Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 462
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:53:25
Lượt xem: 20
“Trong bụng còn có con trai đấy! Cậu như thế này, còn muốn làm cha nuôi nó à? Đừng nói anh Kiêu không đồng ý, tới chị đây cũng sẽ không đồng ý đâu!” Diệp Kiều dùng giọng điệu giận dỗi thì thầm với Tô Mục, anh ta vẫn còn đang dựa vào lưng Diệp Kiều, khóe miệng nhếch lên, m.á.u tươi chảy xuống.
Hôm nay nếu như nhị nha xảy ra chuyện gì không hay thì tên cho vay nặng lãi kia sẽ làm thịt Tô Mục!
Anh ta đã làm liên lụy cô rồi!
“Các người lui hết ra cho tôi!” Diệp Kiều cầm con d.a.o găm trong tay phải, túm lấy cổ Tiết Văn, nói xong, mũi d.a.o chạm vào cái cổ lúc này đã xuất hiện vết m.á.u của cô ta!
Sao cô lại không biết đây là đâu được, sao lại không biết tình nhân của Tiết Văn là loại người như thế nào, tóm lại, những người ở đây tuy gọi là côn đồ nhưng mà xem ra cũng đều vô dụng, ngay cả hình xăm cũng chẳng ra làm sao.
Vừa nghĩ xong, Diệp Kiều đã thấy có mấy tên đàn ông trên tay cầm s.ú.n.g đi về phía cô, bọn họ nhìn đẳng cấp hơn đám người của Tiết Văn nhiều.
“Các người, nhanh b.ắ.n c.h.ế.t bọn họ cho tôi!” Tiết Văn tự tin ra lệnh, cô ta không tin d.a.o trong tay Diệp Kiều sẽ nhanh hơn tốc độ của đạn!
Diệp Kiều nhướng mày, nếu người bên kia thật sự bắn, vậy cô sẽ cho Tiết Văn tuẫn táng theo luôn.
Cho dù nghĩ vậy nhưng cô cũng biết rằng đây không phải là một trò đùa!
Cô đang đặt cược!
Đặt cược, ngày hôm nay Diệp Kiều có mất mạng hay không!
“Chết tiệt! Dám ra lệnh cho chúng tôi nổ súng, cô nghĩ cô là ai vậy?!” Người đàn ông đi đầu tiên nhìn Tiết Văn một cái rồi nói một cái giễu cợt
! ! !
Không chỉ Tiết Văn, mà ngay cả Diệp Kiều cũng c.h.ế.t lặng.
Rốt cuộc trong giang hồ Tiết Văn có địa vị gì hay không?! Trước đây cô suy đoán chắc Tiết Văn là người tình của tên cầm đầu chứ nếu không thì sao cô ta dám phách lối như vậy chứ?!
“Các.. các người, tôi là người của anh Đông Thăng!” Tiết Văn tức giận nói.
“Anh Đông Thăng?” Đúng lúc này, một giọng nói châm chọc vang lên, một vài người đàn ông cầm s.ú.n.g bước đến. Một người đàn ông tóc ngắn, da màu đồng, có chút đẹp trai nhưng dáng vẻ lưu manh đi tới. Anh ta mặc một bộ vest màu nâu. áo khoác da không mặc áo lót bên trong, để lộ làn da màu đồng.
Anh ta đang cầm một điếu thuốc, đặt lên khóe miệng, tay cầm một cái bật lửa, khi anh ta đứng lên, chiếc bật lửa trên tay anh ta bật ra, điếu thuốc được châm lửa.
“Đình Tử!” Tiết Văn trầm giọng nói.
Đình Tử luôn là cái gai trong mắt Đông Thăng, anh ta cũng là người có tài nhất trong đám côn đồ này, có thể nói anh ta là văn võ song toàn!
Cũng là người mà Tiết Văn nhắm đến nhưng lại cua không dính!
DTV
“Em gái, đến từ đâu vậy, nhìn xinh đấy!” Người đàn ông ngậm điếu thuốc đi tới chỗ họ, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào gương mặt Diệp Kiều, anh ta thổi hơi ra, một làn khói bay vào mặt cô.
