Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 478
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:51
Lượt xem: 17
Ba năm sau...
Khu nhà quân sự, gần Tòa nhà Sở chỉ huy, một cậu bé và cô bé mặc bộ quân phục rằn ri đang ngồi xổm trên sân bóng rổ nghịch cát. Cách đó không xa có một cảnh viên mặc quân trang đang nhìn lũ trẻ chằm chằm.
Hai đứa bé đều đội mũ ngụy trang, ghé đầu vào nhau không biết đang nói gì.
Một lúc sau thấy cô bé gái đứng lên, đi đôi giày thể thao màu trắng chạy đến chỗ lính canh, khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng ngước lên nói, "Chú Tiểu Quân, chúng cháu muốn xây một lâu đài lớn, còn cần nhiều thứ nữa cần rất nhiều cát, chú lấy giúp chúng cháu một cái túi to được không ạ?"
Lính canh cúi đầu nhìn bé gái khí phách xinh xắn, vốn định từ chối nhưng không nhẫn tâm được.
"Chú đi lấy giúp các cháu, cac cháu nhất định không được chạy đi xe, cháu đi mất thì chú sẽ bị lão thủ trưởng xử b.ắ.n đấy!" Lính canh gác cúi người nói với cô bé gái
Cô gái gật đầu như chim gõ kiến.
"Cháu hứa sẽ không chạy lung tung!"
Cảnh vệ hơi do dự rồi lập tức chạy đi! Lũ trẻ còn nhỏ, bình thường lão thủ trưởng không cho chúng đi chơi xa, đều chơi gần tòa nhà chỉ huy.
Thấy cảnh vệ đi xa không thấy bóng dáng đâu, bé gái lập tức nói với cậu bé: "Bắp cải nhỏ! Chúng ta chạy đi!"
Cậu bé phủi phủi cát đứng dậy chạy đi.
Hai đứa trẻ trong bộ quân phục rằn ri giống như những chú chim non bay lượn, bay xa hơn lên bầu trời! Với lũ trẻ, khu quân sự không phải là bầu trời!
Trên bãi tập, các chiến sĩ đang tập luyện, hai gấu con hớn hở chạy qua.
Các binh lính đang đứng trong tư thế quân nhân không nhúc nhích, vẻ mặt không biểu cảm. Đối mặt với hàng trăm binh lính, hai đứa bé không luống cuống chút nào, đứng ở trước hàng đầu ngẩng cái đầu nhỏ nhìn bọn họ.
"Nghỉ!"
Cô gái nhỏ lớn tiếng ra lệnh.
Các binh lĩnh vẫn không nhúc nhích như cũ.
"Tham mưu Thái, bọn họ không chấp hành mệnh lệnh của tớ!" Cô gái nhỏ tức giận nói.
Cậu bé trai hai tay ôm ngực, vẻ mặt nghiêm túc: "Các anh không nghe lệnh, muốn bị xử b.ắ.n sao?"
"Phì..." Lúc này binh lính đều bị chọc cười.
Hai nhóc con mới lớn một xíu, bé gái tự xưng là tư lệnh, bé trai là tham mưu! Hai quỷ nhỏ thật buồn cười!
Lúc này tiếng còi vang lên, "Hai bé con ở đâu tới, đi chơi đi!"
"Đồng chí sĩ quan, chúng cháu không phải bé con!" Bé gái lớn tiếng nói.
"Ơ! Còn biết quân hàm này!" Sĩ quan bậc năm cầm còi, ngạc nhiên nói.
"Báo cáo tư lệnh! Phát hiện ra chú Tiểu Quân đến rồi!" Cậu bé chào bé gái rồi lớn tiếng nói.
!!!
Tư lệnh nhỏ Lục Chiến Vũ nhíu mày: "Chia nhau chạy!"
Ra lệnh xong cô bé và cậu bé lập tức chia nhau chạy đi trong hàng ngũ binh lính ngăn nắp, trật tự.
