Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 499

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:38
Lượt xem: 17

Hoa Nhụy mặc áo sơ mi trắng, buộc tạp dề, quay người, chỉ thấy Diệp Thành trong n.g.ự.c bưng lấy một bó hoa hồng đỏ lớn, mặc quần bò và áo sơ mi đen, đứng tại cửa ra vào!

Trái tim hung hăng nhéo một cái, anh ta sao lại tới đây...

Alex nhún vai với cô, dáng vẻ trưng cầu ý kiến, mà Diệp Thành đã nhanh chân tiến đến: "Vợ, anh đã trở về! Trong nhà có khách hả?"

Diệp Đại Thành Tử da mặt dày nói.

Anh ta mới mặc kệ người đàn ông này là ai, quan hệ với Hoa Nhụy thế nào, tóm lại, anh ta chính là người đàn ông cái nhà này, Hoa Nhụy cũng là vợ của anh ta! Chỉ là mẹ nó, mẹ nó, vì sao lại có cái dã nam nhân này ở nhà bọn họ? !

Vẻ mặt Hoa Nhụy có chút cứng, sau khi kịp phản ứng, nghĩ thầm, da mặt của anh ta thật sự là hoàn toàn dày như trước đây nha!

"Daisy, vị này là chồng của em? Từ lúc nào em đã có chồng rồi hả ? Tại sao anh không biết?" Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần bò rách, nhìn rất nhếch nhác, hỏi Hoa Nhụy.

Hoa Nhụy lại cười, mà sắc mặt của Diệp Thành đã đen tới cực điểm!

Diệp đại gia trong lòng nói: Vợ của tôi có chồng lúc nào, ai cần anh lo? Anh tính là cái gì?

"Anh ta là cha của Mộc Mộc, bạn trai trước kia của em!" Sau khi Hoa Nhụy hoàn hồn, cười giải thích, giọng nói rất thẳng thắn.

"Đúng! Bạn trai trước kia, chồng hiện tại!" Diệp đại gia phản ứng nhanh nhẹn, nhìn lấy người đàn ông lôi thôi lếch thếch: "Anh em, anh ở đâu ra vậy?"

Hiện tại là chồng? !

Ai cùng anh ta là vợ chồng rồi hả ? !

"Đến từ nước Mỹ, đuổi theo Hoa Nhụy tới! Chồng hiện tại? Daisy vẫn luôn nói với tôi, cô ấy chưa lập gia đình! Chẳng lẽ, ở trong đó có hiểu lầm gì đó?" Bộ dạng Alex rất không tin nói.

! ! !

Còn đuổi theo Hoa Nhụy tới!

Rõ ràng như thế!

Cái vách đá này là dã nam nhân!

Nhưng Hoa Nhụy cười không nói, Alex là bạn tốt cô quen biết ở nước Mỹ, một người lang thang không có đồng nào, thanh niên văn nghệ đi! Cô tự hiểu như vậy.

Đã từng có hôm trời tuyết lớn, cô thu nhận và giúp đỡ anh ta, bọn họ liền thành bạn bè.

"Hiểu lầm?" Diệp Thành dứt lời, một tay từ trong túi quần sau lấy ra hai cái bản nhỏ màu đỏ, trên bìa bản nhỏ màu đỏ in chữ "Giấy chứng nhận kết hôn"!

"Chúng tôi bốn năm trước đã lĩnh chứng kết hôn!" Diệp Thành dứt lời, hất bản màu đỏ lên trên quầy bar!

! ! !

Cái xú nam nhân này!

Bốn năm trước lĩnh chứng? Cô ta tại sao không nhớ rõ? !

Hoa Nhụy tiện tay cầm qua một bản, vừa mở ra liền thấy tấm hình phía trên giấy chứng nhận!

Thế mà thật sự là ảnh bọn họ chụp chung.

Cô ta mặc sơ mi trắng, tóc ngắn, thoạt nhìn ngây ngô, non nớt, anh ta bên cạnh, ăn mặc áo ngụy trang, tóc thước xếp!

Vừa thấy chính là!

