Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 479
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:52
Lượt xem: 22
Bóng lưng cao lớn, mỗi bên vai ngồi một đứa nhỏ, ba cha con đi về phía ký túc xá, ánh tà dương kéo cái bóng của bọn họ thật dài, một hình ảnh thật ấm áp.
Ai nói thiếu tá Lục không yêu thương con?!
Chẳng qua là không yêu thương dữ dội như vợ mà thôi!
Khi hai đứa nhỏ xuất hiện trong phòng làm việc, những gã đàn ông cứng rắn đồng loạt thể hiện ra mặt hiền từ hòa ái, dùng đủ cách để dỗ cho hai đứa nhỏ vui!
Lục Tiểu Vũ có thể nói ra cấp bậc quân hàm trên vai các chú.
Lục Tiểu Cổn lấy ra khẩu s.ú.n.g lục đã bị cậu tháo lung tung, thấy cảnh tượng đó, Lục Bắc Kiêu nhất thời vui vẻ: “Giỏi lắm nhóc con! Khẩu s.ú.n.g lục này cũng không thoát khỏi móng vuốt bé nhỏ của con!”
Lúc còn bé anh cũng từng trộm s.ú.n.g của ông nội rồi tháo rã ra như này.
Nói xong, anh ôm lấy Lục Tiểu Cổn cho cậu ngồi lên đùi mình: “Con nhận ra hết những bộ phận này sao?”
Lục Tiểu Cổn gật đầu, cầm lấy từng cái, đọc tên từng cái: “Nòng súng, băng đạn, viên đạn, tân súng, cò súng, lò xo, cơ giới thép, tay cầm…”
Lục Bắc Kiêu trông thì nghiêm túc, nhưng trong lòng rất hài lòng với biểu hiện của con trai, nhất là, Diệp Thành vừa mới bước vào cũng nhìn thấy, anh càng đắc ý.
“Cháu trai lớn của tôi trâu bò thật!”. Diệp Thành càng nhìn hai đứa bé càng thích, nghĩ thầm, nếu anh cũng có một cặp như thế thì không làm lính nữa, dứt khoát chuyển nghề về nhà chăm con luôn!
“Cháu trai lớn của cậu thì liên quan gì đến cậu, con trai của Lục Bắc Kiêu tôi, nên như vậy!”. Thiếu tá Lục ăn nói có ý tứ, câu nói chọc tức Diệp Thành đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Đồ ngạo mạn!”. Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Diệp Thành nghĩ thầm, nếu anh ta cũng có một cặp em bé như thế thì chắc sẽ suốt ngày dùng loa phóng thanh để khoe khoang mất!
“Lục Tiểu Cổn, nào, ăn kẹo sữa bò, cậu cố ý đi tìm cho các con đó!”
“Cảm ơn cậu, con không ăn kẹo”.
“Cậu, cậu, con muốn!”. Đồ ăn hàng Lục Tiểu Vũ nghe nói có kẹo cái là chạy tới ngay lập tức.
“Không được ăn! Sẽ sâu răng!”. Lục Tiểu Cổn nghiêm nghị ngăn cản, nữ vương Kiều không có ở đây, cậu phụ trách quản lý em gái.
“Ăn đấy ăn đấy!”. Lục Tiểu Vũ lè lưỡi.
Thật ra bình thường bé và anh trai rất không hợp nhau, anh trai cũng không thích chơi với bé, chê bé đần, ngây thơ!
“Lục Tiểu Vũ! Chỉ được ăn một cái!”. Thấy con nhóc ăn hàng chụp hết số kẹo trong tay Diệp Thành, bỏ vào vúi, thiếu tá Lục nghiêm túc nói, rồi lại thấy buồn cười trong lòng.
Cái thuộc tính tham ăn của cô nhóc có lẽ được di truyền từ mẹ.
“Tiểu Vũ cưng, bọn họ đáng ghét, chúng ta đừng để ý đến bọn họ, ra ngoài chơi với cậu đi, được không?”. Diệp Thành vội vàng nhân cơ hội lấy lòng cháu gái.
“Không muốn! Cha không đáng ghét!”
Diệp Thành: “!!!”
Thật đúng là, không phải người một nhà không vào cùng một cửa!