Hóa ra cháu nhà họ Lục, khó trách, khó trách!
Lục Tiểu Vũ và Bắp cải nhỏ chạy rất xa rất xa, cuối cùng bỏ lại thị vệ, bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi ở một chỗ có đống than.
Hai đứa bé dựa lưng vào nhau, "Bắp cải xanh, sau này chúng ta cùng ra ngoài chơi đi!"
Tư lệnh nói gì đương nhiên thâm mưu nghe đó, "Được!"
Bắp cải nhỏ chính là tùy tùng nhỏ của Lục Tiểu Vũ.
Lúc hai đứa bé đang nói chuyện đột nhiên có một củ lạc đập vào vai Lục Tiểu Vũ, ngay sau đó Bắp cải nhỏ cũng bị đập vào, hai đứa bé cảnh giác trèo lên, “Đây là mai phục của địch!”
Lục Tiểu Vũ vừa dứt lời, một đám trẻ con to cao hơ từ đống than chạy ra, có nam có nữ!
"Các cậu là lính nơi này, đến căn cứ của chúng tôi làm gì?" Cậu bé nam dẫn trước đầu đội mũ rằn ri, trên người khoác một cái ga giường bị xé rách, hùng hổ đi về phía bọn họ.
Căn cứ của bọn họ?
Đôi mắt đen nhánh của Lục Tiểu Vũ nhìn một vòng xem xét, có kẻ thù đang mai phục phía sau đống than và đường cống ngầm!
Nơi này để đánh trận thì thật tốt!
"Mở to mắt của các cậu ra mà xe, tôi là lính sao?" Lục Tiểu Vũ tiến lên vỗ quân hàm của mình, tức giận nói với đứa bé kia.
"Cậu ấy là tư lệnh!" Tiểu Bạch Thái lớn tiếng nói.
Hai đứa con nít chưa mọc lông dám xưng tư lệnh ở trước mặt cậu ta!
Cậu bé trai 8 tuổi như đang nghe chuyện cười.
"Cậu là tư lệnh thì tôi là gì?"
"Cậu là thổ phỉ tạo phản! Bản tư lệnh phải tiêu diệt!"
"Nhóc con, dám mắng tao là thổ phỉ! Các anh em, nhanh trói hai kẻ địch này lại cho tớ!" Cậu bé vương khí sắc mặt đỏ lên, lớn tiếng nói.
Hai đứa nhỏ lập tức làm tư thế tựa lưng vào nhau, đối mắt với một đám trẻ hơn hơn chúng đang vây quanh chúng, trong tay bọn họ có cành cây làm vũ khí, Lục Tiểu Vũ nhặt đất đá lên ném!
"Các cậu dám đánh chúng tôi, anh tôi đến sẽ đuổi hết các cậu! Lục Tiểu Vũ vừa ném vừa hét lên.
"Anh cậu là ai?" Cậu bé đứng đầu tay chống nạnh, khinh thường hỏi.
"Anh tôi là Lục Tiểu Cổn!" Giọng điệu của Lục Tiểu Vũ vô cùng kiêu ngạo, dường như anh của cô bé là bất khả chiến bại!
"Lục Tiểu Cổn? Cổn cút xéo? Ha ha ha..." Đứa trẻ làm vương nghe cái tên "Lục Tiểu Cổn" này thì cười to, những đứa trẻ khác cũng cười.
Lục Tiểu Vũ không những không tức giận mà còn rất khí phách: "Là để các cậu xéo đi đấy!"
"Các cậu đánh cho tớ!" Cậu bé làm vương giận dữ nói.
Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái nhặt đất đá nhỏ dưới đấy lên ném không ngừng, nhưng địch của chúng quá đông, lại còn nhỏ, mặt nhanh chóng bị thương!
