc này thấp giọng sai cấp dưới bên cạnh, có ý kêu thêm người tới, làm bộ đấu giá với anh.

Anh thành tâm muốn giúp Diệp Kiều.

Nhưng trong lòng Diệp Kiều lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra, miếng đất này bán cho ai cũng không thể bán cho họ Mặc và Quách Mỹ Anh, Bạch Đống.

“Mặc tiên sinh, cảm ơn anh đã động viên, miếng đất hôm nay không đạt được mức giá mà tôi mong muốn, cho nên ——” Diệp Kiều nhẹ giọng nói với Mặc Thâm, lời cô lại bị Mặc Thâm ra hiệu tay ngắt lời.

Đôi mắt đen như mực của Mặc Thâm khóa chặt vào cô gái nhỏ phòng bị với anh, khóe miệng anh nở nụ cười, “Diệp tổng, hôm nay tôi thành tâm muốn mua chỗ này, mức giá trong lòng cô là bao nhiêu, có thể lộ ra chút không? Tôi có thể trực tiếp mua, không cần quá trình bán đấu giá!”

!!!

Lời Mặc Thâm vừa nói, quả thực đã đánh vào mặt Bạch Tuyết, Quách Mỹ Anh!

Sắc mặt Quách Mỹ Anh trắng bệch, khóe miệng giật nhẹ. Ha, Mặc đại gia này cố ý đối đầu với em trai anh ta đó à?!

Đã sắp chốt rồi, anh ta còn khăng khăng muốn mua!

“Một tỷ!” Diệp Kiều thật sự lớn giọng, bình tĩnh, dứt khoát nói.

Cô vừa nói xong, các đại lão đang ngồi trong giới đều chấn kinh, Quách Mỹ Anh nghĩ thầm, thế này chắc Mặc đại gia không muốn nữa đâu nhỉ?

“Diệp tổng, thật đúng là trẻ người non dạ, ông chủ Mặc có lòng kéo cô một phen, cô còn không biết tốt xấu! Một tỷ, cô chờ kiếp sau bán đi!” Bạch Đống lúc này không khách sáo nói lời nhục nhã cô, cũng cố ý châm ngòi ly gián.

Nhưng ông ta không hy vọng Mặc đại gia chen thêm chân vào nữa, làm cho bọn họ không dễ hành sự!

Sắc mặt Mặc Thâm khẽ biến, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên vẻ ảm đạm, cô tình nguyện gặp cảnh nguy hiểm công ty đóng cửa, cũng không chịu bán vị trí cho anh!

“Diệp tổng muốn tôi táng gia bại sản à……” Mặc Thâm nhìn Diệp Kiều, cười nhạt nói.

"Mặc tiên sinh, anh có thể không mua." Diệp Kiều thấp giọng nói.

“Diệp Kiều thật xuẩn! Dại dột nhưng lại giúp chúng ta một phen, cái mảnh đất chỗ cô ta đừng hòng bán đi!” Quách Mỹ Anh thấp giọng trào phúng với Bạch Đống bên cạnh.

“Hội đấu giá hội kết thúc rồi sao?” Cửa phòng họp bị ai đó đẩy ra, chỉ thấy người đàn ông mặc quần jean rách, áo gió cũ nát, giữ mái tóc đen dài và râu ria lởm chởm trông lôi thôi như kẻ lưu lạc đi đến, bên cạnh anh ta còn một cô gái tóc ngắn đi theo, đúng là Hoa Nhụy, phía sau bọn họ còn có hai người đàn ông mặc tây trang đi theo.

Người đàn ông mặc tây trang đều là những doanh nhân sành sỏi, một trong số đó còn cầm trong tay một cái rương bạc trông nặng trĩu.

Đột nhiên có một người đàn ông lôi thôi lếch thếch tiến vào, người trong phòng hội nghị kinh ngạc.

Ngay cả Diệp Kiều cũng khiếp sợ, Hoa Nhụy còn cười vui vẻ với cô, tình hình này là thế nào đây?

“Vị tiên sinh này, hội đấu giá của chúng tôi còn đang tiếp tục! Vừa rồi đã lên giá sáu trăm triệu hai ngàn vạn!” Nhân viên công tác phụ trách đấu giá vội vàng nói, nếu không phải đến phá, vậy dựa theo trình tự bình thường đi.

