Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 472

Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:41
Lượt xem: 17

Lần này Lục Bắc Kiêu không phải chỉ có một mình, anh còn dẫn theo hai người chiến hữu, đều là tinh anh trong bộ đội đối kháng điện tử!

Trong đó, đội trưởng của anh, tuổi đời 28, quân hàm đã là đại tá rồi! Họ mang theo máy theo dõi GPS mới nhất, phá giải hệ thống, lấy con chíp móc từ dưới lớp da cơ thể Hạ Thiền đặt vào trong thiết bị họ mang đến, đọc viết, giải mã.

Tốn công khoảng tầm hai giờ, màn hình máy tính cuối cùng cũng xuất hiện ba điểm định vị, từng cái đều có tọa độ riêng.

“Một cái ở thành phố C! Một cái ở Thành phố Xuân! Còn một cái…” Đại tá Cố không ngừng phóng to tọa độ, trên màn hình máy tính là bản đồ được nghiên cứu và phát triển bởi quân đội.

Diệp Kiều và Lãnh Dao nghe nói hai chỗ khác đều không ở thành phố J, thở phào một hơi, họ đều tin rằng Đại học đặc nhiệm sẽ không mai phục gián điệp như vậy, nếu không thì Hạ Thiền còn chẳng đến nỗi từ nơi xa xôi đến đây trăm phương ngàn kế đối phó với Huyết Lang!

“Đm!” Lục Bắc Kiêu nhìn màn hình máy tính to lớn: ‘Cái thứ ba ở trong trường Đại học đặc nhiệm!”

Lời này của anh vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc!

Sao có thể được?!

Thiết bị của bộ đội đối kháng điện tử vô cùng tinh vi, giống như hoa tiêu vậy, dẫn dắt họ và người của cục quốc an tiến về mục tiêu, không đến lát sau, mọi người đi ra khỏi tòa nhà. Lãnh Dao, Thời Vũ, Phong Tranh đều cầm s.ú.n.g trong tay, lúc nào cũng chuẩn bị đánh úp.

Cuối cùng, mục tiêu khóa chặt ở phòng vô tuyến.

Phòng vô tuyến là đại tỷ Lưu, cũng là vợ của ủy viên chính trị Tiêu, thấy nhóm Lãnh Dao cầm s.ú.n.g nhắm vào cô ta, cô ta sợ đến mặt mài trắng bệch.

“Đây là tình huống gì vậy? Đây là!” Lưu Hà nâng tay, dáng vẻ gầy đến đáng sợ.

Diệp Kiều đứng ngoài phòng vô tuyến, cau mày, thật sự là đại tỷ Lưu sao?

Cô vẫn không tin.

Lúc này, chiếc xe việt dã dũng mãnh đón cô buổi sáng dừng cách đó không xa: “Lãnh Dao, tuyết sắp rơi rồi, tôi về nhà trước đây!”

Cô nói xong, đi về phía chiếc xe việt dã.

Tiểu chiến sĩ lái xe đã đứng bên cửa đợi cô rồi, vừa sắp đến bên cậu ta thì nhìn thấy chiếc xe việt dã lớn khác dừng trong chỗ đậu xe, Lục Bắc Kiêu cả người rằn ri bước xuống xe.

Diệp Kiều vui mừng sải bước dài đi về phía anh.

“Chị dâu!” Tiểu chiến sĩ lái xe kia gọi cô một tiếng, Diệp Kiều cau mày, bước chân dừng lại, sau đó cô đi nhanh hơn, đầu cũng không dám ngoảnh lại!

“Ông chủ, xin yên tâm, cô ta phải c.h.ế.t không cần nghi ngờ!” Bởi vì, giọng nói của tiểu chiến sĩ sau lưng y đúc giọng nói của kẻ nào đó g.i.ế.c c.h.ế.t cô ở kiếp trước!

Lục Bắc Kiêu một thân rằn ri, nhìn Diệp Kiều chạy về phía mình, cũng nhìn thấy một màn sau lưng cô khiến người đàn ông không sợ gì như anh gần như ngạt thở, anh theo bản năng móc s.ú.n.g lục sau lưng ra, nâng tay phải lên, nhắm vào hướng sau lưng cô.

