Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 475
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:46
Lượt xem: 14
Giang Thiều Quang nghe hai cô gái xa lạ này nói xong lập tức đứng dậy, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lý Vận.
Mẹ nó, lần đầu tiên của anh ta và cô còn có máu, còn nói là lần đầu.
Kết quả còn từng có bầu, sinh non, tử cung phải cắt bỏ.
"Thiều Quang, bọn họ nhần lầm người rồi, thực sự không phải em." Lý Vận sắp khóc rồi.
"Xem ra chúng tôi đã xen vào việc của người khác rồi, bạn trai của người ta không biết thật sự là lừa dối mà." Một cô gái trong đó nhỏ giọng nói với cô gái khác, kéo cô ta đi.
"Mấy năm không thấy, Lý Vận vẫn là Lý Vận ngày xưa, không biết Thẩm Hi Xuyên đâu rồi. Nghe nói ấy đứa bé trong bụng của cô ta năm ấy không phải của ông chủ giàu có kia." Một cô gái khác ghét bỏ nhìn Lý Vận một chút, lại đ.â.m một d.a.o mới rời đi.
"Lý Vận, thực sự là có cô mà!" Ánh mắt Giang Thiều Quang đầy khinh bỉ nhìn Lý Vận. Vừa dứt lời anh ta cốc bia ở bên cạnh lên, đổ bia trong cốc vào mặt cô.
Lý Vận rít lên "A"
"Mẹ nó bây giờ xem như tôi đã thấy rõ bộ mặt giả tạo của cô rồi. Thực ra chỉ là một hàng nát!" Giang Thiều Quang uống rượu, cũng mặt kệ có người nhìn hay không anh ta bóp cổ Lý Vận, hung ác nói.
Sau khi biết bộ mặt thật của Lý Vận, không cần đi chứng thực anh ta cũng có thể đoán, anh ta và Chu Mạt bị cô ta chia rẽ thế nào.
Nhưng không có lửa làm sao có khói, nguyên nhân căn bản Giang Thiều Quang và Chu Mạt chia tay là anh ta không thể chịu được sự dụ dỗ của Lý Vận, không giữ được nửa dưới của mình.
Lý Vận bị siết đến không thở nổi, quản lý quán bar nhìn thấy cảnh này vội đến kéo ra.
"Khụ khụ Thiều Quang em...." Lý Vận khóc, còn muốn giả bộ.
"Mẹ nó cô cút ra xa chút đi đừng để sau này tôi nhìn thế con đĩ cô ở thành phố T nữa, anh đây không hề định cưới cô." Giang Thiều Quang vô tình nói, dứt lời anh ta cầm âu phục xoay người rời đi.
Lý Vận mặt mũi tràn đầy, tóc cắt ngang trán, chật vật ra khỏi quán bar trước chỉ trỏ của mọi người.
Rốt cuộc là ai tính toán sau lưng cô.
Lý Vận siết c.h.ặ.t t.a.y tức giận nghĩ, cô ta khó khăn lắm mới dụ được con trai phó thị trưởng Giang ở thành phố T, muốn tẩy trắng hoàn toàn, kết quả...
Chiếc xe Wrangler màu đỏ đầy ngang ngược phách lối dừng bên cạnh cô ta, làm cô ta suýt nữa ngã xuống.
"Lý Vận, đừng đến, thật đúng là không có việc gì chứ."
Giọng nói có thể khiến cô ta gặp ác mộng cũng là giọng nói cô ta hận thấu xương.
Lý Vận quay người. Cô gái mặc chiếc váy rộng rãi, nâng cao bụng lớn nở nụ cười chính là Diệp Kiều mà cô ta hận thấu xương, nhưng lại có tình yêu và sự nghiệp hoàn hảo, còn có con nữa.
Tức nhất bên cạnh cô chính là người mặc quân trang màu xanh trông rất cao ráo đẹp trai, cũng rất hoàn mỹ là Lục Bắc Kiêu.
"Ừ, đừng đến, cô vẫn khiến người ta khinh thường giống như trước đây, tôi còn tưởng hai năm nay cô đã đổi đời đi đâu rồi. Kết quả vẫn thủ đoạn bỉ ổi như vậy." Diệp Kiều vô cùng khinh bỉ nói.
Lý Vận chật vật bị chặn một chặn một câu không trả lời được, chỉ căm thù trừng cô.