Hai tay Alex khoanh ngực, tiện tay cầm lấy một tấm thẻ, nâng giọng nói: “Tôi ra giá một tỷ!”

Một tỷ!!!

Trong mắt mọi người, người đàn ông cầm đầu trông không khác gì kẻ lưu lạc, thế mà dõng dạc ra giá một tỷ!

Quách Mỹ Anh cho rằng Diệp Kiều còn có chiêu xoay ngược lúc này buồn cười, cô ta không tin, kẻ lưu lạc đó có một tỷ mua đất của Diệp Kiều, mà hình như cô gái tóc ngắn bên cạnh anh ta cô ta có quen……

Diệp Kiều không hiểu ra sao, nhìn Alex, lại nhìn về phía Hoa Nhụy.

Bọn họ đang làm cái gì?

Nhưng hai người đàn ông mặc tây trang phía sau bọn họ trông có phong thái thật đấy!

“Miếng đất này, một tỷ, tôi muốn! Kiều, cho giá cao thêm nữa, tôi cũng OK! Anh đây có rất nhiều tiền!” Kẻ nghèo mỗi lần không có thuốc đều duỗi tay đòi tiền với cô, đứng ở trước mặt cô, thế mà còn dõng dạc nói muốn ra giá một tỷ mua đất của cô, còn thêm nhiều tiền được!

Là Hoa Nhụy gọi anh tới clàm kẻ lừa gạt cô đúng không?!

Biết cô hôm nay sẽ mất mặt, cho nên bọn họ tới diễn trò này!

“Diệp Kiều! Các người đừng diễn nữa! Mọi người đã thấy rõ ràng, cô gái tóc ngắn này là bạn của Diệp Kiều, còn tên đàn ông kia, chắc chắn là bọn họ mời đến nhờ đánh lạc hướng!” Bạch Tuyết nghe theo Quách Mỹ Anh phân phó, đứng lên, nâng giọng nói với các phóng viên.

Đã có nhiếp ảnh gia nửa ngồi chạy về phía trước chụp ảnh, nếu Diệp Kiều đúng là mời người lừa gạt, thế thì rất mất mặt!

Lúc này, Alex nhìn về phía Bạch Tuyết là người phụ nữ nói chuyện, khóe miệng cong lên, dáng vẻ anh tích chữ như vàng nhìn về phía Hoa Nhụy.

“Đúng vậy, chúng tôi là bạn tốt của Diệp tổng, nhưng không không có nghĩa chúng tôi làm trò!” Hoa Nhụy mang vẻ tốt tính nói.

“Một người đàn ông dung mạo bình thường, lôi thôi lếch thếch, ai lại tin anh ta có tiền! Màn trình diễn của mấy người quá đáng lắm đấy!” Bạch Tuyết khịt mũi coi thường, cười tươi như hoa, Quách Mỹ Anh cũng mím môi cười, cô ta luôn biết, Diệp Kiều rất thông minh, rất biết làm trò xiếc nhỏ.

Nhưng không nghĩ tới, thủ đoạn cô thấp hèn như thế!

Tay Alex chống nạnh, dáng vẻ anh như rất bất đắc dĩ, “Giống như cô, đeo một đống hàng hiệu trên người, hận không thể đeo đá quý to như trứng bồ câu trên mười ngón tay, thì gọi là có tiền? Như tôi thì kêu nghèo?” Anh châm chọc nói với Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết cúi đầu nhìn xuống trang phục của mình, đúng là từ đầu đến chân toàn bộ là hàng hiệu.

“Bằng không thì sao?” Bạch Tuyết phản bác.

“Vị tiểu thư này, Alex là cậu chủ của tài phiệt Locker chúng tôi!” Có người đàn ông mặc tây trang có gương mặt phương Tây tinh xảo thạo tiếng Trung nói với Bạch Tuyết, ngay sau đó, anh ta nhìn về phía đồng sự, chỉ thấy đối phương đặt cái rương màu bạc trên một cái bàn, mở ra ——

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-504.html.]

