Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 494
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:30
Lượt xem: 14
Người phụ nữ toàn thân mặc đồ đen, cưỡi mô tô, tóc cột đuôi ngựa, biểu tình lạnh lùng, ánh mắt như hung ác, xả hết tốc độ của xe mô tô xông về phía bọn côn đồ, bọn họ sợ đến mức chạy tan tác, nhưng có một người vẫn xông về phía Lục Tiểu Cổn, Diệp Kiều xông tời, nhưng tới gần bọn họ thì đổi phương hướng buông lõng tay ra, cả người từ trên xe phóng xuống, tiếp đất an toàn.
Lục Tiểu Cổn quay người thì thấy một thanh chủy thủ đ.â.m về phía cậu, lúc này một âm thanh đau đớn thét lên, một tên côn đồ đã bị Diệp Kiều đá một cái lăn qua một bên, còn cậu thì rơi vào ôm vòng tay an toàn.
Là mẹ đang ôm cậu.
“Lục Tiểu Cổn, con không có bị thương chứ” Diệp Kiều ôm con trai, trái tim căng thẳng tột độ lúc này mới cảm thấy đau nhói, hai tay cô ôm lấy mặt con trai lo lắng hỏi.
“Không có” Lục Tiểu Cổn lớn tiếng đáp, Diệp Kiều hôn mạnh lên trán cậu một cái.
“Con trai ngoan” Diệp Kiều ôm chặt lấy con trai trầm giọng nói.
Cô trước này chưa từng thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt con trai, hôm nay là lần đầu tiên.
“Diệp Kiều, Tia Chớp”
Tia Chớp lúc này từ trên người tên côn đồ bò dậy sau đó khụy xuống ở một bên, lúc này Diệp Kiều và Lục Tiểu Cổn mới nhìn một đường m.á.u dài.
Tia Chớp bị đ.â.m trúng rồi.
Diệp Kiều vội che mắt con trại lại “Lục Tiểu Cổn, mẹ nhất định mang con và Tia Chớp về nhà, đừng sợ”
Cô kìm nén sự nghẹn ngào kiên định nói.
Lục Tiểu Cổn nắm chặt hai tay lại, Tia Chớp là vì bảo vệ cậu, cứu cậu mà bị thương.
“Mau chóng g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ đứa nhỏ và con ch.ó đi” Mấy tên du côn lớn tiếng nói.
Diệp Kiều hừ lạnh, ôm Lục Tiểu Cổn dấu ra sau, Tia Chớp đang khụy xuống cũng chạy qua làm m.á.u chảy thành một đường dài.
“Lục Tiểu Cổn con đứng ở đây” Phía sau Lục Tiểu Cổn là cái ao, chí ít không sợ bọn du côn từ phía sau đánh tới.
“Tia Chớp” Lục Tiểu Cổn chồm lên phía trước ôm lấy Tia Chớp.
Diệp Kiều đau lòng nhìn, nhưng nhanh chóng thu lại biểu tình, từ phía sau lấy ra côn nhị khúc, ném ba lô xuống đất, cô đeo một đôi ủng cao, mặc toàn một màu đen, đi lên phía trước bảo hộ Lục Tiểu Cổn.
Lục Tiểu Cổn ôm chặt lấy Tia Chớp, càm gác lên đầu nó.
“Diệp Kiều, người cẩn thận chút” Lục Tiểu Cổn thanh âm vụng vỡ, cậu sợ Diệp Kiều sẽ bị thương.
Diêp Kiều cười cười nhưng thoáng chốc ánh mắt trở nên hung ác, tay mở côn nhị khúc ra, xong về phía đám du côn.
Đám khốn kiếp này căn bản không phải là đối thủ của cô.
Lục Tiểu Cổn đang lo lắng cho mẹ mình thì thấy Diệp Kiều như Lý Tiểu Long múa côn nhị khúc, côn nhị khúc của cô đáng vào đầu, vào bụng, vào cổ đám người, khiến bọn họ đau la hét rên rỉ làm cậu nhịn mà ngẩng cả người.
