Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 485

Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:18:14
Lượt xem: 9

Đây là bùa hộ mệnh Hoa Nhụy từng đưa cho anh, hai năm trước lúc anh nói lời “chia tay” với cô, anh đã để Diệp Kiều đưa lại cho cô!

Cậu bé này có quan hệ thế nào với Hoa Nhụy?

Diệp Thành vẫn có vẻ hoang mang.

“Cha! Cha ngầu y như trong hình!”. Mộc Mộc ngửa đầu lên, lớn tiếng nói.

Cách đó không xa, lão tham mưu trưởng Diệp mắt phiếm hồng, đây chính là niềm vui bất ngờ mà cháu gái nói lúc ăn cơm ngày đó à!

Cậu bé gọi anh là “cha”, còn mang theo bùa hộ mệnh của Hoa Nhụy!

!!!

Cho nên, cậu bé là con anh?! Con trai của anh và Hoa Nhụy?!

Con mẹ nó làm sao có thể?! Lúc Hoa Nhụy ra nước ngoài, rõ ràng không có mang thai, bốn năm qua, anh cũng chưa từng gặp cô!

Diệp Thành lùi lại hai bước, cúi thấp đầu, nhìn cậu bé với vẻ mặt phức tạp!

Mộc Mộc nhìn vè Diệp Kiều phía sau với vẻ mặt khó hiểu, vì sao cha không ôm cậu?

Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ cũng bối rối, sao cậu ta lại gọi cậu là cha? Rối quá!

“Diệp Kiều! Chuyện này là thế nào?”. Sau khi tỉnh hồn, Diệp Thành lớn tiếng hỏi.

Diệp Kiều không trả lời, khom lưng, ôm lấy Lục Tiểu Vũ, tay kia muốn ôm Mộc Mộc nhưng lại bị Lục Tiểu Cổn giành trước, trước khi hiểu rõ mọi chuyện vẫn phải độc chiếm mẹ đã, không thể để mẹ bị đứa con nít khác cướp đi được!

“Vào trong nhà đã rồi nói!”. Lão tham mưu trưởng Diệp đi tới, nhìn cậu bé xinh đẹp đáng yêu, nở nụ cười ôn hòa: “Diệp Thành, con không mau ôm con trai con vào nhà!”

Thật sự là con của anh?!

Diệp Thành chần chừ bước tới, cậu bé đã giang hai cánh tay về phía anh, Diệp Thành cứng đờ bế cậu lên.

Lão tham mưu trưởng Diệp cũng lùa Tiểu Bạch Thái vào sân.

“Mộc Mộc là con anh, năm đó lúc ra nước ngoài, Hoa Nhụy đã mang thai. Mang thai đã hơn hai tháng, chẳng qua cô ấy không biết, đến nơi rồi mới biết!”. Hai anh em Diệp Kiều và Diệp Thành ở trong phòng không có ai, nói chuyện.

!!!

Diệp Thành chấn động lần nữa!

Năm đó lúc đi, Hoa Nhụy đã mang thai rồi?

Anh chỉ một lần mà đã trúng?! Năm đó nghe nói cô muốn ra nước ngoài, anh không đồng ý, tức giận với cô, “bơ” cô hơn hai tháng, cô chủ động chạy tới doanh trại tìm anh, còn trao cơ thể cho anh, trước đây anh vui vẻ nghĩ thầm, thân thể cô cũng trao cho anh rồi, chắc là sẽ không còn muốn ra nước ngoài đâu nhỉ!

Ai ngờ, cô nhóc này sau khi ăn anh sạch sẽ thì vẫn còn có ý định ra nước ngoài, anh càng giận, lại tiếp tục lạnh nhạt cô hai ba tháng, ngày cô ra nước ngoài, anh rốt cuộc không nhịn được nữa mới ra sân bay tiễn cô.

“Sau khi ra nước ngoài cô ấy mới biết, sao cô ấy không nói với anh?! Em biết từ lúc nào?”. Diệp Thành kích động nói, gần như là gào thét.

Anh lại có con trai, lại còn lớn hơn anh em Lục Tiểu Cổn mấy tháng! Bốn năm, anh thế mà lại không hay biết gì! Nội tâm càng thêm kích động, khí huyết toàn thân dâng trào, sôi sục!

