Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 433

Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:44:00
Lượt xem: 8

Chương 433:

Đừng nói là anh, bản thân cô cũng cảm thấy mình bị điên!

Cô ngả người ngã vào trong n.g.ự.c anh, vòng tay qua eo anh, ngẩng đầu nhìn anh, cười đến khi mắt nheo lại thành nếp, “Anh Kiêu, em không say, em thực sự không say, he he..."

Cô muốn giả bản thân giống đang điên rượu mới không làm anh nghi ngờ! Còn Lục Bắc Kiêu thực sự nghĩ cô uống say nói linh tinh. Anh vốn là người vô thần chưa từng tin vào những thứ kỳ lạ, sao có thể nghĩ đến phương diện kia!

"Em, em còn nhớ rõ phạt anh quỳ trên điều khển từ xa đây này! Nhanh, anh nhanh quỳ đi! Sau này xem anh còn lộ thân trước những cô gái khác không!" Cô ngang ngược nói, trong tay còn cầm điều khiển từ xa.

Anh không nói gì chỉ thoáng quay người, cúi xuống ôm ngang cô vào lòng!

Quỳ?

Anh để cô quỳ vào giường hung hăng làm cô thì còn tạm được!

Vừa ném cô lên giường, anh nhìn thấy một bó hoa hồng khô cắm trong bình trên bàn đầu giường, sắc mặt anh lại tối sầm lại.

"Ai tặng? Hả?" Anh ghen ghét nói.

"Anh đó!"

Lục Bắc Kiêu nhíu mày.

"Anh quên rồi à! Đêm thất tịch hôm đó anh ôm một bó hoa hồng đỏ đến quán tìm em, kết quả...

Sau khi cô đến quán trà sữa, u Dương và mọi người đưa cho cô 12 bông hoa hồng đỏ cô mới biết. Đây là lần đầu tiên trong đời này anh tặng hoa cho cô, cầm về như cầm báu vậy, hơn hai mươi ngày trôi qua rồi vẫn không nỡ ném đi.

Ánh mắt người đàn ông sáng rực, trước n.g.ự.c phập phồng, bị những chi tiết nhỏ này của cô làm cảm động sau đó hôn cô thật mạnh!

"Ông Lục, hôm nay có phải em rất quyến rũ không..." Vòi hoa sen cọ rửa cơ thể bọn họ, anh đang xoa sữa tắm cho cô. Diệp Kiều quay lưng về phía anh chua chát hỏi, lúc nói chuyện hơi thở nặng nề.

Sau một cơn kích tình, cô đã tỉnh rượu hoàn toàn nhớ tới cảnh tượng trong phòng thay đồ lúc chiều, cô vẫn còn tức giận!

Lực trên tay anh mạnh hơn, đôi thỏ ngọc kia bị anh vần vò choáng váng, người đàn ông nghiến răng: "Bà Lục, mẹ nó anh chỉ thích đôi thỏ ngọc này! Chơi thế nào cũng không thấy đủ!"

Anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

Là chơi thật lâu vẫn chưa đủ!

Anh cầm vòi hoa sen rửa sạch cho cô, xoay người cô qua rồi không chờ nổi nữa gặm lên!

Sau khi cầu xin anh không biết bao nhiêu lần, anh mới bằng lòng kiềm chế một chút. Kết quả lúc tỉnh lại sau giấc ngủ đã là 7:45 rồi!

"A a a! Mười năm phút sao có thể đến trường được?!" Diệp Kiều trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ ngồi trên giường cào tóc lớn tiếng nói.

Lục Bắc Kiêu đã dậy sớm làm bữa sáng, từ bên ngoài bước tới cửa phòng, khóe miệng nhếch lên đầy cưng chiều nhìn bà Lục đang nông nóng ném một cái gối về phía anh, anh giơ tay ra nhận.

"Đều tại anh! Lục cầm thú!" Lúc Diệp Kiều nói hai chữ "Cầm thú" thì nghiến răng nghiến lợi!

Nói hết cả lời xin anh kiềm chế rồi vẫn hành hạ cô ba lần!

Trước đó cô còn uống rượu, bây giờ vẫn còn hoa mắt chóng mặt.