Hai cô gái vừa rồi cũng là cô sắp xếp.
"Thẩm Hi Xuyên đâu? Hai năm qua đôi ruồi bọ các cô không ở cùng nhau thì hiếm thật, không phải con ruồi kia cũng ghét cô đấy chứ?" Diệp Kiều lại mỉa mai.
Câu này đã cho cô ta một nhát dao.
Quả thật cô ta bị Thẩm Hi Xuyên chê, không biết anh ta đã đi đâu, bặt vô âm tín.
"Diệp Kiều, cô đừng khinh người quá đáng!" Lý Vận nhẫn nhịn một hồi lâu mới nói ra được một câu như vậy.
"Tôi khinh cô đấy, sao nào?" Diệp Kiều ngang ngược nói.
Cô ta làm sao dám thế nào
Bây giờ Diệp Kiều động một ngón tay là có thể khiến Lý Vận cô mãi mãi không ngóc đầu lên được, nhân vật tai to mặt lớn bị cô dọa đến mức ngay cả thành phố J là quên cũng không dám về.
Hơn nữa cô còn có đại ma vương Lục Bắc Kiêu làm chỗ dựa.
"Diệp Kiều, tôi sai rồi, cô bỏ qua cho tôi đi. Tôi, tôi lập tức rời khỏi thành phố J, sau này sẽ không tiếp tục ngáng chân cô nữa." Lý Vận cầu xin, thấy bụng to của cô, nghĩ đến việc tử cung của mình đã bị cắt bỏ thì hận vô cùng.
Diệp Kiều không thèm tin lời giả dối của cô ta đâu!
Loại cặn bã này phàm là có quyền thế tương lai vẫn sẽ trả thù cô, loại người này là kiểu không thấy quan tài không đổ lệ.
Cô cũng muốn xem kiếp này Lý Vận và Thẩm Hi Xuyên có thể giống kiếp trước không đưa cô vào tù không, nếu bọ họ có thể thì cô cũng coi như chịu phục.
"Lý Vận mong cô có thể nhớ kỹ lời ngày ôm nay đừng đính vào đại gia rồi lại không biết lượng sức mình đối phó với tôi. Nếu có lần sau tôi hứa sẽ cho cô đứt luôn đấy!" Diệp Kiều không nhanh không chậm cảnh cáo.
"Bà Lục, cần gì phải nhiều lời vời loại người tiểu nhân này." Lục Bắc Kiêu luôn im lặng rốt cục đã mở miệng, anh khinh thường cô gái Lý Vận này, nhìn chút thôi đã thấy bẩn mắt.
Còn Lý Vận, bị nam thần trong lòng mình ghét như thế cô ta cũng đau khổ, chật vật bước đi.
Nhìn Lý Vận hó chịu như vậy, nghĩ đến kiếp trước cô ta và Thẩm Hi Xuyên đã đưa cô vào tù bảy năm, còn hiểu lầm rất nhiều với Lục Bắc Kiêu là cô lại cảm thấy sung sướng. Chỉ là tức vì thủ đoạn của Lý Vận này không cứng nữa, nếu không Diệp Kiều cô tiện sẽ dạy cô ta biến mất hoàn toàn.
Cô cũng không nhịn được cảm khái, lần sống lại này cho đến nay cũng coi như không uổng phí.
Nhưng cô còn cả quãng đường dài phải đi, còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm.
"Tên khốn nạn kia cũng đáng đời, nhưng trước kia chưa từng nghe anh Đại Ngốc đáng thương và Chu Mạt kia..." Trên xe, cô tựa vào lòng Lục Bắc Kiêu thì thầm, hai tên A Đông A Tây dở hơi đều ngồi ở hàng trên, một lái xe một ngồi phụ xe.
"Mấy tháng nay anh vẫn chỉ huy diễn tập quân sự, đến sau cuộc diễn tập quân sự mới biết. Hai người này..." Lục Bắc Kiêu nhắc đến Đại Ngốc vẫn còn hơi tức giận, "Trước khi Đại Ngốc gia nhập Huyết Lang đã ở tiểu đoàn pháo binh, lúc ấy sư trưởng Chu còn chưa là sư tưởng, là tiểu đoàn trưởng của một tiểu đoàn pháo binh, cũng là thầy của Đại Ngốc."
