Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 492
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:26
Lượt xem: 10
Cũng may là Hoa Nhụy không làm anh thất vọng!
Nghĩ đến Hoa Nhụy, người đàn ông cao lớn như Diệp Thành, trong lòng một trận đau.
Chỉ đợi về nhà cầu mong cô ấy tha cho, để anh thương cô yêu cô nhiều hơn!
“Đừng tán dốc nữa! Phát hiện phía đối diện có tay b.ắ.n tỉa, khoảng cách quá xa, yểm trợ cho tôi.” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
Trong mưa đạn, Lục Bắc Kiêu lăn tới cái bao cách anh 5 mét và phục kích, sau đó anh b.ắ.n c.h.ế.t tay b.ắ.n tỉa trên chiếc thuyền kia!
Mà đội đặc chủng hải quân đã có người lén lội đến trèo lên chiếc thuyền ngư dân, sau một trận đánh ác liệt, đội Huyết Lang cũng toàn bộ xông lên, thuận lợi cứu được năm ngư dân bị bắt giữ.
Đang lúc bọn họ nghĩ có thể về nhà ôm vợ ôm con, lại nhận được nhiệm vụ giải cứu mới!
…
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ không thích đến nhà bà ngoại của mẹ, ở đây có tử khí âm u, không có vui bằng ở đại viện.
Nhưng mõi cuối tuần mẹ không đi làm đều mang bọn họ đến đây chơi.
“Kiều Kiều à, cậu của con thích nhất là món hoành thánh súp gà này đó, năm đó nhà chúng ta dựa vào bát hoành thánh này mà có chổ đứng bên phố Tàu, dì lúc đó một đêm có thể làm mấy ngàn cái! chỉ là mấy năm nay càng lúc càng bận, rất ít thời gian làm cho ông ấy ăn!” Trong nhà bếp, Quách Mỹ Anh đang gói hoành thánh, trong nồi hầm canh gà, Diệp Kiều đang canh nồi canh khác, cô ấy phụ trách nấu súp đậu phụ cá diếp cho bà ngoại mình.
“Nghe bà ngoại nói, bà ấy khen mợ rất nhiều, nói lúc đó mợ một mình gánh hết gánh nặng trong nhà, mợ là ân nhân của Kiều gia.”
Quách Mỹ Anh được khen cười không ngậm được miệng, bộ dáng thật thà phúc hậu, theo Diệp Kiều thấy thì đây là người phụ nữ phúc hậu lương thiện.
“Bà cụ khen mợ như thế sao!”
“Bà ngoại nói, mợ chính là Mộc Quế Anh của nhà ta.” Diệp Kiều tắt bếp tiếp tục khen ngợi bà.
Quách Mỹ Anh cười càng tươi hơn.
“Mợ à, muối để ở đâu?” Diệp Kiều cầm lấy một lọ gia vị lên hỏi.
Quách Mỹ Anh ngẩng đầu lên, “Kiều Kiều, muối ở đây!” Bà ấy đưa cho cô một lọ gia vị khác.
“Đây là bột ngọt?” Cô lúc trước vừa vào phòng bếp đã thấy bà dùng cái này.
“À, đúng, chính là bột ngọt!” Quách Mỹ Anh vội nói.
Canh gà còn cho bột ngọt vào?
Súp gà đã ngọt rồi, đó là vị ngọt tự nhiên, còn cần cho bột ngọt vào sao?
Diệp Kiều không thể không liếc nhìn cái lọ thêm vài cái, chiếc lọ sứ thanh hoa khác với những lọ gia vị khác.
Sau khi nói chuyện với Quách Mỹ Anh, cô bưng bát canh lên phòng bà ngoại, cô có thời gian rảnh đều mang hai đứa trẻ đến đây thăm bà, Lục Tiểu Cổn đang đánh cờ cùng với cậu, Lục Tiểu Vũ thì đi lên lầu tìm Kiều Sênh chơi.
“Sắc mặt của cậu hôm nay rất tốt, bà ngoại, ở bệnh viện người ta nói như thế nào?”
“Họ nói huyết sắc tố cao đã hạ xuống, không có vấn đề lớn, giờ nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước là được.” Bà ngoại uống một ngụm canh nói.
Diệp Kiều gật gật đầu, nhưng vẫn chưa yên tâm, “Căn biệt thự ở Thanh Thành đã đứng tên con, cổ phần của mợ chắc cũng đến tay rồi chứ? Con thấy tâ tình của mợ rất tốt!”