Người đàn ông đẹp trai mặc áo somi, quần jean dựa vào khung cửa với vẻ mặt tức giận: “Ai van xin anh đêm qua mạnh hơn."

Lại một cái gối nữa bị ném qua, cô gái ngồi trên giường trợn mắt muốn lật trời lên!

Mẹ nó thật đáng yêu!

Nụ cười trên mặt Lục Bắc Kiêu sâu hơn, lộ ra cả hàm răng trắng. Anh nâng cổ tay lên, cổ tay trái này đeo một chiếc đồng hồ triệu đô do Kiều Tam đưa cho anh, "Em còn 13 phút, 3 phút rửa mặt, mặc quần áo, đi đường 10 phút là đủ! Anh lái xe đưa em đi học!"

Nghe anh nói sẽ đưa cô đi học, Diệp Kiều đột nhiên mất bình tĩnh, trái tim thiếu nữ nổ tung! Cô đã mơ tưởng về điều này bao nhiêu lần trong hai năm qua, cuối cùng đã thấy được rồi!

Còn ông Lục đã đi tới tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo đã chuẩn bị cho cô từ lâu ngay cả đồ lót cũng có ném lên giường, bế cô lên đi vào phòng tắm.

Hai ba phút sau cô đã ngồi ghế lên ghế phụ uống sữa đậu nành nóng trong chiếc cốc giữ nhiệt, trên tay phải cầm chiếc bánh trứng mà anh Lục làm cho cô, bên trong có dăm bông, dưa leo, rau xà nách và nước sốt mì ngọt.

"Chồng, anh ăn không? Em đút anh ăn!" Cô cắn một miếng rồi đưa lên miệng anh chàng ngầu lòi đeo kính râm đang lái xe.

"Đã ăn trước rồi! Ngoan một chút nào, đang lái xe đó!" Anh nghiêm túc nói, anh đi đường tắt đều là ngõ nhỏ, dù không kẹt xe nhưng người đi bộ, đi xe đạp cũng không ít.

Diệp Kiều ăn bữa sáng ngọt ngào hạnh phúc, lần này không sợ đến muộn chút nào, cùng lắm là bị giáo viên trừ điểm học phần thôi!

Nhưng họ vẫn đến trường, chiếc xe jeep màu đỏ tươi phách lối dừng trước tòa giảng đường. Diệp Kiều xuống xe đã chạy đi ngay, anh cũng lập tức đuổi theo, bảo vệ đi đến bảo anh lái xe đi.

Diệp Kiều đã chạy rồi, Lục Bắc Kiêu cầm một bình giữ nhiệt khác trong tay, "Chú ơi, hai phút, cháu đưa bình giữ nhiệt này cho vợ cháu là xuống ngay ạ!"

Thấy anh chàng đẹp trai rất khách sáo lịch sự này, bảo vệ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua!

Lên lầu, anh mới nhớ ra mình đã quên cô ở phòng học nào, còn hơn một phút nữa là đến giờ vào lớp nên anh chỉ có thể tìm từ lớp này sang lớp khác.

Người đàn ông đẹp trai ngầu mặc áo somi đen xuất hiện ở cửa trường học, lớp học vốn đang ồn ào lập tức yên tĩnh, còn Lục Bắc Kiêu chỉ nhìn một vòng xác định cô không ở đây thì đi ngay.

"Kiều gia! Tớ mang bữa sáng cho cậu ày, cảm động không cảm động không?!" An Hân rất thân thiết rất hiền lành, là người ngọt ngào nhất trong dàn hậu cung

"Cảm động cảm động, nhưng cưng ơi, gia ăn sáng rồi ! Hơn nữa còn là huấn luyện viên Lục làm!" Lúc Diệp Kiều nói vẻ mặt đầy hạnh phúc!

Cô vừa nói xong, mấy hậu cung còn cả Hoa Nhị ngồi ở bàn gần nhất cũng kinh hãi.

Tiết một là bài học lớn, lớp marketing thị trường và lớp thương mại cùng học, giảng đường xếp theo hình bậc thanh lớn vậy đang loan lên.

"Thật hay giả! Huấn luyện viên Lục về rồi sao? Anh ấy làm bữa sáng cho cậu?!" Dáng vẻ mê trai của u Dương nói cực kỳ ngưỡng mộ.

