Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 423
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:43
Lượt xem: 9
Chương 423:
Chỉ là không biết kiếp này Lục Bắc Kiêu có thể xuất hiện ở quán bar này hay không!
Từ sau nhiệm vụ lần trước của anh, hai người đã mất liên lạc!
Cô lại không thể bị hạ thuốc giống như ở kiếp trước nữa!
Diệp Kiều hít một hơi thật sâu, phấn chấn tinh thần rồi bước vào quán bar!
“Cô chủ! Diệp Kiều vào rồi!” A Uy báo cáo.
Diệp Trăn Trăn trốn ở một góc trên lầu hai, nghe thấy Diệp Kiều đã đến liền giống như được tiêm m.á.u gà, toàn thân tràn đầy khí thế!
Nhìn Diệp Kiều bước vào cái bẫy mà mình giăng ra, cô ta cảm thấy rất hài lòng! Đêm nay, A Uy đã làm hết sức mình, giúp cô ta an bày tất cả mọi chuyện!
Cô ta sẽ hạ thuốc Diệp Kiều, tiêm ma túy vào người cô sau đó cho một đám đàn ông hủy hoại cô, chụp ảnh khỏa thân của cô khiến cô trở thành tiêu đề ngày mai! Đến lúc đó, thanh danh của Diệp Kiều sẽ bị hủy hoại, xem xem Lục Bắc Kiêu có muốn một người phóng túng như vậy hay không, xem xem nhà họ Lục có muốn cô con dâu này hay không, có lẽ ngay cả nhà họ Diệp cũng sẽ đuổi cô ra khỏi nhà?!
Nghĩ đến đây, Diệp Trăn Trăn càng thêm hào hứng!
—
Diệp Kiều không mang theo một xu nào, cô vốn dĩ không nghĩ đến chuyện đưa tiền cho đối phương mà là mang nắm đ.ấ.m đến đây!
“Để nhân viên của tôi ra ngoài trước, chuyện này để tôi, cô chủ của quán giải quyết!” Thật ra, cô chủ của “Các cô ấy” không phải là cô, mà là mọi người, cô chỉ là lão đại của họ thôi!
“Chị Kiều…… cậu sẽ không sao chứ? Tớ sẽ báo cảnh sát……” u Dương thật nhỏ giọng nói. Ngay cả cô ta cũng nhận ra dường như những người này có chuẩn bị rồi mới đến đây!
“Để cô ta đi cũng được! Chủ cửa tiệm như cô phải phạt một ly trước đã!” Người đàn ông đeo dây chuyền vàng cầm ly bia lên, nhìn Diệp Kiều, lớn tiếng nói.
Diệp Kiều nheo mắt, nhìn ly bia kia, trong đầu cô hiện lên hình ảnh bị Lý Vân chuốc say ở kiếp trước.
Nếu kiếp này cô lại mắc mưu, cô chính là kẻ ngốc!
“Nếu tôi không uống thì sao?” Cô hừ lạnh.
Cô đã sẵn sàng sẽ đánh một trận, nhưng, u Dương đang ở đây, cô sợ u Dương sẽ gặp nguy hiểm.
“Mỹ nữ, thái độ này của cô không đúng rồi, cô không muốn bồi thường phải không?!” Dây chuyền vàng lớn đứng trước mặt cô, kiêu ngạo nói.
Ba người còn lại cũng chặn đường của cô.
“Đúng! Ngay từ đầu tôi đã muốn định đưa các người một xu nào, lũ ngu ngốc!” Diệp Kiều lớn tiếng nói. Lời nói thì chậm nhưng động tác lại rất nhanh, cô túm chiếc ghế bên cạnh và ném về phía dây chuyền vàng lớn kia, sau đó đánh hai người phụ nữ kia, ba người bất ngờ, không kịp phòng bị, liền hét lên thảm thiết. Diệp Kiều nắm lấy tay u Dương, hét lên: “Đi!”
Trong lúc nói chuyện, cô túm lấy chai bia trên bàn làm vũ khí rồi kéo u Dương chạy về phía cửa.