“Cô ấy cũng giấu em, cho đến khi cô ấy sắp sinh, thật sự không gánh nổi nữa mới nói cho em biết! Lúc ấy em cũng lớn bụng rồi, cô ấy cầu xin em đừng nói cho anh biết, nếu anh biết, chắc chắn sẽ lập tức xách cô ấy về nước ngay! Lúc lớn bụng, cô ấy đã bị bạn học đố kị hại cô ấy thôi học, cô ấy vào làm ở một công ty thương mại điện tử, cũng là ông chủ hiện tại! Ông chủ là một người Hoa, đánh giá cô ấy cực kỳ cao!”

Lúc đó, cô cũng khiếp sợ, con nhóc Hoa Nhụy này, mang thai mà lại không nói cho bất cứ người nào trong bọn họ biết, mỗi lần gửi email cũng không nói một chữ nào!

Khi đó cô lớn bụng, còn bị Lục Bắc Kiêu thu visa mất, căn bản không thể nào ra nước ngoài thăm cô ấy, chỉ có thể nhờ người ở Mỹ giúp Hoa Nhụy lo liệu tất cả, để cô ấy sinh con một cách suôn sẻ, còn có người chăm sóc cô ấy.

Khi Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ được trăm ngày, cô lập tức bay sang Mỹ, trên danh nghĩa là làm ăn, trên thực tế là muốn gặp Hoa Nhụy và cháu lớn của cô!

Trái tim Diệp Thành không ngừng run rẩy, nghĩ đến cảnh Hoa Nhụy một mình lặng lẽ sinh con ở nước ngoài, còn giấu anh nhiều năm như vậy, là anh vừa đau lòng vừa uất ức!

“Không phải cô ấy nên về nước sao?! Cô ấy gánh vác một mình, thế người đàn ông anh đây để làm gì?! Con nhóc xấu xa này!”. Diệp Thành vò đầu, vừa tức giận vừa đau lòng nói.

“Em cũng có khuyên cô ấy về nước rồi, cô ấy không chịu. Cô ấy xuất thân là một cô gái tầm thường nghèo khổ, cái gì cũng không có, vốn dĩ có cơ hội học chuyên sâu, nhưng vì mang thai mà bị vụt mất! Ban đầu cô ấy thề thốt phải tạo ra sự khác biệt, kết quả chẳng làm nên trò trống gì, nếu kiên trì vác cái bụng bự về, những kẻ xem thường cô ấy, những người thân trong gia đình chúng ta, sẽ tin tưởng cô ấy sao? Nói không chừng còn cảm thấy cô ấy lấy con để ép hôn, gả cho anh đấy!”

“Diệp Thành, anh nên hiểu lòng cô ấy. Tuy cô ấy rất dũng cam tỏ tình với anh, muốn ở bên anh, nhưng mà, trong lòng cô ấy thật ra vẫn rất tự ti, cảm giác mình không xứng với anh! Chuyện của Thư Dư đã gây nên tổn thương lớn cho lòng tự trọng của cô ấy, nhất là các bà các cô, cho dù anh kiên quyết muốn kết hôn với cô ấy, cũng không ai dám ngăn cản anh, nhưng trong lòng bọn họ sẽ chấp nhận Hoa Nhụy sao?”

“Cô ấy không muốn vác bụng bự trở về, khiến cho người ngoài càng khinh thường cô ấy, cô ấy phải làm được gì đó để khiến bọn họ tâm phục khẩu phục!”

Lúc nói ra những lời này, Diệp Kiều hết sức kích động, thậm chí có vẻ nghẹn ngào.

“Lúc cô ấy mang thai bảy tháng, đi gặp khách hàng, thang máy ở tầng khách ở bị hỏng, cô ấy cũng vác cái bụng bự leo thang bộ từ tầng một đến tầng 21, khách hàng thấy cô ấy như ậy thì cảm động đến mức lập tức ký đơn đặt hàng với cô ấy! Đơn đặt hàng đó cũng đã cứu vớt công ty của cô ấy!”

Diệp Thành móc bao t.h.u.ố.c lá ra, rút một điếu ngậm lên miệng, tay cầm bật lửa run rẩy, châm thuốc.

