Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 442

Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:52:52
Lượt xem: 20

Giọng điệu khinh thường như vậy, như thể trong mắt anh, Hứa Nghị chẳng là cái thá gì cả!

Mẹ kiếp!

Hứa Nghị chửi tục trong lòng!

Con mẹ nó, năm đó cậu ta đánh nhau khắp mấy con phố, là đại ca côn đồ thống trị một phương! Thế mà lại bị cái tên sĩ quan chó má này sỉ nhục trước mặt mọi người!

Đúng vậy, là sỉ nhục! Nỗi oán hận trong lòng Hứa Nghị đối với Lục Bắc Kiêu càng ngày càng lớn!

“Thì ra cái gọi là sĩ quan đặc chủng, là con mẹ nó mạnh miệng hù dọa người ta!”. Hứa Nghị dùng phép khích tướng, khóe miệng nhếch lên khinh thường, cất giọng nói với Lục Bắc Kiêu.

Cậu ta vừa dứt lời, Lục Bắc Kiêu đã dúng ngón giữa và ngón trỏ phải đ.â.m về phía hai mắt Hứa Nghị như lưỡi lê sắc bén, nếu không phải anh nương tay thì có lẽ hai mắt Hứa Nghị đã bị anh đ.â.m mù rồi, cậu ta lập tức nhắm chặt hai mắt, lùi về sau một bước.

Lục Bắc Kiêu nhếch môi lần nữa: “Nhóc con, bộ đội đặc chủng chúng tôi chỉ đánh địch bằng một chiêu thôi! Cũng sẽ không đánh qua đánh lại với kẻ địch! Cái võ mèo cào của cậu, haha…”

Sau khi ném ra những lời đó, sĩ quan Lục tàn khốc bước đi.

“Hứa Nghị! Cậu bị gì thế?! Chỉ với chút võ thuật của cậu mà còn muốn đấu một mình với trung úy Lục à! Tôi thấy cậu muốn c.h.ế.t rồi đấy!”

“Đúng đó, Hứa Nghị, ngay cả vợ của người ta cậu cũng đánh không lại, lấy đâu ra tự tin thế?!”

“Thả rắm chó à! Ông đây nhường cô ta thôi! Bộ đội đặc chủng chó má gì, cái thói chỉ nói mà không làm! Nếu anh ta có thể đánh ngã ông đây, ông đây xem như phục! Nói miệng thì cái gì mà chẳng được!”. Tuy vừa rồi bị giật mình, cũng cảm nhận được hai ngón tay đ.â.m về phía mình như d.a.o găm, nhưng ngoài miệng Hứa Nghị vẫn không phục, cũng thật sự không phục.

Chưa giao đấu với Lục Bắc Kiêu, chưa thấy qua thực lực của anh, cậu ta chắc chắn sẽ không phục!

Đm! Chỉ biết chèn ép điểm kỹ thuật của cậu ta thôi!

Hứa Nghị càng nghĩ càng phẫn uất!

Đại đội đặc chủng có thể nào điều một đại thần trâu bò chân chính đến được không? Có thể đừng điều cái kẻ chỉ biết giả vờ này qua được không? Đúng là quét sạch thiện cảm của cậu ta đối với đại đội đặc chủng mà!

Hứa Nghị cậu ta bỏ gian tà theo chính nghĩa, không làm côn đồ nữa, chạy tới tham gia quân ngũ, không phải là vì có thể trở thành lính đặc chủng sao!

“Kiêu thần, thằng nhóc kia quá vô lễ, anh không cho cậu ta biết thế nào là lễ độ sao?!”. Tiểu đội trưởng lái xe nói với Lục Bắc Kiêu ngồi bên ghế phụ.

“Tiểu đội trưởng, nếu tôi đánh bại cậu ta, sau này cậu ta còn thi đấu thế nào nữa?”. Lục Bắc Kiêu nói, thật ra anh cố ý khiêu khích thằng nhóc đó đấy!

Cậu ta càng không phục, anh càng khiến cho cậu ta không phục, để cậu ta kiêu ngạo, phô bày hết bản lĩnh thật sự của mình, sau đó, một chậu nước lạnh lớn sẽ dội xuống…

Sĩ quan Lục nở nụ cười xấu bụng.

“Cũng đúng cũng đúng! Nếu anh ra tay, thằng nhóc kia sẽ tàn phế mất! Nhiều năm rồi chưa thấy tân binh nào lớn lối như vậy!”. Lúc nói chuyện, tiểu đội trưởng nhìn Lục Bắc Kiêu với ánh mắt cưng chiều: “Năm đó anh còn kiêu ngạo hơn thằng nhóc tân binh này ấy chứ!”