Trái tim của Diệp Kiều nhảy tận cổ họng, điểm đến không còn xa, bước chân của cô càng lúc càng nhanh.

“Bằng!”

Tiếng s.ú.n.g vang lên nghe thật chói tai, đến nỗi tim cô run rẩy, cô cuối cùng cũng nhào vào vòng tay của anh!

Hai cánh tay ôm chặt lấy vòng eo anh!

Lục Bắc Kiêu đi trước tên xã hội đen kia một bước, nổ súng, lúc này, tên kia đã ngã trên đất như bãi nước, mà tâm can của anh đang nằm sấp trong vòng tay anh.

“Anh Kiêu!” Cô không sao, Diệp Kiều hét to một tiếng, hít lấy mùi trên cơ thể anh, là mùi vị đàn ông nồng đậm và mùi vị của thuốc súng.

“Không sao rồi!” Lục Bắc Kiêu cầm s.ú.n.g trong tay, ôm chặt cô vào lòng, trầm giọng nói.

Cằm của anh đặt trên đỉnh đầu cô, nhắm đôi mắt lại, trong đầu toàn là cảnh tượng ban nãy, tên xã hội đen trong dáng vẻ tiểu chiến sĩ mặc đồ ngụy trang cầm s.ú.n.g trong tay định g.i.ế.c bà Lục!

Anh như ôm chặt lấy bản thân, Diệp Kiều cũng ôm lại anh, có thể cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy…

Mọi người nghe thấy tiếng s.ú.n.g chạy qua thì chỉ thấy một người trong dáng vẻ chiến sĩ nằm trong vũng máu, mà vợ chồng họ Lục đang ôm chặt lấy nhau, hoa tuyết rơi lất phất giữa trời, đây là trận tuyết đầu mùa của mùa đông năm nay ở thành phố J.

“Tôi nói với các cậu, tôi thật sự không phải gián điệp gì hết!” Vợ của ủy viên chính trị Tiêu lớn tiếng nói, Phong Tranh tìm được một con chíp cực mỏng có kích thước to bằng hạt ngô dùng băng keo trong dán trên lớp da sau cổ cô ta.

Mà lúc này mọi người cũng mới hiểu ra, gián điệp thật sự đã nằm trong vũng m.á.u rồi, là người diễn thành vai chiến sĩ.

“Thật nguy hiểm mà! Chị dâu ban nãy suýt chút thì…” Thời Vũ kích động nói, không dám tưởng tượng.

Lãnh Dao cũng giống vậy.

Cũng may Lục Bắc Kiêu đến kịp thời!

Mãi một lúc sau, Diệp Kiều mới rời khỏi vòng tay của Lục Bắc Kiêu, tim phổi cô đập điên cuồng, bởi vì ban nãy suýt chút cô lại bị người g.i.ế.c cô ở kiếp trước g.i.ế.c c.h.ế.t lần nữa rồi!

“Bé cưng ngốc! Anh lại muốn đánh m.ô.n.g em rồi, làm sao đây?!” Trán của Lục Bắc Kiêu cúi xuống áp trán của cô, nhịp tim của anh vẫn đang đập điên loạn, ban nãy, tên xã hội đen kia giơ s.ú.n.g lên, nếu anh chậm không phẩy mấy giây thôi thì thứ anh ôm được lúc này chính là xác của cô!

“Đừng mà!” Diệp Kiều làm nũng nói, khóe mắt đỏ lên: “Trong bụng còn có cục cưng nữa, hơn nữa cũng không phải tại em…”

“Em dọa anh rồi, dĩ nhiên trách em…” Lục Bắc Kiêu cắn răng nói, có điều, rốt cuộc vẫn là không đánh m.ô.n.g cô, chỉ là nâng mặt cô lên hôn mạnh lên môi cô như đang ở chốn không người!

Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, người đàn ông một tay vẫn còn cầm súng, cả người rằn ri nâng mặt của cô gái lên, trước mặt mọi người, mạnh mẽ hôn xuống.

