Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 467

Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:33
Lượt xem: 22

Ở cuối lối nhỏ, không có người, Lãnh Dao mặc quân trang đứng đối diện với Diệp Kiều mặc áo khoác, mặt đối mặt, sao Lãnh Dao lại không rõ ánh mắt của Diệp Kiều.

“Diệp Kiều, cảm ơn cô đã cứu lão Thái của tôi!" Cô ta mỉm cười nói.

Lời này cô vừa nói ra làm Diệp Kiều ngơ ngác, sao cô ta có thể biết được là cô cứu lão Thái?! Ngay cả Lục Bắc Kiêu cũng không biết, cô đã nhờ Lục Tiểu Cổn gửi mật mã rồi mà!

Lãnh Dao lại cười: "Tôi biết, cô trọng sinh đến đây. Tôi là ai, chắc là cô có thể đoán được!"

Cô ta vừa nói lời này, Diệp Kiều lại cảm thấy cực kỳ kinh hãi.

Lãnh Dao lại biết cô trọng sinh về!

Vậy mà cô ta lại biết?!

Cô ta là ai?

Cô sao có thể đoán được?

Diệp kiều nhìn cô gái năng động trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc ngắn gọn gàng, một thân quân trang, không khỏi hoảng hốt.

“Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô giữ bí mật! Bí mật của tôi, thật sự không thể nói cho cô. Tôi yêu lão Thái, anh ấy cũng yêu tôi! Nói vậy, cô hiểu chưa? Đừng bị tôi dọa sợ nha, thai phụ!" Lãnh Dao cười nói, nhìn xung quanh, xác nhận không có ai.

“Cho nên, cô là……” Diệp Kiều lẩm bẩm nói, cái tên kia, cô vẫn chưa nói ra.

Lãnh Dao gật đầu: "Mang thai ba năm, cô trở nên ngốc rồi sao!" Cô ta cười nói.

Diệp Kiều cảm thấy khó có thể tin nổi, sao có thể được? Đời này, Lãnh Tuyết đã c.h.ế.t mười mấy năm rồi, sao lại trở về được?

Ánh mắt Lãnh Dao giống như phát sáng, chiếu đến sự nghi hoặc của Diệp Kiều, nhưng, cô ta không thể nói cho cô biết lúc này được.

Không thể nói cho cô, kiếp trước, cô ta đã c.h.ế.t hai lần, vì người đàn ông cô ta yêu, cô ta không thể nào đầu thai chuyển thế, cô ta cũng biết là anh ấy vẫn còn yêu mình, một đời này, anh ấy vẫn giống như kiếp trước, lựa chọn hy sinh tính mạng vì để báo thù cho cô ta……

Tình yêu của bọn họ, cảm động thần linh nên để cô ta trở về, có thể tiếp tục yêu anh.

Chỉ là, anh ấy không biết cô ta là Lãnh Tuyết.

“Tôi hiểu rồi." Diệp Kiều suy nghĩ cẩn thận, kiếp trước, Lãnh Tuyết chết, mười mấy năm sau lão Thái vì cô ta báo thù, đời này, lúc cô trọng sinh cô ta cũng đã chết, người trước mắt hồn của Lãnh Tuyết nhưng thân xác là Lãnh Dao.

Lãnh Dao gật đầu, cười cười, ánh mắt lấp lánh ánh lệ: "Có thể tiếp tục yêu anh, bảo vêh anh, thật tốt!”

Diệp Kiều cũng bị cảm động đến nghẹn ngào, nhớ tới cô với Lục Bắc Kiêu, mắt hơi đỏ lên: "Chỉ là anh ấy không biết……tôi cũng sẽ không nói cho anh, bởi vì kiếp trước tôi quá ngu! Không giống cô, trong lòng trung đội Thái chắc chắn đang tự trách lắm, cô vẫn nên nói cho anh ấy đi!"

Lãnh Dao vội vàng lắc đầu: "Ý trời! Anh ấy cũng sẽ sớm biết thôi!"

Diệp Kiều hiểu rõ gật đầu: "Đúng rồi, lần này có cảm giác là có người cố ý làm khó trung đội Thái, cô biết là ai không? Hoặc là nói, cô có dị năng gì không?"