Quán bar vô cùng hỗn loạn, họ đụng vào nhau, khi chạy đến cửa, có người chắn trước mặt hai người, Diệp Kiều không chút do dự buông tay u Dương ra sau đó nhảy về phía đối phương, nện thẳng chai bia vào đầu đối phương, theo tiếng vỡ, bia từ trên đầu đối phương chảy xuống!
u Dương cũng đủ nhanh trí, tranh thủ không ai cản mình, cô liền lao về phía cửa, một mạch chạy thẳng ra ngoài, trái tim đập thình thịch hoảng sợ, nhìn quán bar.
Chị Kiều…… cậu phải cố chịu đựng!
Cô lau nước mắt, bấm 110 gọi điện thoại cho cảnh sát rồi đạp xe đạp về phía tiệm trà sữa. Cô không biết số điện thoại của người nhà chị Kiều, phải hỏi những người khác, nhờ người nhà chị Kiều sẽ nhanh hơn nhiều so với cảnh sát!
“Diệp Kiều đáng c.h.ế.t này, thực sự có thể đánh nhau! Rốt cuộc cô ta học vỡ từ khi nào?!” Tầng hai của quán bar, Diệp Trăn Trăn nắm lấy tay vịn, nhìn mấy tên côn đồ mà cô ta mượn về bị hạ gục dưới tầng một, cô ta tức giận nói.
Tuy nhiên, hầu hết những người ở đây đều do cô ta sắp xếp.
Không sợ cô!
“A Uy! Bảo họ tiếp tục đánh! Tốt nhất là đánh ngất cô ta!” Diệp Trăn Trăn hung tợn ra lệnh.
Càng ngày càng nhiều côn đồ vây lấy Diệp Kiều……
“Cậu, các cậu có biết, số điện thoại, người nhà chị Kiều không? Ông nội Diệp, nhanh lên!” Khi u Dương chạy về đến tiệm, trong tiệm trà sữa vẫn còn nguyên một phòng khách, cô vội vàng nắm lấy An Dương và Hoa Nhụy hỏi.
Thấy dáng vẻ sắp khóc của u Dương, mọi người liền biết chị Kiều đã xảy ra chuyện!
Mọi người dừng việc trong tay lại, lấy điện thoại ra và kiểm tra danh bạ.
“Tớ có! Tớ có số điện thoại của ông nội!” Hoa Nhụy kích động nói, tay run rẩy định bấm nút gọi.
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn đột nhiên bước vào cửa, gần như thu hút hết sự chú ý của mọi người!
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen, mặc áo thun màu đen, quần jean sẫm màu, mang đôi ủng quân đội màu đen, trong tay anh cầm một đóa hoa hồng đỏ rất lớn, mặc dù không nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh, nhưng dáng người kia, khí thế kia cũng đủ thu hút ánh mắt các nữ sinh ở trong tiệm!
Đàn ông!
Như thế này mới gọi là đàn ông!
“Giáo quan Lục!” u Dương nhận ra Lục Bắc Kiêu, lớn tiếng gọi, suýt chút nữa bật khóc.
Lục Bắc Kiêu nhướng mày, liếc nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy Diệp Kiều, anh liền nhận ra có gì đó không ổn, lại nhìn dáng vẻ nôn nóng của mấy cô gái kia, trong lòng anh có dự cảm không lành!
u Dương chạy đến trước mặt anh, “Giáo quan Lục, chị Kiều, Như Mộng, quán bar! Đánh, đánh nhau!”
Vừa sợ hãi vừa kích động, thanh quản u Dương run lên, lắp bắp nói.
Lục Bắc Kiêu uy nghiêm, không nói một lời nào, chỉ ném đóa hoa hồng lên bàn bên cạnh, lập tức xoay người kéo cửa kính ra, sau đó thân hình cao lớn, cường tráng kia biến mất khỏi tầm mắt của mọi người!
