Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 468
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:34
Lượt xem: 16
Nếu là thai phụ khác, cho dù không bị ngã cũng sẽ không để ý mấy mảnh thủy tinh đó bị người cố ý làm hại, chỉ cho là mấy đứa bé nghịch. Cái người Hạ Thiền này, trăm triệu lần không thể ngờ tới Diệp Kiều trọng sinh, kiếp trước cô đã trải qua chuyện giống hệt rồi!
Cho nên, cô mới có thể hoài nghi cô ta!
Mà cô cũng thật ngu, kiếp trước bị mảnh thủy tinh làm sinh non nhưng cũng không nghi ngờ là do Lý Vận hại!
Mệt như vậy, sao cô có thể ăn lần nữa?!
Cô đi về trong phòng, vuốt ve bụng: "Lục Tiểu Cổn, mẹ vừa trải qua một kiếp nạn sao?"
Những kiếp nạn kiếp trước cô đều phải trải qua một lần, khác chính là cô đã tự mình hóa giải được!
“Cái người Hạ Thiền này, rốt cuộc là bạch liên hoa đội lốt nữ quân hay có bối cảnh phức tạp? Nếu là vế sau, sao lại có thể lừa dối bộ đội đặc chủng tinh nhuệ như vậy được?" Cô lầm bầm lầu bầu, thầm nghĩ.
Lúc cô đang tự hỏi, Lãnh Dao đã gọi điện thoại đến.
“Chị dâu, tôi đã tra rồi, lý lịch không có vấn đề! Cô ta là tình báo tham mưu của đại đội đặc chủng của quân khu Tây Nam Trung Hoa lợi kiếm, nhận chức 5 năm, lập công vô số!" Lãnh Dao ở trong điện thoại nghiêm túc nói.
“Lãnh Dao, cái người Hạ Thiền này chắc chắn có vấn đề! Cô ngẫm lại xem, cô ta vừa tới, chuyện của cô với trung đội Thái đã bị người ta phát hiện! Tôi đã hỏi anh Kiêu, Đặc Đại sẽ không xuất hiện kẻ tiểu nhân âm hiểm như vậy! Sau đó, kiếp trước tôi đã gặp qua cô ta với anh Kiêu ái muội! Lục Bắc Kiêu yêu tôi như vậy, không thể nào làm xằng làm bậy với phụ nữ khác! Lại nói, buổi sáng hôm nay cô ta còn suýt nữa đã hại tôi té!" Diệp Kiều như c.h.é.m đinh chặt sắt nói.
Lãnh Dao khiếp sợ.
“Chị dâu, nếu dựa theo cô nói, mục tiêu của cô ta chắc chắn là không đơn giản là để đối phó cô với Lục thượng úy. Cô ta còn muốn đối phó lão Thái….." Lãnh Dao càng nghĩ càng thấy ớn: "Lần này ít nhiều lão Thái không bị xử phạt cách chức gì đó, nếu không, những lính cấp dưới của anh ấy chắc chắn sẽ loạn!"
Nữ chính này là tai hoạ của đại đội đặc chủng!
Diệp Kiều cũng ngạc nhiên: "Lãnh Dao, cô xác định, các người không diễn tập quân sự?! Chẳng lẽ quân khu Tây Nam không cùng chúng ta chống lại?!"
“Sao có thể?! Lực lượng quân sự của quân khu Tây Nam không bằng quân khu ZY của chúng ta, biên giới bên kia xảy ra chuyện, điều người của chúng ta đi giải quyết! Gian tình của bộ đội, chỉ có lúc diễu quân, các loại đánh giá với tranh đấu gay gắt, ngày thường nào có tính kế như vậy?! Xem ra, cái người Hạ Thiền này thật sự có vấn đề! Nhưng đúng thật là lý lịch của cô ta không có gì lạ, đã làm được 5 năm tình báo! Đặc Đại chúng ta không phải ăn chay, nếu cô ta có vấn đề, cũng sẽ không có cái đãi ngộ này!" Lãnh Dao nghiêm túc nói.
5 năm l.à.m t.ì.n.h báo, còn lập vô số công……nhất định là sẽ được quân khu Tây Nam tín nhiệm!
Diệp Kiều thầm nghĩ.
“Thôi! Trước tiên cứ im lặng rồi hành động! Nhóm lão già Đặc Đại không đến mức bị một người phụ nữ xoay vòng vòng!"
