Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 429
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:53
Lượt xem: 10
Chương 429:
Diệp Kiều vốn tưởng rằng hai người sẽ phải chết, liền đưa tay ôm lấy thân hình to lớn của Lục Bắc Kiêu, trán cọ cọ vào n.g.ự.c anh. Cô ngẩng đầu nhìn ảnh, kéo mặt anh xuống hôn.
“Bảo bối, là bị chuyện này làm cho tức giận sao?” Anh cúi đầu cười nói.
Trên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú có vết xước, trên đầu vai cũng bị viên đạn sượt qua làm rách da thịt.
Nhưng anh vẫn có tâm tình nói đùa.
Nhưng mà, dáng vẻ của anh lúc g.i.ế.c người, so với lúc mặc bộ tây trang, con mẹ nó, càng đẹp hơn. Cho nên, cô mới không nhịn được mà muốn hôn anh.
Trên mặt Diệp Kiều cũng có vết xước, giống như vết mèo cào, “Đúng vậy.”
Lục Bắc Kiêu trừng mắt nhìn cô, “Xong việc sẽ thu thập em.”
Hai người lại đi theo hành lang của tòa nhà văn phòng, Lục Bắc Kiêu giấu cô vào một góc để đi tìm tên s.ú.n.g b.ắ.n tỉa khác. Đúng lúc này, Diệp Kiều nghe thấy có tiếng nói trong phòng.
“Hành động thất bại, cho nổ tầng 1. Đúng. Trực thăng sẽ đáp ở tầng thượng!”
“Rõ.”
Tên khủng bố kia nói xong thì cầm lấy điều khiển trên bàn, định ấn.
“Á!” Từ bên ngoài cửa sổ, một mũi tên b.ắ.n tới găm thẳng vào tay hắn, chiếc điều khiển trên tay hắn rơi xuống đất. Không có tiếng nổ. Phải ấn được vào nút điều khiển thì b.o.m mới nổ.
Tên khủng bố nhổ mũi tên trên tay, khom lưng định nhặt chiếc điều khiển từ xa trên mặt đất. Diệp Kiều thấy vậy vọt tới, túm chặt khẩu s.ú.n.g lục trong tay hắn giằng giật. Tiếng s.ú.n.g nổ. Cô nhắm hai mắt lại. Viên đạn găm thẳng vào n.g.ự.c đối phương, xuyên qua tạo thành một lỗ thủng đầy máu. Diệp Kiều hai mắt nhắm chặt vẫn không ngừng đánh tới.
“Tiểu Kiều, đừng đánh, hắn ta c.h.ế.t rồi!” Từ phía sau có giọng nói truyền tới. Diệp Kiều theo bản năng muốn xoay người lại đánh, nhưng Đại Ngốc phản ứng nhanh nhạt, cướp được khẩu s.ú.n.g trong tay cô.
Diệp Kiều mở mắt, nhìn thấy Đại Ngốc vũ trang toàn thân đứng trước mặt mình.
“Ối ối ối… Đại Ngốc xấu, anh muốn hù c.h.ế.t em sao!” Cô nắm tay đ.ấ.m thẳng vào n.g.ự.c Đại Ngốc. Đại Ngốc cười hiền hậu, sau đó cúi người nhặt chiếc điều khiển dưới đất lên.
“Tiểu Kiều, vừa rồi em thật dũng cảm!”
Diệp Kiều thở phào nhẹ nhõm.
“Rốt cuộc các anh đã tới rồi. Em với anh Kiêu đã đấu với mấy tên khủng bố đó được 1 giờ.” Diệp Kiều vẫn còn sợ hãi nói.
Bên ngoài chợt có tiếng s.ú.n.g vang lên, Diệp Kiều giống như chim sợ cành cong, “Yên tâm, đều là người của chúng ta!”
“Đại Ngốc, các anh làm thế nào để vào? Các cửa đều bị bọn họ chốt chặt…”
“Bọn tôi tay không trèo tường lên!” Đại Ngốc thản nhiên nói.