Khẩu s.ú.n.g đã thoe chân lão tư lệnh Lục tham gia chiến tranh Triều Tiên, khẩu s.ú.n.g ngắn hàng nội địa đầu tiên trong nước, khẩu s.ú.n.g ngắn 51 bị tháo dỡ thành từng mảnh và đặt trên sàn gỗ. Cậu bé trong bộ đồ rằn ri ngồi trên sàn nhà, mặt không biểu cảm chăm chú nhìn các linh kiện.
"Hừ! Tháo ra không có gì là giỏi cả, nếu cháu có thể lắp nó lại như cũ mới gọi là giỏi!" Lão tư lệnh Lục cầm một chén nước ngồi trên ghế nhìn thằng quỷ nhỏ lấy trộm khẩu s.ú.n.g lục của ông ra làm đồ chơi còn tháo nó ra từng mảnh. Ông không những không tức giận mà trên mặt đầy yêu thương.
Quả nhiên chắt lớn của ông đúng như những gì ông mong đợi, trong tương lai sẽ có thêm một ông giời con, làm hạt giống lính tốt!
"Lão tư lệnh! Không xong rồi! Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái chạy hết rồi!" Anh cảnh vệ tìm một vòng rồi cũng không thấy hai đứa nhỏ đâu, lập tức trở về báo cáo.
"Hoảng cái gì?! Trong đại viện còn có thể chạy mất? Bọn nó lớn rồi có thể vui đùa khắp nơi, sau này cứ để chúng chơi đi!" Lão thủ trưởng đứng lên nói.
Cậu bé lập tức đứng lên, "Báo cáo lão tư lệnh! Cháu đi tìm hai em trước, s.ú.n.g ngắn cháu sẽ lắp sau ạ!"
"Đi đi!" Lão tư lệnh Lục trầm giọng nói.
Lục Tiểu Cổn đi đôi boot chiến được thiết kế riêng màu đen của cậu vào, đen khẩu s.ú.n.g nước cỡ lớn lên, sau khi đội mũ rằn ri vào thì cấp tốc chạy ra ngoài.
Cậu và Lục Tiểu Vũ là sinh đôi, có thần giao cách cảm. Cậu có thể cảm nhận được Lục Tiểu Vũ đang bị bắt nạt.
Anh lính muốn đuổi theo bị lão tư lệnh Lục gọi lại, "Để tùy chúng đi! Chúng có đánh nhau với người khác cũng đừng nhúng tay vào! Để chúng đánh!"
"Gọi Lục Tiểu Cổn, gọi Lục Tiểu Cổn, em và Tiểu Bạch Thái bị thổ phỉ bắt, mau tới cứu! Mau tới cứu!" Lục Tiểu Vũ mặc niệm ở trong lòng.
Hai đứa nhỏ bị những đứa lớn hơn đánh tới tấp rồi bị trói lại bằng dây thừng, mũ trên đầu Lục Tiểu Vũ cũng không còn nữa.
Mái tóc đen dài và thẳng ngắn cũng rối tung lên vì đánh nhau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lại đầy bùn đất và tro than, giống như thợ mỏ mới đi đào than về.
Tiểu Bạch Thái sau lưng cô càng không cần nói, đã thành màu đen rồi!
Nhưng không ai trong hai đứa bé khuất phục, vẻ mặt đứa nào cũng đầy ý chí!
Hừ! Bọn họ lấy đông h.i.ế.p yếu, có gì mà giỏi?!
"Lục Tiểu Cổn, làm sao? Bị sợ cút rồi?! Ha ha...." Nhóc cầm đầu đi đến trước mặt Lục Tiểu Vũ dương dương đắc ý nói. Phía sau cậu ta là một đám trẻ, ai cũng đang cười nhạo họ.
"Phi!" Lục Tiểu Vũ ngửa mặt phun một ngụm nước miếng cho cậu ta!
