Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 488

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:19
Lượt xem: 13

Sắc mặt Kiều Phác tái nhợt, nhìn yếu ớt, dưới da còn có những vết tím, trạng thái tinh thần không được tốt.

“Đã đi kiểm tra rồi, không có bệnh gì lớn, chỉ là cảm thấy tức ngực, đầu óc hơi choáng váng, cũng không quá đáng ngại. Kiều Kiều, hôm nay cháu không mang hai đứa trẻ tới sao? Cậu rất thích chơi cờ với bọn chúng. Sau này đưa hai đứa tới chơi nhiều hơn nhé, cậu muốn dạy bọn chúng một số chiêu!” Người đàn ông mặc chiếc áo dài đàn ông trung niên kiểu cổ, hòa ái nói với cô.

Ở trong lòng Diệp Kiều, Kiều Phác đúng là một nhà nho.

Ưu nhã, có hàm dưỡng, dáng vẻ không hề có chút cạnh tranh. Mấy năm nay, người đứng phía sau Kiều gia bày mưu lập kế nắm thực quyền kỳ thực là bà ngoại cô.

“Cậu, lần sau nhất định cháu sẽ dẫn bọn trẻ tới chơi, hôm nay cháu sợ bọn chúng sẽ làm ảnh hưởng tới việc lớn trong nhà. Kiều Sinh đâu? Hình như anh ấy rất ít khi cùng Bạch Tuyết tham dự các hoạt động như thế nào, chỉ thấy Bạch Tuyết cùng mợ thường tham dự cùng với nhau. Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của mợ và Bạch Tuyết thật không tồi!”

Nhắc tới đôi mẹ chồng nàng dâu, sắc mặt Kiều Phác khẽ thay đổi, vừa định nói thì có tiếng đàn violin truyền tới.

Là Kiều Sinh đang kéo đàn.

Tiếng đàn bi thương. Diệp Kiều nghe ra là khúc “An hồn” của Mozart.

Có phải Kiều Sinh có tâm sự gì không?

Ở trên gác mái, trước cửa sổ, người đàn ông thon gầy trong bộ âu phục, sơ mi trắng, quần tây màu đậm, áo vest cùng màu, tay trái cầm đàn, tay phải cầm cung, ngón tay thon dài lưu loát kéo cây cung trên các dây đàn. Hai mắt anh nhắm lại, trầm mình trong làn điệu bi thương…

Nhìn dáng vẻ, vừa ưu nhã vừa bi thương…

Quách Mỹ Anh nghe thấy tiếng đàn thì vội vàng đóng toàn bộ cửa phòng lại. Không biết vì sao, mỗi khi nghe thấy tiếng đàn bà ta lại có chút sợ hãi, mà đứa con trai này của bà ta lại cứ thích kéo cái khúc đàn này.

“Mẹ. Luật sự đều đã tới phòng của bà. Nếu bà quyết định đem cổ phần giao cho Diêp Kiều, có phải chúng ta không có cơ hội sửa không? Hay là hiện giờ đi vào nói với bà đi!” Bạch Tuyết vô cùng khẩn trương, khả năng khống chế tập đoàn Hoa Nguyên của Kiều gia, không thể vì Diệp Kiều mà mất đi được.

“Bạch Tuyết. Nếu như bà không đem cổ phần giao cho Diệp Kiều thì sao? Nếu chúng ta náo loạn với bà, lộ rõ dã tâm, đến lúc đó, bà sẽ không chia cho ta chút cổ phần nào!” Quách Mỹ Anh nói.

“Mẹ, vậy phải làm thế nào?” Bạch Tuyết hỏi.

“Bạch Tuyết, con để ý, lúc nào bà về phòng thì xem có thể tìm luật sư để hỏi kết quả phân chia của bà như thế nào. Đến lúc đó, nếu chia cho Diệp Kiều phần hơn, mẹ sẽ náo loạn với bà, nếu không phân chia cho Diệp Kiều, vậy thì quá tốt rồi!” Quách Mỹ Anh nảy ra một kế. “Nhưng tốt nhất đừng để bà biết.”

Bạch Tuyết vô cùng nghe lời Quách Mỹ Anh, lập tức lén lút chạy tới gần thư phòng của Kiều lão thái thái.

Lúc này, ba vị luật sư còn đang soạn văn bản.