Đây là người mẹ ngốc của cậu sao?
DTV
Lúc này Diệp Kiều nhảy lên, chân dài đá qua liền trúng vào mặt tên du côn, tên này liền lập tức chảy m.á.u mũi làm cậu hưng phẩn nhảy dựng lên.
“Diệp Kiều” Thanh âm lạnh lùng của Lục Tiểu Cổn kêu lên nhưng thanh âm không có lớn.
Nhưng Diệp Kiều đã cảm nhận được ánh mắt sùng bái của con trai mình làm cô có chút chua sót.
Lục Tiểu Cổn, sức mạnh của mẹ đều là do con cho mẹ, nhưng mà con lại không nhớ gì cả.
Một tên lại một tên ngã xuống đất, nằm đó rên rỉ không dậy nổi, Diệp Kiều lại quay người đi về phía con trai mình.
Lục Tiểu Cổn nhìn cô một thân màu đen cực ngầu, trong tay gắp lại côn nhị khúc, mồ hôi đầy đầu thì nhìn đến ngẩng người.
Đột nhiên có một tên du côn bò dậy được xông về phía Diệp Kiều, Lục Tiểu Cổn liền hoảng hốt, Diệp Kiều không động đậy gì, khi tên côn đồ tiến sát phía sau cô thì cô đột nhiên nâng tay trái lên, buông nhẹ côn nhị khúc ra quất mạnh vào mặt và vùng đầu tên du côn khiến đối phương ngã xuống.
Gương mặt nhỏ vốn hốt hoảng liền ánh lên vẻ sùng bái.
Diệp Kiều sau khi vận động kịch liệt thở hổn hển cười với Lục Tiểu Cổn.
Cô ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Tia Chớp, sau đó nhìn thấy trên bụng nó bị đ.â.m đang chảy máu.
“Diệp Kiều, Tia Chớp là muốn cứu con” Thanh âm Lục Tiểu Cổn nghẹn ngào nói.
“Ừa, mẹ biết rồi” Cô nói xong lấy từ trong ba lô ra cái băng gạt “Để mẹ cầm m.á.u cho nó”
Hơi thở của Tia Chớp rất yếu ớt, vị trí ở tim d.a.o động dữ đội, nó sắp không xong rồi.
“Lục Tiểu Cổn, con không cần phải tự trách, không cần phải áy náy, Tia Chớp mến con, đều nó muốn làm nhất là bảo vệ con, nó không đau đớn, nhìn con không bị thương nó thật sự cảm thấy rất an ủi” Diệp Kiều cũng nghẹn ngào nói, cô sợ đứa trẻ lương thiện này tự trách mình, sợ cái c.h.ế.t của Tia Chớp ảnh hưởng đến tâm lý của Lục Tiểu Cổn.
Nhìn thấy Tia Chớp chảy nhiều m.á.u như thế, nước mắt Lục Tiểu Cổn rời xuống đất, cậu lấy tay vuốt ve đầu Tia Chớp, Tia Chớp dùng sức lực cuối cùng vẫy vẫy đuôi.
Diệp Kiều rất muốn nói với Lục Tiểu Cổn, lúc cậu chưa chuyện thế, tồn tại dưới dạng sóng âm, đã làm bạn với Tia Chớp rồi.
Cũng thật là kỳ diệu, Tia chớp lúc đó có thể cảm nhận được sự tồn tại của Lục Tiểu Cổn, cùng cậu chơi đùa.
Lục Tiểu Cổn từng nói với cô rằng Tia Chớp không muốn kêu cậu là “Cổn gia” mà nó muốn cậu gọi mình bằng “chú” bởi vì nó cùng thời với anh Kiêu.
Tia Chớp thè lưỡi ra l.i.ế.m bàn tay nhỏ của cậu như muốn an ủi.
