Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 428
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:51
Lượt xem: 12
Chương 428:
Một chiếc máy bay trực thăng màu đen đỗ xuống một bãi đất trống. Toàn bộ đội Huyết Lang, ngoại trừ Lục Bắc Kiêu, được trang bị đầy đủ bước xuống, chuẩn bị xuất phát.
“A Kiêu, chờ ở đó. Chúng tôi chuẩn bị tới!” Nghe thấy là mấy kẻ khủng bổ, lại nghĩ tới chuyện Lục Bắc Kiêu cùng Diệp Kiều tay không tấc sắt, bị phần tử khủng bố giữ trong trung tâm thương mại, Diệp Thành không khỏi lo lắng. Lục Bắc Kiêu còn đỡ, nhưng mà em gái anh ta thì sao.
Hơn nữa, điều khiến anh ta lo lắng hơn chính là ở dưới đại sảnh tầng 1, những kẻ khủng bố này có con tin.
Diệp Thành đang muốn tắt bộ đàm thì Lục Bắc Kiêu nhớ ra.
“Diệp Thành, từ từ đã!” Anh nghiêm túc nói.
“A Kiêu, nói đi.”
“Trác Tử nói, lúc trước cảnh sát nhận được tin tức tình báo, có yêu cầu khách hàng rút khỏi trung tâm thương mại!” Lục Bắc Kiểu trầm giọng hỏi.
“Đúng. Sự việc xảy ra năm phút trước khi trung tâm thương mại bị chiếm. Trước tiên là thông báo rút lui, nhưng vẫn còn khoảng mấy chục người bị nhốt ở đại sảnh tầng 1, trở thành con tin. Rất nhiều cảnh sát được điều tới đây, có thể nói là phong tỏa toàn bộ trung tâm thương mại này rồi!” Diệp Thành nghiêm túc nói.
Lục Bắc Kiêu híp mắt, trong đầu lập tức lướt ra câu trả lời, “Điệu hổ ly sơn!”
“Gì?”
“Mục tiêu của bọn họ là giải cứu A Uy. Cảnh sát, bộ đội đặc chủng được điều tới trung tâm thương mại này, phòng thủ ở sở Cảnh sát sẽ yếu đi, bọn chúng nhất định sẽ dễ dàng xâm nhập để cứu A Uy. Bắt cóc ở trung tâm thương mại này chỉ là ngụy trang!” Lục Bắc Kiêu nhấn mạnh từng câu từng từ.
“Cho nên, là cái căn cứ ở Trung Quốc của tập đoàn K2 tới cứu người?!” Diệp Thành nghiêm túc nói.
“Cho nên, các cậu đừng tới đây! Bên này tôi sẽ nghĩ cách phối hợp hành động với cảnh sát. Hiện giờ tôi cần số của đội trưởng đội cảnh sát, gửi tới số di động của Diệp Kiều!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
“Được. Nhưng mà một mình cậu, không có vũ khí, có thể hành động không?!” Trong giọng nói của Diệp Thành không khỏi lộ vẻ lo lắng.
“Đừng nói lời vô nghĩ!” Lục Bắc Kiêu cắt lời, tắt liên lạc.
Nhìn qua khe lan can tầng 4 xuống dưới có thể nhìn thấy dưới tầng 1 có mấy chục khách hàng tay không tấc sắt đang bị nhốt ở đây, nam nữ già trẻ đều có. Ở cửa trung tâm thương mại còn có mấy thi thể, chắc hẳn lúc chạy ra bị bọn chúng lia s.ú.n.g b.ắ.n chết.
Nhưng tên bắt cóc s.ú.n.g vác trên vai, ôm trong lòng, đạn đã lên nòng, đi qua đi lại trước mặt đám con tin, giống như tùy lúc có thể b.ắ.n c.h.ế.t người ta.
Những kẻ này còn đáng ghét ở cả những kẻ buôn ma túy.
Nhìn những t.h.i t.h.ể nằm đó, Diệp Kiều run rẩy trong lòng. Lúc này cô mới ý thức được, chiến tranh là có thực.
Bàn tay to lớn của anh nắm chặt bàn tay cô, bằng tốc độ nhanh nhất kéo cô chạy về quán Xạ kích, xác định bên trong không có kẻ địch thì mới đi vào.
Vừa đi vào, Diệp Kiều mới lấy lại được tinh thần đã thấy Lục Bắc Kiêu lấy được một bộ quân trang trong khu vực bán đồ xuống. Cô lập tức hiểu ý anh, đi vào trong khu thay quần áo. Ở đây cô có một bộ quân trang thường mặc lúc tập bắn. Hai người hôm nay đều mặc âu phục, có chút không tiện.