"Cổn gia của mày đến rồi!" Đúng lúc này trên nóc nhà gỗ bên cạnh, một cậu bé trông rất ngầu trong bộ đồ rằn ri và đeo kính râm đen đột nhiên xuất hiện. Dưới chân cậu còn đi đôi giày mà phần lớn đứa trẻ nào cũng ước mơ, đôi giày này còn ngầu hơn giày thể thao nhiều!
"Anh! Anh tôi đến rồi!" Lục Tiểu Vũ kiêu ngạo nói.
"Lục Tiểu Vũ, Tiểu Bạch Thái! Nhanh nhắm mắt!" Lục Tiểu Cổn đứng trên nóc nhà nhìn xuống hét to, vừa dứt lời, bàn tay đang nắm lấy cát mịn trong túi ni lông ném xuống!
Cậu đang sử dụng cát làm hơi cay!
Đám trẻ kia đang ngửa đầu nhìn cậu không kịp chuẩn bị, mắt dinh cát vội cúi đầu lau, vừa định ngẩng đầu lên Lục Tiểu Cổn lại ném nữa. Sau đó cậu nhảy xuống đống cỏ khô cách đó không xa. Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái cũng không ngốc, hai đứa trẻ bị trói cùng một chỗ đồng tâm hiệp lực chạy về phía Lục Tiểu Cổn!
Lục Tiểu Cổn lại trượt xuống từ đống cỏ khô, móc d.a.o ra cắt dây thừng.
"Lục Tiểu Cổn! Bọn họ đông người quá!" Nếu không chúng đã không bị bắt.
Lục Tiểu Cổn đeo kính râm lạnh lùng không nói chuyện, sau kính râm là đôi mắt băn khoăn. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy trong đại viện có nhiều trẻ con như vậy, ít nhất phải hai mươi người.
"Mau bắt hết bọn họ lại!" Nhóc cầm đầu mặt đầy tức giận hét lên! Ba con nhóc này có thể hành động như quỷ!
Lục Tiểu Cổn đưa cát cho Tiểu Bạch Thái, cậu kéo s.ú.n.g nước sau lưng ra giơ cao lên b.ắ.n về phía đám trẻ. Tiểu Bạch Thái ném cát không ngừng, Lục Tiểu Vũ ném đá, ba đứa bé chỉ chốc lát đã đánh cho đám trẻ trốn vào sau đống than.
"Nhanh bắt lấy họ!" Lục Tiểu Cổn ra lệnh một tiếng rồi dẫn đầu lao về phía đám trẻ đang chạy chậm, sau đó Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái mỗi đứa bắt được một người!
Lục Tiểu Cổn không chỉ cứu được Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái còn bắt được ba tù binh nhỏ, dẫn họ đến bãi tập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-478.html.]
"Lục Tiểu Cổn! Chỗ kia của bọn họ tốt quá! Chúng ta tới cướp đi!:
Lục Tiểu Cổn lạnh lùng không nói lời nào, trong lòng vẫn đang suy nghĩ. Cậu không chỉ muốn cướp lấy mà còn muốn đánh bại nhóc cầm đầu kia, để đám trẻ kia sau này gọi cậu là "Cổn gia"!
Về đến nhà chúng nghe lão tư lệnh nói, đống than đó là trận địa của mọi thế hệ trẻ em trong khu quân sự, người cha mà chúng sùng bái nhất đã thống trị nơi ấy từ khi 3 tuổi!
"Ông già này, không dạy trẻ con cái tốt, suốt ngày dạy chém chém giết giết!" Ba đứa nhỏ đều mặc quần lót nhỏ đứng bên giếng, bà lão lấy khăn lau mặt cho Lục Tiểu Vũ, vừa làm vừa mắng lão tư lệnh.
Lão tư lệnh không để ý, vẻ mặt đắc ý, "Lục Tiểu Cổn! Đọc "Ba mươi sáu sách lược" cho ông nghe nào!"
"Man thiên quá hải, vây Nguỵ cứu Triệu, mượn đao g.i.ế.c người, dĩ dật đãi lao, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, giương đông kích tây..." Lục Tiểu Cổn ngoan ngoãn đọc trôi chảy.