"Có thể nhìn ra anh Đại Ngốc thực sự thích Chu Mạt." Hôm nay Đại Ngốc như thế này thực sự làm người ta đau lòng, khiến cô nhớ đến Lục Bắc Kiêu của kiếp trước. Người của toàn thế giới đều cảm thấy Diệp Kiều cô không xứng với anh, chỉ có anh che chở cho cô, không cho người khác nói xấu cô một câu.
Hi vọng Chu Mạt không dẫm vào vết xe đổ giống cô của kiếp trước.
Nhà tân hôn của Đại Ngốc và Chu Mạt ở nội thành, nằm trong đường vành đai 2, được Đại Ngốc mua lại bằng một khoản vay hơn một năm trước theo gợi ý của Diệp Kiều.
Trước khi mua Đại Ngốc còn do dự, cảm thấy khng cần thiết, nên gửi tiền tiết kiệm vào ngân hàng để tăng lãi suất. Nhưng Diệp Kiều nói sau mười năm, cho dù anh không làm gì dựa vào căn nhà này thôi cũng đủ ăn cả đời. Đại Ngốc tin là thật nên đã mua.
Lúc mua nhà nào có nghĩ đến căn nhà này sẽ là phòng cưới của anh và Chu Mạt.
Cô dâu mặc sườn xám màu đỏ ngồi trên giường toàn màu đỏ, cúi thấy đầu. Đại Ngốc say rượu ngủ một giấc đã tỉnh dậy, sau khi rửa mặt xong đi ra nhìn cô cười xấu hổ.
"Tiểu Mạt, anh đưa em về nhà." Anh cứng ngắc nói.
Chu Mạt không nói chuyện chỉ đứng lên, lại nghe thấy Đại Ngốc nói sau lưng cô, "Ngày mai anh sẽ đi nộp đơn ly hôn. Sau này đừng để thằng nhóc họ Giang lừa, cậu ta không đáng tin."
Đại Ngốc cưỡi chiếc xe đạp đòn ngang 28 mới tinh chở Chu Mạt đến nhà họ Chu.
"Thầy, em trả Chu Mạt lại, ngài đừng trách em ấy, em ấy còn nhỏ bị tình yêu làm mê muội, có thể tha thứ." Thấy sư trưởng Chu vừa giải rượu, Đại Ngốc thật thà nói.
Sư trưởng Chu ngồi trên ghế, mặt không biểu cảm, sắc mặt tối vô cùng.
"Tiểu Trần, thầy có lỗi với em. Em yên tâm, sau này thầy vẫn là thầy của em, em là người tốt, tương lại có có triển vọng. Sau này em cũng đừng nhớ Chu Mạt nữa, thầy sẽ tìm một cô gái tốt hơn Chu Mạt cho em, Chu Mạt không xứng với em." Sư trưởng Chu cũng là người biết nghĩ, hôm nay cũng bị Chu Mạt làm tức giận!
Không thèm nhìn Chu Mạt đang cúi thấp đầu đứng một bên.
"Thầy, là em không xứng với Tiểu Mạt mà. Người em đã đưa đến rồi, em về đây!" Đại Ngốc ngây ngô nói, anh ra khỏi nhà chính ra ngoài lại vào phòng bếp nói chào cô mới ra khỏi sân.
"Chu Mạt! Mày quỳ xuống cho ông! Chu Thiết Hùng tôi sao lại simnh ra một đứa có mắt như mù thế này chứ!? Hối hận lúc nào không hối hận, bây giờ lại bỏ trốn vào ngày cưới! Mày không chỉ là cha mất mặt, để sau này Tiểu Trần làm người thế nào nữa!" Tiếng quá của sư trưởng Chu vang vọng khu nhà.
Đại Ngốc nghe thấy tiếng vội vàng quay người.
Trong tay sư trưởng Chu cầm roi da quất vào người Chu Mạt đang quỳ trên mặt đất. Cánh tay Chu Mạt lập tức trầy da.
"Tiểu Mạt!" Đại Ngốc xông tới thấy cảnh này, cái roikia như quất vào lòng anh!
"Thầy! Sao thầy lại đánh người rồi?! Đã là thời đại nào rồi còn đánh người như thế?!" Đại Ngốc cuống lên với với Chu Thiết Hùng, mặt anh đỏ lên quát to, tư thế kia muốn đánh nhau với sư trưởng Chu để che chở cho Chu Mạt, đau lòng vì Chu Mạt!