Bà cụ cười nhẹ một cái, “Bên luật sư đã gọi điện thoại cho bà, đã đến tay rồi! Nhưng hi vọng nó đừng có điều chỉnh lung tung!”
Ở dưới lầu, Lục Tiểu Cổn đang cùng ông cậu Kiều Phác đánh cờ.
“Tiểu Chiến Qua, lần trước ông cậu dạy con khẩu quyết, có còn nhớ không?” Kiều Phác hòa ái hỏi.
“Ngựa đi ngày, voi đi trên đồng, pháo xuyên núi, xe thẳng đường, tướng không rời thành, con tốt qua sông không bao giờ quay lại!” Lục Tiểu Cổn nghiêm túc nói, bình thường cậu vẫn thường bị ông cụ kéo đi đánh cờ.
“Không tệ!” Đứa trẻ này thật thông minh, “Học thì phải đi đôi với hành mới tốt.”
Lục Tiểu Cổn sắp xếp cờ đen xong, của ông cậu là cờ đỏ, cậu cờ đen, “Ông ơi, ông đánh trước đi!”
Dáng vẻ như rất hiểu phẩm cờ!
Một lúc sau, Quách Mỹ Anh đem hoành thánh nóng hổi lên đặt ở trên bàn, “Đứa trẻ này, nhỏ như thế mà biết đánh cờ rồi hả?”
“Bà mợ, con đang học!” Lục Tiểu Cổn ngại ngùng nói, ngón tay và ngón giữa đánh xuống một quân cờ.
“Tiểu Cổn, ăn hoành thánh cùng ông cậu đi!” Kiều Phác hòa ái nói.
Quách Mỹ Anh trong lòng sựng lên, sắc mặt đen lại.
“Ông cậu à, sáng con đã ăn sáng rồi, không có đói!” Lục Tiểu Cổn nghiêm túc đáp, Quách Mỹ Anh liền thở ra một hơi.
“Ông cậu à! Con muốn ăn.” Tiểu ăn hàng Lục Tiểu Vũ từ trong phòng chạy ra, nghe nói có ăn không khách khí lớn giọng hét.
DTV
Quách Mỹ Anh vội bế Tiểu Vũ lên, cố ý quay người làm rơi cây muổng của Kiều Phác xuống, một cái hoành thánh nóng hổi cũng rơi xuống theo, “Ôi, cái muổng rơi rồi, Tiểu Vũ à, chúng ta giúp ông cậu lấy cái muông khác có được không?”
Vẻ mặt Lục Tiểu Vũ sửng sốt đã bị Quách Mỹ Anh ôm vào phòng, vừa vào phòng nhìn thấy Bạch Tuyết thì vội bảo cô mang tiểu Vũ đi tiệm tạp hóa mua cái gì ăn.
Bà thì quay lại nhà bếp lấy muổng.
Bóng lưng của Trịnh Mỹ anh vừa biến mất trong biệt thự, Diệp Kiều từ trong biệt thự đi ra, đi đến bên cạnh cậu và Lục Tiểu Cổn, bát hoành thánh nóng hổi còn đặt trên bàn, phía trên còn có một đôi đũa.
Đứng nhìn Lục Tiểu Cổn đánh cờ, Diệp Kiều chen miệng vào, “Tiểu Cổn, ngựa đi ở đây này.”
Diệp Kiều cầm một quân “mã” muốn đánh.
“Ngốc, đừng có mà thoái mã!” Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nói.
“Cái gì gọi là thoái mã?” Diệp Kiều tò mò hỏi.
Kiều Phác cười, đứa cháu ngoại này của ông còn không bằng đứa trẻ 3 tuổi.
“Xem cờ không nói mới là quân tử! Đi ra đi ra!” Bộ dáng Lục Tiểu Cổn cực kì ghét bỏ nói.
Kiều Phác nhìn bộ dạng tiểu đại nhân của Lục Tiểu Cổn, không nhịn được cười, đừng lên đi về phía cậu quan sát, lúc này tay Diệp Kiều nhẹ nhàng làm một động tác nhỏ.
Cô đương nhiên biết cái gì gọi là thoái mã, cũng đương nhiên biết, xem người khác đánh cờ không được bình luận.
Lúc này, Quách Mỹ Anh đi đến phòng bếp cũng đã quay lại.