Lục Bắc Kiêu biểu diễn cho con trai xem kỹ năng độc nhất vô nhị, đó là nhắm mắt lắp s.ú.n.g trong vòng năm giây, Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ thấy mà trợn mắt há hốc mồ, cũng càng sùng bái cha!
Anh lại gỡ s.ú.n.g ra trong bốn giây, để bản thân thằng bé tự lắp vào, anh ở bên cạnh chỉ đạo.
Lãnh Dao muốn dẫn bọn họ đến nhà cô ấy ở, hai đứa bé không chịu, nhất quyết muốn ở ký túc xá với cha, năng lực tự lập của chúng rất mạnh, ít cần anh chăm sóc, chín giờ rưỡi tối, đúng giờ lên giường ngủ.
Mười một giờ tối, Lục Bắc Kiêu lấy cái điện thoại di động cũ không thường xài ra, mở hộp thư đến.
Lại lấy điện thoại mới nhất, bấm số kia vào gọi đi, kết quả vẫn không cách nào kết nối được.
Năm quái, Queen đã biến mất rất lâu bỗng xuất hiện lần nữa, gửi cho anh một tin nhắn bằng mã Moore tỉ mỉ hơn, chính cái tin này đã cứu mạng Phương Trác và Giang Hải!
Điểm khác biệt chính là, có thể tra ra được số của Queen, nhưng mà là số rác, không có tên trong hệ thống, không biết là ai mua, cũng đã kiểm tra quyền sở hữu, nhưng không có kết quả gì!
Điều duy nhất có thể xác định là Queen nằm vùng trong nội bộ K2!
Nếu không thì tại sao lại biết rõ cái bẫy cho Bọ Cạp cố ý bày ra, để đội A Huyết Lang nhảy vào chứ?!
Ngày 10 tháng 10 năm 2002, đội A Huyết Lang nhận được nhiệm vụ, nghĩ cách cứu hai con tin bị phần tử quá khích bắt giữ ở tuyến biên giới Tây Nam. Trước khi hành động, anh nhận được tin nhắn do Queen gửi tới: “Bắt cóc con tin là thật, nhưng, là cái bẫy do Bọ Cạp bày ra để tiêu diệt Huyết Lang. Lấy đỉnh núi làm trung tâm, hướng 14 giờ, cả vạt núi đều có bẫy! Phương Trác, Giang Hải khả năng trúng bẫy!”
Lần đó anh lựa chọn tin tưởng Queen một lần nữa, lúc thi hành nhiệm vụ đã để ý nhiều hơn.
Ngày hôm đó đúng là Phương Trác xung phong xuyên qua vạt núi, lúc đi đến vạt núi mà Queen nói, anh đột nhiên bảo đoàn người nằm xuống, ném một quả l.ự.u đ.ạ.n có hỏa lực không mạnh về phía trước để thăm dò, kết quả, một cảnh tưởng đáng sợ đã xảy ra.
Quả l.ự.u đ.ạ.n nổ tung chốt bẫy, tấm bảng khảm đầy những chiếc đinh sắt sắc nhọn giáng từ trên trời xuống, mọi người nhanh chóng tránh ra, ngay sau đó lại có vô số gậy trẻ được vót nhọn hoắc rơi từ trên trời xuống!
Bọn họ trốn trong bụi cỏ, nhìn lần lượt những cái bẫy xuất hiện trên vạt núi, là một cái bẫy liên hoàn.
Nếu trước đó anh không biết, bọn họ e rằng không phát hiện ra, Phương Trác và Giang Hải sẽ thật sự chết!
Cho nên, anh mới chắc chắn, Queen đang ở trong nội bộ K2!
Lúc này ở bên New York là mười giờ sáng.
“Alo, anh Kiêu!”. Người phụ nữ có mái tóc xoăn dài màu nâu, khoác bộ vest màu xanh nhạt, bước đi nhanh nhẹ và điêu luyện trên nền gạch sáng màu đến mức có thể soi gương được, bên cạnh cô có một thư ký nữ, đang ôm tài liệu trong lòng, chạy bước nhỏ thật nhanh để theo cô.