Tay không ngừng chỉ về phía anh ta, tỏ vẻ căm hận lắm!

Lục Bắc Kiêu cười haha.

Không nằm ngoài dự đoán chút nào, Hứa Nghị dành được giải nhất trong cuộc thi đối kháng!

Trong cuộc thi b.ắ.n s.ú.n.g tiếp theo, cậu ta càng đắc ý hơn, bởi vì b.ắ.n s.ú.n.g là kỹ năng mạnh nhất của cậu ta, hơn nữa chỉ cần tỉ lệ b.ắ.n trúng mục tiêu, không cần cái tên giả vờ giả vịt kia chấm điểm.

Tỉ lệ trúng mục tiêu của cậu ta là một trăm phần trăm!

“Trung úy Lục, thằng nhóc Hứa Nghị này là mầm mống tốt cho lính đặc chủng đấy! Sang năm tôi sẽ động viên cậu ta tích cực tham gia cuộc tuyển chọn của đại đội đặc chủng!”. Đại đội trưởng của Hứa Nghị nói với Lục Bắc Kiêu. Hứa Nghị đang được các chiến hữu vây quanh tán dương ở cách đó không xa, cậu ta nghe rõ ràng những gì đại đội trưởng nói.

“Đại đội trưởng, cái loại thi đấu b.ắ.n s.ú.n.g trẻ con này ấy mà, mỗi đội viên của đại đội đặc chủng chúng tôi bịt mắt cũng b.ắ.n trúng một trăm phần trăm!”. Lục Bắc Kiêu cất giọng nói.

Hứa Nghị nghe thấy anh nói vậy thì càng không phục, cầm khẩu s.ú.n.g trường kiểu 95 trong tay, hùng hổ đi tới!

Hứa Nghị vác s.ú.n.g trường đi tới đứng trước mặt Lục Bắc Kiêu, khuôn mặt tuấn tú tỏ vẻ tức giận, khóe miệng nở nụ cười khinh thường.

“Được! Chỉ b.ắ.n bia thôi thì thật con mẹ nó nhàm chán, bây giờ, ông đây sẽ cho anh thấy bản lĩnh thật sự!”. Lần này Hứa Nghị không nói nhảm với Lục Bắc Kiêu nữa, cũng vì bị anh làm tức giận, muốn nhanh chóng cho cái tên sĩ quan giả tạo này thấy được bản lĩnh thật sự của mình, khiến anh tâm phục khẩu phục!

Cậu ta vừa nói xong, rất nhiều binh sĩ đến xem.

“Bản lĩnh thật sự? Cái loại lính quèn như cậu mà còn có bản lĩnh thật sự à?”. Lục Bắc Kiêu tỏ vẻ xem thường.

Anh đeo kính râm, dán vẻ tàn khốc cao ngạo không ai sánh nổi, khiến Hứa Nghị rất muốn b.ắ.n cho anh một phát!

“Tiểu đội trưởng! Cho tôi một rổ đá!”. Hứa Nghị hừng hực khí thế nói.

“Hứa Nghị muốn làm gì đó?”

“Không biết!”.

Nhóm tân binh khe khẽ bàn luận, chỉ có binh sĩ có cấp bậc cao hơn một chút mới biết cậu ta muốn làm gì.

Chỉ chốc lát sau, trên trường bắn, một tiểu đội trưởng lấy được một rổ đá, đều to cỡ nắm tay, Hứa Nghị nói gì đó với hai tên lính, sau đó tìm một vị trí b.ắ.n và đứng yên, tay trái duỗi sang phải kéo súng, lên đạn!

Chỉ thấy Hứa Nghị đứng ở đó, hai tay vác súng, nòng s.ú.n.g nhắm vào không trùng: “Ném!”.

Cậu ta ra lệnh một tiếng, hai tên lính đồng thời ném đá vào giữa không trung.

“Đùng!”

“Đùng!”

Hai tiếng s.ú.n.g vang lên, hai viên đá trong không trung lần lượt bị b.ắ.n thành mảnh vụn, rơi tá lả!

“Tốt!”. Đại đội trưởng thấy cảnh tượng này thì kích động đến mức vỗ tay, những binh sĩ khác nhìn đến sững sờ, sau khi hoàn hồn lại, bọn họ cũng đều kích động vỗ tay, lúc này, trong không trung lại thêm hai viên đá, Hứa Nghị mặc bộ đồ huấn luyện rằn ri, hai tay giơ súng, tiếp tục “đùng đùng” hai tiếng, lần lượt b.ắ.n trúng viên đá!

“Hứa Nghị thật trâu bò!”