“Bác Hoắc.” Bạch Tuyết ngọt ngào gọi.

“Là Tiểu Tuyết sao!?” Luật sư Hoắc cười hòa ái nói.

“Bác Hoắc, cổ phần Hoa Nguyên trong tay bà nội, rốt cuộc là chia như thế nào a?” Bạch Tuyết nhỏ giọng hỏi luật sư Hoắc.

Luật sư Hoắc mỉm cười, lắc đầu nói. “Chuyện này, một lát nữa mọi người sẽ biết, không nên nóng vội!”

“Bác Hoắc, bác cho cháu biết một chút đi, sẽ không ảnh hưởng đâu!” Bạch Tuyết kéo nhẹ gấu áo của luật sư Hoắc, giọng nói càng thêm ngọt ngào nũng nịu.

“Bạch Tuyết. Ai bảo con hỏi!” Một giọng nói nghiêm khắc truyền tới.

Đúng là giọng run run của bệnh nhưng mà vô cũng nghiêm khắc và khôn khéo, Diệp lão thái thái được Diệp Kiều đỡ tay đang đứng ở cửa thư phòng. Sắc mặt bà cụ trầm xuống.

Bà lão lớn tiếng quát nên những người khác của Diệp gia đều nghe thấy, liền đi tới.

Bạch Tuyết muốn biết trước việc phân chia cổ phần bị bắt tại trận thì vô cùng hoảng sợ.

“Mẹ, làm sao vậy?” Quách Mỹ Anh đi tới, vội lên tiếng hỏi.

“Bạch Tuyết đang dò hỏi luật sư Hoắc chuyện chia cổ phần như thế nào. Cô ta là người ngoài, là hỏi giúp ai? Có quyền gì mà hỏi tới chuyện của Kiều gia?” Kiều lão thái thái mặc dù thân thể yếu ớt nhưng tinh thần lại vô cùng sáng láng.

Bạch Tuyết bị Kiều lão thái thái mắng thì mặt đỏ hồng, nhìn về phía mẹ chồng tương lai Quách Mỹ Anh, chỉ thấy bà ta đi về phía mình.

“Mẹ, con…”

Chát.

Một cái tát vang lên. Trên má Bạch Quyết lằn cái tát của Quách Mỹ Anh.

Bạch Tuyết còn chưa nói lời nào đã bị mẹ chồng tát cho một cái. Cô ta bụm miệng, không thể tin được nhìn vẻ mặt hung ác của Quách Mỹ Anh.

Toàn bộ Kiều gia cùng luật sư đều sửng sốt.

Đây là con dâu chưa đón vào nhà của Kiều gia.

“Bạch Tuyết! Đây là chuyện của Kiều gia chúng ta. Cho dù là phân chia tài sản thì cũng không chia cho cô, cô gấp cái gì?” Quách Mỹ Anh trừng mắt nhìn Bạch Tuyết, lạnh giọng quát lớn. Dáng vẻ của bà ta với Bạch Tuyết còn hung ác hơn bà lão nhiều. Vì để bảo vệ bản thân, bà ta chỉ có thể đẩy Bạch Tuyết ra che chắn.

Bạch Tuyết tuy rằng bị tát đến ong đầu nhưng cô ta hiểu ý mẹ chồng.

“Mẹ… con… con chỉ muốn biết Kiều Sinh nhà con có được chia phần không…” Bạch Tuyết vội đẩy Kiều Sinh ra làm bia đỡ, vẻ mặt vô cùng ủy khuất.

Còn chưa có được đón vào nhà đã quan tâm tới tài sản của Kiều gia như vậy, Diệp Kiều vừa đỡ bà ngoại vừa nhìn cô ta, vẻ suy nghĩ.

Cô có thể cảm nhận được thân thể bà ngoại trong tay mình run run, rõ ràng bà đang tức giận.

“Bạch Tuyết. Cô còn chưa có vào nhà, Kiều Sinh có được chia tài sản hay không không phải là chuyện của cô!” Quách Mỹ Anh lớn tiếng trách mắng.

Bạch Tuyết không có cách nào phản bác lại, nước mắt chảy xuống, cúi đầu, dáng vẻ vô cùng ngượng ngùng. Các dì của Diệp Kiều bước vào, lên tiếng hòa giải.

