Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 420
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:43:38
Lượt xem: 13
Chương 420:
Tất cả mọi người có mặt tại hội trường đều kinh ngạc, ngay cả Diệp Kiều cũng kinh ngạc, thật sự không ngờ ông Charlie lại chụp được bức ảnh cô giúp đỡ hai ông cháu này!
Và hình ảnh cũng vừa hay dừng lại ở đây.
Một ông cụ gầy gò, nước da ngăm đen, khuôn mặt nhăn nheo, nhưng nụ cười thuần phác, chân thành, một cậu bé đang uống nước khoáng ngọt, vẻ mặt hạnh phúc, cô gái giống như thiên sứ lương thiện xuống đến nhân gian, trên góc nghiêng hoàn hoản của cô có một nụ cười ấm áp……
Thật là một cảnh tượng ấm áp, cảm động.
Và vừa rồi, hai ông cháu này lại nói cô chưa từng giúp đỡ họ!
“Những tấm ảnh này ở đâu ra?! Ở đâu?!” Trong phòng, người phụ nữ tức giận đến mức muốn đập ti vi, “Không phải các người đã ăn trộm hết thẻ nhớ rồi sao?! Chuyện gì đây?! Hả?!”
DTV
“Tiểu thư, chúng tôi đã lấy hết thẻ nhớ ra rồi! Chúng tôi cũng không biết những tấm ảnh này ở đâu ra!” Người đàn ông mặc vest sợ hãi toát mồ hôi lạnh, không ngừng giải thích.
“Diệp Kiều đáng c.h.ế.t này, lẽ nào những tấm ảnh lúc trước chỉ là tung hỏa mù?!” Người phụ nữ hung dữ nói, “Mau đi bảo phóng viên áp đặt đạo đức họ! Làm từ thiện còn chụp ảnh, chắc chắn là dàn dựng để chụp!”
Cô ta lại chỉ huy nói.
Tại hội trường, Diệp Kiều mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào, nhưng có chút cay đắng, cô nhìn về phía hai ông cháu, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Người tặng hoa hồng tay còn dư hương, cô có lòng tốt giúp họ, kết quả thì sao? Lại bị hắt nước bẩn!
Cậu bé đó cúi đầu, không dám nhìn cô.
“Các vị còn câu hỏi gì không?” Cô cao giọng hỏi sau khi định thần lại, vẫn điềm tĩnh, mỉm cười, không nhìn ra chút buồn bã nào.
“Cô Diệp, cô làm từ thiện đều luôn chụp ảnh sao? Hay là, những bức ảnh này đều là dàn dựng? Ông cụ và cậu bé đó nói cô không giúp họ! Vậy nên, tôi nghĩ sự hiềm nghi về việc dàn dựng là rất lớn!” Phóng viên nữ ở trong góc, đứng dậy và dũng cảm chất vấn!
Cô biết ngay mà!
“Ngại quá! Những bức ảnh này không phải do tôi chụp, càng không phải là bất cứ tình nguyện viên “người một nhà” nào của chúng tôi!” Diệp Kiều lớn tiếng và mạnh mẽ phản bác lại.
Lúc này, hình ảnh trên màn hình lớn lại thay đổi, ban đêm đèn sáng trưng, trên màn hình lớn ở Quảng trường Thời đại New York đang phát tin tức, trên hình ảnh tin tức chính là những bức ảnh vừa mới được trình chiếu!
Cũng có nghĩa là, những bức ảnh này đã xuất hiện trên màn hình lớn ở Quảng trường Thời đại New York Hoa Kỳ!
Và bản tin này nói về những câu chuyện cảm động đã xảy ra trong cuộc chiến chống lũ lụt và cứu trợ thiên tai ở Trung Quốc, có những tình nguyện viên đẹp nhất, những người lính dễ thương nhất, còn có những người dân bị nạn chất phác nhất!
“Wow...... Đây là phương tiện truyền thông Hoa Kỳ đang đưa tin về câu chuyện cảm động khi chúng ta chống lũ lụt cứu trợ thiên tai!”
“Cho nên, những tấm ảnh này không thể là dàn dựng được!”
Giữa cuộc bàn tán xôn xao, một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh mặc quần tây và áo sơ mi xanh đậm bước lên sân khấu trong sự chào đón nồng nhiệt của Diệp Kiều, “Chào mọi người, tôi là phóng viên của New York Times tại Trung Quốc, Charlie David.”