“Hai năm trước, cô ấy muốn làm tròn lời hứa, dắt Mộc Mộc về. Nhưng công ty giữ cô ấy lại, bảo cô ấy ở lại thêm hai năm nữa, hai năm sau sẽ cho cô ấy về nước làm giám đốc kinh doanh ở bên này!”

Diệp Thành hút mạnh một hơi thuốc, tàn thuốc hồi lâu không rơi xuống, trong một lát anh không thể nào tiêu hóa hết được những thứ này!

Khó mà tin được, Hoa Nhụy lén lút một mình sinh con ở nước ngoài, giấu diếm bốn năm!

Khó mà tin được, Diệp Thành anh có con trai, còn lớn hơn anh em Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ!

Cái quái gì vậy!

Diệp Thành anh có con trai! Lại còn lớn hơn con trai của Lục Bắc Kiêu!

Nghĩ đến chuyện này, Diệp Thành đột nhiên ném điếu thuốc trong tay, đi ra bên ngoài, bước nhanh tới trước mặt con trai, ngồi xổm xuống, hai tay vịn lên hai bả vai nhóc con!

“Cha!”. Mộc Mộc nói vang dội mà không hề câu nệ chút nào.

Diệp Thành vui mừng khi được làm cha, hớn hở cười toét miệng: “Gọi nữa đi!”

“Cha!”. Mộc Mộc ngoan ngoãn gọi lớn, đôi mắt to tròn đen láy tràn ngập sùng bái đối với cha!

Mắt Diệp Thành phiếm hồng lần nữa: “Con ngoan!”. Anh nhìn về phía Lục Tiểu Cổn, con của anh cao hơn cậu phải 3cm! Nói tóm lại là, con trai của Diệp Thành anh lớn hơn con trai của Lục Bắc Kiêu!

“Mẹ…huhu…”. Lục Tiểu Vũ chớp hai mắt đẫm lệ, thấy mẹ đi ra ngoài lại sáp tới ôm c.h.ặ.t c.h.â.n mẹ, như thể sợ mẹ bị Mộc Mộc cướp đi mất vậy.

“Diệp Kiều thúi! Gạt người!”. Lục Tiểu Cổn thông minh cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, cậu trợn mắt, lớn tiếng nói với người mẹ bụng dạ đen tối của mình.

Suýt nữa thì lựa được cậu gọi “mẹ” lần nữa rồi!

Nhìn Lục Tiểu Cổn thở phì phò, Diệp Kiều cực yêu thương trong lòng, giọng điệu cậu mắng cô “Diệp Kiều thúi” quả thật giống trước đây y như đúc.

“Mẹ lừa các con làm gì, Mộc Mộc chính là con của mẹ, nó nghe lời mẹ hơn hai đứa đấy!”. Diệp Kiều nghiêm mặt nói.

“Lục Tiểu Cổn, đừng nghe mẹ con nói bậy! Mộc Mộc là con của cậu với dì Hoa Nhụy của các con, mau qua đây, gọi anh!”. Diệp Thành cất giọng nói.

Lục Tiểu Vũ nghe cậu nói vậy thì càng hoang mang, cô bé buông Diệp Kiều ra, chạy về phía Diệp Thành: “Thế có phải mẹ chỉ có hai đứa con là con và Lục Tiểu Cổn không?”

Lục Tiểu Vũ còn nghẹn ngào, trong lòng hoang mang, bẹp miệng, nhìn Mộc Mộc cao hơn bé, lại còn mặc quần áo giống y như mẹ.

“Đương nhiên! Nếu không, cha của các con sẽ g.i.ế.c mẹ của các con mất!”. Diệp Thành cười nói.

“Tiểu Vũ ngoan, gọi anh đi! Tiểu Cổn, con cũng qua đây!”. Diệp Thành nói với hai đứa nhỏ, một cánh tay cứng rắn vẫn vòng qua con trai đáng yêu của anh, thật ra bây giờ vẫn còn có chút khó tin, rằng Diệp Thành anh thế mà lại thật sự có con trai!

Trong lòng vừa kích động vừa thỏa mãn!

“Tiểu Mộc Đầu! Sau này không cho cậu gọi Diệp Kiều là mẹ nữa! Nếu không…tôi không chơi với cậu đâu!”. Lục Tiểu Vũ thuận miệng đặt luôn cho Mộc Mộc một biệt hiệu!