“Mẹ, bà, con sai rồi…” Bạch Tuyết cúi đầu, lí nhí xin lỗi.

“Ngươi đi ra ngoài!” Kiều lão thái thái giống như Thái Hoàng Thái Hậu trong các phim truyền hình, khí thế uy nghiêm nói. Bạch Tuyết ôm mặt, giống như tiểu cung nữ làm sai, rũ đầu chạy đi mất.

Bạch Tuyết gặp Kiều Sinh ở trên lối đi, nhưng mà anh ta vẫn trước sau như một thờ ơ lạnh nhạt với cô ta.

Mọi người trong Kiều gia đều tập trung ở thư phòng, nghe Luật sư Hoắc thay mặt Kiều lão thái thái công bố phân chia tài sản.

Trong tay Kiều lão thái thái có 15% cổ phần, được chia theo tỷ lệ 6, 5, 4 cho Kiều Phác, Kiều Sinh, Quách Mỹ Anh.

Tuy rằng ít hơn 1% nhưng rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng Quách Mỹ Anh cũng rơi xuống.

Bà lão còn đem toàn bộ tiền tiết kiệm cùng bất động sản trong tay chia cho hai con gái, chỉ để lại tổ trạch ở bên bờ Thanh Thành chia cho Diệp Kiều.

Quách Mỹ Anh liền không vui. Đó là nhà tổ của họ Kiều, sao lại chia cho cháu ngoại.

Nhưng mà cổ phần còn chưa chuyển tới tay, bà ta chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Mẹ, mẹ đánh con!” Quách Mỹ Anh vừa trở lại phòng thì Bạch Tuyết đã kích động nói.

Quách Mỹ Anh vội kéo tay cô ta, lên tiếng vỗ về, “Con ngoan, mẹ là bất đắc dĩ.”

Quách Mỹ Anh lúc đó đứng trước mặt người trong gia tộc thì lớn tiếng trách mắng cô ta, nhưng lúc này lại lên tiếng dỗ dành.

“Bạch Tuyết à, nếu mẹ không làm như vậy, chắc chắn bà sẽ hoài nghi mẹ, có phải không? Đến lúc đó, bà có thể không chia cổ phần cho mẹ. Bé ngoan, khiến con ủy khuất rồi. Nhưng mà, như vậy cũng tốt, bà chia cho mẹ 4% cổ phần, mẹ trở thành cổ đông lớn của Hoa Nguyên, sau này, Hoa Nguyên sẽ do mẹ con chúng ta điều hành.”

Bạch Tuyết vừa nghe nói mẹ chồng được chia cổ phần thì quên luôn cái tát này.

“Mẹ, như vậy, Kiều Sinh cũng sẽ ngoan ngoãn phục tùng con, đúng không?!” Bạch Tuyết kích động nói.

Cô ta vừa nhắc tới Kiều Sinh, Quách Mỹ Anh cau mày. Bà ta cảm thấy, mấy năm gần đây, con trai bà có chút thay đổi, chẳng lẽ, con trai bà đã phát hiện ra chuyện năm đó?

Không thể nào.

“Đó là đương nhiên, trừ phi, nó không muốn công ty nữa!” Quách Mỹ Anh đắc ý nói.

Dã tâm của bà ta làm sao có thể ngăn được.

*

“Bà ngoại, có phải anh Kiều Sinh không thích Bạch Tuyết không?” Diệp Kiều cầm tay bà ngoại, nhẹ giọng hỏi.

Bà lão thở dài gật đầu. “Trước kia, lúc Kiều Sinh ở Pháp có từng nói là thích một cô gái múa ba lê, khí chất rất đặc biệt. Nhưng sau đó, không hiểu vì sao cô gái này lại phản bội thằng bé, nên Kiều Sinh vô cùng đau lòng. Mà cô gái kia cũng không có chút tin tức nào nữa. Hai năm gần đây, Kiều Sinh mới đồng ý cưới Bạch Tuyết!”

Mấy năm nay, phần lớn thời gian Kiều Sinh đều ở nước ngoài, quản lý phần kinh doanh bên ngoài của công ty. Thời gian Diệp Kiều gặp anh rất ít, cũng không biết được các chuyện của Kiều Sinh.

