Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 487

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:18
Lượt xem: 14

Quách Mỹ Anh tức giận nhưng khóe miệng vẫn ưu nhã nở một nụ cười khéo léo, “Bà của con là thương con đó. Ha ha. Năm đó bà có 15 triệu tiền của hồi môn, để mẹ xem lúc con và Kiều Sinh kết hôn, bà có thể cho bao nhiêu.”

“Mẹ, chúng ta không thể để một người ngoài được chia cổ phần của bà ngoại được.” Bạch Tuyết kích động nói, giọng cũng đè thấp.

“Chờ đến ngày đó, con phối hợp với mẹ, tùy thời hành sự!” Quách Mỹ Anh thấp giọng nói.

Bà ta sẽ không để cho Diệp Kiều có được một chút cổ phần nào của Kiều gia, nếu không, bà ta sẽ không thể khống chế được Hoa Nguyên.

Đúng lúc này, Quách Mỹ Anh thấy Thẩm Hi Xuyên dắt theo một người phụ nữ tới bữa tiệc, sắc mặt bà ta không vui, nghĩ thầm, con gà rừng ở bên cạnh Thẩm Hi Xuyên là ai? Dường như Thẩm Hi Xuyên cũng nhìn thấy bà ta thì vội vàng quay đầu đi, làm như vẻ không nhìn thấy, rồi bị Lý Vận kéo đi về phía Diệp Kiều cùng bà của cô.

Ba năm trước, Lý Vận đã thề trước mặt Diệp Kiều, bảo đảm sẽ không quay về thành phố này, nhưng hiện giờ, giờ phút này lại giống như một con khổng tước kiêu ngạo đứng trước mặt Diệp Kiều, vẻ mặt đắc ý, ôm chặt cánh tay Thẩm Hi Xuyên.

Diệp Kiều mặc một chiếc váy lụa màu lam, tóc quăn được cuộc gọn lại, dáng vẻ tự tin đứng trước mặt Lý Vận Thẩm Hi Xuyên.

“Diệp Kiều, không phải cô rất có năng lực sao? Hiện giờ, muốn đuổi tôi đi sao? Hừ. Chắc chắn cô sẽ không ngờ tới, Lý Vận tôi còn có thể xoay người. Bản thân tôi cũng không ngờ tới đâu!” Lý Vận kiêu ngạo khiêu khích Diệp Kiều.

“Đúng. Tôi thật sự không nghĩ tới. Tôi vốn tưởng rằng đời này của hai người như vậy là xong rồi, thật không ngờ lại còn có thể ngóc đầu trở lại, khiến Diệp Kiều tôi lại có chuyện để chơi!” Diệp Kiều đi sát tới bên cạnh Lý Vận, nhỏ giọng nói bên tai cô ta, trong giọng nói tràn ngập vẻ trào phúng.

“Hừ. Diệp Kiều, cô cứ chờ đó!” Lý Vận nghiến răng nói.

Buổi tối nay là buổi tiệc bán đấu giá từ thiện. Lần này được đưa ra đấu giá là 10 vật phẩm, nhỏ là bức tranh do một học sinh tiểu học ở nông thôn vẽ, lớn là một chiếc xe hơi do Tứ Đại Thiên Vương tự tay ký tên, giá khởi điểm không đổi, toàn bộ tiền thu được sẽ dùng để làm từ thiện, xây dựng cơ sở giáo dục ở vùng nông thôn.

Thật trùng hợp, Thẩm Hi Xuyên, Lý Vận và Diệp Kiều ngồi cùng 1 bàn.

Lúc này, vật phẩm được đưa đưa ra bán đấu giá là vật phẩm số 3, một bức tranh màu nước do một học sinh tiểu học vẽ, mỗi lần ra giá là 200 đồng.

Lý Vận cướp lấy bảng số trong tay Thẩm Hi Xuyên, thấy Diệp Kiều giơ bảng thì cô ta cũng giơ lên.

“Số 9, ngài Thẩm Hi Xuyên ra giá 5.000. Còn có thể cao hơn không?”

Diệp Kiều lại đưa thẻ bài lên.

“Số 6 Diệp Kiều ra giá 5.200!”

“Số 11 ngài Khương ra giá 5.400!”

“1 vạn!” Lý Vận lại giơ bảng số lên, vô cùng hào khí nói lớn. Trong sảnh, mọi người vỗ tay ầm ầm. Thẩm Hi Xuyên cùng Lý Vận đều cảm thấy vui vẻ, máy quay chĩa thẳng vào bọn họ.