Cái người Hạ Thiền này lộ đuôi cáo trước mặt cô, ở Đặc Đại liệu có lộ ra dấu vết gì không? Hay là đã bị hoài nghi rồi?
“Tôi sẽ nghĩ biện pháp đối phó họ với lão Thái cùng đội viên của họ!" Hạ Thiền nắm điện thoại, cắn răng nói: "Hai lần này, bởi vì gặp được Diệp Kiều! Yên tâm, cô ta không hoài nghi tôi, tôi làm việc quá tùy ý, cô ta sẽ không hoài nghi đâu!"
Nhưng mà ở cổng nhà cô ra rải mảnh thủy tinh vậy mà cô còn phát hiện mà không dẫm lên!
Vận khí cũng thật tốt quá!
“Nghĩ cách đi vào căn cứ mới của bọn họ! Tôi muốn nắm giữ tình huống mới nhất của họ!"
“Vâng!” Hạ Thiền nghe xong mệnh lệnh, lập tức bỏ điện thoại vào bồn cầu!
Ở một quốc gia khác.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, tay trái cầm điện thoại, tay phải bưng một ly rượu vang đỏ, đưa điện thoại cho thủ hạ. Hắn lắc lắc ly rượu vang đỏ, khóe miệng đắc ý: "Những tên bộ đội lính đặc chủng của Trung Quốc đó, trăm triệu lần không thể nghĩ tới, đặc công của Bọ Cạp Độc ta, đang ở trong đội bọn họ, chắc sẽ bất ngờ lắm nhỉ?! A ha ha……”
Bò Cạp Độc đắc ý mà nói, sau đó uống cạn sạch ly rượu vang đỏ!
“Không được bao lâu, ta liền có thể biết rõ bọn họ trong lòng bàn tay! Ta muốn g.i.ế.c bọn họ, dễ như trở bàn tay!" Bò Cạp Độc nghiến răng nghiến lời, dứt lời, đập vỡ ly rượu vang!
Một đôi tay hung hăng mà đ.ấ.m đánh đôi chân không có cảm giác, mặt hắn cực kỳ dữ tợn! Nhìn hai chân không thể nhúc nhích, hắn càng hận bộ đội đặc chủng Trung Quốc thêm, đặc biệt là cái người Lục Bắc Kiêu có thể ở cự ly xa còn có thể đánh hắn đến tàn phế!
“Lính đánh thuê mới đã có chưa?! Mặc kệ dùng bao nhiêu tiền, chỉ lần là lính tinh nhuệ nhất thế giới, đưa đến cho ta!" Bò Cạp Độc hung ác nói.
“Đầu nhi, xin yên tâm, đội ngũ lính đánh thuê lần này đã từng ở trường học thợ săn Venezuela, đã tốt nghiệp rồi!"
“Tốt! Lần này phải một lưới bắt sạch bọn họ!" Bò Cạp Độc bị kích động đến nhiệt huyết sôi trào, đã gấp không chờ nổi!
Sau khi Hạ Thiền tắt điện thoại, cô ta giấu laptop đi, trong tay cầm kim loại dò xét một vòng trong phòng, phòng trừ phòng này trang bị camera mini! Nhưng mà, cô ta chỉ phòng ngừa vạn nhất mà thôi!
Đây là khu của người nhà, có ai lại nghĩ tới, lại giấu một gián điệp nữ?! Bộ đội cũng không đến mức như này!
Hạ Thiền híp mắt, cầm lấy một bức ảnh trên bàn.
Trên ảnh chụp, người đàn ông mặc quân trang, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, mặt không có biểu cảm, cực kỳ lạnh lùng: "Yêu vợ vô bờ? Si tình? Đó là bởi vì anh chưa gặp tôi!"
Người phụ nữ nói, l.i.ế.m nhẹ cánh nôi, trong đầu toàn là thân ảnh Lục Bắc Kiêu!
Người thông thường có tật xấu, càng là đồ vật không có lại càng muốn có……huống chi là người đàn ông cực phẩm đã gặp qua……!
——
“Tham mưu Hạ, nói chuyện ngoài lề đi, cô l.à.m t.ì.n.h báo tham mưu, lúc thu thập tin tức có dùng qua thủ đoạn gì không?" Phương Trác vĩnh viễn là người nghịch ngợm nhất Huyến Lanh, ngồi trước bàn học, nhưng ngồi không ra ngồi, xoay bút trong tay, bắt chéo chân. Nhìn K2 giới thiệu tham mưu, giơ tay hỏi.