Anh còn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi buồn tận tay g.i.ế.c mấy chiến hữu, lại suýt chút mất đi cô, tâm trạng của Lục Bắc Kiêu giống như con sóng lớn đang cuồn cuộn, chỉ có hôn cô mới có thể bình tĩnh trở lại đôi chút!

“Ban nãy tôi xém mất em gái và em rễ đó!” Diệp Thành nghĩ lại mà sợ nói với Phương Trác bên cạnh.

Nếu Diệp Kiều c.h.ế.t rồi, chắc chắn Lục Bắc Kiêu sẽ đi theo cô, điều này là thứ không cần nghi ngờ!

“Gián điệp của Bọ Cạp đều lẻn vào Đại học đặc nhiệm để g.i.ế.c người rồi!” Phương Trác cắn răng nói.

“Chắc chắn Bọ Cạp không cam tâm gián điệp của hắn bại lộ như vậy, cho nên bảo tên gián điệp đó đồng quy vu tận với em gái tôi!” Diệp Thành cảm khái nói.

Lục Bắc Kiêu cuối cùng cũng thả Diệp Kiều ra, cánh tay thô to nâng mặt cô lên, ánh mắt phức tạp của anh nhìn cô, tay cô đặt nơi trái tim anh.

Nhịp tim anh kịch liệt, cách một lớp quân phục cô cũng có thể cảm nhận được.

“Diệp Kiều, em là nhịp tim của anh!” Lời này không bất ngờ, nếu cô c.h.ế.t rồi, trái tim anh cũng sẽ ngừng đập!

Người đàn ông cường đại vững chắc không gì phá nổi, người đàn ông thô lỗ không giỏi nói mấy lời tự tình ngọt ngào lúc này đây ngắm nhìn cô, chân thành hơn hết mà nói.

Diệp Kiều cảm động đỏ mắt, mạnh mẽ gật đầu.

Cô lại bị anh ấn vào lòng…

Diệp Kiều không nói cho anh, ban nãy anh đã báo thù cho kiếp trước của cô rồi.

Cho nên, đời này của cô, cũng sẽ không giống như đời trước nữa, bị xe đụng chết…

Lục Bắc Kiêu ở bên ngoài uống đến say bí tỷ, được Diệp Thành đưa về nhà.

Cô nói, gọi anh về nhà ăn cơm thế nào anh cũng không chịu, hóa ra là đi uống rượu, bốn năm kể từ khi trọng sinh, đây là lần thứ hai thấy anh uống say như vậy, lần đầu tiên là ở tiệc đính hôn của họ.

“Sao không cản anh ấy lại chút hả?” Diệp Kiều cau mày, bất mãn nói với Diệp Thành, không dễ gì mới đưa anh lên giường được, cô giúp anh cởi đôi ủng quân đội dính đầy bùn đất và tuyết.

Diệp Thành kéo cô đến cửa phòng mới nói: “Em gái, hôm nay tâm trạng cậu ấy không vui, tụi anh mới không cản cậu ấy lại. Chiến hữu lúc trước cùng cậu ấy huấn luyện ở trường Hunter trở thành lính đánh thuê của Bọ Cạp, hôm nay bị tụi anh g.i.ế.c toàn bộ rồi, cậu ấy tận tay g.i.ế.c một tên! Cộng thêm việc em suýt bị hại, lòng của A Kiêu đang khó chịu!”

Nghe Diệp Thành nói vậy, trái tim của Diệp Kiều bỗng thắt lại.

Sao cô không biết ý nghĩa và địa vị chiến hữu trong lòng anh được chứ, họ vậy mà lại phản bội anh, còn bị anh g.i.ế.c chết.

Lúc anh g.i.ế.c họ, trong lòng đau buồn căm phẫn biết bao nhiêu cơ chứ.

Lục Bắc Kiêu, cho dù anh mạnh mẽ, đánh đâu thắng đó, suy cho cùng cũng không phải thần thánh, anh chỉ là một người có thất tình lục dục, trọng tình trọng nghĩa.