Ông Charlie nói tiếng Trung rất tốt, trước n.g.ự.c ông ấy còn đeo thẻ phóng viên, “Những bức ảnh mà mọi người vừa xem đều là do tôi chụp! Tôi đã ở khu vực thiên tai gần một tháng, mỗi ngày đều dùng máy ảnh để ghi lại những chuyện xảy ra ở mọi khoảnh khắc của khu vực thiên tai! Tôi là phóng viên tin tức, tố chất nghề nghiệp của tôi yêu cầu tôi chỉ ghi lại những hình ảnh chân thật nhất, tuyệt đối không giả mạo! Tôi còn có nhiều ảnh hơn ở đây, các đồng nghiệp còn thắc mắc, hoan nghênh hỏi tôi!”
Người phụ nữ trong phòng nhìn thấy cảnh này, nắm chặt tay, móng tay dài cắm vào thịt của lòng bàn tay!
Diệp Kiều đáng c.h.ế.t này! Ngay cả phóng viên của Hoa Kỳ mà cô cũng quen!
“Trước đây tôi và ông Charlie không quen biết nhau, lúc ở khu vực thiên tại quá bận, căn bản không để ý rằng ông ấy luôn chụp chúng tôi! Lần này, cũng là bởi vì có người nghi ngờ “người một nhà” chúng tôi, nên ông ấy mới nhiệt tình giúp chúng tôi ra mặt làm rõ!” Trên TV, Diệp Kiều nói trước ống kính.
Lời này của cô như thể đang vả vào mặt cô ta!
Nắm tay của người phụ nữ càng chặt hơn.
Trên TV, người phụ nữ với khí chất mạnh mẽ, ăn mặc thanh lịch, giỏi giang, thực sự là Diệp Kiều quê mùa lúc trước sao?!
“Hai ông cháu đó không phải là cố ý vu cáo hãm hại cô Diệp chứ?”
“Cái này còn phải nói à, chắc chắn là như vậy!”
“Bạn phóng viên vừa rồi, bạn còn có câu hỏi nào không?” Diệp Kiều nhìn nữ phóng viên đeo tai nghe trong góc, lớn tiếng hỏi với giọng điệu mạnh mẽ.
Nữ phóng viên đó nhìn cô, không nói nên lời, vô cùng ngượng ngùng.
“Vậy bạn có tin rằng các hoạt động từ thiện của chúng tôi là thật không? Không còn nghĩ rằng những bức này này là dàn dựng chứ?” Diệp Kiều tiếp tục hỏi.
“Vâng, là thật!” Tất cả nhân chứng, vật chứng đều ở đây, sao cô ta còn có thể nói không phải là sự thật! Nữ phóng viên cười ngượng ngịu nói.
Lúc này, trên màn hình lớn lại phát một bức ảnh.
Trong ảnh là hình ảnh Diệp Kiều mệt mỏi đến tê liệt, dựa vào góc tường ngủ thiếp đi, người cô đầy bùn, má cũng lấm tấm bùn……
Những người có mặt lại nhìn về phía người phụ nữ giàu có đứng ở giữa sân khấu, cả người đồ hiệu, khí chất và thanh lịch, có giá trị 300 triệu, thực sự tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ, một người phụ nữ giàu có như vậy, lại không sợ khổ không sợ mệt, đích thân tham gia cứu trợ khu vực thiên tai……
Tinh thần này thật đáng quý.
Dần dần hội trường truyền đến tiếng vỗ tay, sau đó là một tràng pháo tay như sấm dành cho cô!
Diệp Kiều cúi người thật sâu!
Sống lại một kiếp, một lần nữa đối mặt với trận thiên tai này, cô chỉ muốn làm chút việc có ý nghĩ trong khả năng cho phép, không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là không ngờ lại gặp phải bọn cặn bã muốn hãm hại cô!
Nhìn trong ti vi, mọi người đang vỗ tay cho Diệp Kiều, người phụ nữ trước ti vi tức giận cầm điều khiển, bấm tắt đi!
Tại hội trường, sau khi Diệp Kiều bàn giao những chuyện còn lại cho quản lý của Tô Mục và chào hỏi mấy vị đại lão, cô lập tức rời đi.
“Cô Diệp, nữ phóng viên đó vừa vào 1902!” Người được cô sắp xếp báo cáo.
Cô lập tức đi qua, 1902 ở ngay bên cạnh hội trường hội nghị này!