“Đây là vật phẩm đấu giá thứ 5, cũng rơi vào tay của ngài Thẩm Hi Xuyên sao? Có ai trả giá cao hơn sao?!”

Diệp Kiều đưa bảng lên, “1.1 vạn!”

“Diệp Kiều, cô đúng là keo kiệt! Hóa ra cô nghèo như vậy sao?” Lý Vận nghiêng đầu nhìn Diệp Kiều, trào phúng nói, sau đó lại đưa bảng lên.

“5 vạn!” Lý Vận lớn tiếng nói.

Mọi người trong sảnh lại ồn ào bình luận. Một bức tranh do một học sinh tiểu học vẽ lại có thể có người trả giá 5 vạn!

Rốt cuộc là tiền nhiều quá hay là quá ngốc?

Lúc này, Diệp Kiều lại cố ý cho người ra giá 8 vạn.

Toàn trường lại ồn ào sôi nổi, nhưng rồi Lý Vận cùng Thẩm Hi Xuyên sao có thể để người khác đoạt mất thứ họ muốn chứ. Lý Vận lại đưa bảng lên, lớn tiếng nói, “10 vạn!”

“Trời ạ, bọn họ điên rồi!”

“Thực sự có tiền a! Số tiền này giống như là giấy sao?”

Mọi người trong hội trường bàn luận sôi nổi. Trong lúc họ đang bàn luận thì bức tranh đó đã được chốt bán với giá 10 vạn.

“Chúng ta chính là có nhiều tiền a!” Lý Vận đắc ý nói. Cô ta lại trào phúng nhìn Diệp Kiều, “Diệp Kiều, mỗi lần đấu giá cô không vượt qua được chúng tôi, thật mất mặt!”

Diệp Kiều nghiêng nghiêng nhìn cô ta cười nói, “Thẩm Hi Xuyên, Lý Vận, cảm ơn hai người đã đến tham dự bữa tiệc từ thiện của chúng tôi hôm nay, đồng thời quyên góp cho chúng tôi 1.500 vạn!”

“Cô, cô có ý gì?”

Cái gì mà gọi là buổi từ thiện của chúng tôi?

Vẻ mặt của Lý Vận m.ô.n.g lung.

Buổi tiệc từ thiện tối nay dự trù sẽ thu được khoảng 2.000 vạn, nhưng xem ra lúc này sẽ thu được nhiều hơn bất cứ buổi từ thiện nào khác. Trong đó, 1.500 vạn đã tới từ đối thủ một mất một còn của cô, Thẩm Hi Xuyên. Giờ phút này, không một từ nào có thể miêu tả được sự hưng phấn trong lòng Diệp Kiều. Mà ở cách đó không xa, bà Đỗ lại lén lút đưa 1 ngón tay cái lên với cô con dâu bảo bối.

Mợ của Diệp Kiều, Quách Mỹ An, thì đen mặt. 1.500 vạn, cũng không phải một con số nhỏ. Bọn họ làm như vậy là thất bại rồi.

Thẩm Hi Xuyên nghe Diệp Kiều nói thì vẻ mặt cũng ngơ ngác.

Diệp Kiều đứng lên, đi tới bên cạnh Lý Vận cùng Thẩm Hi Xuyên. Chiếc bàn nhỏ này chỉ có 4 người ngồi, người còn lại là thư ký của cô.

“Các người không biết đấy thôi. Tôi là người chủ trì phía sau của buổi tiệc từ thiện này. Vừa rồi, là tôi cố ý kích các người, nếu không, làm sao lũ ngốc nhiều tiền các người vì muốn ta tức giận lại cứ ra sức trả giá cao nhất cho những vật phẩm đấu giá này chứ?” Giọng nói của cô không lớn, chỉ đủ cho Thẩm Hi Xuyên cùng Lý Vận nghe được, người khác không nghe thấy được.

!!!

Nói cách khác, bọn họ là quyên tiền cho Diệp Kiều.

Hơn nữa, là Diệp Kiều đào hố, bọn họ tự mình nhảy vào.

Lý Vận nhìn về phía Thẩm Hi xuyên. Vốn dĩ Thẩm Hi Xuyên da mặt đã trắng, hiện giờ lại càng trắng.

Hắn ta nhìn Lý Vận, thật sự muốn một phát đập c.h.ế.t cô ta.

