Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 503
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:44
Lượt xem: 13
Cô và Mặc gia chỉ là sơ giao, sao có thể tin tưởng mời anh ta hỗ trợ được, Mặc Thâm này chỉ nói lời khách sáo!
Sau khi cô nói tiếng “Cảm ơn” khách sáo, cô kéo bà Đỗ đi ra ngoài.
“Diệp Kiều lại đi rồi!” Anh Vũ lại học vẹt, Mặc Thâm lập tức tiến lên, cầm cây quạt đánh nó, “Không cho nói Diệp Kiều!”
“Diệp Kiều Diệp Kiều, Mặc gia thích Diệp Kiều!” Tiểu Bát Ca kêu càng hung.
“Tiểu súc sinh, nhổ sạch lông mi!” Mặc Thâm quở trách, khóe miệng lại nở nụ cười cưng chiều.
——
“Mẹ! Diệp Kiều con thất bại đến tình trạng này sao? Phải bán của cải trang sức châu báu của mẹ lấy tiền mặt hỗ trợ cho con?!” Mới lên xe, Diệp Kiều đã oán giận nói với bà Đỗ bên cạnh, hốc mắt phiếm hồng, trong lòng cô cảm động.
Kiếp trước, cô và người mẹ chồng này như nước với lửa.
Đời này, bà Đỗ là mẹ ruột của cô!
“Kiều Kiều! Sao con bướng bỉnh như thế! Mẹ mua số ngọc bích đó, vốn dĩ là đầu tư, hiện tại bán đi không phải bình thường sao? Người khác mà biết, sao còn coi đó là chuyện cười?! Nhà đầu tư lui hai nhà, công ty con hiện tại ngày nào mà không sứt đầu mẻ trán? Cần tiền gấp, mẹ biết! Dù bảo Đỗ Dĩnh mẹ bán công ty đi, mẹ cũng cam tâm tình nguyện!” Bà Đỗ vỗ mu bàn tay Diệp Kiều, thực lòng nói.
“Kiều Kiều, lần này mẹ không cần nhà bà ngoại con hỗ trợ! Nhà bà ngoại con hiện tại cũng đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, mẹ không thể dựa bọn họ được nữa!” Bà Đỗ đại nghĩa nói.
“Mẹ! Mẹ cho rằng những lời trong tin tứcđều là thật ư? Đó đều là con cố ý! Con sẽ không dùng cổ phần nhà bà ngoại!”
“Vậy Kiều Kiều, con còn có thể có biện pháp gì? Lần này chắc chắn có người ở sau lưng tính kế chúng ta, mẹ liên lạc với rất nhiều công ty hàng đầu, bọn họ cũng không chịu giúp chúng ta!” Bà Đỗ trầm giọng nói.
Diệp Kiều cong môi, từ lúc hacker bắt đầu công kích đã là một đường dây dẫn lửa.
Chỉ tiếc, cô tra không ra ông chủ lớn phía sau hai công ty rút đầu tư, cũng chưa tra ra hậu trường của Quách Mỹ Anh, nhưng hẳn ngày mai là sẽ biết!
“Mẹ! Mẹ phải tin tưởng năng lực của con!” Diệp Kiều nâng giọng nói, vẻ mặt tự tin.
Trời không tuyệt đường người, cô tin, Diệp Kiều cô sẽ đấu được đám yêu ma quỷ quái đó!
“Kiều Kiều, đương nhiên mẹ tin năng lực của con rồi!” Bà Đỗ nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cô rồi nói.
Bà vừa thưởng thức Diệp Kiều quyết đoán lâm nguy không sợ, vừa đau lòng cô còn nhỏ tuổi, phải đối mặt với sóng to gió lớn.
——
“Nhị Nha, tôi chuyển khoản cho cậu, cậu đã nhận được chưa? Tạm thời anh chỉ có thể xoay được ngần ấy tiền thôi! Cậu đi lấy lãi ngân hàng, hoặc là phát tiền lương cho công nhân gì đó đi!” Diệp Kiều nhận được điện thoại của Bờm Sư Tử Tiện Tiện, anh ta nói ở trong điện thoại, ngữ điệu vẫn không đứng đắn.