Đây là ảnh giấy chứng nhận lúc cô ấy trước kia đi học!

Ngày trên giấy lãnh chứng cư nhiên thật sự là bốn năm trước, cư nhiên cũng thực sự có dấu chạm nổi!

Hoa Nhụy ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt đắc ý của người đàn ông, vừa tức giận vừa muốn cười, xú nam nhân này, cư nhiên đi làm giả giấy hôn thú! Nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định là tìm người làm giả chứng nhận!

Hắn là quân nhân, cư nhiên làm giả giấy tờ!

Cũng mở bản màu đỏ ra, thấy được “Chụp ảnh chung” của Hoa Nhụy cùng người trước mắt này.

Diệp Thành đi tới bên người Hoa Nhụy, một tay ôm eo nhỏ của cô lại: “Vợ bảo bối, anh biết, chúng ta chỉ lãnh giấy kết hôn, không làm hôn lễ ủy khuất em, em yên tâm, trước cuối năm, nhất định anh sẽ cho ngươi một cái hôn lễ rất lớn!”

Anh ta cũng thật sự không biết xấu hổ!

Một bó hoa hồng đỏ lớn ở trước mắt, Hoa Nhụy mỉm cười, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta đưa hoa cho cô đấy.

Lúc này, tiếng đập cửa lại vang lên.

Đi mở cửa.

“Tiểu Hoa Nhụy, anh ta rốt cuộc là ai?!” Diệp Thành môi để sát vào tai cô, thấp giọng hỏi, vừa nói vừa trộm mùi hương ở trên má của cô!

Diệp Thành đương nhiên rất tin tưởng Hoa Nhụy, anh ta cũng tự tin. Những năm này Hoa Nhụy ở bên ngoài nuôi lớn con trai của Diệp Đại Thành Tử anh ta, làm sao có thể ở bên ngoài đội nón xanh cho anh ta? ! Tin tưởng thì tin tưởng, ngộ nhỡ người đàn ông thô lỗ này là đến đào góc tường thì sao? Ngộ nhỡ Tiểu Hoa Nhụy bị cậu ta lừa gạt thì sao?

Với lại, anh ta ghen rồi!

Trước kia Tiểu Hoa Nhụy của anh ta làm gì có bất cứ bạn bè khác giới nào!

"Bạn của em đó! Bạn cực kỳ thân! Cũng giống như là chị em!" Hoa Nhụy không chút giấu giếm nào, nói sự thật.

Bạn cực kỳ thân!

Diệp Thành càng nghe càng chua! Tiểu Hoa Nhụy của anh ta, làm sao có thể có bạn thân khác giới được? !

"Alex! Đã lâu không gặp!" Cửa mở, là Diệp Kiều, trên tay xách theo bó rau mới và bia, cô mặc áo khoác ngoài, phía trước đeo một cái túi Chanel, nhìn thấy Alex giống như nhìn thấy người quen cũ, cực kì thân thiết.

Alex tiến lên, giúp cô xách rau, bia: "Đã lâu không gặp! Kiều!"

Em gái lớn cũng tới!

Diệp Thành nhìn về phía cửa, cô cũng quen biết người đàn ông này! Hơn nữa bộ dạng rất quen thuộc!

"Diệp cặn bã cũng ở đây nha!" Diệp Kiều nhìn thấy Diệp Thành liền bắt đầu bôi đen, vừa thay giày vừa cất giọng tổn thương nói.

! ! !

Đây là em gái ruột à? !

Diệp Đại Thành Tử nghiến răng, trong khoảng thời gian này, anh ta mỗi lần nhớ đến đứa em gái bảo bối này, đều cực kỳ cảm kích!

Nhờ có em gái lớn mấy năm này chiếu cố người phụ nữ và con trai của anh ta!

"Đúng vậy, anh thực ra đang nghỉ định kỳ, Lục Bắc Kiêu nhà em lại không được nghỉ, thương tâm không?" Diệp Đại Thành Tử buồn bã nói, nhét bó hoa hồng đỏ lớn vào trong n.g.ự.c của Hoa Nhụy: "Lần này anh tặng hoa hồng cho vợ của anh, khẳng định còn nhiều hơn so với cả đời này A Kiêu tặng cho em!"