“Thẩm Hi Xuyên, anh tức cái gì chứ? Cho dù tiêu 1.500 vạn thì đêm nay anh cũng trở nên vô cùng nổi bật, không hề thiệt chút nào. Số tiền này là dùng để làm từ thiện, Diệp Kiều dám tham ô, tôi đi tố cáo cô ta.” Lý Vận sợ Thẩm Hi Xuyên tức giận vội vàng lên tiếng trấn an.

Thẩm Hi Xuyên cũng nỗ lực kìm nén. “Đúng vậy, 1.500 vạn này với ta giống như 150 đồng mà thôi. Diệp Kiều, nếu cô thiếu tiền, quỳ xuống cầu xin tôi một chút không phải tốt hơn sao?”

Anh ta nhìn Diệp Kiều lên tiếng châm chọc.

“Bảo tôi quỳ xuống cầu xin anh? Cũng phải nhìn xem anh có thể tươi cười mà ra khỏi cái buổi tiệc này không đã!” Diệp Kiều không giận mà mỉm cười. Trò hay, vẫn còn ở phía trước.

Lúc này, người dẫn chương trình mời 3 người quyên góp tiền nhiều nhất lên sân khấu, trong đó, người được nêu tên chúc mừng đầu tiên là Thẩm Hi Xuyên. Vừa mới bị chọc tức, Thẩm Hi Xuyên đã lấy lại vẻ xuân phong mãn diện, bàn chân như gió bước lên sân khấu.

Trên màn hình lớn, còn phát lại những hình ảnh khán giả đã vỗ tay khen ngợi Thẩm Hi Xuyên ra giá hào phóng, mua được những món đấu giá như ý.

Lúc này, cũng có hai người khác bước lên sân khấu, trong đó có một người là người nước ngoài.

“Hiện giờ, chúng ta nhiệt liệt đón trào đại diện ban tổ chức buổi tiệc từ thiện hôm nay, người vừa xinh đẹp, vừa lương thiện, cô Diệp Kiều.” Người MC nam lại lớn tiếng nói trong micro.

Diệp Kiều lên sân khấu, ánh đèn chiếu thẳng vào người cô. Diệp Kiều mặc bộ bộ lễ phục đặc biệt màu lam, dưới ánh đèn thì trở nên lấp lánh, khiến cô tựa như một nữ vương.

Ưu nhã, thong thả, chân thành, xinh đẹp.

Cô cầm lấy micro, lên tiếng cảm ơn với những người tham dự, chúc mừng những người thắng cuộc đấu giá.

“Hoạt động từ thiện này là do tôi cùng với bà Đỗ Dĩnh, ngài Khương Hằng Sơn, cô Trình Hân khởi xướng, với mong muốn xây dựng các cơ sở giáo dục tại các vùng nông thôn. Trong 3 năm vừa qua, chúng tôi đã xây dựng được 300 nhà tiểu học ở nông thôn, xây sân thể dục, xây dựng đường chạy, lắp đặt các thiết bị thể dục thể thao… Mời các vị nhìn lên màn hình lớn.”

Diệp Kiều nói xong, thân người hơi lùi sang một bên, trên màn hình đang phát những hình ảnh về các trường tiểu học ở nông thôn, một đám trẻ con đang chơi đùa ở sân thể dục.

Còn có, hình ảnh Diệp Kiều trong bộ trang phục đơn giản, đang chơi nhảy dây, đá cầu với đám trẻ gái, chơi bóng rổ với bé trai, vô cùng ấm áp.

Dưới sân khấu tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt.

Mấy năm nay, ngoại trừ kiếm tiền, gánh vác trách nhiệm của công ty, Diệp Kiều vẫn dành thời gian làm những công việc xã hội này.

Sau khi trọng sinh, cô vẫn luôn mang theo lòng biết ơn với thế giới này, đương nhiên, ngoại trừ những kẻ ác đã tính kế hãm hại cô kiếp trước.

Mọi người đều nhìn lên màn hình lớn, nghe Diệp Kiều nói thì sôi nổi vỗ tay. Trên màn hình, những người được hỏi cũng đang lên tiếng ca ngợi cô.

“Đêm nay, chúng tôi đặc biệt cảm ơn những con người lương thiện đã quyết tâm hỗ trợ chúng tôi trong việc duy trì hoạt động này. Hơn nữa, trên sân khấu hiện giờ có ngài Thẩm Hi Xuyên, trong quá trình đấu giá đã quyên 1.500 vạn!” Diệp Kiều nói, nhìn về phía Thẩm Hi Xuyên giới thiệu. Những người tham dự lại điên cuồng vỗ tay.