“Em an ủi cậu ấy nhiều chút, đừng thấy ngày thường dáng vẻ cậu ấy vô tâm vô phế, thật ra trong lòng nặng tình nghĩa hơn bất cứ ai.” Diệp Thành cũng uống không ít rượu, mặt đều đỏ lựng, nói câu này cũng là thật sự đau lòng anh em mình.

Nghe Diệp Thành nói, Diệp Kiều cũng đỏ khóe mắt, bởi vì lời Diệp Thành nói đêm nay rất giống lúc anh ta khuyên cô ở kiếp trước, chỉ là lúc ấy không nói chuyện Bọ Cạp với cô.

Khi ấy, cô không chịu nghe Diệp Thành khuyên bảo, sao có thể đi an ủi Lục Bắc Kiêu, cô hận anh, giận anh còn không kịp.

Trong lòng cô càng đau lòng Lục Bắc Kiêu ở kiếp trước, sau khi mất đi chiến hữu, về đến nhà còn bị cô lạnh nhạt bỏ mặc, cho nên nói, người nặng tình nghĩa như anh, cuối cùng phải mắc bệnh trầm cảm, chẳng kỳ lạ gì khi cô của kiếp trước chính là cọng rơm cuối cùng hại c.h.ế.t anh.

“Nhóc con ngốc, đỏ mắt cái gì chứ, em đi an ủi cậu ấy, sáng mai cậu ấy lại là ngài Kiêu giỏi giang không ai bì nổi, đừng lo quá, năng lực chấp nhận tâm lí mạnh lắm đó.” Diệp Thành thấy dáng vẻ em gái bảo bối sắp khóc rồi, vội an ủi nói.

Diệp Kiều hít sâu một hơi: “Em biết rồi, anh về nhà đi, đừng lái xe khi say đấy, tuyết lớn rồi, chú ý an toàn.”

“Không phải anh lái, có tổ trưởng. Quan tâm anh trai đến vậy à, được sủng mà sợ đây.” Diệp Thành vui vẻ nói.

“Trời rét đậm rồi, thấy anh chẳng ai thương chẳng ai yêu, thật đáng thương.”

Diệp Thành: “…”

DTV

Nhóc con ngốc, lúc nào rồi mà còn không quên đ.â.m anh một đao.

“Ai đáng thương không ai yêu chứ hả, Tiểu Hoa Nhụy ngày ngày nhớ thương anh kia kìa.” Diệp Thành không vui nói, nhớ đến Hoa Nhụy, lòng anh vừa thương vừa ấm áp, thương một cô gái nhỏ như cô ấy lại phải vật lộn ở một đất nước xa lạ không người thân thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-472.html.]

Trong phòng ngủ, một mùi rượu phả vào mũi, nếu là kiếp trước cô đã mặc kệ mọi thứ mà mắng c.h.ế.t anh rồi, mà lúc này đây chỉ có đau lòng anh thôi.

Anh nổi tiếng là có tửu lượng tốt, đây là uống bao nhiêu mới say mèm thành thế này.

Diệp Kiều ngồi bên mép giường, cầm khăn nóng lau mặt cho anh, động tác nhẹ nhàng, ánh mắt ấm áp nhìn anh đang nhắm chặt mắt, hình như đã ngủ rồi: “Anh Kiêu, anh đừng buồn bã nữa, là lỗi của họ, anh không có lỗi, họ không xứng làm chiến hữu của anh, anh là một người quân nhân có tín ngưỡng, tình yêu cao cả, tất cả những gì anh đã làm ngày hôm nay đều là chuyện một người quân nhân Trung Quốc nên làm .”

“Em biết anh buồn vì họ đã phản bội anh. Đời người chính là phức tạp như vậy, có người vì tiền mà có thể không quan tâm chuyện gì, có lẽ họ cũng không sai, nhưng anh càng không sai.” Cô cứ nói, mắt đỏ hoe, bàn tay nhẹ nhàng sờ gương mặt anh tuấn cương nghị của anh.

Chợt anh giơ tay nắm lấy tay cô, áp tay cô vào má mình.

