Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 490

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:23
Lượt xem: 9

“Thẩm Hi Xuyên, rốt cuộc là anh có ý gì vậy?” Lý Vận vẫn còn ngơ ngác không hiểu Thẩm Hi Xuyên định bẫy Diệp Kiều bằng cách nào.

Thẩm Hi Xuyên vẫn không thèm để ý tới cô ta, cầm lấy điện thoại gọi điện cho Diệp Kiều.

Diệp Kiều mới từ sân khấu đi xuống, nhìn thấy một dãy số lạ gọi đến thì đi sang một góc tương đối yên tĩnh mới nhận điện thoại.

“Xin chào.” Cô lễ phép nói vào điện thoại.

“Diệp Kiều, là tôi, không ngờ tới đúng không?” Thẩm Hi Xuyên đi dạo trong nhà xưởng đắc ý cười nói vào trong điện thoại.

“Thẩm Hi Xuyên, tôi cảm thấy giữa hai chúng ta không có gì để nói, bên này tôi đang có cuộc họp báo phát hành trò chơi online mới, không có thời gian nói chuyện phiếm với anh!” Diệp Kiều lạnh lùng nói. Trong hội trường cuộc họp báo vẫn vô cùng náo nhiệt, trên màn hình lớn vẫn đang trình chiếu cách chơi trò chơi, các nhiếp ảnh gia vẫn đang chụp ảnh không ngừng.

Trò chơi này, nếu có thể được yêu thích thì rất có lợi cho Thiêm Dực trong việc chiếm lĩnh thị trường.

“Đương nhiên tôi biết. Nhưng mà, Diệp Kiều, cô có biết hiện giờ tôi đang làm gì không?” Thẩm Hi Xuyên đắc ý cười, ánh mắt dừng ở màn hình trò chơi cậu thiếu niên đang chơi, “Chỉ một phút nữa, cô sẽ phát hiện ra, số tiền vàng trong trò chơi của cô sẽ không ngừng được chuyển đi mà không cần tiền của người chơi nạp vào, a ha ha ha ha…”

Thẩm Hi Xuyên đắc ý cười lời.

“Thẩm Hi Xuyên! Ngươi nói cái gì?!” Diệp Kiều lạnh giọng chất vấn.

Nghe được sự không bình tĩnh trong giọng nói của cô, Thẩm Hi Xuyên càng thêm đắc ý, vội vàng đi tới bên cạnh một người đang chơi, “Diệp Kiều, trò chơi của cô có một lỗ hổng lớn như vậy, cô không phát hiện ra sao? Chúng ta không cần nạp tiền cũng có thể load được tiền vàng trong hệ thống về tài khoản. Ha ha ha ha, ngươi có phải là mất bò mới lo làm chuồng không a? Đáng tiếc, chậm rồi. Tôi có 120 máy đang đồng thời load tiền. Trò chơi này của cô, chờ game over đi!”

Chỉ cần bọn chúng điên cuồng lấy tiền về, những người chơi khác muốn đổi tiền không đổi được, đến lúc đó…

“Thẩm Hi Xuyên, ngươi nói bậy cái gì đó?” Diệp Kiều vừa khẩn trương vừa tức giận nói trong điện thoại. Nghe được cô như vậy, Thẩm Hi Xuyên càng thêm đắc ý.

“Rốt cuộc cô là kẻ ngoài nghề, các lỗ hổng trong trò chơi sẽ không phát hiện ra được. Diệp Kiều, lỗ hổng trong trò chơi của cô bị Thẩm Hi Xuyên tôi phát hiện ra, cô là kẻ ngu xuẩn!” Thẩm Hi Xuyên càng nói càng đắc ý. Cũng có ngày, hắn ta có thể mắng Diệp Kiều ngu xuẩn.

“Thẩm Hi Xuyên, rốt cuộc ai ngu xuẩn chứ?” Giọng nói của Diệp Kiều đột nhiên thay đổi, âm trầm, giống như là đang xem kịch vui. Lúc này, cô đang nhìn giám đốc kỹ thuật Cù An bị cảnh sát mặc thường phục dẫn đi.