Tiện nhân Diệp Thành này, lại muốn ngược cô!

"Vợ, vợ, anh và Hoa Nhụy mọi chuyện vẫn chưa ra sao đâu!" Diệp Kiều làm tổn thương anh ta, bỏ túi xuống, treo lên trên kệ áo!

Hai anh em này, thật là cấu véo nhịp nhàng với nhau!

Hoa Nhụy im lặng nhìn bọn họ đấu võ mồm, cũng biết, tình cảm của bọn họ cũng thật sự tốt!

"Em gái lớn, con trai của anh cũng lớn hơn so với Lục Tiểu Cổn! Nào, nhìn xem, cái này cái gì? Giấy chứng nhận kết hôn! Bốn năm trước bọn anh đã lĩnh chứng rồi !" Diệp Đại Thành Tử dứt lời, liền đưa hai quyển sổ nhỏ màu đỏ cho Diệp Kiều.

Diệp Kiều mở ra xem, cười hì hì rất vui vẻ: "Ai nha, Đại Thành Tử, sao anh đáng yêu như thế, một chiêu làm giả giấy chứng nhận này anh cũng có thể nghĩ ra!"

"Cái gì chứng nhận giả! Không tin em đến hệ thống dân chính tra kiểm tra xem!" Dáng vẻ của Diệp Thành rất nghiêm túc.

“Hai người cứ tiếp tục lảm nhảm đi! Tớ đi ăn cơm!” Hoa Nhụy nói xong, đi vào trong bếp, Alex đã đi vào trước!

“Em gái lớn! Nguyên tắc là vấn đề trọng yếu, em cũng không thể thiên vị! Mau nói cho anh biết, lai lịch của người đàn ông này?!” Hoa Nhụy mới vừa mới đi, Diệp Thành vội vàng đuổi theo hỏi Diệp Kiều, Diệp Kiều lấy ra một chai nước suối ở trong tủ lạnh giống như ở nhà mình, nữ hán tử lập tức dùng hàm răng cạy ra, ngửa đầu uống hết hơn phân nửa.

“Hoa Nhụy ở Mỹ quen được bạn tốt, bạn thân nam, đã đến được vài ngày, vẫn luôn ở đây!” Diệp Kiều không chút để ý nói, giống như đang tùy tiện tán gẫu việc ở nhà.

!!!

Ở đây?!

Diệp Thành lập tức muốn xù lông, dáng người cao to khó chịu ở trong căn nhà lớn, đầu tiên anh ta đi đến phòng ngủ chính, phòng ngủ sạch sẽ, không có dấu vết của đàn ông, tiếp theo đến phòng bên cạnh, liền lộ ra quần áo của đàn ông rơi lả tả trên giường!

!!!

Đậu má!

Anh ta muốn g.i.ế.c người!

Tiểu Hoa Nhụy thế mà lại để người đàn ông khác ở lại nhà của bọn họ!

Anh ta nam chủ nhân vẫn là lần đầu tiên tới đấy!

Điên rồi điên rồi!

Lúc Diệp Thành lao tới, liền thấy Hoa Nhụy và người đàn ông kia đang cùng nhau bê đồ ăn đi ra ngoài ban công! Dáng vẻ rất phụ xướng phu tùy!

Anh ta càng điên hơn!

Diệp Kiều cũng không để ý tới anh ta, cùng phụ giúp Hoa Nhụy, Alex, tối nay bọn họ muốn ăn lẩu, mấy năm này Hoa Nhụy ở nước ngoài, rất thèm các loại nấm ở nhà, hôm nay cô ấy tự mình đi ra chợ chọn lựa một ít để về nhúng nồi lẩu. Nhìn thấy bọn họ đang rất vui vẻ bận rộn ăn uống, Diệp Thành đứng sững ở đó, tức cũng không được, vui cũng không xong!

Hai mắt mang theo sự đam chọc, chăm chú nhìn người đàn ông xa lạ lôi thôi lếch thếch kia!