Lúc này từ trong khóe mắt cô thấy tên du côn xông đến tấn công Lục Tiểu Cổn, cô không nghĩ nhiều, kéo con trai ra sau lưng bảo vệ, một chân cô nhấc lên đá vào đối phương, tên du côn toàn thân thương tích ngã nhàu xuống đất.
“Mẹ ơi”
Lục Tiểu Cổn lo lắng kêu lên, Diệp Kiều ôm lấy con trai, khóe miệng nhếch lên nhưng hốc mắt lại đỏ hồng
Lục Tiểu Cổn kêu cô là mẹ!
Diệp Kiều cười.
“Diệp Kiều, mẹ không bị thương chứ.”
Quần áo đen bị rách lộ ra miệng vết thương, Lục Tiểu Cổn lo lắng, cậu không kiêu ngạo gọi cô là “Diệp Kiều” nữa rồi.
“Vết thương nhỏ mà thôi” Cô nhìn vết thương không sâu, cười nói với con trai.
Lúc này mấy tên du côn bị đánh gãy tay chân lúc này bò dậy, còn có người không sợ c.h.ế.t xông lên về phía Diệp Kiều.
Diệp Kiều vừa muốn nhấc chân lên thì có tiếng s.ú.n.g vang lên.
Lục Tiểu Cổn nhìn về phía tiếng s.ú.n.g , “cha ơi”
Cậu kích động hét lớn.
Người đàn ông toàn thân vũ trang đi về phía này chính là Lục Bắc Kiêu, trên tay anh cầm một khẩu s.ú.n.g màu đen, vừa lúc nãy chỉ là phát s.ú.n.g chỉ thiên cảnh cáo mà thôi.
4 nam 1 nữ hoảng sợ vội ôm lấy đầu không dám manh động.
Lục Tiểu Cổn tuột khỏi vòng tay cô, chạy về phía người cha mà cậu luôn sùng bái.
Dưới vành nói là gương mặt nghiêm nghị, đôi mắt sáng như đuốt không rời khỏi bóng hình nhỏ bé đang chạy đến cạnh mình, anh cuối người xuống một tay bế cậu lên, “Có bị thương không?”
“Không có ạ” Lục Tiểu Cổn lớn tiếng nói.
Bàn tay to của Lục Bắc Kiêu xoa xoa đầu cậu.
“Diệp Kiều bị thương rồi, còn có Tia Chớp cũng bị thương” Hai mắt Lục Tiểu Cổn đỏ lên nói.
Nghe thấy cô bị thương, ánh mắt Lục Bắc Kiêu liền âm trầm xuống.
Cô mặc toàn thân màu đen, trên người đầy bụi bậm, hai má đỏ hồng, trên trán đổ đầy mồ hôi. Ánh mắt anh rơi trên vết thương trên tay phải của cô, cau mày càng chặt.
“Anh Kiêu”Diệp Kiều lên tiếng gọi.
Tia chớp nằm trên đất cái đuôi nhè nhẹ vẫy.
Khuôn mặt dưới vành mũ không chút biểu cảm, chân mày cau lại.
Cảm nhận được sát khí muốn g.i.ế.c người của anh, Diệp Kiều vội nói “Chỉ là vết thương nhỏ, em báo cảnh sát rồi”
Thật sự sợ anh mặc kệ tất cả g.i.ế.c c.h.ế.t đám bắt cóc này, cho anh một nốt nhạc có thể giải quyết xong đám này.
Lục Tiểu Cổn từ trên tay cha cậu tuột xuống, ngồi xổm bên Tia Chớp, “Tia Chớp, cha của tao tới rồi, chúng tao đưa mày đến bệnh viện”
Lục Bắc Kiêu cũng ngồi xổm xuống, bàn tay to xoa xoa đầu Tia Chớp.
Anh đứng dậy khom người ôm Tia Chớp lên, lúc này người chú Hải cũng đã tìm đến, đám du côn bị bọn họ nhìn chằm chằm không dám vọng động. Lục Bắc Kiêu ôm Tia Chớp, Diệp Kiều nắm tay Lục Tiểu Cổn đi nhanh về phía chiến Hummer đậu bên đường.