Thẩm Hi Xuyên khiêm tốn tươi cười. Diệp Kiều lại đi tới bên cạnh anh ta, “Một lần nữa cảm ơn, cảm ơn ngài Thẩm.”

“Chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới. Thẩm Hi Xuyên tôi vốn luôn thích tham gia các hoạt động công ích, trường học cũ của tôi, MIT, vẫn luôn giáo dục tôi như vậy!” Hắn ta cầm lấy micro khiêm tốn nói. Lời nói thì khiêm tốn nhưng mà lại mang tính khoe khoang, hắn có tiền, có bằng cấp.

“Ngài Thẩm, thật trùng hợp, vị này, ngài Green, là giáo viên của MIT, cũng là người quyên góp nhiều tiền thứ 2 của buổi đấu giá hôm nay!” Diệp Kiều nói vào micro, vừa nói vừa nhìn Thẩm Hi Xuyên. Sau đó, cô lưu loát dùng tiếng Anh nới với ngài Green rằng Thẩm Hi Xuyên cũng tốt nghiệp MIT.

Ngài Green tỏ vẻ vui mừng rằng không ngờ tại đây cũng có thể gặp được học sinh trường ông.

“Ngài Thẩm, xin hỏi ngài tốt nghiệp ngành gì?” Ngài Green lên tiếng hỏi Thẩm Hi Xuyên.

Thẩm Hi Xuyên sững người, chần chừ không trả lời.

Tiếc chữ như vàng.

Ngài Green càng thêm nhiệt tình. “Thật trùng hợp. Tôi là giáo viên giáo vụ. Xin hỏi, ngài Thẩm nhập học năm nào?”

Ánh đèn lập tức chiếu vào Thẩm Hi Xuyên trong bộ lễ phục, cổ áo thắt nơ bướm, trên màn hình chiếu hình ảnh đặc ta của hắn. Phải một lúc lâu sau, Thẩm Hi Xuyên mới hiểu được người nước ngoài này hỏi cái gì, “1998!”

“Nhập học năm 1998? Thật kỳ lạ. Sao tôi chưa từng gặp qua người học sinh nào như ngài?” Ngài Green kinh ngạc nói, dáng vẻ có chút không tin được.

Trán Thẩm Hi Xuyên rịn một tầng mồ hôi lạnh. Bàn tay hắn nắm chặt micro, trong lòng lại thô bạo gào thét, “Vì sao ở đây còn gặp được giáo viên của trường MIT chứ?”

“Ngài Thẩm, ngài Green hỏi ngài, nếu ngài tốt nghiệp MIT, vì sao ngài ấy lại chưa từng gặp ngài chứ?” Diệp Kiều thấy Thẩm Hi Xuyên có ý định đánh bài chuồn thì lập tức lên tiếng cắt đứt ý định của hắn.

Lúc này, dưới đài còn có giọng nói kinh ngạc, người này vừa rồi đều nghe hiểu được tiếng Anh, nên lập tức chú ý.

Mà trên màn hình lớn, tiếng cũng vang rõ ràng.

“Không phải bằng cấp của ngài Thẩm là giả tạo chứ?”

“Sao tôi có cảm giác hắn ta nghe nói tiếng Anh không chuẩn vậy?”

“Không phải vậy chứ? Lúc trước hắn ta trả lời phỏng vấn của phóng viên, đối đáp trôi chảy lắm mà.”

Vì sao lại chưa từng gặp hắn ta?

Bởi vì cổng trưởng MIT hắn ta chưa từng bước vào.

Trán Thẩm Hi Xuyên đổ mồ hôi lạnh, trên mặt vẫn cố giữ nụ cười, dùng tiếng Anh lưu loát trả lời ngài Green, “Bởi vì tôi học tập rất tốt, có rất nhiều buổi học tôi không tham gia, nhưng mà vẫn có thể vượt qua các bài kiểm tra, thi cử.”

“Sao có thể chứ? Mỗi tiết học tôi đều điểm danh, chưa từng có học sinh nào vắng mặt trong tiết học của tôi. Tôi rất hoài nghi, ngài căn bản không tốt nghiệp Viện Công nghệ Massachutsetts!” Ngài Green kích động nói. Mấy năm nay, ông ta đã gặp không ít trường hợp giả mạo đã học tập và tốt nghiệp trường ông.