“Cô ấy chính là mẹ tôi!”. Mộc Mộc tuy mới đến, nhưng tính cách cũng không yếu thế, lớn tiếng phản bác.

Cậu và cô Diệp Kiều thật sự như một cặp mẹ con ruột, chuyện ăn mặc ở của cậu ở Mỹ đều do cô sắp xếp tốt nhất, cậu cũng gọi cô là “mẹ Diệp Kiều”!

Lục Tiểu Vũ xù lông lần nữa!

“Dì Hoa Nhụy mới là mẹ của cậu! Diệp Kiều là mẹ của tôi và Lục Tiểu Cổn!”

“Hoa Nhụy là mẹ tôi, Diệp Kiều cũng là mẹ tôi!”. Tiểu Mộc Đầu cũng khí phách nói, hai đứa bé như sắp đánh nhau đến nơi.

“Không đúng không đúng! Chỉ có Hoa Nhụy là mẹ cậu thôi!”. Tiểu bá vương lớn tiếng nói, vô cùng chiếm hữu mẹ mình!

“Cái điệu bộ này là sắp đánh nhau à!”. Diệp Thành nhìn con trai mang gen mình thì vui mừng muốn chết, con trai của Diệp Thành anh, chính là đánh giỏi như vậy đó!

Đánh thắng Lục Tiểu Cổn, báo thù giúp anh lúc còn bé luôn!

“Con không đánh nhau với con gái đâu!”. Tiểu Mộc Đầu lùi một bước, nghiêm túc nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-485.html.]

“Lục Tiểu Cổn, mau tới gọi anh đi!”. Diệp Thành nhìn về phía Lục Tiểu Cổn có vẻ kiêu ngạo.

“Ông Cổn không bao giờ gọi người khác là anh!”. Lục Tiểu Cổn khoanh hai tay trước ngực, khí phách nói.

“Ha! Thằng nhóc thúi, thật đúng là hầm hố như Lục đại ma vương lúc còn bé!”. Diệp Thành cười nói: “Con trai, con chiến đấu cho cha, sau này đánh Lục Tiểu Cổn đến khi nào nó gọi con là anh, biết không?”

“Sao con phải khiến cậu ta gọi con là anh?”. Con một Tiểu Mộc Đầu vẫn chưa có khái niệm gì về anh chị em, lạnh lùng hỏi ngược lại.

Diệp Thành: “…”

Ông nội đã đi tới, ngồi bên cạnh, Diệp Thành lập tức bảo Tiểu Mộc Đầu đi qua: “Gọi ông cố!”

“Ông cố ạ!”

“Ngoan!”. Lão tham mưu trưởng đột nhiên có thêm một đứa chắt trai thì kích động vô cùng: “Vì sao tên là Mộc Mộc?”

“Nhất Hoa nhất thế giới, nhất Diệp nhất bồ đề, nhất Mộc nhất phù sinh!”. Tiểu Mộc Đầu nhìn ông cố, xuất khẩu thành thơ.

Diệp Thành cũng sợ ngây người, không khỏi cảm động, Hoa, Diệp, Mộc…

Lúc này, trong đầu anh toàn là hình ảnh của Hoa Nhụy, nghĩ đế con nhóc thúi đó gạy anh, một mình sinh con ở nước ngoài, con để nó lớn như vậy mới đưa về, cổ họng anh nghẹn đắng, trái tim co thắt dữ dội…

Anh đứng lên, nhìn về phía Diệp Kiều: “Công ty của Hoa Nhụy tên là gì?”

Diệp Kiều trợn anh trắng mắt: “Tự tra đi!”

Diệp Thành khẽ cắn môi, chào ông nội một tiếng rồi đi ra ngoài!

Tiểu tư lệnh Lục Tiểu Vũ bá đạo thấy mẹ và Tiểu Mộc Đầu còn mặc quần áo giống nhau thì kéo cô lên lầu, Diệp Kiều không thể làm gì khác hơn là đi theo cô bé.

Lên lầu, chỉ thấy Lục Tiểu Vũ lục tung lên , khó khăn lắm mới tìm ra được một bộ đồ gia đình, muốn Diệp Kiều thay, chỗ ông cố ngoại không có quần áo của họ.