“ y da, trên bát hoành thánh này sao lại có lá cây rơi vào vậy?” Quách Mỹ Anh cau mày nhìn chiếc là rơi trong bát.
Diệp Kiều nhìn qua, “Đáng tiếc quá, chắc là từ trên cây rơi xuống”
“Thôi mau đem bỏ đi.” Kiều Phác phất tay áo nói.
Quách Mỹ Anh chỉ còn cách đem tô hoành thánh đi, Diệp Kiều âm thầm thở ra một hơi.
…
“Lục Tiểu Vũ, em có muốn ăn thạch không?” Bạch Tuyết đưa Tiểu Vũ đến cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu hỏi.
“Không ăn, mẹ không cho ăn thạch, mẹ nói trẻ con ăn thạch nguy hiểm.” Tuy rằng bé rất muốn ăn, Lục Tiểu Vũ thèm ăn nói.
Đứa trẻ này nhìn rất nghịch ngợm, nhưng không ngờ lại nghe lời đến như thế.
Bạch Tuyết đột nhiên đau bụng, đi vào nhà vệ sinh công cộng gần đó, bảo Tiểu Vũ ở bên ngoài chờ cô, Lục Tiểu Vũ vừa ăn kẹo que vừa đợi ở cách đó không xa.
Phía trên cao ở tiểu khu có gắn camera giám sát, phạm vị chiếu rất rộng, Lục TIểu Vũ đứng dưới máy giám sát, cha mẹ đã dặn không được đi quá xa, lúc này một chiếc xe chạy đến, cửa sổ xe hạ xuống, từ trên đó lăn ra trái bóng rổ đến bên Lục Tiểu Vũ.
“Bạn nhỏ à, giúp chú nhặt quả bóng lên có được không?” Người đàn ông trong xe đội nón lưỡi trai ló đầu ra hét với cô bé.
Lục Tiểu Vũ cau mày, “Chú à, chú không có chân à.”
Bé lớn tiếng nói.
Cô không phải là cô bé ngốc.
Người đàn ông trên xe: “…”
“Chú thật sự không có chân, chú bị tàn tật, không tin thì lại xem xem” Người đàn ông lớn tiếng nói, ở đây có máy giám sát, chỉ cần đứa trẻ chạy qua đây mới dể hành động.
“Không có chân chú còn đánh bóng rổ, chú là vận động viên tàn tật sao?” Lục Tiểu Vũ đứng nguyên tại chổ, lớn tiếng hỏi lại.
Người đàn ông trên xe, “…”
Đứa nhỏ này thành tinh rồi.
“Đúng đúng, chú ở trong đội quốc gia.” Người đàn ông trong xe lớn tiếng nói.
“Vậy chú thật là giỏi ô, vậy chú tự mình nhặt đi.” Lục Tiểu Cổn lớn tiếng nói, cũng đã nhìn thấy xe đi tuần của bảo vệ, vội nhấc chân chạy qua đó.
Bọn họ chắc chắn không phải là người tốt.
“Con nhóc này không chịu qua đây mà còn chạy nhanh như thế, mau lái xe đi.” Mấy người đàn ông trên xe thấy Lục Tiểu Vũ chạy ra khỏi máy giám sát vội nói.
Chiếc xe liền đuổi theo bóng dáng nhỏ đó, chỉ là khi qua khúc quanh, thì nhìn thấy con nhóc đó chặn xe của bảo vệ đi tuần lại, đang chỉ tay về phía bọn họ.
“Mau chạy.” Người đàn ông trên xe kích động nói.
“Chú bảo vệ, người trên xe đó là người xấu.” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói.
Bảo vệ tuần tra nhìn chiếc xe đó bắt đầu chạy nhanh, lập tức lấy bộ đạm ra thông báo bảo vệ giữ cửa đóng cửa tiểu khu lại.
Chiếc xe đó vừa chạy đến công, nhìn thấy đám bảo vệ chặn lại, trực tiếp đ.â.m qua rào chắn chạy mất, những người bảo vệ lập tức báo cảnh sát.
“Nha đầu nay thành tinh rồi, quả nhiên đám người đó không phải người tốt mà, con là con cháu nhà ai vậy?” Bảo an nghe người ở cổng nói lại, nhing Lục Tiểu Vũ hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-492.html.]
“Dì Kiều đang ở trong nhà vệ sinh” Lục Tiểu Vũ trả lời, Bạch Tuyết đã đi ra đây.