“Cái này gọi là b.ắ.n tỉa! Sao thằng nhóc này làm được, không nhắm mà cũng có thể chuẩn như vậy!”

Trong tiếng hoan hô, Hứa Nghị xoay người lại, đắc ý nhìn Lục Bắc Kiêu.

Ngoài anh ra, tất cả mọi người đều đang vỗ tay!

Ông nội anh!

Tên khốn giả tạo này vẫn không phục sao?

Có gan thì anh ta cũng tới b.ắ.n hai phát đi!

“Trung úy Lục, cậu lính này của tôi đúng là một hạt giống tốt chứ?!”. Đại đội trưởng tự hào nói với Lục Bắc Kiêu.

Lục Bắc Kiêu nhếch môi: “Đúng là rất đặc sắc! Dù sao nó cũng khiến tôi nhớ lại cái trò s.ú.n.g cao su b.ắ.n chim lúc còn bé!”

Hứa Nghị đã sớm lắng tai nghe xem Lục Bắc Kiêu đánh giá mình thế nào rồi.

Đm!

Cái đồ giả tạo này, thế mà lại con mẹ nó lại nói tuyệt chiêu của cậu ta là trò s.ú.n.g cao su b.ắ.n chim của con nít!

Cậu ta càng không phục, cầm s.ú.n.g bước tới, dừng trước mặt Lục Bắc Kiêu, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Lục Bắc Kiêu lấy mũ xuống, gấp gọn lại nhét ở phía dưới quân hàm trên đầu vai, ngay sau đó, anh lấy kính râm xuống nhét vào túi áo trước ngực.

Đôi mắt chim ưng của Lục Bắc Kiêu khinh thường liếc nhìn tên tân binh tràn đầy sức lực muốn bộc lộ tài năng, vẻ mặt viết hai chữ “không phục” đứng trước mặt mình!

Anh cầm lấy khẩu s.ú.n.g trong tay Hứa Nghị, để ngang nó lại và kiểm tra một lượt: “Băng đạn!”

Lòng bàn tay anh đưa về phía trước, mở ra trước mặt Hứa Nghị, lúc Hứa Nghị để băng đạn vào trong tay anh mới nhận thấy, bàn tay của cái tên giả tạo này đầy vết chai!

Trong nháy mắt, anh đã đổi băng đạn mới! Thật sự chỉ trong nháy mắt thôi đó!

Hứa Nghị hoàn hồn lại, chỉ thấy Lục Bắc Kiêu cầm s.ú.n.g trong tay, thân hình cao lớn đi tới rổ đá, nhặt một hòn đá lên, đi tới giữa trường bắn.

“Đồ giả tạo, xem anh thuyết phục công chúng thế nào!”

“Trung úy Lục định làm gì đây?”. Mấy trung đội trưởng đứng cùng nhau, nghiền ngẫm nói, nếu anh cũng b.ắ.n trên cao như Hứa Nghị làm thì rất khó khiến những binh lính này tâm phục khẩu phục!

Dù sao thì Hứa Nghị chỉ mới là binh nhì đi lính chưa được hai năm!

Huấn luyện viên b.ắ.n tỉa lúc này cũng tới xem.

Sĩ quan Lục mặc đồ rằn ri đứng trên bãi đất trống, tay phải ném mạnh về phía trước, hòn đá lớn bằng nắm tay bay lên không trung khoảng 10-50 mét, lực tay đó khiến nhóm binh nhì kinh ngạc đến mức há hốc miệng, bọn họ sắp không nhìn thấy hòn đá kia rồi.

Trong lúc mọi người cho rằng sĩ quan Lục sẽ giơ s.ú.n.g b.ắ.n thì thân thể vốn dĩ bất động đó đột nhiên vọt tới trước như mũi tên, thân hình cao lớn di chuyển với tốc độ cao!

“Đùng” một tiếng, khẩu s.ú.n.g trường trong tay anh vang lên, anh vừa chạy với tốc độ cao vừa b.ắ.n hòn đá trên không, hòn đá vỡ tan!

Hòn đá đang di chuyển với tốc độ cao trên không, xạ thủ cũng chạy nhanh với tốc độ cao, mà hòn đá thế mà lại bị b.ắ.n trúng, làm sao mà hay vậy?! Nhóm binh nhì cùng đi lính chưa đầy hai năm với Hứa Nghị sợ ngây người…

Ngay cả Hứa Nghị cũng không biết, thì ra còn có cái kiểu thao tác này!

Đúng là thần!

Thậm chí ngay cả nguyên lý cậu ta cũng không hiểu rõ! Người đang di chuyển, hòn đá cũng đang di chuyển, làm sao mà hay thế?!