Nhưng Diệp Đại Thành Tử anh ta vẫn có chút tự mình biết mình, lúc đầu là anh ta có lỗi với Hoa Nhụy trước, mặt mũi đâu lại đuổi bạn bè của cô ấy!

Thấy bọn họ ngồi xuống trêu đùa nhau, anh ta cũng ngồi xuống.

"Anh em, cậu ở đâu vậy?" Diệp Đại Thành Tử mở hai chai bia, đưa cho Alex một chai, dáng vẻ rất nghiêm túc nói.

Alex tiếp nhận chai bia, chạm chai cùng với anh ta, ngửa đầu lên uống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-499.html.]

Hoa Nhụy cảnh giác nhìn hai người đàn ông đối diện, Diệp Kiều thì cười, đẩy cô ấy đang thất thần: "Nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu này!"

"Anh em tôi, tôi là, người Hongkong? Canada? Hay là nước Mỹ? Tôi cũng không biết được, đi đâu cũng là nhà, là một người lang thang!" Alex tuỳ tiện mở đầu cuộc trò chuyện, vừa uống rượu vừa nói.

Người lang thang?

Thoạt nhìn liền nhận ra một bộ dạng nghèo túng!

Lần này trong lòng Diệp Thành yên tâm hơn phân nửa!

Trên sân thượng gió mát thổi qua, mùi nồi lẩu phảng phất, hai nam hai nữ uống rượu, ăn lẩu, vừa ăn vừa trò chuyện.

"Hoa Nhụy, thật nhớ Tùng Nhung quê của các cậu..."

"Tớ cũng nhớ! Dự định năm mới, đưa Mộc Mộc về thăm mẹ của tớ một chút." Hoa Nhụy cười nói, đối với quê hương, nỗi nhớ duy nhất chính là mẹ. Về phần cô ấy đối với bố và anh trai mất trí kia, thật vất vả mới hết nghiện ma túy, được Diệp Thành an bài đến xưởng Xuân Thành làm việc, đây cũng là việc mà Diệp Kiều nói với cô ấy.

Mấy năm này Diệp Thành cũng để ý đến mẹ, xem như mẹ vợ mà chiếu cố, các ngày lễ ngày tết đều sẽ cho người qua thăm hỏi, bản thân anh ta có cơ hội, cũng sẽ đích thân tới thăm bà ấy, lấy thân phận con rể.

Theo như lời Diệp Kiều nói, số lần Diệp Thành gặp mẹ của cô ấy, còn nhiều hơn so với số lần anh ta gặp cha mẹ ruột!

Người nhà họ Diệp nổi tiếng không thể uống rượu, bao gồm cả Đại lão gia Diệp Thành này, uống hai chai bia, mặt liền đỏ, dáng vẻ gần say, Diệp Kiều cũng giống vậy, đã đứng ở lan can ban công nhìn cảnh đêm.

Mà Hoa Nhụy, trời sinh tửu lượng giỏi.

Alex cũng uống rất trâu.

"Hoa Nhụy, nhìn thấy một mảnh kia, một mảnh đất trống bên lề đường này, tất cả đều là của nhà họ Kiều tớ!" Diệp Kiều đứng ở một bên ban công, ngắm nhìn một mảnh đất cách đó không xa, say khướt nói, dáng vẻ chính mình chỉ tay đánh xuống giang sơn chi thế, Hoa Nhụy đi tới, Alex đứng ở bên cạnh người Diệp Kiều, cũng ngắm nhìn.

"Nhà họ Kiều, thật hay giả vậy? !"

"Đương nhiên là thật, lừa gạt cậu làm gì? Năm đó, sau khi toàn bộ tài sản của anh Kiêu cho tớ, tớ liền mua đất, lúc ấy rất rẻ đó, hiện tại giá bao nhiêu... Sau mấy năm nữa lại là giá gì..." Diệp Kiều dứt lời, đắc ý cười.

Alex nhìn Diệp Kiều nói một mảnh đất trống này, híp mắt: "Là một nơi tốt! Bán không?"