Những vị khách ở quán bar Như Mộng đều sợ hãi chạy ra ngoài, cửa cuốn cũng bị kéo xuống, Diệp Kiều bị nhốt trong quán bar.
Những tên côn đồ từng đợt từng đợt ngã xuống đất, tầng một quán bar hoàn toàn thay đổi, ghế dựa, bình rượu có thể sử dụng được, cô đều dùng, những tên côn đồ kia cũng lần lượt bị cô đánh ngã. Nhưng, cường độ tấn công cao và liên tục như vậy, Diệp Kiều vẫn cảm thấy lực bất tòng tâm.
Chết tiệt, mệt quá!
Mồ hôi cô tuôn như mưa, hơi thở hổn hển, những tên côn đồ to cao và mạnh mẽ hơn, tay cầm gậy bóng chày, vây quanh cô.
Diệp Kiều cử động khớp vai, hai bàn tay mở ra rồi nắm chặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám côn đồ cao lớn kia, đúng lúc này, cô cảm giác sau lưng có luồng gió mạnh, cô lập tức khom lưng, xoay người, nắm đ.ấ.m đập thẳng vào bụng của đối phương. Người đàn ông sau lưng ném cây gậy lên không trung, chịu đựng nắm đ.ấ.m của cô!
“Cùng nhào lên cho tôi! Đừng khách sáo với cô ta!” Lúc này, giọng nói của Diệp Trăn Trăn từ lầu hai truyền đến, Diệp Kiều ngẩng đầu liền nhìn thấy cô ta mặc đồ đen, đứng bên lan can lầu hai, từ trên cao, trịch trượng nhìn cô!
Diệp Kiều cười lạnh, mồ hôi rơi khiến tầm mắt cô mờ đi, chỉ cảm thấy có mấy bóng đen đang tấn công về phía mình, cô cũng dùng hết sức, hét lên một tiếng rồi lao tới cái bàn bên cạnh, nhảy lên, chân phải đá vào mặt ba người kia, nhưng trọng tâm không vững khiến cô ngã xuống đất.
Lúc này, hai người đàn ông lập tức tiến lên và đè cô xuống!
“Ha ha ha! Diệp Kiều! Cô cũng có ngày hôm nay!” Diệp Trăn Trăn nhìn Diệp Kiều bị đè trên sàn nhà, đắc ý cười ha ha, cô ta lập tức từ trên lầu bước xuống.
Diệp Kiều thở hổn hển, mười người đấu với mười mấy tên côn đồ, cô đã cạn kiệt sức lực.
Cô không giãy giụa, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, trong lòng cô vẫn hy vọng hai người đàn ông của cô nhất định sẽ cứu cô.
Lục Bắc Kiêu, Lục Tiểu Cổn.
Cô bị kéo ngồi dậy, hai người đàn ông lần lượt nắm lấy tay cô, lúc này Diệp Trăn Trăn cũng đã bước đến trước mặt cô.
“A Uy!” Cô ta lên tiếng.
A Uy bưng một cái khay đến, trên khay là một ly rượu cocktail màu xanh lam và một ống tiêm.
Tầm mắt Diệp Kiều mờ mịt, cô dùng sức chớp chớp mắt, “Là Blue Margarita?”
Người đàn ông mặc vest bưng khay ngồi xổm trước mặt cô không xa, Diệp Kiều chỉ cảm thấy ly rượu này vô cùng quen thuộc.
DTV
“Kiều Kiều, ly rượu cocktail này gọi là Blue Margarita, Margarita màu xanh lam, loại rượu này còn mang một câu chuyện tình yêu rất đẹp, cậu có muốn thử không?” Bên tai cô truyền đến lời nói của Lý Vận ở kiếp trước……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-423.html.]
Nếu kiếp trước cô không thể đoán được rốt cuộc bản thân bị Lý Vận hạ thuốc khi nào, thì bây giờ cô đã hoàn toàn hiểu rõ!
Thuốc ở trong ly Blue Margarita này!