“Thủ đoạn đặc biệt? Giống như?" Hạ Thiền từ trên bục giảng đi xuống, đến bên người Phương Trác, khóe miệng nhiễm ý cười,mắt to cũng cười hỏi cậu.
Tay Phương Trác không cầm chặt được bút, mẹ nó người phụ nữ này quá mê hoặc!
“Giống như, dùng sắc?" Ánh mắt Phương Trác ái muội nhìn chằm chằm Hạ Thiền, giương giọng hỏi.
Thấy cảnh như vậy, các thành viên khác đều hít một hơi, tay tham mưu Hạ vậy mà trực tiếp xoa mặt Phương Trác!
Đây là trực tiếp biểu diễn sắc dụ cho bọn họ mà!
Mặt Hạ Thiền giống như dám chặt vào với Phương Trác: "Đồng chí, cơ bắp của cậu căng chặt, hô hấp dồn dập, adrenalin đang tăng mạnh! Bị tôi dụ rồi……"
Cô ta dứt lời, bỏ Phương Trác ra, ngồi dậy, lộ ra một nụ cười giảo hoạt: "Vừa đùa một chút thôi! Mọi người đừng coi như là thật! Khi chúng tôi thu thập tình báo, có đôi khi dùng sắc nhưng có lúc không, đó là việc tất yếu!"
Những nhóm người này bừng tỉnh, nhìn về phía Phương Trác mặt đỏ tai hồng cười nhạo: "Trác Tử, cậu tới Huyết Lang cũng nhiều năm rồi, sao lại vẫn bị sắc dụ thế?!
Hạ Thiền nhìn đám người ở dưới bục nói liên hồi, cực kỳ khinh thường, đúng lúc này người đàn ông cô ta nhớ thương đi đến.
“0 điểm?! Các cậu, đều được điểm thấp sao?" Tham mưu Hạ khoanh tay trước ngực, cười hỏi.
“Bọn tôi đều đạt tiêu chuẩn! Tiểu Lục, Lục huấn luyện viên, cậu ấy trước nay đều đạt điểm tối đa!" Đại Ngốc nhấc tay, lớn tiếng nói.
“Không bằng, tham mưu Hạ của chúng ta tới thử Lục huấn luyện viên đi!" Diệp Thành ồn ào nói, xoay bút, bản nháp trên giấy của anh ấy đang vẽ một người phụ nữ thân rắn.
Mỹ nữ thân rắn là chỉ kẻ lừa đảo nói dối bằng nguyên lý khúc xạ ánh sáng.
“Diệp Thành! Có người nào lại làm như vậy với đại ca sao, Tiểu Kiều mà biết thì sẽ c.h.é.m c.h.ế.t cậu!" Đại Ngốc chỉ trích Diệp Thành.
“Đúng vậy! Lục huấn luyện viên có tiếng là bị vợ quản nghiêm mà!" Hạ Thiền cười nói.
“Không sao! Đây chỉ là thuận tiện giúp em gái tôi thử em rể thôi. Chỉ vậy! Nhỡ may hiện tại em tôi đang mang thai mà cậu âdy không chịu nổi dụ dỗ thì sao?" Diệp Thành lại giương giọng ồn ào nói.
Người đàn ông mặc một thân áo ngụy trang, đầu đội mũ Beret màu đen, cổ áo có quàng một cái khăn màu xí muội, nhìn cực kỳ cấm dục, trừng mắt liếc một cái, lúc này tham mưu Hạ đã tới trước mặt anh.
DTV
Cô ta ngẩng mặt, đôi mắt to câu hồn liên tiếp phòng điện về phía anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-468.html.]
Khoảng cách gần trong gang tấc khoảng cách, người đàn ông cho dù nhìn cảm thấy cực kỳ lãng khốc, nhưng trên người anh nồng nàn Hormone nam tính, đủ để làm tim người khác đập nhanh. Lưỡi Hạ Thiền nhẹ nhàng l.i.ế.m cánh môi, giống như câu hồn Phương Trác, dụ dỗ anh.
Nhưng mà, anh vẫn bình tĩnh từ trong ra ngoài hắn.
Các đội viên của tổ AB Huyết Lang, tất cả đều lẳng lặng mà nhìn một màn này.