"Không bán! Tớ giữ lại nó, chờ đến Olympic 2008 qua đi, giá nhà tăng vọt, nhà họ Kiều tớ liền phát phát phát!" Diệp Kiều ngửa mặt lên trời cười to nói, đáng tiếc kiếp trước, cô là trong tù nhìn thấy giá nhà tăng vọt như thế nào.

Kiều gia uống say rồi sao? Làm sao cô biết Olympic xong, giá nhà sẽ tăng vọt, giá phòng đã mắc như vậy, còn có thể tăng thế nào ?

Hoa Nhụy không hiểu ra sao, còn có Alex, nói giống như một kẻ lang thang như anh ta có thể mua được!

Diệp Thành thật sự uống đến say không còn biết gì, được Alex hỗ trợ dìu vào phòng bên, gian phòng của cậu ta, mà phòng của Hoa Nhụy đã bị Diệp Kiều chiếm đoạt!

"Alex! Không cho phép cậu đụng vào người đàn ông của tớ!" Sau khi Hoa Nhụy vào phòng khách, vừa vặn thấy Alex đặt Diệp Thành ở trên thân, cô ấy nghiêm nghị nói.

Alex quả thực im lặng, vội vàng đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn cô ấy.

"Vợ của bạn không thể lừa gạt, mặc dù, người đàn ông của cậu dáng người cũng không tệ." Alex trông luộm thuộm, tóc không cắt, ria mép không cạo nhìn Hoa Nhụy, khóe miệng câu lên nụ cười ngả ngớn nói, còn cố ý dùng ánh mắt sắc lẹm đánh giá Diệp Thành nằm ở trên giường.

Nói nhảm! Người đàn ông của cô ấy chính là lính đặc chủng!

Hoa Nhụy tức giận đến tiến lên, giơ tay đánh cậu ta!

"Cậu còn nhìn! Không cho phép nhìn! Đêm nay ngủ dưới đất đi!" Hoa Nhụy hung ác nói.

"Thấy sắc quên bạn!" Alex ghét bỏ cô ấy nói, lại đi ra ban công, một mình uống bia , vừa uống vừa nhìn cảnh đêm thành phố J.

Hoa Nhụy nhìn Diệp Thành nằm lộn xộn ở trên giường, đi tới, ngồi xuống ở đầu giường, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt tuấn tú của anh ta, nghĩ đến ngày đó ở cục dân chính, sự đáng ghét của anh ta, trong lòng còn có chút tức giận, nhưng cũng không thật sự buồn, bởi vì, cô ấy biết, những lời anh ta nói đều là những lời kiêu ngạo.

"Tiểu Hoa Nhụy, anh xin lỗi em, nhớ tới một mình em ở nước ngoài, mang bụng lớn, anh liền thương em... Bảo bối... Bốn năm này, Diệp Thành anh mỗi ngày đều nhớ em! Nha đầu thối!" Diệp Thành nắm lấy tay của Hoa Nhụy áp lên mặt mình, vừa say vừa nói.

Hoa Nhụy cũng nhớ tới khoảng thời gian không nơi nương tựa, cô đơn bất lực, quay đầu ngẫm lại, còn cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, đặc biệt là ngay cả Diệp Kiều cũng không biết một năm đó, trôi qua cực kỳ gian nan...

"A..." Đột nhiên anh ta kéo cô ấy lại, hung hăng hôn!

Hoa Nhụy ngốc...

Tuy rằng con trai đã lớn như vậy, nhưng số lần bọn họ chân chính ở cùng một chỗ, chỉ có một lần!

Cô ấy không hề kinh nghiệm đáng nói!

DTV

Diệp Thành lại giống như muốn ăn cô ấy, bất chấp hôn, tay lớn ở trên người của cô thô lỗ kéo...

"Diệp Thành... A... Anh thả em ra a... A... Đau..." Người đàn ông uống say, vô cùng thô lỗ, tay thô giống như giấy ráp, cào loạn xạ ở trên người của cô, thật sự rất đau, Hoa Nhụy cố hết sức đẩy anh ta ra, vội vàng từ trên người anh ta rời đi, lui trở về khu vực an toàn.

