Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 498
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:36
Lượt xem: 12
Bên trong phòng họp, những cổ đông kia đã đi từ lâu, chỉ còn lại Diệp Kiều, Kiều Sênh, Bạch Tuyết, nghe Bạch Tuyết nói muốn bóc phốt Kiều Sênh, Diệp Kiều cười.
"Bạch Tuyết, cô biết người tên Thẩm Hi Xuyên chứ? Nếu tôi đoán không nhầm thì ngày đó con gái Lục Tiểu Vũ của tôi bị cô dẫn đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt, gặp được mấy tên muốn bắt cóc con bé, là cô liên thủ với Thẩm Hi Xuyên sắp xếp?" Đến nay cảnh sát cũng chưa tìm ra được chứng cứ Thẩm Hi Xuyên bắt cóc Lục Tiểu Cổn, chỉ có chứng cứ từ Lý Vận hoàn toàn không đủ để hoàn toàn không đủ để bắt Thẩm Hi Xuyên.
Hiện tại Thẩm Hi Xuyên không có Quách Mỹ Anh bao nuôi, sắp bị đẩy vào ngõ cụt rồi!
Sắc mặt Bạch Tuyết khẽ thay đổi, "Diệp Kiều, tôi không biết cô nói gì! Cô cũng đừng ngậm m.á.u phun người!"
"Bạch Tuyết, tôi hi vọng cô biết điều đừng gây chuyện nữa. Nếu không thêm cả đời coi như chịu thiệt nhiều! Cũng đừng lên mạng làm phiền anh tôi, cô biết mà, tôi làm internet đấy!" Diệp Kiều nhìn cô ta, cảnh cáo.
Lần này Bạch Tuyết bị chặn đến mức không nói được nữa, cũng không phách lối nổi nữa nên tức giận quay lưng bỏ đi.
"Kiều Sênh, rốt cuộc anh biết bao nhiêu chuyện? Thuốc Quách Mỹ Anh cho mợ rốt cuộc là thuốc gì?!" Sau khi Bạch Tuyết rời đi, Diệp Kiều bước tới chỗ Kiều Sênh đang quay lưng về phía cô đứng ở cửa sổ hút thuốc, cô nhỏ giọng hỏi.
Động tác của Kiều Sênh hơi ngừng lại, không ngờ Diệp Kiều biết.
"Thuốc trong bình nhỏ kia là anh lặng lẽ đổi?" Diệp Kiều lại hỏi, hơn nữa cái c.h.ế.t của bạn gái cũ anh hẳn cũng không đơn giản.
Kiều Sênh quay người nhìn Diệp Kiều, nhếch miệng, chẳng biết tại sao mỗi lần nhìn thấy cô, tâm trạng u ám của anh sẽ tốt hơn một chút, dường như cô có thể mang năng lượng gì đó cho anh, "Kiều Kiều, em không cần phải biết tất cả mọi thứ, đều tham gia, đừng quá mệt mỏi! ”
"Em không mệt. Hơn nữa những việc này, đều có liên quan đến em! Có anh ấy, đừng kiếm chế bản thân quá, có tâm sự gì có thể nói với em!" Cô ngẩng đầu nhìn Kiều Sênh.
Đột nhiên Kiều Sênh ôm lấy cô, cằm chống trên đầu cô, ôm chặt.
Diệp Kiều cũng trở tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, an ủi anh.
Kiều Sênh cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm lấy cơ thể ngập tràn năng lượng của cô, một lúc lâu.
"Có một số việc để đàn ông như anh, con trai xử lý thuận tiện!" Sau khi Kiều Sênh buông cô ra, nhìn cô với nụ cười trên mặt, nói khẽ.
Đàn ông, con trai...
Và bạn gái trước của anh, có liên quan đến cậu?
Kiều Sênh không nói thêm nữa, quay người đi.
--
Các tạp chí tài chính và kinh tế lớn đưa tin về cuộc bầu chọn chủ tịch và tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Nguyên, người biết chuyện đã tiết lộ cặn kẽ tình hình bầu chọn ngày đó, trong đó có chuyện Quách Mỹ Anh tranh quyền thất bại!