“Ấy, đồ nhà quê cũng hiểu biết về rượu cocktail à?” Diệp Trăn Trần ngồi xổm trước mặt cô, tay đeo găng màu đen nắm chặt cằm Diệp Kiều, cô ta khinh miệt nhìn cô, chế giễu nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Kiều ngẩng lên, lấm tấm mồ hôi, rõ ràng cô rất mệt nhưng vẫn mỉm cười, nói: “Diệp Trăn Trăn, tôi khuyên cô nên nhanh chân chạy trốn đi, trốn ra nước ngoài đấy, nếu không, muộn một chút nữa cô sẽ không còn cơ hội……”
“Tôi khinh!” Diệp Trăn Trăn như nghe thấy truyện cười, kiêu ngạo nói: “Diệp Kiều! ĐM, cô đừng lấy Lục Bắc Kiêu, nhà họ Lục và nhà họ Diệp để hù tôi! Tôi không sợ!”
“A Uy! Cho cô ta uống rượu đi!”
Diệp Kiều nheo mắt lại, hàm răng cắn chặt muốn giãy giụa nhưng xương hàm của cô bị người đàn ông mặc vest kia bóp chặt, buộc cô phải mở miệng ra.
Tay phải của người đàn ông mặc vest cầm cái ly đặt bên môi cô, ly rượu khẽ nâng lên, cho dù đầu lưỡi cô không ngừng kháng cự nhưng cô vẫn bị bắt uống không ít rượu.
Ly rượu Cocktail cay nồng hòa cùng một chút vị mặn, trong ly rượu này cho thêm muối.
Diệp Kiều ho khan, sắc mặt đỏ bừng, cô nhìn thấy Diệp Trăn Trăn cười rất đắc ý, “Diệp Kiều, tôi đã bỏ thêm thuốc k.í.c.h d.ụ.c cực mạnh vào ly rượu này, đảm bảo một lát nữa thú tính của cô sẽ bộc phát, giống như một con ch.ó cái, cầu xin đàn ông đ* mình!”
Quả nhiên, đúng như cô dự đoán.
“Cô yên tâm, nghĩ đến tình cảm chị em trước đây của chúng ta, tôi đã sắp xếp sáu người đàn ông với thân hình cường tráng cho cô rồi! Sáng mai, tiêu đề đầu tiên là gì nhỉ? Con dâu của cháu đích tôn gia đình quân đội tác phong hào phóng, sáu người đàn ông lực lưỡng một đêm!” Diệp Trăn Trăn càng nói càng hưng phấn, đã không thể chờ đợi đến ngày mai!
Diệp Kiều mỉm cười, Diệp Trăn Trăn này dường như còn ác độc hơn Lý Vận nhiều. Năm đó Lý Vận chỉ định đưa cô lên giường của lão già xấu xa kia.
“Diệp Trăn Trăn, tôi nói cô không thể nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai! Cô có tin không?” Diệp Kiều chế giễu nói.
“Bốp!” Diệp Trăn Trăn giơ tay tát vào má Diệp Kiều!
Khuôn mặt mềm mại của Diệp Kiều lập tức hiện lên năm dấu tay!
Chết tiệt, đây là lần đầu tiên cô bị người khác bạt tai kể từ khi trùng sinh!
“Diệp Trăn Trăn, CMN, nếu đêm nay mày không chết, tao không phải Diệp Kiều!” Cô hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Trăn Trăn, dùng hết sức lực để thoát khỏi hai người đàn ông đang bắt lấy cô, chuẩn bị đứng dậy. Đúng lúc này, Diệp Trăn Trăn chĩa khẩu s.ú.n.g lục trong tay vào đầu cô!
“Diệp Kiều! Nếu cô di chuyển một bước, tôi sẽ b.ắ.n nát đầu của cô!” Diệp Trăn Trăn cầm súng, chĩa vào đầu cô, hung ác nói.
Cô thực sự không dám hành động lỗ mãng.
“A Uy! Mau tiêm heroin cho cô ta!” Lúc này, Diệp Trăn Trăn lớn tiếng ra lệnh, vẻ mặt tàn nhẫn, “Diệp Kiều, cô nói xem, nếu cô nghiện ma túy, cô sẽ có kết cục như thế nào? A ha ha ha…”
Heroin!