Ngài Green vừa nói xong, những người khách nghe hiểu tiếng Anh ở phía dưới sảnh đều thấy kinh ngạc.

Lúc trước vẫn luôn giả tạo mình tốt nghiệp trường MIT, Thâm Hi Xuyên lúc này bị chính giáo viên của trường MIT vả mặt, nói bằng cấp của hắn là giả.

Khách khứa phía dưới sân khấu đều hít vào một hơi lạnh, nhìn lên cái con người được coi là có giá trị con người lên tới chục tỷ kia, cái người được gọi là ông chồng quốc dân kia.

“Thật sự không phải là giả chứ? Nhưng mà tiền của hắn cũng không phải là giả nha!”

“Ai mà biết được. Nói không chừng giả vờ làm người có tiền để đi lừa tiền thì sao?!”

Trên màn hình lớn lập tức phát lên hình ảnh những khách khứa đang sôi nổi bàn tán, âm thanh cũng vì thế mà khuếch tán lên. Tất cả đều nó Thẩm Hi Xuyên làm giả bằng cấp.

“Ngài Green, ngài chắc chắn chứ?” Diệp Kiều cố ý hỏi ngài Green.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-487.html.]

“Tôi chắc chắn. Không tin, chúng ta có thể gọi điện cho đồng nghiệp của tôi để kiểm tra!” Ngài Green nghiêm túc nói.

“Ngài Thẩm, ngài có muốn giải thích gì không?” Diệp Kiều lại nhìn Thẩm Hi Xuyên hỏi.

Nói xong, cô hạ micro xuống, ghé sát vào tai Thẩm Hi Xuyên nhỏ giọng nói tiếp, “Thẩm Hi Xuyên, vừa rồi tôi đã nói mà, đêm nay anh không thể cười mà ra khỏi đây.”

!!!

Diệp Kiều, đáng chết.

Có phải cô ta đã sớm điều tra ra hắn làm giả bằng cấp không?

Người giáo viên này cũng không phải là cô ta cố tình mời tới chứ?

Thẩm Hi Xuyên cảm thấy hoảng loạn. Giờ phút này, anh ta mới ý thức được, so với trước kia, Diệp Kiều càng trở nên độc ác và có tâm cơ hơn.

“Ngài Thẩm? Sao ngài không nói lời nào vậy?” Diệp Kiều lại hỏi.

Thẩm Hi Xuyên rốt cuộc cũng hoàn hồn, cầm micro nói. “Thực xin lỗi, tôi cảm thấy không thoải mái!” Nói xong những lời này, hắn ta đi xuống khỏi sân khấu.

“Ngươi là kẻ lừa đảo!” Ngài Green trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói.

Thẩm Hi Xuyên chật vấn muốn trốn khỏi sân khấu, nhưng bởi vì tốc độ đi của hắn quá nhanh, không nhìn kỹ dưới chân mà bị vấp phải dây điện.

Huỵch.

Rào!

Một soái ca phong quang vô hạn, vướng chân, ngã vào cái tháp rượu đặt ở gần đó, khiến đống ly rượu cùng bản thân đổ ào xuống đất, lại còn bị ánh đèn bắt được.

“Ha ha ha ha!”

Những người ở trong phòng tiệc thì lập tức lớn tiếng cười, còn có người che miệng cười thầm.

Thẩm Hi Xuyên ngã xuống đất, trên mặt đất đầy các mảnh vụn, đầu còn ong ong.

“Ngài Thẩm, ngài không sao chứ?’ Diệp Kiều tỏ vẻ quan tâm, nhưng trong lòng thì vô cùng vui sướng.

Cô không hề lo sợ vì vấn đề của Thẩm Hi Xuyên lần này mà khiến cho các buổi tiệc từ thiện của mình bị ảnh hưởng, ngược lại, có thể nhờ vấn đề này mà khiến chuyện làm từ thiện của cô có tiếng vang hơn. Chuyện này, cô đã cho người phát tán trên mạng, một lần nữa đề cao hoạt động từ thiện của mình, đồng thời, khiến Thẩm Hi Xuyên bị bạn bè mắng chửi nhiều hơn.

“Nhưng mà, chúng tôi vẫn muốn cảm ơn ngài Thẩm Hi Xuyên đã quyên góp cho chúng ta 1.500 vạn!” Giọng nói của Diệp Kiều lại vang lên. Lời này của cô, giống như một nhát đao c.h.é.m thẳng vào lòng Thẩm Hi Xuyên.