Hoạn nạn thấy chân tình, gần như người bạn nào cũng đang tìm mọi cách giúp cô, đưa than ngày tuyết.
Buổi sáng u Dương còn gọi điện thoại tới nói, nếu không bán tất cả “Các cô ấy” đi giúp cô, bị cô quả quyết từ chối! Hoa Nhụy cũng đang liên hệ với những khách hàng của cô ấy ở nước Mỹ, xem có ai chịu đầu tư cho Thiêm Dực hay không.
DTV
“Nhị Nha, cậu nói chuyện đi? Có phải áp lực rất lớn hay không, anh hát cho cậu nghe nhá? Em gái em ngồi đầu thuyền ——”
“Bờm Sư Tử Tiện Tiện! Đại gia cậu, bớt bớt cho chị!” Diệp Kiều vô cùng ghét bỏ nói, “Bà đây đang tính sổ đấy!”
Tô Mục mỉm cười, anh biết, không có chuyện lớn gì có thể làm khó đến cô, hại anh còn tưởng rằng cô bị áp lực ép, đang trộm lau nước mắt đấy!
“Nhị Nha, đừng để ý tới những cái bình xịt đó nói, tôi tin, hiểu con người của cậu, cũng hiểu rõ cái tốt của cậu!” Tiện Tiện luôn miệng tiện, khó được khi nghiêm túc nói một câu với Diệp Kiều, đây cũng là lời trong lòng anh.
Người trên mạng nói cô là bạch nhãn lang, nói cô là bình hoa, nếu không phải dựa vào nhà chồng và nhà bà ngoại, căn bản không mở nổi công ty, không làm được đại sự.
Nhưng bọn họ là bạn cô hiểu rõ, cô thông minh, có mắt nhìn, trượng nghĩa, nhanh nhẹn, dám yêu dám hận!
“Trên mạng nói đúng, tôi đúng là dựa vào người đàn ông của tôi mà, Diệp Kiều tôi đời này còn không phải là mệnh tốt, gả cho người đàn ông tốt như Lục Bắc Kiêu ư?!” Diệp Kiều vừa cầm bút tính sổ, vừa nói, lúc nào cũng không quên rải cơm cún trước mặt Tiện Tiện!
!!!
“Kiều Nhị Nha! Ranh con! Còn có thể nói chuyện vui vẻ với cậu được không đấy?!” Tô Mục tức giận nói.
“Không thể, chị đang bận mà!” Diệp Kiều khốc khốc nói.
“Tắt đây!”
“Tiện Tiện, cảm ơn nhé!” Vào lúc Tô Mục muốn tắt, Diệp Kiều nghiêm túc nói, rồi sau đó lập tức cúp!
Đầu bên kia, Bờm Sư Tử Tiện Tiện hiểu ý cười.
Ngay sau đó, anh nhắn tin cho cô: Cố lên!
Diệp Kiều nhìn, cười bỏ qua.
Cô cũng không mong bạn bè hồi báo, chỉ cần bọn họ vào lúc cô gặp nạn, thành khẩn nói một tiếng với cô: Cố lên!
Đủ rồi.
Không giống kiếp trước, với Thẩm Hi Xuyên và Lý Vận cô cho là bạn, đã tự tay đẩy mạnh cô vào hố lửa!
——
Ngày 28 tháng 10 năm 2003, âm lịch ngày 5 tháng 10.
Cách ngày Công ty khoa học kỹ thuật Internet Thiêm Dực bị hacker công kích dẫn tới thông tin khách hàng trong khách sạn bị lộ, tiếp đó bị hai nhà đầu tư rút đầu tư khiến chuỗi tài chính rơi vào nguy cơ đứt gãy đã trôi qua hơn một tuần. Hôm nay, là ngày giám đốc mạng Thiêm Dực bán của cải lấy tiền mặt cho mười cổ phần Hoa Nguyên cứu Thiêm Dực.