Cô cứ tưởng Diệp Trăn Trăn đã đủ độc ác hơn Lý Vận, không ngờ rằng cô ta còn muốn tiêm ma túy vào người cô!
Độc, thật sự quá độc!
Cô nhóc này cùng lắm mới 19 tuổi, mấy năm nay rốt cuộc cô ta sống trong môi trường như thế nào mới biến thành người như thế này? Sao cô ta lại hiểu nhiều điều như vậy?
Trước kia, mặc dù Diệp Trăn Trăn có tâm cơ, nhưng không đến mức hiểu rõ điều này!
Nhìn thấy đầu kim sắp đ.â.m vào da, Diệp Kiều nhấc chân đá một cái, “Diều Kiều, cô dám động thủ, tôi sẽ.”
“Bùm bùm bùm” bên ngoài, tiếng s.ú.n.g vang lên!
Tiếng đập cửa cuốn không ngừng vang lên, “Cô chủ! Hình như có người đến!”
“Người đến thì đánh cho tôi! Mau tiêm vào người cô ta đi!” Chỉ cần Diệp Kiều đáng c.h.ế.t nhiễm ma túy, cả đời sẽ bị hủy hoại!
A Uy bắt lấy tay Diệp Kiều, tay phải cầm ống tiêm, chuẩn bị đ.â.m vào cánh tay của cô!
Cửa cuốn “rầm” một tiếng, bị người khác kéo lên, một bóng đen cao lớn, tay phải cầm s.ú.n.g lục màu đen, nhắm chuẩn vào đầu A Uy……
Anh đến rồi……
Anh đến rồi……
Cô biết anh sẽ đến!
Trái tim đang nhảy vọt lên đến cổ họng của Diệp Kiều cuối cùng cũng bình yên trở lại, sức lực cuối cùng cũng cạn kiệt, cả người cô lảo đảo sắp ngã……
Nhìn thấy viên đạn lao về phía mình, A Uy theo bản năng ngồi xổm xuống, ôm đầu né tránh, mũi tiêm cũng chưa kịp đ.â.m vào cánh tay của Diệp Kiều đã rơi xuống đất!
Còn Diệp Trăn Trăn đứng ngây người, khẩu s.ú.n.g trong tay không cầm vững được nữa, thật ra khẩu s.ú.n.g kia không có đạn!
Cô ta nhìn về phía cửa, một người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn đội mũ lưỡi trai đen, tay cầm s.ú.n.g đứng sừng sững ở đó, giống như kỵ sĩ cứu công chúa mà bước đến……
Anh không nói lời nào, chỉ xoay người lại, kéo cửa cuốn xuống, một chân dẫm đóng cửa lại, rồi xoay người và sải bước về phía bọn họ. Mặc dù anh im lặng không nói gì, nhưng toàn thân tràn đầy sát khí!
Lục Bắc Kiêu, anh muốn đại khai sát giới!
Diệp Trăn Trăn sợ đến mức lùi về phía sau, cô ta không nhìn thấy khuôn mặt dưới vành nón, “A… A Uy! Đánh!”
“Các người đều cùng nhào lên đánh anh ta cho tôi!” Diệp Trăn Trăn lần nữa hét lên, từng bước lùi về phía cầu thang.
Lúc này, mười mấy tên côn đồ tay cầm gậy bóng chày từ trên lầu hai chạy xuống. Trước khi họ chạy xuống, Lục Bắc Kiêu cầm s.ú.n.g trên tay hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, anh vội vàng đi thẳng đến bóng dáng mảnh mai, lảo đảo sắp ngã xuống!
Khi Diệp Kiều chuẩn bị ngã xuống, lưng cô được cánh tay rắn chắc của anh vững vàng ôm lấy, ngay lập tức, cảm giác ấm áp và an toàn bao quanh cô.