Lúc này, liền thấy Lục Bắc Kiêu đột nhiên đẩy Hạ Thiền ra say, thân hình cao lớn của anh tiến lên làm Hạ Thiền lùi về phía sau, Lục Bắc Kiêu lại từng bước tiến lên!
!!!
Thằng nhóc này, cái khí chất bá đạo kia, làm cho mấy lão già bạn họ cảm thấy là đàn ông!
Càng đàn ông hơn chính là, anh đẩy tham mưu Hạ đến vách tường, dạy mọi người cách đè tường! Anh còn cúi đầu, ở bên tai cô ta nói gì đó!
Tư thế kia, thật là cấm kỵ, ái muội!
!!!
Lão tử bị Kiêu gia bẻ cong rồi!
Phương Trác ở trong lòng bạo nộ!
Mà Hạ Thiền thì càng không cần phải nói, hai má hồng lên, hô hấp nặng nề, chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông lãnh khốc nói bên tai: "Tham mưu Hạ, trước nay chỉ có tôi mê hoặc người khác!" Có thể dụ tôi, chỉ có vợ tôi thôi!
Một câu sau, anh không nói ra!
Tim Hạ Thiền đập như sấm, quanh người toàn là hơi thở nóng bỏng của anh, bên tai vọng đến tiếng anh nói…..
Cô ta vẫn còn chưa hoàn hồn lại, Lục Bắc Kiêu đã sớm rời khỏi trước mặt cô ta!
“Tham mưu Hạ! Cô bị Kiêu Thần của chúng tôi dụ rồi sao?!" Đội viên đội B của Huyết Lang ồn ào.
Hạ Thiền lập tức bình tĩnh lại, m.á.u trong cơ thể cô, lúc nãy Lục Bắc Kiêu đến gần sôi trào mãnh liệt: "Vừa nãy chỉ biểu diễn thôi, mọi người đừng tưởng thật!"
Trước nay chỉ có tôi mê hoặc người khác…..
Như vậy, sao anh lại dụ tôi? Chẳng lẽ……
Trong lòng Hạ Thiền còn đang suy nghĩ lời Lục Bắc Kiêu nói, anh đang ám chỉ cô ta cái gì sao? Nghe nói, từ trước đến nay anh không gần nữ sắc, không nói nhiều với nữ binh quá một câu, như vậy, tại sao lại làm trò trước mặt nhiều người thế được…..!
Hạ Thiền càng nghĩ, trong lòng càng loạn, càng thêm mà ngứa……
“Đồng chí Lục Bắc Kiêu, cậu xong rồi!" Diệp Thành cầm điện thoại trong tay, một bộ dạng phải báo cáo tình hình cho Diệp Kiều, cực kỳ đáng ghét.
Lục Bắc Kiêu ngậm thuốc trong miệng, vẻ mặt chẳng sao cả.
“Cậu gan to rồi. Này! Cậu không cản ông đây sao? Ông đây cũng thật đáng đánh, chờ về nhà quỳ điều khiển đi!" Diệp Thành lớn tiếng nói.
Lục Bắc Kiêu cũng không ngăn cản, ánh mắt có tia sáng.
Bà Lục nhà anh, không phải như người phụ nữ khác.
“Em gái, nhanh quản tên khốn nhà em đi, dám ở trước mặt đám người tụi anh, đè tường tham mưu Hạ, là nữ nhân đấy! Tên khốn kia làm động tác bẻ cong cả đàn ông!" Nếu là ngày thường Diệp Thành đã sớm bị Lục Bắc Kiêu cho một trận!
Lúc này, anh chỉ là híp mắt, ngậm thuốc lá, hít hơi nhả khói.
“Được rồi, nếu bẻ cong anh thì càng tốt, vậy thì Hoa Nhụy là của em!" Diệp Kiều không giận mà cười, nói làm Diệp Thành không hiểu tình hình.
Mẹ nó!
Chẳng lẽ em rể của anh nhanh như vậy đã giám định trà xanh thành công?! Cậu ta biết Hạ Thiền là kỹ nữ?!
Diệp Kiều nghe thấy Lục Bắc Kiêu đè tường Hạ Thiền, cô hiểu ra anh đã phát hiện Hạ Thiền có vấn đề.
Nếu không, tìm c.h.ế.t rồi.
Anh dám vô duyên vô cơ đè tường phụ nữ khác, không sợ con sư tử Hà Đông là cô bổ anh ra.