"Hoa Nhụy, anh cũng đau, mẹ nó, trướng đau trướng đau!" Diệp Thành dứt lời liền bắt đầu cởi thắt lưng!

! ! !

Dáng vẻ quyến rũ làm cho trái tim nhỏ bé của Hoa Nhụy run lên một cái.

Cô ấy vẫn rời khỏi căn phòng, hơn nữa còn khóa cửa phòng lại, rút chìa khoá, để tránh cho tên sắc lang bên ngoài kia chà đạp người đàn ông của cô !

——

Diệp Thành toàn thân chỉ mặc một chiếc quần lót góc bẹt màu đen nằm hỗn độn ở trên giường tỉnh lại, nhìn quần áo đàn ông trên giường, anh ta vội vàng ôm ngực, sau khi say rượu, đầu óc hỗn loạn.

Hoảng hốt trong chốc lát, mới nhớ tới đây là chỗ ở của Hoa Nhụy, nói chính xác là nhà bọn họ!

Nhìn quần áo đàn ông lạ lẫm trên giường, anh ta còn tưởng rằng anh ta bị người đàn ông nào làm bẩn!

Lúc này cửa phòng mở ra.

"Vợ —— "

! ! !

Ai biết, đứng ở cửa ra vào chính là người Alex tối hôm qua!

"Hoa Nhụy đã đi làm!" Alex dứt lời, ngáp một cái, đi đến bên tủ quần áo, lúc này, Diệp Kiều cũng sải bước tiến đến, Diệp Thành nhìn thấy cô, vội vàng cầm quần áo che lồng n.g.ự.c của mình và quần trong!

Diệp Kiều ghét bỏ nhìn anh ta một cái, nghĩ thầm, anh cái móng heo lớn này, nên đề phòng chính có vậy không thể làm gì khác hơn à?

Cô cũng không nói, cố ý để Diệp Thành hiểu lầm, chua chua, không thì, hời cho anh ta quá rồi!

"Em gái, em ra ngoài có được hay không, anh chưa mặc quần áo đâu, quay lại để bình dấm chua già nhà em biết được, hiểu chưa hả? ! Đúng rồi, bình dấm già nói, để cho em bớt thời gian mang hai đứa nhỏ qua doanh trại tìm cậu ta!" Diệp Thành một bên mặc quần áo vừa nói.

Diệp Kiều nghe Diệp Thành, một câu không nói, nhét anh ta vào ổ sói, nhanh chóng rời đi!

Chồng quan trọng nhất, cô mới mặc kệ "Trong sạch" của Diệp Đại Thành Tử! Cũng tin tưởng, Alex sẽ không quấy nhiễu Đại Thành Tử, chỉ là trong mắt Tiểu Hoa Nhụy không chứa một hạt cát, sợ Diệp Thành bị Alex chiếm tiện nghi!

Chỉ chốc lát sau, Diệp Kiều lái xe đến quân đại viện, đi đón Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ.

"Diệp Kiều, Tia Chớp qua Uông Tinh tại sao vẫn chưa về?" Lục Tiểu Vũ ngồi ở ghế an toàn bên trái băng ghế sau, thắt dây an toàn, đột nhiên nhớ tới Tia Chớp, cô bé còn đến ngón tay nhỏ.

Nhắc đến Tia Chớp, trong lòng Diệp Kiều cũng không thoải mái, trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn tìm giống chó đen Đức, đến bây giờ vẫn chưa tìm được phù hợp, sợ trưởng thành không giống Tia Chớp, Lục Tiểu Vũ phát hiện cô lừa cô bé.

Lục Tiểu Cổn một bên biết rõ chân tướng cũng trầm mặc, tiểu gia hỏa hai tay ôm ngực, ngửa đầu ra sau tựa ở ghế.

"Khả năng người nhà Tia Chớp không nỡ để nó trở về đi, chúng ta chờ một chút có được hay không?" Diệp Kiều dịu dàng dỗ dành.