"Ôi Tiểu Vũ, mặt cháu bị xước rồi, có đau không hả?" Bà cụ rửa sạch mặt cho Lục Tiểu Vũ xong đau lòng nói
DTV
"Cụ ơi, không đau ạ!" Lục Tiểu Vũ không yếu ớt, có chút bá đạo, chỉ muốn mau chóng chiếm lấy mảnh đất kia!
"Ông già, ông dạy con người ta những thứ này, sau này Kiều Kiều về sẽ giận ông! Dạy con người ta thành thế này đây!" Bà cụ lại tức giận nói.
Đôi vợ chồng kia gần như không quản con chút nào. Lục Bắc Kiêu quanh năm dẫn quân đi huấn luyện, làm nhiệm vụ, Diệp Kiều bận rộn kinh doanh bay khắp nơi. Từ lúc hai đứa nhỏ biết đi gần như đều ở nhà ông cụ nội và nhà lão Diệp bên cạnh.
Hai ông già dạy cháu thế nào? Đó là huấn luyện trở thành một người lính!
Dáng vẻ lão tư lệnh Lục không thích nghe, không để ý đến bà cụ đang cằn nhằn.
"Tiểu Vũ, có nhớ mẹ không?" Tính ra lần này Diệp Kiều đã ra ngoài được nửa tháng rồi!
"Không ạ! Cháu nhớ cha! Cụ ơi, cháu muốn đến đội đặc chủng gặp cha!" Lúc Lục Tiểu Vũ nhắc đến cha thì hai mắt sáng lên, ngay cả Lục Tiểu Cổn ở bên cạnh cũng chú ý đến, cậu cũng rất muốn gặp cha.
Hai đứa nhỏ không có lương tâm, cho dù mẹ chúng có tốt với chúng như thế nào đi chăng nữa thì cũng không bằng người cha một năm có về hai ba lần!
"Tiểu Vũ! Lúc mẹ tớ đến đón, tớ sẽ bảo mẹ dẫn đi!" Tiểu Bạch Thái lớn tiếng nói.
"Được, được!" Lục Tiểu Vũ vui sướng nhảy dựng lên.
Nói Tào Tháo Tào Tháo đến, một chiếc ô tô màu đen dừng ở lối vào sân nhỏ, nữ quân nhân mặc quân phục màu xanh lục, áo somi thắt cavat đen, cắt tóc ngắn, tư thế hiên ngang đi đến.
"Mẹ!" Tiểu Bạch Thái còn đang mặc quần lót nhỏ bỏ chạy về phía Lãnh Dao!
Lãnh Dao thấy đứa nhỏ ướt sũng chạy về phía mình, sợ bộ quân phục bị ướt liền lùi lại hai bước!
Mẹ ruột!
"Cháu chàu lão thủ trưởng! Cháu cào bà ạ!"
"Lãnh Dao đến rồi!" Lão thủ trưởng gật đầu, bà cụ nhiệt tình nói.
"Dì Lãnh!"
"Dì Lãnh!"
Hai anh em đồng thanh kêu lên. Đừng nhìn hai đứa là ông giời con thật ra rất lễ phép, đặc biệt là Lục Tiểu Vũ, cái miệng nhỏ rất ngọt! Trước mặt đám trẻ thì xưng vương, trước mặt người lớn thì nũng nịu dễ thương!
"Mấy đứa làm sao thế này!" Thấy hai đứa nhóc cũng ước sững, trên mặt bé cưng Lục Tiểu Vũ còn bẩn. Lãnh Dao cười hỏi.
"Còn sao nữa? Đánh nhau thôi! Ba đứa này đánh nhau với đám trẻ trong đại viện, còn muốn cướp địa bàn!" Trong giọng nói trách móc của bà cụ đầy yêu thương.