“Mẹ nó, ta nói ngươi ngu xuẩn!” Thẩm Hi Xuyên đang định nói thì bị giọng điệu kinh ngạc của mấy cậu thanh niên chặn lại.

“Con mẹ nó, căn bản phần mềm hack này vô dụng, không load được tiền a!”

“Đúng vậy, phần mềm này vô dụng, không lấy được tiền.” Một người khác lên tiếng đồng tình.

Thẩm Hi Xuyên sửng sốt, nhìn động tác gỡ tai nghe xuống, đứng dậy của những cậu thanh niên đó mà ngơ ngác.

Phần mềm vô dụng?

Sao có thể vô dụng chứ?

“Thẩm Hi Xuyên, mở to hai mắt chưa? Cái vẻ đắc ý vừa nãy đâu rồi?” Giọng điệu mới rồi còn tức giận của Diệp Kiều giờ đã đổi thành trêu chọc.

Thẩm Hi Xuyên lấy lại được tinh thần. Hắn ta lập tức hỏi những người chơi, “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

“Phần mềm hack này vô dụng, không lấy được tiền vàng!” Những cậu thanh niên này nhắc lại những điều vừa nói.

“A, mời được không ít người a, tốn bao nhiêu tiền? Chúc mừng ngươi, lại tiêu một đống tiền uổng phí. Thẩm Hi Xuyên, ngươi cho rằng trò chơi của chúng tôi có lỗ hổng sao? Là tôi cố ý đem lỗ hổng để đó để tìm gián điệp của ngươi, giám đốc kỹ thuật Cù An. Trên thực tế, phần mềm của chúng tôi không có bất cứ lỗ hổng kỹ thuật nào!” Diệp Kiều trào phúng nói.

Nghe Diệp Kiều nói, Thẩm Hi Xuyên nắm chặt di động trong tay, càng lúc càng siết chặt.

Thẩm Hi Xuyên nghe Diệp Kiều nói thì ngã ngồi xuống ghế. Mẹ nó, hắn ta tưởng bẫy được Diệp Kiều, ai ngờ bị cô ta thiết kế bẫy để mình nhảy vào.

Đây gọi là gì?

Hắn ta tốn nhiều tiền như vậy để mua những bộ máy tính mới, bỏ tiền mời những học sinh này tới chơi miễn phí, còn thuê nhà xưởng, còn kéo mạng tốt. Còn đang chờ xem lỗ hổng kỹ thuật trong trò chơi của bọn họ để nhảy vào, nào ngờ…

“Diệp Kiều, cô dám chơi tôi?” Thẩm Hi Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thẩm Hi Xuyên, ngươi cũng có năng lực thật, còn có tiền mua nhân viên công ty tôi.” Diệp Kiều trào phúng nói.

“Hắn bán đứng ta?” Thẩm Hi Xuyên tưởng Cù An phối hợp với Diệp Kiều diễn kịch cho hắn xem.

“Không không không. Trên thực tế, là tôi hoài nghi hắn có vấn đề, nên cố ý để hắn mang theo phiên bản còn lỗ hổng kỹ thuật, mà phiên bản chúng tôi load lên mạng là phiên bản không có lỗi. Cho nên, phần mềm hack của ngươi, vô dụng.” Giọng nói giễu cợt của Diệp Kiều lại truyền tới.

Sau khi Lục Tiểu Cổn phát hiện ra lỗi xong, cô bắt đầu nghi ngờ. Một lỗi lớn như vậy, một đứa trẻ 3 tuổi còn có thể phát hiện được, sao bộ phận kỹ thuật không phát hiện được?

Vì thế, cô cố ý bảo Lục Bắc Đồng làm thành 2 bản, một bản còn lỗi đưa cho Cù An, quả nhiên, hắn không hề báo cáo về lỗi.

Bọn họ không tin, một giám đốc kỹ thuật trò chơi sẽ không phát hiện ra lỗi lớn như vậy. Hẳn là hắn ta phát hiện ra lỗi nhưng không báo cáo, chắc chắn là có ý khác.