Kẻ chủ mưu phía sau có thể đang ở bên trong!
Cô vừa tới cửa, nữ phóng viên đó đã đi ra, Diệp Kiều lập tức lao vào, trong phòng không còn ai!
“Rốt cuộc ai là người đã sai khiến cô gây khó dễ cho chúng tôi?! Họ cho cô những lợi ích gì?!” Diệp Kiều nghiêm nghị hỏi nữ phóng viên trông rất trẻ kia, đã mạnh mẽ nắm lấy thẻ của cô ta.
“Tôi, tôi, cô Diệp, cô đừng tính toán với tôi! Tôi chỉ là sinh viên chuyên ngành báo chí, còn chưa phải là phóng viên! Là một người đàn ông đeo kính râm, còn có một người phụ nữ đội mũ rộng vành màu đen, người phụ nữ chưa bao giờ nói chuyện với tôi, đều là do người đàn ông sắp xếp! Hiện tại tôi cũng đang lo lắng, họ đã hứa sẽ đưa tôi hai nghìn tệ, nhưng bây giờ, không thấy người đâu nữa!” Phóng viên giả đó buồn rầu nói.
Diệp Kiều hừ lạnh.
Cô lập tức đi về phía cửa thang máy, thang máy đang đi xuống tầng năm, vẫn đang tiếp tục đi xuống, cuối cùng dừng ở B1.
Vì vậy, họ đã đến bãi đậu xe!
Sau khi bấm nút xuống, Diệp Kiều lập tức quay lại cửa hội trường hội nghị, giật lấy bộ đàm trên tay bảo vệ khách sạn, “Lập tức chặn xe muốn ra khỏi bãi đậu xe! Đây là ý của Chủ tịch Đỗ!” Khách sạn Tụy Cung có cổ phần của bà Đỗ.
Cô lập tức lại quay lại cửa thang máy.
Hôm nay cô nhất định phải tìm ra, rốt cuộc là ai lại muốn hãm hại cô!
Trong bãi đậu xe dưới hầm của khách sạn Tụy Cung, tất cả các phương tiện muốn ra ngoài đều bị chặn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-420.html.]
“Tiểu thư, hình như họ đang kiểm tra người, tạm thời chúng ta không đi được!” Nhìn đoàn xe đang đứng yên ở phía trước, người đàn ông mặc vest ngồi ở ghế phụ nói.
“Chắc chắn là Diệp Kiều c.h.ế.t tiệt! Cô ta muốn bắt tôi!” Người phụ nữ nghiến răng, nói xong lấy một khẩu s.ú.n.g lục màu đen từ trong túi ra.
“Tiểu thư, vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối đừng bắn! Tạm thời ông chủ không muốn gặp rắc rối ở Trung Quốc!” Người đàn ông mặc vest thấy cô ta lấy s.ú.n.g ra, vội vàng can ngăn.
“Hừ! Người nào cũng vô dụng!” Người phụ nữ tức giận nói, “Có còn lối ra nào khác không?! Đi lối ra khác, xông ra!”
Cô ta vừa ra lệnh, tài xế lập tức chuyển hướng!
Bãi đậu xe dưới hầm có hai lối ra, một lối A và một lối B.
Diệp Kiều vừa đến bãi đậu xa, vừa sải bước đi vừa quan sát, liền nhìn thấy một chieecfs BMW amfu đen mang biển số thành phố J quay đầu, định chạy về phía lối ra B, trực giác cho biết người đó đang ở trên chiếc xe này!
Chính là trực giác!
“Dừng lại!” Cô sải bước chạy, mặc dù đi giày cao gót tám phân, nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ chạy nhanh của cô, chiếc áo vest khoác trên vai cũng rơi ra, để lộ đôi vai mảnh mai, trắng trẻo!
Bởi vì chiếc xe vừa quay đầu, chưa kịp tăng tốc, liền bị Diệp Kiều chặn lại.
Cô đứng ở đầu xe với vóc dáng cao gầy, khí chất mạnh mẽ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong xe.
“Lao tới!” Người phụ nữ lạnh lùng ra lệnh, Diệp Kiều đáng c.h.ế.t kia đang đứng ở đầu xe!
“Tiểu thư! Ở đây khắp nơi đều có camera!” Người đàn ông mặc vest ở ghế phụ thận trọng nói, người phụ nữ cầm súng, chĩa vào gáy anh ta!
“Đồ vô dụng!”