Diệp Kiều cau mày, gia tăng sức mạnh trên tay, m.á.u trên cổ Tiết Văn chảy xuống lưỡi d.a.o cô đang cầm!
“Cũng có dũng khí đó!” Người đàn ông lại nói, anh ta lại nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp, thanh thoát của Diệp Kiều.
Diệp Kiều nghĩ thầm, người đàn ông này chắc hẳn là một tên trẻ tuổi nguy hiểm, với cả, chắc chắn hắn ta cũng không ưa gì Tiết Văn!
“Đình Tử, nếu cậu không giúp tôi, anh Đông Thăng cũng sẽ không tha cho cậu đâu!” Tiết Văn sợ Đình Tử bị sắc đẹp của Diệp Kiều mê hoặc nên nói lớn.
“Con khốn này, nhờ ơn mày mà khắp nơi đều là cớm! Bọn họ đến đòi người đấy! Đến anh Đông Thăng còn đang muốn đánh c.h.ế.t mày đấy!” Đình Tử khinh bỉ nhìn Tiết Văn.
Diệp Kiều nghe thấy như vậy thì vui vẻ hẳn lên.
“Giám đốc Tiết, thật là tiếc quá, bọn họ hình như không giúp cô đâu, với năng lực của cô, đúng là khiến cho tôi mở mang tầm mắt đó!” Diệp Kiều dán sát tai Tiết Văn mà thì thầm.
Sắc mặt của Tiết Văn lúc đó trông rất khó coi, trống n.g.ự.c đánh liên hồi.
Cô có nghĩ cũng không ngờ đến, hôm nay còn gặp đối thủ của anh Đông Thăng là Đình Tử! Diệp Kiều, cô ta cũng thật là tốt số quá đi!
“Đình Tử, mấy tên cớm đó đến đòi người mà cậu cũng cho phép sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài, anh em trên giang hồ còn coi cậu ra gì nữa!” Tiết Văn đành phải dùng kế khích tướng này!
Miệng Đình Tử ngậm điếu thuốc, lưng dựa vào tường, ánh mắt quét qua Diệp Kiều.
“Em gái, em nói cũng hay lắm, hay là, cô đem cô ta giao cho đám cớm ngoài kia đi, còn em thì theo tôi?” Đình Tử nhìn Diệp Kiều một cái rồi nói.
Chẳng lẽ, Đình Tử này thích Diệp Kiều rồi sao?!
“Đình Tử, cậu dám!” Tiết Văn tức giận nói: “Mấy người còn không mau đi gọi anh Đông Thăng?!”
Mấy tên thuộc hạ của Tiết Văn lập tức chạy đi.
“Cuối cùng các người có mở cửa hay không. Không mở cửa, tôi cũng sẽ không khách khí với cô ta đâu đấy!” Diệp Kiều nghiêm nghị nói.
“Em gái, tôi còn phải xem đã, để xem em không khách khí thì sẽ làm gì, tôi rất thích mấy em gái nhìn ngoan hiền nhưng thật ra lại hung ác!” Đình Tử cười tủm tỉm nói.
Diệp Kiều cảm giác được Tiết Văn đang đứng run rẩy trước mặt cô!
“Giám đốc Tiết, cô nói xem tôi phải trả lời như thế nào bây giờ?” Diệp Kiều cười nói, vừa nói nói, cô liền đưa mũi d.a.o lên phía trên mặt Tiết Văn: “Đối với mỗi người con gái, hình như gương mặt là thứ quan trọng nhất thì phải…”
Cô tủm tỉm cười, vừa nói, mũi d.a.o vừa xoẹt qua gương mặt, tạo thành một vệt dài trên mặt Tiết Văn!
Tiếng hét chói tai như heo bị chọc tiết phát ra từ miệng cô ta!
Diệp Kiều níu lấy phần tóc sau ót, không cho cô ta vùng vẫy lung tung, rạch một nhát d.a.o lên bên mặt còn lại!