“Kiều Kiều, để bà nói cho con một bí mật. Kiều Sinh không phải là con ruột của Quách Mỹ Anh. Kiều Sinh cũng giống như con, là một đứa trẻ số khổ. Lúc nó 2 tuổi, mẹ của nó đã qua đời!” Bà lão hạ giọng nói.

Chuyện này đối với Diệp Kiều mà nói quả thực là một bí mật. Từ trước tới giờ cô chưa từng nghe ai ở Kiều gia nói qua.

“Đừng ngạc nhiên, ngay cả Kiều Sinh cũng không biết bí mật này. Những năm hỗn loạn đó, cậu con cùng với mẹ của Kiều Sinh ở hai nơi. Bà ấy thân thể ốm yếu, lúc qua đời, cậu con còn không ở bên cạnh. Quách Mỹ Anh là nha hoàn chăm sóc ở bên cạnh bà ấy, cũng luôn chăm sóc Kiều Sinh, có ơn với Kiều Sinh. Sau đó gia đình đoàn tụ, thì cũng đưa Quách Mỹ Anh xuất ngoại luôn!” Bà lão kể với Diệp Kiều.

Hóa ra là như thế.

DTV

“Khi nhỏ, Kiều Sinh rất quấn quýt vời Quách Mỹ Anh, còn cho rằng bà ta là mẹ ruột. Chúng ta sợ rằng thằng bé biết sự thật thì đau lòng nên vẫn luôn gạt nó. Nhưng mà, cậu con không yêu Quách Mỹ Anh, trong lòng vẫn nhớ tới người vợ cũ. Sau này vì Kiều Sinh mà chấp nhận cưới Quách Mỹ Anh. Những năm sau đó, Quách Mỹ Anh vì Kiều gia mà cúc cung tận tụy. Đặc biệt, trong giai đoạn mà nhà họ Kiều còn chưa có nhiều tiền, còn phải trải qua những năm tháng gian khổ, mở nhà hàng nhỏ ở phố người Hoa, bà ta chịu thương chịu khó.” Bà lão kể tiếp.

“Bà ngoại vẫn nhớ rõ những ân tình bà ta đối với gia đình ta năm đó, vẫn nhớ rõ những ưu điểm của bà ta. Sau này, nhà chúng ta có tiền tích lũy, bắt đầu đầu tư nhiều hơn, từ một công ty nhỏ phát triển thành một tập đoàn lớn, bà ngoại tín nhiệm bà ta, chia một ít cổ phần cho bà ta, mấy năm ngay, quyền lợi của bà ta ở trong tập đoàn ngày càng nhiều. Lớn đến mức thế lực cũng đã ngang bằng bà ngoại. Lớn đến mức bà ngoại cũng không dễ dàng động vào bà ta.” Bà lão tiếp tục nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-488.html.]

Từ những lời bà ngoại nói, Diệp Kiều hiểu ra một chút vì sao bà lão luôn nói Quách Mỹ Anh “đã từng” như thế nào. Có thể hiểu được, hiện giờ, bà ta đã thay đổi.

“Bà ngoại, chuyện Bạch Tuyết hôm nay hỏi về cổ phần, cũng là mợ sai đi?”

Bà lão thở dài, “Có thể lừa được người khác chứ không thể lừa được bà.”

Cũng may, bà lão kịp chặn lại.

*

Chuyện Thẩm Hi Xuyên làm giả bằng cấp bị vạch trần đã tạo ra một đợt lên án công khai ầm ĩ trên mạng.

Hắn ta đành bỏ một số tiền thuê thủy quân tẩy trắng, giảo biện là bằng cấp của mình do một học viện nhỏ trong Viện Công nghệ Massachusetts cấp, còn đăng tải một cái ảnh bằng tốt nghiệp lên. Rất nhanh, những cư dân mạng đã lật tẩy, nói rằng cái đại học đó khác nào con gà rừng, sao có thể so được với MIT chứ.

Sau đó, trên mạng lan truyền các lời gièm pha, rằng, đêm đó ở trong bữa tiệc từ thiện hắn quyên 1.500 vạn, nhưng mà không chịu chuyển tiền cho ban tổ chức.

Trên các trang mạng đều đầy rẫy các thông tin về Thẩm Hi Xuyên, mà trên điện thoại của Thẩm Hi Xuyên thì thường xuyên nhận được tin nhắn thúc giục chuyển tiền của ban tổ chức.