Không biết phóng viên từ đâu ra chặn ở cửa phòng họp khách sạn, chờ phỏng vấn.
“Diệp tổng! Cô thật sự muốn bán cổ phần công ty Hoa Nguyên của công ty nhà bà ngoại cô sao?”
“Diệp tổng! Cô bán cổ phần, về sau Hoa Nguyên rất có thể không còn là người Kiều gia khống chế cổ phần nữa!”
Diệp Kiều ngoảnh mặt làm ngơ với những vấn đề đó, cô cầm theo túi công văn và cùng trợ lý vào phòng họp, đại diện bên đối phương đã ngồi xuống, trong tai có tai nghe.
Lúc đó, phòng cách vách, Quách Mỹ Anh và Bạch Đống, cùng với Mặc Thiển mặc áo gió dài đang nghe bên trong đàm phán.
“Diệp tổng, Boss chúng tôi nói, 500 triệu, không thể nhiều hơn! Ngài cũng thấy, sắp tới thị trường chứng khoán Hoa Nguyên rung chuyển vô cùng kịch liệt!” Một người đàn ông mặc tây trang đeo tai nghe không dây, nhìn Diệp Kiều như người máy.
“1 tỷ, một đồng cũng không thể thiếu!” Diệp Kiều nhấn mạnh, cô đứng lên, toan muốn đi.
“Diệp Kiều này đúng là biết giở trò!” Quách Mỹ Anh hung tợn nói, “Mặc gia, nếu không thì anh theo cô ta đi!”
“800 triệu!” Lúc này, người đàn ông mở miệng.
“Diệp tổng! Boss chúng tôi nói 800 triệu, là cái giá cuối cùng anh ấy nhượng bộ!”
Diệp Kiều xoay người, đi đến cửa giữa gian trong, người nọ lập tức tiến lên ngăn lại, Diệp Kiều trực tiếp ra tay, mạnh mẽ phóng về phía cửa phòng, một chân đá văng cửa phòng!
Quách Mỹ Anh và Bạch Đống bên trong giật nảy mình, Diệp Kiều khí thế mạnh mẽ đã đi đến.
“Diệp Kiều! Cô đang làm gì?!” Quách Mỹ Anh vội vàng tiến lên ngăn cản cô.
Ánh mắt Diệp Kiều dừng ở người đàn ông ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất đưa lưng về phía bọn họ, có lưng ghế chắn, cô chỉ có thể nhìn thấy phần đầu nhô ra và cánh tay trên lưng ghế.
“Bà Quách, tôi chỉ muốn nhìn một chút, boss lớn sau lưng các người là ai!” Diệp Kiều nâng giọng nói, không có vẻ sợ hãi chút nào.
Quách Mỹ Anh hừ lạnh, “Cô là một đứa con gái đến cái tên cũng ít người biết, cũng xứng gặp mặt ông chủ của chúng tôi ư?! A ——”
Một tay Diệp Kiều đẩy Quách Mỹ Anh ra, mạnh mẽ tiến lên, trực tiếp đi tới phía trước cửa sổ, khi nhìn thấy người đàn ông ngồi ghế dựa, cô ngây ngẩn cả người……
Người đàn ông giữ kiểu tóc thương vụ nhẹ nhàng thoải mái, mặc chiếc áo khoác dài rộng rãi, khuôn mặt tuấn tú chìm trong ánh nắng……
“Mặc Thâm?!” Tuy đã nhắm hai mắt, nhưng Diệp Kiều vẫn nhận ra là anh!
Lúc này, người đàn ông mở hai mắt, khi nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam kia, Diệp Kiều ngơ ra, Mặc Thâm không có ánh mắt này!
“Xin lỗi, tôi tên là Mặc Thiển!” Người đàn ông đứng lên, dáng người kia giống Mặc Thâm y như đúc, chiều cao cũng giống nhau, ngay cả đôi tay rũ xuống cũng thon dài giống Mặc Thâm.
Mặc Thiển?
