Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 425
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:46
Lượt xem: 11
Chương 425:
Lý trí của Diệp Kiều hoàn toàn không còn, toàn bộ trong đầu, toàn bộ trong mắt đều là gương mặt đẹp trai cương nghị của Lục Bắc Kiêu kia, từng cơ bắp màu đồng, dáng người tam giác cũng hoàn mỹ, trong đầu chỉ có một cái ý nghĩ, nhào đến, trút lửa!
Quả thật cô làm như vậy, giống như cầm thú cắn anh, cào anh, kéo thắt lưng của anh...
Làm sao Lục Bắc Kiêu có thể chịu được cô trêu chọc như vậy, cô trêu chọc như vậy, giống như thuốc k.í.c.h d.ụ.c tốt nhất, khiến anh cũng giống như trúng thuốc kích dục, hóa thân thành cầm thú hung mãnh, dây dưa với cô!
Bình thường cô gái nhỏ bị anh ăn đến , đêm nay tương xứng với anh, vật lộn kịch liệt, không ngừng nghỉ!
Quán bar đường phố xảy ra chuyện dùng vũ khí đánh nhau, ảnh hưởng rất lớn, đêm đó thành lập tổ chuyên án"8.26", nhân viên điều tra toàn bộ bị gọi đến , bất quá, hai người quan trọng nhất, ai cũng không có bản lĩnh gọi tới!
Lúc người hai nhà Lục, Diệp đến hiện trường, đều không thấy Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu, mọi người lại không biết Diệp Kiều bị thương hay không, Diệp Thành giải thích, không bị thương tổn. Vì thế, tập thể mọi người qua tứ hợp viện hỏi thăm bọn họ.
Chuyện này coi như là khó xử cho chú Hải rồi !
Ông đứng ở cửa tứ hợp viện, lúng túng giải thích với các vị đại nhân vật một hồi, vợ chồng trẻ đang ân ái ở bên trong!
Vẫn là bà Đỗ đoán trước được: "Tôi phỏng đoán, lần này Kiều Kiều lại để cho bản thân hãm sâu nguy hiểm, A Kiêu đâu rồi, có thể là đang giáo dục cô ta đi! Mọi người tất cả giải tán đi, chỉ cần bọn họ bình an vô sự là tốt rồi! Hôm khác lại hỏi thăm đi!"
Ngoài miệng bà Đỗ nói như vậy, nghĩ thầm, cái đôi vợ chồng trẻ này, vừa mới trải qua sự việc kinh động như vậy, thật đúng là có nhã hứng!
Bà nào có nghĩ đến, lần này là con dâu bảo bối của bà ăn triệt để con trai bảo bối của bà!
Mọi người cũng đều rút lui.
"Nghe nói, người đêm nay gây chuyện là này Diệp Trăn Trăn? Tiểu nha đầu này, bản linh ở đâu ra mà dám làm chuyện ác? !"
Người nhà họ Diệp vừa nghe nói là Diệp Trăn Trăn làm chuyện ấy, càng nhức đầu: "Chuyện này chúng tôi cũng không biết, hai năm trước đã giải trừ quan hệ với cô ta trên pháp luật!"
Bọn họ còn không biết con gái của thủ lĩnh khủng bố tổ chức Diệp Trăn Trăn, nếu như biết, sẽ may mắn tiêu diệt Tần Lan hai năm trước! Không phải vậy, bọn họ đều bị liên lụy!
"Anh Kiêu... Đừng... Anh vẫn là đưa em đi bệnh viện đi..." Cô sợ cô tiết dục chưa xong, kết quả đã bị mệt c.h.ế.t tươi! Khó trách cặn bã Diệp Trăn Trăn này nói, muốn tìm cho cô sáu người đàn ông, đến cùng cô ta cho cô uống thuốc gì? ! Mãnh liệt như vậy, một lần lại một lần, đều không có hoàn toàn rút khỏi.
"Bảo bối, thật sự muốn đi bệnh viện?" Anh dán bên tai của cô, thở nhẹ một cái, giống như là đánh thức con dã thú trong cơ thể cô.