Lãnh Dao lắc đầu: "Sinh mệnh tôi có hạn! Muốn biết càng nhiều thì sẽ càng giảm thọ!"

“Vẫn không nên biết!" Diệp Kiều vội vàng nói, Lục Tiểu Cổn trước kia đã nói, năng lượng của anh ấy sớm đã dùng xong, sẽ nhanh biến mất.

“Chuyện này, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ! Nhưng mà, may là cô có kiếp trước nên nhắc nhở tôi được!"

“Tôi chỉ là bị người ta hại nên mới có kinh nghiệm đề phòng. Chỉ là không nghĩ tới, có thể xảy ra chuyện như này! Lãnh Dao, có người muốn đối phó với cô sao?" Diệp Kiều nghi hoặc nói.

Lãnh Dao lắc đầu: “Không có khả năng.”

“Đúng rồi, cô biết tham mưu Hạ có bối cảnh gì không?" Cô gái này, kiếp trước có quan hệ gì với Lục Bắc Kiêu?

Lục Bắc Kiêu yêu cô như vậy, sao có thể cùng người phụ nữ khác có gian tình? Lúc trước là chị Lam bởi vì chị Chu Khải, còn tham mưu Hạ chẳng lẽ là bởi vì công việc?

Bởi vì cô ta là quân nhân, Diệp Kiều không thể nghĩ cô ta xấu.

“Cô ta tên là Hạ Thiền, là tham mưu ở quân khu Tây Nam điều tới chỗ của chúng ta để giao lưu tình báo, năm nay 24 tuổi, có quân hàm trung úy. Tối hôm qua, tối hôm qua, lão Thái cùng với mấy vị thủ trưởng tiếp đãi cô ta uống rượu! Đây là tư liệu tối hôm qua tôi nắm được, chị dâu, cô ta có vấn đề gì sao?" Lãnh Dao nghiêm túc nói, hai cô gái nhỏ đều ổn định lại cảm xúc, khôi phục bình tĩnh.

24 tuổi đã là trung úy, tốc độ thăng chức này, không chậm hơn Lục Bắc Kiêu là bao, học sinh trường quân đội sao?

Tình báo tham mưu……

“Người này, kiếp trước tôi đã gặp qua!" Diệp Kiều khẳng định nói: "Lãnh Dao, nếu có cô hội cô giúp tôi điều tra cô ta đi!"

Lúc này, Lục Bắc Kiêu đi về phía các cô.

“Được, chị dâu!" Lãnh Dao gật đầu, trước kia cô ta cũng l.à.m t.ì.n.h báo, nằm vùng ở K2 một thời gian dài, sau đó bị Bò Cạp Độc phát hiện …..chuyện cũ nghĩ lại mà sợ!

Lãnh Dao gật đầu với Lục Bắc Kiêu, xem như chào hỏi rồi rời đi.

Nhìn Lục Bắc Kiêu, trong đầu Diệp Kiều lại hiện lên hình ảnh anh với tham mưu Hạ ở bên nhau, bây giờ, cô đương nhiên là tin anh.

Chỉ là cái người đàn ông ngốc này, kiếp trước cô nhìn thấy rõ ràng như vậy cũng không có lấy một lời giải thích, cô cũng không truy hỏi.

Tên muội tao này, chẳng lẽ là cố ý diễn kịch với tham mưu Hạ chọc giận cô?

Cũng không giống……

Trực giác cho thấy tham mưu Hạ không phải là nhân vật tốt!

Nhưng cô là quân nhân, có thể có bao nhiêu được chứ?

“Bà Lục, thất thần gì vậy?" Lục Bắc Kiêu mặc đồ rằn ri đi đến, âu yếm sờ đầu cô, ai biết được mùa đông dễ tích điện, “Lách tách lách tách” tiếng tĩnh điện, làm đầu tóc Diệp Kiều như cái mào sư tử!

“A! Đáng ghét!" Cái tĩnh điện này cũng thật khó chịu, cô dỗi nói.

Lục Bắc Kiêu lại cười: "Vốn dĩ là con sư tử nhỏ, giờ lại là con sư tử lớn!

Diệp Kiều nhìn cái người người gặp người thích này, nghĩ đến kiếp trước anh với Hạ Thiền từng có tiếp xúc với nhau, quả thực là ghen tuông quá mức, bĩu môi, đôi mắt to trừng anh: "Em chính là con sư tử lớn đấy!"