Bên tai trái cô đeo một cái tai nghe màu xám đậm, cô mặc quần ống rộng lưng cao, kết hợp với đôi giày cao gót đế dày khiến đôi chân cô trở nên dài hơn, bộ vest với thiết kế tay lửng làm lộ ra cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh cùng với chiếc đồng hồ có giá không rẻ.
Cô vừa đi vừa nói chuyện điện thoại.
“Em đang đến phòng họp, sắp ký hợp đồng rồi, chiều mai bay, có lẽ thời gian bay đến nơi…”. Nói xong, cô đưa tay lên nhìn thời gian: “Hai giờ chiều ngày 20 giờ Trung Quốc là đến thành phố J, đương nhiên, nếu chuyến bay không bị trễ giờ!”
Giọng điệu cô dứt khoát, vô cùng có phong phạm của một người phụ nữ mạnh mẽ thành công!
Lúc đó, cô đã đi tới cửa phòng họp rồi.
“Em làm việc đi. Hai đứa nhỏ đến trại lính, đã ngủ rồi!”. Nghe thấy cô bận, anh nhếch môi.
Nửa tháng không gặp bọn họ, trái tim của người phụ nữ mạnh mẽ nhất thời hóa mềm: “Chờ em về, anh dẫn chúng nó đến sân bay đón em, được không?”
Tuy hai đứa nhỏ chưa chắc đã nhớ cô!
“Xem tình hình đã! Lục phu nhân, chúc may mắn!”
“Cảm ơn lời chúc của Lục tiên sinh! Lục phu nhân nắm chắc phần thắng!”. Cô tự tin nói, cười rồi cúp máy trước. Sau đó, người giữ cửa đẩy cửa phòng họp ra giúp cô, mỗi cái giơ tay nhấc chân của Lục phu nhân đều toát lên vẻ tự tin vô cùng, cô bước vào phòng họp!
Ký hợp đồng, thành công nhận được vòng tài trợ D, Thiêm Dực phát hành công khai, chỉ là chuyện ngày một ngày hai!
“Đình Tử, có muốn ngủ với vợ của Lục Bắc Kiêu không…cô ta đang ở trên phố Wall kìa!”. Trên màn hình LCD, Bọ Cạp ngồi trên xe lăn, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, nói.
“Người phụ nữ của Lục Bắc Kiêu…ngon đấy…không muốn ngủ sao được?!”. Đình Tử cười tà mị, lúc quay đầu, tai trái phản xạ ra ánh sáng chói mắt.
Bọ Cạp cũng cười tà: “Không biết hủy hoại người phụ nữ của cậu ta, thằng nhóc kia sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Đình Tử! Giao cho cậu!”
“Đại ca, anh yên tâm đi! Đến lúc đó, em sẽ quay video cho anh xem!”. Đình Tử tà ác nói.
Nghe Đình Tử nói vậy, Bọ Cạp cười càng đắc ý hơn, lúc nói chuyện lại tiết chế nụ cười, âm u nói: “Video, phải tặng cho Lục Bắc Kiêu xem mới vui!”
Bãi đỗ xe dưới hầm khách sạn.
Ánh đèn chiếu xạ mãnh liệt đập vào mắt khiến tài xế không tài nào mở mắt được, đành phải dừng lại: “Lai giả bất thiện*!”
(*) Người đến không có ý tốt.
Tài xế cũng là vệ sĩ, bình tĩnh nói.
Diệp Kiều ngồi đằng sau dường như lưỡng lự chưa đến một giây, lập tức rút s.ú.n.g lục sau lưng ra, mở chốt an toàn, rồi lại đặt s.ú.n.g trở lại. Mỗi lần ra nước ngoài cô đều không dùng thân phận thật, ở Mỹ cũng có chứng nhận sử dụng súng, và tất cả những hoạt động này đều là hợp pháp!
Phía sau cũng có một chiếc xe chiếu ánh đèn mãnh liệt khiến người ta không mở mắt nổi.
Quả thật, lai giả bất thiện!
Có thể nhìn thấy trong tay bọn họ cầm gậy bóng chày, ngay sau đó, thấy một hình bóng quen thuộc, cô mở cửa ra xuống xe!