Cô mặc dù mệt, nhưng, nhưng anh làm không biết mệt!
Anh ước gì có thể chiến với tiểu nha đầu này đến tận thế!
Hô hấp nóng rực phun ra bên tai cô, dã thú vừa mới bắn, một lúc liền bị khơi mào, cô nghiêng đầu, hai mắt m.ô.n.g lung mà nhìn anh, không biết sức lực ở đâu ra, tay chụp ở sau gáy của anh, bỗng nhiên cắn môi của anh!
Là cắn!
Thân thể đàn ông tráng kiện, giờ phút này hình dung đều là chồng chất vết thương ! Toàn bộ là kiệt tác của cô!
Chẳng qua anh yêu c.h.ế.t dạng hung mãnh như thú của cô!
Chỉ chốc lát sau, hai người lại kịch liệt địa quấn quít lấy nhau...
Cuối cùng Diệp Kiều cũng hiểu rõ một chuyện.
Kiếp trước, lần đầu cô và Lục Bắc Kiêu, là cô chủ động tấn công anh trước! ! !
Mà kiếp trước cô còn tưởng rằng anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cố ý lừa gạt cô uống nhiều đưa lên giường xảy ra tình một đêm! Cho nên, sau đó cứ như vậy mà hận anh!
Sự thực là, hắn lúc ấy khả năng thấy được nàng bị dưới. Thuốc, muốn cứu nàng, kết quả, bị nàng cho chủ động bổ nhào, phát sinh quan hệ! Tuy nhiên, việc khác sau đối mặt nàng chỉ trích, cái gì cũng không có giải thích...
"Ô... Hóa ra là như này... Là em tấn công anh trước..." Diệp Kiều nằm lỳ ở trên giường, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tiểu nha đầu cuối cùng muốn tỉnh? Mặc quần cộc lớn, Lục Bắc Kiêu cởi trần khóe miệng cưng chiều bước xuống đất, đi đến bên giường...
Cô ngủ có 30 tiếng đồng hồ, trong lúc đó, mấy lần thật vất vả bị anh làm tỉnh lại, dùng ống hút uống sữa bò tươi, để tránh thời gian dài cô không ăn uống, thân thể càng mệt lả.
Diệp Kiều giống như xác c.h.ế.t nằm sấp vào giường lớn. Ở trên, nghiêng đầu, hai mắt bị mấy sợi tóc che, rất chật vật, rất khó khăn mới mở một chút mí mắt ra, đập vào mắt, lại là chồng chất cơ bắp màu đồng cổ gợi cảm của anh!
Anh ngồi ở mép giường, nghiêng đầu, tự nhìn bản thân, hình ảnh này, thật sự giống hình ảnh tình một đêm ở kiếp trước, chỉ là trong miệng anh thiếu đi một điếu thuốc!
Ngón tay đàn ông thô ráp nhẹ nhàng trêu chọc. Vén sợi tóc bên trên gò má cô, lúc này mới phát hiện cô đang cười, cười đến khóe miệng đều căng đến quai hàm: " Bảo bối, cười gì vậy? Có phải cảm thấy rất thỏa mãn phải không?"
Anh có thể nhớ kỹ lúc kết thúc trận vật lộn kia, cô giống như thú nhỏ bổ nhào vào vào anh, hết gặm lại là cắn anh, kéo thắt lưng của anh, gạt quần áo của anh, như thế khiến anh không kịp chờ đợi liền lấp kín cô! Một thân đổ mồ hôi nhễ nhại, nhiệt tình, cuồng dã!
Mẹ nó thật đẹp!
Thỏa mãn? !
Anh cho là cô cảm thấy thỏa mãn nên mới cười? Nhưng ngược lại!
Hiện tại cô thật sự muốn băm Diệp Trăn Trăn thành tám miếng!
Cô là nhớ tới kiếp trước, rõ ràng là cô trêu chọc anh trước, kết quả, còn tính toán sai lầm đều đổ trên đầu của anh, mà anh lại nín nhịn, cũng không nói là cô câu dẫn anh trước! Có thể là xuất phát từ tự tôn đàn ông đi, vừa vặn, cô lại là người người con gái anh vừa gặp đã yêu!