“Ai da, ai chọc bà Lục của anh xù lông vậy? Để chồng đi tiêu diệt nha!" Anh cười vui đùa nói.

Diệp Kiều rất muốn nói là anh kiếp trước!

“Cũng không có gì, chính là ở tổ của anh, vậy mà có người có suy nghĩ với lão Thái! Muốn tranh quyền đoạt vị sao?”

“Ở Đặc Đại, ai có thể ở với lão Thái? Tranh được sao? Tranh được nhưng mà có người phục sao?! Chuyện kỳ quặc?!" Lục Bắc Kiêu nghiêm túc nói, anh có thể xác định, có người không phục lão Thái, bao gồm cả đồng cấp bậc với anh.

Người không có thực lực, sao có thể thuần phục được một đám sói?! Trở thành sói đầu đàn?!

Làm tốt lắm, anh nghi ngờ rồi! Diệp Kiều cảm thấy cô cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy, cô có thể nghĩ tới đương nhiên Lục Bắc Kiêu cũng vậy, anh cũng sẽ đi làm!

Cái người ngầm ngáng đường lão Thái, bây giờ cũng nản chí rồi đi?!

Vị trí Office building ở gần cửa sổ, Hạ Thiền bưng tách trà, từ trên cao nhìn xuống đôi vợ chồng đang thân mật kia đi càng ngày càng xa……

——

Diệp kiều không đợi được đến tình báo của Lãnh Dao, kết quả tham mưu Hạ vậy mà dọn đến đây, ở cách vách cô, lão Thái ở phía tây, còn cô ta ở phía đông!

“Chồng ơi, tham mưu từ quân khu khác tới có thể ở viện của chúng ta được sao? Không có ký túc xá hả?" Người chồng 24 hiếu vợ đang mát xa chân cho bà Lục, đây vẫn là lần đầu tiên từ kiếp trước đến kiếp này Diệp Kiều được hưởng đãi ngộ!

Nhiệt độ ấm áp từ gan bàn chân truyền tới ổ chăn!

Bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, mùa đông thời gian ở bên nhau rất ít, mà cô sợ lạnh, ghét nhất mùa đông!

Trời giá rét nhú này, ban đêm gió Bắc thét gào, có anh làm bạn, chăm sóc đã là cực kỳ hạnh phúc!

Lục tiên sinh mặc áo sơ mi màu xám đậm, trong tay cầm khăn lông, cẩn thận lau cặp chân trắng nõn cho bà Lục, lau khô rồi mới nói: "Điều kiện ký túc xá bên kia đơn sơ, tham mưu Hạ muốn ở đây ba tháng, đội vì chiếu cố mà bảo cô ta ở lại viện!"

“Nghe nói là tới gian lưu tình báo? Về phương diện gì vậy?" Cô đối với người tên Hạ Thiền này cực kỳ tò mò, nếu kiếp trước cô chưa gặp qua cô ta thì thôi, bây giờ gặp rồi, không thể trơ mắt mà nhìn Lục Bắc Kiêu như vậy được.

Đây không phải là chuyện mà một nữ quân nhân có tư cách để làm!

Trong chuyện này chắc chắn có gì đó lạ!

“Chuyện chống khủng bố!” anh trầm giọng nói, tuy nói là bí mật quân sự, nhưng không muốn lừa cô trong lúc nói chuyện cũng như trong suy nghĩ.

“Bà Lục không thể hỏi nữa đâu!" Anh nói, lại cào lòng bàn chân của cô.

Diệp Kiều sợ nhất là ngứa, bàn chân trắng nõn như ngọc cuộc lại, ngón chân vừa đáng yêu lại gợi cảm làm lòng anh nóng lên, nhịn không nổi mà hôn bàn chân cô.

“Anh Kiêu, anh yêu chân à!" Diệp Kiều ghét bỏ nói, chân có gì mà hôn, thời điểm quấn quýt anh có thể hôn cô từ đầu đến chân, bây giờ cả chân cũng không tha.