Diệp Kiều nhất thời vui vẻ, dùng một tay bế cô bé bình thường vẫn luôn ghét bỏ cô lên, hôn lên má cô bé một trận: “Cục cưng, mẹ chỉ có hai đứa con là con và Lục Tiểu Cổn thôi, Tiểu Mộc Đầu thật ra gọi mẹ là cô, nó là anh họ của con, hiểu chưa?”

Lục Tiểu Vũ ôm cổ mẹ, bĩu môi: “Mẹ, sau này không được phép mặc quần áo giống với đứa trẻ ào khác nữa! Không được phép bế đứa trẻ nào khác nữa!”

“Mẹ chỉ có thể bế con và Lục Tiểu Cổn thôi! Chỉ có thể mặc quần áo giống chúng con thôi!”. Tiểu tư lệnh Lục Tiểu Vũ khí phách nói, cực kỳ có ham muốn chiếm hữu mẹ làm của riêng, chẳng có gì khác với người cha đại ma vương của bé cả!

Xuyên thấu qua cửa sổ sát đất khổng lồ ở sảnh lễ tân có thể nhìn thấy trong phòng làm việc trong suốt, một người phụ nữ tinh anh mặc áo sơ mi trắng, váy bó màu đen đang nói chuyện với nhân viên, trông cô rất mạnh mẽ, ăn nói rất tàn nhẫn, vẫn tiếp tục nói đến mức hai nhân viên nữ cúi thấp đầu.

DTV

“Trước giờ tan làm ngày hôm nay, nếu không thể hoàn thành báo cáo mà tôi muốn, hoặc là các cô rời đi, hoặc là ở lại tăng ca suốt đêm, tôi ở lại cùng các cô!”. Giám đốc Daisy khiêm khắc lạnh mặt dạy dỗ hai nhân viên nữ, sau đó lại đập bản báo cáo như chó gặm lên bàn!

“Ra ngoài làm việc!!”

Hai nhân viên nữ lau nước mắt, cúi thấp đầu đi ra ngoài.

Giám đốc Daisy vừa mới ngồi xuống, lập tức cầm điện thoại trên bàn gọi ra ngoài, điện thoại kết nối, dáng vẻ nghiêm nghị vừa rồi đã lập tức biến mất, nét mặt mỉm cười vô cùng chân thành, hẹn ăn tối với khách hàng!

Sau khi cúp điện thoại, cô lại ra khỏi phòng làm việc, đến tổ nghiệp vụ, thấy nhân viên tổ nghiệp vụ có tác phong buông thả, cô lại răn dạy một trận: “Trong phòng làm việc rất thoải mái đúng không? Ok, tất cả bấy giờ đến các hiệu sách lớn trong thành phố cho tôi! Trước khi tan sở, tôi muốn mỗi người phải nộp một bảng điều chỉnh thị trường cho tôi, giá cả của các loại sách báo cũng phải ghi rõ cho tôi!”

Công ty bọn họ lập nghiệp từ việc bán sách báo và các sản phẩm nghe nhìn trực tuyến, hiện nay, kinh doanh sách báo vẫn là chủ đạo.

Các nhân viên tổ nghiệp vụ lập tức đứng dậy, xách túi xám xịt ra ngoài, giờ này chính là cái lúc nắng như thiêu như đốt!

“Daisy, bên ngoài có một quân nhân tìm cô, anh ta chờ cô ở phòng tiếp tân rất lâu rồi!”. Thư ký đi tới nói với cô.

Hoa Nhụy cũng không ngẩng đầu lên lấy một cái, vừa đọc tài liệu vừa thản nhiên nói: “Tiễn đi! Không gặp!”

Thấy con trai là tìm tới cô ngay, ha…

Diệp Thành chờ mãi ở cửa công ty bọn họ, lúc tan làm cũng không thấy Hoa Nhụy ra ngoài, đợi thêm nửa tiếng nữa vẫn không thấy người đâu, anh vọt vào trong bộ rằn ri.