“Anh Kiêu…… Anh đến rồi…….” Em biết, anh sẽ đến……
Cô dựa vào lồng n.g.ự.c anh, cảm nhận được hơi thở nam tính và nóng bỏng trên người anh……
Khi nhìn thấy cô, ánh mắt vốn lạnh lùng liền trở nên mãnh liệt và rực lửa!
Anh nhìn thấy mồ hôi trên mặt và dấu bàn tay trên má cô!
Những tên côn đồ kia đã bao vây hai người họ.
“Ngoan, đêm nay, tất cả bọn họ đều không trốn thoát được!” Anh nhấn mạnh từng chữ, nắm lấy tay cô, mở lòng bàn tay ra rồi đặt khẩu s.ú.n.g lục mà anh mang theo vào lòng bàn tay cô, “Muốn nổ s.ú.n.g không? Anh đã dạy em rồi! Nếu bất kỳ đám súc sinh không có mắt nào dám đánh em, em cứ g.i.ế.c chúng! Anh có đặc quyền, em cứ việc nổ súng! Đừng sợ hậu quả!”
“Ừ……!” Diệp Kiều trả lời. Cô cầm thật chặt s.ú.n.g của anh, trên khẩu s.ú.n.g lục đó vẫn còn hơi ấm cơ thể anh.
“Đánh đi! Đừng sợ anh ta!” Diệp Trăn Trăn đã lùi đến chân cầu thang, mặc dù trong lòng rất sợ nhưng cô ta vẫn vô cùng kiêu ngạo nói.
Cô ta không tin một mình Lục Bắc Kiêu, còn thêm gánh nặng kia vẫn có thể đánh thắng được đám côn đồ của cô ta, lính đặc chủng thì như thế nào?!
“Cô chỉ, chúng ta mau rời đi thôi!” A Uy chỉ cảm thấy người đến không có ý tốt, sợ sẽ xảy ra chuyện, lúc này rời đi vẫn còn kịp.
Anh ta không biết rằng người đàn ông dùng mũi chân hất một trong những cây gậy bóng chày đang nằm rải rác trên mặt đất vào trong tay kia chính là lính đặc chủng xuất sắc nhất của Đại đội đặc chủng Huyết Lang, hai năm trước, thủ lĩnh của họ đã bị anh truy đuổi, hành hạ đến chết!
Nếu anh ta biết, đêm nay nhất định sẽ không giúp Diệp Trăn Trăn làm chuyện ngu xuẩn như thế này, tuy nhiên, tất cả đã quá muộn!
“Đi cái b*p! Chúng ta vẫn còn người, gọi tất cả đến đây, cùng nhào lên!” Diệp Trăn Trăn tiếp tục kiêu ngạo nói, nếu cô ta rút lui thì rất có lỗi với danh hiệu con gái của thủ lĩnh tập đoàn khủng bố!
“Tất cả mọi người đến đây!” Đám người trước đó bị Diệp Kiều đánh đến mức căn bản không đứng dậy nổi, còn ngã thành một đống hỗn loạn!
Trong lúc nói chuyện, A Uy nhìn thấy Lục Bắc Kiêu trực tiếp tấn công những tên côn đồ, từng người từng người ngã xuống đất, người đàn ông này, quá đáng sợ! Khi anh bước vào đây, không nói đến chuyện một người cũng không mang theo, còn kéo cửa cuốn lên!
Hai tên côn đồ cường tráng tay cầm gậy bóng chày nhào về phía Lục Bắc Kiêu, anh lại trực tiếp cầm gậy lên, sau khi bất ngờ nắm lấy nó liền tặng đối phương một cây gậy!
“A Uy! Nổ súng! Bắn anh ta!” Mắt thấy Lục Bắc Kiêu bị đánh gục, Diệp Trăn Trăn lớn tiếng ra lệnh, A Uy lập tức rút s.ú.n.g ra!
Nghe thấy giọng nói của Diệp Trăn Trăn, Lục Bắc Kiêu xoay người sau đó anh ném cây gậy bóng chày trong tay về phía bọn họ!