“Trời… ạ… Các anh là Spider Man sao? Đây là tầng 20 đó!” Diệp Kiều vỗ n.g.ự.c nói. Cô không nhịn được lại quay lại nhìn t.h.i t.h.ể bị mình b.ắ.n thủng n.g.ự.c kia, m.á.u vẫn chảy ra, thầm nghĩ, kia là cô thật sự làm.
“Đây là bản lĩnh mà bọn anh phải học. Spider Man gì chứ!”
A, cái thời đại này, đúng là không có Spider Man. Diệp Kiều thuận miệng tự giải thích.
Toàn bộ tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa bị xử lý xong thì nhóm cảnh sát xông vào đại sảnh, nhanh chóng trấn áp được nhóm khủng bố ở đó, giải cứu con tin. Mà những phần tử khủng bố cũng đang tìm cách trốn chạy thì bị nhóm bộ đội đặc chủng bắt gọn.
Diệp Kiều cùng Đại Ngốc đi xuống lầu, thấy chuyên gia b.o.m mìn đã tới. Đại Ngốc đưa điều khiển cho họ.
Những con tin được giải cứu thì ôm người thân khóc ròng, những người vô tội bị g.i.ế.c c.h.ế.t thì cũng đã được thu dọn thi thể.
Trong lòng Diệp Kiều vẫn còn chút sợ hãi.
Cho đến khi cô nhìn thấy Lục Bắc Kiêu thì thấy anh đã mặc bộ chiến phục hàng ngày, toàn thân được võ trang, vai vác súng, đạn đã lên nòng.
“Hành động hôm nay còn chưa kết thúc sao?” Cô ngửa đầu nhìn anh, quan tâm hỏi.
“Vừa mới bắt đầu. Đã bảo người tới đón em. Ngoan, mấy ngày tới đừng đi đâu, cũng đừng suy nghĩ gì. Kết thúc nhiệm vụ anh sẽ về với em!” Lục Bắc Kiêu kẹp mũ bên người, cúi đầu nhìn cô, trầm giọng nói.
Sau đó, anh đứng nghiêm người, tay phải khép lại, đưa lên thái dương, nhìn cô, nghiêm túc làm một cái quân lễ.
Không phải là thể hiện, mà là thành ý chân thành của một người lính dành cho vợ mình.
Đây là lần đầu tiên Diệp Kiều thấy Lục Bắc Kiêu thực hiện quân lễ trang trọng như vậy đối với mình.
Trong phút chốc, sự cảm động tràn ngập trái tim, nước mắt dâng tràn, ánh mắt mơ hồ, nhìn anh trong bộ quân trang màu ô liu, cương nghị, trang trọng đứng trước mặt cô. Trong nháy mắt, hình ảnh đó khắc sâu vào trong tim.
Cho dù anh không nói, cô cũng hiểu rõ, cái kính lễ này có ý nghĩ gì.
Nhìn theo bóng dáng cao lớn đĩnh bạt của anh đi về phía trực thăng, giọng nói của Diệp Kiều như tắc nghẹn trong cổ họng, khàn khàn nói: “Lục Bắc Kiêu! Đời này chuyện em muốn làm nhất là yêu anh. Chuyện không hối hận nhất là làm vợ anh. Anh cứ ra trận g.i.ế.c địch. Em vĩnh viễn làm hậu phương vững chắc của anh, ở nhà chờ anh!”
Nói xong, nước mắt cô rơi xuống như mưa.
Nước mắt thi nhau lăn xuống nhưng đôi mắt không hề chớp, nhìn theo bóng dáng anh, khóe miệng cong lên nụ cười kiêu ngạo, tự hào.
Kiêu ngạo vì anh!
Tự hào vì anh!
Vì có thể có được người đàn ông như vậy, thật là hạnh phúc.