Sau khi đọc báo, Quách Mỹ Anh cảm thấy mất mặt, quả thực tức giận, đồng thời bà ta cũng nhận được lệnh triệu tập của tòa án, Kiều Phác muốn ly hôn với bà ta!
"Kiều Phác, anh muốn ly hôn với tôi? Được, chia một nữa số cổ phần cho tôi, nếu không đừng nói!" Quách Mỹ Anh tức giận nói.
"Quách Mỹ Anh, cô đang nằm mơ!" Kiều Phác nói xong, lập tức cúp máy.
"Chị Anh, chuyện này thực sự khinh người quá đáng! Chị xem tin tức nói chúng ta thành người thế nào rồi? Ngay cả Tiểu Tuyết cũng bị liên lụy! Một cô gái như con bé sau này sao có thể lấy chồng?!" Bạch Đống tức giận nói.
"Bạch Đống, anh bớt đi, con gái tôi, tôi còn đau lòng hơn anh!" Quách Mỹ Anh sao không biết, Bạch Đống đang kích thích bà ta đối phó với nhà họ Kiều!
Còn Bạch Tuyết căn bản không phải là con nhà họ Bạch, là Quách Mỹ Anh gửi nuôi ở nhà họ Bạch thôi!
"Hiện tại đối phó với bọn họ chỉ bằng hai ta thì không đủ, chỉ có thể nhờ nhà họ Mặc!" Quách Mỹ Anh vẻ mặt nghiêm túc nói.
Không có Quách Mỹ Anh bao nuôi, Thẩm Hi Xuyên đã tiêu hết tiền suốt ngày bị giục tiền chẳng khác gì một con ch.ó bị rơi xuống nước. Trên mạng thỉnh thoảng lại xuất hiện thông tin anh ta nợ tiền từ một số dự án từ thiện, thế là đám cư dân mạng lại suy đoán rốt cuộc anh ta có tiền không!
Thậm chí còn có bài viết anh ta được một người phụ nữ giàu có, phú bà là ai thì không viết tên.
"Lại là Diệp Kiều khốn khiếp!" Thẩm Hi Xuyên nhìn bài viết trên mạng, tức giận nói.
"Đến cùng người mua văn phòng có đến không?!" Thực sự không có tiền, anh ta đành phải bán văn phòng này với giá thấp!
Lúc này, , ba người đàn ông đầu trọc trong trại tạm giam lại đến, mỗi người đều cầm gậy trên tay, vừa đập vỡ một mảnh kính trên chiếc tủ cổ vừa bước vào cửa. Thực ra bình sứ bày trong tủ cổ đó đều là đồ giả, Thẩm Hi Xuyên bày biện ra để giả làm người giàu.
"Thẩm đại tổng tài, anh lại không nghe lời rồi, số tiền còn lại bảo anh chắc chắn sẽ chuyển cho chúng tôi đâu rồi?" Đầu trọc cây gậy đi về phía Thẩm Hi Xuyên, Thẩm Hi Xuyên sợ đến mức trốn vào một góc, một tên trong đó đã ngồi vào ghế da bàn làm việc, cầm chuột nhìn màn hình máy tính.
Thẩm Hi Xuyên nhìn ba người đàn ông đầu trọc, mặc dù rất tức giận, nhưng anh ta không dám làm gì họ!
Trong khoảng thời gian này, bọn họ thường xuyên đến tống tiền anh ta, khiến anh ta không yên tâm!
"Mẹ nó không phải tuần trước mới đưa cho các anh năm mươi vạn sao?" Anh ta nghiến răng nghiến lợi, hiện tại anh ta đã nghèo đến mức gần như phải bán văn phòng để sống qua ngày. Hôm qua suýt nữa còn bán chiếc bán đứng Rolls-Royce nhưng đến cùng vẫn không bỏ được, bán chiếc xe kia rồi thì anh ta giả ngầu thế nào được nữa?!
"Đúng rồi, nhưng tuần này còn chưa đưa cho chúng tôi!"
"Không có tiền! Nếu các anh không đi, tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Báo cảnh sát? Có tin bây giờ tôi đăng bài về những gì đã xảy ra với anh trong trại tạm giam không?" Tên trọc đầu đi dầu nói rồi định gõ phím!