“Tôi cho mấy người đi khảo sát thị trường, nửa ngày, mười người, mà chạy không hết tất cả các hiệu sách trong thành phố J? Hiệu suất như thế sao mà làm được trong bộ phận kinh doanh?! Mỗi người viết một bản kiểm điểm một nghìn chữ cho tôi, viết xong rồi thì tan làm!”. Tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa*, ngọn đuốc đầu tiên của cô chính là dọn dẹp mấy con sâu làm rầu nồi canh!

(*) Quan mới nhậm chức ba đám lửa; tục ngữ, quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ; muốn tỏ uy phong, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy).

Phàm là ai không đạt được yêu cầu của cô thì đều rời đi!

Diệp Thành nhìn thấy một cách rõ ràng em gái Hoa Nhụy bé nhỏ mềm mại đáng yêu ngày xưa, hôm nay lại biến thành dáng vẻ nghiêm khắc, sắc bén răn dạy nhân viên, quả thật như thành một người khác!

Cũng đúng, trong bốn năm bọn họ chia xa, một mình cô đã trải qua rất nhiều sự mài giũa mà anh không biết!

Nhân viên mới đi ra ngoài, Diệp Thành mặc đồ rằn ri lập tức vọt vào phòng làm việc của cô, Hoa Nhụy lạnh lùng, bình tĩnh nhìn anh.

“Đây là chỗ làm việc của tôi, tôi không nói việc tư! Cũng không còn gì để nói với anh, mời anh cứ tự nhiên!”. Cô mở miệng trước, hoàn toàn không còn thái độ khiêm nhường lúc ở cục dân chính ngày đó!

Diệp Thành không nói lời nào, đôi mắt rực lứa chứa đựng hàng nghìn hàng vạn cảm xúc chăm chú nhìn cô, như thể muốn nhìn từ trên người cô xem thử, trong bốn năm qua cô làm thế nào để vượt qua được!

“Hoa Nhụy bé nhỏ…ngày đó anh chỉ nói lẫy thôi! Cái này, chiếc nhẫn này không ném! Không phải anh đang đeo sao?!”. Diệp Thành cười nói, nụ cười hơi gượng, cho cô xem chiếc nhẫn trên ngón giữa mình.

Mặt Hoa Nhụy không chút thay đổi, tỏ vẻ rất lạnh nhạt.

“Con trai anh cũng nhìn thấy rồi, đẹp trai lắm! Trông rất khiến anh nở mày nở mặt!”. Nhắc tới con trai, khóe miệng anh cười, nhưng lòng đau như cắt, đau lòng cho người phụ nữ rời khỏi anh bốn năm đang đứng cách đó không xa!

Hoa Nhuy bé nhỏ của anh!

Hình bóng cao lớn đồ sộ của Diệp Thành bước nhanh tới phía trước, Hoa Nhụy vô thức lùi lại, nhưng cơ thể vẫn dễ dàng bị anh kéo vào lòng, ôm chặt vào vòng tay anh!

Không giống với lúc mới gặp gỡ ngày đó, ôm cũng không ôm cô lấy một cái, lúc này, anh ôm chặt đến mức cô không thở nổi.

Những câu nói vô tình ngày đó, cô đều nhớ rõ!

“Hoa Nhụy, em muốn làm anh tức chết, hay muốn làm anh đau lòng mà chết?! Em muốn anh hổ thẹn với em cả đời đúng không?!”. Diệp Thành, một người đàn ông trưởng thành 30 tuổi, lúc nói chuyện, giọng đã khàn, lại ôm Hoa Nhụy thật chặt, như muốn nhập vào xương cốt của mình luôn vậy!

“Không phải!”. Cô phản bác rất kiên quyết, từ trước đến nay cô chưa bao giờ muốn anh hổ thẹn, mọi thứ đều do cô cam tâm tình nguyện. Tất cả những gì cô làm cũng chỉ muốn mình trở nên lớn mạnh hơn để có thể sánh vai với anh, mang theo Mộc Mộc tràn đầy tự tin ở bên anh!

Diệp Thành đương nhiên biết, cô ngốc này không có mục đích này, đương nhiên cũng biết vì sao cô gạt anh: “Hoa Nhụy! Chúng ta đi đăng ký đi, đi ngay bây giờ!”

Hoa Nhụy chống hai tay lên n.g.ự.c anh, muốn đẩy anh ra, nhưng cô nào có giãy được!