“Anh là anh em của Mặc Thâm ở Mặc các?” Vẻ ngoài giống nhau như đúc, nhưng màu mắt không giống nhau!
Đôi mắt xanh lam tối của Mặc Thiển khóa lại cô gái nhỏ trước mắt một thân giỏi giang, không hề sợ hãi, khóe miệng anh ta cong lên, “Là cô, làm đồ chơi của tôi bị bẩn?”
“Anh nói Thẩm Hi Xuyên?” Diệp Kiều ghét bỏ nói, sau đó lui hai bước ra sau, “Đó cũng không phải là công lao của tôi! Vị Mặc tiên sinh này, anh dùng cái gì đối nghịch với tôi?!”
“Diệp Kiều! Mặc gia không phải người mà cái loại nhãi ranh như cô có thể chất vấn! Cô vẫn nên ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần Hoa Nguyên trước đi!” Quách Mỹ Anh nâng giọng nói, vẻ mặt hung ác.
“Mặc Thiển…… Cái tên này, tôi nhớ kỹ!” Ánh mắt Diệp Kiều sắc bén nhìn Mặc Thiển, cất bước, đi đến phía cửa.
Quách Mỹ Anh vội vàng đuổi kịp.
Nghĩ đến Hoa Nguyên sắp là của bọn họ, trong lòng cô ta mừng thầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-503.html.]
Cùng lúc đó, đám người Mặc Thiển đã mở hợp đồng ra, Quách Mỹ Anh thấy Diệp Kiều cầm lấy hợp đồng, rồi sau đó, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của cô ta, Diệp Kiều từng chút xé nát hợp đồng!
“Quách Mỹ Anh! Bà cho rằng tôi không biết, bà chờ tôi bán cổ phần Hoa Nguyên cho các người, để cho các người có được Hoa Nguyên? Nằm mơ à?!” Diệp Kiều lạnh lùng nói, ánh mắt trào phúng trừng Quách Mỹ Anh.
“Diệp Kiều, cô, cô có ý gì?!”
“Ý tức là vậy! Từ đầu tới cuối tôi chưa hề muốn bán cổ phần Hoa Nguyên, tôi chỉ muốn biết, hậu trường của các người là ai!” Diệp Kiều lạnh lùng nói, dứt lời, cô đi tới cửa, kéo mở cánh cửa lớn một phen, phóng viên nhanh chóng vọt tới.
“Các vị! Về chuyện bán của cải cổ phần Hoa Nguyên lấy tiền mặt, tôi muốn nói rõ ràng! Diệp Kiều tôi, chưa bao giờ bán đi 10% cổ phần Hoa Nguyên trên tay! Ngược lại, tôi đã liên hệ luật sư, mấy ngày gần đây chuyển tới Kiều Phác tiên sinh là người cậu của tôi trên danh nghĩa! Cổ phần này vốn thuộc về Kiều gia! Bà ngoại tôi đã từng giúp tôi, Diệp Kiều tôi không thể trong lúc mấu chốt lại dùng cổ phần của bọn họ giải quyết nguy cơ được, tin tức lúc trước đều là giả, xin các người bạn của tôi giúp tôi làm chứng." Diệp Kiều cất giọng, nói thẳng thắn dứt khoát.
Quách Mỹ Anh nghe cô nói với truyền thông như vậy, còn muốn đưa 10% cổ phần kia cho Kiều Phác, cô ta tức giận đến mức âm thầm cắn răng.
Cô ta lại bị Diệp Kiều cho một cú!
“Diệp tổng, vậy ngài muốn giải cứu Thiêm Dực thế nào? Hay là để Thiêm Dực phá sản?” Phóng viên đuổi theo Diệp Kiều hỏi.
“Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi sẽ tự có biện pháp!” Diệp Kiều đối mặt phóng viên cùng máy ảnh nói vô cùng tự tin, rồi sau đó, cô mang theo trợ lý bước nhanh rời đi.
“Lập tức đi tra cho tôi, Mặc Thiển này có lai lịch gì?! Anh ta và Mặc Thâm có quan hệ gì!” Sau khi Diệp Kiều vào thang máy, cô dặn dò trợ lý nam.