Chiếc Hummer lao nhanh trên con đường gập ghềnh vụng ngoại ô, Lục Tiểu Cổn ngồi trong xe sát bên Tia Chớp, trong miệng không ngừng nói Tia Chớp vì cậu nên mới bị thương.
“Lục Tiểu Cổn, Tia Chớp vốn dĩ phải quay về Uông Tinh rồi, con không cần phải tự trách” Diệp Kiều ngồi trong xe, không ngừng an ủi đứa trẻ.
Trong đầu không ngừng hiện ra cảnh Tia Chớp anh dũng quả cảm chiến đấu cùng với đám du côn, rỏ ràng trước đó nó đã rất yếu rồi.
Lục Tiểu Cổn không nói gì, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Từ lúc lên xe, Lục Bắc Kiêu không nói tiếng nào.
Về tới thành phố, Diệp Kiều kiên trì muốn đưa Tia Chớp đến bệnh viện thú y trước. Nhưng bác sĩ thú y tỏ sự tiếc nuối với bọ họ, sinh mệnh của Tia Chớp càng lúc càng yếu, hiện giờ nói chỉ có thể thờ nhỏ ô xy thôi.
“Lục Tiểu Cổn, sau khi Tia Chớp quay về Uông Tinh sẽ quay lại đây, mẹ đảm bảo Tia Chớp chắc chắn sẽ quay lại” Nhìn Lục Tiểu Cổn không động đậy gì chỉ nhìn chằm chằm Tia Chớp, Diệp Kiều rất đau lòng.
“Căn bản không có Uông Tinh, mẹ lừa được Lục Tiểu Vũ nhưng không lừa được con đâu, mẹ cùng cha đi bệnh viện xử lí vết thương đi” Cậu rất thương Tia Chớp cũng rất thương mẹ cậu, nói chuyện như mệnh lệnh nói với mẹ cậu.
Lục Bắc Kiêu không nói gì, trực tiếp nắm lấy tay Diệp Kiều kéo đi, “Anh Kiêu, em không yên tâm cho Tiểu Cổn”
“Có người của chú Hải trông coi, không có chuyện gì đâu” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
Lúc bọn họ đến bệnh viện xử lí vết thương, tiêm thuốc uốn ván, thuốc kháng viên xong quay lại bệnh viện thú y thì cơ thể Tia Chớp đã cứng lại.
Lục Tiểu Cổn nhìn Tia Chớp nằm nghiêng trên bàn phẩu thuật, hai mắt đỏ hồng, hai bàn tay nhỏ nắm chặc.
Cổ họng Diệp Kiều nghẹn lại, đặt tay lên vai Lục Tiểu Cổn, Lục Bắc Kiêu ở bên cạnh cởi mũ, sau đó anh nghiêm trang chào Tia Chớp.
Tia Chớp cũng là chiến hữu của anh.
Qua một lúc sao Tia Chớp được mang đi, nó là chó đặc vụ nghỉ hưu, sau khi c.h.ế.t có nơi chôn riêng.
…
“Anh” Một nhà ba người vừa về tới cửa, Lục Tiểu Vũ từ trong phòng chạy ra, lúc chiều còn cùng anh trai cãi nhau ai lớn ai bé, lúc này lại gọi cậu bằng “anh”
“Anh, Tia Chớp đâu?” Lục Tiểu Vũ vừa chạy vừa tìm, lớn tiếng hỏi.
Trái tim Diệp Kiều đập loạn một nhịp, cô không biết giải thích thế nào với Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Cổn lại không tin có Uông Tinh.
Lục Tiểu Vũ đi lên trước, kéo Lục Tiểu Vũ đang muốn chạy ra cửa tìm Tia Chớp lại, “Lục Tiểu Vũ, Tia Chớp nó quay về Uông Tinh rồi”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-494.html.]