Hắn phải đợi một lát thì mới có người chạy tới đỡ hắn dậy.

Đứng lẫn trong khách khứa, Quách Mỹ Anh nhìn cảnh này nghiến răng nghiến lợi.

Thẩm Hi Xuyên giả vờ ngất xỉu, được người ta đưa ra khỏi phòng tiệc.

“Thẩm Hi Xuyên, vì ngươi mà mặt mũi ta đều mất sạch rồi!” Lúc Thẩm Hi Xuyên bị vạch trần bằng cấp giả ở trên sân khấu, Lý Vận đã lén chạy ra khỏi phòng tiệc. Lúc này nhìn thấy hắn được người đỡ ra ngoài thì chạy tới, tức giận mắng.

“Con mẹ nó, ngươi cút cho ta!” Thẩm Hi Xuyên hung tợn mắng cô ta. Hắn đưa tay lên sờ mặt thì nhìn thấy đầu m.á.u tươi, lập tức hoảng sợ. Hắn là dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm ăn. Những người phục vụ mặc trang phục màu đỏ nhìn hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, khẽ nói với nhau.

Thẩm Hi Xuyên càng thêm tức giận.

Lúc trước, hắn có bao nhiêu sang trọng thì giờ phút này lại chật vật bấy nhiêu.

Diệp Kiều đáng chết.

Hắn tức giận bước lên xe, mới vừa lên xe thì nhận được điện thoại.

“Về biệt thự quỳ cho ta!” Từ trong di động truyền tới giọng nói nghiêm khắc của một người phụ nữ.

Trong căn phòng u ám, ánh đèn mờ mịt, Thẩm Hi Xuyên giống như một con ch.ó mắc lỗi quỳ ở đó. Cửa phòng mở ra, một người phụ nữ trung niên đi vào.

“Cái đồ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!” Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói, đi tới ngồi xuống sô pha, “Coi tiền của chúng ta là nước cho ngươi đổ đi như vậy sao? Một buổi tối, ngươi tiêu 1.500 vạn. Nếu là ngươi tiêu để mua cái đống đồ vật kia về trưng bày thì cũng coi như không đi, ngươi lại quyên góp cho hoạt động từ thiện của Diệp Kiều, cái này gọi là gì? Tặng áo cưới cho cô ta sao? Tiền là của chúng ta, sao lại dùng để mua thanh danh cho cô ta?!”

Thẩm Hi Xuyên quỳ trên mặt đất, dùng đầu gối lết tới trước mặt Quách Mỹ Anh, giống như chó ôm chân bà ta, “Chị Anh, tôi sai rồi.”

Quách Mỹ Anh đưa tay bẹo má hắn, “Ai dô, cái gương mặt này cũng nát rồi. Từ đầu tới chân ngươi chỗ đó là đáng giá nhất, cũng bị ngươi làm cho hỏng rồi.”

Bà ta tức giận muốn đá văng hắn ra, nhưng Thẩm Hi Xuyên thì ôm chặt lấy, nhẹ nhàng vuốt ve.

Người phụ nữ đang tuổi hồi xuân nào có chịu được như vậy, hơi thở lập tức trở nên nặng nề.

“Cái vật nhỏ của ngươi, chỉ có một ưu điểm duy nhất, đủ rẻ mạt. Rẻ mạt đến hợp khẩu vị người khác!” Quách Mỹ Anh nghiến răng nói, rồi nằm xụi lơ trên sô pha, hưởng thụ sự hầu hạ của Thẩm Hi Xuyên.

“Diệp Kiều đó cũng không giống như chủ nhân. Ngươi bị cô ta bẫy, cũng không thể trách ngươi được.”

“Đúng vậy, chị Anh anh minh. Khi nào chúng ta ra tay đối phó với cô ta?!” Thẩm Hi Xuyên nhỏ giọng nói, ngón tay thon dài vẫn vuốt ve những điểm nhạy cảm của bà ta.

“Chờ sau khi ta có được cổ phần của bà lão kia xong, ta sẽ không sợ ai nữa. Đến lúc đó, sẽ nuốt trọng công ty.” Quách Mỹ Anh nhắm hai mắt, dựa người vào sô pha, vừa hưởng thụ sự hầu hạ của Thẩm Hi Xuyên vừa đắc ý nói.

“Chị Anh, chị nhất định phải giúp em g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Kiều. A Xuyên hôm nay bị cô ta bắt nạt thật thảm.” Thẩm Hi Xuyên được đà lấn tới, trong giọng nói còn mang theo vẻ làm nũng.