Hóa ra, cô ta đã sớm biết Cù An có vấn đề, cố ý không vạch trần, đào hố cho Thẩm Hi Xuyên nhảy vào.

“Trò chơi này thật sự không có lỗi?”

“Không có lỗi, chơi rất hay!”

“Diệp Kiều!” Thẩm Hi Xuyên nghiến răng nghiên lợi rít lên, nhìn 120 máy tính còn sáng đèn, những người được hắn mời tới chơi vừa chơi vừa gật gù khen ngợi khiến hắn tức gần chết.

“Thẩm Hi Xuyên, Cù An đã bị cảnh sát dẫn đi. Hắn ta khai ngươi có ý đồ phá hoại trò chơi của công ty chúng tôi, hiện giờ cảnh sát đang trên đường tới tìm ngươi.” Diệp Kiều lên tiếng châm chọc.

“Sao người lại giống Lý Vận đến vậy, toàn vác đá đập chân mình, còn mất trí nhớ nữa chứ?” Cô nói tiếp. Không chờ Thẩm Hi Xuyên tắt điện thoại, cô lập tức tắt trước.

!!!

Vừa nghe nói cảnh sát đang tới, Thẩm Hi Xuyên vội vàng đứng lên.

“Đừng chơi nữa. Cảnh sát tới!” Thẩm Hi Xuyên lớn tiếng nói, nói xong thì nhanh chân chạy đi. Nhưng những người chơi đó không hề phản ứng, vẫn đang miệt mài chìm đắm trong trò chơi mới mẻ độc đáo này.

Lý Vận thấy Thẩm Hi Xuyên chạy thì cũng chạy theo, nhưng mà, vừa ra tới cửa đã thấy cảnh sát đứng ở đó.

Sắc mặt Thẩm Hi Xuyên tái nhợt, “các ngươi bắt tôi làm gì? Tôi không phạm pháp.”

Những người cảnh sát mở cửa, không nói lời dư thừa, bắt Thẩm Hi Xuyên lại.

“Thẩm Hi Xuyên, không phải ngươi nói chỉnh Diệp Kiều sao? Sao lại chỉnh chính mình vậy?” Lý Vận mơ mơ hồ hồ nói, cô ta còn giống như quần chúng ăn dưa đứng xem.

Thẩm Hi Xuyên tức giận suýt hộc máu.

Hắn rất vất vả mới có được cơ hội khiến cho Diệp Kiều xấu mặt trước báo giới, phá hoại công ty trò chơi mà cô mất 4 năm dày công xây dựng, nào ngờ, bị cô xoay ngược kết quả. Hắn chính là kẻ bỏ một số tiền lớn mua chuộc giám đốc kỹ thuật của Thiêm Dực.

Thẩm Hi Xuyên bị bắt lên xe cảnh sát. Những người được hắn mời tới chơi trò chơi bởi vì không dùng phần mềm hack nên không bị truy cứu trách nhiệm.

Xe cảnh sát chạy xuyên qua trung tâm thành phố, nhìn thấy những biển quảng cáo chói mắt, nhìn thấy những màn hình lớn đang giới thiệu số lượng người tải trò chơi lên tới 10.000 người, Thẩm Hi Xuyên tức giận, nhưng chỉ có thể nhắm chặt hai mắt.

Trong buổi tiệc chúc mừng, Lục Bắc Đồng uống không ít rượu, sau đó lại đi lên sân khấu, dưới ánh đèn vàng, cả người cô giống như tỏa sáng.

Cô cầm micro trên nay, cô từ trước tới nay vô tâm vô phế, nói những lời cảm ơn, cảm ơn Diệp Kiều, nếu không có cô 4 năm đầu tư tài chính không đòi hỏi thành quả thì sao trò chơi của cô có thể phát hành chứ? Bốn năm không kiếm ra tiền, chỉ có tiêu tiền, có người chủ nào có thể kiên nhẫn và mạo hiểm như vậy chứ?