“Anh Đình này, tôi cùng anh em giang hồ không ân không oán, cũng không mạo phạm, là cô ta lôi tôi cùng bạn tôi tới đây! Mong anh Đình mở cửa cho chúng tôi ra ngoài!” Diệp Kiều nhìn về phía người tên Đình Tử kia trầm giọng giải thích.
Đình Tử phủi phủi tay: “Em gái cũng hung dữ đó! Bây giờ tôi lại không muốn thả người đi nữa, làm sao bây giờ?” Anh ta nói.
“Bỏ s.ú.n.g xuống!”
Một giọng nữ nghiêm nghị vang lên, vừa nói, tiếng s.ú.n.g cũng vang lên.
“Chị Kiều!” A Đông ở phía sau kêu lớn, Diệp Kiều trong phút chốc đã thấy được tia hy vọng.
Vị cảnh sát nữ kia nhanh chóng nhảy ra phía ngoài cửa sổ, quỳ một chân trên mặt đất, b.ắ.n liền ba phát liên tục, người của Đình Tử cũng hướng s.ú.n.g về phía nữ cảnh sát đó, Diệp Kiều hất Tiết Văn qua một bên, nắm tay kéo Tô Mục chạy ra khỏi phòng, bên ngoài chắc chắn có A Tây đứng bên ngoài tiếp ứng!
Nhưng mà, cô còn chưa kịp chạy ra khỏi phòng thì đã bị một người nắm tóc kéo ngược lại: “Em gái, đi theo anh đi!”
Đình Tử kéo nhẹ một cái đã ôm được Diệp Kiều, anh ta giương s.ú.n.g b.ắ.n về phía A Đông, một lần nữa A Đông đành phải trơ mắt nhìn Diệp Kiều bị Đình Tử bắt đi!
Lúc cảnh sát bên ngoài ập vào thì chỉ bắt được Tiết Văn, cứu được Tô Mục, còn Diệp Kiều thì đã bị Đình Tử bắt đi!
Nghe nói Diệp Kiều lại bị bắt đi, Đỗ Quân hoảng hốt muốn nhảy dựng lên. Lần này xong rồi, Kiêu Kiêu tới nhất định sẽ trói mình lại đánh cho một trận vì lý do Kiều Kiều đang yên đang lành ở cạnh mình mà lại bị bắt đi!
“Em gái, lúc nãy là tôi giúp em mà, nếu không lúc nãy em đã bị mấy tên côn đồ kia đánh bị thương rồi!”
Đình Tử sáp lại gần Diệp Kiều, đưa tay lên định sờ mặt cô, Diệp Kiều nhanh chóng giơ tay hất ra.
“Cảm ơn anh Đình! Bây giờ anh thả tôi đi được chưa?” Tên Đình Tử này hình như cũng chẳng có ý tốt gì!
“Em gái, anh đây nhìn trúng em rồi! Thôi, tốt nhất làm người của anh đi!” Đình Tử nhìn Diệp Kiều một cái, cười tà rồi nói.
Diệp Kiều nhếch môi, giơ tay trái lên, chỉ vào ngón áp út và nói: “Thật xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi.”
Đình Tử có chút không tin: “Em gái, em đang đùa tôi đấy à? Còn trẻ như vậy mà đã kết hôn á? Có quỷ mới tin?!”
“Không tin à? Chồng tôi sắp tới rồi đấy! Đến lúc đó anh không tin cũng phải tin!” Diệp Kiều tủm tỉm cười, cô chẳng sợ chút nào, cô tin chắc rằng, Lục Bắc Kiêu sẽ tới cứu cô!
“Đại gia hả? Hay là mấy ông già có tiền?” Đình Tử cười hỏi.
“Anh Đình! Bên ngoài có một người đàn ông, anh ta đến đòi người!” Một tên thuộc hạ tiến đến: “Chúng ta đã bị đội Phi Hổ bao vây rồi!”
Diệp Kiều kiêu hãnh giương môi lên: “Chồng tôi đến đó! Anh Đình ra xem thử đi, xem thử chồng tôi à người như thế nào!”