"Tiểu Trần! Em đừng che chở cho nó! Nó đáng đánh!" Sư trưởng Chu nóng tính, cầm roi trên tay còn muốn đánh Chu Mạt. Chu Mạt quỳ ở đó không nhúc nhích cũng không lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-475.html.]
"Tiểu Trần đối xử với mày thế nào? Mày đã làm gì với thằng bé chứ?! Chu Mạt, mày cút ngay cho tao! Vĩnh viễn đừng về cái nhà này nữa! Chu Thiết Hùng tao không có đứa con gái nào tùy tiện như mày cả!" Sư trưởng Chu tức giận hét lên, bỏ roi xuống!
Sau sư trưởng Chu lại không biết tình cảm chân thành của Đại Ngốc với Chu Mạt chứ. Lúc ấy ông hỏi, Tiểu Trần, em thực sự muốn làm con rể nhà họ Chu chứ, cũng thực sự muốn cưới Chu Mạt chứ.
Anh đã gật đầu không chút do dự, "Thầy, chỉ cần Chu Mạt chịu gả thì điều kiện gì em cũng đồng ý!"
Tính Chu Mạt cũng bướng bỉnh, đứng dậy chạy về phía cổng.
Cô cũng không còn mặt mũi ở lại cái nhà này nữa.
Đại Ngốc thấy Chu Mạt chạy cũng vội vàng đuổi theo.
"Anh Đại Ngốc, đừng quan tâm đến em!" Trong ngõ nhỏ, Chu Mạt dừng lại nói với Đại Ngốc đã đuổi kịp cô.
"Tiểu Mạt ngốc, bây giờ em vẫn là vợ anh, anh mặc kệ em thì ai quản em?! Đi với anh trước đã, muộn vậy rồi em định dựa vào ai?" Mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng đối mặt với Chu Mạt Đại Ngốc vẫn cố giả cười, giọng nói dịu dàng. Đối với cô, anh không nghiêm khắc nổi!
Anh luôn cảm thấy cô công chúa nhỏ này trong lòng bàn tay sợ tan.
"Tiểu Mạt, ngày mai anh về lại quân đội rồi, em không có chỗ nào đi cứ ở đấy trước đi. Chờ thầy hết giận em lại về"! Đại Ngốc nói, tìm chăn gối ở trong tủ đi ra phòng khách ngủ.
"Anh Đại Ngốc, anh còn muốn ở bên em sao?" Chu Mạt ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên, đau lòng nhìn Đại Ngốc cao lớn đẹp trai mặc quân phục nhưng vẫn luôn tươi cười, hỏi.
Cảm giác tội lỗi và đau khổ đối với anh còn khó chịu hơn là bị Giang Thiều Quang phản bội một lần nữa. Anh đối xử tốt với cô, cô hiểu. Anh yêu cô, cô cũng hiểu!
Nếu anh còn sẵn lòng ở bên cô, cô sẵn sàng đề bù cho anh.
Chu Mạt mặc đồ đỏ chót ngồi ở mép giường, trên cánh tay có vết thương đỏ như m.á.u do bị roi quất, hai mắt sưng đỏ, ánh mắt mờ mịt nhìn người đàn ông mặc áo somi, dáng người cao lớn, ngũ quan rõ ràng đứng ở cửa, lòng cô đầy áy náy.
Người đàn ông có vẻ ngoài thô kệch này lại cẩn thận, dịu dàng và ân cần với cô.
Đại Ngốc cũng nhìn cô, thật ra anh luôn là người rất thực tế, rất rõ ràng về lập trường của bản thân. Trước khi yêu Chu Mạt, anh chỉ muốn cưới một con dâu ngoan và lương thiện, thêm một đứa cháu trai mập mạp cho cha mẹ là đủ rồi!
Yêu Chu Mạt là một giấc mơ viển vông.
Hôm nay Chu Mạt không để ý đến mặt mũi của anh, dứt khoát muốn đi cùng Giang Thiều Quang, nói yêu Giang Thiều Quang chính là đã đ.â.m một d.a.o vào tim anh, đánh thức giấc mộng ngọt ngào của anh!
Cưới một cô gái không yêu mình giống như ôm một quả b.o.m hẹn giờ sớm muộn gì cũng phát nổ!