"Đừng đừng đừng! Tôi, tôi lập túc đưa tiền cho các anh, những người mua tòa nhà của tôi sẽ nhanh chóng tới đây, anh mau ra ngoài đi, chiều tôi sẽ đưa tiền cho anh!" Thẩm Hi Xuyên vừa nghe chuyện của mình sẽ bị lộ ra ngoài thì sợ hãi, vội vàng nói.
Mẹ nó thực sự là khổ không nói ra được!
"Buổi chiều! Buổi chiều anh còn không trả tiền, ông đây lập tức vạch trần chuyện đã xảy ra với anh! Và chúng ta đang ở trong trại tạm giam-"
“Câm miệng!” Thẩm Hi Xuyên tức giận nói, bịt tai lại.
Đầu trọc ngả ngớn nhìn anh ta một chút, ba người chậm rãi ung dung đi ra ngoài. Vừa ra ngoài đã gặp một nhóm người mặc âu phục đi giày ra, đi đầu chính là Diệp Kiều!
Diệp Kiều cũng nhìn thấy ba tên trọc đầu này, trông cũng không phải loại tốt đẹp gì, nghĩ thầm hẳn bọn họ đến đòi nợ.
“Hoan nghênh!” Nữ thư ký đứng ở cửa chào hỏi.
Lúc đó Thẩm Hi Xuyên đang cầm gương trang điểm chải lại tóc, tóc của anh ta có bôi sáp, bóng loáng.
"Thẩm tổng, không cần hóa trang, tôi không phải nhà tài trợ của anh!” Diệp Kiều đi vào văn phòng của Thẩm Hi Xuyên đúng lúc thấy cảnh này, cô cất giọng châm chọc.
!!!
Sao lại là Diệp Kiều?!
Thẩm Hi Xuyên mặt mày mơ hồ nhìn Diệp Kiều dẫn đầu một nhóm mỹ nam mỹ nữ mặc vest đi giày da, dáng vẻ tinh anh!
Người muốn mua văn phòng này là Diệp Kiều?!
"Tôi không bán cho cô! Cút!" Thẩm Hi Xuyên tức giận nói.
"Chà, vẫn rất có chí khí nha! Có chí khí như vậy, sao lại làm trai bao chứ?" Diệp Kiều vẫn nhìn Thẩm Hi Xuyên người toàn mùi nước hoa như cũ, không khách khí sỉ nhục.
Thẩm Hi Xuyên nghiến răng, "Tiễn khách!:
"Thẩm Hi Xuyên! Anh không có sự lựa chọn nào khác đâu, tôi cam đoan cái văn phòng này trừ tôi ra không ai mua đâu! Rốt cuộc muốn tiếp tục bị đòi nợ, hay là muốn giải tỏa nhu cầu cấp bách?!" Tên khố này bỏ ra hai trăm triệu tệ mua văn phòng này, bây giờ lại ra giá tám mươi tiệu tệ, thực sự là lỗ mà!
Nhìn Diệp Kiều mặc toàn đồ hiệu trên người, dáng vẻ tao nhã, nghe xong Thẩm Hi Xuyên càng không muốn cúi đầu trước cô!
"Thẩm Hi Xuyên tôi có nghèo c.h.ế.t cũng không bán cho cô!" Anh ta oán hận nói.
"Thẩm tỏng! Công trình bên phía trường trung học số ba lại tới thúc tiền!" Anh ta vừa dứt lời, thư kí đã vào báo cáo.
Diệp Kiều nhếch miệng lên, "Thẩm Hi Xuyên, anh nói anh không thể làm chuyện chính sự chút sao? Nhất định phải giả giàu có vung tiền khắp nơi, anh phàm đầu tư một chút sinh lời cũng tốt, dù sao cũng là tiền mồ hôi nước mắt nhọc nhằn khổ sở mới kiếm được!"
Cô cố ý nhấn mạnh mấy chữ "Tiền mồ hôi nước mắt" này, vô cùng châm chọc.
Số tiền kia cũng không chính là anh ta "nhọc nhằn khổ sở " chịu nhục kiếm được "Tiền mồ hôi nước mắt" !