Rỏ ràng không tin có Uông Tinh nhưng Lục Tiểu Cổn lại nghiêm túc nói với em gái rằng Tia Chớp đã quay về Uông Tinh rồi!
Mũi Diệp Kiều chua xót, nước mắt chảy ra, cô quay người dựa đầu vào n.g.ự.c Lục Bắc Kiêu.
“Lục Tiểu Cổn, không phải anh không tin có Uông TInh sao?” Lục Tiểu Vũ hồ nghi, bọn họ vì chuyện này mà còn cãi nhau, cô mới tức giận ngồi ở ngoài cổng. Lục Tiểu Vũ nghiêm túc hỏi, đôi mắt to tròn ngẩng đầu nhìn những ngôi sao vừa xuất hiện ngoài cửa.
Trong lòng Lục Tiểu Cổn co lại, rỏ ràng biết Tia Chớp đã c.h.ế.t rồi, lại nói dỗi Lục Tiểu Vũ rằng Tia Chớp đã quay về Uông Tinh.
“Cha nói, có Uông Tinh, Tia Chớp quay về Uông Tinh bổ sung năng lượng, nó sẽ nhanh chóng quay lại đây thôi, biến thành chó nhỏ, từ từ lớn lên.” Lục Tiểu Cổn sợ Lục Tiểu Vũ không tin, chỉ đành lấy cha ra thuyết phục.
Thật sự có Uông Tinh.
Tia Chớp thật sự quay về Uông Tinh rồi.
Nhưng mà cô bé sẽ rất nhớ Tia Chớp.
Lục Bắc Kiêu đi lên phía trước, một tay ôm Tiểu Vũ lên, “Tiểu Vũ, anh con nói không sai, Tia Chớp quay về Uông Tinh rồi”
Lục Tiểu Vũ nghe cha nói thế cuối cùng cũng yên tâm.
Một nhà bốn người đi vào nhà.
Lục Tiểu Vũ đi đến bên cạnh mẹ mình, bé còn chưa biết mẹ vì Lục Tiểu Cổn mà bị thương, cô cũng không định để bé biết.
“Cha, mẹ, con cũng không biết tại sao bà lão tội nghiệp như thế lại là người xấu, anh vì cứu con mà bị bắt đi, Tia Chớp liền nhảy lên nóc xe.” Lục Tiểu Vũ cuối đầu, cảm thấy bản thân mình làm sai rồi, đây là xin lỗi cha mẹ và anh trai.
Diệp Kiều vội vàng lắc đầu, ngồi xổm trước mặt cô bé, “Ngoan, không phải là con sai, người sai là đám người kia, đám người xấu đó giả dạng bà lão đáng thương, là cố ý lừa con”
Hai đứa trẻ đều thông minh thành thục hơn những đứa trẻ cùng tuổi, được dạy những kiến thức an toàn, đã đủ cẩn thận và kiến thức rồi, nhưng đám ác ôn đó vì làm hại chúng mà giở mọi thủ đoạn.
Chuyện này không cần nghĩ cùng biết là do Thẩm Hi Xuyên và Lý Vận làm.
Vẻ mặt Lục Tiểu Vũ hồ nghi, “Vậy sao này gặp bà lão đáng thương như thế, con rốt cuộc có giúp không?”
Nhìn đứa trẻ ngây thơ lương thiện như thế, để đám ác ôn nổi lên tâm địa xấu xa, bọn họ thực sự nghĩ không ra cách nào lừa gạt đứa trẻ nên lợi dùng lòng tốt của Lục Tiểu Vũ lừa gạt nó.
Đám khốn kiếp này.
Trong lòng Diệp Kiều có ý muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Hi Xuyên và Lý Vận.
“Vậy thì hỏi anh trai con trước” Diệp Kiều vội nói.
Nếu người bị bắt hôm nay là Lục Tiểu Vũ, Diệp Kiều không dám nghĩ hậu quả sẽ như thế nào.