“Anh là chứng yêu em! Trên người em có chỗ nào là anh không yêu." ánh mắt như lửa nóng quét từ đầu đến chân cô, cuối cùng dừng trên đôi thỏ ngọc……

Diệp Kiều dường như là cảm nhận được ánh mắt như cầm thú của anh, cũng không che mà ngược lại ngẩng đầu ưỡn ngực.

!!!

Ánh mắt như sói đói lại càng thêm thâm trầm!

“Làm, đang có thai còn làm!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-467.html.]

“Thích xem anh dục hỏa đốt người nhưng không ăn được!" Bà Thái nghịch ngợm nói.

Quân quan Lục xúc động muốn đánh m.ô.n.g cô!

Trừng mắt liếc cô một cái, sau đó bưng nước rửa chân của cô đi về nhà vệ sinh.

Anh mới vừa đi vào không bao lâu, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.

“Anh Kiêu! Anh có điện thoại!" Diệp Kiều giương giọng kêu.

“Nhận giúp anh!" Số tư nhân của anh, cũng không có nhiều người biết. Bây giờ anh cần tắm nước lạnh, dập lửa!

“Chào!" Mới vừa nhận, Diệp Kiều kiều liền lễ phép nói.

Đầu bên kia điện thoại, rõ ràng sửng sốt: "Chào! Cô là bà Lục sao, tôi là Hạ Thiền. Chiều nay mới vừa đến đây!"

Tham mưu Hạ!

Diệp Kiều nhìn đồng hồ trên vách tường, đã 10 giờ tối, cô ta gọi tới làm gì?

“Là tham mưu Hạ sao! Tìm chồng tôi có chuyện gì? Anh ấy vừa đi tắm!" Cô cười khanh khách mà khách khí nói.

“Bà Lục, tôi là người phương Nam, mùa đông của chúng tôi không nóng nên tôi không biết mở máy sưởi, bị lạnh đến đông cứng!”

Muộn như vậy, tìm chồng cô bật máy sưởi, thích hợp sao? Ha ha!

Ấn tượng của Diệp Kiều với tham mưu Hạ lập tức suy giảm, tuy rằng trước kia trực giác cô bảo cô ta không phải người tốt!

“Tham mưu Hạ, chắc là cô không biết mở van máy sưởi, ở trong phòng khách ấy cô tìm xem, vặn là được rồi ….." Mặc kệ cái người Hạ Thiền này có phải người tốt hay không Diệp Kiều cô mới không điên đi bảo chồng mình đêm hôm khuya khoắt đi sửa máy sưởi cho người phụ nữ khác!

Lạnh c.h.ế.t càng tốt!

“Bà Lục, thật xin lỗi, muộn vậy đã quấy rầy rồi! Tôi tự mình làm được!" Hạ Thiền bị lạnh đến rét run, nói.

“Ừ! Ngủ ngon!” Diệp Kiều dứt lời, hung hăng tắt điện thoại.

Lục Tiểu Cổn, nói cho mẹ, người họ Hạ kia đi đường nào được không? Cô nhẹ nhàng mà vuốt ve bụng, đặt câu hỏi.

Lục Tiểu Cổn nghe được, nghiêm túc nói với cô: "Tự mình giải quyết!"

Thời điểm cô đi phòng vệ sinh, bị b.ắ.n một chút nước lạnh, nhìn xuyên qua cửa kính trong suốt, có thể mơ hồ thấy được thân hình rắn chắc, anh Kiêu nhà cô thật đáng thương!

“Anh Kiêu, đổi thành nước ấm! Em cũng muốn tắm!" Nói xong, liền cởi áo ngủ.

Anh đang muốn phản bác thì cô đã đi vào, vội vàng đổi thành nước ấm, sợ cô bị lạnh.

“Không phải tắm rồi sao, lại vào nữa……A!" Cô gái đứng ở phía sau anh, đôi tay nhỏ duỗi về phía trước…..

Chỗ sâu nhất trong yết hầu người đàn ông phát ra tiếng gợi cảm, cơ bắp toàn thân căng chặt: "Bé cưng ngốc của anh thật săn sóc……”

Anh ngửa đầu, tùy ý để vòi hoa sen cọ rửa mặt mình, cảm giác thoải mái toàn thân, kéo dài đến tận cổ, yết hầu gợi cảm nhô lên, không ngừng lên xuống……

“Không săn sóc anh, quay đầu lại để mấy con hồ ly tinh bên ngoài chui vào chỗ trống thì sao?" Cô nói dỗi, dứt lời, lưỡi nhẹ nhàng l.i.ế.m cơ bắp phía sau lưng anh, toàn thân anh cứng lại, suýt chút nữa không kìm được!