“Còn không phải do các người quá khoe khoang sao? Còn cái con gà rừng kia nữa, cô ta là ai? Cô ta có quan hệ gì với ngươi?” Quách Mỹ Anh phẫn nộ hỏi.

“Con gà rừng đó là Lý Vận, trước kia là bạn bè của em, là đối thủ một mất một còn với Diệp Kiều. Em để cô ta ở bên cạnh là vì muốn đối phó với Diệp Kiều. Cái loại đê tiện này, xách giày cho em em còn ngại bẩn, chị đừng để ý. Sớm muộn gì em cũng khiến cô ta c.h.ế.t chắc.” Thẩm Hi Xuyên vội giải thích, dáng vẻ không khác gì một thái giám.

“Cho thằng nhóc cậu cũng không dám có tâm địa gì khác.” Quách Mỹ Anh cười lạnh.

*

Bốn đứa trẻ ngủ trên 2 cái giường tầng như trong doanh trại.

Đêm hôm khuya khoắt, Diệp Kiều cầm tăm bông giúp mấy đứa trẻ đang ngủ say sát trùng về thương.

Đều là do chúng đánh nhau mà bị thương.

Lục Tiểu Vũ nằm ở giường dưới. Dáng ngủ của cô nhóc vô cùng xấu, nằm ngửa trên giường, chân tay giang rộng, không có chút dáng vẻ gì của con gái. Khuôn mặt nhỏ lúc trước còn không nhìn thấy, hiện giờ vì bôi thuốc mà lại nhìn thấy được.

Mộc Mộc ngủ ở giường dưới tầng bên cạnh. Khả năng thích ứng của cậu nhóc này thật mạnh, vừa mới tới đã có thể hòa nhập với 3 đứa còn lại. Một mình ngủ ở một nơi xa lạ cũng ngủ rất ngon. Trên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của cậu nhóc cùng với cẳng chân đều có vết thương.

Bắp cải nhỏ ngủ phía trên Mộc Mộc. Cô cũng bôi thuốc cho cậu nhóc. Lãnh Dao và Lão Thái đều làm cha mẹ tốt, mới rồi Bắp cải nhỏ cũng là hai người đưa tới. Cha mẹ của Lão Thái cũng ở đại viện này, nhưng mà Bắp cải nhỏ lại như hình với bóng với Lục Tiểu Vũ, còn thân hơn chị em ruột.

Cuối cùng, cô mới nhìn tới Lục Tiểu Cổn. Nhìn con trai đang ngủ say, ánh mắt cô tràn ngập yêu thương.

Cậu nhóc giống hệt như tưởng tượng trước kia của cô, kiêu ngạo, lạnh lùng, bá đạo.

Chiếc tăm bông mang theo thuốc mới chạm đến vết thương trên má, mí mắt cậu giật giật nhưng không có mở mắt, “Lục Tiểu Cổn, cho đến giờ mẹ vẫn còn nhớ rõ lúc con không ngừng gọi mẹ.”

Diệp Kiều xấu, cậu gọi “mẹ” lúc nào chứ?”

Lục Tiểu Cổn đã tỉnh từ nãy, chỉ là giải bộ ngủ, nên cảm thấy lời nói của Diệp Kiều có chút quái lại.

“Non nớt, không muốn xa rời, làm nũng. Con nói, con yêu mẹ, mẹ đương nhiên biết con yêu mẹ!” Cô nói, cúi người hôn lên trán cậu một cái, “Mẹ cũng yêu con!”

Đêm không khuya khoắt, không ngủ đi, còn tới đây nói mấy lời sến sẩm đó làm gì. Đáng ghét.

Trong lòng Lục Tiểu Cổn đầy vẻ ghét bỏ, tiếp tục giả vờ ngủ.

DTV

Cậu chờ cô rời đi, nhưng chờ thật lâu cũng không có động tĩnh gì nên cậu lén mở một mắt ra nhìn.

!!!

Diệp Kiều nằm trên giường của cậu, ngủ rồi.

Lục Tiểu Cổn cau mày, dáng vẻ ghét bỏ, thân mình lập tức dịch vào bên trong. Phía sau lưng cô còn có thanh chắn thành giường, chắc hẳn sẽ không rơi xuống đâu nhỉ.

Diệp Kiều xấu, mệt như vậy còn không đi nghỉ ngơi sớm đi, tới phòng mấy đứa cậu làm gì.