Ánh mắt cưng chiều của Lãnh Dao nhìn ba đứa nhỏ không ngạc nhiên chút nào!
Con nhà lính đặc chủng, không đánh nhau thì sao được?!
Trẻ con trong đại viện cũng vậy, có đứa nhỏ cha mẹ quanh năm không ở cạnh, đều nuôi thả.
"Dì Lãnh! Dì dẫn chúng cháu đi gặp cha có được không ạ?" Lục Tiểu Vũ đi chân trần mặc quần lót nhỏ chạy đến bên Lãnh Dao, ngẩng đầu lên nói.
Lúc này Lãnh Dao ôm cô bé lên, không ngại việc cô bé bị ướt.
Trong lòng Tiểu Bạch Thái bị hàng ngàn vết thương!
Mẹ ôm Tiểu Vũ chứ không ôm cậu, cậu được nhặt lên à?!
"Được chứ?!" Lãnh Dao rất sảng khoái nói, "Nhưng phải hỏi lão thủ trưởng xem có đồng ý không!"
Lục Tiểu Vũ vội vàng thoát khỏi vòng tay của Lãnh Dao, chạy đến bên cụ nội xin xỏ. Lão thủ trưởng mới buông lời, ra lệnh ba đứa nhóc nghiêm chỉnh vào nhà thay quần áo!
Lục Tiểu Cổn là người nhanh nhất, sau khi thay quần áo xong liền cất hết s.ú.n.g lục tháo dỡ vào ba lô, muốn cha cậu dạy!
Căn cứ Huyết Lang.
"Cậu Diệp Thành!" Lục Tiểu Vũ đang mặc đồ rằn ri nhỏ nhìn thấy sĩ quan huấn luyện đang đứng dưới ánh hoàng hôn, mặc áo ba lỗ màu đen, quần quân đội, đầu đội mũ lưỡi trai đen.
Sĩ quan huấn luyện Diệp đang nghiêm khắc khiển trách các thành viên trong đội, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng dễ thương của cháu gái, lập tức phá lệ làm việc, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều, bước chân rộng đến chỗ lũ nhóc, vừa chạy vừa quay đầu kêu các đội viện tiếp tục huấn luyện!
"Tiểu Vũ!" Diệp Thành ở đằng xa hét to một tiếng, khi đến trước mặt cô đã ôm Lục Tiểu Vũ lên cao!
Lục Tiểu Vũ bị chọc cho cười khúc khích!
Hai tay Diệp Thành giữ dưới nách Lục Tiểu Vũ nâng cô bé lên cao mấy lần, nhưng thấy vẫn chưa đủ anh ôm cô bé vào lòng, hôn lên má cô bé vài cái.
"Có phải bé cưng đến thăm cậu không?!"
Thấy khuôn mặt nhỏ đáng yêu của cháu gái cưng, Diệp Thành kích động, "Làm thế nào mà mặt lại bị thương thế này?"
"Cậu Diệp Thành, chúng cháu đến tìm cha!" Gặp cậu? Cậu nghĩ hay lắm!
Lục Tiểu Cổn dội một gáo nước lạnh xuống!
"Tiểu Cổn thối, giận cậu không ôm cháu có phải không? Cậu ôm em gái cháu xong sẽ thương cháu sau!" Diệp Đại Thành cảm thấy bản thân rất tốt!
Lục Tiểu Cổn ra vẻ ghét bỏ: Ai mà thèm!
"Cậu Diệp Thành, chúng cháu đến tìm cha!" Lục Tiểu Vũ đang được Diệp Thành ôm trong lòng chân thành nói, c.h.é.m thêm một dao!
!!!
Diệp Thành đang hào hứng hóa đá tại chỗ!
Ông trời ơi, Diệp Thành anh rốt cuộc đã làm gì sai?! Bị sao người bị hành hạ luôn là anh?!
Trước đây bị cha mẹ của hai báu vật này hành hạ, bây giờ lại bị hai báu vật này ngược đãi!