“Lao tới!” Cuối cùng cô ta không nổ súng, lại rít lên với tài xế.
Tài xế chỉ là thật thà, làm tròn bổn phận được họ thuê đến lái xe, làm sao dám cố ý đ.â.m người, nhưng người phụ nữ phía sau còn cầm s.ú.n.g chỉ vào anh ta, anh ta hoảng sợ, đạp ga còn không dám dùng lực.
“Mau lao tới!” Người phụ nữ điên cuồng hét lên.
Ngay khi cô ta thất thần, Diệp Kiều đột nhiên rời khỏi đầu xe, đi về phía bên cạnh, ngay sau đó, cửa xe lại bị cô dùng sức kéo ra!
Khoảnh khắc cửa xe mở ra, Diệp Kiều liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác voan dài màu đen ngồi ở ghế sau, đội mũ rộng vành màu đen, một mùi nước hoa xộc vào mũi.
“Quả nhiên, lại là một người phụ nữ!” Cô mỉa mai nói, không chút sợ hãi, sau đó, tháo chiếc mũ cản trở kia ra, người phụ nữ ngửa mặt lên, đối mặt với cô!
Đầu tiên Diệp Kiều sững sờ một lúc ròi mới nhận ra người phụ nữ với mái tóc ngắn vừa phải, trang điểm nhẹ này.
“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là đại tiểu thư Diệp giả mạo!” Diệp Kiều thực sự bùng nổ trong lòng, nghĩ đến bất kỳ ai, sao lại không nghĩ tới tiểu trà xanh Diệp Trăn Trăn chứ?!
Bởi vì, cô chưa từng để con bé Diệp Trăn Trăn này vào mắt!
Không phải cô ta bị nhà họ Tần cho ra nước ngoài rồi sao, sao lại quay về hãm hại cô?! Nhà họ Tần có biết không? Nếu như họ biết, còn không bóp c.h.ế.t cô ta sao!
Diệp Trăn Trăn đã biến mất hai năm, ngẩng mặt căm hận trừng mắt với Diệp Kiều, tay phải cô ta buông thõng xuống, trên tay còn cầm súng, nhưng Diệp Kiều không nhìn thấy.
“Diệp Kiều! Cô nghĩ rằng tôi còn thèm cái danh đại tiểu thư nhà họ Diệp sao?! Bây giờ tôi là”
“Tiểu thư!” Lời của Diệp Trăn Trăn bị người đàn ông mặc vest ở ghế phụ cắt ngang, tiểu nha đầu này muốn vạch trần ông chủ sao?! Đúng là một kẻ gây rối!
“Cô là ai vậy? Không lẽ là cô đã tìm được cha ruột của cô rồi chứ? Lẽ nào, cha ruột của cô là quốc vương của nước nào đó, cô là công chúa có chuyết thống cao quý?” Diệp Kiều cười nói, giọng điệu tràn đầy trêu tức, mỉa mai.
Diệp Kiều hoàn toàn chế giễu cô ta!
Tiểu công chúa ngày trước cao ngạo mắt cao hơn đầu Diệp Trăn Trăn này, sau khi cuộc đời rơi xuống đáy, chắc chắn chỉ mong sao có một người có thể giúp cô ta xoay chuyển tình thế?! Người đàn ông ở ghế phụ đó, cung kính gọi cô ta là “tiểu thư”, lẽ nào cô ta thật sự tìm được cha ruột rồi?!
“Tuy nhiên, với tuần suất ** đó của bà Tần, chắc bà ta cũng không biết cha ruột của cô là ai đúng không?” Diệp Kiều tiếp tục nói móc Diệp Trăn Trăn.
“Không phải! Cha tôi mà nói ra có thể hù c.h.ế.t cô!” Diệp Trăn Trăn bị Diệp Kiều khiêu khích, kích động nói.
“Ồ, thực sự tìm thấy cha ruột rồi à, có chắc là ruột không? Cha ruột của cô lẽ nào là thiên vương lão tử?!” Diệp Kiều tiếp tục mỉa mai cô ta nói, tuyệt đối không ngờ rằng con bé Diệp Trăn Trăn này còn có thể quay về đối phó với cô!
“Cha tôi là”
“Tiểu thư!” Người đàn ông mặc vest ở ghế phụ nghiêm nghị nói, sau đó, lập tức bảo tài xế cho xe chạy.
“Các người không được đi!” Diệp Kiều lớn tiếng nói.