Diệp Kiều còn không biết Thẩm Hi Xuyên anh ta còn có đại gia là đàn ông! Nếu biết thì sẽ càng xem thường anh ta hơn!
"Tòa này, tôi sẽ không bán cho cô dù là hai hai ngàn vạn:-"
"Thẩm Hi Xuyên, đây là thỏa thuận mà trợ lý của anh làm với người của tôi có con dấu chính thức của anh. Nếu anh đổi ý không chịu bán thì bồi thường cho chúng tôi 200 vạn tiền phí bồi thương vị phạm hợp đồng!" Thẩm Hi Xuyên còn chưa nói xong, luật sư Hoắc ở phía sau Diệp Kiều đưa hợp đồng cho cô.
!!!
Thẩm Hi Xuyên tức giận đến quay người, hai tay ảo não vò đầu!
Diệp Kiều vui sướng nhìn dáng vẻ buồn khổ kia, "Thẩm Hi Xuyên, đấu với tôi? Anh còn non lắm! Nói đi, anh muốn giao phí bồi thường vi phạm hợp đồng, hay muốn bán rẻ tòa nhà này cho tôi?!"
Cô cố ý tăng thêm chữ ""rẻ" để nhắc nhở anh ta rằng anh ta tham nhiều tiền như thế nào!
Cho dù trong lòng Thẩm Hi Xuyên không bằng lòng thì anh ta cũng không thể không bán rẻ tòa nhà này cho Diệp Kiều. Bởi vì ngay cả 200 vạn phí bồi thường vi phạm hợp đồng này cũng không đưa ra được!
"Diệp Kiều! Tôi bán! Cô nhất định phải đưa tiền ngay cho tôi!" Thẩm Hi Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói. Lúc này Diệp Kiều búng ta một cái, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục đi giày da cầm theo một vali màu bạc, phía sau anh ta còn hai người đàn ông trông như vệ sĩ.
Mở vali bạc ra, bên trong có những xấp tiền trăm tệ! Đó là một khoản tiền cọc!
Nhìn thấy những số tiền kia, mặt mũi gì tôn nghiêm gì, Thẩm Hi Xuyên cũng từ bỏ hết, lập tức muốn ký tên.
Diệp Kiều nhìn đồng hồ đeo tay một chút, còn nửa tiếng nữa là giờ tan làm, "Một lát nữa tôi muốn anh dọn đi ngay lập tức!"
"Được rồi, ai mà thèm ở trong văn phòng của anh!" Thẩm Hi Xuyên khinh thường nói.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Hi Xuyên bút lớn vung lên ký xong ký tên một cái, bên kia thư ký của anh ta đang đếm tiền bằng một chiếc máy đếm tiền.
"Thẩm Hi Xuyên, anh cho rằng anh bắt cóc con trai tôi, đổ hết mọi việc cho Lý Vận là xong việc? Chuyện này sau này tôi sẽ tính sổ với anh, tôi muốn anh biết ở bên ngoài còn nguy hiểm ơn ở trong tù nhiều!" Diệp Kiều tự mình cảnh cáo với Thẩm Hi Xuyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-498.html.]
"Diệp Kiều, cô đừng lôi kéo tôi! Tôi không biết cô đang nói gì!" Chờ khi anh ta chăm sóc bản thân ổn rồi, anh ta muốn đổi đại gia, hơn nữa anh ta khong tin đám chị Anh sẽ không đối phó với Diệp Kiều!
Anh ta sẽ chịu đựng trước, chờ một ngày Diệp Kiều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
--
"Đây không phải Thẩm tổng ở tầng 36 sao? Sao anh lại xách vali rời đi?"
"Đây không phải là nữ vương Kiều sao?"
"Thẩm tổng, hạn cho anh và thư ký của anh dọn toàn bộ trước 12 giờ! Hớ còn, đừng đi thang máy của chúng tôi!" Lúc này Diệp Kiều tận lực cất giọng nói với quản lý toàn nhà đứng bên cạnh, "Sau này thang máy chuyên dụng dành cho Thẩm tổng rút lại cho tôi, để làm thang máy công cộng đi!"