Không khỏi cảm khái, kiếp trước, bọn họ thật đúng là đôi oan gia!
"Đã sắp chết, vẫn còn thỏa mãn đây..." Cô lẩm bẩm, lúc này mới phát hiện cuống họng mình giống như câm không phát ra được thanh âm nào, vừa khô vừa đau vừa câm!
Đây đều là lúc kích tình, giống như la to.
Lục Bắc Kiêu lập tức mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, từ bên trong lấy ra một hộp kẹo ngậm cỏ san hô nhãn hiệu giống như dưa hấu, móc ra một viên thuốc màu trắng.
"Đến đây, giải khát cho bảo bối!" Anh nói xong, nhét vào trong miệng cô, sau mỗi lần kích tình, cô đều phải ngậm.
Làm cổ họng khàn giọng, cuối cùng cũng thu được một chút mát lạnh.
"Còn có thể rời giường không? Để dẫn em đi bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, anh lo lắng thuốc kia có tác dụng phụ gì đó!" Ạnh xoa đầu của cô, nghiêm túc hỏi.
Diệp Kiều vừa nghe nói phải đi bệnh viện, vội vàng ngẩng đầu lên, lắc đầu liên tục giống như trống, đến bệnh viện, lúc kiểm tra nói thế nào, nói cô bị người ta hạ thuốc k.í.c.h d.ụ.c rồi hả ? Mất mặt hay không? !
Cô lại ngã xuống, buồn ngủ quá, mí mắt vừa khép lại ngủ thiếp đi!
Thấy cô giống như lại ngủ, Lục Bắc Kiêu cưng chiều cười lắc đầu.
Tần Lan nuốt lưỡi dao, sau khi xuất viện vừa được đưa về ngục giam, lại bị xách đưa đến nơi khác.
Nơi này, là một ngục cấp dưới của Cục An Toàn Quốc Gia chuyên môn tạm giam phần tử khủng bố nguy hại an toàn quốc gia, với bên ngoài là bảo mật, không có phiên hiệu cùng biên chế. Nơi này tạm giam phạm nhân, không có một người nào có thể còn sống đi ra!
"Bà Tần, bà có thể nâng con gái gái bảo bối của bà, từ một người tham ô bình thường, biến thành phần tử khủng bố! Chúng tôi đã lấy số liệu DNA của cô ta so sánh với số liệu DNA của lão bọ cạp độc, đúng là con gái của ông ta!" Diệp Thành cách cửa kính, nhìn Tần Lan ngồi ở bên trong, giữ lại tóc ngắn, da thịt lỏng lẻo, nhìn già thêm mười mấy tuổi, mặc áo tù nhân màu da cam, hai tay hai chân đều mang theo còng tay, còng chân, châm chọc nói.
Tần Lan nghe được Diệp Thành, đôi mắt trừng lớn, một bộ dạng thảm họa.
Cái nha đầu xấu xa đáng c.h.ế.t này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-425.html.]
Bà thật sựu hối hận lúc trước không g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta ở trong bụng!
Lúc này, Lục Bắc Kiêu một thân lãnh khốc cũng đi tới, không nói chuyện, kéo một cái ghế ngồi xuống.
"Thẩm tra đi!" Anh bàn giao với Diệp Thành một câu.
"Tần Lan, chuyện bà và bọ cạp độc khi quen biết đến phát sinh quan hệ trong những năm này, các người còn bảo trì liên hệ hay không, nói rõ ràng toàn bộ!" Diệp Thành nhìn Tần Lan, nghiêm túc hỏi.
20 năm trước, Tần Lan là người không có địa vị gì ở nhà họ Tần, không được sủng ái, bị bắt nạt, sống không bằng chó con của nhà họ Tần. Mẹ bà sinh ra con gái. Tuy không có địa vị, còn bị bắt nạt, nhưng bà ta vẫn luôn có dã tâm muốn trèo lên trên ! Vận mệnh thay đổi, cũng là vào năm ấy.