Đây là lần đầu tiên Lục Tiểu Cổn nghiêm túc nhìn Diệp Kiều ngủ. Đầu tóc cô mới gội, còn đang dùng khăn lông quấn lại, trên người mặc váy ngủ, không trang điểm, làn da rất trắng, mịn màng, nhìn giống như quả trứng đã bóc vỏ. Cậu đưa bàn tay nhỏ, xoa nhẹ lên má cô.

Chiếc giường bị cô chiếm hơn nửa.

Lục Tiểu Cổn thở dài, đưa tay tắt đèn.

Tạm chấp nhận ngủ cùng mẹ một đêm đi.

Mới vừa nhắm mắt, cậu lại ngồi dậy, nhấc chăn đắp lên người cô.

Lục Tiểu Cổn không biết, thời điểm cậu chưa chuyển thế, thường xuyên nửa đêm phải đắp lại chăn cho người mẹ ngu ngốc của cậu.

Thế cho nên, sáng sớm hôm sau, khi Diệp Kiều tỉnh lại, nhìn thấy trên người mình đắp chăn thì cảm động đỏ mắt. Nhưng mà, Lục Tiểu Cổn đã dậy rời khỏi giường rồi.

Mấy đứa nhỏ cũng đã dậy sớm. Mộc Mộc cũng đã nhanh chóng điều chỉnh lại giờ giấc của mình. Bọn chúng dậy sớm, chạy bộ rèn luyện.

Diệp Kiều rất nhanh bắt nhịp được với chúng, cùng bốn đứa trẻ chạy bộ buổi sáng.

Mộc Mộc đã mặc đồng phục ngụy trang. Chẳng bao lâu nữa, xem ra cái đầu đầy tóc của cậu nhóc sẽ bị ông nội cạo trọc.

“Cô, cháu rất thích ở đây. Sau này cháu sẽ ở chỗ này!” Tiểu Mộc Mộc trong bộ quần áo ngụy trang chạy ở bên cạnh Diệp Kiều lớn tiếng nói.

“Mộc Mộc, sao không gọi là mẹ?”

“Tư lệnh Lục Tiểu Vũ có nói, chỉ cần cháu không gọi cô là mẹ, chị ấy sẽ phát bốt cho cháu!” Tiểu Mộc Mộc lớn tiếng nói.

!!!

Diệp Kiều dừng bước chân, “Tiểu Mộc Mộc, như vậy, cô không quan trọng bằng một đôi ủng sao?”

Cô còn định dùng Tiểu Mộc Mộc để kích thích sự ghen tị của hai nhóc nhà mình, kết quả thì ngược lại, cháu trai bảo bối của cô đã bị Lục Tiểu Vũ chiêu an xong.

Mà con nhóc Lục Tiểu Vũ kia rõ ràng là lừa Tiểu Mộc Mộc.

“Bốt quân đội tốt cho đánh nhau!” Tiểu Mộc Mộc thẳng thắn nói.

“Cô thì sao chứ? Cháu không cần cô có phải không?” Diệp Kiều ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc trong bộ quần áo ngụy trang, đầu tóc mướt mồ hôi, tóc mái còn dính bết xuống trán, hỏi vẻ chua lòm.

Cô đưa tay gạt những sợi tóc bết trên trán giúp cậu nhóc.

Một màn này bị tư lệnh Lục Tiểu Vũ bắt gặp. Cô nhóc thổi một hồi còi, vô cùng khí khách nói, “Tiểu đầu gỗ. Ngươi đang làm gì? Vì sao không chạy bộ?”

“Cô, chạy bộ đi!” Tiểu Mộc Mộc lớn tiếng nói, chưa nói xong hai chân đã bắt đầu chạy, dùng hành động chứng minh cho Diệp Kiều thấy, Diệp Kiều với ủng quân đội, cái nào quan trọng hơn.

“….” Diệp Kiều.

*

Hôm nay là ngày Kiều lão thái thái phân chia tài sản, toàn bộ Kiều gia đều tới đông đủ.

Đêm đó, trong buổi tiệc, cô nghe mợ nói cậu bị bệnh, cô còn tưởng là bệnh nhẹ, nhưng sau khi nhìn thấy Kiều Phác xong, Diệp Kiều cảm thấy cậu mình bệnh không nhẹ.

“Cậu, sắc mặt cậu không tốt, có đi bệnh viện kiểm tra chưa?”

Loading...