“Dì ơi lúc nãy có người xấu, muốn bắt cóc con.” Lục Tiểu Vũ nhìn thấy cô, lớn tiếng nói, “May mà bản tư lệnh đây thông minh.”
Vẻ mặt của Lục Tiểu Vũ tràn đầy kiêu ngạo.
“Thật hay giả đó.” Bạch Tuyết kinh ngạc hỏi, “ y da, Tiểu Vũ, may mà không có chuyện gì, nếu con có bề gì thì dì phạm tội lớn rồi.”
…
“Chị dâu, xem xin lỗi, em chỉ đi vệ sinh một lát, vẫn may là Tiểu Vũ thông minh.” Bảo vệ đưa bọn họ về nhà, nhìn thấy Diệp Kiều, Bạch Tuyết vội nói.
Diệp Kiều vừa gấp vừa hoảng hốt, nhưng không biểu hiện lên mặt, “Cái này không trách em, năm nay thường thấy những bọn bắt cóc trẻ con quá rồi.”
Bạch Tuyết, có động cơ gì mà hại con cô chứ.
Diệp Kiều đối với cô ta và Quách Mỹ Anh không có bất cứ uy h.i.ế.p gì ở Kiều gia, chằng lẽ chỉ là người xấu muốn bắt cóc Tiểu Vũ thôi sao?
Đây là khu biệt thự độc lập rất dể bị bắt được, chẳng lẻ đôi tra nam nữ Thẩm Hi Xuyên và Lý Vận?
Cô gọi điện thoại qua, yêu cầu cảnh sát điều tra rỏ chuyện này.
“Lục Tiểu Vũ, hôm nay con giỏi quá, lần sau có gặp người lạ kêu con giúp đỡ, cũng phải cảnh giác như thế, rỏ ràng biết con chỉ là đứa trẻ mới 3 tuổi cũng không giúp được chuyện gì, kêu con giúp đỡ đều là bọn người xấu cả.” Sau khi lên xe, Diệp Kiều lại căn dặn hai đứa trẻ.
Bất kể là cô hay Lục Bắc Kiêu, hay là ông bà trong nhà, nếu có cơ hội đều rót vào đầu hai đứa trẻ kiến thức an toàn.
Hai đứa trẻ vội vàng gật đầu.
Diệp Kiều lái xe đến đồn cảnh sát gần đó.
…
“Bốn người đàn ông mà không bắt được một đứa con nít.” Thẩm Hi Xuyên nghe nói chuyện thất bại, tức giận ném điện thoại đi, hắn ta trốn trong nhà vệ sinh, chuyện này Lý Vận còn không biết.
“Thật sự là đứa nhỏ đó quá tinh ranh rồi.”
“Chứ không phải các người vô dụng sao?” Thẩm Hi Xuyên hung hăn mắng, hắn ta mỗi lần điện gọi đều dùng máy biến đổi giọng nói.
Phái người theo dõi bọn họ một thời gian, hai đứa trẻ bình thường đều ở trong đại viện, đại viện quân khu đó người bình thường căn bản không vào được, mà trong đó còn có một đám trẻ đầu gấu bảo vệ mỗi ngày, mà thủ lĩnh lại là hai đứa con của Diệp Kiều,
Không hổ danh là con của Lục mà vương.
Thẩm Hi Xuyên nhớ đến thời còn trẻ của Lục Bắc Kiêu và Diệp Kiều, trong lòng tràn đầy không cam tâm.
“Để tôi nghỉ biện pháp.” Thẩm Hi Xuyên nghiến răng nói.
Hắn ta nhất định để cho Diệp Kiều đau lòng đến chết.
…
Phòng xét nghiệmCục công an.
Diệp Kiều ngồi đợi ở trên ghế bên ngoài phòng xét nghiệm, hôm nay hành vi của mợ Quách Mỹ Anh rất khả nghi, làm cô không an tâm, nhẹ nhàng đến nhà bếp Kiều gia, từ trong đáy tủ lấy ra cái lọ sứ thanh hoa, từ trong đó lấy ra một ít bột trong đó.
Một người mặc áo trắng từ trong phòng đi ra, tháo khẩu trang xuống, trên tay cầm bảng báo cáo.
Diệp Kiều lập tức đứng lên, nhìn người mặc áo khoát trắng, bên trong là quần áo cảnh sát, một máy tóc dài mượt, cô ấy là Lăng San vợ của Đại Phi ở trong đại viện, “Lăng San, kết quả thế nào?”