Anh đột nhiên xoay người, xoa mặt nhỏ của cô, gần như là cắn răng nói: "Ngoại trừ em, còn có con hồ ly tinh nào câu dân anh?"

Đối với Lục Bắc Kiêu mà nói, ngoại trừ Diệp Kiều, trên đời nào còn có hồ ly tinh?!

Diệp Kiều nở hoa trong lòng, cho nên nói, Hạ Thiền nhất định có vấn đề, nên kiếp trước anh mới cùng cô ta gian díu. Nhưng mà, bây giờ anh không có!

Lục tiên sinh cấm dục, hưởng thụ sự chăm sóc cưng chiều của bà Lục đến tận khuya……

Cô cũng bình tĩnh mà nói Hạ Thiền vừa mới gọi tới, Lục Bắc Kiêu cũng không nói gì.

Diệp Kiều ngủ một giấc dậy, mặt trời còn chưa lên nhưng Lục Bắc Kiêu đã đi rồi, cô cũng không biết anh đã đi từ bao giờ.

Cũng biết anh thật sự rất bận, là từ trăm công nghìn việc trở về chăm sóc cô.

Dậy mới phát hiện, anh đã làm xong cơm sáng, bên trên nồi cơm điện dán một tờ giấy ghi chú, mặt trên là chữ viết cứng cáp của anh: "Bà Lục, chào buổi sáng! Dùng cơm vui vẻ!"

Bà Lục cười, nụ cười đến tận khóe miệng.

Đúng như cô mong muốn, đời này Lục Bắc Kiêu được cô dạy dỗ thành một chàng trai ấm áp!

Cô hầu như không ra khỏi tiểu viện, viện này có tận mấy phòng ở, bên ngoài tường vây là đồng ruộng, cũng không có cái cảnh đẹp nào.

Là bị thanh âm bánh gạo táo đỏ với bánh xốp hấp dẫn, lúc nhỏ đến tết trong nhà cũng sẽ làm bánh xốp. Cô cầm tiền lẻ, ra sân, đi đến cổng lớn, cô chậm bước bởi vì có chắn cửa, ở ngoài ly Margaret màu xanh, hình ảnh ly rượu giống hệt như kiếp trước Lý Vận đưa qua, hình ảnh chồng chéo lên nhau……

Cho nên, mảnh thủy tinh này chắc chắn không phải ngẫu nhiên!

Ngực cô cứng lại, đỡ khung cửa, dùng mũi chân đá những rơm rạ nhìn như là bình thường ra, đống rơm đi ra mới phát hiện có không ít mảnh thủy tinh!

Mẹ nó đây là ai muốn hại cô!

!!!

Cô nhịn không nổi nói tục trong lòng!

Chẳng lẽ là Lý Vận đã trở lại?!

Không có khả năng! Thẩm Hi Xuyên đã bị đá đi, không dám trở lại thành phố J bước nào!

Đầu cô vừa chuyển, hét lớn một tiếng: “A!”

Cô muốn xem, sẽ là ai vội vàng đến đây!

Kẻ xấu ở trong tối tính kế cô, giờ phút này, nghe thấy tiếng hét chắc chắn rất đắc ý?!

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng hét của Diệp Kiều, Hạ Thiền ở trong viện bên cạnh vẫn luôn ngóng trông, mừng thầm trong lòng, khóe miệng nở một nụ cười âm ngoan!

Cô ta vội vàng sửa sang lại dung nhan, chạy nhanh ra ngoài.

“Bà Lục!" Cô ta mới ra khỏi cổng lớn, thấy Diệp Kiều đứng ở cái chắn cửa, lớn tiếng kêu.

“Bà Lục, cô làm sao vậy?! Tôi vừa nghe thấy cô hét lớn một tiếng! Là ngã hay là làm sao thế?!" Người phụ nữ mặc một thân áo lông trắng, quần ủng màu đen, đi một đôi giày bó, tóc dài vừa mới làm khô, đi về phía cô, vẻ mặt quan tâm.