Diệp Kiều phân phó xong dẫn người ra khỏi tòa nhà văn phòng.
"Nữ vương Kiều đã mua tòa nhà này rồi?" Nhân viên trong tòa nhà văn phòng nói một cách hào hứng.
"Thật hạnh phúc! Tên họ Thẩm đó cuối cùng cũng bị đuổi ra ngoài rồi! Sau này chúng ta không cần chen chúc trong thang máy nữa!"
Lúc này thấy Thẩm Hi Xuyên lại đi vào "Thang máy riêng" của anh ta, có nhân viên lập tức xông vào kéo anh ta ra ngoài, "Đi cầu thang bộ đi!"
Thẩm Hi Xuyên mang dáng vẻ chật vật như chuột chạy qua đường, làm mọi người cười ha ha
Nhà trẻ quân sự ở trong khu quân sự, cho nên, đám gấu con này đến trường tan học bình thường đều không có phụ huynh đưa đón.
Sau khi xảy ra sự kiện bắt cóc một tháng trước, lão thủ trưởng rất coi trọng sự an toàn của bọn nhỏ, đến trường tan học đều sẽ phái nhân viên bảo vệ đi theo đám bọn chúng, vẫn luôn trông coi bọn chúng, không quản bọn chúng.
Thế cho nên lúc này, bốn người gấu con đang đánh nhau với một bang trẻ lớn, nhân viên bảo vệ Điền Tiểu Quân còn đang xem cuộc chiến ở bên cạnh, trên người cậu ta treo bốn cái ba lô!
Ba cậu bé, một cô bé, toàn bộ đều ba tuổi, một đám gấu con khác, người đông thế mạnh, tuổi tác cũng lớn hơn so với bọn chúng, muốn làm sao đánh thắng được họn họ?
Này!
Bốn đứa cuội nhỏ này cũng có biện pháp!
Cánh tay Lục Tiểu Cổn và cánh tay trái của Lục Tiểu Vũ vòng xiên cùng một chỗ, cánh tay trái và cánh tay phải của Tiểu Bạch Thái vòng xiên cùng một chỗ, cánh tay trái của Tiểu Bạch Thái lại vòng xiên cánh tay phải của Tiểu Mộc Đầu, cánh tay trái của Tiểu Mộc Đầu lại vòng xiên cánh tay phải của Lục Tiểu Vũ, như thế này, bốn đứa bé vừa vặn tạo thành một vòng tròn.
Bọn chúng bị đám gấu con kia vây lại, lúc nhóm gấu con tiến lên đánh bọn chúng, chỉ thấy bốn đứa bé nhắm hai mắt lại, lưng tựa lưng, nâng chân nhỏ lên đá đá đá hướng những đứa trẻ kia, như thế này chỉ chốc lát sau, những đứa gấu con liền bị đánh lùi, có còn đứa khóc, nhưng bọn chúng vẫn không phục, lại tiến lên khởi xướng lần công kích thứ hai.
"Bọn họ lại tới! Chuẩn bị cho tốt, giết!" Tiểu tư lệnh Lục Chiến Vũ rống lớn, tiến nói đều muốn khàn rồi.
Nhân viên bảo vệ Điền Tiểu Quân nhìn bọn chúng lại bắt đầu vòng phòng thủ lần thứ N, lúc này, sắc trời đều đã tối!
Sau một vòng cuối cùng, đám trẻ lớn kia mỗi người đều kiệt quệ, mấy người Lục Tiểu Cổn thấy thế, lập tức xông lên phía trước,đặc biệt chọn người dẫn đầu: "Về sau ai là đại ca? !"
"Lục Tiểu Cổn là đại ca!"
"Gọi ông nội Cổn!"
"Ông nội Cổn..."
"Cái này còn tạm được! Sau này dám không gọi, sẽ còn đánh các cậu đánh đến gọi!" Lục Tiểu Cổn lớn tiếng nói, dứt lời, đứng lên từ trên người đứa trẻ lớn này.