"Tiểu Mạt, chúng ta không hợp. Sau này anh sẽ tiếp tục coi em là em gái! Em bảo anh làm gì anh đều làm cho em!" Trong lòng Đại Ngốc quyết tâm, cười nói, ôm chăn gối ra khỏi phòng tân hôn.
Dù trong lòng có miễn cưỡng thế nào, cũng đừng tiếp tục mơ mộng.
Đêm nay, hai người vừa kết hôn đã chuẩn bị ly hôn, một người ngủ phòng cưới một người ngủ phòng khách, hai người đều mất ngủ đến rạng sáng.
Nhà mới không có gì để ăn, sáng hôm sau Đại Ngốc dậy sớm ra ngoài mua đồ ăn sáng. Lúc về phòng tân hôn lại trống không, giường chiếu gấp gọn gàng, trên giường đỏ rực có để giấy và bút.
"Anh Đại Ngốc, em đên nơi khác thực tập! Chuyện của chúng ta hoãn lại sau được không? Anh phải sống tốt, em cũng sẽ ổn, đừng lo, cho em một chút thời gian được không?"
"Cho em chút thời gian làm chứ chứ?" Đại Ngốc nhìn vào mẩu giấy và cười khổ tự nói với chính mình.
Anh bi quan nghĩ rằng anh và Chu Mạt hữu duyên vô phận.
Chu Mạt cứ thế đi, cô cần thời gian để giải tỏa mối tình cũ với Giang Thiều Quang, cần thời gian để khép lại vết thương, cần thời gian để bản thân xứng với Đại Ngốc hơn...
Cuối cùng cô sẽ hiểu: Tuổi trẻ trôi qua nhanh, người đàn ông có thể mang lại cho cô hạnh phúc và bình yên mới là vĩnh cửu.
--
Còn chưa đầy hai tuần nữa là đến ngày dự sinh, Diệp Kiều phát hiện gần đây rất thường xuyên xảy ra những cơn co thắt giả. Chẳng lẽ hai thằng nhóc muốn cùng sinh nhật với cha sao?
"Như thế cũng tốt, sẽ tiết kiệm mua hai cái bánh cùng một lúc! Này ...Các con muốn tạo phản à? Động đậy nhẹ một chút có được không?!" Cô có thể tưởng tượng ra cảnh hai đứa trẻ đang đánh nhau trong bụng.
"Kiều Kiều à, cháu nói nhỏ một chút, đừng làm lũ trẻ sợ!" Bà cụ tóc trắng cầm đĩa dưa hấu đi tới, khuyên nhủ.
"Bà ngoại, con của cháu và anh Kiêu cũng không sợ đâu! Ôi, ngài xem, càng mắng chúng, chúng còn đạp ác hơn!" Đang vào hè, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, có thể thấy bụng phình to ra!
"Lì một chút tương lai không bị người ta bắt nạt!" Bà cụ cười nói.
"Bà ngoại, cháu sợ hai đứa con giời này sau này sẽ bắt nạt người khác ấy!" Diệp Kiều lại cười rồi thoáng nhíu mày, "Ai nha... Hai đứa nhỏ này thực sự muốn vội ra sinh cùng ngày với anh Kiêu sao?"
"Kiều Kiều, em thật sự sắp sinh rồi sao?" Bà cụ tao nhã hoảng sợ đứng dậy, "Kiều Sênh, Kiều Sênh! Mau gọi 120, em của cháu có thể sắp sinh rồi!"
Hình như quốc bảo muốn sinh, người nhà họ Kiều cuống cuồng tay chân. Xe cứu thương đến, Diệp Kiều được đỡ lên thì mọi người thoáng an tâm. Bà ngoại tuổi tác đã cao, cơ thể không khỏe cũng theo xe cứu thương đi.
"Bà ngoại, sức khỏe bà không tốt ở nhà đi! Cháu không đau theo cơn, không cần hoảng đâu bà!" Bà ngoại nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, trông bà cụ rất lo lắng làm Diệp Kiều khó hiểu.
"Kiều Kiều, lúc mẹ cháu sinh cháu, bà ngoại không ở cạnh.... Cháu sinh, nhất định bà phải ở bên!" Bà cụ đẹp não nắm c.h.ặ.t t.a.y cháu gái, nói rất kiên định với cháu gái có khuôn mặt giống y đúc mẹ.