Gần như vừa mới xuống xe là đã cảm nhận được có người muốn công kích cô từ sau lưng, cô vung nắm đấm, đ.ấ.m về phía bên phải, vừa vặn đánh trúng một tên cầm khăn tay màu trắng trong tay hòng bịt miệng cô, cô nhân cơ hội giơ chân lên đá một cú!
Vệ sĩ của cô nhanh chóng đi tới phía sau cô, lưng đối lưng với cô.
Trong ánh đèn mãnh liệt, có thể nhìn thấy ít nhất là mười tên côn đồ vây quanh bọn họ, trên nắp động cơ của một chiếc xe việt dã màu đen ở phía đối diện có một người đàn ông đang dựa vào, miệng ngậm thuốc lá, tóc đầu đinh, tai trái đính đinh.
“Đường Thiếu Đình! Ba năm trước anh bị tôi đánh còn chưa đủ thảm sao? Lại đi tìm đường c.h.ế.t à?”. Người phụ nữ có mái tóc xoăn và vóc người cao gầy, ăn mặc già dặn, khí phách nói.
Trong lúc nói chuyện, cô đã đưa hai tay cột mái tóc dài vướng víu thành đuôi ngựa, sau đó cởi áo khoác vest bên ngoài ra, thuận tay ném lên nắp động cơ của chiếc xe, lộ ra áo ba lỗ màu đen bên trong.
Cổ thiên nga thon dài, xương quai xanh tuyệt đỉnh, da thịt trắng ngần…
Trong ngọn đèn, người phụ nữ đẹp tuyệt vời như một cây thuốc phiện dụ dỗ người ta phạm tội!
Đường Thiếu Đình khoanh hai tay trước ngực, khóe miệng nở nụ cười xấu xa: “Em Kiều, đêm nay anh không đi tìm đường chết, anh muốn ngủ với em, phòng tổng thống, anh đã chuẩn bị xong rồi!”
Lúc nói chuyện, tay anh ta chỉ lên phía trên, khóe miệng vẫn nở nụ cười ngả ngớn.
Diệp Kiều làm như nghe thấy chuyện cười: “Muốn ngủ với tôi? Con mẹ nó anh có số đó sao?! Đánh!”. Cô giễu cợt một câu, tiếp đó vung tay vung chân, vệ sĩ sau lưng lập tức đánh nhau!
Đường Thiếu Đình chỉ dựa trên nắp động cơ, cười nhìn hình bóng rất gợi cảm khi đánh nhau, người phụ nữ này như câu đố vậy!
Ba tên tay sai bị đánh gục, Đường Thiếu Đình vung tay phải lên, lại bốn người tiến lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-479.html.]
“Em gái, tối nay em muốn có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu người, em tốt nhất nên ngoan ngoãn chịu trói đi, giành hơi sức để lên giường phục vụ anh đây cho tốt chứ ~!”. Đường Thiếu Đình cười nói.
Võ thuật của cô có lợi hại hơn nữa, có đánh giỏi hơn nữa thì có thể kiên trì được bao lâu?
Lúc đó, Diệp Kiều nhảy lên một chiếc xe, lúc nhảy xuống, giày cao gót trên chân cô đã đá ba người da đen có vóc người cao lớn rắn rỏi, vệ sĩ của cô chưa từng đánh như cô, lúc rơi xuống đất, đuôi ngựa tụt xuống, mồ hôi trên trán cũng chảy ròng ròng.
“Đánh không lại tôi, còn muốn ngủ với tôi? Lấy đâu ra tự tin vậy?”. Diệp Kiều khiêu khích Đường Thiếu Đình.
Đường Thiếu Đình cắn chặt răng hàm, cởi áo khoác ra: “Các người đừng lên!”. Anh ta dùng tiếng Anh lưu loát phân phó những người da đen kia.
Chỉ chốc lát sau, anh ta đã đối diện với Diệp Kiều có vóc người cao gầy.
“Họ Đường kia, nếu tôi đánh gục anh, những thuộc hạ của anh phải thả tôi đi!”
Thể lực của cô cô biết rõ, không thể nào lấy một địch mười, cái tên Đường Thiếu Đình này cũng không chịu lép vế, thân thủ chỉ dưới cô một chút mà thôi, xử lý cô chắc cũng không tốn bao nhiêu thể lực!