Diệp Kiều đứng dưới đài, nâng ly champaigne trong tay lên chúc mừng Lục Bắc Đồng.

Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, Thiêm Dực đúng là có giá trị lợi nhuận cao, hơn nữa, cô nguyện ý giúp đỡ giấc mơ của người trẻ tuổi trong khả năng cho phép.

Ví như Kiều Thiêm, Tiện Tiện, Hoa Nhụy hay là Lục Bắc Đồng.

Đây là mục đích cùng ý nghĩa cuộc sống của cô sau khi trọng sinh.

Kiều Thiêm đứng cách Diệp Kiều không xa, an tĩnh đứng một góc, nhìn Lục Bắc Đồng giống như tinh linh đứng trên sân khấu.

Cô gái vô tâm vô phế đang cảm ơn những đồng nghiệp của mình, nhờ có họ, bạn của cô, bạn học của cô, đều là những người trẻ tuổi nhiệt huyết.

Chỉ có anh, chưa được đề cập tới.

Kiều Thiêm xoay người, 4 năm này, chỉ có một mình anh tự mình cho là vậy mà thôi.

Anh không miễn cưỡng cô. Cô giống như một đứa trẻ vậy.

“Tôi còn muốn cảm ơn một người, anh ấy giống như không khí, tồn tại cùng tôi trong suốt 4 năm này!” Lục Bắc Đồng tiếp tục nói, giọng nói vang đội khắp hội trường.

Không khí?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-490.html.]

Không khí không phải là làm lơ sao?

“Anh ấy cẩn thận chăm sóc tôi, lắng nghe tôi kể về vương quốc trò chơi, lúc tôi gặp khó khăn, anh ấy cổ vũ tôi, hướng dẫn tôi, không có anh ấy, tôi thật sự đã c.h.ế.t đói rồi.” Lúc Lục Bắc Đồng nói, nụ cười ngây ngô nở trên khuôn mặt, bước chân của Kiều Thiêm dừng lại, âm thầm cắn răng.

“Tôi muốn nói với anh ấy, Kiều bang chủ, không có không khí, tôi sẽ không thở được. Tôi nguyện ý trở thành bang chủ phu nhân!” Lục Bắc Đồng nói xong, thả micro xuống, chạy xuống khỏi sân khấu.

Ở dưới sân khấu, các đồng nghiệp đã sớm vỗ tay nhiệt liệt, ánh đèn đuổi theo bước chân của cô.

Nhìn thấy cách đó không xa, bóng dáng cao lớn của Kiều Thiêm đang chậm rãi quay lại, Lục Bắc Đồng nhanh chân hơn mà nhào vào lòng anh.

Ôm cô trong lòng, sự mất mát trong trái tim Kiều Thiêm được lấp đầy.

“Tối hôm qua không phải đã nói là giữa hai chúng ta chỉ là quan hệ công việc thôi sao?” Anh chống cằm trên đỉnh đầu cô, trầm giọng hỏi.

Lục Bắc Đồng đ.ấ.m vào lưng anh, “Kiều bang chủ, cơm sáng nay, cơm trưa nay em chưa có ăn, nước cũng chưa uống ngụm nào, nước trong nhà bị anh cất đi đâu hết rồi?”

“A, xem anh như bảo mẫu sao?” Kiều Thiêm hừ lạnh hỏi lại, nhưng lại ôm cô chặt hơn.

“Một ngày nay anh không thèm để ý tới em, nhìn thấy anh ở bên cô gái đó em không vui, được rồi chứ? Quỷ đáng ghét!” Lục Bắc Đồng bá đạo nói, tay thì đ.ấ.m vào lưng anh. Bị anh làm lơ, cái vị chua trong lòng thật khó chịu.

Kiều Thiêm lúc này mới mỉm cười. Cô không chỉ vô tâm vô phế mà còn phản ứng thật chậm.

*

Trong phòng thẩm vấn, Thẩm Hi Xuyên ngồi trên ghế, hai tay bị trói. Bởi vì cúc hoa vẫn còn đau nên hắn như ngồi trên đống lửa, nhấp nhổm, thường xuyên bị cảnh sát nhắc nhở.