Lúc Diệp Kiều báo cảnh sát, trực tiếp nói mình hoài nghi Thẩm Hi Xuyên và Lý Vận, hai người này âm mưu bắt cóc con cô.
….
“Các người có tìm lầm người không? Tôi bắt cóc, tôi điên rồi chắc? Tôi mà đi làm chuyện này sao? Tôi chê cuộc sống quá thoải mái rồi à?” Lúc cảnh sát tìm đến cửa, nói cô ta chủ mưu bắt cóc, Lý Vận đổ mồ hôi hột, lớn tiếng nói.
“Nhân chứng vật chứng đều có cả, cô còn giảo biện cái gì, dẫn đi” Đội trưởng hình sự dẫn người đến bắt lớn tiếng nói.
Lý Vận nhìn chằm chằm còng tay trên tay mình, “Cảnh sát các người sao lại bắt người tùy tiện như thế? Tôi bắt cóc ai chứ? Mau thả tôi ra”
“Ít phí lời đi! Có chuyện gì thì nói trong phòng thẩm vấn” Đội trưởng hình sự nói.
“Đội trường Từ, không tìm thấy Thẩm Hi Xuyên” Lúc mang Lý Vận ra khỏi căn nhà Lý Vận thuê, một cảnh sát đến báo cáo không tìm thấy Thẩm Hi Xuyên.
“Cô biết Thẩm Hi Xuyên đang ở đâu không?” Vị đội trưởng đó hỏi Lý Vận.
Thẩm Hi Xuyên đang tham gia một chương trình từ thiện trực tuyến của Đài phát thanh thành phố J, cũng quyên góp hàng trăm nghìn đô la cho buổi biểu diễn, đường dây nóng của đài truyền hình sắp nổ tung. Người dẫn chương trình liên tục đọc lại những tin nhắn cảm ơn của khán giả, tất cả đều là lời cảm ơn tình cảm của ngài Thẩm.
Điều này rất thỏa mãn lòng hư vinh của Thẩm Hi Xuyên!
Ngay sau khi buổi biểu diễn kết thúc, anh ta đã bị cảnh sát tra hỏi, "Thẩm Hi Xuyên, chúng tôi nghi ngờ rằng anh có liên quan đến một vụ bắt cóc trẻ em, hãy hợp tác điều tra của chúng tôi!”
Thẩm Hi Xuyên trông rất bình tĩnh, nhưng người dẫn chương trình bên cạnh lại mang vẻ mặc kinh ngạc, ngài Thẩm dính líu đến bắt cóc?
"Hiểu lầm mà thôi! Thẩm Hi Xuyên tôi sẽ hoàn toàn hợp tác với cảnh sát điều tra!" Thẩm Hi Xuyên vô cùng bình tĩnh, con ngươi híp lại, trong mắt có ý cười.
Nhưng khiến anh ta căm giận là con trai của Diệp Kiều lại không hề hấn gì!
--
Lục Tiểu Vũ đã nằm ngủ ngáy o o từ lâu. Diệp Kiều leo lên giường nhìn Lục Tiểu Cổn đang ngủ, "Lục Tiểu Cổn, cuối cùng hôm nay con đã chịu gọi mẹ làm mẹ! Đừng buồn, Thiểm Điệm cũng không muốn con buồn! Thiểm Điệm nó vốn muố đi, mỗi người chúng ta lúc già đều sẽ rời đi... Quan trọng nhất là khi hiểu được trân trọng, lúc ở cùng Thiểm Điệm con yêu quý nó như vậy, yêu nó, nó rất hạnh phúc đó... Mẹ tin nó sẽ còn quay lại!"
Lúc này Lục Tiểu Cổn đột nhiên mở hai mắt ra, "Nó sẽ về thật sao?"
"Sẽ về!" Diệp Kiều nói nghiêm túc, "Sao còn chưa ngủ?!"