Chỉ một lát sau, anh đã đi vào khu thay quần áo, cởi bộ tây trang cà vạt xuống, tốc độ đúng như tên lửa, nói với cô cũng không khác gì tên bắn.
Cô cũng lập tức thay quần áo.
Chưa tới một phút, Lục Bắc Kiêu đã mặc xong bộ quần áo lục quân màu xanh rộng thùng thình, đi ủng màu nâu, chiếc áo thun cũng màu xanh, khoác áo khoác rằn ri, đội mũ lưỡi trai. Lúc trước, vẫn còn dáng vẻ của một thân sỹ, hiện giờ, thì đã hiện rõ vẻ quân nhân lãnh khốc.
Mà Diệp Kiều cũng đã mặc xong bộ quân trạng màu xanh giống anh. Cô buộc cao mái tóc rối tung thành hình đuôi ngựa, dáng vẻ hiên ngang.
Lúc này không phải lúc tán thưởng lẫn nhau.
Lục Bắc Kiêu đi tới trước mặt cô, đưa tay ra đỡ lưng cô ép vào trong lòng mình, hôn lên trán cô một cái nói, “Bảo bối, có biết giờ phút này chúng ta trải qua chuyện gì không?”
Vừa dứt lời thì nghe thấy phía bên ngoài có giọng nói lỗ mãng, “A, cái thằng nhóc này hóa ra trốn ở đây!”
Sau đó thì có tiếng đạn bắn.
Trái tim của Diệp Kiều giống như nảy ra ngoài theo tiếng đạn, nhớ tới những t.h.i t.h.ể đang nằm ở dưới cửa tầng 1, cô vừa oán giận vừa sợ hãi.
Đây thật sự là những phần tử khủng bố. Không phải là những kẻ cô khoa chân múa tay có thể đánh lại được. Bọn chúng có súng, vừa rồi ở bên ngoài còn g.i.ế.c người.
Diệp Kiều nắm chặt tay, hốc mắt đỏ hồng nhìn Lục Bắc Kiêu, ánh mắt dẫn trở nên kiên định, gật đầu mạnh.
“Anh Kiêu! Em không sợ!” Cô trầm giọng nói, nuốt cục nghẹn đang tắc ở cổ họng xuống.
“Ngoan. Chúng ta đi lấy vũ khí!” Anh nói xong thì nắm tay cô, dắt cô đi. Đối với các vị trí của quán Xạ kích này, hai người đều rõ như lòng bàn tay.
Chỉ là, trong quán Xạ kích này không có vũ khí, chỉ là s.ú.n.g mô hình thôi.
Súng là s.ú.n.g giả, nhưng mà, những cái vũ khí khác đều là hàng thật giá thật, không phải là đạo cụ.
Anh đã chọn lựạ mấy cái d.a.o quân đội nhập khẩu, nhét vào túi cô hỏi, “Biết những cái này không? Biết dùng thế nào không?”
Học sinh giỏi Diệp Kiều gật đầu. Lục Tiểu Cổn là người huấn luyện tốt. Các loại vũ khí trong quán này, các loại s.ú.n.g ống, cậu nhóc đều biết rõ, còn dạy cô. Cô cũng nhớ rõ, lần đầu tiên cô tới nơi này với Lục Bắc Kiêu vào 2 năm trước, anh đã dạy cô một ít.
Lại thấy anh đưa cho cô một cái nỏ. Cái nỏ này là thiết bị cải tiến, có lắp thêm kính ngắm bắn, có thể ngắm b.ắ.n chính xác vào kẻ địch. Anh còn đưa cho cô một ít tên, buộc ở sau người.
“Chỉ mong em không phải dùng những thứ này.” Anh nghiêm túc nói, bởi vì cô chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ là một cô gái được giới thiệu qua một chút, hiện giờ đối mặt với những phần tử khủng bố chân chính, sợ rằng…
Cái từ kia, anh không dám nghĩ tới tiếp.
“Ấy, cẩn thận, hình như trong quán có tiếng động!” Lúc này, một âm thanh lỗ mãng truyền tới, giống như bọn họ đều hiểu được tiếng Anh.
Tuy rằng vẫn là ban ngày, nhưng là trong nhà, quán Xạ kích này không mở cửa nên chỉ mở 1-2 cái đèn, ánh sáng mờ tỏ, hai tên to con cầm ak cảnh giác đi vào bên trong tuần tra.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Một tên to con vừa mới tìm được chốt mở cửa, quay người lại thì không biết một mũi tên từ hướng nào phóng tới, hắn ta hét lên một tiếng, mũi tên cắm giữa trán, xuyên qua đầu hắn, nhô ra từ phía sau gáy.