“Ông chồng quốc dân chó má gì chứ, không phải là giả vờ có tiền chứ?”

“Làm giả bằng cấp đã đành, lại còn giả vờ làm người giàu có! Cái loại người này thật bại hoại!”

“Thẩm Hi Xuyên! Ngươi có tiền thật hay không a? Ồn muốn chết!” Lý Vận vừa miết móng tay vừa đi đi lại lại trước mặt Thẩm Hi Xuyên. Đột nhiên ở dưới tầng vang lên tiếng động lớn, ồn ào tới mức Lý Vận nhảy dựng lên.

“Nếu ngươi không có tiền thì đừng có giả vờ làm người giàu, chị đây không lãng phí thời gian với ngươi. Con mẹ nó, ngươi đại gia cái chó má gì. Chị đây đã biết mà, đời này không thể nào trông cậy vào ngươi!” Lý Vận thấy Thẩm Hi Xuyên không để ý tới mình thì cầm lấy túi xách, lớn tiếng mắng.

“Con mẹ ngươi, tốt nhất nên cút cho xa!” Thẩm Hi Xuyên hung dữ nói. Trong tay hắn là một chiếc điện thoại khác, chỉ là, chiếc điện thoại này không có chút động tĩnh. Hắn vẫn đang đợi.

“Giám đốc Thẩm, phiền ngài gửi thông tin giao dịch chuyển tiền. Ban tổ chức nói, nếu ngài không chuyển tiền, bọn họ chỉ có thể báo cảnh sát khởi tố ngài. Đến lúc đó, còn không phải là chuyện mất mặt không nữa rồi!” Trợ lý gọi điện tới, báo cáo với Thẩm Hi Xuyên.

Nghe xong, Thẩm Hi Xuyên càng thêm tức giận.

Những thông tin trên mạng đó, không phải là Diệp Kiều thêm củi quạt gió vào đám cháy sao?

Diệp Kiều thật đáng chết.

Trước kia, hắn chưa bao giờ giao đấu trực tiếp với Diệp Kiều như thế này, đều là Lý Vận trực tiếp đấu với cô ta, cho nên, hắn ta cũng chưa bao giờ hận Diệp Kiều đến nghiến răng nghiến lợi như bây giờ, thậm chí là còn thích. Ở trong lòng hắn, Diệp Kiều có vị trí khác xa Lý Vận, nhưng mà, hắn không thể có được trái tim Diệp Kiều.

Lần này, sau khi giao thủ với Diệp Kiều, hắn ta đã hiểu thủ đoạn của cô.

Lần này, khiến hắn mất hết mặt mũi ở bữa tiệc từ thiện, sau đó, lại lợi dụng mạng internet điên cuồng đòi hắn chuyển tiền trong vài ngày.

“Thẩm Hi Xuyên, con mẹ nó, ngươi thật sự không có tiền? Thế này thì tốt rồi, không phải là tội lừa dối sẽ bị ngồi tù sao?!” Lý Vận lại đứng trước mặt Thẩm Hi Xuyên chất vấn. Rốt cuộc một kẻ không có bản lĩnh, vậy mà cô ta lại còn định mượn tay hắn để xoay người.

“Cái đồ tiện nhân này, nếu không phải hôm đó ngươi thích thể hiện, lão tử có thể bị Diệp Kiều moi nhiều tiền như vậy sao? 1.500 vạn. Mẹ nó, số tiền đó lão tử mua cái gì đặt ở trong nhà chả được. Lão tử không phải không có tiền, mà là không muốn đưa.” Sớm muộn hắn cũng phải xử cái con tiện nhân Lý Vận này.

“Không phải ngươi có vài chục tỷ sao? Chỉ 1.500 vạn ở trong tay ngươi khác nào 150 đồng với người khác sao? Đây chính là điều ngươi nói!” Lý Vận còn không thực sự tin tưởng, nhưng rồi cô ta lại tình nguyện tin rằng Thẩm Hi Xuyên thật sự là người giàu có, nếu không, đời này cô ta sao còn có thể xoay ngươi được chứ.

“Ta…” Thẩm Hi Xuyên bị cô ta nói thì không biết đáp trả như thế nào. “Mẹ nó, tiền đó cho ăn mày cũng không muốn cho Diệp Kiều.”