Diệp Kiều có thể hiểu tâm lý của bà cụ, "Bà ngoại, bà yên tâm. Y học thời này đã phát triển rồi, mẹ con chúng cháu sẽ bình an! Bà yên tâm!"
Khi mẹ ruột sinh ra cô ở nhà họ Kiều, bà đỡ là một bà lão nhà họ Kiều, úc đó bệnh viện rất ít, người đến sinh con cũng không nhiều, hầu hết họ đều vậy. Phần lớn phụ nữ sinh con phải xuống Quỷ Môn quan một lần, không may là mẹ cô Kiều Nghê chưa từng thoát khỏi Quỷ Môn quan.
Bà cụ gật đầu.
Chiếc xe cấp cứu chạy về phía cổng khu biệt thự.
"Cuối cùng đã tiễn được vị thần này đi rồi!" Mợ Diệp Kiều là Quách Mỹ Anh nhìn xe cấp cứu đi xa nói. Kiều Sinh đang chuẩn bị vào nhà để lấy chìa khóa xe nghe bà nói vậy thì nhíu mày,
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?"
"A? Không có gì! Nhưng Kiều Sinh à, con có thể học cách thông minh lên chút không, trông bà nội yêu thương Diệp Kiều nhiều bao nhiêu kìa, sắp vượt cả đứa cháu lớn này rồi!" Dáng vẻ của Quách Mỹ Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Kiều Sinh giống như nghe chuyện cười, anh coi Diệp Kiều như em gái ruột hơn nữa có một đứa em gái giỏi giang như vậy cũng là việc vô cùng kiêu ngạo.
"Mẹ, con cũng không muốn tranh cưng chiều của bà nội với Kiều Kiều, mẹ nhỏ nhen quá rồi!:
"Con cho rằng chỉ tranh giành giành tình cảm thôi sao?" Quách Mỹ Anh nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói.
Đó là vấn đề tranh giành tài sản của nhà họ Kiều!
Bà ta thực sự sợ sau khi bà cụ quy tiên sẽ giao hết tài sản nhà họ Kiều cho cháu gái quý giá Diệp Kiều mất!
Kiều Sinh không để ý gì!
--
Bệnh viện, chờ vẫn chưa có dấu hiệu sắp sinh.
Bác sĩ sản khoa nói đùa: “Chắc 2 đứa tranh nhau làm cả nên thai cử động mạnh quá!” Ngoại trừ chuyện này ra cũng không tìm ra nguyên nhân gì vì tim thai hai đứa trẻ đều bình thường, hoàn toàn không có tình trạng thiếu oxy.
Diệp Kiều nằm trên giường có ống thở gắn ở mũi, nghe bác sĩ nói mà cười, chuyện này thật sự có thể!
Khẳng định Lục Tiểu Cổn tranh làm anh, em gái lại muốn làm chị, tranh nhau trong bụng!
Hiện tại tư thế thai của hai đứa bé vẫn đúng. Đầu thai nhi hướng xuống dưới, trong đó một đã nữa nhập bồn có hi vọng sinh tự nhiên. Cũng không uổng công cô trong khoảng thời gian này dù cực khổ, thời tiết lại nóng vẫn kiên trì bám sát tư thế nằm đúng tư thế thai nhi!
Diệp Kiều ngủ say chìm vào giấc mơ, trong mơ có hai bé gái ôm gối gọi cô là "Mẹ" vô cùng đáng yêu.
"Lục Tiểu Cổn... Con ở đâu? Con không muốn Diệp Kiều ngốc à.... Con là đồ lừa đảo..." Trên giường bệnh người vẫn đang trong giấc bất an nói mơ, trông cô rất đau khổ.
Lại là Lục Tiểu Cổn!
DTV
Lúc Diệp Kiều tỉnh lại vừa khéo đối mặt với khuôn mặt đẹp trai của Lục Bắc Kiêu. Anh đã đúng lời của mình, trở về để chờ sinh với cô!
"Lại mơ thấy Lục Tiểu Cổn rồi? Thực sự nên dẫn em đến khoa thần kinh em, hẳn là em bị hoang tưởng rồi!" Người đàn ông nhướng mày, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt cô.
Nghĩ đến giấc mơ đó, Diệp Kiều cảm thấy trong lòng đau nhói, trút giận lên người anh: "Anh mới có bệnh thần kinh ấy!:
Dám dẫn cô đến khoa thần kinh!