Tên to con còn lại nhìn thấy đồng bọn đột nhiên bị b.ắ.n c.h.ế.t thì không chút nghĩ ngợi lập tức đưa s.ú.n.g lên bắn. Đại khái hắn b.ắ.n thẳng vào bên trong, chỉ một lát sau, khu vực quầy thu ngân bị san bằng.
Thấy không có người, hắn ta ôm s.ú.n.g đi vào bên trong.
Khi hắn ta còn đang nhìn đống quần áo quân trang treo trên tường bị hắn ta b.ắ.n thủng, thì một mũi tên nữa lại b.ắ.n thẳng tới phía hắn, cắm thẳng vào mắt trái khiến tên to con kêu thét lên đau đớn, khẩu ak trong tay không ngừng nhả đạn. Lục Bắc Kiêu nhanh nhẹn lăn xuống dưới đất, trốn sau tủ đựng s.ú.n.g mô hình, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tên to con đeo theo một mũi tên đang nổi giận đùng đùng đi tới phía tủ tìm anh.
Chỗ đó là góc chết.
Lục Bắc Kiêu còn đang lắp tên, chưa kịp ngắm b.ắ.n thì tên to con đã chĩa s.ú.n.g thẳng vào anh.
“Á.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-428.html.]
Một bàn tay nhỏ nắm chặt chuôi d.a.o đến trắng bệch, mũi d.a.o sắc bén từ phía sau lưng tên to con đ.â.m thẳng tới, tránh được vị trí xương sườn trực tiếp xuyên vào phổi.
Nhìn tên to con ngã xuống đất, Diệp Kiều đứng ngây tại chỗ, hai tay run run giữa không trung, “Dao kỵ binh… công kích kẻ địch từ sau lưng, từ dưới hướng lên trên…”
Lục Bắc Kiêu vội vàng chạy tới chỗ cô, ôm người con gái vừa cứu mạng anh vào lòng.
DTV
“Kiêu… Anh Kiêu… Em, em g.i.ế.c người!”
Vừa rồi, cô được anh bố trí trốn trong góc phòng, nhìn qua gương thì thấy tên khủng bố đi về phía Lục Bắc Kiêu đang nấp ở góc chết, chuẩn bị nổ súng. Giống như bản năng, cô rút d.a.o vọt tới, dựa theo phương pháp trước kia anh dạy cho cô, dùng toàn lực đ.â.m thẳng vào phía sau lưng tên to con.
Cô không kìm được mà run rẩy, bàn tay của Lục Bắc Kiêu không ngừng nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô, nhẹ giọng vỗ về, “Bảo bối, em đừng sợ, người em xử lý là phần tử khủng bố.”
“Ngoan, đừng sợ, em cũng đã cứu anh!” Anh kéo cô từ trong n.g.ự.c ra, dứt lời thì hôn lên môi cô một cái. Rốt cuộc, cô là một cô gái nhỏ, không thể giống anh, g.i.ế.c người không có cảm giác.
Diệp Kiều nhìn anh không có việc gì, cái cảm giác sợ hãi sau khi g.i.ế.c người cũng giảm bớt, chỉ cần anh không có việc gì là tốt rồi.
Điện thoại của cô vang lên tín hiệu, Lục Bắc Kiêu lập tức nhận lấy, là đội trưởng đội cảnh sát gọi tới.
Diệp Kiều nhìn những t.h.i t.h.ể nằm trên mặt đất, trái tim lại run rẩy. Cô hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng của mình.
Đúng, những kẻ khủng bố đều đáng chết.
“Tôi là Lục Bắc Kiêu!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói vào trong điện thoại.
“Trung úy Lục, chào anh. Tôi là đội trưởng đội cảnh sát Cung Minh. Xin hỏi anh, tình trạng hiện tại ở đó như thế nào?”
“Con tin được tập trung dưới đại sảnh tầng 1, có mười mấy kẻ canh giữ, đều là lính đánh thuê, vũ khí là AK. Mỗi tầng có 2 trạm canh gác lưu động, cả 2 trạm ở tầng 4 đều đã bị xử lý xong!” Anh trầm giọng nói.
“Trung úy Lục, tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa chắc ở trên tầng 6, chúng tôi mấy lần tổ chức xâm nhập vào trong nhưng đều bị s.ú.n.g máy lia, bị thương.” Đại đội trưởng đội cảnh sát trầm giọng nói với anh.