Đúng lúc này, chiếc điện thoại trong tay hắn vang lên.

Thẩm Hi Xuyên lập tức thấy hy vọng.

*

Phòng ăn trong công ty được bố trí còn sang trọng hơn các quán cơm bên ngoài, còn bố trí chỗ nghỉ cho công nhân. Lúc này, Diệp Kiều đang ngồi ở một cái bàn sát cửa sổ, trên bàn còn đặt một cái ipad, mở sẵn một trang web, đều là các thông tin về Thẩm Hi Xuyên. Cô vừa uống canh nấm vừa tủm tỉm cười.

Thẩm Hi Xuyên dám đấu với cô?

Không chỉnh c.h.ế.t hắn, cô không còn là Diệp Kiều.

Ngồi đối diện cô là Hoa Ngụy, trong một bộ sơ mi công sở, tóc ngắn, cũng đang ngồi ăn cơm.

Công ty Hoa Nhụy ở gần đây. Ngày thường, hai vị nữ cường nhân này đều rất bận, chỉ có giờ nghỉ trưa mới có thể gặp nhau, tâm sự chuyện con cái, tâm sự chuyện riêng tư.

Hai người đàn ông mấy ngày rồi không thấy tin tức, giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Hoa Nhụy nhắc tới Diệp Thành cũng không giận, nhưng thực sự cơn giận vẫn chưa dứt, chờ anh trở về sẽ tiếp tục trừng phạt.

“Cái tên tiện nam này thật sự không chuyển chứ? 1.500 vạn đó, có thể xây được không ít trường học!” Hoa Ngụy nghe nói thì quan tâm hỏi.

“Nếu hắn ta không chuyển số tiền này thì tôi sẽ lấy tiền túi ra. Nhưng mà, tôi thực sự muốn biết, cái tên tiện nam này rốt cuộc có tiền hay không. Mấy năm nay, tư liệu về hắn không đầy đủ!” Diệp Kiều ăn miếng bít tết, “Chỉ là, có tiền thì cũng là do kim chủ cấp. Chỉ không rõ, kim chủ rốt cuộc là ai?”

Hoa Nhụy đặt d.a.o dĩa xuống, nhấp một ngụm rượu, “Gặp chiêu nào phá chiêu đó, như vậy thì mấy tiểu lâu la mới không dám động tới người của Kiều gia!”

“Đúng là như vậy!” Diệp Kiều vô cùng tự tin.

“Thiêm Dực thật sự đi đầu thời đại a, thế mà cũng đã bắt đầu online!” Hoa Nhụy nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vào poster quảng cáo treo ở phía đối diện, trên đó quảng cáo về một game online Tam quốc chiến.

“Bốn năm mài kiếm a! Bốn năm nay chúng ta đã chuẩn bị tốt, hiện giờ phải xuất hiện thôi!” Diệp Kiều cũng nhìn vào tấm biển đó.

*

Trong căn phòng tổng thống xa hoa.

Những ngọn nến được thắp lên chiếu sáng cho căn phòng. Một mùi hương cổ kỳ lạ lan tỏa.

Mà Thẩm Hi Xuyên cực kỳ ghét cái mùi này. Bởi mỗi khi ngửi thấy cái mùi này thì hắn lại chịu sự lăng nhục cùng đánh đập.

Nhưng mà, không thể không nghe.

Cả người hắn gần như trần truồng, quỳ gối dưới đất, hai mắt bị che bởi một dải lụa đen, không nhìn thấy gì, nhưng mùi hương càng lúc càng nồng, bên tai thì vang lên giọng trầm thấp của người đàn ông.

“Muốn nhiều tiền hơn sao?” Giọng nói như ma quỷ vang ở bên tai.

“Vâng, thưa ngài!” Thẩm Hi Xuyên ngoan ngoãn trả lời, vẻ u ám hiện rõ trên mặt hắn.

“Muốn nhiều tiền hơn thì phải phục vụ nhiều hơn. Có đồng ý không?” Giọng nói này lại vang lên, lại khiến Thẩm Hi Xuyên căm thù đến tận xương tủy, giống như ma túy xâm nhập vào xương cốt không thể dứt bỏ, nhưng hắn chỉ có thể nghiến răng.