Còn Lục Bắc Kiêu vừa mới chạy băng băng bây giờ đã cuộn cơ thể lại, lúc lăn mình né tránh trên mặt đất còn nả một phát s.ú.n.g lên không trung, một mảnh đá vụn lại bị anh b.ắ.n trúng, sau khi cuộn mình vào bao cát, anh duỗi mình ra, quỳ gối lên, hai tay cầm súng, b.ắ.n liên tục ba phát “đùng đùng đùng” lên không trung, những mảnh đá vỡ gần như đã nát thành vôi, nhẹ nhàng rơi xuống…

Anh hành động liền mạch lưu loát, trước sau chỉ tốn mấy giây!

Nhóm binh nhì thậm chí còn đang khiếp sợ bởi cú b.ắ.n đầu tiên của anh!

Lục Bắc Kiêu đứng lên, một tay cầm khẩu s.ú.n.g dựng đứng, một tay kéo chiếc mũ bê rê dưới quân hàm lên đội vào, đi về phía Hứa Nghị.

“Thần!”. Huấn luyện viên b.ắ.n s.ú.n.g vỗ tay khen ngợi, nói không phô trương chứ viền mắt anh ta đã đỏ lên rồi, đây không phải là mèo mù vớ phải chuột c.h.ế.t gì cả, chuyện này phải trải qua một quá trình khổ luyện gian nan mới có thể làm được đấy, là kiểu b.ắ.n s.ú.n.g vận động khó khăn nhất! Không chỉ phải huấn luyện gian khổ, còn phải sử dụng trí não nữa! Nó đòi hỏi bộ não phải tính toán với tốc độ nhanh chóng để tính ra thời gian để hòn đá đạt được trạng thái nghỉ ngơi ngắn ngủi trong không trung!

Nói chung là quá trâu bò rồi! Cả đời này anh ta cũng không thể nào làm được!

Mấy trung đội trưởng khác cũng vỗ tay, tiếp đó những binh lính khác cũng đều vỗ tay kịch liệt.

“Các chiến sĩ, có thể nhìn thấy tài năng Kiêu thần bộc lộ cho các cậu, là vinh hạnh của các cậu đấy! Có hiểu không?!”. Một trung đội trưởng cất giọng nói: “Đương nhiên, cũng là vinh hạnh của tôi!”

Thân thể cao ngất tàn khốc của Lục Bắc Kiêu dừng trước mặt Hứa Nghị, Hứa Nghị vốn dĩ kiêu cưng ngạo mạn trước mặt anh giờ đây như phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn, héo rũ!

Anh nhét s.ú.n.g trường vào n.g.ự.c cậu ta, Hứa Nghị mới sực tỉnh lại.

“Nhóc con, phục chưa?”. Lục Bắc Kiêu lạnh mặt nói, không đợi Hứa Nghị trả lời, anh đã đeo kính râm lên.

“Mấy trung đội trưởng nói quá lời rồi, tôi đây kém cỏi lắm!”. Lục Bắc Kiêu đi tới trước mặt mấy trung đội trưởng, khiêm tốn nói.

“Thế mà còn bảo là kém cỏi?! Có cho chúng tôi đường sống hay không?”

Không chỉ phục, mà còn quỳ rạp luôn rồi được chứ? Nhìn sĩ quan đặc chủng Lục Bắc Kiêu đội mũ bê rê ở cách đó không xa, Hứa Nghị tỏ vẻ bị đả kích.

Cái kỹ năng b.ắ.n tỉa đó, ở trước mặt ông thần này, chẳng phải là con nít chơi s.ú.n.g cao su b.ắ.n chim thì còn là gì nữa?!

Thật là mất mặt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-442.html.]

Lục Bắc Kiêu đã dạy cho cái tên kiêu ngạo không ai bì nổi Hứa Nghị một bài học sâu sắc rằng cái gì gọi là “Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi ắt có người giỏi hơn”! Cũng để cậu ta hiểu được rằng, rốt cuộc phải trở nên giỏi giang đến mức nào mới có thể không ai bì nổi!

Càng khiến cho cậu ta thêm kính nể và khao khát với bộ đội đặc chủng hơn!

Trong doanh trai, một chiếc máy bay trực thăng quân sự đang bay về phía này, lúc này, đồng hồ của Lục Bắc Kiêu reo lên, thân hình cao lớn của anh nhanh chóng đi về phía máy bay.

Chỉ chốc lát sau, anh đã lên máy bay.

“Đó là máy bay trực thăng của đại đội đặc chủng à!”