“Bé cưng ngốc, lần sau em còn khiến anh lo lắng, cho dù có người hay không, mặc kệ em có mang thai hay không anh cũng sẽ đánh m.ô.n.g em.” Anh phảng phất như không nghe thấy lời an ủi trước đó của cô, dù đã say rồi nhưng giọng điệu vẫn bá đạo như thế.

Diệp Kiều cười khổ, kiêu ngạo như anh, dù uống say rồi cũng không chịu biểu hiện một tia yếu đuối trước mặt cô, cô biết rõ.

“Sẽ không có lần sau đâu, sẽ không đâu.” Cô lên giường, mặt áp vào trái tim anh.

Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Ngoan.”

Giọng của anh trầm khàn, lại chứa sự cưng chiều nồng đậm, bàn tay to lớn nhẹ xoa đầu cô, không nói chuyện nữa.

Đây là lần đầu cô thấy anh thâm trầm, bi thương kể từ lúc trọng sinh cho đến nay, hơn nữa là sau khi anh uống say: “Anh Kiêu, chúng ta sẽ ổn thôi, anh đừng lo cho em… cũng đừng d.a.o động tín ngưỡng của anh, chiến đấu đến cùng với những thế lực độc ác kia!”

Cô lại lẩm bẩm nói, hình như anh đã ngủ rồi, tay cũng không nhúc nhích nữa, nhịp tim ổn định.

“Anh Kiêu, em mãi mãi ủng hộ anh! Cũng yêu anh mãi mãi! Trong tim em, anh là anh hùng! Kiêu ngạo của em!” Dù anh có nghe thấy hay không, cô vẫn cười nói, ngữ khí kiên định không gì sánh bằng, nước mắt nóng hổi từ khóe mắt chảy xuống.

Người muộn tao, phúc hắc nào đó vẫn còn chưa hoàn toàn ngủ mất, mấy lời chân thành bà Lục nói, anh nghe rõ ràng, cũng khắc sâu trong tim.

Đối với anh mà nói, sự quan tâm và ủng hộ của bà Lục là liều thuốc an ủi tốt nhất!

Cứ thế, một ngày nọ trong tương lai, lúc nhớ về cô, càng thêm khắc sâu tận xương tủy…

Nhớ đến người của K2 có thể ở mọi ngóc ngách, Diệp Kiều càng ôm chặt anh, cả đầu đều là hình ảnh mộ bia của anh trong kiếp trước, trái tim càng thắt chặt đau đớn, càng kiên định quyết tâm cô sẽ không để anh hy sinh! Người của cục quốc an đã phân tích qua, những tư liệu Huyết Lang trong máy tính của Hạ Thiền, phần lớn là thật, cũng may không bị lộ nhiều tư liệu về bối cảnh gia đình của Huyết Lang.

Cô chỉ biết vỏn vẹn nhóm Đại Ngốc c.h.ế.t thế nào, phế thế nào vẫn là không đủ, dù gợi ý cho anh cũng không thể đảm bảo tuyệt đối có thể giúp được anh! Cô cần phải nắm chắc kế hoạch chi tiết mỗi lần Bọ Cạp ra tay hại họ, cô cần phải đặt tai mắt bên cạnh Bọ Cạp!

Chỉ là đi đâu tìm người như thế đây?

Thậm chí cô đã từng nghĩ, cũng học theo Bọ Cạp bỏ cả đống tiền tuyển lính đánh thuê quốc tế diệt trừ hắn, nhưng cô cảm thấy mình quá ngây thơ rồi, không quá nhiều quốc gia hoặc là tổ chức trên cả thế giới muốn g.i.ế.c Bọ Cạp muốn tiêu diệt K2, họ đều không thể thành công, huống chi là cô?!

Tuyết rơi bên ngoài càng ngày càng lớn, Diệp Kiều canh chừng Lục Bắc Kiêu, mãi đến nửa đêm mới nặng nề thiếp đi.

Như Diệp Thành đã nói, ngày hôm sau, Lục Bắc Kiêu lại là Kiêu thần tài giỏi không ai đấu lại!

Diệp Kiều ngủ một giấc tỉnh lại, anh đã không còn bên giường, cô còn tưởng anh sáng sớm lại đi căn cứ rồi, kết quả anh ở sân vườn nhỏ dưới lầu xúc tuyết.