“Các người có biết tôi là ai không? Dựa vào cái gì mà bắt tôi? Tôi không phạm pháp!” Hắn ta vẫn kiêu căng ngạo mạn, đưa ánh mắt khinh miệt nhìn mấy người cảnh sát.

“Đút lót cho giám đốc kỹ thuật Cù An của Công ty trò chơi trực tuyến Thiêm Dực 100 vạn nhân dân tệ, có ý đồ phá hòa trò chơi, phá hoại việc kinh doanh của người khác, tuy rằng chưa thành công, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực.” Cảnh sát nhìn Thẩm Hi Xuyên nói.

Thẩm Hi Xuyên có chút hoảng hốt, hắn ta không hiểu về luật pháp.

“Tôi muốn gọi luật sư!”

“Anh có quyền mời luật sư!”

“Tôi có thể ra ngoài không?” Thẩm Hi Xuyên đứng dậy, muốn chạy đi luôn.

“Chờ luật sư của anh tới, nộp tiền bảo lãnh mới có thể ra ngoài. Hiện giờ, vào phòng tạm giam ngồi đợi! Giải đi!” Cảnh sát nói.

“Các người giám giam tôi! Tôi là Thẩm Hi Xuyên. Tòa thị chính còn phải quan tâm tới tôi, các người dám đối với tôi như vậy?!” Thẩm Hi Xuyên kiêu ngạo lớn tiếng nói.

Lúc này, Diệp Kiều đang ở bên ngoài. Cô thực sự không rõ, lần này bắt được Thẩm Hi Xuyên có thể ép được kim chủ sau lưng hắn ra lộ mặt không.

Cô đi vào một phòng thẩm vấn khác, nhìn thấy người đã phản bội công ty. Trong lòng cô cảm thấy phức tạp. Mặc dù mọi người vẫn nói, con sâu làm rầu nồi canh là chuyện dễ gặp trong công việc, nhưng nếu lần này không phát hiện sớm, thật sự để Thẩm Hi Xuyên thành công, thì trò chơi duy nhất của bọn họ làm trong 4 năm có thể sẽ bị tên hỗn đản đó làm cho thất bại.

Hơn nữa, một gián điệp như vậy, thật khó lòng phòng bị.

“Cù An, Thiêm Dực rốt cuộc có lỗi gì với ông? Trò chơi này tuy rằng mất 4 năm để làm, đầu tư rất nhiều, nhưng mà, tiền lương của mọi người công ty không hề thiếu. Đãi ngộ của ông cũng rất cao, vì sao ông còn bán đứng công ty?” Diệp Kiều lạnh lùng hỏi.

Làm bà chủ, cô muốn dùng những lời này để hiểu rõ mọi chuyện diễn ra như thế nào.

Cù An rũ đầu, “Diệp tổng, không phải đãi ngộ của công ty không tốt mà phải trách tôi quá tham lam. 100 vạn, tôi muốn tích cóp nhiều hơn.”

Diệp Kiều cười nhạo. “Ếch ngồi đáy giếng. Ông có biết trò chơi này nếu được yêu thích thì sẽ bạo hỏa như thế nào không? Đến lúc đó, toàn bộ đội kỹ thuật sẽ có thêm hoa hồng, không tới nửa năm, lợi nhuận, tiền tài sẽ ùn ùn kéo tới. Trong 2 năm, đừng nói là 100 vạn, nhiều hơn cũng có.”

Nói xong những lời này, cô đi ra khỏi phòng, chỉ để lại Cù An trong dáng vẻ chẳng biết vì sao.

*

Cửa phòng giam mở ra, Thẩm Hi Xuyên trong bộ quần áo tù bị đẩy vào trong. Một không gian nhỏ hẹp đã có 8 nghi phạm đang ngồi sẵn. Mùa hè, trong phòng không có quạt, không có điều hòa, mùi mồ hôi tanh tưởi lấn át khiến người ngày thường sống trong nhung lụa như Thẩm Hi Xuyên vội vàng che mũi.