Trời đã tối rồi, nhưng xung quanh lại sáng như ban ngày. Từng chiếc đèn trên xe đặc công được bật lên, đèn báo hiệu cũng lóe lên, đứng dàn hàng ngang ngoài tường rào, mỗi đội viên đội Phi Hổ đều đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Đội trường đội Phi Hổ giơ tay chào một người đàn ông đội mũ đen: “Thượng úy Lục, anh mặc áo chống đạn vào đi! Anh không thể tùy tiện vào như vậy, Đình Tử và đám thuộc hạ của hắn đều có súng! Tiểu tử này gian xảo, hung ác lắm!”
Lục Bắc Kiêu nhìn lướt qua chiếc áo chống đạn trên tay đội trưởng: “Cảm ơn! Không cần đâu! Mọi người cũng rút đi, một mình tôi thôi là đủ rồi!”
Anh cảm thấy áo chống đạn thật là vướng víu. Những người đặc công này cũng thật dư thừa, anh không muốn gọi bọn họ tới, nhưng cảnh sát Hồng Kông cứ phái tới để bảo vệ!
Cả đội Phi Hổ ai cũng không hiểu, nhìn anh lẻ loi một mình, anh mặc thường phục, cả người cũng chỉ có câu s.ú.n.g lục và d.a.o găm thôi, chẳng là gì so với một đám người trong giang hồ!
“Bọn chúng mày từ đâu ra vậy! Tiến lên bước nữa là tao b.ắ.n vỡ đầu!” Một tên côn đồ lớn tiến nói.
Lục Bắc Kiêu đưa tay ra sau rút cây s.ú.n.g lục ra.
“Đoàng” một tiếng, tên vừa chửi mắng lúc nãy ngã xuống đất!
Mẹ nó, đến cùng thì ai mới là người phải chết?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-462.html.]
Mấy người khác trong băng đảng thấy thế liền nổ s.ú.n.g về phía Lục Bắc Kiêu, thân thể cao lớn của Lục Bắc Kiêu đang đứng thẳng bèn lộn một vòng về phía trước, rồi lăn qua phía sau đống rương gỗ, tốc độ còn nhanh hơn tốc độ viên đạn, tránh được bão đạn vừa rồi, anh liền nấp sau một cái rương gỗ.
Tiếng s.ú.n.g vang lên không ngừng.
Diệp Kiều vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha ở bên trong, không làm gì cả, cũng không lo lắng gì, chỉ đợi người đàn ông của mình đến đưa mình đi thôi!
Đình Tử vừa mở cửa ra, chỉ thấy đàn em nằm rạp trên mặt đất, không phải chân bị thương thì cánh tay cũng trúng đạn, s.ú.n.g lục của chúng đều rơi vãi trên mặt đất!
Cái này chắc chắn đều là do một người làm!
Người đàn ông đội mũ đen, mặc áo sơ mi đen, quần lục quân và một đôi ủng chiến, trong tay còn nắm một khẩu súng, đứng ở trong sân, vành nón của anh ta đã che nửa khuôn mặt nên không thấy rõ.
Thân hình cao lớn, cơ bắp lực lưỡng, áo sơ mi đã bị những cơ bắp trên người anh kéo căng ra, xem ra anh ta không phải là người bình thường! Càng không phải mấy lão đại gia mập ú nhiều tiền!
Với cả, thân phận của anh, chắc chắn cũng không tầm thường, đây là lần đầu tiên cảnh sát điều đội Phi Hổ đến đối phó với họ!
Lục Bắc Kiêu đi ngược hướng ánh sáng, cảm giác như một người vừa bước ra khỏi cõi c.h.ế.t vậy, liếc nhìn đã biết không phải người bình thường, chắc là tên thủ lĩnh rồi! Đường Thiếu Đình! Người trong giang hồ hay gọi anh ta là Đình Tử hay anh Đình! Anh ta sải chân, đi chưa được mấy bước thì đằng sau có đám người chạy tới, trong tay đều cầm d.a.o găm.
“Anh Đình! Bọn họ cũng đến đòi người!”
“Tôi đến mang vợ tôi đi! Khôn hồn thì thả người mau lên!” Lục Bắc Kiêu đứng cách đó không xa, bị đám người giang hồ vây quanh nhưng anh vẫn cất cao giọng.