Cởi quân phục của nữ, trang điểm đến rất là gợi cảm.

Diệp Kiều tay ôm ngực, bộ dạng nhìn rất hoảng loạn.

Ánh mắt liếc nhìn rơm rạ dưới mặt đất, chân đi giày không dẫm lên mà gạt sang bên cạnh.

Hạ Thiền nhìn Diệp Kiều đỡ chắn cửa, cô vừa bị ngã sao? Trong lòng cực kỳ đắc ý.

“Ai u……Nãy làm tôi giật cả mình, không biết tại sao cửa nhà tôi lại có mảnh thủy tinh, may mắn là tôi phát hiện sớm, nếu không thì đã ngã rồi, ở dưới đống rơm ấy!" Diệp Kiều làm bộ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi mà chỉ đống rơm dưới đất.

Cho nên, cô căn bản không bị ngã!

Hạ Thiền vừa mới đắc ý trong lòng lúc này lại cực kỳ tức giận, cô ta nhấc chân đá đống rơm ra: "Chắc là do mấy đứa bé chơi xong không dọn đi, hại người quá!" Cô ta tự nhiên mà nói.

“Bà Lục, sáng sớm tôi thấy có mấy đứa bé ở đây chơi, có thể là do tụi nó để lại! Cô về sau phải cẩn thận nha, mang thai cần phải để ý nhiều hơn!" Hạ Thiền vội vàng nói.

“Tham mưu Hạ, sao cô biết tôi có thai?" Diệp Kiều cười tủm tỉm nói, tuy rằng có rất nhiều người đã biết, nhưng tham mưu Hạ tới có mấy ngày vậy mà cũng biết sao?

Ai sẽ chủ động nói với cô ta, là ở đây có thai phụ! Tướng sĩ ở văn phòng Đặc Đại chắc chắn sẽ không nói!

Trong lòng Hạ Thiền kinh ngạc, giây sau tự nhiên mà nói: "Trong lúc mấy chiến sĩ Huyết Lang giảng bài, tôi có nghe mọi người nói! Bọn họ còn nói, huấn luyện viên Lục nhà cô là người cuồng vợ, vợ quản rất nghiêm!"

“Đúng là mấy thằng nhóc thối! Anh nhà tôi yêu thương tôi, đó là do ở bên ngoài cho tôi mặt mũi thôi, tôi phải nghe anh ấy nhiều!" Diệp Kiều cười nói, khom lưng nhặt những mảnh vỡ giống y hệt kiếp trước, còn những cái khác đều bị cô đá vào cống thoát nước.

Cái người Diệp Kiều này, rốt cuộc là vận khí tốt hay quá tâm cơ?!

Hạ Thiền thấy quỷ kế của chính mình lại lần nữa bị cô phá bỏ, trong lòng cảm thấy không thoải mái!

Cô ta nói thêm hai câu rồi trở về phòng mình.

DTV

“Tham mưu Hạ ăn sáng chưa? Ở đây tôi có cơm sáng, có muốn ăn cùng không?" Cô giả vờ nhiệt tình nói.

“Bà Lục, tôi ăn rồi!"

“Tham mưu Hạ đừng coi tôi là người ngoài, đừng có gọi bà Lục, gọi chị dâu được rồi! Tuy rằng tôi nhỏ hơn cô vài tuổi." Diệp Kiều cực kỳ nhiệt tình nói.

Hạ Thiền xác định, Diệp Kiều không nghi ngờ gì cô ta!

Sau một cuộc nói chuyện, cô đi về nhà.

Diệp Kiều vẻ mặt thân thiện tươi cười, lúc xoay người, biểu cảm cực kỳ lạnh lùng!

Cô nắm mảnh thủy tinh, khóe miệng nở nụ cười âm hiểm!

Nếu mảnh này không giống mảnh kiếp trước hại cô, cô cũng sẽ không hoài nghi người phụ nữ này, nhưng lại giống y hệt! Cho dù có trẻ con đến đây chơi nhưng cũng không thể nào trùng hợp với mảnh kiếp trước hại cô được?! Đám trẻ đó quý mấy cái này như vậy sao dám vứt đi!

Loading...