“Xúc đi làm gì? Em còn muốn đắp người tuyết đó!” Cô đứng ở cửa, nhìn một mảnh tuyết trắng xóa bên ngoài, nói to với anh đang cầm xẻng xúc tuyết.

Lục Tiểu Cổn, tuyết lại rơi rồi.

Ngày tuyết rơi mỗi năm có cậu ấy ở đây, cô đều muốn đắp người tuyết cho Lục Tiểu Cổn!

Người đàn ông cao lớn mang ủng quân đội màu đen, quần bò áo lông, dừng động tác lại, xoay người, đôi tay gác trên cán của cây xẻng, nhìn cô đứng ở cửa, nhếch môi, gương mặt đầy ý cười, tâm trạng trông có vẻ rất tốt.

“Không xúc đi lỡ em trượt ngã làm sao đây?! Còn đắp người tuyết? Bà Lục à, trước lúc tuyết còn chưa tan hết, vẫn là thành thật ở trong nhà đi!” Lục Bắc Kiêu lên giọng nói, mặt đầy ý cười.

“Em không muốn! Muốn đắp đấy! Còn phải đắp cả nhà bốn người!” Diệp Kiều không nghe làm nũng nói.

Anh không nghe, tiếp tục xúc tuyết!

!!!

Vậy mà lại không nghe lời cô!

Cô thở hồng hộc quay vào nhà chuẩn bị nấu bữa sáng, nhưng anh đã nấu cháo, hấp bánh bao, luộc trứng gà, xào đồ ăn kèm xong hết cả, cô đói lắm rồi, nhìn thấy món cháo và đồ ăn kèm thanh đạm kia mà miệng thấy chua loét, rất khó chịu, không muốn ăn chút nào. Nhanh chóng nhân lúc anh không ở trong nhà đi lén ăn cánh gà kho thôi!

Trong tủ ti vi ở phòng khách, một túi lớn đồ ăn vặt Trì Tử mang đến cô giấu biến đâu mất?!

Bà Lục bỗng sụp đổ, đặt m.ô.n.g ngồi bệt xuống đất, giống như trẻ con lén giấu bánh kẹo kết quả bị người lớn phát hiện còn tịch thu, hét lo: “Lục Bắc Kiêu! Đồ ăn vặt của em đâu?!”

Không biết thai phụ nôn nghén rất khó chịu sao?!

Cô thật sự không hiểu, rốt cuộc làm thế nào mà anh phát hiện ra?

Cô còn chẳng dám ăn trước mặt anh nữa là!

“Bị anh vứt hết rồi!” Giọng nói bá đạo từ bên ngoài truyền đến.

Vứt rồi?!

Mì chiên giòn, mì thịt bò, món kho các kiểu của cô, bị anh vứt hết rồi?!

Qủa là là phung phí của trời! Cảm giác một đường từ trong miệng đến dạ dày đều sinh ra mùi vị khó chịu sôi ùng ục, rất đói, nghĩ đến đồ ăn thanh đạm lại không muốn ăn, nghĩ đến mấy món ăn vặt kia cô mới có cảm giác ăn uống.

Không đúng, có điều này, xe thu rác còn chưa đến mà!

Thai phụ thèm ăn sụp đổ bỗng chốc lại nhìn thấy được hy vọng, lập tức bò dậy từ trên đất, lao về nhà bếp, quả nhiên, phát hiện túi lớn đồ ăn vặt trong thùng rác!

Hahahahahaha

Diệp Kiều như nhặt được bảo bối, vui vẻ trong lòng, vội ôm lấy túi đồ ăn vặt đi lên lầu hai, không lâu sau lại đi xuống lầu.

Trong miệng cô ngậm một cái cánh kho, hạnh phúc múc cháo, bày đồ ăn lên bàn, bóc vỏ hai quả trứng luộc.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô sợ đến vội vàng nhét cái cánh gà còn lại vào miệng luôn!