Trái tim như treo trên cổ họng, liên quan đến chuyện cậu cô đột nhiên vô duyên vô cớ cơ thể yếu đi, cô sợ ông bị hạ độc rồi.
“Chị dâu, đây chỉ là muối ăn bình thường, chỉ là muối này không đủ thuần khiết, cho nên nhìn có màu vàng, nó là muối biển tinh chế, thô hơn muối ăn bình thường, nhưng thành phần đều như nhau.
Muối ăn sao.
Nếu là muối ăn bình thường sao Quách Mỹ Anh lại không cho cô dùng, hơn nữa còn nói là bột ngọt.
“Lăng San, trong này thật sự không có thành phần độc hại hay là muối này thiếu đi chất gì mà cơ thể cần sao?” Diệp Kiều cau chặc lông mày, nghiêm túc hỏi.
“Chị dâu, chị nói là I-ốt sao, trong này quả thật thiếu chất I-ốt mà người bệnh cường giáp cần, nếu thiếu trong thời gian dài có thể gây bệnh bứu cổ.” Lăng San nghiêm túc đáp, nhìn Diệp Kiều cũng không giống bị bệnh gì.
Diệp Kiều lại lắc đầu, cô xác định cậu không phải bị bệnh cường giáp, mà Kiều gia ở gần biển một thời gian rất dài, thì không thể thiết I-ốt được.
Cô cũng xác định cái này là lấy ra từ lọ gia vị lúc trước mợ Quách Mỹ Anh đã dùng, nếu không có vấn đề gì sao bà ấy lại cố ý không cho Lục Tiểu Cổn ăn bát hoành thánh của cậu chứ.
“Chị dâu, trong này thật sự không có thành phần độc hại nào.”
Diệp Kiều hồi thần lại, âm thầm thở ra, chí ít cô có thể sát định, cậu hiện tại không phải bị hạ độc, “Chắc tại tôi nghĩ nhiều quá, làm phiền cô rồi.”
“Khách khí rồi.” Lăng San cười, “Vừa nãy nhận được làm tôi sợ hết hồn, còn tưởng chị cho tôi làm xét nghiệm loại độc gì chứ.”
“Là tại tôi lo lắng quá thôi.” Diệp Kiều thuận miệng nói, trong lòng lại có một bụng hoài nghi.
Dáng vẻ của mợ rỏ ràng là cho cậu ăn cái gì đó không tốt, vì sao lại tra không ra chứ?
Diệp Kiều đem hai đứa nhỏ rời khỏi cục công an, lên xe.
“Lục Tiểu Vũ, mẹ hôm nay còn cần phải làm gì nữa.” Sau khi lên xe, Diệp Kiều xoa xoa thái dương, có chút mệt mỏi hỏi.
Hai đưa trẻ ngồi ở ghế sau, còn đeo đai an toàn dành cho trẻ em được đặt mua ở nước ngoài.
“Đi mua quà cho bà nội.” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói.
Diệp Kiều cười cười, “Đúng, thiếu chút nữa quên mất”
Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của bà Đổ, con dâu như cô mỗi năm đều chuẩn bị quà cho bà, những năm này, sở thích của bà Đỗ cũng không thay đổi, vẫn thích phỉ thúy.
Mặc Các là cửa hàng châu báu nổi tiếng nhất ở thành phố J, các loại phỉ thúy quý đều có thể tìm thấy ở đây.
“Kiều gia đến rồi, Tiểu Cổn gia và Tiểu Vũ cách cách cũng đến nữa à.” Diệp Kiều là khách quen ở đây, chú Toàn mặc áo dài vừa thấy cô liền chạy đến đón tiếp.
“Chú Toàn chú không cần gọi như thế đầu, chỉ là con nít, gọi cái gì mà gia với cách cách chứ, con cháu trong đại viện không thích gọi như thế đâu.” Diệp Kiều nói, dẫn hai đứa nhỏ đi vào phòng.
“Tôi không phải là cách cách, tôi là tư lệnh.” Lục Tiểu Vũ lớn tiếng nói
“Đúng đúng đúng, tư lệnh nhỏ, mời vào trong.” Chú Toàn vội nói, dẫn bọn họ đi vào căn phòng dành cho khách vip.
Một lúc sao, chú Toàn mang trang sức phỉ thúy trong suốt Diệp Kiều đã đặt trước đó ra, hai đưa trẻ đang chơi trong sân, trong này bố trí như hoa viên của hoàng cung.