"Bánh trứng, ăn siêu ngon ăn siêu ngon!" Diệp Kiều trông vẻ dư vị vô tận, nhìn như có thể quay quảng cáo đồ ăn!

"Có ngon bằng bánh trứng bình thường tớ mang cho cậu không?" An Hân hỏi.

"Đương nhiên có! Còn one hit one kill đấy được chưa?!" Thật là, bánh bên ngoài sao có thể so với bánh anh Kiêu nhà cô làm được

Phòng học xếp theo hình bậc thang đang ồn ào lập tức yên tĩnh, Diệp Kiều còn tưởng thầy giáo đến. Lại thấy Lục Bắc Kiêu mặc áo somi, túi n.g.ự.c để kính râm tay cầm bình giữ nhiệt đang bước đến.

Oa a.

Tất cả nữ sinh đồng loạt nhìn huấn luyện viên Lục lạnh lùng đẹp trai, trái tim nhỏ đập loạn, rất nhiều người nhận ra anh!

Chỉ thấy huấn luyện viên Lục duỗi tay ra, đưa bình giữ nhiệt cho Diệp Kiều đang đứng ở hàng thứ ba!

Vốn dĩ lạnh lùng không biểu cảm, khi nhìn Diệp Kiều lại nhếch miệng lên, thật đẹp trai và ấm áp!

A a a

"Lúc về anh lại đến đón em!" Mặc dù trong lớp toàn là sinh viên nhưng trong mắt anh chỉ có một người, ánh mắt anh đang dán chặt vào người mặc áo sơ mi trắng với mái tóc dài, anh trầm giọng nói.

Còn Diệp Kiều dù là trái tim thiếu nữ hay hư vinh lúc này đã nổ tung!

Cô nặng nề gật đầu, nhận bình giữ nhiệt anh đưa.

Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, bóng dáng cao lớn của Lục Bắc Kiêu bình tĩnh bước ra khỏi lớp. Lớp học vốn đang yên tĩnh lập tức ồn ào như ong vỡ tổ!

"Đó là huấn luyện viên Lục mà!! Huấn luyện viên Lục lạnh lùng đó!"

"Cả đời tớ cũng không quên được một giáo quan đó! Quá đàn ông!"

"Dừng lại! Các cậu biết anh ấy là ai không? Anh ấy là chồng của Diệp Kiều đấy! Hai người họ kết hôn từ lâu rồi! Hơn nữa năm đó anh ấy làm huấn luyện viên vì theo đuổi Diệp Kiều đấy!"

"Thế thì quá lãng mạn rồi?!"

Giáo sư cầm cục lau bảng đập mạnh xuống bục giảng hồi lâu mà bên dưới vẫn còn có tiếng bàn tán!

"Các cậu nói gả cho quân nhân có cần điều kiện gì không? Tớ cũng muốn tìm đối tượng là quân nhân!"

"Sao lại không có điều kiện, phải thẩm tra chính trị đấy! Nếu nhà cậu có lịch sử đen gì thì cậu cũng không thể gả!"

Hoa Nhị đang chăm chú đọc sách nghe có nữ sinh nói vậy, trái tim cô chấn động ...

Cha cô và anh trai cô hút ma túy, có tính là lịch sử đen không?

Hoa Nhụy suy nghĩ mất tập trung.

"Chết tiệt! A Kiêu, mẹ nó tôi muốn đập c.h.ế.t cậu! Con mẹ nó chiếc đồng hồ này bảy chữ số đấy! Chết tiệt! Nhanh, lấy xuống cho anh đây đeo xem!" Diệp Thành thấy trên tay Lục Bắc Kiêu đeo Patek Philippe thì kích động đến giơ chân.

Trước kia anh em bọn họ có gì vui đều chia sẻ cho nhau.

Lục Bắc Kiêu ghét bỏ né tay ra không cho anh ta đụng vào!

"Vợ tôi tặng, cậu có muốn cũng đừng nghĩ!" Lục Bắc Kiêu vô cùng đắc ý nói.