“Bởi vì ngân hàng hạn chế, chúng tôi chỉ có thể tạm thời lấy ra một trăm vạn đôla.” Người đàn ông nói, nhìn về phía Diệp Kiều, hơi gật đầu rồi nói, “Cô Diệp, nếu cô không có ý kiến gì khác, chúng tôi sẽ lập tức ký hợp đồng, một trăm vạn đôla này là tiền đặt cọc, tiền còn lại chúng tôi sẽ liên hệ ngân hàng mau chóng chuyển tới tài khoản quý công ty.”

Nhìn thấy đôla hàng thật giá thật, Diệp Kiều quả thực cũng ngơ ra giống như đám Quách Mỹ Anh, Bạch Đống, Bạch Tuyết!

!!!

Alex hóa ra là đại thổ hào!

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!

Diệp Kiều kiềm chế nội tâm xao động, ép mình bình tĩnh, giữ dáng vẻ ưu nhã, cô lộ ra một nụ cười mỉm, nhìn về phía mọi người ở hiện trường, lại nhìn về phía kẻ lưu lạc dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu, đậu má, giờ phút này cô thật sự muốn đá anh một chân!

Ha, kẻ ngày thường tiền mua bao thuốc cũng không có, thế mà là cậu chủ tài phiệt!

Tài phiệt Locker?

DTV

!!!

Là Locker đứng đầu thế giới trong top mười đại tài phiệt ư?!

Ở trong lòng cô hít vào một hơi thật sâu, mới làm mình có vẻ không quá kích động.

“Đương nhiên tôi không có ý kiến gì, nhưng nội dung hợp đồng rõ ràng, tôi yêu cầu điều chỉnh lại một chút!” Miếng đất này qua mấy năm đâu chỉ một tỷ, cũng không thể cứ bán như vậy!

Cho dù là bạn bè cô, cô cũng phải tính toán tỉ mỉ một phen, huống chi là đại thổ hào.

!!!

Diệp Kiều lại lần nữa cảm khái ở trong lòng, Alex đúng là biết giả vờ thật!

“Đương nhiên không thành vấn đề! Cậu chủ của chúng tôi tỏ vẻ, chỉ cần cô chịu bán miếng đất kia, anh ấy không tiếc số tiền lớn!” Người đàn ông mặc tây trang lại nói.

Trong phòng họp yên lặng như chết.

Nhân viên công tác phụ trách bán đấu giá cũng khiếp sợ, một lúc lâu mới lại nâng giọng nói:

“Một tỷ lần thứ nhất! Lần thứ hai…… Lần thứ ba! Thành giao!”

Giải quyết dứt khoát!

Một búa này, quả thực đã đánh vào đầu Quách Mỹ Anh, Bạch Đống cùng với Bạch Tuyết chờ xem trò hay của Diệp Kiều!

Bọn họ đến bây giờ đều vẫn đang trong trạng thái ngơ ra!

Ánh mắt Diệp Kiều dừng ở Quách Mỹ Anh, Bạch Đống cùng Bạch Tuyết xem trò hay của cô, sắc mặt bọn họ như màu gan heo, màu đỏ tía.

Phóng viên hiện trường chợt phản ứng lại, đèn flash điên cuồng lập loè, phóng viên hiện trường lớn tiếng hô lên kinh ngạc, “Tài phiệt Locker! Là gia tộc Locker lũng đoạn dầu mỏ nước Mỹ?!”

Người đàn ông mặc tây trang khiêm tốn gật đầu.

Sau đó, phóng viên hiện trường phát điên, vọt tới hướng Alex, Alex vội vàng giơ đôi tay, trốn sang bên cạnh Diệp Kiều.

Vấn đề của các phóng viên ném Alex như ném bom!

Trong lòng Alex quả thực ghét bỏ chết, anh không muốn làm tiêu điểm, chỉ muốn yên lặng làm “Kẻ nghèo hèn” không người hỏi thăm!

“Sao có thể?!” Bạch Tuyết còn mang dáng vẻ không tin, còn Quách Mỹ Anh bên cạnh đã tức giận đến mức trái tim run rẩy!

Thế này, đừng nói bán đất, công ty Diệp Kiều cũng được cứu trợ!

Cô ta cất bước, thở phì phì đi đến phía cửa, Bạch Đống và Bạch Tuyết cũng đi theo sau.