"Mẹ đến ầm ĩ đến con, sao con ngủ được?!" Lục Tiểu Cổn kiêu ngạo nói.
Diệp Kiều lại cười, "Được được, mẹ về ôm cha con ngủ đay!" Cô khoe khoang với con trai.
Lục Tiểu Cổn liếc cô, "Có đau không?"
"Cái gì?" Đối mặt với lời hỏi thăm bất ngờ của con trai, Diệp Kiều sửng sốt một chút.
"Vết thương, có đau không?" Ánh mắt Lục Tiểu Cổn rơi vào băng gạc màu trắng kia, mặc dù ngữ khí hờ hững nhưng cái này cho thấy cậu rất quan tâm đến mẹ...
"Rất đâu nha! Hôn mẹ một cái hoặc gọi mẹ là hết ngay, nhanh nào!" Nhìn con trai lạnh lùng, ngầu lòi không thân mật với cô, Diệp Kiều cố ý trêu cậu, đã dán môi bên cạnh cậu.
"Nhanh hôn nào! Hoặc gọi mẹ đi!" Diệp Kiều thúc giục nói.
Trong đầu Lục Tiểu Cổn hiện lên hình ảnh buổi chiều Diệp Kiều xuất hiện giống như nữ h.i.ế.p cứu cậu và Thiểm Điệm, hình ảnh của cô ngầu...
Miễn cưỡng hôn cô một cái đi!
Xưa nay Cổn gia không hôn ai!
Lục Tiểu Cổn thở sâu dự định hôm nay sẽ cưng chiều Diệp Kiều hơn 2,8 mét trong lòng.
"Nhanh nào! Bé cưng! Tình nhân nhỏ của mẹ!" Diệp Kiều tiếp tục thúc giục.
"Khục:-" Ngay lúc cô cảm giác hơi thở của Lục Tiểu Cổn ngày càng gần mình, một tiếng kho khan vang len!
!!!
Hai mẹ con cũng vì đó giật mình!
Lục Tiểu Cổn hoảng vội vàng nhắm mắt, còn Diệp Kiều cuống đến mức suýt nữa té từ giường xuống!
Cũng vô cùng phiền muộn!
Khó khăn lắm mới có thể thân mật với con trai cưng, kết quả Đại Ma Vương tới, còn đổ một bình dấm chua!
Trong lòng Diệp Kiều tức giận!
Lục Tiểu Cổn đã giả vờ ngủ, cậu không muốn đắc tội với cha đâu!
Diệp Kiều xuống giường, đi tới cửa phòng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bình dấm chua kia, "Đều tại anh, Lục Tiểu Cổn suýt chút nữa đã hôn em!"
Sắc mặt bình dấm chua to trầm hơn, "Được rồi, bà Lục, bà không nhận ra lỗi sai, còn trách tôi sao?!"
Diệp Kiều đi về phía phòng ngủ chính, Lục Bắc Kiêu đi theo.
"Đương nhiên trách anh! Từ khi Lục Tiểu Cổn sinh ra đến giờ, đã từng hôn người mẹ này cái nào đâu? Em muốn hôn thằng bé mà thằng bé cũng không cho!" Diệp Kiều tức giận nói.
Người ta đều nói rằng con trai là người yêu nhỏ của mẹ, Diệp Kiều cô có lẽ là con trai giả rồi
"A!" Cơ thể bị anh ôm mạnh từ phía sau, khuôn mặt người đàn ông vùi bên cổ cô, mút mạnh, "Cưng à, vợ con trai sẽ có vợ hôn, em góp vui cái gì?!" Hơi thở nóng rực của người đàn ông phun bên tai cô, cô dán bên tai cô, nghiến răng nói.
!!!
Hôn con trai cũng không thể hôn!
Anh sẽ ăn giấm của chính con trai mình!
"Bình dấm chua Lục, Lục Tiểu Cổn mới có 3 tuổi thôi!"