Nhìn từ tên và vẻ ngoài, chắc chắn là anh em song bào thai, nhưng vì sao Mặc Thiển lại là mắt xanh?
Trước kia, cô chưa từng nghe đến sự tồn tại của Mặc Thiển, đến Mặc các cũng chưa từng gặp qua!
“Diệp Kiều này cứng thật! Tôi muốn xem cô ta hóa giải nguy cơ công ty mình thế nào! Còn dám đưa cổ phần cho ông cậu sắp c.h.ế.t của cô ta!” Quách Mỹ Anh oán giận nói.
Vốn cho rằng có thể khống chế Hoa Nguyên, kết quả, Diệp Kiều bỏ 10% cổ phần, làm mộng đẹp của cô ta ngâm nước nóng;
Hiện tại, cố ý rút đầu tư cho công ty Diệp Kiều, rơi vào nguy cơ, cô ta có ý bắt cô bán 10% cổ phần kia, nhưng cuối cùng lại thất bại!
“Sắp chết? Kiều Phác sinh bệnh?” Bạch Đống vội hỏi.
“Hẳn là bị ung thư! Đã hộc máu! Hừ! Tôi xem ông ta còn có thể nhảy nhót được bao lâu!” Quách Mỹ Anh ác độc nói, “Thật là không uổng công tâm huyết của tôi mấy năm nay!”
“Chị Anh cao minh!” Bạch Đống giơ ngón tay cái lên với cô ta.
Quách Mỹ Anh cũng đắc ý cười, “Diệp Kiều chuyển cổ phần cho cậu cô ta, thế không phải là để cậu nó thêm phần tài sản cho tôi sao?! Ông ta dám không chia cho tôi di sản, tôi sẽ làm ầm cho Kiều gia gà chó không yên!”
“Mục tiêu của chúng ta là, nuốt hết toàn bộ Thiêm Dực Hoa Nguyên!” Mặc Thiển sâu xa nói, rồi sau đó, anh ta huýt sáo.
Anh ta như vậy, trông như đứa trẻ bướng bỉnh, tùy hứng, còn những người Diệp Kiều, Kiều gia chỉ là món đồ chơi trong tay anh ta, anh ta muốn ai chết, không cần tốn nhiều sức!
——
“Thật kỳ quái, hệ thống an ninh chỉ có tư liệu Mặc Thâm, căn bản không tra ra được Mặc Thiển!” Diệp Kiều ngồi ở trên thảm, dựa lưng vào sô pha, cau mày nói.
Hoa Nhụy ngồi ở một bên, Alex đang ở cách đó không xa trên sàn nhà “Không làm việc đàng hoàng” vẽ bản vẽ.
Tât cả di động của Diệp Kiềuđã tắt máy, chỉ cần cô vừa khởi động máy, không phải phóng viên gọi tới, thì là bên hối nợ!
Mấy ngày nay, cô đúng là bù lỗ liên tục, cũng may cô có tiền thân thích tương đối nhiều, bà Đỗ, cậu nhỏ yêu nghiệt, hai người dì đều ủng hộ không ít, nhưng bọn họ cho có nhiều, cũng chỉ trả được lãi ngân hàng.
Thiêm Dực sắp gặp phải cảnh phá sản.
“Đối phó với Boss lớn Kiều gia chúng ta hóa ra là người không có hộ khẩu!” Hoa Nhụy vui đùa nói, “Kiều gia, tớ tìm được hai công ty đầu tư mạo hiểm đề xuất điều kiện, cậu xem chưa? Cảm thấy thế nào?”
Laptop đặt trên đùi Diệp Kiều.
Khóe miệng cô cong lên, “Thế nào? Rõ ràng là nhân lúc cháy nhà đi hôi của! Những nhà tư bản lòng dạ hiểm độc đều là quỷ hút máu! Nếu tớ đồng ý với bọn họ, đúng là nguy cơ của Thiêm Dực được giải quyết, nhưng về sau Thiêm Dực cũng không liên quan tới tôi và Kiều Thiêm nữa!”