Giọng nói kiên định của cô xuyên qua những âm thanh hỗn tạp, truyền tới tai anh. Người đàn ông cương nghị nở một nụ cười, khóe mắt thoáng đỏ nhưng chỉ là lướt qua trong giây lát, nụ cười càng thêm tươi, bàn tay nắm càng thêm chặt, giống như được tiếp thêm một phần nghị lực.
Đại đội Huyết Lang đang đứng phía trước trực thăng, Lão Thái hô một tiếng: “Chào!”
Ngoại trừ Lục Bắc Kiêu, toàn bộ đại đội Huyết Lang đều hướng tới thân hình mảnh khảnh tràn ngập năng lượng đang ở phía xa kia, nghiêm túc làm một cái quân lễ.
Bọn họ, là muốn chào chị dâu, Diệp Kiều.
Nhìn thấy mấy người ở Đại đội Huyết Lang từ xa làm quân lễ với mình, nụ cười của Diệp Kiều càng tươi, nước mắt cũng chảy nhiều hơn.
“Thật chán ghét, sao cứ lừa tình như vậy!” Giọng nói của cô càng thêm khàn.
“Chị dâu, cảm ơn chị!”
“Chị dâu, vất vả cho chị rồi!”
Từ phía xa, những giọng nói truyền tới.
Cảm kích cô cái gì chứ? Cô vất vả cái gì chứ? Phải là cô cảm kích trước những vất vả khó khăn của những người dám đương đầu vì đất nước này chứ.
“Toàn đội tập trung!” Trên máy bay, Lão Thái lên tiếng, mọi người lập tức ngồi thẳng lưng.
“Đều nhìn thấy những người dân vô tội c.h.ế.t thảm rồi chứ?”
“Thấy!” Những chiến sỹ thuộc đại đội Huyết Lang trong mắt như có lửa, phát ra vẻ giận dữ, hai tay nắm chặt.
Trên chiến trường, bọn họ là những cỗ máy g.i.ế.c người, nhưng bọn họ đều là con người, cũng sống, cũng có tình cảm, có m.á.u có thịt, không thể không nhìn thấy cảnh đồng bào của mình bị g.i.ế.c hại.
“Các con, tiếp theo chúng ta sẽ làm thế nào?” Lão Thái hung tợn nói, nắm chặt hai tay, vẻ mặt tàn nhẫn.
Lục Bắc Kiêu đưa tay tới trước, những người khác nắm lấy tay anh.
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Toàn thể đồng lòng, như c.h.é.m đinh chặt sắt, mà hô vang.
Huyết Lang, bọn họ là một nhóm sói lửa có trái tim.
Thề sẽ tiêu diệt toàn bộ phần tử khủng bố, vì những đồng bào c.h.ế.t thảm trong lần khủng bố này, cũng là để cho Bọ cạp độc biết, lén vào Trung Quốc sẽ gặp kết quả gì.
*
Căn cứ của Tập đoàn K2 ở Trung Quốc đã được tìm ra. Ở ngay thành phố T này, nấp dưới danh nghĩa của công ty vận chuyển hóa chất, nhưng kỳ thật là nơi tập trung một đám lính đánh thuê của Bọ cạp độc, chuyên tìm thông tin tình báo trong nước, chế tạo thiết bị khủng bố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-429.html.]
Đại đội Huyết Lang sau khi về căn cứ thì lập tức họp khẩn, lên kế hoạch hành động.
*
Diệp Kiều giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Trong giấc mơ, đều là hình ảnh m.á.u me, tiếng s.ú.n.g vang lên không ngừng. Hai tai vang lên không ngừng tiếng đạn bắn, tiếng mưa bom, giống như có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào.
Tuy rằng, cô đã từng trọng sinh, tâm lý vô cùng ổn định, nhưng mà, rốt cuộc, đây là lần đầu tiên cầm d.a.o cầm s.ú.n.g g.i.ế.c người, tâm lý bị ám ảnh cũng là chuyện bình thường.