Giọng nói đó truyền đến tai Diệp Kiều, cô nhếch miệng lên.
“Nhân vật lớn nào đến vậy? Anh ta có tài cán gì mà đòi mang người đi?” Lúc này, Em gái Thái từ trên cầu thang đi xuống, tay cầm điếu thuốc, cất giọng giễu cợt.
“Không phải tôi khoe khoang người đàn ông của mình, nhưng anh ấy thực sự rất giỏi!” Diệp Kiều ngồi trên ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực, nhìn người phụ nữ trang điểm dày cộp trước mặt mà nói.
Em gái Tiểu Thái tỏ vẻ không tin: “Anh ta không sợ thì chúng tôi liền b.ắ.n cô một phát, được không?”
“Nhà kho các người bị tôi lắp b.o.m rồi, các người dám động tới một sợi tóc của vợ tôi thì tôi chỉ còn cách cho các người xong đời!” Tiếng Lục Bắc Kiêu bên ngoài lại truyền đến, em gái Tiểu Thái lúc nãy còn đắc ý nhưng giờ sắc mặt đã trầm xuống, thấy vậy, Diệp Kiều càng vui vẻ hơn!
Chiêu này của anh thật là âm hiểm mà!
Bọn họ trói vợ anh, anh vây luôn nhà họ!
Lục Bắc Kiêu, không chỉ dũng cảm mà còn mưu trí, mấy người trong giang hồ muốn đối phó cũng khó!
Cứ nghĩ đến người đàn ông của mình tài giỏi như vậy, Diệp Kiều lại cảm thấy kiêu ngạo vô cùng!
Đình Tử hiển nhiên là không tin lời Lục Bắc Kiêu nói, cho tới bây giờ cũng không nghe thủ hạ báo cáo bên nhà kho có điều gì dị thường!
“Tên đại lục kia! Dọa ta đấy à?” Đình Tử khinh thường ra mặt, cất giọng nói.
Trong đầu hắn lúc này đều là hình ảnh Diệp Kiều cầm d.a.o găm kề cổ Tiết Văn, một mặt cũng nghĩ tên anh hùng này xuất hiện cũng đúng lúc quá!
Muốn giữ cô lại bên cạnh hắn!
Nhưng cũng muốn coi coi, người đàn ông bên cạnh cô rốt cuộc là người như thế nào?! Có thể so với Đường Thiếu Đình hay không?!
Lục Bắc Kiêu rút trong túi quần lục quân ra một cái điều khiến, anh nhấn một cái!
“Bùm!” âm thanh điếc tai vang lên, tại hướng ba giờ bên tau phải, không đến năm trăm mét đã có một cột khói xuất hiện, ánh lửa ngút trời, dọa mấy tên côn đồ đó kinh hồn bạc vía, ôm đầu bỏ chạy.
Ánh lửa thắp sáng cả tòa nhà, chiếu lên cả khuôn mặt của anh!
Gương mặt cương nghị, lạnh lùng, cứ như là sát thủ vậy!
Đình Tử đánh giá qua một lượt, anh ta tin rồi, tin là nhà kho bọn họ chắc chắn có bom!
Không hoảng sợ như đám đàn em, sắt mặt Đường Thiếu Đình vẫn không thay đổi, phân phó hai tên xuống kiểm tra nhà kho.
Anh ta đi về phía Lục Bắc Kiêu: “Tên đại lục kia, mày biết đây là nơi nào không? Mày dám cho nổ nhà tao, mày chán sống rồi hả!”
“Mẹ nó, nói cho mày biết cho mày khỏi gọi tên đại lục này đại lục kia. Ông đây họ Lục, tên là Bắc Kiêu! Kêu một tiếng “ông Kiêu” thì may ra tao còn tha cho mày một mạng! Tốt nhất là mau ra lệnh thả người đi, nếu không tao nghĩ mày sống không nổi qua hôm nay đâu!” Lục Bắc Kiêu híp mắt, trầm giọng nói với người đối diện đứng cách đó không xa, chắc cũng trạc tuổi anh, dáng người cũng hao hao giống anh.