“Nói nhảm! Chỉ khi đại đội đặc chủng làm nhiệm vụ mới có đãi ngộ này thôi!”

“Các chiến sĩ, hâm mộ không? Muốn không? Nếu muốn làm lính đặc chủng, có cơ hội, mỗi năm đều có tuyển chọn! Sang năm là các cậu đã có tư cách tham gia tuyển chọn rồi!”. Một đại đội trưởng trong đó động viên, lời này đã đánh thẳng vào trái tim Hứa Nghị!

Một tháng sau, Lục Bắc Kiêu không đợi được tin tức của Diệp Kiều, không thể làm gì khác hơn là chủ động gọi điện cho cô.

Lúc đó, Diệp Kiều đang lên kế hoạch ở trên lầu quán trà sữa.

“Cục cưng, rốt cuộc là có thai hay không?”. Anh chủ động tích cực hỏi, nếu có thai, là đàn ông, anh phải sắp xếp rất nhiều chuyện.

“Anh Kiêu, bây giờ anh còn quan tâm hơn em đấy nhỉ, em cũng không quan tâm, không biết, không kiểm tra!”. Diệp Kiều giả vờ không hề hấn gì, kẻo anh lại nghi ngờ cô.

Tính tình của cô lại thay đổi? Còn nói không quan tâm, anh làm sao mà tin được!

“Đừng hòng nói dối anh, rốt cuộc là có mang thai hay không?”. Lục Bắc Kiêu thúc giục.

Diệp Kiều đưa tay vỗ bụng, bĩu môi, khóc không ra nước mắt: “Không có! Anh mừng không!? Không biết có phải lúc trước bị bỏ thuốc làm ảnh hưởng đến nội tiết tố hay không, ngày hôm qua em tới tháng rồi…”

“Anh mừng cái gì?! Lúc trước kiểm tra nội tiết tố, không phải đều nằm trong phạm vi bình thường sao! Hay là em tự gây áp lực nhiều quá nên rối loạn nội tiết?”. Anh ân cần hỏi, cũng không vui vẻ bao nhiêu, càng không có chút hả hê nào!

Cô sắp phát điên rồi, bây giờ mãi không mang thai được, Lục Tiểu Cổn phải làm thế nào?

Thậm chí có đôi khi cô hoài nghi, trước kia không phải Lục Tiểu Cổn gạt cô, đúng là bé sẽ không đầu thai được nữa…

Hoặc có lẽ là thời gian của Lục Tiểu Cổn ở kiếp này giống với kiếp trước, Lục Tiểu Cổn sẽ là một em bé thế kỷ…

“Em cũng không biết! Anh Kiêu, chừng nào thì anh về?”. Cô mất mát nói.

“Địa chủ Kiều, xin lỗi nha, lần tới em muốn thu tiền thuế thì phải đợi đến năm sau, anh sắp lên đường đến Bắc Tân Cương rồi!”. Anh cười nói.

Diệp Kiều: “…”

“Ngoan, chuyện sinh con cứ thuận theo tự nhiên đi! Trước tiên em lo cho cơ thể của chính mình đã, hiểu chưa? Có đau bụng không?”. Anh dịu dàng trấn an cô, cũng quan tâm nói. Còn nhớ thằng nhóc lông vàng kia nói, cô đến kỳ sẽ đau bụng kinh, nhưng mà người làm chồng như anh vẫn chưa từng chăm sóc cô qua kỳ kinh lần nào cả!

“Ừm, tùy duyên…”. Cô nhẹ giọng nói: “Em khỏe, anh yên tâm! Dùng túi chườm nóng, không quá đau. Bắc Tân Cương lạnh như vậy, anh đến đó làm gì?”

“Huấn luyện! Nhưng mà, lần này thằng khỉ Diệp Thành kia gặp may, ở lại làm nhiệm vụ!”. Anh nói xong, sau đó lại khuyên bảo cô một trận, rồi không nỡ cúp điện thoại.

Diệp Kiều cũng không nỡ cúp điện thoại.

“Lục Tiểu Cổn! Rốt cuộc con muốn thế nào? Rốt cuộc muốn tới lúc nào? Chắc chắn lại đang dọa mẹ rồi! Thằng nhóc xấu bụng!”. Cô thở phì phò nói, nghe thấy tiếng động ở cầu thang, cô vội vàng ngậm miệng.

Người đi lên là u Dương, đưa cho cô mẫu phân tích dữ liệu khách hàng của quán trà sữa mà cô muốn.

Những cô gái trong “hậu cung” bình thường có vẻ đần độn vậy thôi, chứ ai cũng đều có dã tâm cả, quán trà sữa “Các Cô Ấy” không thể nào mãi mãi là cửa hàng có quy mô như hai căn nhà này được, bọn họ muốn làm lớn, phải mở chi nhánh, tương lai còn muốn mở đại lý!