Hoa Nhụy tìm được hai công ty đầu tư mạo hiểm, đều yêu cầu có 50% cổ phần quyền khống chế Thiêm Dực, nếu là thực quyền, một khi Thiêm Dực bị bọn họ thu mua, hai người sáng lập cô và Kiều Thiêm cũng chỉ có thể tham dự chia hoa hồng cổ phần, không còn có thực quyền!
Chuyện này cũng tương đương với đưa đứa con mình cực khổ nuôi lớn làm con nuôi cho người ta!
Diệp Kiều đứng lên, duỗi người, “Alex, mấy ngày nay anh đang vẽ gì đấy? Ha! Ra dáng ra hình đấy! Có t.h.u.ố.c lá không? Cho tôi một điếu!”
Nhìn Alex cầm thước đo, bút chì chuyên nghiệp đang vẽ gì đó, Diệp Kiều hỏi.
“Không, Daisy cô không cho tôi vay tiền! Đưa tiền, tôi đi xuống mua!” Alex giơ hai tay với Diệp Kiều.
“Sao anh nghèo thế!” Diệp Kiều cong môi, lấy từ ví da ra một sấp tiền lớn cho anh.
Alex lập tức đứng dậy, xỏ dép rồi ra cửa.
“Cái tên nhóc này, đang vẽ kiến trúc đấy!” Nhưng không nhìn ra là đang vẽ gì, chỉ là các loại đường cong đường thẳng.
“Đúng thật, nhưng cậu ta vẽ cái gì vậy, còn không bằng con trai tôi vẽ ấy!” Hoa Nhụy cười trêu nói.
Alex mua thuốc trở về, lại cầm theo nửa cân sầu riêng, một trăm tệ lại bị anh tiêu hết.
“Kiều gia, cậu hút thuốc thật à!” Hoa Nhụy thấy Diệp Kiều xin chút lửa của Alex, đốt điếu thuốc, cô ấy muốn ngăn trở.
“Không được mách với người đàn ông của tớ!” Diệp Kiều cảnh cáo, rồi sau đó, cô nhìn miếng đất nơi xa bên kia đường cái.
“Chỉ cho phép hút một điếu thôi! Thêm thì không được!” Hoa Nhụy biết, tuy mặt ngoài Diệp Kiều vờ như người không có việc gì, nhưng trong lòng cũng phiền, thi thoảng hút điếu thuốc không đáng ngại.
Hiện tại là năm 2003, vào lúc nhà đất còn chưa hoàn toàn lên, cô phải nói thế nào để những đại lão đó phục, lấy giá cao mua miếng đất này chứ?
“Kiều gia, miếng đất kia là của cậu thật à?” Hoa Nhụy nghiêm túc hỏi, còn tưởng rằng lúc lần trước cô uống say khoác lác.
“Lừa cậu làm gì? Vào năm 96, anh Kiêu đưa tiền riêng của anh ấy cho tớ, tớ đầu tư hết vào địa ốc! Mấy năm nay có chút tiền nhàn rỗi đều mua đất!” Diệp Kiều nghiêm túc nói, “Có thể giữ lại để mấy năm khai phá thì tốt hơn…… Hiện tại bán thì không lời!”
Nhưng không bán không được, cô không thể trơ mắt nhìn Thiêm Dực xong đời! Lần này Quách Mỹ Anh liên hợp Mặc Thiển kia đối phó cô, không có nhà đầu tư đồng ý đầu tư thêm!
“Khối đất này muốn bán thật?” Hai mắt Alex tỏa sáng nói.
“Kẻ lưu lạc! Khi nào trả tôi tiền thuê nhà?!” Hoa Nhụy không khách sáo nói, giơ tay với anh ta.
Alex duỗi tay đánh lòng bàn tay cô ấy một cái!
“Kiều, tôi nghiêm túc, rốt cuộc có bán hay không?!” Alex nghiêm túc hỏi.