Mà 8 người đàn ông đang nằm trên đất, phòng giam nhỏ hẹp, mỗi người chỉ có đủ 1 chỗ nằm, trên mặt đất hầu như không còn chỗ trống.

“Nhường một chút, nhường một chút, cho tôi một chỗ nằm!” Vất vả tới nửa đêm, nào là kiểm tra sức khỏe, chụp ảnh, thay quần áo, hắn muốn nằm xuống nghỉ ngơi.

Nhưng những người đang nằm trên đất không thèm để ý tới hắn, không đề dịch chuyển.

“Lão tử đang nói chuyện với các ngươi đấy, không nghe thấy à? Biết lão tử là ai không?” Ngày thường quen la hét với những người ở dưới, Thẩm Hi Xuyên từ trên cao nhìn xuống đám quê mùa, dáng vẻ giống hệt như người giàu đang ngồi uống rượu ngắm đường phố.

“Con mẹ nó, ngươi là ai a? Dáng vẻ yếu đuối mong manh như vậy, vừa nhìn thấy đã yêu!” Một kẻ quê mùa ngồi dậy, nhìn dáng người gầy yếu của Thẩm Hi Xuyên lớn tiếng nói.

Thẩm Hi Xuyên tuy rằng là thụ, nhưng trong tâm lý hắn vẫn là thẳng nam, tên nhà quê nói một câu lập tức chọc vào nỗi đau của hắn.

Thẩm Hi Xuyên tức giận, vung chân vừa đá vừa mắng tên nhà quê.

“Tiểu tử, ngươi không muốn sống sữa sao? Mới tới đã không hiểu quy củ còn dám đá đại ca của bọn ta?”

Thẩm Hi Xuyên chưa kịp nói gì đã thấy mấy tên khác kích động đứng lên.

“Ngươi, các ngươi muốn làm gì? Ta và các ngươi không giống nhau. Sáng mai lão tử có luật sư tới. Lão tử không phạm tội!” Mấy tên này đã vây kín hắn, nhưng Thẩm Hi Xuyên vẫn không chịu thua, dáng vẻ cao cao tại thượng mà nói với bọn chúng.

“Cậu khác chúng tôi? Khác ở điểm nào? Có phải không còn thẳng nữa?” Một lão già chọc vào n.g.ự.c anh, chế giễu nói.

Thằng nhóc này trông gầy yếu và nữ tính, vừa nhìn đã biết phương diện t.ì.n.h d.ụ.c bất lực!

“Ha ha ha ha……”

Tiếng cười lớn khiến quản ngục chú ý đến, anh ta cầm đèn pin và gõ gậy vào cửa ngục sắt, “Chuyện gì?! Còn không nằm xuống nghỉ ngơi?!”

DTV

Mấy tên to lớn vừa đứng lên lập tức nằm xuống, họ còn đè Thẩm Hi Xuyên xuống. Thẩm Hi Xuyên đang định giãy giụa thì miệng đã bị họ bịt lại, không thể phát ra tiếng.

“Hey! Đại ca, tên nhóc này thật sự là thụ!”

Trong bóng tối, mấy tên đó nhỏ giọng thì thầm, Thẩm Hi Xuyên không ngừng giãy giụa, miệng bị bịt kín, không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì, hai chân anh không ngừng vùng vẫy, anh nghĩ rằng được kim chủ bao nuôi đã đủ xấu hổ, bây giờ mấy tên đàn ông này đùa giỡn mới cảm thấy càng xấu hổ hơn……

Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng nỗi nhục này, mọi chuyện xong xuôi, anh cũng không dám nói với kim chủ, nếu để kim chủ biết anh không còn sạch sẽ thì coi như xong đời!

Ngày hôm sau, tin tức Thẩm Hi Xuyên bị bắt gây xôn xao trên các diễn đàn lớn, cư dân mạng bàn tán sôi nổi, có thể nói hiện tại anh là người nổi tiếng nhất trên mạng!