“Diệp Kiều! Cô nghĩ cô là ai?! Cô đừng tưởng có nhà họ Lục, nhà họ Diệp và bà ngoại của cô chống lưng thì tôi sẽ sợ cô! Tôi có g.i.ế.c cô cũng không có ai dám làm gì tôi!” Diệp Trăn Trăn ngạo mạn nói, khẩu s.ú.n.g trong tay phải đã chĩa vào Diệp Kiều.
Diệp Trăn Trăn này lại còn có súng!
Thật là bản lĩnh!
Giữ s.ú.n.g ở Trung Quốc là phi pháp, bị bắt được thì hậu quả rất nghiêm trọng!
Không biết lý do tại sao, mặc dù Diệp Trăn Trăn cầm s.ú.n.g chĩa vào mình, nhưng cô không hề sợ hãi chút nào, như thể một đứa trẻ đang cầm s.ú.n.g đồ chơi phô trương thanh thế với cô!
“Vậy sao?! Vậy cô thử xem!” Cô hung hăng nói, lúc này, chiếc xe đã chạy, cô lập tức tránh đi, Diệp Trăn Trăn vừa muốn nổ s.ú.n.g thì phát hiện trong s.ú.n.g căn bản không có đạn!
“Chết tiệt! Các người giấu đạn trong s.ú.n.g của tôi đi đâu rồi?!” Cô ta tức giận nói.
“Tiểu thư! Bây giờ cô không thể gây chuyện! Ông nội của cô hai năm trước đã bị lính đặc chủng Trung Quốc g.i.ế.c chết! Ông chủ rất kiêng dè bọn họ! Xin cô khiê tốn một chút!” Người đàn ông mặc vest ở ghế phụ nói với giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Lục Tiểu Cổn, lần này mẹ con biểu hiện thế nào? Có thể thưởng cho mẹ không, nói cho mẹ biết, rốt cuộc cha ruột của Diệp Trăn Trăn là ai?” Một ngày hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc, Diệp Kiều ngã ra giường, quả thực là kiệt sức, ba ngày nay tương đương với việc cô chạy đi chạy lại về quê, không ngủ không nghỉ.
Trên đường còn bị con bé Diệp Trăn Trăn kia tính kế, nhưng cô đã gọi điện cho mẹ chồng, bà ta trực tiếp bảo Tư lệnh Lục điều trực thăng của đơn vị gần nhất đón cô về J, mới kịp buổi họp báo.
Cô đã bảo chú Hải đến nhà họ Tần nghe ngóng, Diệp Trăn Trăn rốt cuộc bị đưa đến nước nào, không biết có thể nghe ngóng được nguyên do không!
“Không được!” Lục Tiểu Cổn lạnh lùng nói.
“……” Diệp Kiều.
“Biểu hiện của mẹ cũng được, sau này làm gì nhất định phải cẩn thận đề phòng!” Lục Tiểu Cổn nói với giọng điệu như một bà mẹ già đang dạy con.
“Đúng vậy…… Làm việc tốt không để lại tên, sau này phải để lại tên mới được! Nếu không, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, lần này may mà gặp được người tốt……” Giọng nói của Diệp Kiều càng lúc càng nhỏ, cô quá mệt rồi, quần áo cũng chưa cởi, tắm cũng chưa tắm, cứ thế ngủ thiếp đi.
“Diệp Kiều, người tốt sẽ được báo đáp……” Lục Tiểu Cổn nhẹ giọng nói, kiếp này Diệp Kiều đều gieo nhân tốt, nhất định sẽ có quả tốt, sẽ không đi lên vết xe đổ.
Khi Diệp Kiều tỉnh dậy, phát hiện trên người đắp một chiếc chăn, là do cậu bé ấm áp Lục Tiểu Cổn đắp lên!
Trong mấy năm nay, cậu bé thường như vậy.
Cha cậu bé không ở bên cạnh mẹ, thì để cậu bé bảo vệ mẹ.
Diệp Kiều vừa dậy định đi tắm rửa rồi ngủ tiếp, trong đầu lướt qua khuôn mặt của Tần Lan, “Không hay rồi! Lục Tiểu Cổn, Diệp Trăn Trăn chắc chắn sẽ tìm cách đưa Tần Lan ra ngoài!”
Đúng lúc này, trong nhà giam quận Tây Thành, Tần Lan đột nhiên nuốt d.a.o lam tự sát, đang được đưa đến bệnh viện cấp cứu!