“Anh Đình, nhà kho chúng ta bốn phía đều có bom, các anh em trong nhà kho đều bị trói rồi!” Một tên côn đồ chạy đến, lo lắng nói.
Lục Bắc Kiêu lại móc ra một cái điều khiển từ xa khác: “Bom lúc nãy vừa nổ chỉ là cái nhỏ mà thôi, chỉ mới cảnh cáo, Đình Tử, mày định cho anh em c.h.ế.t chung với mày à?!”
“Rốt cuộc mày là ai?” Đình Tử nghiến răng hỏi.
Thủ đoạn ghê gớm như thế chắc chắn không phải người bình thường rồi, nhưng nhìn thì không giống người của chính quyền!
Nhưng nếu không phải người của chính quyền thì sao đội Phi Hổ lại giúp anh ta?!
“Người mày trói bên trong là người phụ nữ của tao!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
“Anh Đình! Hay anh thả người đẹp bên trong ra đi. Chẳng lẽ vì cô ta mà anh muốn hủy hoại luôn cả kho hàng của mình?!” Người phụ nữ từ trong nhà đi ra nói.
Cô không biết Đình Tử coi trọng cô gái đó như thế nào! Anh hoàn toàn có thể không bắt cô tới đây mà, nếu không bắt cô ta thì cũng đâu có phiền phức vậy!
“Tên đại lục kia, giao điều khiển ra đây!” Đường Thiếu Đình ra lệnh.
Tên này đứng là mê gái. Ngữ khí của hắn vẫn không đổi, đám giang hồ lập tức tiến lên hai bước vây chặt Lục Bắc Kiêu!
Lục Bắc Kiêu dời bước chân, một đám giang hồ lập tức tới gần, dưới ánh đèn, mấy con d.a.o bầu lạnh ngắt sáng lóe lên!
“Ầm” một tiếng, ủng chiến của anh đã đá bay con d.a.o bầu và giẫm lấy nó, đầu d.a.o vẫn còn vểnh lên, chân anh nhanh chóng đưa lên, tay phải nắm lấy d.a.o bầu.
Anh muốn đánh nhau!
“Bắt người phụ nữ của tao, dù sao cũng phải bắt mày trả giá một chút! Yên tâm, đội Phi Hổ sẽ không hành động, đối phó với đám tép riu các người thì một mình ông đây là đủ rồi! Muốn lấy được điều khiển? Cũng phải xem chúng mày có bản lĩnh đó hay không!” Anh vừa nói vừa lấy cái mũ trên đầu xuống ném qua một bên.
Một mình anh, đánh với đám giang hồ hơn trăm người bọn chúng?
Đường Thiếu Đình không khỏi kinh ngạc nhìn Lục Bắc Kiêu bằng con mắt khác, nhìn tác phong của anh cũng ra dáng một người đàn ông đáng để tựa vào đấy chứ!
“Anh Kiêu! Anh yên tâm! Em vẫn ổn!” Diệp Kiều xông tới bên cửa, xuyên qua ánh đèn, nhìn đến chỗ anh mà nói.
Lục Bắc Kiêu cũng thấy cô.
Nhếch miệng lên, anh cười một cái, tốt nhất là cô không có chuyện gì, nếu không…
“Không được nhúc nhích, đứng cho đàng hoàng!” Thái Muội trang điểm dày cộp, tay cô ta cầm s.ú.n.g lục chĩa vào Diệp Kiều, giọng nói đầy sự đe dọa.
“Đánh!” Đường Thiếu Đình nhanh chóng vứt tàn thuốc trong tay, ra lệnh một tiếng, tiếng d.a.o bầu rơi lộp bộp trên mặt đất vang lên, anh ta quay người đi đến chỗ hành lang, Diệp Kiều vẫn đứng đó nhìn đám lộn xộn nhưng cô không mấy lo lắng.
“Thấy chưa, kia chính là chồng tôi!” Cô nói trong sự kiêu ngạo: “Anh Đình, tôi cùng anh không ân cũng không oán, anh cùng Đông Thăng không hợp nhau, anh cũng khinh thường tình nhân của anh ta là Tiết Văn mà, không phải tôi thay anh hành đạo rồi sao, thôi thì chuyện tới nước này, một là anh thả tôi ra, hai là đêm nay anh c.h.ế.t chắc rồi!”