Mỗi lần đều là những đứa trẻ lớn này gây sự, mấy người Lục Tiểu Cổn không phải hạng người mặc cho người khác bắt nạt, mỗi ngày bốn đứa bé về đến nhà liền tích cực huấn luyện, còn để nhóm lão thủ trưởng dạy bọn họ chiến thuật.
"Nhóm tiểu tổ tông , có thể về nhà chưa?" Điền Tiểu Quân toàn thân treo cặp sách tiến lên, cười hỏi.
Đầu Lục Tiểu Cổn đầy mồ hôi, trên gương mặt nhỏ xinh đẹp của Lục Tiểu Vũ đều là bụi đất, đầu Tiểu Bạch Thái và Tiểu Mộc Đầu cũng giống vậy.
"Chúng cháu còn muốn đi mua kem que ăn!"Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói, đánh nhau đến cả người là mồ hôi, bọn họ muốn ăn kem que giải nhiệt.
Điền Tiểu Quân đâu cản được bọn họ, Tiểu tư lệnh Lục Tiểu Vũ đã đi đầu chạy.
“Con trai của tôi đâu? Người nào là con trai của tôi?” Phóng Nhãn nhìn lại, bốn gấu con đều mặc áo ngụy trang giống nhau mang ủng chiến binh cùng màu mũ, trên tay đều cầm một cây kem que, Diệp Thành chợt liếc mắt một cái, căn bản nhận ra ai là ai!
Lần trước anh ta khó khăn lắm mới thấy mặt con trai một lần, đã bị điều đi chấp hành nhiệm vụ, lúc sau trở về lại là mang binh huấn luyện, mới rốt cuộc có thời gian rảnh trở về!
“Cha!” Tiểu Mộc Đầu không chút nào rụt rè, liếc mắt một cái nhận ra Diệp Thành.
Diệp Thành một thân thường phục, cong eo, một tay bế con trai bảo bối lên.
“Con trai ngoan! Đến đây, cha hôn một cái!” Diệp Đại Thành Tử nói, một ngụm hôn ở trên má con trai!
Lục Tiểu Vũ ngẩng khuôn mặt nhỏ, ghét bỏ mà nhìn anh ta: “Tiểu Mộc Đầu, cha của cậu bắt nạt mẹ của cậu đó, cậu còn để ý đến ông ta!”
“Ai u! Lục Tiểu Vũ! Cháu gái ngoại bảo bối của cậu, ghen tị có phải hay không? Cậu không ôm cháu đầu tiên, tức giận đúng hay không, đến đây, ngoan, cậu ôm!” Diệp Đại Thành Tử hướng tiểu nha đầu lanh lợi nói, giang hai tay cánh tay muốn ôm.
Có lầm hay không? ! Ai ghen tị? ! Người cậu cặn bã da mặt vẫn dày như vậy!
Lục Tiểu Vũ vô cùng ghét bỏ lùi ra phía sau, trợn mắt trắng về phía anh ta: "Cậu cặn bã!"
"Tiểu nha đầu nghịch ngợm! Lại giống như mẹ của con, lại bôi đen cậu! Cậu làm sao cặn bã? Cậu tìm mợ của các cháu qua!" Diệp Đại Thành Tử tức giận nói, lập tức, một tay bắt lấy Lục Tiểu Vũ, khiêng lên đầu vai một, lại quơ lấy Tiểu Mộc Đầu, khiêng lên.
"Lục Tiểu Cổn, cậu không khiêng cháu đâu!"
Lục Tiểu Cổn im lặng, ném cho anh ta một cái ánh mắt "Ai mà thèm"!
Diệp Đại Thành Tử khiêng hai đứa nhỏ, mang theo hai đứa khác, đi đến nhà thủ, trên đường đi, Diệp Đại Thành Tử càng không ngừng để Lục Tiểu Cổn gọi Tiểu Mộc Đầu là "Anh", Lục Tiểu Cổn làm sao chịu? !
"Cha của cháu khi còn bé bị đánh đều gọi cậu là anh trai đó!"
"Diệp Thành! Cậu khoác lác! Cha nói, cậu cũng bị ông ấy đánh gọi anh!"
Diệp Đại Thành Tử bị chắn đến sắc mặt đỏ lên: "Con trai, nhanh đi, đánh Lục Tiểu Cổn đánh kêu anh!"