Mặc Thâm mang theo hai cấp dưới, nhìn Diệp Kiều mang vẻ mặt tươi cười bị phóng viên vây quanh phỏng vấn, khóe miệng anh hơi xong lên, xoay người rời đi……

Bọn họ đi ra ngoài không bao lâu, Diệp Kiều thật vất vả chen được ra ngoài, “Mặc tiên sinh!”

Mặc Thâm dừng chân, xoay người nhìn cô.

“Mặc tiên sinh, hôm nay cảm ơn anh động viên!” Diệp Kiều thành khẩn nói.

Trong tay Mặc Thâm cầm quạt xếp, phong độ nhẹ nhàng, “Tôi vô cùng vừa ý miếng đất kia! Đáng tiếc, vô duyên!”

Làm buôn bán châu báu, anh ta cũng thích nói chuyện duyên phận.

Diệp Kiều cong môi, “Mặc tiên sinh, xin hỏi, anh có vị anh em sinh đôi nào, tên là Mặc Thiển không?”

Sắc mặt Mặc Thâm khẽ đổi, gật đầu với Diệp Kiều, “Đúng, cậu ta làm sao vậy? Gây chuyện cho cô?”

Mặc Thâm này không biết thật hay là giả bộ?

“Lần này công ty của tôi rơi vào nguy cơ, cùng với bị hacker công kích, nếu tôi không hoài nghi nhầm, anh ta đúng là đại Boss phía sau màn! Cho nên, tôi cũng mang thái độ hoài nghi với sự trợ giúp của Mặc tiên sinh anh! Mong anh chuyển lời lại với người anh em của anh, nếu anh ta muốn nuốt công ty nhà bà ngoại tôi, hoặc là nuốt công ty tôi, xin hãy quang minh chính đại tới, đừng làm chút âm mưu quỷ kế sau lưng!” Diệp Kiều cũng không khách sáo nói.

Cô với vị Mặc gia này vốn chỉ là sơ giao!

“Hóa ra là vậy! Diệp tổng, rất xin lỗi, lúc về tôi sẽ giúp cô dạy dỗ cậu ta một trận!” Mặc Thâm nhìn Diệp Kiều, vô cùng thành khẩn nói, sắc mặt đen trầm, dáng vẻ anh ta như vì đại nghĩa diệt thân.

Diệp Kiều lễ phép gật đầu, “Cảm ơn Mặc tiên sinh trước! Tôi đang vội, xin lỗi không tiếp được!”

Mặc Thâm cho cô cảm giác quá sâu, cô không đoán ra anh ta là dạng người gì, nên đối với lời anh ta nói, cô chỉ lựa chọn nghe một chút là được!

“Diệp tổng đi trước.” Mặc Thâm lịch sự nói.

Sau khi Diệp Kiều xoay người tiến vào phòng họp, Mặc Thâm mới xoay người.

Cái tên Mặc Thiển này!

Dám động tới Diệp Kiều! Càng ngày càng kỳ cục!

Diệp Kiều trở lại trong phòng họp, lại bị các phóng viên vây chặt, “Diệp tổng, xin hỏi có món đầu tư này rồi, nguy cơ của Internet Thiêm Dực có phải đã được giải trừ hay không?!”

Nghe phóng viên nói, nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, Thiêm Dực giống như bị gãy cánh, Diệp Kiều cô cũng vượt mọi chông gai suốt chặng đường.

Tuy nhiên, rất sảng khoái!

“Có thể nói như vậy, theo điều tra của Bộ Công an, tên hacker hack phần mềm của công ty chúng tôi đã bị bắt ở nước ngoài. Một lần nữa, xin cảm ơn mọi người đã quan tâm đến chúng tôi trong suốt thời gian qua”, Diệp Kiều cao giọng nói, cúi đầu thật sâu trước ống kính.

Sau đó, cô sải bước ra khỏi phòng họp.

Cô và Hoa Nhụy kéo Alex vào lối thoát cứu hỏa.

“Alex, anh qua đây, tôi đảm bảo không đánh anh, anh qua đây cho tôi.” Diệp Kiều nhìn Alex vẫn ăn mặc như một kẻ vô gia cư hèn hạ, rất không khách khí nói.

Tên khốn này, rõ ràng là một đại gia, lại còn giả làm một thằng khố rách áo ôm.