Lục Tiểu Vũ bĩu môi, trong lòng rất không vui vẻ, vẫn là rất hiểu chuyện gật đầu: "Tia Chớp nó cũng có cha mẹ... Nó thân thiết với cha mẹ hơn là đúng..."

——

Đến căn cứ Huyết Lang, Lục Bắc kiêu còn chưa tới, Diệp Kiều và hai đứa bé được một tiểu đội trưởng dẫn đến căn cứ huấn luyện chó nghiệp vụ của đại đội đặc biệt.

"Oa! Chỗ này có thật nhiều Tia Chớp!" Lục Tiểu Vũ nhìn thấy những chú chó quân sự đen Đức đó, vỗ tay nhỏ nhảy chân nói.

Có chó quân sự đang bò lưới, có con đang luyện tập nhảy vòng lửa, có con tại huấn luyện mô phỏng bắt người xấu!

Lục Tiểu Cổn cũng nhìn ngây người!

"Chị dâu, Kiêu thần nói, lát nữa chị đưa hai đứa nhỏ qua lựa một con ch.ó nhỏ, coi như là Tia Chớp, dỗ dành bọn họ..." Tiểu đội trưởng kia ở bên tai Diệp Kiều, thấp giọng nói.

Diệp Kiều nghe tiểu đội trưởng nói như thế, Một luồng nhiệt cảm động chảy vào trong lòng...

Lục Bắc Kiêu, ai nói anh không phải phải một người cha tốt!

Trong lòng của anh thế nhưng vẫn luôn nhớ hai đứa bé, thật là một người cha tốt, còn nhớ hai đứa nhỏ nghĩ đến Tia Chớp!

"Lục Tiểu Cổn! Lục Tiểu Vũ! Mẹ vừa mới nhận được một tin tức, nói là Tia Chớp trở về, chúng ta bây giờ đi đón Tia Chớp, có được hay không?" Diệp Kiều hướng đứng hai đứa bé quan sát huấn luyện chó quân sự cách đó không xa, lớn tiếng nói.

Cô lặng lẽ chớp chớp mí mắt với Lục Tiểu Cổn, hi vọng cậu bé không vạch trần cô.

Lục Tiểu Cổn rốt cuộc là đứa bé hiểu chuyện, cũng không đả kích Lục Tiểu Vũ đang hưng phấn mà giơ chân.

"Tia Chớp về đến rồi!" Lục Tiểu Vũ mặc ngụy phục, đi giày chiến, hoa tay múa chân: "Mẹ, Tia Chớp ở đâu vậy? !"

"Chúng ta đi cùng chú tiểu đội trưởng thôi!" Diệp Kiều cất giọng nói: "Mẹ nói với các con nha, Tia Chớp nó biến trở về chú chó nhỏ, mẹ cũng không biết con nào là Tia Chớp, đến lúc đó, các con cảm thấy là nó, thì chính là nó, biết không?"

"Con nhất định có thể nhận ra con nào là Tia Chớp!" Lục Tiểu Vũ vô cùng chắc chắn nói, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên này, làm Diệp Kiều đau lòng.

Tia Chớp đi cũng hơn một tháng rồi.

Lục Tiểu Cổn vẫn luôn không nói chuyện.

Cậu bé biết, Tia Chớp đi, sẽ không trở về, Diệp Kiều là lừa gạt em gái.

Tiểu đội trưởng mặc ngụy phục đưa ba mẹ con bọn họ tiến vào trung tâm gây giống quân khuyển, vừa mới vào nhà liền nghe đến một đám chó con rầm rì kêu.

Lục Tiểu Vũ nhìn thấy những con ch.ó con đó, trái tim đều bị manh hóa: "Thật đáng yêu!"

Từng con ch.ó con màu nâu bị nhốt ở trong lồng, nhìn thấy bọn họ, lúc lắc cái đuôi nhỏ.

"Đây đều là vừa đầy tháng không lâu, vừa dứt sữa, đã bắt đầu ăn bánh sữa dành cho chó, đưa về cho ăn rất tốt!" Bác sỹ thú y ở trung tâm gây giống mặc áo khoác trắng nói với Diệp Kiều.

Loading...