Cách đó không xa là hình ảnh Lục Bắc Kiêu một mình đánh cả đám người.
Bên này, Diệp Kiều đứng khoanh hai tay trước ngực, dùng kế khích tướng thuyết phục Đường Thiếu Đình.
Đường Thiếu Đình nhếch miệng lên, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Em gái, đêm nay anh sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta, em sẽ là của anh, tin không?”
Diệp Kiều cảm thấy buồn cười vô cùng: “Anh Đình, người đàn ông của tôi không dễ dàng gì đánh bại được đâu, người khiến tôi tâm phục khẩu phục cũng chỉ có anh ấy!”
Cô nghĩ thầm, chị đây nếu không mang thai thì đã đánh cho ngươi răng môi lẫn lộn.
“Anh Đình, chúng ta…” Thấy người của mình hơn phân nửa đã bị đánh ngã rạp trên mặt đất, một tên côn đồ liền chạy đến nói.
Lúc này, người phụ nữ trang điểm dày cộp kia hướng s.ú.n.g về phía Lục Bắc Kiêu định bóp cò. Diệp Kiều hoảng sợ vô cùng, chỉ là, anh đã phát hiện ra, nắm lấy một miếng gỗ chắn trước mặt mình!
“Yêu muội!” Đường Thiếu Đình nổi giận, tiến lên giật lấy cái s.ú.n.g trên tay cô ta, bọn họ lăn lộn trong giang hồ, từ trước đến nay luôn đặt đạo đức và chính nghĩa lên hàng đầu!
Diệp Kiều đánh giá cao điểm này của Đường Thiếu Đình!
“Đánh như vậy, anh ta có thể làm gì được chứ?” Đường Thiếu Đình nói, tay cởi áo khoác da, lộ ra thân hình cơ bắp, anh cầm lấy con dao, chậm rãi cột lại dây thừng, anh ta muốn quyết đấu với Lục Bắc Kiêu!
Diệp Kiều nhếch môi, nhìn chằm chằm vào thân hình phía trước: “Anh cũng từng là lưu manh, từng là côn đồ, lái được máy bay cầm được súng, hạ được độc. Anh Kiêu! Anh nói xem rốt cuộc anh làm được cái gì?”
“Em gái, em đang hù dọa anh? Đường Thiếu Đình không dễ hù dọa vậy đâu!” Anh ta nghiêng người về phía trước, sáp lại gần bên mặt cô mà nói, Diệp Kiều lập tức lui về phía sau, lúc này, một cây d.a.o bầu đã hường về phía anh ta, nhưng may là anh ta né kịp.
Là Lục Bắc Kiêu!
Không thể để người đàn ông khác đến gần cô dù chỉ là một chút.
Mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, anh ta cởi áo xuống để lộ ra thân thể cường trán. Lau lau mồ hôi, xong xuôi anh ta vứt cái áo qua một bên, đứng dưới ánh sáng trên hành lang. Đường Thiếu Đình cởi trần, ngoắc ngoắc ngón tay, khiêu khích!
Đường Thiếu Đình lúc này như một người khác, anh ta toát ra một vẻ nham hiểm, chạy nhanh tới chỗ Lục Bắc Kiêu!
Diệp Kiều cũng biết, Đường Thiếu Đình chắc chắn không phải kẻ bình thường, nếu không, trẻ như vậy, cũng chỉ có thể là một tên tiểu tử thôi chứ sao có thể đối địch với tình nhân của Tiết Văn, có vị trí như vậy trong giới giang hồ được!
Hai người đàn ông cởi trần, nửa thân trên cơ bắp cuồn cuộn, hai người lao vào quyết đấu với nhau, đao kiếm xoẹt qua, không ai chịu nhường ai, chiến đấu một mất một còn!
“Cô có gì ghê gớm mà hai người đàn ông kia phải lao vào đánh nhau vì cô?” Yêu muội chua xót nói, cô ta nhìn Diệp Kiều bằng ánh mắt khinh miệt.