Đầu tiên, cái bọn họ cần phải làm là mở một chi nhánh ở khu vực trung tâm thành phố vào mùa xuân năm sau, phấn đấu mở ba chi nhánh trước khi tốt nghiệp!

“Ngài Kiều, cô nói xem, tiệm của chúng ta tương lai có thể lên thị trường không? Mở cửa khắp nơi trên thế giới giống như Starbucks đó!”. u Dương nói với vẻ mặt khao khát.

“Sao không? Cũng không phải tôi để các cô mơ mộng hão huyền! Điều kiện tiên quyết là, trước hết chúng ta phải xây dựng thương hiệu và uy tín đã!”. Cô vô cùng tự tin nói.

u Dương nghe Diệp Kiều nói xong thì kích động đến mức ý chí chiến đấu sục sôi, định đi xuống lầu làm việc: “Đúng rồi, ngài Kiều, Hoa Nhụy xin nghỉ việc rồi, kỳ nghỉ đông của cửa hàng phải làm sao bây giờ? Hay là, tôi động viên mọi người nghỉ đông đừng về nhà ăn tết nhé?”

Làm việc ở tiệm trà sữa không kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không có tiền đồ lớn lao, Hoa Nhụy học chuyên ngành tiếng Anh thương mại, dưới sự hướng dẫn của Diệp Kiều, cô ấy đã đi làm phiên dịch cho một công ty mậu dịch bên ngoài, cũng để cô ấy tích lũy kinh nghiệm làm việc trước, tương lai cô ấy cũng không thể chỉ làm một phiên dịch.

Hoa Nhụy cũng có “dã tâm” của chính cô ấy!

“Sau này những chuyện nhỏ nhặt này không cần nói với tôi! Còn nữa, đến khi tốt nghiệp, tôi cũng không cần cổ phần của quán trà sữa này nữa, bản thân các cô tự tung hoành đi. Hành trình của tôi cũng không phải là quán trà sữa nhỏ này!”. Nếu không vì mấy người họ, cô làm sao mà có tâm tư nhà nhã mở cửa hàng này.

Trung tâm mua sắm ở thành phố N đã khai trương, không đến một năm là có thể ăn lợi nhuận rồi.

Trung tâm thương mại của cô và bà Đỗ cũng sắp hoàn thành.

Số lượng người dùng đăng ký của Thiêm Dực đã vượt qua một triệu người trong vòng một tháng, số lượng nhân viên tăng từ sáu người lên hai mươi người, những người mà cô tuyển dụng đều là những người tinh anh trong ngành internet ở kiếp trước!

Về sự nghiệp, cô không lo lắng chút nào cả.

Chỉ lo đời này không có năng lực để bảo vệ Lục Bắc Kiêu và Lục Tiểu Cổn!

Ngày 14 tháng 2 năm 1999, lễ tình nhân, ngày 19 tháng chạp âm lịch, một ngày trước giao thừa.

Lục Bắc Kiêu đến Bắc Tân Cương rồi, không thể nào về ăn tết được, tết năm ngoái anh cũng không về, Diệp Kiều đã sớm quen, không trách móc câu nào cả. Nhưng cái tên đần độn Diệp Thành này, năm nay giẫm trúng cứt chó gì không biết, không đi Bắc Tân Cương thì thôi, con được phê ba ngày nghỉ!

“Em gái, ghen tị à!? Em cũng có ngày hôm nay! Đáng đời em trước đây còn khoe khoang tình yêu với A Kiêu trước mặt anh! Ngày hôm nay anh phải dằn vặt em đến chết!”. Diệp Thành ôm Hoa Nhụy ngồi đối diện Diệp Kiều, cười đê tiện, khoe khoang nói với Diệp Kiều.

Nói xong, anh lại hôn má Hoa Nhụy một cái.

Diệp Kiều tức giận đến mức đá cho anh một cú!

Lúc đó, ba người đang ăn cơm tối ở một nhà hàng, thấy hai anh em họ cứ đấu đá nhau, Hoa Nhụy vẫn cười, tình cảm giữa hai anh em họ thật tốt!

Lúc này, điện thoại di động của Diệp Thành reo lên.

“Không phải là lão Thái gọi tới chứ?! Đáng đời! Cho anh thể hiện này! Cho anh trải qua một lễ tình nhân tồi tệ luôn!”. Diệp Kiều đắc ý nói.