DTV
Năm 1978, bà được chuyển xuống nông thôn biên giới tây nam, thật vất vả dựa vào câu dẫn bí thư chi bộ thôn nhận được cơ hội trở về thành. Ngày trở về thành ấy, tại nhà ga, gặp được một nhóm người, kéo bà ta đi đến khách sạn, bà ta bị thanh niên dẫn đầu tên Bọ Cạp Độc cưỡng gian, sau đó, bà tuyên bố muốn báo cảnh sát, Bọ Cạp Độc kia nói, hắn ta là con trai của thủ lĩnh một tổ chức tội phạm mà cảnh sát kiêng kỵ!
Chuyện này đối với con gái thời đại đó mà nói, vốn là chuyện xấu, bà ta lại là người nhà họ Tần , nào dám lộ ra, chẳng qua là hù dọa đối phương một chút.
Lúc đó cũng không hoàn toàn tin rằng, Bọ Cạp Độc thật sự con trai của thủ lĩnh của một tổ chức tội phạm gì, cho là một tên lưu manh!
Bà ta vội vàng trốn lên xe lửa về phía Bắc trở lại thành J không lâu sau đó , thì phát hiện trong bụng của mình mang thai, lúc ấy chính bà ta cũng không xác định, đứa nhỏ này đến tột cùng là của bí thư chi bộ thôn hay là của Bọ Cạp Độc!
Bà ta nghĩ tới phá thai, cả đời này bà ta còn không đổi đời được, không thể để cho đứa bé này hủy hoại cuộc đời của bà, nhưng thời đại đó, nếu đến bệnh viện để phá thai thì vẫn cần có giấy chứng nhận của đơn vị, đó cũng chỉ dành cho phụ nữ đã lập gia đình! Bà ta là một người chưa từng lập gia đình, này làm sao để chứng minh? Nhỡ đâu bị nhà họ Tần phát hiện, bà ta có thể bị đánh c.h.ế.t tươi!
Đúng lúc bà ta đang suy nghĩ lấy thuốc cổ truyền của Trung Quốc để phá thai, Diệp Thắng Huân đi vào tầm mắt của bà ta.
Diệp Thắng Huân, hồng nhị đại, công tử nhỏ nhà họ Diệp!
Bà ta nghĩ đến chiêu "Bức hôn" này!
Thuận lợi tính kế Diệp Thắng Huân, hơn một tháng sau, lấy lý do trong bụng có thai, ông không thể không cưới bà ta.
Cũng chính sau khi bà ta gả vào nhà họ Diệp, Tần Lan mới có địa vị ở nhà họ Tần, nghe nói bà ta và công tử nhà họ Diệp hòa thuận, bà cụ nhà họ Tần lập tức truyền ra bên ngoài rằng Tần Lan là bà sinh ra!
Sáu năm sau, cũng chính là năm 1984, Tần Lan nhìn thấy tin tức trên báo chí có liên quan đến tập đoàn tổ chức khủng bố K2 bị lính đặc chủng Trung Quốc đánh đuổi ra nước ngoài, nhìn thấy danh hiệu "Bọ Cạp Độc" này, mới nhớ tới Bọ Cạp Độc, cũng mới tin tưởng lời Bọ Cạp Độc nói.
Lúc đó, bà ta đã là thiếu phu nhân gia tộc quyền quý, gần như bị dọa chết!
Nếu bà ta dính dáng liên hệ với Bọ Cạp Độc, toàn bộ những thứ bây giờ đang có đều biến mất, đời này coi như xong rồi!
Càng đừng nói đến chủ động liên hệ với Bọ Cạp Độc!
Những năm này, bà ta đối với nhân vật này, vẫn luôn tránh như tránh xà, dù là về sau bởi vì tham ô mà ngồi tù, cũng không dám nhắc tới Bọ Cạp Độc với bất kì ai, bà ta cũng không xác định Diệp Trăn Trăn đến cùng có phải con gái của Bọ Cạp Độc hay không, cũng không trông cậy vào Bọ Cạp Độc sẽ còn nhớ kỹ bà ta. Chỉ là không nghĩ tới, Diệp Trăn Trăn thế mà gặp được Bọ Cạp Độc!