“Lục Tiểu Cổn, làm sao bây giờ? Không ngủ được…” Cô ngồi trên giường, ôm cái gối của Lục Bắc Kiêu, làm nũng với con trai.
Trên cái gối vẫn còn mùi hương của anh, có thể khiến cô an tâm nên cô càng ôm chặt cái gối vào lòng.
Lục Tiểu Cổn có chút khó xử. Cậu sẽ không an ủi người khác.
“Diệp Kiều, người đừng sợ, kẻ người g.i.ế.c không phải là người, mà là ma quỷ. Người là thay trời hành đạo, là nữ hiệp.” Đây là lần đầu tiên Lục Tiểu Cổn lên tiếng khen ngợi cô. Cậu có chút không quen, nhưng mà, đối với những biểu hiện của Diệp Kiều hôm nay, cậu kính phục.
Hôm nay, cậu không có giúp ba mẹ. Năng lượng của cậu đã yếu đi. Ba cũng không cần cậu giúp. Diệp Kiều cũng đã mạnh lên.
“ y nha, Lục Tiểu Cổn a, mặt trời ngày mai sẽ mọc từ đằng Tây rồi đúng không? Rốt cuộc cũng nghe được con khen mẹ!” Diệp Kiều kích động nói.
“….” Lục Tiểu Cổn
“Mẹ hôm nay có soái không? Có giỏi không? Mau nói xem!”
“Nói người béo, mới thế mà đã lên mặt!” Lục Tiểu Cổn nói vẻ ghét bỏ.
“Hứ. Cái thằng nhóc này.” Diệp Kiều tức giận muốn đánh cậu một cái.
Lục Tiểu Cổn vui vẻ ra mặt, con thật muốn nhìn cái dáng vẻ muốn đáng con mà không đánh được của người.
Trò chuyện với Lục Tiểu Cổn một lát, Diệp Kiều thở lại, “Mẹ thật không nghĩ tới chuyện như vậy… Đã c.h.ế.t 12 người dân thường, 3 cảnh sát, 1 cảnh sát đặc nhiệm… Thật thảm khốc… Những phần tử khủng bố đó thật đáng giận. Có giỏi tìm bộ đội đặc chủng mà đấu, sao chỉ biết ra tay với kẻ yếu thế!”
“Cho nên bọn chúng đáng chết! Hôm nay người nên g.i.ế.c nhiều thêm mấy người!” Lục Tiểu Cổn căm phẫn nói, cũng là an ủi cô, muốn cô không còn suy nghĩ nhiều đến nó nữa.
Diệp Kiều nghe cậu nói như vậy, thật sự muốn g.i.ế.c thêm mấy tên khủng bố nữa.
“Lục Tiểu Cổn, trước đây con có nói, kiếp trước ba con bị phần tử khủng bố g.i.ế.c chết, chẳng lẽ… chẳng lẽ chính là ba của Diệp Trăn Trăn?” Diệp Kiều bỗng nhiên nhớ tới điều này, kích động hỏi.
Trái tim Lục Tiểu Côn đau nhói. Cậu trầm mặt.
Diệp Kiều biết, bản thân mình đã đoán đúng, nằm xuống giường ôm chặt cái gối của anh, “Bi kịch sẽ không xảy ra nữa… sẽ không… Con đã nói, chỉ cần đời này mẹ thật tâm yêu ba con… ba con sẽ không phải chết, con nói, Lục Tiểu Cổn, đây là điều con nói! Con sẽ không gạt mẹ, đúng không?!”
“Đúng vậy. Người yêu ba là được rồi!” Lục Tiểu Cổn nói, vẻ chắc chắn.
Có tình yêu của Diệp Kiều, ba mới sẽ không giống như kiếp trước, vì lo lắng hậm lực mới khiến Bò cạp độc có cơ hội g.i.ế.c hại.
Diệp Kiều hít sâu, ức chế nỗi bi thương trong lòng, khóe miệng cong lên một nụ cười tự tin, “Cho nên, đời này, ba con không hy sinh. Diệp Kiều ta tuyệt đối sẽ không để bi kịch tái phát.”