Anh và Diệp Thành ngồi trong một quá cafe, bây giờ là thời gian đi xem mắt của đại thiếu gia Diệp! Diệp Thành lớn hơn Lục Bắc Kiêu 1 tuổi, năm nay đã 25! Đã bị cô dì chú bác thúc cưới từ lâu!

"Chết tiệt! Cô em gái của tôi ra tay thật xa xỉ mà, cái đồng hồ trăm nghìn tệ, thật là mẹ nó **! Không được, về tôi sẽ báo cáo cậu cho chính ủy!" Diệp Thành reo lên.

Lục Bắc Kiêu ra vẻ vô vị, "Nhìn cậu chua ngoa chưa kìa! Có bản lĩnh thì có thể tìm được cô trị giá 300 triệu đi!" Khóe miệng anh là nụ cười kiêu ngạo.

Diệp Kiều càng tức hơn, "Nhóc con! Kiều 300 triệu, nhưng chưa từng tiêu một xu cho anh trai mình!"

Nhớ tới là thấy thương tâm! Mấy năm qua anh ta m.ó.c t.i.m móc phổi đối xử tốt với cô mà!

"Cậu là gì chứ!" Lục Bắc Kiêu ghét bỏ nói.

Diệp Thành tức muốn nổi điên!

Mà lúc này đối tượng của anh ta cuối cùng đã đến.

"Diệp Thành?" Cô gái mặc một chiếc váy kiểu sơ mi sọc dọc màu xanh lam không tay với chiếc túi xách màu đen trên tay. Dáng người cô cao gầy, trên khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ, nhìn Diệp Thành cười.

Diệp Thành sửng sốt một chút, "Cô là..." Là cái gì nhỉ, anh ta bị ép đến xem mắt, tên của đối phương cũng không nhớ rõ.

Nhưng cô gái này nằm ngoài dự kiến của anh ta, rất có phong phạm, cảm giác khác với những cô gái khác!

"Tôi là Thư Dư!" Cô gái cười nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-433.html.]

"Đúng đúng đúng! Thư Dư! Chào cô chào cô! Mời ngồi!" Diệp Thành nhiệt tình nói, suýt nữa quên "Bóng đèn" to ở bên cạnh.

Lục Bắc Kiêu vừa ngẩng đầu, Thư Dư đã kinh ngạc sững sờ, lập tức nở một nụ cười khéo léo.

"Thư Dư, đây là anh em tốt cua tôi, Lục Bắc Kiêu! Chúng tôi lớn lên trong cùng một đại viện!" Diệp Thành vội vàng giới thiệu.

Anh chính là Lục Bắc Kiêu sao...

Quả nhiên danh bất hư truyền.

Thanh danh của anh hiển hách hơn Diệp Thành nhiều. Mặc dù Diệp Thành cũng tuấn tú lịch sự nhưng vẫn kém so với Lục Bắc Kiêu, thiếu đi cảm giác sắc sảo và mạnh mẽ.

"Lục thiếu, chào anh!" Thư Dư vội vàng nói.

Lục Bắc Kiêu gật gật đầu với cô, "Các cậu nói chuyện đi, tôi không có gì đáng ngại đâu!"

"Không sao đâu!" Thư Dư cười nói, không khỏi nhìn anh thêm.

"Cậu ta còn có việc đi đón em gái tôi nữa! Đúng rồi, cậu là là chồng của em gái tôi! Thư Dư, không phải cô cũng lớn lên ở thành phố J à?" Diệp Thành vội nói, Lục Bắc Kiêu đã đi xa.

Chồng của em gái?

"Đúng! Tôi ở phương nam từ nhỏ, mới đến thành phố J không lâu!" Thư Dư phóng khoáng nói rồi ngồi xuống.

Hai người vừa trò chuyện vừa uống nước.

Chuông tan học vang lên, sinh viên từ các giảng đường ùa ra, xa xa có thể thấy một chiếc xe Jeep màu đỏ đậm đỗ cách đó không xa. Hôm nay không có hai vệ sĩ đứng bên cạnh xe, mà là một anh chàng rất ngầu mặc áo somi đeo kính râ.

Trong đám đông lại vang lên bàn tán, họ thấy Diệp Kiều với mái tóc dài chạy về phía anh, người đàn ông lạnh lùng cưng chiều xoa đầu cô.