Lúc Lục Bắc Kiêu trở vào nhà thì nhìn thấy khóe miệng bà Lục dính vụn sốt màu nước tương, trong miệng ngậm cánh gà, cái miệng nhỏ bị nhét đến phồng lên!

Bà Lục ăn lén, bị bắt tại trận!

Diệp Kiều xấu hổ nhìn người đàn ông cao to nghiêm mặt đang đi về phía cô, cô không ngừng lùi về sau, như sợ anh sẽ móc cánh gà trong miệng cô ra: “Ưm ưm ưm…” Cô đang nói lời kháng nghị, nhưng miệng bị nhét đầy, căn bản phát không ra từ rõ ràng!

Nhìn bà Lục thèm ăn xõa tóc dài, cái miệng nhỏ phồng lên, mở to mắt nhìn anh, không ngừng lùi về sau, cuối cùng Lục Bắc Kiêu cũng bị công phá, không nhịn được cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng.

“Bé cưng ngốc!” Thật là một bảo bối sống!

Anh cưng chiều nói.

Diệp Kiều thấy anh cười cô, vẫn trừng mắt nhìn anh, trong miệng không ngừng động, không dễ gì mới nuốt xuống được chút.

“Ngoan, ăn chậm lại, đừng để mắc nghẹn! Nhớ nhổ xương ra, đừng thèm quá nhai nát cả xương đó!” Lục Tu cười nói.

“Ưm ưm ưm…” Sao anh biết cô nhai nát cả xương?!

Cô hoài nghi, phát ra tiếng vẫn không rõ ràng.

“Thấy trong thùng rác đó!” Ông Lục trầm giọng nói, anh nhìn thấy bao bì và xương gà cô nhai nát trong thùng rác, phát hiện cô lén giấu mấy món ăn vặt rác rưởi này, tìm ra được, vậy mà lại là cả một túi lớn! Chắc chắn là Lục Bắc Trì mang đến cho cô!

“Bà Lục à, em thèm đến cỡ nào, anh đã vứt vào thùng rác rồi mà em còn nhặt lại ăn?” Nghĩ đến cái này, Lục Bắc Kiêu càng buồn cười hơn, mắt đầy sủng nịnh nhìn cô đáng yêu đến nỗi khiến anh muốn lao đến hôn mạnh cô một trận.

Anh vứt ở trong thùng rác bẩn nhất trong nhà bếp đó.

Diệp Kiều đi đến bên cạnh thùng rác, nhổ ra một miệng xương gà: “Bên ngoài có bao bì, sợ gì chứ!”

Ông Lục cạn lời.

“Lại giấu ở đâu rồi?” Anh bận như vẫn nhàn nhã mà hỏi.

“Ông xã! Ăn chút ít thật sự là không có sao đâu! Em cũng không phải cuồng ăn! Thật sự không có khẩu vị, lại rất đói! Còn muốn loại cay biến thái nữa, cũng không dám ăn!” Dáng vể Diệp Kiều sắp khóc, đến trước mặt anh, vội nói.

“Giờ có khẩu vị chưa?” Anh nghiêm túc hỏi.

Diệp Kiều vội gật đầu mạnh.

“Vậy ăn hết cháo, trứng gà và bánh bao!” Anh trầm giọng nói, kéo cô ngồi xuống.

Diệp Kiều: “!!!”

Nhìn thấy cháo trắng và trứng luộc kia, cô vẫn không muốn ăn, mở điện thoại ra, vừa xem tin tức vừa chậm chạp nuốt.

“Anh Kiêu, đây chẳng phải là xã đoàn lúc trước sao? Lần này cảnh sát Hồng Kông thật sự hành động rồi, vậy mà lại xóa sổ toàn bộ!” Diệp Kiều đọc tin, vừa nói.

Lục Bắc Kiêu cũng nhìn màn hình điện thoại, là cảnh tượng các ông trùm xã đoàn bị xử tử, thật ra chuyện này không thể thiếu sự can thiệp của quân đội đại lục.

Cũng không biết tên Đình Tử kia có bị tóm hay không, Diệp Kiều suy ngẫm trong lòng, ngay sau đó, trong điện thoại lại đăng báo về K2…

Loading...