Tần Lan thực sự bàn giao nửa đoạn trước, nhưng đến lúc vấn đề sau, bà ta có chủ ý.
"Diệp Thành, mấy năm từ trước đến nay tôi Bọ Cạp Độc có qua lại, chú nhỏ của cậu, Diệp Thắng Huân đều biết!" Bà ta phải chết, vì sao không kéo lấy nhà họ Diệp cùng nhau xuống nước? !
Nhà họ Diệp thế nhưng là gia tộc nổi tiếng, không được dính một chút phản động!
Diệp Thành ngồi bên ngoài cửa kính thủy tinh, quyền tay nắm chặt lại rõ rệt, cậu sao lại không biết Tần Lan lại giở trò chứ? !
Lục Bắc Kiêu đội mũ lưỡi trai, mặc áo T-shirt màu đen, không nhúc nhích tí nào, đối với lời nói của Tần Lan, dáng vẻ ngoảnh mặt làm ngơ.
"Tần Lan! Tôi hỏi bà một lần nữa, bà trong những năm này, đến cùng có liên lạc với Bọ Cạp Độc không? !" Diệp Thành cầm microphone, nghiêm túc hỏi.
"Tôi vẫn luôn liên hệ với ông ta, chồng trước Diệp Thắng Huân của tôi vẫn luôn biết tôi liên hệ với phần tử khủng bố Bọ Độc Cạp!" Tần Lan nói như đinh đóng cột, dáng vẻ hết sức kích động.
"Bà đang nói láo!" Diệp Thành cũng kích động nói.
Lục Bắc Kiêu vỗ cánh tay Diệp Thành, ra hiệu cho cậu bình tĩnh, phân phó một cảnh sát vũ trang s.ú.n.g ống đầy đủ bên cạnh: "Đi, lấy máy phát hiện nói dối!"
âm thanh anh lạnh lùng, truyền đến trong tai Tần Lan.
Máy phát hiện nói dối? ! Tần Lan nhất thời liền chột dạ!
Trước kia chỉ nghe nói qua thứ như vậy, nhưng không biết, thật sự tồn tại!
Tần Lan hoảng hốt mà nhìn một bộ đầy đủ máy móc được đẩy vào, bà ta bị đè xuống ngồi ở trên một cái ghế, các loại dụng cụ thăm dò dán lên trên đầu của bà ta, rất giống cục diện làm não bộ CT trong bệnh viện, hai tay ngón trỏ cũng bị kẹp, những thăm dò này đều kết nối với một máy tính.
"A Kiêu, kết quả máy phát hiện nói dối này đo ra, căn bản không thể làm chứng cứ! Cái Tần Lan này, sắp c.h.ế.t đến nơi, còn muốn mẹ nó kéo nhà họ Diệp xuống nước!" Diệp Thành hút thuốc, tức giận nói.
"Làm chứng cứ thì sao? Cậu cho rằng độ chính xác của đồ chơi kia thật sự cao như vậy? Hù dọa, hiểu không? !" Lục Bắc Kiêu cũng hút thuốc.
Hù dọa?
Diệp Thành một lúc liền rõ ràng, cười : "Thật may có cậu nha! Đã hiểu!"
"Ở đây thẩm tra đi, tôi qua bên kia nhìn một chút!" Anh dứt lời , dập tắt tàn thuốc rồi đi.
Diệp Trăn Trăn giống như Tần Lan, bị giam ở trong phòng bốn vách tường đều làm từ thép bạc.
"Trung úy Lục, cô ta một mực cái gì cũng không chịu nói, chúng tôi đang định dùng dụng cụ với cô ta! Đồng bọn của cô ta, A Uy, đã bị dùng dụng cuj, vẫn là chữ cũng không nói, còn có ý đồ cắn lưỡi, bị chúng tôi kịp thời ngăn lại!" Một tên thường phục thấy Lục Bắc Kiêu tới, đứng lên báo cáo với anh.