“Kiều Gia, người nên đánh anh ta một trận trước là tớ mới đúng!” Hoa Nhụy lớn tiếng nói, bị anh ta kéo đến đây từ hai giờ chiều, đến bây giờ cô ấy vẫn chưa bình tĩnh lại.

Buổi chiều, anh chàng này đột nhiên gọi điện cho cô ấy nói rằng muốn mua đất của Diệp Kiều!

Lúc đó cô ấy nhất quyết không tin, anh ta trực tiếp mở một hộp đô la ra cho cô ấy xem, cô ấy mới miễn cưỡng tin và đưa họ đến đây!

“Cậu đánh trước đi! Cậu đánh mệt rồi thì tớ đánh tiếp!” Diệp Kiều nhìn chằm chằm vào Alex hèn hạ đang núp sau hai anh chàng đẹp trai.

Hoa Nhụy thật sự tiến lên túm lấy Alex đánh mạnh, “Lúc ở Mỹ, tôi nghèo đến mức chỉ có thể gặm bánh mỳ, anh còn cướp mất một nửa của tôi! Thiếu chủ tài phiệt, anh không biết xấu hổ à?! Không biết ngượng à?!”

Hoa Nhụy vừa mắng vừa động chân, Alex vẫn dáng vẻ hèn hạ, ôm đầu.

“Tôi cãi nhau với gia đình, tôi thực sự bị tay trắng ra đi! Mấy năm nay tôi luôn sống lang thang!” Alex phản bác nói, “Nếu không phải nhìn thấy mảnh đất đó, đột nhiên có cảm hứng, tôi vẫn sẽ không liên lạc với gia đình!”

“Anh là một kiến

trúc sư?!” Diệp Kiều bước tới, kéo Alex qua một cách thô bạo, trước tiên đá anh ta một cái, sau đó tức giận hỏi.

Cô nhớ đến những bản thảo mà anh ta đã vẽ, nhưng trong ba năm qua, mỗi lần đến tìm Hoa Nhụy và gặp anh ta, anh ta đều trông như một kẻ vô gia cư, chưa từng làm chuyện gì đàng hoàng.

Hóa ra là nhà nghệ thuật, đại gia đang trải nghiệm cuộc sống.

“Một kiến trúc sư đã không tạo ra một tác phẩm nào trong bốn năm!” Alex lớn tiếng phản bác, “Kiều đứng đánh nữa! Ối! Đau!”

“Mẹ kiếp! Nếu không phải chị không bán mảnh đất đó, có phải anh vẫn không chịu ra tay giúp đỡ? Đồ vong ân bội nghĩa nhà anh, trơ mắt nhìn chị nhận thua phải không!” Diệp Kiều lại đá anh ta một cái, tức giận nói.

“Trước đó tôi đã hỏi cô là có bán đất không, cô nói là không bán.” Alex tỏ vẻ “trách tôi”.

“Có quỷ mới biết anh có nhiều tiền như vậy?!”

Vì vậy, anh chàng này trong mắt chỉ có mảnh đất đó, không muốn nói giúp cô!

“Anh được lắm, đưa một tỷ trước cho tôi! Về mảnh đất này, anh muốn làm gì, chúng ta từ từ nói chuyện!” Cô lớn giọng nói, “Mảnh đất này, chị vốn không nỡ bán, giữ lại đợi tăng giá! Không thể để rẻ cho anh như vậy đâu!”

Diệp Kiều trở thành nhà tư bản lòng dạ hiểm độc, Hoa Nhụy ở bên cạnh vui mừng, thầm nghĩ, tâm tình của Kiều Gia thật là đen tối, bắt đầu cướp bóc đại gia rồi.

Thấy Diệp Kiều lần này kiên trì đến cùng, cô ấy từ đáy lòng cũng mừng cho cô.

Là chị em tốt của cô, trong khoảng thời gian này, cô ấy cũng đã thấy cô chiến đấu và vượt qua như thế nào! Thật sự khâm phục sức mạnh không chịu thua của cô khi gặp khó khăn!

Rõ ràng trong tay có 10% cổ phần của Hoa Nguyên, có thể dễ dàng bán tháo để cứu công ty, nhưng Diệp Kiều không làm như vậy, mà lại bán đất đai dưới tên của mình để giúp công ty giải quyết khủng hoảng lần này, trong chốc lát, các bài báo tích cực về cô lại nhiều lên.

Loading...