“Bán! Ba giờ chiều ngày mai. Địa điểm ở hội đấu giá!” Diệp Kiều thuận miệng nói, lại hung hăng hút điếu thuốc, cô vẫn tiếc miếng đất này.
Đây là đường vành đai hai phía Đông, đoạn đường hoàng kim!
——
Ngày 23 tháng 11, ngày 10 tháng 10 âm lịch.
Khối đất đường vành đai hai phía Đông chiếm diện tích hơn 20000 mét vuông được bán đấu giá trong hội trường của Cục đất đai và tài nguyên, trước mắt chủ sở hữu tài sản miếng đất này là Diệp Kiều. Tại hiện trường đã có không ít phóng viên đến. Từ sau khi cô tuyên bố sẽ không dùng cổ phần Hoa Nguyên cứu công ty, mọi người đều đang chờ cô muốn ngăn cơn sóng dữ ra sao!
Mấy ngày này, từng hành động của cô đều bị chịu chú ý!
Hiện trường có không ít người tai to mặt lớn giới nhà đất tới, trong bọn họ, phần lớn mọi người tới xem vui, như Quách Mỹ Anh, Bạch Đống và Bạch Tuyết.
Quách Mỹ Anh thế nào cũng không nghĩ tới, Diệp Kiều dám giữ một miếng đất to như thế!
Nhưng cô ta đoán là Lục gia hoặc là Diệp gia vì giúp cô, cố ý nói này khối đất là của cô, lấy phương thức tham ô giúp cô.
Ai cũng biết, hai nhà Lục, Diệp, đòi tiền không có, nhưng muốn quyền có quyền!
Hiện trường có không ít phóng viên, lúc trước cô đã thông báo, cho dù hai nhà Lục, Diệp quyền thế ngập trời cũng không có cách nào chặn miệng được phóng viên!
“Diệp tổng, xin hỏi ngài muốn chứng minh quyền sở hữu khối đất trước mắt ở trên tay ngài thế nào?” Có một nữ phóng viên đứng lên, đối diện cô đặt câu hỏi.
Đây đúng là phóng viên được Quách Mỹ Anh thông báo.
Lúc này, Diệp Kiều lấy ra đủ loại chứng nhận sử dụng đất, mà người ngồi bên cạnh cô cũng là nhân viên công tác của cục nhà đất, “Khối đất hơn hai vạn mét vuông là tôi bắt đầu thu mua từ khu chính phủ bắt đầu từ năm 199! Các loại thủ tục đầy đủ hết, hoan nghênh mọi người kiểm tra!”
Hình chiếu văn kiện liên quan được máy chiếu ở trên vách tường, đúng là từ năm 1996 đến năm 2002, trước sau có không ít đất, là cô mua từng mảnh.
Cứ vậy, những thứ đó thực sự chặn miệng phóng viên đó, cũng đánh vào mặt Quách Mỹ Anh, khiến cô ta căm giận trong lòng.
“Không thể không nói, tiểu nha đầu này tinh thông thật, nhưng chỗ của cô ta, hôm nay không thể bán được!” Bạch Đống ngồi bên cạnh thấp giọng nói.
Ông ta đã chào hỏi với vài vị tai to mặt lớn trong giới nhà đất, sẽ không có ai mua đất của cô!
Quách Mỹ Anh cũng cười, “Lát nữa không ai mua chỗ này, cô ta mất mặt không nói, còn không có biện pháp cấp cứu!”
Đấu thầu sắp bắt đầu, bản ppt do tự Diệp Kiều làm, vì để trình bày rõ giá trị thương mại của khối đất này tương lai cho các ông lớn giới nhà đất nghe, càng nói càng đau lòng, cô càng tiếc bán!
“Hiện tại, các vị, buổi đấu giá bắt đầu, khối đất lên giá là sáu trăm triệu nhân dân tệ!” Nhân viên bán đấu giá đứng lên, nâng giọng nói.
Người đó mới nói xong, toàn trường cùng ồ lên, “Cao quá rồi đấy? Ăn cướp à?”