“Ngại quá đi, em gái, khiến em thất vọng rồi, không phải lão Thái, là anh em của anh!”. Diệp Thành cãi lại, cầm điện thoại đi nghe máy.

“Lại là cái nhóm hồ bằng cẩu hữu đó! Hoa Nhụy, sau này cô quản anh ấy cho chặt vào! Diệp Thành khốn nạn này á, nghĩa khí với bạn bè lắm!”. Trong trí nhớ của Diệp Kiều, trước đây Diệp Thành là một kẻ lưu manh, lúc ấy còn chưa trưởng thành, không biết đã có bao nhiêu người bạn gái!

Hoa khôi giảng đường, hoa khôi học viện, gì gì anh ta cũng từng quen cả rồi!

“Tôi cảm thấy anh Thành rất trượng nghĩa với anh em, cũng rất tốt!”. Hoa Nhụy cười nói.

“Má! Hoa Nhụy, bây giờ cô cũng biết dằn vặt ngài Kiều của cô rồi phải không? Con nhỏ này, cô là hậu cung của tôi đấy, Diệp Thành anh ta chỉ là quả bóng thôi!”. Diệp Kiều tức giận nói, tỏ vẻ cây cải trắng mình trồng bị con heo Diệp Thành kia ủn đi mất!

“Không có không có! Ngài Kiều, ngài đừng nóng giận mà…”. Hoa Nhụy vội vàng trấn an cô.

“Hoa Nhụy, em gái, mấy anh em của anh đang chơi ở tầng sáu, anh tới chào hỏi, quay lại ngay!”. Diệp Thành nghe điện thoại xong quay lại, nói với hai người.

Hoa Nhụy thì ngoan ngoãn nghe lời anh, Diệp Kiều lại buồn bực: “Hồ bằng cẩu hữu còn quan trọng hơn vợ với em gái của anh à?”

“Ngoan ngoan ngoan, chào hỏi xong sẽ về ngay!”. Diệp Thành vội vàng nói với Diệp Kiều rồi cầm áo khoác đi liền.

“Hoa Nhụy, ở trước mặt Diệp Thành cô có thể khí phách một chút được không? Đừng kiểu chuyện gì cũng nghe theo anh ta!”’. Diệp Kiều không thích nhìn dáng vẻ cô dâu nhỏ của Hoa Nhụy! Nhưng mà, chính cô ở trước mặt Lục Bắc Kiêu cũng trưng ra vẻ cô dâu nhỏ đấy thôi!

Cô không muốn thấy Diệp Thành sống tốt đấy!

Diệp Thành đến tầng sáu, ngày hôm nay là ngày sinh nhật của một người bạn, đang mở party!

Một đám cả trai lẫn gái đang chơi rất hăng này là cùng một nhóm.

“Diệp Thành, thật là trùng hợp!”. Nghe thấy có người gọi, Diệp Thành xoay người lại, suýt nữa không nhận ra đối phương.

“Anh Thành, đây là Thư Dư!”. “Thọ tinh” Hàn Mặc đi tới, giới thiệu với anh.

“Là cô Thư à!”. Diệp Thành cũng là một người thù dai, thật sự không biết cái cô Thư Dư này sao vẫn còn mặt mũi chào hỏi anh!

Sao Thư Dư lại không nghe ra sự châm biếm trong giọng điệu của Diệp Thành được chứ, cô ta nói: “Diệp Thành, chuyện lần trước, thật sự là một hiểu lầm…”

Kể từ sau khi xem mắt thất bại với Diệp Thành, Thư Dư lâm vào vòng luẩn quẩn xem mắt thất bại,không có một người nào có thể lọt nổi vào mắt cô ta, đối tượng hẹn hò của cô ta, bất kể nói về ngoại hình hay là gia thế thì ai có thể so được với Diệp Thành?!

Lúc này, nhìn Diệp Thành mặc áo sơ mi thắt cà vạt, áo vest dệt kim màu xám, áo khoác nỉ sẫm màu, anh tuấn phi phàm, khí vũ hiên ngang, cô ta muốn quay lại với anh biết bao nhiêu!

Cô ta nhớ rõ, lần đầu tiên Diệp Thành gặp cô ta là có thiện cảm, trách thì trách cái con Diệp Kiều đáng c.h.ế.t kia!

DTV

Thư Dư bảo anh đi cùng cô ta ra ngoài, đến một nơi yên tĩnh nói chuyện, bọn họ đến lan can tầng sáu của trung tâm mua sắm.

Diệp Thành muốn nhìn xem thử Thư Dư rốt cuộc muốn làm gì!

“Diệp Thành, tôi thật sự chưa bao giờ cảm thấy tôi xứng với anh!”. Thư Dư tỏ vẻ thành khẩn nói với Diệp Thành.