Lục Bắc Kiêu cầm ghi chép phạm tội của trong tay Diệp Trăn Trăn, sau khi nhàn nhạt nhìn lướt qua, nâng cổ tay trái lên, nhìn thời gian.
"Không cần dùng dụng cụ!" Anh bình tĩnh nói, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn, kéo một cái ghế qua, ngồi xuống.
"Tôi không nói, cái gì tôi cũng không nói!" Diệp Trăn Trăn càng không ngừng tẩy não mình nói, hai tay hai chân cô ta cũng đều mang theo còng tay, xiềng chân: " Các người đừng nghĩ tôi khai ra nơi của cha tôi... Đừng nghĩ!"
Lục Bắc Kiêu ngồi dựa vào ghế, chân bắt chéo, chân phải chạm đất, đôi ủng quân đội dày màu bạc chạm đất từng chút gõ trên mặt đất, thỉnh thoảng giơ cổ tay lên, nhìn thời gian.
Sau khi anh lần cuối xem xong đồng hồ, giương mắt nhìn về phía Diệp Trăn Trăn bên trong cửa kính thủy tinh, cô ta rõ ràng trở nên bất an, tiếp theo trở lên nóng nảy!
"Trung úy Lục! Chẳng lẽ cô ta nghiện ma túy? !"
Lục Bắc Kiêu nhếch miệng lên, hừ lạnh, Diệp Trăn Trăn này thật mẹ nó đáng đời, ý đồ bẫy Diệp Kiều dùng ma túy, kết quả, gieo gió gặt bão!
"A a a! Thật khó chịu!" Diệp Trăn Trăn hai tay cào lấy đầu, cảm giác có vạn con muỗi đang vỗ cánh bên trong đầu óc của cô ta, ong ong ong không ngừng gọi, từ nhỏ biến thành lớn, hợp thành âm thanh liên tục thăng cấp thành tiếng ầm ấm! Cảm giác trong cơ thể như có đồ vật gì muốn từ trong mạch m.á.u đè ép ra phía ngoài, muốn nổ tung cơ thể của cô ta, da thịt rét run, từng đợt run rẩy.
Vốn dĩ cô ta ngồi trên ghế, quỳ trên mặt đất, hai tay nặng nề mà đánh lấy đầu, chỉ chốc lát sau, cô ta liền lăn lộn trên mặt đất.
"Thật là khó chịu... Cứu mạng... Tôi... Tôi làm sao vậy..." Cái này là lần đầu tiên cô ta phát tác cơn nghiện, vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, nhìn thấy hình ảnh trước mắt đều vặn vẹo, nghe được âm thanh mơ hồ.
"Diệp Trăn Trăn! Cô dính vào ma túy rồi ! Hiện tại, chỉ có hít thuốc phiện, cô mới cảm thấy dễ chịu, muốn hút không? !" âm thanh lạnh băng như tới từ địa ngục vang lên.
"Muốn! Muốn!" Cô ta kích động nói, lúc này, trong hình ảnh vặn vẹo, có người cầm trong tay một điếu thuốc lá, đến bên mồm của cô ta, miệng cô ta theo bản năng ngậm lấy đầu lọc, hít sâu một cái, trong nháy mắt, cỗ cảm giác khó chịu này không còn sót lại chút gì, lại có một cảm giác như đi vào tiên cảnh mờ ảo...
Chỉ là, chưa có mấy giây, cảm giác đau đến không muốn sống này lại xâm nhập đến!
"Cho tôi hút, cho tôi! Van cầu các người! Cho tôi!" Diệp Trăn Trăn quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, cầu khẩn nói.
"Vậy cô chịu phối hợp không? !" âm thanh lạnh băng lại lần nữa vang lên.
Lúc này, đừng nói để cho cô khai ra căn cứ của Bọ Cạp Độc, cho dù để cho cô côta đi chết, cô ta cũng nguyện ý! Diệp Trăn Trăn không ngừng gật đầu...