Một người đàn ông 30 tuổi đến bây giờ còn đang đánh lưu manh, đừng nhắc đến trẻ con!
"Thái Dư Bạch!" Lúc này một giọng nói nghiêm túc vang lên.
"Cha!" Tiểu Bạch Thái chạy về phía người đàn ông cao lớn từ phòng làm việc đi ra!
Lão Thái ôm Tiểu Bạch Thái lên cao, người đàn ông già luôn nghiêm túc nở một nụ cười hòa ái trên môi.
Lãnh Dao rất vui khi thấy cảnh này.
Tiểu Bạch Thái là tên do cô đặt, Thái Dư Bạch, Lãnh Tuyết, tuyết là trắng.
Lão Thái có thể không bao giờ biết được dụng ý của cô!
"Bác Thái!"
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ đồng thanh hô một tiếng.
Lão Thái buông Tiểu Bạch Thái xuống, ôm lấy Lục Tiểu Vũ, đáng yêu quá, con gái vẫn tốt hơn!
"Diệp Thành, gọi điện cho Lục Bắc Kiêu đi!" Lão Thái trầm giọng nói.
"Gọi cậu ta làm gì, cậu ta cũng không chơi với hai bé cưng!"Diệp Thành nói, "Tiểu Cổn, Tiểu Vũ,cậu đưa các cháu đến trường b.ắ.n nhặt vỏ đạn được không? Dẫn các cháu đi xem binh lính huấn luyện nhé? Hay dẫn cháu cháu tìm chú Đại Ngốc chơi?"
Hai anh em vẫn lắc đầu lắc đầu.
"Chúng cháu chỉ cần cha!" Hai đứa nhỏ lại đồng thanh!
!!!
Diệp Thành nhận lệnh gọi cho Lục Bắc Kiêu ở căn cứ.
Sau khi gọi điện thoại, anh muốn dẫn hai đứa nhỏ đi chơi một lát nhưng Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ không chịu đi, biến thành "Đá đợi cha", đứng bất động tại chỗ chờ cha!
Diệp Thành thấy vừa tức giận vừa đau lòng!
Tên cha tồi của hai đứa nhóc rõ ràng chỉ quan tâm đến việc huấn luyện với binh lính, chỉ thương vợ gần như không quan tâm hai đứa nhỏ. Nhưng lũ nhóc hết lòng yêu thương anh ta!
Nửa giờ sau, mặt trời sắp lặn, một chiếc xe địa hình quân sự mui trần đang phóng nhanh về phía đây với đầy bụi bặm!
"Cha!" Lục Tiểu Vũ lớn tiếng hét, hai mắt Lục Tiểu Cổn tỏa ánh sáng.
Ở ghế lái, đó là người cha ngầu của cô bé đang đội mũ đen, đeo kính râm.
Cha đẹp trai lại ngầu quá đi!
Xe việt dã dừng lại, nam sĩ quan lạnh lùng nhảy từ trên xe xuống, nhanh chân bước về phía này.
"Cha!" Cô bé mặt đồ rằn ri lao tới như một mũi tên, vừa đến đã được anh cúi xuống ôm lấy!
"Nhóc con, lại tăng cân rồi!” Đừng nhìn cô con gái nhỏ của anh trông mềm mại đáng yêu, thực ra rất rắn chắc, nói không chừng có thể chất làm lính!
Lục Tiểu Vũ toét miệng cười, vẻ mặt hạnh phúc.
Lục Bắc Kiêu một tay ôm Lục Tiểu Vũ, "Lục Tiểu Cổn! Đến đây!" Anh trầm giọng nói với con trai.
Lục Tiểu Cổn dáng người cao hơn nhiều so với em gái chạy về phía anh, một tay Lục Bắc Kiêu chộp lấy cánh tay cậu, ôm cậu lên, hai cánh tay giơ lên cao, hai đứa bé ngồi ở trên vai anh!