“Tôi sẽ đi tìm tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, giữ liên lạc!” Anh trầm giọng nói xong thì tắt điện thoại.
Lục Bắc Kiêu thu 2 khẩu AK của hai tên khủng bố, 2 băng đạn 30 viên cùng với 2 khẩu s.ú.n.g ngắn, cùng bộ đàm, cầm tay Diệp Kiều nhanh chóng đi ra khỏi quán Xạ Kích.
Nhưng mà, đi tới tầng 5 thì nhìn thấy 2 trạm canh gác lưu động của bọn khủng bố, anh lại dùng cái nỏ mang theo. Dùng loại vũ khí này sẽ không phát ra âm thanh gì, cũng không sợ bị phát hiện.
2 trạm canh gác lưu động ở tầng 5 cũng bị anh xử lý nhanh chóng, sau đó đi tới tầng 6. Diệp Kiều vẫn luôn đi theo sát anh.
“Anh em, trong trung tâm thương mại có cảnh sát lẻn vào. Hắn đã g.i.ế.c 5 người của chúng ta!” Hai người đang ở trong lối thoát hiểm tầng 6 thì nghe thấy tiếng thông báo trên bộ đàm.
“Chết tiệt. Bắt được hắn, nhất định phải biến hắn thành tổ ong vò vẽ!” Tên khủng bố ở trạm canh gác lưu động ôm khẩu AK trong lòng hùng hổ nói.
Hắn vừa nói xong thì cả người cứng đờ.
“Lão tử không phải cảnh sát, lão tử là bộ đội đặc chủng!”
Lục Bắc Kiêu trong bộ quân trang dành cho người chơi, một tay cầm d.a.o quân dụng, từ phía sau đ.â.m tới, xuyên thẳng vào phổi. Tư thế này có một ưu thế là một d.a.o có thể lấy mạng kẻ địch, khiến kẻ địch không thể kêu bất cứ tiếng nào. Đây là cách giải quyết lính gác của bộ đội đặc chủng.
Diệp Kiều trốn ở lối thoát hiểm, thấy Lục Bắc Kiêu làm giống hệt như sách giáo khoa, thì không còn vẻ khiếp sợ như trước, ngược lại còn vui vừng.
Đúng lúc này, một tên ở trạm gác lưu động phát hiện ra Lục Bắc Kiêu, lập tức nổ s.ú.n.g b.ắ.n anh, nhưng mà, trước khi hắn ta kịp b.ắ.n Lục Bắc Kiêu thành tổ ong vò vẽ thì Diệp Kiều đã nhanh chân chạy tới phía sau lưng hắn, từ phía sau lưng mà yểm hộ anh.
Lục Bắc Kiêu buông cái nỏ xuống. Nếu kẻ địch đã biết có người xâm nhập thì không cần thiết phải che giấu nữa, sau đây, anh sẽ được thoải mái đại khai sát giới.
Tầng 6 của khu trung tâm thương mại này là quán ăn, theo hướng cửa lớn, căn cứ theo kinh nghiệm làm tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa của mình, Lục Bắc Kiêu giấu Diệp Kiều trong hộc bàn một quán ăn, anh lẻn qua cửa quán ăn bên cạnh, thừa dịp tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa không để ý, từ phía sau lưng hắn vặn gãy cổ đối phương.
Khi Lục Bắc Kiêu đang quay lại tìm Diệp Kiều thì nhìn thấy một tên khủng bố đang chĩa s.ú.n.g về phía cửa nhà hàng, chuẩn bị nổ súng. Lục Bắc Kiêu nghiến răng lia khẩu AK trong tay, tên khủng bố lập tức trở thành tổ ong vò vẽ. Thân hình cao lớn của anh lập tức len qua cửa quán ăn vào bên trong.
“Diệp Kiều Kiều!” Không nhìn thấy cô đâu, anh hạ giọng gọi. Người đàn ông không sợ trời không sợ đất nhưng lúc này sợ đến mức trái tim đã vọt tới cổ họng.
“Anh Kiêu! Em ở đây!” Diệp Kiều từ phía sau cửa quán ăn đi tới, ôm lấy eo anh từ phía sau, Lục Bắc Kiêu lập tức quay người giữ hai vai cô, nhìn từ đầu tới chân một lượt, xác định cô không có việc gì, trái tim lúc này mới bình ổn trở lại.
“Sao lại chạy loạn như vậy?!” Anh nghiêm túc thấp giọng hỏi.
Dứt lời, bàn tay đã giữ chặt gáy cô, hung hăng hôn xuống. Diệp Kiều vốn đã bị kích động, thấy anh tình cảm mãnh liệt thì cũng mãnh liệt đáp lại.