“Đồng ý!” Hắn nghiêm túc nói.

Vừa dứt lời, hắn bị kéo lên, chỉ một lát sau đã đi tới phòng tắm lạnh lẽo. Sau đó, vẫn là cái giọng nói Thẩm Hi Xuyên mỗi lần nghe thấy lại cảm thấy hổ thẹn, rửa ruột.

“Ngoan, không rửa sạch sẽ sao có thể chơi? Lúc hưởng thụ, đừng có cái vẻ đau khổ, mất hứng.”

“Khiến ta không hứng thú, ngươi có thể thất sủng!”

Thẩm Hi Xuyên lập tức thể hiện cái dáng vẻ hưởng thụ, ngửa đầu, hầu kết nhấp nhô, từ trong miệng trào ra nhưng tiếng rên, khiến kim chủ vô cùng vui mừng.

Không biết bị tra tấn bao lâu, lại bị kéo ra tới phòng ngủ, lúc này, cuộc tra tấn chính thức mới bắt đầu.

Trước đây, hắn chính là một thẳng nam.

Nhưng mà hiện giờ, lại bị một người đàn ông từ phía sau đ.â.m tới, cảm giác đau đớn xé rách tràn tới, nhưng mà hắn không thể kêu thành tiếng, không thể không bày ra cái dáng vẻ hưởng thụ, cắn răng chấp nhận người đàn ông này, chấp nhận sự tra tấn đau đớn này.

Một lần lại một lần, cuối cùng hắn ngất đi.

Lúc tỉnh lại, trên giường đã đặt một tấm chi phiếu giá trên trời. Điều khiến hắn không cam lòng chính là, số tiền này, hắn phải chuyển cho Diệp Kiều.

“Diệp Kiều đáng chết!” Thẩm Hi Xuyên vẫn nằm trên giường, hai tay nắm chặt. Nơi đó đau đớn hơn gấp ngàn lần so với những lần bị trĩ phát tác, giống như kim đâm, nóng rát.

Nỗi hận này, hắn sẽ tính toàn bộ trên đầu Diệp Kiều.

Hắn cựa mình ngồi dậy nhưng lại ngã ngồi xuống đất. Thấy đau, hắn ta đưa tay ra phía sau sờ sờ, một tay đầy máu. Cúc hoa lại bị nát.

“Alo, việc đó, ngươi làm thế nào rồi?” Thẩm Hi Xuyên nghiến răng đứng dậy, cầm lấy điện thoại, ngồi ghé xuống giường gọi.

“Đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng mà khoản tiền ngài đồng ý với tôi lúc trước…” Tiếng người đàn ông trong điện thoại vang lên rõ ràng.

“Chỉ cần ngươi làm được, ta lập tức chuyển tiền cho ngươi. Số tiền này, có thể còn nhiều hơn số tiền ngươi kiếm được 10 năm!” Thẩm Hi Xuyên cong môi dụ dỗ.

“Ngài Thẩm, thêm 10 vạn thì thế nào?” Đối phương giống như sư tử đói há to mồm.

Thẩm Hi Xuyên nghiến răng, “Được. Trước khi phát hành trò chơi online, ngươi phải đảm bảo không để bọn họ phát hiện.”

“Đó là đương nhiên. Ngài Thẩm, tôi chính là giám đốc kỹ thuật.” Đối phương đắc ý nói.

Tắt điện thoại, Thẩm Hi Xuyên đắc ý cựa mình, nhưng cúc hoa lại bị động tới, đau đớn bỏng rát. Vẻ mặt của hắn vừa thoáng đắc ý đã pha thêm vẻ đau đớn, vô cùng vặn vẹo.

“Diệp Kiều, không phải sự nghiệp của ngươi luôn rộng mở sao? Thẩm Hi Xuyên ta sẽ khiến cho sự nghiệp của ngươi chấm dứt!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

*

“Diệp Kiều, con sắp c.h.ế.t đói rồi. Bánh kem nướng xong chưa? Đừng nướng thành bánh trứng nhé.” Lục Tiểu Vũ lần thứ ba đi vào bếp giục.

Cuối tuần, cô nhóc cùng Mộc Mộc chơi xếp gỗ. Lục Tiểu Cổn đang chơi thử trò chơi mới.

Loading...