Sau lưng chuyện này không thể thiếu công thêm dầu vào lửa của Diệp Kiều, cô cũng biết chuyện Thẩm Hi Xuyên thuê thủy quân tẩy trắng trước đây, cho dù anh là đỏ hay đen, đối với trang web của họ đều là chuyện rất tốt, có thể tăng lưu lượng!

Cô đợi mấy ngày cũng không thấy kim chủ nào ra mặt bảo vệ Thẩm Hi Xuyên.

Vì tình tiết phạm tội không nghiêm trọng và chưa thực hiện được nên Thẩm Hi Xuyên được thả ra sau mười ngày bị giam giữ hành chính.

Thẩm Hi Xuyên vừa được thả ra, liền đứng một mình trước cửa trại tạm giam, không ngừng nhìn đồng hồ và lẩm bẩm chửi thề. Ba phút sau, một chiếc Rolls: Royce Phantom đầy khí phát dừng lại trước mặt anh.

Tài xế vừa bước đến bên cạnh đã bị anh đạp một phát!

“Không muốn làm nữa đúng không?! Không muốn làm nữa thì mau cút đi!” Trong trại tạm giam anh bị khi dễ, không bằng một con chó, nhưng vừa ra ngoài liền mắng nhiếc thuộc hạ của mình!

Lúc này, Lý Vận bước xuống xe, đi đến trước mặt anh, mười ngày không gặp, Thẩm Hi Xuyên gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

Họ vừa định lên xe, một chiếc Ferrari màu xanh ngọc dừng lại cách họ không xa, Diệp Kiều đeo kính râm, từ trên xe bước xuống rồi đóng sầm cửa xe lại.

Nhìn thấy Diệp Kiều giống như một nữ vương, Thẩm Hi Xuyên nhớ đến mười ngày ở trong trại tạm giam phải chịu đựng sự sỉ nhục lại không dám báo cáo, anh càng hận cô hơn, hận không thể khiến cô quỳ xuống làm nô lệ của mình, lăng nhục cô giống như kim chủ đã làm với anh!

“Thẩm Hi Xuyên, tiếp theo, anh còn định đối phó với tôi như thế nào?” Diệp Kiều nhìn anh, cao giọng nói. Vừa nói, cô vừa nhìn Lý Vận đang đứng một bên, “Tránh vết xe đổ, chẳng lẽ anh không hiểu đạo lý này sao? Năm đó Lý Vận làm như vậy vẫn chưa đủ thảm sao? Anh còn làm theo!”

Nhìn cặp tình địch kiếp trước hãm hại khiến cô vào tù, Diệp Kiều tỏ vẻ khinh thường.

“Diệp Kiều, cô không thể lần nào cũng gặp may mắn đâu!” Thẩm Hi Xuyên tức đến mức không nói được lời nào, đành xoay người rời đi, tuy nhiên bước đi của anh trông vô cùng đau khổ.

Mỗi khi nơi đó đau nhói một chút, nỗi hận trong lòng Thẩm Hi Xuyên dành cho Diệp Kiều càng sâu hơn!

“Đúng vậy! Diệp Kiều, cô không thể gặp may mắn mãi đâu!” Lý Vận cáo mượn oai hùm, nhìn Diệp Kiều kiêu ngạo nói: “Cô chỉ là có số mệnh tốt thôi, không thể cả đời đều sống tốt đâu!”

Mọi chuyện đến bây giờ, Lý Vận càng ghen ghét Diệp Kiều hơn.

Từ khi cô ta còn là một cô gái xấu xí, cô ta đã ghen ghét cô! Rõ ràng cô không xinh đẹp bằng cô ta, vậy mà lại là cháu gái Lão tham mưu trưởng lục quân của đại viện, con nhà binh ba đời danh bất hư truyền! Cô có cái gì bì được với Lý Vận chứ, chỉ là xuất thân tốt mà thôi! Nhưng bây giờ, cô đã là vợ của Lục Bắc Kiêu và là một nữ doanh nhân!

Loading...