Dù vậy, trong lòng cũng vẫn ăn dấm, nhưng mà, cái này phải tính lên trên đầu phụ nữ họ Hạ kia, cô mặc kệ cô ta có lai lịch gì, lúc xé mặt nạ của cô ta ra sẽ không nương tay.
“Em gái, em bớt giận đi, tên khốn vẫn ở bên cạnh, cậu ấy chỉ là cố ý để nữ tham mưu kia lộ đuôi cáo ra thôi." Khi Diệp Thành nói chuyện, lặng lẽ nhìn bốn phía.
Anh ấy với Lục Bắc Kiêu là gì, là anh em sống c.h.ế.t có nhau, tâm tư của cậu ta làm sao anh ấy lại không biết.
Anh ấy nói muốn gọi điện thoại cáo trạng, Lục Bắc Kiêu không ngăn cản, còn không phải là để anh ấy cung cấp tin tức cho em gái sao.
“Em biết.” Diệp Kiều bình tĩnh nói.
Hai vợ chồng này, thật ăn ý.
Diệp Thành cũng không tốn sức hỏi cô làm sao mà biết: "Em gái, em chú ý an toàn nha, phụ nữ có thai trước tiên cứ giữ lấy về sau còn có cái dùng."
“Dong dài, giống hệt đàn bà." Diệp Kiều cực kỳ ghét bỏ nói.
Diệp Thành tức giận đến cắn răng: “Nha đầu, đều làm mẹ rồi, mà không tôn trọng anh mình gì cả, làm sao làm gương cho cháu ngoại anh được."
Nhớ tới nhà bọn họ đã hoài thai, trong lòng vô cùng hâm mộ, thật muốn trói Hoa Nhụy kia về, cưỡng chế mang thai, nhanh chóng sinh cho anh ấy một đôi.
Em gái anh mang thai, nhà bọn họ tương lai có phải hay không có song thai, trong lòng Diệp Thành cực kỳ kích động.
“Đi đi đi, không rảnh để nói với anh." Diệp Kiều càng ghét bỏ, dứt lời, nhanh chóng tắt điện thoại đi ra ngoài đón khách.
Lục Bắc Trì xách theo bao lớn bao nhỏ vào cửa.
Năm đó ở đại viện, lâu lâu lại đánh một trận với cô, thiếu niên hận không thể xé cô thành từng mảnh bây giờ đã lột xác thành một bộ dạng đoan chính, binh ca tuấn tú lịch sự.
“Chị dâu, chị ở đây làm gì vậy, ở yên trong đại viên không được sao, em lái xe đến chỗ thâm sơn cùng cốc này mất thời gian quá!" Lục Bắc Trì giương giọng nói.
Trước kia đối với từ chị dâu Lục Bắc Trì rất ghét bỏ, bây giờ lại gọi đến cực kỳ tự nhiên.
Hai mắt Diệp Kiều nhìn chằm chằm những bao lớn bao nhỏ đó: "Vẫn là Trì Tử hiểu tôi muốn ăn gì, anh cậu không cho."
Mì ăn liền, chân gà kho, cánh gà, cánh vịt, lưỡi vịt, lưỡi gà, chân vịt, còn có các loại quả hạch, trái cây
“Đây là em trộm mang đến, chị phải giấu cẩn thận vào đấy, anh em mà biết em mang những thực phẩm rác này đến, thì em xong rồi!" Lục Bắc Trì vội nói, đừng nhìn cậu đang mặc quân phục, vẫn làm một thiếu úy, ở cạnh Diệp Kiều vẫn giống hệt như lúc trước.
“Còn nữa, chị chỉ ăn cho đỡ thèm thôi, không thể thay cơm." Lục Bắc Trì miệng lưỡi của chàng trai ấm áp, dặn dò cô.
Trên tay Diệp Kiều cầm một gói chân gà và gà kho, trông rất quê mùa.
“Tiểu tử thúi, biết quan tâm người khác rồi sao, đã làm thiếu úy rồi."
Lục Bắc Trì kiêu ngạo mà vỗ huân chương rực rỡ lấp lánh: "Không phải thổi phồng em, qua năm sau, quân hàm của em đã đuổi kịp anh em rồi."
“Thôi đi cậu là quan văn, quân hàm sắp lên không có chỗ dùng, không có thực quyền." Diệp Kiều gặm chân gà nói, thật là đỡ thèm hẳn.
Diệp Kiều nói chân tướng.