Tuyệt đối không!
*
Căn cứ của tập đoàn K2 ở Trung Quốc sở dĩ đặt ở văn phòng vận chuyển hóa chất cũng có nguyên nhân. Nếu bị phát hiện, những hóa chất đó sẽ giống như một khối b.o.m khổng lồ, một khi hai bên khai hỏa, có thể dẫn tới một trận nổ lớn, hậu quả như thế nào thật khó mà nói hết. Nói không khoa trương, có thể biến thành phố T này thành bình địa.
“Ông chủ, ông lo lắng căn cứ này bị lộ, bị diệt sao?”
“Diệt? Các ngươi không muốn tiền nữa sao? Mẹ nó, Bọ cạp độc ta thật không dám tin bọn chúng dám tấn công căn cứ của ta!” Ở nước ngoài, Bọ cạp độc vừa uống rượu vang vừa hung dữ mắng vào trong điện thoại.
“Ông chủ, chúng ta có thể không bị diệt, vậy tiền thuê có phải nên…”
“Tăng gấp đôi. Các người phải bảo vệ căn cứ cho tôi!” Bò cạp độc sảng khoái nói.
“Bò cạp độc! Căn cứ này của ông, không bảo vệ được!”
Bò cạp độc vừa mới nhấp ngụm rượu, nghe thấy giọng nói của người đàn ông Trung Quốc xa lạ truyền tới trên điện thoại.
Bên này, người đàn ông râu quai nón mới vừa cùng hắn nói chuyện đã bị cắt đứt yết hầu, m.á.u tươi chảy từ cổ hắn tràn ra đất.
“Ngươi là ai?” Bò cạp độc hỏi.
“Giải phóng quân Trung Quốc!” Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói.
Bò cạp độc siết ly rượu trong tay. “Được. Hôm nay ta ngồi đây, nhìn giải phóng quân các người bị nổ chết.”
Nghe giọng nói đắc ý của Bò cạp độc, Lục Bắc Kiêu còn cười lớn hơn cả hắn. Anh đứng trước một cái màn hình 40 inch, bật nó lên.
Người đàn ông tóc vuốt ngược, áo sơ mi trắng, quần yếm, trong tay cầm ly rượu vang đỏ xuất hiện trước màn hình là Bò cạp độc. Mà Bò cạp độc cũng nhìn thấy anh.
Đầu đội mũ sắt quân đội, hai mắt đeo kính râm bộ đội đặc chủng, trên người mặc một bộ chiến phục cũng màu ô liu, vác s.ú.n.g trường Trung Quốc, đúng là bộ đội đặc chủng, khóe miệng đang cong lên cười.
“Bò cạp độc, biết tôi hiện giờ ở đâu không? Cảnh phía sau lưng tôi, chắc ông quen thuộc!” Lục Bắc Kiêu nghiêng người, tay cầm lấy chiếc điện thoại, lia một vòng quanh sau lưng, cao giọng nói.
Nơi này, là căn cứ quân sự của tập đoàn K2 ở Trung Quốc, là trung tâm chỉ huy ở đây.
Mà tên bộ đội đặc chủng này, lại có thể một mình đứng đó.
Như vậy, những tên lính đánh thuê của hắn ở đâu rồi?
Vẻ mặt Bò cạp độc sầm xuống.
Trên hình ảnh xuất hiện một tên lính đánh thuê đang cầm khẩu AK, hướng về phía Lục Bắc Kiêu định nổ súng. Bò cạp độc nghĩ thầm: Mau b.ắ.n c.h.ế.t hắn!
Nhưng rồi, lại thấy người bộ đội đặc chủ này tay phải cầm một khẩu s.ú.n.g lục, gác lên tay trái, giây tiếp theo, tên lính đánh thuê đã ngã xuống.
Súng của anh có lắp ống giảm thanh, không phát ra bất cứ âm thành nào.