“Em gái, vì em, anh Đình đây ba năm chăm chỉ khổ luyện, đêm nay, em chỉ có thể nằm dưới người anh…A”. Đường Thiếu Đình vừa nói những lời hạ lưu xong thì bị Diệp Kiều đánh bất ngờ, cô thế mà lại đá vào háng anh ta!
Đường Thiếu Đình bị đau, khom người, hít sâu, người phụ nữ c.h.ế.t bầm này, đúng là ra tay không nhân nhượng!
“Cái miệng tốt nhất nên sạch sẽ một chút!”. Diệp Kiều lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân tràn đầy sát khí.
“Đây là nước ngoài, không phải Trung Quốc, Lục Bắc Kiêu của cô, trừ khi có Cân Đẩu Vân mới có thể tới cứu cô! Anh ta đang ở Trung Quốc chờ phim giường chiếu của chúng ta đó! Ah…”. Đường Thiếu Đình cười xấu xa nói, dứt lời, anh ta đưa tay lên đánh về phía Diệp Kiều.
Diệp Kiều ra sức đánh trá, mỗi một chiều đều tàn nhẫn đưa đối phương vào chỗ chết!
Đường Thiếu Đình cũng giống vậy!
Diệp Kiều phát hiện ra, thân thủ của anh ta thật sự đã tiến bộ hơn ba năm trước nhiều!
Bãi đỗ xe bị khống chế, ngay cả cảnh sát cũng không vào được.
Trận đấu này giằng co khoảng nửa tiếng, Diệp Kiều tiêu hao thể lực rất nhiều, dần dần yếu thế.
Sau khi bị Đường Thiếu Đình làm một cú ném quá vai, té ngã trên mặt đất, Diệp Kiều thở hổn hển, anh ta đột nhiên rút s.ú.n.g ra, chỉa về phía cô: “Em Kiều, sợ em dùng hết thể lực, lát nữa lên giường không chơi được, anh chỉ có thể dùng hạ sách này, đứng lên, ngoan ngoãn đi theo anh!”
Vệ sĩ của Diệp Kiều cũng lập tức rút s.ú.n.g ra, nhưng đã bị đàn em của Đường Thiếu Đình khống chế.
“Đường Thiếu Đình, anh thật là thâm hiểm! Có còn là đàn ông nữa không?! Lúc ở Hong Kong, anh cũng hèn như vậy!”. Diệp Kiều nằm dưới đất giễu cợt nói.
“Em gái, để đạt được mục đích, anh không chừa thủ đoạn!”. Đường Thiếu Đình cười tà nói, anh ta khom lưng, ánh mắt tràn ngập ánh cười, nhìn người phụ nữ chảy mồ hôi gợi cảm lại ngầu trên mặt đất: “Đêm nay, anh sẽ được toại nguyện sao?”
Mơ đẹp nhỉ!
Diệp Kiều hừ lạnh trong lòng.
Lúc này, một âm thanh rất lớn vang lên, những đường ống thô to trên trần bãi đỗ xe bỗng nổ tung, từ bên trong nhảy ra một tên lính đánh thuê võ trang đầy đủ ôm s.ú.n.g máy b.ắ.n về phía Đường Thiếu Đình.
Đường Thiếu Đình chửi tục trong lòng, đồng thời thân thể cao lớn nhanh chóng trốn sau cây cột, s.ú.n.g máy b.ắ.n “đùng đùng” vào cột xi măng, bụi bay tán loạn.
Diệp Kiều bị một tên lính đánh thuê khác nhảy ra từ đường ống kéo đi, sau đó lại xuất hiện thêm bốn người nữa b.ắ.n phá về phía người của Đường Thiếu Đình, đồng thời che chở cho Diệp Kiều và vệ sĩ đi ra cửa.
Đêm nay Đường Thiếu Đình chỉ mang đến một số tay sai, chỉ có s.ú.n.g lục, căn bản không thể nào đối phó được với những tên lính đánh thuê chuyên nghiệp này!
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Kiều được bọn họ cứu đi!
“Somuns, cô có bị thương không?”. Một nữ lính đánh thuê lấy “mũ tử thần” xuống, hỏi Diệp Kiều bằng tiếng Anh.
Diệp Kiều lắc đầu, cô khoác trên người một bộ quân phục màu đen, mồ hôi trên người vẫn chưa khô.