"Tuyệt chiêu xoa đầu!"

"Rải cơm chó!"

u Dương ghen tị nhìn huấn luyện viên Lục quan tâm chu đáo mở cửa xe cho Kiều gia của các cô.

"Anh Kiêu, buổi sáng anh làm gì vậy?!" Diệp Kiều hôn lên mặt anh một cái hỏi, cô không sợ bạn học bên ngoài thấy đâu.

"Đưa tên khốn Diệp Thành kia đi xem mắt!"

"Diệp Thành? Xem mắt? Cùng... Cùng... Thư Dư?!" Diệp Kiều cẩn thận suy nghĩ nhớ tới tên vợ kiếp trước của Diệp Thành!

"Sao em biết?" Lục Bắc Kiêu nghi ngờ hỏi.

Diệp Thành còn không nhớ tên của đối tượng xem mắt, sao nhóc con này lại biết!

"Em nghe ông nội nói! Họ đã chờ đtt về nghỉ ngơi đi xem mắt từ lâu rồi!" Diệp Kiều nhanh trí nói dối!

Trong lòng cô cũng rất không vui.

Kiếp trước chị dâu Thư Dư này và cô không hợp nhau, không ít lần hại cô! Nói đi thì phải nói lại, kiếp trước ngoại trừ ông nội thì còn ai ở nhà họ Diệp chào đón cô nữa?!

Diệp Thành thối cũng thế!

Hay cứ mặc kệ anh ấy, để kiếp này anh ấy bị vờ lừa tiếp đi!

Cô nhớ rõ một năm Diệp Thành mất tích kia, lúc tất cả mọi người đang lo lắng cho Diệp Thành thì lại phát hiện Thư Dư đang ngoại tình. Khi đó nhà họ Diệp đã suy sụp, Thư Dư không những không xấu hổ mà còn ầm ĩ muốn rời khỏi nhà họ Diệp, mắng nhà họ Diệp ích kỉ, Diệp Thành c.h.ế.t rồi còn ép cô ta ở lại! Lúc đó ông nội đã tức đến mức phát bệnh!

"Anh Kiêu, Diệp Thành có phản ứng thế nào?" Vẫn không chịu được quan tâm hỏi.

Cô cũng không rõ rốt cuộc kiếp trước Diệp Thành và Thư Dư có tình cảm hay không. Diệp Thành ngây ngơ trong quân đội thời gian dài, Thư Dư làm việc ở ngân hàng, thời gian hai người ở chung thì ít xa cách thì nhiều, trong mắt người ngoài rất yêu thương.

"Tên đó cứ là con gái là nó có thể nhào vào rồi, em nói cậu ta có phản ứng gì! Huống chi Thư Dư kia trông khá xinh! Mẹ nó kích động như đầu Teddy rồi!" Lục Bắc Kiêu vừa lái xe vừa bóc phốt Diệp Thành.

Diệp Kiều nghe càng tức giận!

"Trông khá xinh?" Cô kịp tỉnh táo, nghiêng đầu chua chát nói.

". . ." Lục Bắc Kiêu.

Đúng rồi, cô nhớ rõ Thư Dư đặc biệt không chào đón mình nhưng mỗi lần gặp Lục Bắc Kiêu thì cực kỳ nhiệt tình!

"Ghen rồi?" Thấy cô không nói lời nào, anh duỗi tay ra xoa đầu cô, an ủi cô như con mèo xù lông.

"Hừ!" Diệp Kiều thở phì phò.

Lúc này điện thoại cô vang lên.

"Em gái đang ở cùng A Kiêu chứ? Trưa nay cùng nhau ăn trưa không? Cho em làm quen chị dâu chút!" Diệp Thành nói trong điện thoại với vẻ rất đắc ý.

!!!

Thành chị dâu rồi?!

"Không đi! Không rảnh!" Diệp Kiều thở phì phò nói.

". . ." Diệp Thành. Con nhóc này ăn phải thuốc nổ rồi?

Cô không phải một bình dấm chua nhỏ mà quả thực là bình dấm chua to đùng, anh thuận miệng nói một câu mà ăn dấm tức giận, còn trút giận sang Diệp Thành!