"Không cho phép là không cho phép! Nào có nhiều lý do thế hả? Khi bé anh cũng chưa từng hôn bà Đỗ đâu!" Anh hùng hồn nói, vừa dứt lời đã quay cô qua hôn nhiệt tình.
Hôn sâu giống như vòng xoáy, như muốn nuốt chửng cô!
"Ưm..." Lúc buông ra cô há miệng thở, chóp mũi người đàn ông chống trên chóp mũi cô, "Cưng à, xin lỗi em, anh phải đi ngay rồi! Anh vừa mới trở về từ Somalia, lại có nhiệm vụ khác rồi!"
Cánh tay sắt của người đàn ông siết chặt vòng tay cô, trong giọng nói lộ ra áy náy.
Diệp Kiều vội vàng trở tay ôm anh, anh biến mất mấy tháng, giờ vừa về đã phải đi...
"Không cần xin lỗi, anh bận thì cứ đi đi! Những việc này em có thể xử lý tốt!"
Cô ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh. Trong lúc vô tình phát hiện cổ anh dường như có cái gì không ổn, vội vàng nhón chân muốn cởi cà vạt của anh.
Anh cũng lùi lại một bước.
Sắp mặt Diệp Kiều lập tức suy sụp, nghiêm mặt nhìn anh. Người đàn ông mỉm cười, đành phải giật cà vạt ra, cởi cổ áo somi quân đội ra, "Bỏng một chút, không sao đâu!"
Cổ áo lỏng ra, vết bỏng lộ ra, vết thương được đắp một cách đơn giản bằng thuốc bột. Cô vừa thấy, anh đã định buộc vào, Diệp Kiều xông lên kéo áo somi của anh ra.
--
Một vết bỏng lớn, từ cổ đến giáp cai, sau lưng cũng có một mảng, trên đó có đắp thuốc bột.
Nhất thời Diệp Kiều đỏ mắt, chẳng trách nóng thế này anh còn mặc quân trang về!
Hóa ra là bị thương!
"Em yêu, không được khóc, bị thương chút có là cái chim gì đâu!" Anh trầm giọng nói vừa nhéo má cô, anh còn đang đau lòng vì cô bảo vệ cho con trai mà bị thương!
"Không thể xử lý tốt vết thương sao? Còn mặc quần áo dày như vậy! Những người khác đâu? Có bị thương không?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói.
"Hà Phong bị trúng một dao, ruột bị cắt 2cm đang nằm ở 301, không c.h.ế.t được, anh đến thăm cậu ta mới nghe được chuyện các em xảy ra chuyện! Những người khác không sao!" Lục Bắc Kiêu nói, ôm lấy mặt cô, "Không được khóc, bà Lục không phải thiếu nữ 18 tuổi mà!"
"Người ta đau lòng cho anh mà..." Giọng của Diệp Kiều khàn khàn vùi vào lòng anh, cũng đau lòng vì mỗi người ở Huyết Lang. Cũng may vào năm ngoái, tình báo của cô đã cứu được Phương Trác và Giang Hải.
"Anh da dày thịt báo, chút thương này có là gì! Em ấy, da thịt mềm mịn..." nói xong ôm chặt cô hơn, anh ở bên ngoài đổ m.á.u đổ mồ hôi bảo vệ quốc gia, cô lại vì bảo vệ con trai mà bị thương, là một người đàn ông trong lòng Lục Bắc Kiêu cảm thấy rất khó chịu!
"Anh Kiêu, không cho anh tự trách! Anh cũng đừng lo lắng, mấy tên khốn đó em có thể đối phó được!" Diệp Kiều lùi từ trong lòng anh ra, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ ngang ngược đầy từ tin.
Bà Lục của anh cũng có dũng khí!
Lục Bắc Kiêu cũng không phải loại người đạo đức giả, không còn buồn nữa, "Được, những tên khốn này để em đối phó, em không xử lý được có anh phía sau!"
Diệp Kiều lập tức gật đầu, nhón chân hôn anh một cái.