Những người này đều là lính đánh thuê do cô bỏ ra một số tiền khổng lồ để thuê, họ làm việc cho công ty Blackwater nổi tiếng của Mỹ, mỗi lần ra nước ngoài, bọn họ đều sẽ quan tâm đến hành tung của cô một cách mật thiết, một khi cô gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ xuất hiện!
Trong ba năm nay, đêm nay là lần đầu tiên bọn họ hành động.
Cô dùng tên giả để xuất cảnh, không ngờ vẫn để Bọ Cạp tra ra được, sau này cô lại phải đổi thân phận mới rồi!
Thế mà lại để vợ của Lục Bắc Kiêu chạy thoát!
Trên màn hình, Bọ Cạp oán giận: “Người phụ nữ này, thật sự không phải là một trái hồng mềm!”.
Bọ Cạp không hiểu Diệp Kiều, phụ nữ mà, có lợi hại hơn nữa thì có thể lên trời sao?! Gã tưởng rằng có thể tùy tiện bóp chết, ai ngờ, cô chẳng những đánh nhau giỏi, lại còn có lính đánh thuê!
“Đi! Giết cô ta!”. Bọ Cạp ra lệnh cho Đường Thiếu Đình đã bầm dập mặt mày.
Bọn họ là cái gì? Tổ chức khủng bố, muốn g.i.ế.c một người thì quá dễ dàng!
“Vừa mới nhận được tin tức, cô ta xuất cảnh rồi!”. Đường Thiếu Đình lau m.á.u trên miệng một cái, thở hổn hển nói.
Bọ Cạp tức giận đến mức mặt mày dữ tợn, một đội Huyết Lang giằng co với K2 mười mấy hai mươi năm, không ngờ, đối phó với người phụ nữ của đội trưởng đội Huyết Lang lại phiền toái như vậy!
Rõ ràng cô không nói với anh là cô đã đổi chuyến bay, nhưng người đàn ông này thế mà lại có thể biết cô hạ cánh mấy giờ!
Từ xa xa, nhìn người đàn ông trưởng thành tàn khốc, bên cạnh dắt theo hai anh em đáng yêu mặc áo thun, Diệp Kiều nhếch miệng lên, không khỏi bước nhanh chân.
“Diệp Kiều ngày hôm nay ngầu thật!”. Lục Tiểu Vũ khoanh hai tay trước ngực, nhìn mẹ đeo kính râm, mái tóc xoăn, mặc bộ đồ đen đi về phía họ, hiếm khi khen được một câu.
Lục Tiểu Cổn cũng khoanh hai tay trước ngực: “Lát nữa sẽ hết ngầu ngay thôi”.
Quả nhiên, lúc sắp đến nơi, Diệp Kiều tháo kính râm xuống, khom người giang hai tay về phía họ, nở nụ cười từ cái: “Các cục cưng nhỏ, mau nhào vào lòng mẹ nào!”.
Vốn dĩ là nữ vương Kiều lạnh lùng ngầu đét đột nhiên hóa thân thành người mẹ dịu dàng xinh đẹp, giang hai cánh tay ra, chờ cặp em bé mềm mại đáng yêu gọi “mẹ, mẹ”, vừa nhào về phía mình, chui vào lòng mình!
Kết quả, thời gian trôi qua từng phút từng giây…
Người mẹ Diệp Kiều xinh đẹp dịu dàng vẫn còn khom người, giữ nguyên tư thế giang hai cánh tay, hai em bé đáng yêu đứng bật động tại chỗ, không nhúc nhích lấy một cái, chúng khoanh hai tay trước ngực, tất cả đều ra vẻ lạnh lùng.
DTV
Diệp Kiều chỉ cảm thấy thần kinh cười trên mặt mình đã co rút lại rồi, không thể đợi được hai em bé nhào vào lòng mình!
!!!
Chết tiệt!
Mất hết mặt mũi rồi còn đâu?!
Hai đứa nhóc xấu xa này! Không giữ thể diện cho người mẹ này gì cả!
Diệp Kiều đứng dậy, tức giận liếc mắt nhìn Lục Tiểu Cổn, lại trừng mắt nhìn Lục Tiểu Vũ, ánh mắt như đang nói: “Được lắm, các con chờ đó cho mẹ!”