"Đừng mà, em gái tốt, anh đang nói chuyện với chị dâu tương lai của em. Nếu em không tới, người ta sẽ nghĩ anh có ý kiến

với cô ấy đúng không? Em cũng tới giúp anh trai nhìn đi!" Diệp Thành vội vàng mềm giọng dụ dỗ nói.

Bây giờ toàn bộ Diệp gia, Diệp Kiều xưng lão nhị không ai dám xưng lão đại!

"Em xem giúp anh? Sao em nghe nói anh nóng lòng muốn đưa người ta đi mở cửa phòng ngay lập tức mà?! Không phải vừa rồi còn nói là chị dâu tương lai sao? Đã quyết định rồi mà?! Còn nhờ em làm gì?" Diệp Kiều nói móc vả vào mặt anh ấy.

"Chết tiệt! Tên khốn A Kiêu kia, mẹ nó lại bóc phốt gì anh trước mặt em rồi! Anh mà là loại người này à?! Fuck!" Diệp Thành tức giận nói.

"Anh chính là loại người này!" Diệp Kiều nói chắc chắn.

"Được được được, là anh là anh! Lần này anh nghe lời em có được không? Mau tới nhìn giúp anh trai đi, em thích thì anh cũng thích!" Diệp Thành vội vàng nói.

Lần này đến lượt Diệp Kiều bó tay rồi.

Tại sao cô lại không tin trọng lượng của mình trong suy nghĩ của Diệp Thành đến vậy? !

Lần đầu tiên Diệp Kiều thấy Thư Dư ở kiếp này, liếc nhìn trông khá đẹp, người cũng có khí chất, không phải loại tiểu thư kia!

Nhưng Thư Dư này cho cô một cảm giác khó hiểu Diệp Thành sẽ không khống chế được cô ta!

Đại thiếu gia Diệp nhà họ mặc dù có đôi khi rất cợt nhả, nhưng thực ra là người sáng giá và đầy triển vọng!

"Em gái, trông thế nào, được chứ? Phù hợp với trưởng tôn nhà họ Diệp không?" Thư Dư ra ngoài nhận điện thoại, Diệp Thành đi tới gần cô, nhỏ giọng hỏi.

DTV

Trong ấn tượng của cô, Thư Dư này là thân thích của cô lớn nhà bà nội, đương nhiên bà cô chọn dựa theo kiểu của trưởng tôn nhà họ Diệp rồi!

"Diệp Thành, giữa vợ chồng tình cảm mới quan trọng. Ý kiến của người ngoài đối với anh mà nói cũng không quan trọng, bao gồm cả em! Em chỉ mong anh và vợ tương lai có thể có tình cảm thực sự." Cô rất lý trí và khách quan, mặc dù không thích Thư Dư nhưng dù sao kiếp trước cô ta và Diệp Thành là vợ chồng, cô không nên phá hoại nhân duyên của người khác.

Cô cũng không rõ rốt cuộc kiếp truosc Thư Dư có yêu Diệp Thành từ cái nhìn đầu tiên không hay sau này mới xảy ra.

"Ôi, em gái anh trưởng thành thế này từ bao giờ vậy?" Diệp Thành cảm thấy Diệp Kiều nói rất có lý! Bây giờ anh đi xem mắt hoàn toàn do bị mọi người nói đến phát phiền!

Diệp Thành anh sống 25 năm từ nhỏ đến giờ đã từng hẹn hò với vài người, khi đó trừ Lục Bắc Kiêu thì tất cả mọi người đều yêu đương, anh ta chưa từng rung động mà chỉ khoe khoang thôi! Sau này nhập ngũ cũng không hẹn hò nữa!

Bây giờ nói đến chuyện cưới gả cũng không thể giống thời còn thiếu niên nữa, muốn yêu thì yêu, muốn chia tay thì chia tay, muốn thì kết hôn, hôn nhân và tình yêu không phải là chuyện giống nhau!

Anh là quân nhân, quân cưới nặng như núi!

Lúc này Thư Dư trở về nở nụ cười với Diệp Thành, dáng vẻ không chút ngại ngùng.