“Cho nên?”. Diệp Thành nhếch môi, nhìn cô ta, nghiêm túc hỏi.

“Anh đừng hiểu lầm tôi, tôi chỉ muốn anh đừng có hiểu lầm gì về tôi cả, không làm người yêu được thì có thể làm bạn bè bình thường mà!”. Thư Dư không biểu hiện rõ ràng ra, chỉ tỏ vẻ thành khẩn, sợ Diệp Thành hiểu lầm dáng vẻ của mình, sau này dễ dàng tiếp cận anh hơn.

“Chỉ chuyện này thôi à! Tôi còn tưởng cô có chuyện gì quan trọng nữa chứ…”. Diệp Thành sâu xa nói, híp mắt lại quan sát khuôn mặt xinh đẹp của Dư Thư, khóe miệng nở nụ cười như có như không.

Anh ta có ý gì?

“Còn có thể có chuyện gì quan trọng? Tôi cho rằng, giá trị thành thật của tôi ở trong lòng anh đã bằng 0 rồi! Làm bạn với anh, cũng sợ anh chê!”. Thư Dư lại nói. Trong lòng cô ta đang rất căng thẳng, cảm giác Diệp Thành dường như có hơi mờ ám với cô ta. Cô ta có hy vọng rồi phải không?

Cô ta đã nghe nói từ lâu rằng, trước khi tham gia quân ngũ, anh rất đào hoa.

Càng nghe nói, trước đây anh và cô em gái ngoài giá thú Diệp Kiều kia như nước với lửa!

“Đừng! Cậu cả Diệp tôi từ trước đế nay là một người thương hoa tiếc ngọc, thật sự không dám giấu diếm, ngày đó, tôi giữ thể diện cho em gái tôi thôi!”. Diệp Thành dựa sát vào tai Thư Dư, cười nói.

Diệp Kiều và Hoa Nhụy vừa đi cầu thang cuốn lên đến tầng sáu thì nhìn thấy Diệp Thành thân mật dán bên tai Dư Thư ở cách đó không xa.

Sắc mặt Hoa Nhụy nhất thời trắng bệch, quên cả bước chân, suýt nữa thì té ngã, cũng may Diệp Kiều lôi cô ấy ra ngoài!

“Ngài Kiều, cô gái đó, là ai vậy?”. Hoa Nhụy hoảng hốt hỏi.

“Không quan tâm là ai, Hoa Nhụy, cô là bạn gái của Diệp Thành, cô bước tới xé xác cô ta cho tôi!”. Diệp Kiều khí phách nói xong thì đẩy Hoa Nhụy một cái.

Cái con kỹ nữ Thư Dư này, lại còn có mặt mũi dụ dỗ Diệp Thành cơ đấy!

Hoa Nhụy bước tới trước mấy bước, còn quay đầu nhìn cô, tỏ vẻ không dám đi, Diệp Kiều trừng cô ấy một cái!

Cô biết, Hoa Nhụy vẫn không quá tự tin, nhưng mà cô ấy đã tốt hơn rất nhiều so với ba năm trước đây rồi!

Cô không bước tới, chỉ đứng tại chỗ, khoanh hai tay trước ngực, nhìn Hoa Nhụy bước về phía bọn họ.

“Diệp Thành, nơi này nói chuyện không tiện lắm, chúng ta vào phòng nhỏ từ từ nói chuyện, có được không?”. Thư Dư không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội nào để bắt lấy Diệp Thành, thấy Diệp Thành lại tỏ vẻ mập mờ với mình, cô ta cũng dán bên tai anh, nhỏ giọng nói.

“Cô Thư, cô muốn nói gì với tôi mà phải tìm chỗ thuận tiện để nói?”. Diệp Thành cười tà nói: “Tôi sợ bạn gái của tôi biết thì không tốt lắm”.

Diệp Thành nói xong, sau đầu như thể có mắt, bỗng vươn cánh tay dài ra sau, kéo Hoa Nhụy nhút nhát đang đi tới vào lòng, thân mật ôm lấy, cười nhìn Thư Dư.

Nụ cười trên mặt Thư Dư cứng đờ, cô ta kinh ngạc nhìn cô gái ngọt ngào trong vòng tay Diệp Thành, đầu óc ong ong.

“Anh Thành, chị gái này là ai vậy?”. Cảm nhận được cánh tay cứng cỏi của Diệp Thành, Hoa Nhụy như được tiếp thêm sức mạnh, cười híp mắt nhìn Diệp Thành, lại nhìn về phía Thư Dư, và hỏi.

Loading...