Ở bên cạnh anh, quả thật là kích thích mà. Đây cũng là lần đầu tiên cô thấy anh g.i.ế.c nhiều người như vậy.
“Qua kính, em nhìn thấy tên khủng bố tới nên trốn ra sau cánh cửa!” Cô giải thích với Lục Bắc Kiêu.
Lục Bắc Kiêu thì không còn thời gian trách cứ cô, nhanh chóng dẫn cô đi theo hành lang, đi lên tầng thượng tòa nhà tìm tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa. Chỉ có khắc chế được tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa này, cảnh sát mới có thể tiến vào cứu người.
*
Đúng như dự đoán của Lục Bắc Kiêu, quả nhiên là có nhóm khủng bố tới cứu A Uy, nhưng mà, toàn bộ bị đội Huyết Lang mai phục ở đó bắt gọn. Máy bay trực thăng đưa đội Huyết Lang lập tức bay vào trong nội thành tiếp ứng.
“Không biết Tiểu Lục với Tiểu Kiều có sao không. Tôi lo lắng gần chết. Tiểu Lục một người sao có thể đối phó với mười mấy người!” Đại Ngốc nghe nói Lục Bắc Kiêu với Diệp Kiều bị vây trong trung tâm thương mại thì nóng lòng, vừa rồi lúc đánh g.i.ế.c kẻ địch cũng anh dũng hơn nhiều.
“Chỉ sợ Kiêu thần vì lo cho chị dâu mà phân tâm, không có lợi!” Thời Vũ nghiêm túc nói.
Nghe cô nói vậy, Đại Ngốc càng lo lắng.
Trong tầng 1 của trung tâm thương mại, toàn bộ số con tin bị bắt giữ đều ngồi xổm xuống ôm đầu, có đứa nhỏ bị dọa khóc, bà mẹ lo lắng che miệng con lại, sợ cô bé bị những kẻ g.i.ế.c người không chớp mắt đó g.i.ế.c chết.
Cách hai mẹ con cô ta không xa có một ông cụ bị buộc b.o.m trên người. Chỉ cần những kẻ khủng bố này ấn nút, người trong toàn bộ tầng 1 này đều sẽ bị b.o.m nổ ép chết.
Lúc này, Lục Bắc Kiêu cùng Diệp Kiều đã đi tới tầng 20. Sợ Diệp Kiều trốn ở chỗ nào đó cũng có nguy cơ bị bọn khủng bố phát hiện bắt giữ nên anh chỉ có thể dắt cô đi theo mình.
“Chết tiệt! Còn chưa có tin tức gì sao? Bọn chúng có phải thất bại rồi không?”
“Gặp quỷ rồi, ở trung tâm thương mại còn có bộ đội đặc chủng. Người của chúng ta đã bị hắn g.i.ế.c hết rồi. Theo tôi thấy, cho nổ tầng 1, mau rút thôi!” Trên lối đi, một tên thuộc đội tuần tra lưu động đang nói vào bộ đàm với đồng bọn.
Lục Bắc Kiêu đưa súng, ngắm thẳng vào đầu hắn, nổ súng. Một phát chí mạng.
“Anh Kiêu, tầng 1 có bom!” Diệp Kiều nghe nói tầng 1 có b.o.m thì cả người ngây ra. Dưới tầng 1 toàn là dân thường vô tội.
Diệp Kiều vừa nói dứt lời thì tiếng s.ú.n.g chiu chíu vang lên. Lục Bắc Kiêu đẩy cô vào chỗ nấp, bản thân anh cũng tránh vào đó. Chỗ góc tường hai người mới nấp ở đó bị đạn b.ắ.n nát nhừ, gạch đá văng khắp nơi.
Mặt Diệp Kiều đặt sát đầu vai của Lục Bắc Kiêu, bị một mảnh vữa b.ắ.n vào, có chút đau.
Cô được anh ôm vào trong lòng, tấm thân to lớn của anh trở thành áo giáp che chở cho cô. Lục Bắc Kiêu cầm s.ú.n.g 1 tay, không quan tâm tới chuyện đối phương không ngừng nổ súng, che chở cho cô. Diệp Kiều thầm nghĩ, lúc này, nếu như có lựu đạn, giống như trong phim truyền hình thì thật tốt.
Đúng lúc cô đang tuyệt vọng thì đối phương giống như hết đạn. Lục Bắc Kiêu một tay đẩy cô vào chỗ khuất, thân hình to lớn nhích ra bên ngoài, đưa s.ú.n.g lên bắn. Viên đạn bay ra xuyên thẳng vào giữa trán tên khủng bố.