"Ngại quá, em vừa đến thành phố J không lâu. Trong ngân hàng có rất nhiều công việc muốn giao cho em, chỉ cần em vừa tới là điện thoại gọi đến không ngừng, khiến em choáng váng!" Thư Dư nhìn về phía Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu nói xin lỗi.

"Không sao! Nếu muốn nói bận thì hai vị làm lính này mới gọi là bận! Lần này vì tôi và anh Kiêu tổ chức lễ cưới họ mới nghỉ ngơi! Cô Thư, làm vợ quân nhân không dễ, chị cần nghĩ kỹ ha!" Diệp Kiều cười nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật với Thư Dư, dò xét cô ta.

Thư Dưhào phóng cười, "Chị ấy à luôn có tình cảm với quân nhân! Cảm thấy đàn ông làm lính rất đặc biệt! Nếu có thể làm vợ quân nhân thì không thể tốt hơn nữa!"

Cho nên cô ta rất hài lòng với Diệp Thành?

"Hai người sắp tổ chức lễ cưới? Chúc mừng chúc mừng nha, ngày tốt là ngày nào vậy? Nhớ phát thiệp mời cho tôi nha!" Thư Dư chân thành nói, khóe mắt lặng lẽ rơi vào Lục Bắc Kiêu lạnh lùng, trong lòng có cảm giác nhỏ máu.

"Là vào tháng mười một! Thư mời hẳn là không thể thiếu cô Thư!" Diệp Kiều phóng khoáng nói.

Chỉ chốc lát sau, Thư Dư lại đi ra ngoài nhận điện thoại.

"Diệp Thành này tuấn tú lịch sự lại là con cả nhà họ Diệp, không chê vào đâu được. Nhưng mà ấy vì sao em không về thành phố J sớm một chút chứ? Chị không biết đâu anh em tốt của Diệp Thành, con cả nhà họ Lục kia mới gọi là cực phẩm! Chị nhìn anh ấy một cái thôi là hồn phách có thể bị anh ấy lấy mất! Đáng tiếc người ta kết hôn rồi, thật vừa hay là em gái chồng tương lai của em!" Cô gái đứng ở cửa thoát hiểm vừa gọi điện vừa nói.

Diệp Kiều nghe thấy tiếng của Thư Dư, trong lòng như muốn nổ tung.

"Thôi, không cưỡng cầu được! Lấy Diệp Thành đi! Gả cho anh ta cũng rất nở mày nở mặt đúng không?" Giọng của Thư Dư lại vang lên, "Nhưng trong lòng không cam tâm! Trơ mắt nhìn người đàn ông có thể làm cho tim mình loạn nhịp ở cùng người phụ nữ khác... Đau lòng, đúng, chính là cảm giác này!"

"Diệp Kiều kia em thấy cũng không có gì đặc biệt! Còn là sinh viên! Nhưng nghe nói cô ta có tiền, nói trắng ra cô ta dựa vào bà ngoại thôi! Giá trị bản thân của cô ta cũng không nhiều đến vậy!" Thư Dư không khỏi cảm thấy trong lòng cào xé, tức giận đến đau lòng, nói xấu trút giận lên Diệp Kiều.

Diệp Kiều nghe Thư Dư nói thì càng tức giận hơn!

Kiếp trước ngày Diệp Thành đi xem mắt, Lục Bắc Kiêu có đến không?

Hẳn là có...

Vậy thì số Diệp Thành đúng là khổ!

Anh dẫn bạn thân đi xem mắt cùng, kết quả nhà gái để ý anh em của anh!

Khổ nhất chính là tương lai cô gái này còn gả cho anh!

Nhưng có lẽ do anh là đại thiếu gia nhà họ Diệp, gả cho anh có lẽ là một chuyện rất đẹp!

Cô thực sự không nuốt trôi cục tức này, nghĩ đến dáng vẻ thân thiện kia của Thư Dư trước mặt Diệp Thành làm cô kích động, tay bỗng đẩy cửa lối thoát hiểm ra, cô ngang nhiên đi vào.

Thư Dư đang nghe điện thoại thấy tiếng động giật mình quay lại, thấy Diệp Kiều xuất hiện từ lúc nào, hai tay cô đang ôm n.g.ự.c mặt lạnh lùng nhìn mình

Loading...