“Mặc gia, Mặc gia”
Là thanh âm của con vẹt Bát Ca.
Lúc này một người đang ông mặc tây trang, ao sơ mi trắng, áo ghi lê xám cài cúc ở bụng, thân hình cao lớn từ ngoài sân đi đến, Bát Ca ở trong hoa viên không ngừng gọi tên anh ta
Là ông chủ của Mặc Các, Mạc Thâm.
“Diệp tổng đến rồi.” Mặc Thâm nhìn là Diệp Kiều, liền nở nụ cười chào hỏi.
Diệp Kiều và ông ta cũng tính là người quen cũ nhưng quen biết qua việc mua bán phỉ thúy thôi, cô hiểu biết về ông ta không nhiều.
Mà ở thành phố J không có danh môn vọng tộc nào họ Mặc cả.
“Mặc tiên sinh.” Diệp Kiều không có ngồi dậy, chỉ gật đầu gọi một tiếng xem như chào hỏi. Tuy rằng mọi người đều tôn kinh gọi ông ta một tiếng Mặc gia, nhưng Diệp Kiều trước nay không gọi người không thân quên tiếng “gia”
Mặc Thâm đi đến, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, trên tay ông ta cầm một chiếc quạt xếp, nhìn một cái là biết đồ cổ rồi.
Trên ngón tay dài đeo ba chiếc nhẫn phỉ thúy, một đôi mắt phượng dài hẹp nhìn bộ phỉ thúy giá trị không thấp ở trên bàn, “Diệp tổng đối với Lục phu nhân quả thật không tiếc tiền”
“Tôn kính người già là chuyện nên làm.” Diệp Kiều cười nói。
“Lục phu nhân quả thật có phúc, a Toàn.”Mặc Thâm quay người nói nhỏ với chú Toàn cái gì đó, A Toàn lập tức rời đi, một lát sau quay lại trên tay bưng một cái khay, trên khay có một hộp châu báo.
Mặc Thâm mở hộp ra, đẩy đến trước mặt Diệp Kiều, “Diệp tổng là khách hàng quen của chúng tôi, viên ngọc lục bảo thủy tinh này tặng cho Diệp tổng.”
Một mặt dây chuyền tinh xảo bằng ngọc bảo lục.
Diệp Kiều cười đẩy trả lại, “Mặc tiên sinh, tôi mua phỉ thúy nhưng không thích nó. Nếu Mặc tiên sinh có thành ý như vậy chi bằng giảm giá cho tôi bộ trang sức tôi đặt đi, anh giảm giá cho tôi 10% đi.”
Cô là ai chứ.
Con cháu nhà quan, con dâu của Lục tư lệnh quân khu zy, vợ của sĩ quan, trước giờ cô chưa nhận bất cứ quà của ai trừ bạn bè người thân, bất kể là quà cáp hay tiền tài.
Tránh để người ta tố cáo cô nhận tiện tài, bị người nắm cán liên lụy người nhà.
Mặc Thâm nhìn Diệp Kiều một cái ánh mắt thâm sâu, quay một vòng lại cười, lấy quạt chỉ chỉ cô, “ Vậy để A Toàn giảm cho cô 10%, viết rỏ cho Lục thiếu phu nhân.”
Người phụ nữ này đủ minh bạch.
Mặc Thâm làm sao mà không biết ý của Diệp Kiều chứ.
Với bộ châu báu này, lợi nhuận của anh ta cô cũng có thể đoán ra.
Diệp Kiều vừa ý cười, chiếc khấu này có thể tiết kiệm được mấy vạn, hơn nữa cho dù giảm 10%, đối với Mặc Thâm mà nói cũng tính là gì.
Một lát sau, Diệp Kiều mang hai đưa trẻ cùng bộ trang sức rời đi.
“Lục gia có con dâu thế này thật có phúc.” Mặc Thâm nhìn bóng dáng Diệp Kiều rời đi nhẹ giọng nói.
“Mặc gia, ngài trước nay chưa khen ai bao giờ.” A Toàn kinh ngạc cười nói.
Khóe miệng Mặc Thâm hơi nhút nhích không nói gì, cầm lấy thức ăn cho chim đi tìm con vẹt.
“Diệp Kiều, Diệp Kiều.” Bát ca có bộ lông sắc sỡ đẹp mắt, vừa ăn trùng vừa lớn tiếng nói.
“Đúng là học vẹt.” Mặc Thâm giáo huấn con chim.