Hai cái đứa xấu xa này, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thân thiết với mẹ như thân thiết với cha, lúc vừa biết nói còn gọi cô là “pa pa”, sau khi biết nói thì gọi thẳng tên cô luôn! Lục Tiểu Vũ thì còn khá hơn, lúc nào có việc xin cô là ngọt ngào làm nũng gọi “mẹ”!
Lục Tiểu Cổn, quả thật giống y như đúc lúc chưa chuyển thế trước đây!
Chỉ biết gọi cô là “Diệp Kiều”!
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ không quan tâm đến ánh mắt của cô.
Diệp Kiều rốt cuộc cũng dời mắt lên khuôn mặt của người đàn ông cũng tàn khốc và không nói được một lời nào y như thế, sau đó, cô nhấc chân chạy về phía anh, nhào vào lòng anh nũng nịu gọi ngay trước mặt hai đứa bé: “Ông xã!”
Giọng nói õng ẹo khiến hai đứa bé nổi da gà cả người, vội vã tránh ra.
Ai ngờ, cha của chúng trở tay ôm lấy eo Diệp Kiều, nhấc cô lên cao, xoay vòng vòng như người cha khác ôm con họ vậy, người lạnh lùng như anh mà lại cười rất vui vẻ!
Cha chưa bao giờ ôm chúng xoay vòng vòng như thế cả!
!!!
Huhuhu…
Cha quả nhiên yêu thương Diệp Kiều nhất!
Bọn họ không gần gũi với Diệp Kiều, quả nhiên là một quyết định sáng suốt!
“Vẫn là ông xã tốt nhất!”. Sau khi xoay vài vòng, Diệp Kiều mãnh liệt hôn lên khuôn mặt Lục Bắc Kiêu một cái ngay trước mặt hai đứa bé, cho chúng ăn cơm chó!
Hừ! Cho hai đứa độc ác với mẹ này!
“Lục phu nhân mới hiểu được chân lý này sao?”. Người đàn ông lạnh lùng chững chạc đã đầu ba, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, thản nhiên hỏi, giọng điệu có vẻ chua xót!
Anh ghen!
Bởi vì cô vừa đến nơi là nói chuyện với hai đứa nhỏ trước chứ không phải là anh trước!
Diệp Kiều gật đầu rồi lại lắc đầu: “Người ta thường nói trẻ con có tâm hồn yếu đuối, nếu thiếu tình thương của mẹ sẽ bị lệch lạc, người ta làm dáng một chút mà, đương nhiên là anh Kiêu của em tốt nhất!”
Cô vội vàng nhỏ nhẹ dỗ dành anh, vuốt lông anh!
“Tâm hồn yếu đuối? Chúng nó? Ồ…”. Lục Bắc Kiêu nhìn hai kẻ dở hơi mặc áo thun trắng viết chữ “Ta là anh trai”, “Ta là em gái”, nhưng mà, chữ “em gái” trên áo Lục Tiểu Vũ đã bị dùng bút đen gạch mất, rồi viết chữ “chị gái” ở bên cạnh.
Không biết là bé bảo chú lính nào viết cho nữa.
Cuộc tranh giành giữa anh trai và chị gái từ trước đến nay luôn là cuộc chiến cứ dăm ba phút là nổ ra một lần giữa hai đứa nhỏ!
“Lục Tiểu Vũ! Cái áo đang yên đang lành bị con biến thành cái gì kia?! Còn nữa, sao không mặc váy xòe màu hồng? Ai cắt tóc cho con đây? Không ra dáng con gái gì cả!”. Người mẹ vừa rồi còn nói sợ bọn nhỏ tâm hồn yếu đuối, bây giờ đã hóa thân thành hổ mẹ!
Lục Tiểu Vũ bĩu môi: “Mặc váy không tiện đánh nhau! Con không muốn thắt bím, Lục Tiểu Cổn, Tiểu Bạch Thái cũng có thắt b.í.m đâu! Bọn họ thắt thì con cũng sẽ thắt!”
Cô cũng vừa mới nhìn thấy trên mặt Lục Tiểu Vũ có một vết thương đã kết vảy rồi!