“Hai năm trước, anh cũng đã vứt bỏ suy nghĩ muốn kết hôn với tôi, sao bây giờ lại tìm đến tôi mà đi đăng ký?”. Cô dùng câu nói của anh ngày đó để vả vào mặt anh!

Diệp Thành hối hận, bây giờ muốn cầm miếng đậu hũ đập c.h.ế.t mình cho rồi!

“Hoa Nhụy! Ngày đó anh đã hận không thể đăng ký với em rồi, con mẹ nó anh bị xem thường anh không thể mất mặt!”. Anh đè hai tay lên bả vai cô, mặt dày nói.

“Không phải đã tuyệt vọng với tôi từ lâu rồi sao? Nể tình con trai à?!”. Hoa Nhụy lại lấy câu nói của anh ngày đó vả vào mặt anh, câu sau vô cùng châm chọc.

Diệp Thành nhất thời muốn tát mình mấy cái bạt tai!

Cô trở về trực tiếp muốn đi đăng ký với anh, anh lại ngại mất mặt mà kiêu ngạo không chịu, còn nói những lời làm tổn thương cô, kết quả, biết có con trai là lập tức tới tìm cô đi đăng ký, cô không nghĩ như vậy mới là lạ!

Cho nên, là chính bản thân anh tự tìm đường c.h.ế.t thôi!

Diệp Thành cười gượng: “Hoa Nhụy, trời đất chứng giám, anh thật lòng với em! Bốn năm qua, anh vẫn chờ em…cho dù hai năm trước quyết nói chia tay với em, hai năm qua anh cũng một mực chờ đợi em! Anh trời sinh độc miệng, đều nói những lời tức giận, em đừng để trong lòng!”

Hoa Nhụy lại quay đầu ra, có vẻ không tin.

Sao cô lại không biết ngày hôm đó là anh nói lẫy, chẳng qua là giận anh vì không thông cảm cho cô thôi!

“Vẫn còn giận anh à, muốn anh quỳ xuống cầu xin em không?”

“Không muốn! Ưm…”. Diệp Thành cũng không nhịn được nữa, mạnh mẽ hôn lên môi Hoa Nhụy.

Bốn năm…

Thật sự ngày nhớ đêm mong!

Vừa yêu, cũng vừa hận!

Hoa Nhụy muốn giãy dụa, đây là phòng làm việc của cô, lại còn trong suốt, các nhân viên tăng ca sẽ nhìn thấy mất, nhưng anh không coi ai ra gì, hôn tàn sát bừa bãi, điên cuồng, cuốn cô vào trong đó! Lồng rắn chắc vững chãi của anh chính là động lực để cô kiên trì bước tiếp, vượt qua thời điểm khó khăn nhất trong mấy năm qua!

Bây giờ, cô bé lọ lem rốt cuộc cũng có một đôi giày thủy tinh, đủ để đi tới bên cạnh hoàng tử, cùng khiêu vũ với anh.

Vừa hôn xong, hơi thở nóng rực của Diệp Thành phả lên môi Hoa Nhụy: “Hoa Nhụy, đáy lòng em rốt cuộc có cần anh không? Hửm? Lúc em một mình vác cái bụng bự, em không muốn dựa vào anh sao? Em bảo anh làm sao mà chịu nổi đây?”

“Đương nhiên là cần! Chẳng qua là kiềm chế! Em không thể nào không học hành gì, lại còn ôm con chật vật trở về, trốn dưới đôi cánh của anh được!? Nói không chừng còn sẽ bị người ta nói là lấy con để ép hôn! Vậy thì em càng không chịu nỏi! Mấy năm qua nhờ có ngài Kiều quan tâm chăm sóc, Mộc Mộc không chịu khổ chút nào, thể xác và tinh thần của nó đều rất khỏe mạnh!”. Trong lòng cô, Diệp Kiều chính là ân nhân của cô, cô cảm kích Diệp Kiều vô tận!

Diệp Thành lại ôm cô vào lòng thật chặt, cổ họng nghẹn ngào.

“Diệp Thành anh thật là trâu bò, một phát trúng phóc!”. Viền mắt anh đỏ hoe, còn không biết xấu hổ mà nói: “Ngày em ra nước ngoài, sao anh không lắm mồm hỏi một chút nhỉ!”

Loading...