Ly rượu vang trên tay bò cạp độc rơi xuống.
Lục Bắc Kiêu cong môi cười nói, “Bò cạp độc, để ông nhìn thêm hình ảnh bên ngoài.”
Trên màn hình, một màn kịch chiến diễn ra, hai bên b.ắ.n nhau quyết liệt. Bò cạp độc chỉ có thể trơ mắt nhìn đám lính đánh thuê phải mất một số tiền lớn thuê về, từng người từng người một bị bộ đội đặc chủng Trung Quốc b.ắ.n chết.
“Những tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Đổi trang bị, xông lên!”
Nhóm bộ đội đặc chủng đầu đội mũ sắt từ phía sau dãy hàng hóa xông tới, tay ôm s.ú.n.g máy, xông lên anh dũng.
Nhìn hình ảnh như vậy, Bò cạp độc tức giận muốn gọi điện thoại, nhưng mà, dù tắt điện thoại rồi thì vẫn thấy hình ảnh chiếu tới, vẫn thấy người lính đặc chủng Trung Quốc kia đang cong miệng cười.
“Muốn gọi điện để báo người tới tiếp ứng sao?” Anh trào phúng hỏi, một câu đã nói trúng tâm tư của Bò cạp độc.
Chỉ cần cho nổ kho hóa chất này thì các vật liệu hóa chất nguy hiểm sẽ đồng thời phát nổ cùng bốc cháy.
Nhưng mà, “Thực xin lỗi, hai ngày này, các hóa chất ở đây đều đã bị đánh tráo hoặc di dời!” Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói.
Lúc này, trên màn hình lại xuất hiện một tên lính đánh thuê muốn nổ s.ú.n.g vào anh, nhưng so với hắn anh nhanh hơn một bước, viên đạn găm giữa trán kẻ địch.
Bò cạp độc nắm chặt bàn tay, “Tên ngươi là gì?”
“Ông nội ngươi tên là Quân giải phóng Trung Quốc!” Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói, “Bò cạp độc. Con gái ông cùng thủ hạ đắc lực của ông đều ở trong tay chúng tôi. Còn muốn cứu bọn họ không? Nếu không muốn, chúng ta có thể thành toàn. Còn nếu muốn cứu, buổi chiều ngày mai, 4 giờ, ở chỗ cũ!”
“Nếu ông không xuất hiện, chúng tôi sẽ cho thủ lĩnh các tổ chức khủng bố trên toàn thế giới nhìn thấy, Bò cạp độc ông túng quẫn thế nào! Đến biên giới Trung Quốc cũng không dám bước vào một bước!” Lục Bắc Kiêu nhìn vào điện thoại, khiêu khích.
Đúng lúc này, Bò cạp độc bật cười, vì sau lưng Lục Bắc Kiêu xuất hiện 3 tên lính đánh thuê.
DTV
Lục Bắc Kiêu cũng thấy bọn chúng, anh mặt không đổi sắc.
Sau đó, “chíu chíu chíu”, tiếng đạn b.ắ.n vang lên, người ngã xuống chính là người của Bọ cạp độc.
“Báo cáo. Bên ngoài kẻ địch đã bị tiêu diệt toàn bộ!” Lãnh Dao tiến tới, lớn tiếng báo cáo. Ánh mắt cô quét qua màn hình nhìn Bò cạp độc, bàn tay nắm s.ú.n.g nắm chặt hơn.
“Bò cạp độc, thế này, rốt cuộc là ai diệt ai?” Lục Bắc Kiêu nhìn Bò cạp độc, trào phúng hỏi.
Chỉ thấy sắc mặt Bò cạp độc xanh mét, không nói thành lời.
“Bò cạp độc, không tốn công nhiều lời với ông nữa, hiện giờ ông nội ngươi muốn đi xem những cái mà ông gọi là bảo bối đó bị tiêu hủy. Còn có, cứu ra 3 nhà khoa học bị các người bắt giữ!” Lục Bắc Kiêu cong môi cười nói.