Tiểu Mộc Đầu vẫn là một dáng vẻ lạnh lùng: "Vì sao nhất định phải để anh ấy gọi con là anh? !"
Diệp Đại Thành Tử: "..."
"Con vốn chính là anh của hai người bọn họ, hiểu chưa? !"
"Cháu không gọi, Tiểu Mộc Đầu là phó quan của cháu! Cậu ấy là thủ hạ của cháu, chỉ có đầu của cháu là nhìn lên!" Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói, cô bé sẽ không có thành ngữ "Dạ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó" .
! ! !
Diệp Đại Thành Tử quả thực uất ức, cái này mẹ nó cũng là số phận hả? !
Rõ ràng con của anh ta lớn hơn so nhà Lục Đại Ma Vương, con của anh ta vẫn phải theo sau con gái của cậu ta lăn lộn!
Diệp Đại Thành Tử thật sự nghĩ kéo toàn bộ cả nhà này phản động !
Trở lại nhà thủ trưởng không lâu sau, Diệp Thành muốn dẫn con trai đi tìm mẹ của bọn chúng, tiểu gia hỏa không chịu, muốn ở đại viện chơi với mấy người Lục Tiểu Vũ.
Đám gấu con này, đều giống một cái đức hạnh bọn chúng khi còn bé, đối với bố mẹ đều không thân, cũng không ỷ lại, chỉ biết kính trọng.
Diệp Thành trang điểm ăn mặc tỉ mỉ một phen, mới lái xe ra ngoài.
——
Anh là nghe em gái cả Diệp Kiều nói, Hoa Nhụy ở trước mặt hai người để cô giúp cô ấy mua một khu nhà ở, giữ lại làm nhà nhỏ của bọn họ trong tương lai.
Mỗi lần nhớ tới chuyện này, tim của anh ta đều bị nhéo lại, trong khoảng thời gian này cũng triệt để suy nghĩ cẩn thận, hiểu tâm tư của Hoa Nhị!
Đứng ở cửa ra vào, trong lòng Diệp Thành ôm hoa hồng, thử đến mấy lần, đều không biết xấu hổ gõ cửa.
! ! !
Anh, anh ta làm sao lại, lại đột nhiên xấu hổ mà ngượng ngùng gõ cửa? !
Diệp Đại Thành Tử, phát huy da mặt dày của anh, gõ cửa đi!
Diệp Thành nín thở một hơi, sau khi hít thở thật sâu, nắm tay, gõ vang lên cửa, tim như muốn lên cổ họng, mở miệng muốn cùng cô ấy nói như thế nào cho tốt đây?
Cửa mở
Diệp Thành ôm 99 đóa hoa hồng đỏ, ngăn trở chính mình mặt: “Tiểu Hoa Nhụy, bảo bối, 99 đóa hoa hồng đỏ, đại biểu anh đối với em yêu nhau lâu dài”
DTV
Cửa không, một người đàn ông thân hình cao lớn, mặt bị một đóa hoa hồng đỏ lớn chống đỡ, anh ta buồn nôn nói.
Phía trong cửa, một người đàn ồn mặc sơ mi trắng, quần jean, một đôi dép lào, hơi tóc đen, chòm râu, thoạt nhìn giống cái kẻ lang thang, Song Tí Hoàn Hung.
Nửa ngày, không chờ đến âm thanh Hoa Nhụy, Diệp Thành chậm rãi buông hoa hồng đỏ trong tay.
!!!
Khi nhìn đến chỗ người đàn ông kia đứng ở cửa chính, Diệp Đại Thành Tử ở trong lòng bạo thô, mẹ nó, đây là anh ta đi nhầm đi?!
Cái gì cũng chưa nói, xoay người liền đi.
“Bên ngoài có khách sao?!” Ngay khi Diệp Thành cho rằng, anh ta đi nhầm nhà, âm thanh thuộc về Hoa Nhụy truyền đến!
Đây là nhà bọn họ, anh ta không đi nhầm!
Diệp Thành ôm một hoa hồng đỏ lớn lập tức xoay người trở về, cửa đang muốn đóng lại bị anh ta một chân đá văng!